Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 40: Có án mạng
1@-
Lúc mới vào kinh, hắn từng dặn nàng đừng tới phủ Tuyên Bình hầu, rõ ràng là có ý tốt.
Đến kỳ thi Hàn Lâm, hắn đứng ngay cạnh nàng không chịu rời đi, ảnh hưởng nàng làm bài, đó là có ý xấu.
Sửa chữ viết của nàng là vì chữ nàng quá mềm mại, e sẽ ảnh hưởng khoa cử sau này, việc này lại là ý tốt.
Nhưng việc bị phạt đứng này thì... rõ ràng nàng nghiêm túc nghe giảng mà, Vậ là có ý xấu.
Vậy rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Duy có một điều khiến nàng cứ canh cánh trong lòng, là ánh mắt Cố Tế tửu nhìn nàng luôn quá sâu, như thể ẩn giấu điều gì đó bên trong.
Ẩn giấu điều gì chứ?
Tĩnh Bảo nghĩ mãi mà không ra.
...
Buổi tối ăn cơm ở thiện đường, sắc mặt Tĩnh Bảo mệt mỏi thấy rõ.
Uông Tần Sinh trông thấy, im lặng gắp cho nàng một chiếc đùi gà.
Trong Quốc Tử Giám chẳng có chuyện gì giấu nổi, bên này Cố Tế tửu phạt đứng Cao Triều với Tĩnh Bảo, bên kia tin đã lan khắp nơi. Học trò ai cũng sĩ diện, hắn thấy không hỏi thì hơn.
Cơm tối vừa xong, hai người vừa rời khỏi thiện đường thì lập tức bị Lỗ Bình Định chặn đường.
“Tĩnh huynh, chuyện ban sáng... huynh nghĩ sao rồi?”
Ánh mắt Tĩnh Bảo lóe lên: “Ngươi nhắn với họ Thạch kia, sau khi tan lớp buổi tối, ta sẽ chờ ở hậu viện Quốc Tử Giám. Có chuyện muốn hỏi thẳng mặt hắn.”
“Sảng khoái!”
Lỗ Bình Định mừng rỡ, hí hửng chạy đi.
Uông Tần Sinh đứng bên thì sững người.
“Văn... Văn Nhược, huynh hẹn gặp Thạch Thuấn để hỏi chuyện gì vậy? Tên đó miệng toàn lời dâm ô tục tĩu, không phải kẻ tốt lành gì, huynh đừng để bị hắn lừa.”
“Ta chỉ muốn bảo hắn đừng có nhằm vào ta nữa. Ta không phải người dễ bắt nạt, nếu bị ép quá, ta sẽ lên phủ Thuận Thiên cáo trạng.”
Uông Tần Sinh nghiến răng: “Vậy ta đi cùng huynh!”
Tĩnh Bảo cười như không để tâm: “Người ra vào Quốc Tử Giám đông như vậy, hắn cũng chẳng dám làm gì thật đâu. Cùng lắm là trút vài câu ngoài miệng, chứ chó biết cắn người thì chẳng bao giờ sủa.”
Câu này nghe như lời đùa cợt, nhưng Uông Tần Sinh lại cảm thấy dường như nàng còn ẩn ý bên trong.
...
Hậu viện Quốc Tử Giám là một khoảng sân trống, thường để giám sinh chạy bộ, luyện quyền, rèn luyện thân thể.
Cuối sân là một sườn đồi nhỏ.
Trên đồi chỉ có một cây nghiêng cổ quái.
Kỳ lạ là cành lá cây đó chỉ vươn về một hướng Đông, nhìn vào khiến người ta thấy âm u rợn tóc gáy.
Thạch Thuấn đợi một lúc không thấy ai, mất hết kiên nhẫn, quay sang hỏi Lỗ Bình Định: “Hắn bảo khi nào tới?”
“Nói là sau buổi học tối sẽ đến.”
“Giờ là mấy canh rồi hả?” Thạch Thuấn gầm lên.
Hắn tuy thèm khát thân thể người kia, nhưng cũng chẳng hèn đến mức phải đứng đợi mãi. Hắn là con ai chứ, thật sự chọc giận hắn, hắn sẽ c**ng b*c cho xem.
Giết luôn cũng được!
“Đến rồi, đến rồi!”
Lỗ Bình Định chỉ tay, Thạch Thuấn quay đầu nhìn, quả nhiên có người đang bước tới, chính là Tĩnh Bảo.
Khi đến gần, mới thấy tóc mai đen nhánh thấm mồ hôi lạnh, đôi mắt như thấm nước ánh lên tia sáng, môi hé, hơi thở gấp gáp... từng chi tiết nhỏ cũng đầy mê hoặc.
“Trên đường bị Uông Tần Sinh quấn lấy một lúc, nên ta đến trễ.”
Tĩnh Bảo vén lọn tóc bên tai, để lộ vành tai nhỏ xinh.
