Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 41: Trương Trường Thọ
1@-
Cố Trường Bình bước vào nội đường, cởi bộ quan phục trên người, để Tề Lâm hầu hạ thay sang áo thường cũ, rồi đi thẳng đến nơi sâu nhất trong nội viện.
Phía tả nội viện có một ngôi am, trước am trồng vài cây bồ đề, vừa vào sân, hương trầm đã phả vào mặt.
Ở đây là nơi ở của mẹ nuôi của Cố Trường Bình, Cát thị.
Cát thị hơn bốn mươi tuổi, đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vừa gõ mõ vừa tụng kinh.
Tỳ nữ Xuân Họa tới báo, bà lập tức tươi mặt, được nàng dìu ra khỏi Phật đường.
Cố Trường Bình bước đến hành lễ, cung kính vấn an, miệng lại gọi là: "Di mẫu".
Thân phận thật của Cát thị là chị ruột của mẹ ruột hắn, năm xưa chính bà liều chết cứu hắn thoát nạn.
Vì thân phận đặc thù, Cố Trường Bình luôn nói ra ngoài rằng bà là vú nuôi của mình.
Kiếp trước, hắn làm quan cao, địa vị dưới một người trên vạn người, Cát thị cũng nhờ vậy mà sống được mấy năm yên ổn, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh đầu rơi máu chảy.
Nghĩ đến một đời long đong của bà, cuối cùng cũng không có kết cục tốt, Cố Trường Bình không khỏi dâng lên một nỗi áy náy, bèn hỏi han chuyện sinh hoạt mấy ngày gần đây.
Cát thị đáp mấy câu, rồi ánh mắt chợt u ám, thở dài nói: “Con cũng lớn rồi, nên cưới vợ vào cửa đi thôi. Con xem phủ này vắng vẻ đến thế nào rồi kìa!”
Cố Trường Bình dịu dàng mỉm cười: “Vắng vẻ mới tốt, náo nhiệt quá thì có người không yên lòng.”
Cát thị nhìn đứa cháu mình, người đàn ông nho nhã tuấn tú đến thế, lẽ ra nên cưới vợ sinh con, hưởng phúc gia đình, vậy mà vì chuyện của Tô Uyển Nhi, đến nay vẫn đơn độc lạnh lẽo.
Nghĩ tới Tô Uyển Nhi, trong lòng bà lại thêm ngổn ngang.
Bà xoay vài hạt Phật châu, nói: “Con lớn rồi, có chính kiến là chuyện tốt. Nhưng trong phòng cũng nên có người hầu hạ, chi bằng để Xuân Họa hầu hạ con trước.”
“Lão phu nhân!”
Xuân Họa hốt hoảng kêu lên, mặt đỏ bừng chạy vội ra ngoài.
Cố Trường Bình nhìn theo bóng lưng nàng ta, thần sắc thản nhiên.
Kiếp trước, hắn từng từ chối lời đề nghị này của Cát thị.
Nào ngờ có lần uống rượu say, bà lại sai Xuân Họa mang canh giải rượu đến, cô gái ấy chưa mang canh đến đã tự dâng mình lên giường hắn.
Chung quy vẫn là tâm tư quá lớn.
Cố Trường Bình chậm rãi nói: “Cứ để nàng ấy ở lại hầu hạ bên cạnh di mẫu, sau này gả cho một người tử tế, cho thêm chút hồi môn, cũng là phúc phận của nàng ấy từ người.”
Cát thị nghe vậy thì thở dài một tiếng, không nói gì thêm, trong mắt lại rõ ràng lộ ra thất vọng.
Cố Trường Bình thấy khó xử, mượn cớ trong thư phòng còn việc, bèn rời đi. Vừa ra đến sân, đã thấy Xuân Họa đứng yên bên cổng vòm, vừa lau nước mắt vừa lén nhìn hắn.
Cố Trường Bình hờ hững nghiêng mắt, vung tay áo rời đi.
Xuân Họa nghĩ thầm, nếu lỡ lần này, sẽ không còn cơ hội nào nữa, bèn liều mình gọi: “Đại gia?”
Cố Trường Bình quay lại: “Chuyện gì?”
