Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 458: Ta phải “tập kích” lại

1@-

 
Cố Trường Bình đỡ nàng ngồi xuống, nhẹ giọng giải thích: “Hôm nay ta phải đến nhà họ Tạ cầu hôn, nếu thuận lợi thì chiều còn phải chạy lên Tây Sơn hợp bát tự, e là không đến đón nàng được. Nghĩ rằng một ngày không gặp như cách ba thu, nên đổi thành tiễn đi vậy.”

Đột nhiên, Tĩnh Bảo cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh, hai mảnh ngọc bội giống hệt nhau rơi vào tay nàng.

“Hắn khắc suốt đêm đấy, nàng xem có thích không?”

“Chạm khắc tinh xảo thật.”

“Người này ấy à, trừ chuyện làm quan ra thì việc gì cũng giỏi, sợi dây đỏ này cũng là do hắn tự tay đan đấy.”

Cố Trường Bình cầm lấy miếng ngọc, nhẹ đẩy Tĩnh Bảo một cái: “Quay lưng lại, ta đeo cho nàng.”


Tĩnh Bảo ngoan ngoãn quay người.

Hắn cẩn thận luồn sợi dây đỏ qua đầu nàng, thấy dây hơi dài bèn thu ngắn lại một chút, ngón tay thỉnh thoảng lướt qua cổ nàng, khiến tim nàng khẽ rung lên từng đợt.

Tĩnh Bảo thầm nghĩ, hai chữ “sắc tâm” quả nhiên không phân biệt nam nữ.

Nàng nhét ngọc bội vào trong cổ áo, quay lại nói: “Cái của chàng, để ta đeo giúp.”

“Không cần!” Cố Trường Bình bật cười: “Ta chỉ thích cầm trong tay nghịch thôi.”

Câu này, Tĩnh Bảo không biết đáp thế nào cho phải. Trả lời không khéo lại bị hắn đem ra trêu.

Chẳng trách thiên hạ đều nói, một khi chìm vào lưới tình, đầu óc lập tức hồ đồ. hai hôm nay, nàng ở trước mặt hắn nói toàn những lời ngốc nghếch.

“À Bảo!” Hắn nắm tay nàng, bóp mạnh một cái: “Ta đã tặng nàng quà, cũng phải đòi nàng một thứ.”

“Gì cơ?”

“Túi bùa.”

Tập tục ở Đại Tần, vào ngày Đoan Ngọ, nữ tử có thể tự tay may túi bùa để tặng người mình yêu, trừ tà hộ thân cho tình lang.

Cố Trường Bình ôm nàng vào lòng: “Tự tay nàng làm dù đẹp hay xấu thì ta đều thích.”

Tĩnh Bảo thầm nghĩ: Có thể đổi thứ khác không, ta đâu biết thêu thùa may vá chứ!” Nhưng miệng vẫn lập tức trả lời: “Nhưng chàng nói rồi đó, không quan trọng đẹp hay xấu!”

“Ừ!”

“Chờ đó nhé!” Tĩnh Bảo ngửi mùi trầm hương trên áo hắn, trong đầu cân nhắc nên thêu hình gì đặc biệt lên túi bùa?

“Thưa tiên sinh, chàng thích...”

Lời phía sau chưa kịp nói ra đã bị hắn nuốt trọn bằng nụ hôn sâu...

Sau phút dây dưa ái muội, hắn cắn nhẹ lên cằm nàng, mặt dày vô sỉ giải thích nguyên do nụ hôn này: “Hôm qua nàng uống rượu rồi bất ngờ ‘tấn công’ ta, hôm nay ta phải ‘tập kích’ lại!”

“Làm tiên sinh mà thù dai vậy sao?”

“Tiên sinh cũng là người mà!”

Lúc nói câu ấy, ánh mắt hắn như nước, diện mạo vô cùng tuấn tú, khiến mặt Tĩnh Bảo càng đỏ hơn, vội vàng dời ánh nhìn đi.

Cố Trường Bình nhìn vành tai trắng nõn của nàng ửng đỏ, không khỏi nghẹn lời.

Tĩnh Bảo hiện hữu quá rõ ràng, không gian trong xe lại nhỏ hẹp, nhiệt độ lại cao, khiến hắn miệng khô lưỡi đắng.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Tề Lâm: “Gia, Tô đại gia sai tiểu nhân đến hỏi, ngài đến đâu rồi?”

Cố Trường Bình vội trấn tĩnh lại: “Hắn sốt ruột rồi đó, ta đi lo chính sự trước, không tiễn nàng được!”

“Ừ!”

Tĩnh Bảo định dặn dò thêm câu nữa, nhưng chợt thấy hàng mi hắn khẽ run, ánh mắt như mang theo chút hoảng loạn, thì không khỏi nghẹn lời.

Cố Trường Bình lại tưởng nàng không nỡ, cúi đầu cắn nhẹ lên môi dưới nàng một cái, lực vừa phải, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan!”

Tĩnh Bảo lập tức choáng váng.

*

Tạ phủ, cửa chính rộng mở.

Cố Trường Bình được người dẫn vào trong.

Gia nhân trong phủ đều dừng việc lại, nhìn vị nam tử phong thái xuất chúng này.

Từ xưa đến nay, bà mối đều là người phụ nữ lớn tuổi, vị này trông chẳng giống người đến bàn chuyện hôn nhân, mà giống như chàng rể được tiểu thư chọn trúng.