Ánh mắt Thạch Thuấn dính chặt trên người nàng, tay vung một cái ra hiệu cho Lỗ Bình Định lui.
Tĩnh Bảo dặn: “Lỗ huynh đừng đi xa, cứ đợi ở tảng đá kia là được.”
“Được, được!”
Lỗ Bình Định lập tức hiểu ý, lui ra xa, ngồi trên tảng đá, hai tai lại vểnh lên định nghe lén chút gì đó.
Thạch Thuấn cười: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Tĩnh Bảo không đáp, cúi đầu đá đá mũi chân, rõ là nam nhi, vậy mà dáng vẻ lại linh động hơn cả nữ tử.
Thạch Thuấn mê mẩn nhìn, ngây người không chớp mắt.
“Tim gan bảo bối của ta ơi, có chuyện gì thì cứ nói. Nàng muốn sao trên trời, ta cũng hái xuống cho nàng.”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu: “Ta chỉ hỏi một câu, ngươi định cho ta gió gì, mưa gì?”
“Còn không dễ sao?”
Thạch Thuấn giơ tay định ôm nàng, nhưng Tĩnh Bảo đã tránh đi một cách nhẹ nhàng.
“Ta sẽ mua cho ngươi một biệt phủ lớn trong kinh, năm gian năm cửa, mấy trăm nô bộc chỉ phục vụ một mình ngươi.”
“Những thứ đó nhà họ Tĩnh ta cũng có, chẳng có gì hay ho.”
Thạch Thuấn như nổi sóng trong lòng: “Đừng vội, ta còn chưa nói xong. Sau này ngươi thi khoa cử, ta sẽ bảo cha ta âm thầm giúp đỡ, để ngươi đỗ tiến sĩ, rồi xin cho ngươi chức quan trong kinh dưới ngũ phẩm, muốn chọn chức gì thì chọn.”
Tĩnh Bảo chớp mắt: “Vợ chưa gả vào cửa của ta, bị ngươi và huynh trưởng ngươi hại chết, ngươi tính bồi thường sao đây?”
Chữ “hại” kia khiến Thạch Thuấn nhớ đến cảnh hôm đó Tứ cô nương r*n r* khóc lóc dưới thân hắn, tà niệm trong lòng lại trỗi dậy.
“Ta còn một muội muội ruột, gả cho ngươi làm vợ. Nếu chưa đủ, ta mua thêm bảy tám mươi người nữa, đảm bảo đêm nào ngươi cũng được tân hôn. Ta không ghen, chỉ cần ngươi…”
Vừa nói, hắn vừa ưỡn eo làm động tác đê tiện.
Tĩnh Bảo phì cười, khóe mắt nhuốm vẻ quyến rũ: “Gió mưa ngươi cho ta chỉ đến vậy thôi sao? Vậy ngươi có muốn biết gió mưa ta tặng ngươi là gì không?”
“Muốn nghe, muốn nghe!” Thạch Thuấn mê mẩn, ánh mắt như dán chặt.
“Nghiêng tai lại đây.”
Thạch Thuấn vội cúi đầu, Tĩnh Bảo nghiêng người, đôi môi đỏ hé mở.
Trong ánh mắt hắn, rõ ràng thấy đôi mày liễu của nàng giãn ra, trong lòng còn đang ngây ngất, bất chợt nghe nàng quát: “Ai ở đó?”
Thạch Thuấn giật mình quay lại chỉ thấy cách đó ba trượng có người đứng đó, hai chân trắng nõn lộ ra, máu chảy dọc theo chân.
Là Tứ cô nương mà hắn từng đè dưới thân.
Cả người hắn run lên bần bật, cảm thấy khó thở, lùi lại hai bước, miệng lắp bắp: “Ngươi… ngươi là người hay là ma?”
Người kia nở nụ cười ghê rợn: “Là ma, đến lấy mạng ngươi.”
Thạch Thuấn lập tức nhớ lại…
Ngôi am thanh vắng, gió đêm lạnh buốt, nữ tử nằm trên đất, nửa người tr*n tr**ng, máu từ khoé miệng và h* th*n tràn ra.
Hắn vừa kéo quần định rời đi thì nghe nàng thở dài thê lương: “Đợi đó, đợi ta hóa thành lệ quỷ đến đòi mạng các ngươi. Xuống âm phủ gặp lại, chẳng ai thoát nổi!”
“Có ma! Có ma!”
Thạch Thuấn gào lên xé họng, vừa la vừa chạy, khiến Lỗ Bình Định giật mình nhảy dựng.
Ma?
Ma nào chứ?
Lỗ Bình Định vội quay đầu, chỉ thấy Thạch Thuấn lao tới, Tĩnh Bảo đuổi theo phía sau gọi: “Không có ma đâu! Ngươi chạy chậm thôi!”
