Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 42: Thẩm án ban đêm
1@-
"Ngươi với hắn có thù oán gì?"
Tĩnh Bảo ngẩng đầu, trả lời: "Ta là cháu của Tuyên Bình Hầu gia, Tứ cô nương đã khuất của Hầu phủ chính là vị hôn thê của ta."
Thì ra là vụ án mạng đó.
Trương Trường Thọ nhìn Thạch Thượng Thư, sắc mặt có phần phức tạp: "Nói vậy thì, Thạch Thuấn là do ngươi giết?"
Tĩnh Bảo: "Ta cũng muốn lắm, tiếc rằng ông trời không cho ta cơ hội đó."
"Ngươi nói hay như hát vậy! Không phải ngươi giết, thì còn ai vào đây?" Thạch Hổ gầm lên một tiếng, hận không thể xé xác kẻ họ Tĩnh.
Cố Trường Bình ho một tiếng: "Thạch công tử đừng vội, cơm phải ăn từng miếng, án cũng phải thẩm từng bước. Trương đại nhân là thuộc hạ của cha ngươi, ngài ấy thẩm án, ngươi còn chưa yên tâm sao?"
Tĩnh Bảo vừa nghe lời ấy, lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Vừa vặn bắt gặp ánh mắt Cố Trường Bình đang nâng chén trà, ngước nhìn, ánh mắt lạnh lùng gần như xa cách.
Tĩnh Bảo bị hắn nhìn như thế, cả người không được tự nhiên, chợt không phân rõ người này lúc này có thiện ý hay ác ý với nàng.
Cố Trường Bình nhìn nàng một lúc rồi mới dời ánh mắt về phía Trương Trường Thọ: "Trương đại nhân, mời bắt đầu."
Trương Trường Thọ: "Tĩnh sinh, hãy kể rõ đầu đuôi sự việc đêm nay, không được giấu giếm nửa lời."
"Đại nhân, học trò không dám giấu."
Tĩnh Bảo trả lời: "Sau bữa tối, Lỗ Bình Định đến tìm ta, hỏi ta chuyện buổi sáng đã nghĩ kỹ chưa."
Trương Trường Thọ: "Buổi sáng có chuyện gì?"
Tĩnh Bảo: "Sáng nay Lỗ huynh cũng đến tìm ta, nói rằng Thạch Thuấn để mắt đến ta, nếu ta bằng lòng theo hắn, thì muốn gió được gió, muốn mưa có mưa."
Thạch Hổ cười nhạt: "Đừng tự mình dát vàng lên mặt, cái thân mình gầy yếu như cọng hành của ngươi, có đem biếu, huynh ta cũng chẳng thèm."
Tĩnh Bảo nhìn sang Lỗ Bình Định: "Dát hay không dát, hỏi Lỗ huynh là biết."
Ánh mắt Trương Trường Thọ đảo qua: "Lỗ Bình Định, lời Tĩnh sinh nói là thật chăng?"
Lỗ Bình Định lúc này hoảng đến chết khiếp, đâu còn dám nói dối: "Là thật, Thạch huynh rất để tâm đến Tĩnh huynh, buổi sáng cũng là do Thạch huynh sai ta đến hỏi."
Thạch Thượng Thư nghe tới đây, mắt lập tức lạnh lùng liếc sang Thạch Hổ.
Thạch Hổ chột dạ, vội vàng cúi thấp đầu.
Trương Trường Thọ: "Hỏi rồi thì sao?"
Lỗ Bình Định run rẩy trả lời: "Tĩnh huynh không đồng ý, Thạch huynh không cam tâm, bảo ta tối nay đi hỏi lần nữa."
Trương Trường Thọ: "Tĩnh sinh, ngươi nói tiếp đi."
Tĩnh Bảo kể tiếp: "Ta bảo Lỗ huynh, 'Ngươi nhắn với họ Thạch kia, sau khi tan lớp buổi tối, ta sẽ chờ ở hậu viện Quốc Tử Giám. Có chuyện muốn hỏi thẳng mặt hắn.' Lỗ huynh nói một câu 'Sảng khoái!', rồi chạy mất."
Trương Trường Thọ nhìn sang Lỗ Bình Định.
