Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 461: Có thể tin ngươi không?

1@-

 
Tĩnh Bảo lật cuốn sách về phía sau, không ngờ lại chẳng thấy gì, chỉ có một hàng dài tên người chi chít dày đặc.

Nàng nhìn từng cái tên một, có cái hoàn toàn chưa từng nghe qua, có cái thì đã từng nghe, những chuyện tham ô, bị tịch thu gia sản của họ đều từng được các tiên sinh kể chuyện dệt thành những câu chuyện li kỳ.

Tĩnh Bảo hoang mang khép sách lại, chẳng ngờ mặt sau cuốn sách lại viết ba chữ to...

“Danh sách nghịch thần!”

“Bốp...”

Tay run lên, quyển sách rơi xuống đất, ngọn nến cũng giật mình nhảy mấy cái.


Tĩnh Bảo hít sâu hai hơi, trong lòng như có thứ gì dâng lên, nàng vội vàng nhặt sách lên, bắt đầu đếm tên người trong “Danh sách nghịch thần” ấy.

Không đếm xuể.

Mấy ngàn?

Hay là mấy vạn?

Nàng ngã ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, khuôn mặt phức tạp mờ tối.

Người nên giết thì đã giết, người không nên giết cũng giết, kẻ chết oan, người bị liên lụy, người mang nỗi oan ức, kẻ ôm hận xuống suối vàng...

Ngôi vị kia rõ ràng là được xây đắp bằng xương máu của muôn người mà có!

Khoảnh khắc ấy, nàng dường như hiểu vì sao Cố Trường Bình lại quyết tâm tạo phản đến thế...

Hoàng quyền ở trên cao, thao túng mọi điều trong thiên hạ, mạng người như con kiến, sống chết chẳng thể tự mình quyết định.

Tại sao lại không thể tự quyết định?

Tại! Sao! Lại! Không?

Rất lâu sau.

Tĩnh Bảo đè nén tâm trạng đang cuộn trào, giẫm lên ghế đặt sách trở về chỗ cũ, rồi đóng chặt cửa sổ, thổi tắt nến, xách đèn lồng đi ra ngoài.

Lúc này, vầng trăng treo giữa không trung, chuông gió nơi mái hiên theo gió khẽ vang leng keng.

Tĩnh Bảo nghĩ, dù thế nào cũng phải đích thân làm một chiếc túi bùa, để hắn tránh được tai ương, vượt qua hoạn nạn... nắm giữ vận mệnh!

*

Hẻm Điềm Thủy.

Viện Tây tĩnh lặng đến lạ thường.

Dưới ánh đèn, Đỗ Ngọc Mai đang đọc sách, thấy Hỉ Nhi dẫn Thất gia bước vào, nàng lập tức đặt sách xuống ra nghênh đón.

“Thất gia sao lại đến đây?”

“Đến xem ngươi một chút.”

“Thất gia đến đúng lúc lắm, chuyện hoàng thượng mạnh tay cắt quyền các phiên vương có thể dẫn đến hậu quả khôn lường, ta phân tích cho người nghe...”

“Chuyện triều chính để sau hẵng nói, giờ có việc quan trọng hơn.”

Tĩnh Bảo cất lời ngắt ngang: “Sắp đến mồng năm tháng năm rồi, ta muốn làm túi bùa, dạy ta đi!”

Đỗ Ngọc Mai: “...”

“Hậu quả sẽ sớm thấy rõ, mai sau thành Tứ Cửu này chắc chắn chẳng yên ổn, ta làm mấy cái túi bùa tặng người, để họ tránh được tai ách.”

Đỗ Ngọc Mai thầm giật mình.

Người mà Thất gia nhắc tới, tất nhiên là mấy người thân thiết nhất trong Quốc Tử Giám, tuy việc cắt quyền phiên vương chẳng liên can đến họ, nhưng trời có lúc gió giông bất chợt, ai dám chắc được điều gì?

“Thất gia muốn học loại đơn giản hay loại khó?”

“Khó!”

“Thất gia từng cầm kim chưa?”

“Chưa từng!”

“Vậy nên làm loại đơn giản thôi, kim chỉ và đọc sách đều cần thời gian tích lũy, không thể nóng vội.”

“Không cần, ta làm được.”

Đỗ Ngọc Mai nghi ngờ nhìn Thất gia một cái, cảm thấy hôm nay Thất gia tâm sự trĩu nặng, nàng không tiện hỏi nhiều, chỉ mỉm cười nói: “Vậy ta dạy người làm loại thật đặc biệt nhé!”

“Được!”

Hỉ Nhi lập tức cầm kéo cắt bớt bấc nến, căn phòng lập tức sáng bừng lên.

“Thất gia, đầu tiên cây kim này khác với bút, cái gọi là xâu chỉ luồn kim...”

Một người dốc lòng dạy, một người dốc lòng học, thời gian lặng lẽ trôi đi.

*

Trở về Tĩnh phủ, đêm đã khuya.

Khi đi đến cổng trong, Tĩnh Bảo khựng lại, suy nghĩ một lát rồi quay đầu nói với A Nghiễn phía sau: “Chưa về phòng vội, theo ta đến thư phòng.”

“Vâng!”