Xuân Họa bước lên quỳ xuống: “Đại gia, nô tỳ không dám vọng tưởng điều gì, chỉ muốn làm một hạ nhân hầu hạ bên cạnh người.”
Cố Trường Bình mặt mày nghiêm nghị: “Bên ta không thiếu người hầu. Nếu đã không dám nghĩ nhiều thì đừng nghĩ nhiều nữa, hầu hạ chủ tử cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Câu “đừng nghĩ nhiều nữa” ấy khiến ánh mắt Xuân Họa tắt lửa thành tro tàn.
Nói thì dễ, chứ trên đời này mấy người nữ tử đối mặt với hắn mà không nghĩ nhiều được?
Ngay cả Tô Uyển Nhi cao cao tại thượng, chẳng phải cũng vì hắn mà sống chết giằng co hay sao?
“Gia!”
Tề Lâm bỗng hớt hải chạy tới: “Quốc Tử Giám xảy ra chuyện rồi.”
Tim Cố Trường Bình lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh đi.
*
“Cố đại nhân đến!”
Một tiếng hô vang, khiến tất cả người trong nội đường chấn động.
Cố Trường Bình sải bước tiến vào, vừa vào đã nhìn thấy hai người đang quỳ dưới đất, một trong hai có bóng lưng quen thuộc đến mức hắn chỉ muốn bẻ gãy cổ nàng ta.
Chỗ nào cũng thấy nàng ta là sao?
Cố Trường Bình bước tới trước thi thể, ngồi xổm xuống, duỗi tay dò hơi thở dưới mũi Thạch Thuấn, rồi lập tức thu về.
Trong Quốc Tử Giám có một lang trung chuyên chăm sóc cho giám sinh, tên là Tạ Lương.
“Đại nhân, Thạch giám sinh đầu đập vào đá, não vỡ mà chết. Khi hạ quan đến nơi, người đã không còn hơi thở.”
Cố Trường Bình nghiêm giọng: “Chuyện gì xảy ra?”
Tạ Lương chỉ vào hai người đang quỳ, kể sơ qua toàn bộ sự việc.
Cố Trường Bình nghe xong, ánh mắt lướt qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Tĩnh Bảo, nhưng lời lại nói với Tạ Lương: “Đã báo cho phủ Thượng thư chưa?”
Tạ Lương gật đầu: “Đã báo rồi, người đang trên đường đến.”
Lời vừa dứt, bên ngoài lập tức vang lên tiếng bước chân rầm rập. Thạch thượng thư dẫn theo con trai Thạch Hổ cùng hơn chục thị vệ đeo đao ào vào trong đường.
Vừa thấy con trai nằm bất động trên đất, Thạch thượng thư như bị dao đâm vào tim.
Cả đời ông cưới một vợ chính, bốn vợ lẽ, chỉ có vợ chính sinh cho ông hai trai một gái.
Thạch Thuấn là con út, người cao lớn, học hành giỏi giang, là bảo bối trong lòng ông. Nào ngờ mới vào Quốc Tử Giám chưa được mấy ngày thì…
Thạch thượng thư cố kìm nén đau buồn, nhìn sang người ngỗ tác phía sau.
Ngỗ tác lập tức bước lên giám nghiệm thi thể, vừa khám vừa lớn tiếng đọc kết luận.
Mỗi câu vừa dứt, sắc mặt Thạch thượng thư lại đen thêm một phần. Đến câu cuối cùng, ông rút mạnh thanh đao từ tay thị vệ phía sau, nện xuống bàn án một tiếng “rầm”!
“Cố Trường Bình! Giết người thì phải đền mạng, nợ tiền thì phải trả tiền. Chuyện này nếu Quốc Tử Giám các người không cho nhà họ Thạch chúng ta một lời giải thích, hôm nay đừng ai mong ra khỏi cửa! Thạch Hổ, đi mời Trương Trường Thọ tới đây!”
Thạch Hổ lau nước mắt, lập tức lao ra khỏi nội đường. Chẳng bao lâu sau, Trương Trường Thọ, hữu Thị lang Hình bộ vội vàng đến nơi.