Lỗ Bình Định vội vàng gật đầu: "Bẩm đại nhân, đúng là như vậy, không sai một chữ."
Lúc này, Thạch Hổ không kiềm được lại chen lời: "Trương đại nhân, hắn hẹn huynh ta ra sau vườn, nói hỏi chuyện chỉ là cớ, giết người mới là thật, hắn chính là hung thủ!"
"Khụ khụ khụ!" Cố Trường Bình bất ngờ ho khan vài tiếng.
Trương Trường Thọ cau mày, không thèm để tâm lời Thạch Hổ: "Tĩnh sinh, ngươi hẹn Thạch Thuấn ra sau vườn để làm gì?"
Tĩnh Bảo ngẩng đầu: "Chỉ là muốn nói với hắn, đừng lúc nào cũng nhắm vào ta, ta cũng không phải kẻ dễ chọc. Nếu ép quá, ta sẽ đến phủ Thuận Thiên cáo trạng!"
Trương Trường Thọ: "Chỉ để nói những lời này thôi sao?"
Tĩnh Bảo: "Đúng vậy."
Trương Trường Thọ: "Nếu chỉ để nói mấy lời này, sao không nói thẳng ở nơi đông người, lại hẹn ra chỗ hẻo lánh?"
Tĩnh Bảo: "Con người ai cũng cần thể diện. Ta mà mắng hắn trước mặt bao người, thể diện Thạch công tử của hắn biết vứt đi đâu?"
"Không đúng! Không đúng! Đại nhân, hắn nói sai rồi!" Lỗ Bình Định bỗng hét lớn.
Thạch Thượng Thư mắt sáng lên: "Sai ở đâu?"
Lỗ Bình Định há miệng, lại không biết phải mở lời thế nào.
Thạch Hổ mất kiên nhẫn, quát: "Nói!"
Lỗ Bình Định run cầm cập: "Ta... ta cảm thấy Tĩnh huynh hình như cũng có chút cảm tình với Thạch huynh..."
"Ta điên rồi chắc?"
Tĩnh Bảo quay phắt đầu lại, túm lấy cổ áo Lỗ Bình Định, nói như xé họng: “Hắn c**ng b*c vị hôn thê của ta, ép nàng tìm đến cái chết, đại thù không đội trời chung rành rành trước mắt, mà ta còn có cảm tình với hắn? Ta là súc sinh chắc?"
Đời người, có ba mối thù không đội trời chung:
Một là thù giết cha mẹ;
Hai là thù đoạt vợ, sỉ nhục thê thiếp;
Ba là thù giết con.
Tĩnh Bảo chỉ là một giám sinh nhỏ bé, vì vị hôn thê mà không tiếc đến phủ Thuận Thiên cáo trạng, rõ ràng là muốn sống mái một trận Thạch phủ, sao có thể có ý gì với Thạch Thuấn?
Về lý hoàn toàn không thông.
Trừ phi...
Người này vì báo thù cho vị hôn thê, cố ý giả vờ cúi đầu khuất phục Thạch Thuấn.
Trương Trường Thọ gõ nhẹ hai ngón tay lên bàn: "Tĩnh sinh, ngươi đừng kích động, lời ngươi nói, có ai làm chứng không?"
"Có!"
Tĩnh Bảo buông tay khỏi cổ áo Lỗ Bình Định: "Uông Tần Sinh là bạn cùng phòng với ta, lúc đó cũng có mặt."
Trương Trường Thọ cao giọng: "Truyền Uông Tần Sinh!"
Uông Tần Sinh đang chờ ngoài sảnh, chân bước lảo đảo.
Một canh giờ trước, hắn đang đọc sách dưới đèn, nghe ngoài phòng xôn xao, vừa bước ra hỏi, thì suýt bị dọa chết khiếp.
Hắn run rẩy bước vào nội đường, không dám nhìn quanh, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Học trò Uông Tần Sinh, bái kiến đại nhân."
Trương Trường Thọ lại vỗ nắp chén: "Ta hỏi ngươi, chuyện Lỗ Bình Định đến tìm Tĩnh sinh, ngươi có biết không?"