Chủ tớ hai người bước vào viện, Tĩnh Bảo đuổi hai tiểu sai vặt đang trực viện đi, lại dặn A Nghiễn: “Đóng cửa lại.”

A Nghiễn hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ: gia làm rầm rộ thế này, chắc là có chuyện quan trọng.

Quả nhiên, câu đầu tiên Tĩnh Bảo thốt ra đã khiến A Nghiễn chấn động: “A Nghiễn, ta có thể tin ngươi không?”

Một câu nói rất nặng nề, trước giờ chưa từng nghe qua.

A Nghiễn lập tức quỳ sụp xuống: “A Nghiễn sống là người của Thất gia, chết là ma của Thất gia, cả đời này A Nghiễn chỉ có một chủ nhân là Thất gia.”

Tĩnh Bảo đối mặt với hắn, chậm rãi nói: “Chuyện giữa ta và tiên sinh, ngươi đều thấy cả. Vậy những gì tiên sinh muốn làm, với sự thông minh của ngươi, hẳn là cũng đoán ra được!”

Ánh mắt A Nghiễn lập tức căng thẳng, mày nhíu lại. Nhìn vào đôi mắt trong sáng của Thất gia, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

“Ngươi thấy thế nào?”

Thấy thế nào ư?

Tim A Nghiễn đập dồn dập, mặt đỏ bừng, một lúc sau mới nói: “Lần đầu A Nghiễn gặp Thất gia, lão gia đã đứng bên cạnh nói, đây là chủ tử của ngươi, nhiệm vụ cả đời ngươi là bảo vệ người bình an. Nay lão gia không còn, A Nghiễn vẫn luôn ghi nhớ lời đó.”

Nhắc đến cha, tim Tĩnh Bảo hơi nhói: “Lời ngươi nói quá vòng vo, ta muốn nghe thẳng thắn hơn.”

“Thất gia!” A Nghiễn khẽ gằn: “Nguyện vọng lớn nhất đời này của A Nghiễn, là bảo vệ Thất gia, chỉ cần Thất gia bình an vui vẻ, A Nghiễn có thể nhắm mắt làm ngơ tất cả. Nếu Thất gia vì tiên sinh mà...”

Chữ ấy, A Nghiễn mãi không thể nói ra, chỉ có thể nghiến răng: “Nếu Thất gia cứ khăng khăng bước tiếp thì A Nghiễn cũng chỉ có thể cùng Thất gia đi hết con đường ấy. Mạng này là của Thất gia, còn biết làm gì khác?”

Còn biết làm gì khác?

Lời oán trách trong câu nói đã chẳng giấu nổi nữa.

Tĩnh Bảo bỗng bật cười, nụ cười như mây gió.

“Mạng ngươi xưa nay không thuộc về ta, nó là của chính ngươi. Chuyện này ta đã sớm nói với ngươi và A Man rồi. Đã là chủ tớ, ta coi các ngươi là người, là bằng hữu, là tay chân, chưa từng coi là hạ nhân.”

Nói rồi, nàng thu nụ cười lại: “Ta không phải cố chấp mù quáng, nếu thật vậy, ta đã sớm xé bỏ lớp da này mà theo hắn rồi. Ta nghĩ đi nghĩ lại, ngày nào đêm nào cũng dằn vặt giữa Tĩnh gia và hắn.”

A Nghiễn nhìn đôi mắt cụp xuống của Thất gia, lặng lẽ trả lời trong lòng: Những điều đó, ta đều biết.

“Gia nói với A Nghiễn những điều này, là trong lòng đã có lựa chọn rồi sao?”

“Chưa có!” Tĩnh Bảo lắc đầu: “Lựa chọn này quá khó, trắng đen rõ ràng đối với ta chẳng khác nào sống không bằng chết.”

“Vậy ý gia là?” A Nghiễn rối bời trong lòng.

“Người sống rồi cũng sẽ chết, nhưng trước khi chết thì phải sống cho thật tốt.”

“Thứ lỗi A Nghiễn ngu muội, không hiểu được lời gia.”

“Người sống một đời, sao có thể lúc nào cũng lý trí? Nay trong lòng đã có tình ý, ta muốn được tùy hứng một lần. Nói thẳng ra hơn nữa là ta muốn vì Tĩnh gia, cũng muốn vì hắn.”

A Nghiễn im lặng hồi lâu: “Gia... bắt cá hai tay thế này, liệu có được không?”

“Có được hay không cũng phải thử mới biết.”

Tĩnh Bảo đỡ A Nghiễn đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn: “A Nghiễn, cùng Thất gia thử một lần, được không?”

Đây là một câu hỏi cần lựa chọn, người đưa ra lựa chọn là A Nghiễn, một kẻ hạ nhân, một tên nô tài đã bán thân.

Cả đời hắn chỉ nghe được “ngươi phải thế này, ngươi chắc chắn phải thế kia, ngươi chỉ có thể làm thế nọ”, chưa từng có một lần nào mà quyền lựa chọn nằm trong tay hắn.

Cổ họng A Nghiễn bỗng nghẹn lại, tim cũng đập ngày một nhanh, hắn bất giác thấy đau lòng cho chính mình, lại càng đau lòng thay cho Thất gia.

Tại sao... lại thành ra thế này? 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 461: Có thể tin ngươi không?
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...