Trương Trường Thọ được mệnh danh là “hổ cười” trong triều.
Hổ cười, nghĩa là ngoài mặt cười, trong lòng độc. Chuyên xét xử đại án ở Hình bộ, xếp thứ hai không ai dám xưng thứ nhất, là cánh tay trái phải của Thạch thượng thư.
Trương Trường Thọ hành lễ với Thạch thượng thư, nước mắt lã chã như chính con ruột mình nằm dưới đất.
Nhưng vừa xoay người lại, sắc mặt lập tức lạnh lẽo.
“Cố đại nhân, người chết trong Quốc Tử Giám, lại là con trai Thạch đại nhân, chuyện này không thể không có lời giải thích.”
Cố Trường Bình gật đầu: “Trương đại nhân cứ việc tra, nếu thật sự có kẻ vì tư lợi mà hại người, thì xin phiền ngài lôi hung thủ ra. Quốc Tử Giám không dung thứ loại ác nhân này.”
Lời này, coi như đại diện Quốc Tử Giám đưa ra lập trường.
Sắc mặt Thạch thượng thư lúc này mới dịu xuống phần nào, ngồi xuống bên trái bàn bát tiên giữa đường.
Trương Trường Thọ không khách khí chút nào, an tọa bên phải.
Các giáo quan trong Quốc Tử Giám thấy tình hình này, trong lòng thầm kêu không ổn.
Hai viên đại tướng của Hình bộ đồng loạt ngồi xử án, dù hai người quỳ dưới đất thật sự vô can, e rằng cũng khó lòng thoát nạn.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đêm xuống u ám, tại Cố phủ.
Cố Trường Bình bước xuống kiệu, đi vào từ cổng chính.
Phủ rất lớn, năm sân năm cửa, nhìn từ ngoài đã thấy khí thế lẫm liệt. Cổng lớn mở hình chữ bát, treo hai cái đầu thú mặt xanh nanh trắng dữ tợn, hai bên còn đặt hai con sư tử đá to lớn.
Nhưng vừa bước vào mới nhận ra, Cố phủ chỉ bề ngoài là oai phong, bên trong tuy viện sâu nhà rộng, cây cối lại tiêu điều, hoang vắng.
Trong phủ chỉ có hơn chục lão bộc lầm lũi ít lời, đều là tá điền từ trang trại của Cố phủ.
Năm xưa Cố phủ bị tịch thu, bọn họ bị bán đi nơi khác. Sau này khi Cố Trường Bình gây dựng lại cơ nghiệp, đã chuộc tất cả về.
Cố Trường Bình bước vào nội đường, cởi bộ quan phục trên người, để Tề Lâm hầu hạ thay sang áo thường cũ, rồi đi thẳng đến nơi sâu nhất trong nội viện.
Phía tả nội viện có một ngôi am, trước am trồng vài cây bồ đề, vừa vào sân, hương trầm đã phả vào mặt.
Ở đây là nơi ở của mẹ nuôi của Cố Trường Bình, Cát thị.
Cát thị hơn bốn mươi tuổi, đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vừa gõ mõ vừa tụng kinh.
Tỳ nữ Xuân Họa tới báo, bà lập tức tươi mặt, được nàng dìu ra khỏi Phật đường.
Cố Trường Bình bước đến hành lễ, cung kính vấn an, miệng lại gọi là: "Di mẫu".
Thân phận thật của Cát thị là chị ruột của mẹ ruột hắn, năm xưa chính bà liều chết cứu hắn thoát nạn.
Vì thân phận đặc thù, Cố Trường Bình luôn nói ra ngoài rằng bà là vú nuôi của mình.
Kiếp trước, hắn làm quan cao, địa vị dưới một người trên vạn người, Cát thị cũng nhờ vậy mà sống được mấy năm yên ổn, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh đầu rơi máu chảy.
Nghĩ đến một đời long đong của bà, cuối cùng cũng không có kết cục tốt, Cố Trường Bình không khỏi dâng lên một nỗi áy náy, bèn hỏi han chuyện sinh hoạt mấy ngày gần đây.