"Bẩm đại nhân, có biết, lúc đó ta ở ngay bên cạnh."
"Những gì ngươi thấy, nghe, hãy kể rõ đầu đuôi."
Uông Tần Sinh vốn là người nhát gan thật thà, nay lại xảy ra án mạng, càng không dám nói dối, tuy vì sợ hãi mà nói năng lắp bắp, nhưng lời kể lại hoàn toàn trùng khớp với lời Tĩnh Bảo.
Cuối cùng, hắn còn nói: “Ta không yên tâm để huynh ấy đi một mình, định đi cùng, nhưng Tĩnh Bảo nói Thạch Thuấn dẫu sao cũng không dám làm càn trong Quốc Tử Giám. Nhưng ta vẫn không an lòng, nên sau khóa tối lập tức chạy đến Chính Nghĩa Đường, lại khuyên huynh ấy đừng đi."
Tĩnh Bảo tiếp lời: "Hắn níu kéo ta một hồi, khiến ta đến trễ, Thạch Thuấn hình như không vui, Lỗ Bình Định, ta nói có đúng không?"
Lỗ Bình Định bị hỏi đến cứng họng, không đáp nổi.
Nghe đến đây, mọi người trong sảnh lập tức có cùng một nhận định
Vị Tĩnh sinh này quả thật không có ý gì với Thạch Thuấn, e là chỉ do Lỗ Bình Định hiểu lầm.
Ánh mắt Tĩnh Bảo trong suốt: "Nếu đại nhân vẫn chưa tin, chi bằng đi tra thêm chuyện tối qua ở phòng rửa mặt!"
Tim Trương Trường Thọ thắt lại.
Phòng rửa mặt... lại xảy ra chuyện gì nữa?
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Trương Trường Thọ nhấc nắp chén trà lên, vỗ mạnh xuống bàn như thể vỗ vào mộc kinh đường.
"Người dưới đường, báo danh tính, nói rõ quan hệ với người chết."
Lỗ Bình Định sớm đã bị khí thế ba đường hội thẩm dọa cho hồn bay phách lạc.
"Học... học trò Lỗ Bình Định, ở cùng một phòng với Thạch huynh đệ, là bạn thân của huynh ấy, tuyệt đối không hại huynh ấy."
Tĩnh Bảo hắng giọng một tiếng: "Học trò Tĩnh Bảo, Thạch Thuấn là kẻ thù của ta."
Lời vừa dứt, không khí trong nội đường lập tức đông đặc lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tĩnh Bảo.
"Ngươi với hắn có thù oán gì?"
Tĩnh Bảo ngẩng đầu, trả lời: "Ta là cháu của Tuyên Bình Hầu gia, Tứ cô nương đã khuất của Hầu phủ chính là vị hôn thê của ta."
Thì ra là vụ án mạng đó.
Trương Trường Thọ nhìn Thạch Thượng Thư, sắc mặt có phần phức tạp: "Nói vậy thì, Thạch Thuấn là do ngươi giết?"
Tĩnh Bảo: "Ta cũng muốn lắm, tiếc rằng ông trời không cho ta cơ hội đó."
"Ngươi nói hay như hát vậy! Không phải ngươi giết, thì còn ai vào đây?" Thạch Hổ gầm lên một tiếng, hận không thể xé xác kẻ họ Tĩnh.
Cố Trường Bình ho một tiếng: "Thạch công tử đừng vội, cơm phải ăn từng miếng, án cũng phải thẩm từng bước. Trương đại nhân là thuộc hạ của cha ngươi, ngài ấy thẩm án, ngươi còn chưa yên tâm sao?"
Tĩnh Bảo vừa nghe lời ấy, lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Vừa vặn bắt gặp ánh mắt Cố Trường Bình đang nâng chén trà, ngước nhìn, ánh mắt lạnh lùng gần như xa cách.
Tĩnh Bảo bị hắn nhìn như thế, cả người không được tự nhiên, chợt không phân rõ người này lúc này có thiện ý hay ác ý với nàng.
Cố Trường Bình nhìn nàng một lúc rồi mới dời ánh mắt về phía Trương Trường Thọ: "Trương đại nhân, mời bắt đầu."