Tạ Vân Phong ngồi nghiêm chỉnh sau bàn, thấy Cố Trường Bình bước vào cũng không nở lấy một nụ cười.

Con gái ngoan ngoãn nhà mình lại gả cho một kẻ góa vợ mang con, cho dù người đó là Tô đại gia thì ông vẫn không cam lòng.

Trong mắt ông, người xứng với con gái ông, thiên hạ này chẳng có mấy.

Cố Trường Bình cúi người thi lễ, khi ngẩng đầu lên thì cười như gió xuân lướt qua mặt: “Tạ thái y, ba điều kiện mà Tạ tiểu thư đưa ra, huynh trưởng ta đều đồng ý. Hắn còn nhờ ta chuyển lời đến tiểu thư.”

Tạ Vân Phong hừ một tiếng, không đáp.

Cố Trường Bình như không thấy: “Hắn nói, sau này tiểu thư muốn làm gì, chỉ cần thương lượng với hắn, chuyện gì cũng có thể bàn bạc, đều có thể nhượng bộ.”

Tạ Vân Phong lại hừ một tiếng.

Con gái ta vẫn là thiếu nữ khuê các, ba điều kiện ấy chẳng phải hợp tình hợp lý sao?

Cố Trường Bình tiếp lời: “Huynh trưởng ta còn nói, trước kia khi Mai phu nhân còn sống, hắn chưa từng nạp thiếp; sau này Tạ tiểu thư bước vào cửa, hắn cũng tuyệt đối không nạp thiếp.”

Tạ Vân Phong nghe vậy, sắc mặt biến đổi mấy lần: “Thật sao?”

“Ngàn lần thật.”

Trên đời này, mấy ai là nam nhân không tham sắc tham tài? Đừng nói là nhà giàu, dù chỉ là dân thường mà có chút tiền, trong phòng cũng có đến ba năm bảy cô nương.

Tô Bỉnh Văn hứa không nạp thiếp, đúng là khiến Tạ Vân Phong động lòng.

Ông vội vàng nói: “Lời nói suông không bằng không chứng, lập văn tự!”

“Không cần đâu!”

Tạ Lan mặc bộ bộ váy xanh bước nhanh vào, hành lễ với Cố Trường Bình: “Làm phiền Cố đại nhân viết bát tự để mang đến chùa hợp một chút thôi!”

“Không vội!” Khóe môi Cố Trường Bình nhếch lên: “Tạ tiểu thư, về sính lễ, có yêu cầu gì không?”

“Làm theo quy củ thế gia, không nhiều không ít.”

“Về lễ cưới thì sao?”

“Theo tục thường dân, không rườm rà cũng chẳng đơn sơ.”

“Tạ tiểu thư thích kiểu sân viện thế nào?”

“Thanh tịnh, sạch sẽ, chưa từng có ai ở.”

Khóe môi Cố Trường Bình vẫn giữ nụ cười: “Ý của tiểu thư, ta chắc chắn sẽ truyền đạt nguyên văn đến huynh trưởng.”

“Ta cũng có một câu, làm phiền ngài chuyển lời.”

Tạ Lan dừng một chút rồi nói: “Nếu hắn thật lòng với ta, ta cũng sẽ dùng cả tấm chân tình để đáp lại!”

Cố Trường Bình chăm chú nhìn nữ tử trước mắt, nụ cười trên mặt không hề lấy lệ: “Tạ tiểu thư, ta có thể thay huynh trưởng nói một câu không?”

“Mời nói!” Cố Trường Bình nói rành rọt từng chữ: “Tương lai còn dài, xin tiểu thư hãy chờ xem!”

*

“Con gái à!”

Sau khi Cố Trường Bình rời đi, đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai cha con.

Tạ Vân Phong thở dài: “Cha thực sự không hiểu, sao lại là hắn chứ.”

Không nạp thiếp là điều khiến Tạ Vân Phong hài lòng, nhưng nghĩ đến việc người vợ trước để lại một đứa trẻ, đầu ông lại đau nhức.

“Thời buổi này làm mẹ kế đâu dễ!”

“Cha có muốn nghe con nói thật lòng không?”

Không đợi Tạ Vân Phong lên tiếng, Tạ Lan đã nói: “Mai phu nhân đã mất năm sáu năm, hắn vẫn chưa tái hôn, một mình nuôi con lớn, chỉ điểm này thôi cũng hơn hẳn vô số nam nhân. Trên đời, kẻ vô tình thì nhiều, người si tình thì ít.”

“Con không sợ hắn chỉ nghĩ về người vợ đã khuất, rồi lạnh nhạt với con sao?”

“Hắn sẽ không chung tình với người đã khuất, chỉ có thể so sánh con với nàng ta.”

Tạ Lan nhắm mắt, hàng mi dài run rẩy, bật ra một câu từ kẽ răng: “Nếu không bằng, là do con chưa đủ tốt; nếu vượt qua, hắn sẽ càng trân trọng con hơn.”

“Còn đứa trẻ thì sao? Tô gia gia nghiệp to lớn, đứa con do Mai thị để lại là trưởng tử trưởng tôn, sau này chắc chắn kế thừa cơ nghiệp.”

Tạ Vân Phong gõ bàn, giọng nghiêm túc: “Nếu con sinh con gái thì không sao, nhưng nếu sinh con trai thì có khác gì con thứ đâu? Có phải sẽ thiệt thòi cho đứa bé không?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 458: Ta phải “tập kích” lại
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...