Cát thị đáp mấy câu, rồi ánh mắt chợt u ám, thở dài nói: “Con cũng lớn rồi, nên cưới vợ vào cửa đi thôi. Con xem phủ này vắng vẻ đến thế nào rồi kìa!”
Cố Trường Bình dịu dàng mỉm cười: “Vắng vẻ mới tốt, náo nhiệt quá thì có người không yên lòng.”
Cát thị nhìn đứa cháu mình, người đàn ông nho nhã tuấn tú đến thế, lẽ ra nên cưới vợ sinh con, hưởng phúc gia đình, vậy mà vì chuyện của Tô Uyển Nhi, đến nay vẫn đơn độc lạnh lẽo.
Nghĩ tới Tô Uyển Nhi, trong lòng bà lại thêm ngổn ngang.
Bà xoay vài hạt Phật châu, nói: “Con lớn rồi, có chính kiến là chuyện tốt. Nhưng trong phòng cũng nên có người hầu hạ, chi bằng để Xuân Họa hầu hạ con trước.”
“Lão phu nhân!”
Xuân Họa hốt hoảng kêu lên, mặt đỏ bừng chạy vội ra ngoài.
Cố Trường Bình nhìn theo bóng lưng nàng ta, thần sắc thản nhiên.
Kiếp trước, hắn từng từ chối lời đề nghị này của Cát thị.
Nào ngờ có lần uống rượu say, bà lại sai Xuân Họa mang canh giải rượu đến, cô gái ấy chưa mang canh đến đã tự dâng mình lên giường hắn.
Chung quy vẫn là tâm tư quá lớn.
Cố Trường Bình chậm rãi nói: “Cứ để nàng ấy ở lại hầu hạ bên cạnh di mẫu, sau này gả cho một người tử tế, cho thêm chút hồi môn, cũng là phúc phận của nàng ấy từ người.”
Cát thị nghe vậy thì thở dài một tiếng, không nói gì thêm, trong mắt lại rõ ràng lộ ra thất vọng.
Cố Trường Bình thấy khó xử, mượn cớ trong thư phòng còn việc, bèn rời đi. Vừa ra đến sân, đã thấy Xuân Họa đứng yên bên cổng vòm, vừa lau nước mắt vừa lén nhìn hắn.
Cố Trường Bình hờ hững nghiêng mắt, vung tay áo rời đi.
Xuân Họa nghĩ thầm, nếu lỡ lần này, sẽ không còn cơ hội nào nữa, bèn liều mình gọi: “Đại gia?”
Cố Trường Bình quay lại: “Chuyện gì?”
Xuân Họa bước lên quỳ xuống: “Đại gia, nô tỳ không dám vọng tưởng điều gì, chỉ muốn làm một hạ nhân hầu hạ bên cạnh người.”
Cố Trường Bình mặt mày nghiêm nghị: “Bên ta không thiếu người hầu. Nếu đã không dám nghĩ nhiều thì đừng nghĩ nhiều nữa, hầu hạ chủ tử cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Câu “đừng nghĩ nhiều nữa” ấy khiến ánh mắt Xuân Họa tắt lửa thành tro tàn.
Nói thì dễ, chứ trên đời này mấy người nữ tử đối mặt với hắn mà không nghĩ nhiều được?
Ngay cả Tô Uyển Nhi cao cao tại thượng, chẳng phải cũng vì hắn mà sống chết giằng co hay sao?
“Gia!”
Tề Lâm bỗng hớt hải chạy tới: “Quốc Tử Giám xảy ra chuyện rồi.”
Tim Cố Trường Bình lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh đi.
*
“Cố đại nhân đến!”
Một tiếng hô vang, khiến tất cả người trong nội đường chấn động.
Cố Trường Bình sải bước tiến vào, vừa vào đã nhìn thấy hai người đang quỳ dưới đất, một trong hai có bóng lưng quen thuộc đến mức hắn chỉ muốn bẻ gãy cổ nàng ta.
Chỗ nào cũng thấy nàng ta là sao?
Cố Trường Bình bước tới trước thi thể, ngồi xổm xuống, duỗi tay dò hơi thở dưới mũi Thạch Thuấn, rồi lập tức thu về.