Trương Trường Thọ: "Tĩnh sinh, hãy kể rõ đầu đuôi sự việc đêm nay, không được giấu giếm nửa lời."
"Đại nhân, học trò không dám giấu."
Tĩnh Bảo trả lời: "Sau bữa tối, Lỗ Bình Định đến tìm ta, hỏi ta chuyện buổi sáng đã nghĩ kỹ chưa."
Trương Trường Thọ: "Buổi sáng có chuyện gì?"
Tĩnh Bảo: "Sáng nay Lỗ huynh cũng đến tìm ta, nói rằng Thạch Thuấn để mắt đến ta, nếu ta bằng lòng theo hắn, thì muốn gió được gió, muốn mưa có mưa."
Thạch Hổ cười nhạt: "Đừng tự mình dát vàng lên mặt, cái thân mình gầy yếu như cọng hành của ngươi, có đem biếu, huynh ta cũng chẳng thèm."
Tĩnh Bảo nhìn sang Lỗ Bình Định: "Dát hay không dát, hỏi Lỗ huynh là biết."
Ánh mắt Trương Trường Thọ đảo qua: "Lỗ Bình Định, lời Tĩnh sinh nói là thật chăng?"
Lỗ Bình Định lúc này hoảng đến chết khiếp, đâu còn dám nói dối: "Là thật, Thạch huynh rất để tâm đến Tĩnh huynh, buổi sáng cũng là do Thạch huynh sai ta đến hỏi."
Thạch Thượng Thư nghe tới đây, mắt lập tức lạnh lùng liếc sang Thạch Hổ.
Thạch Hổ chột dạ, vội vàng cúi thấp đầu.
Trương Trường Thọ: "Hỏi rồi thì sao?"
Lỗ Bình Định run rẩy trả lời: "Tĩnh huynh không đồng ý, Thạch huynh không cam tâm, bảo ta tối nay đi hỏi lần nữa."
Trương Trường Thọ: "Tĩnh sinh, ngươi nói tiếp đi."
Tĩnh Bảo kể tiếp: "Ta bảo Lỗ huynh, 'Ngươi nhắn với họ Thạch kia, sau khi tan lớp buổi tối, ta sẽ chờ ở hậu viện Quốc Tử Giám. Có chuyện muốn hỏi thẳng mặt hắn.' Lỗ huynh nói một câu 'Sảng khoái!', rồi chạy mất."
Trương Trường Thọ nhìn sang Lỗ Bình Định.
Lỗ Bình Định vội vàng gật đầu: "Bẩm đại nhân, đúng là như vậy, không sai một chữ."
Lúc này, Thạch Hổ không kiềm được lại chen lời: "Trương đại nhân, hắn hẹn huynh ta ra sau vườn, nói hỏi chuyện chỉ là cớ, giết người mới là thật, hắn chính là hung thủ!"
"Khụ khụ khụ!" Cố Trường Bình bất ngờ ho khan vài tiếng.
Trương Trường Thọ cau mày, không thèm để tâm lời Thạch Hổ: "Tĩnh sinh, ngươi hẹn Thạch Thuấn ra sau vườn để làm gì?"
Tĩnh Bảo ngẩng đầu: "Chỉ là muốn nói với hắn, đừng lúc nào cũng nhắm vào ta, ta cũng không phải kẻ dễ chọc. Nếu ép quá, ta sẽ đến phủ Thuận Thiên cáo trạng!"
Trương Trường Thọ: "Chỉ để nói những lời này thôi sao?"
Tĩnh Bảo: "Đúng vậy."
Trương Trường Thọ: "Nếu chỉ để nói mấy lời này, sao không nói thẳng ở nơi đông người, lại hẹn ra chỗ hẻo lánh?"
Tĩnh Bảo: "Con người ai cũng cần thể diện. Ta mà mắng hắn trước mặt bao người, thể diện Thạch công tử của hắn biết vứt đi đâu?"
"Không đúng! Không đúng! Đại nhân, hắn nói sai rồi!" Lỗ Bình Định bỗng hét lớn.
Thạch Thượng Thư mắt sáng lên: "Sai ở đâu?"
Lỗ Bình Định há miệng, lại không biết phải mở lời thế nào.