Trong Quốc Tử Giám có một lang trung chuyên chăm sóc cho giám sinh, tên là Tạ Lương.
“Đại nhân, Thạch giám sinh đầu đập vào đá, não vỡ mà chết. Khi hạ quan đến nơi, người đã không còn hơi thở.”
Cố Trường Bình nghiêm giọng: “Chuyện gì xảy ra?”
Tạ Lương chỉ vào hai người đang quỳ, kể sơ qua toàn bộ sự việc.
Cố Trường Bình nghe xong, ánh mắt lướt qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Tĩnh Bảo, nhưng lời lại nói với Tạ Lương: “Đã báo cho phủ Thượng thư chưa?”
Tạ Lương gật đầu: “Đã báo rồi, người đang trên đường đến.”
Lời vừa dứt, bên ngoài lập tức vang lên tiếng bước chân rầm rập. Thạch thượng thư dẫn theo con trai Thạch Hổ cùng hơn chục thị vệ đeo đao ào vào trong đường.
Vừa thấy con trai nằm bất động trên đất, Thạch thượng thư như bị dao đâm vào tim.
Cả đời ông cưới một vợ chính, bốn vợ lẽ, chỉ có vợ chính sinh cho ông hai trai một gái.
Thạch Thuấn là con út, người cao lớn, học hành giỏi giang, là bảo bối trong lòng ông. Nào ngờ mới vào Quốc Tử Giám chưa được mấy ngày thì…
Thạch thượng thư cố kìm nén đau buồn, nhìn sang người ngỗ tác phía sau.
Ngỗ tác lập tức bước lên giám nghiệm thi thể, vừa khám vừa lớn tiếng đọc kết luận.
Mỗi câu vừa dứt, sắc mặt Thạch thượng thư lại đen thêm một phần. Đến câu cuối cùng, ông rút mạnh thanh đao từ tay thị vệ phía sau, nện xuống bàn án một tiếng “rầm”!
“Cố Trường Bình! Giết người thì phải đền mạng, nợ tiền thì phải trả tiền. Chuyện này nếu Quốc Tử Giám các người không cho nhà họ Thạch chúng ta một lời giải thích, hôm nay đừng ai mong ra khỏi cửa! Thạch Hổ, đi mời Trương Trường Thọ tới đây!”
Thạch Hổ lau nước mắt, lập tức lao ra khỏi nội đường. Chẳng bao lâu sau, Trương Trường Thọ, hữu Thị lang Hình bộ vội vàng đến nơi.
Trương Trường Thọ được mệnh danh là “hổ cười” trong triều.
Hổ cười, nghĩa là ngoài mặt cười, trong lòng độc. Chuyên xét xử đại án ở Hình bộ, xếp thứ hai không ai dám xưng thứ nhất, là cánh tay trái phải của Thạch thượng thư.
Trương Trường Thọ hành lễ với Thạch thượng thư, nước mắt lã chã như chính con ruột mình nằm dưới đất.
Nhưng vừa xoay người lại, sắc mặt lập tức lạnh lẽo.
“Cố đại nhân, người chết trong Quốc Tử Giám, lại là con trai Thạch đại nhân, chuyện này không thể không có lời giải thích.”
Cố Trường Bình gật đầu: “Trương đại nhân cứ việc tra, nếu thật sự có kẻ vì tư lợi mà hại người, thì xin phiền ngài lôi hung thủ ra. Quốc Tử Giám không dung thứ loại ác nhân này.”
Lời này, coi như đại diện Quốc Tử Giám đưa ra lập trường.
Sắc mặt Thạch thượng thư lúc này mới dịu xuống phần nào, ngồi xuống bên trái bàn bát tiên giữa đường.
Trương Trường Thọ không khách khí chút nào, an tọa bên phải.
Các giáo quan trong Quốc Tử Giám thấy tình hình này, trong lòng thầm kêu không ổn.
Hai viên đại tướng của Hình bộ đồng loạt ngồi xử án, dù hai người quỳ dưới đất thật sự vô can, e rằng cũng khó lòng thoát nạn.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 41: Trương Trường Thọ
10.0/10 từ 22 lượt.