Thạch Hổ mất kiên nhẫn, quát: "Nói!"
Lỗ Bình Định run cầm cập: "Ta... ta cảm thấy Tĩnh huynh hình như cũng có chút cảm tình với Thạch huynh..."
"Ta điên rồi chắc?"
Tĩnh Bảo quay phắt đầu lại, túm lấy cổ áo Lỗ Bình Định, nói như xé họng: “Hắn c**ng b*c vị hôn thê của ta, ép nàng tìm đến cái chết, đại thù không đội trời chung rành rành trước mắt, mà ta còn có cảm tình với hắn? Ta là súc sinh chắc?"
Đời người, có ba mối thù không đội trời chung:
Một là thù giết cha mẹ;
Hai là thù đoạt vợ, sỉ nhục thê thiếp;
Ba là thù giết con.
Tĩnh Bảo chỉ là một giám sinh nhỏ bé, vì vị hôn thê mà không tiếc đến phủ Thuận Thiên cáo trạng, rõ ràng là muốn sống mái một trận Thạch phủ, sao có thể có ý gì với Thạch Thuấn?
Về lý hoàn toàn không thông.
Trừ phi...
Người này vì báo thù cho vị hôn thê, cố ý giả vờ cúi đầu khuất phục Thạch Thuấn.
Trương Trường Thọ gõ nhẹ hai ngón tay lên bàn: "Tĩnh sinh, ngươi đừng kích động, lời ngươi nói, có ai làm chứng không?"
"Có!"
Tĩnh Bảo buông tay khỏi cổ áo Lỗ Bình Định: "Uông Tần Sinh là bạn cùng phòng với ta, lúc đó cũng có mặt."
Trương Trường Thọ cao giọng: "Truyền Uông Tần Sinh!"
Uông Tần Sinh đang chờ ngoài sảnh, chân bước lảo đảo.
Một canh giờ trước, hắn đang đọc sách dưới đèn, nghe ngoài phòng xôn xao, vừa bước ra hỏi, thì suýt bị dọa chết khiếp.
Hắn run rẩy bước vào nội đường, không dám nhìn quanh, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Học trò Uông Tần Sinh, bái kiến đại nhân."
Trương Trường Thọ lại vỗ nắp chén: "Ta hỏi ngươi, chuyện Lỗ Bình Định đến tìm Tĩnh sinh, ngươi có biết không?"
"Bẩm đại nhân, có biết, lúc đó ta ở ngay bên cạnh."
"Những gì ngươi thấy, nghe, hãy kể rõ đầu đuôi."
Uông Tần Sinh vốn là người nhát gan thật thà, nay lại xảy ra án mạng, càng không dám nói dối, tuy vì sợ hãi mà nói năng lắp bắp, nhưng lời kể lại hoàn toàn trùng khớp với lời Tĩnh Bảo.
Cuối cùng, hắn còn nói: “Ta không yên tâm để huynh ấy đi một mình, định đi cùng, nhưng Tĩnh Bảo nói Thạch Thuấn dẫu sao cũng không dám làm càn trong Quốc Tử Giám. Nhưng ta vẫn không an lòng, nên sau khóa tối lập tức chạy đến Chính Nghĩa Đường, lại khuyên huynh ấy đừng đi."
Tĩnh Bảo tiếp lời: "Hắn níu kéo ta một hồi, khiến ta đến trễ, Thạch Thuấn hình như không vui, Lỗ Bình Định, ta nói có đúng không?"
Lỗ Bình Định bị hỏi đến cứng họng, không đáp nổi.
Nghe đến đây, mọi người trong sảnh lập tức có cùng một nhận định
Vị Tĩnh sinh này quả thật không có ý gì với Thạch Thuấn, e là chỉ do Lỗ Bình Định hiểu lầm.
Ánh mắt Tĩnh Bảo trong suốt: "Nếu đại nhân vẫn chưa tin, chi bằng đi tra thêm chuyện tối qua ở phòng rửa mặt!"
Tim Trương Trường Thọ thắt lại.
Phòng rửa mặt... lại xảy ra chuyện gì nữa?
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 42: Thẩm án ban đêm
10.0/10 từ 22 lượt.