Nhưng Thạch Thuấn nào thèm nghe, lại càng chạy nhanh hơn. Gần tới chỗ Lỗ Bình Định thì bất ngờ chân vấp phải thứ gì đó.
Thân hình to lớn ngã nhào về phía trước.
“Rầm!”
Mùi máu tanh bỗng chốc lan ra khắp không trung.
Lỗ Bình Định run rẩy cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Chỉ thấy Thạch Thuấn nằm sấp trên đất, toàn thân co giật, người run lẩy bẩy, máu từ đầu hắn chảy ròng ròng cùng với não.
“Á...!”
Lỗ Bình Định hét thảm một tiếng, hồn phi phách tán…
"Người đâu, có người chết, có người chết rồi..."
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Vì bị phạt đứng một cách khó hiểu, Tĩnh Bảo cẩn thận suy nghĩ, phân tích tỉ mỉ và tìm ra hai lý do.
Lý do thứ nhất: bị vạ lây.
Người Cố Tế tửu thực sự muốn phạt là Cao mỹ nhân, nhưng lại không thể chỉ phạt mỗi hắn, bèn lôi cả nàng theo. Chuyện này, nàng bị vạ lây.
Lý do thứ hai: bị cố ý gây khó dễ.
Có lẽ Cố Tế tửu không ưa nàng, nếu không đã chẳng cứ nhằm vào nàng mãi.
Hoặc cũng có thể, cả hai lý do đều đúng?
Lúc mới vào kinh, hắn từng dặn nàng đừng tới phủ Tuyên Bình hầu, rõ ràng là có ý tốt.
Đến kỳ thi Hàn Lâm, hắn đứng ngay cạnh nàng không chịu rời đi, ảnh hưởng nàng làm bài, đó là có ý xấu.
Sửa chữ viết của nàng là vì chữ nàng quá mềm mại, e sẽ ảnh hưởng khoa cử sau này, việc này lại là ý tốt.
Nhưng việc bị phạt đứng này thì... rõ ràng nàng nghiêm túc nghe giảng mà, Vậ là có ý xấu.
Vậy rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Duy có một điều khiến nàng cứ canh cánh trong lòng, là ánh mắt Cố Tế tửu nhìn nàng luôn quá sâu, như thể ẩn giấu điều gì đó bên trong.
Ẩn giấu điều gì chứ?
Tĩnh Bảo nghĩ mãi mà không ra.
...
Buổi tối ăn cơm ở thiện đường, sắc mặt Tĩnh Bảo mệt mỏi thấy rõ.
Uông Tần Sinh trông thấy, im lặng gắp cho nàng một chiếc đùi gà.
Trong Quốc Tử Giám chẳng có chuyện gì giấu nổi, bên này Cố Tế tửu phạt đứng Cao Triều với Tĩnh Bảo, bên kia tin đã lan khắp nơi. Học trò ai cũng sĩ diện, hắn thấy không hỏi thì hơn.
Cơm tối vừa xong, hai người vừa rời khỏi thiện đường thì lập tức bị Lỗ Bình Định chặn đường.
“Tĩnh huynh, chuyện ban sáng... huynh nghĩ sao rồi?”
Ánh mắt Tĩnh Bảo lóe lên: “Ngươi nhắn với họ Thạch kia, sau khi tan lớp buổi tối, ta sẽ chờ ở hậu viện Quốc Tử Giám. Có chuyện muốn hỏi thẳng mặt hắn.”
“Sảng khoái!”
Lỗ Bình Định mừng rỡ, hí hửng chạy đi.
Uông Tần Sinh đứng bên thì sững người.
“Văn... Văn Nhược, huynh hẹn gặp Thạch Thuấn để hỏi chuyện gì vậy? Tên đó miệng toàn lời dâm ô tục tĩu, không phải kẻ tốt lành gì, huynh đừng để bị hắn lừa.”
“Ta chỉ muốn bảo hắn đừng có nhằm vào ta nữa. Ta không phải người dễ bắt nạt, nếu bị ép quá, ta sẽ lên phủ Thuận Thiên cáo trạng.”
Uông Tần Sinh nghiến răng: “Vậy ta đi cùng huynh!”
Tĩnh Bảo cười như không để tâm: “Người ra vào Quốc Tử Giám đông như vậy, hắn cũng chẳng dám làm gì thật đâu. Cùng lắm là trút vài câu ngoài miệng, chứ chó biết cắn người thì chẳng bao giờ sủa.”
Câu này nghe như lời đùa cợt, nhưng Uông Tần Sinh lại cảm thấy dường như nàng còn ẩn ý bên trong.
...
Hậu viện Quốc Tử Giám là một khoảng sân trống, thường để giám sinh chạy bộ, luyện quyền, rèn luyện thân thể.
Cuối sân là một sườn đồi nhỏ.
Trên đồi chỉ có một cây nghiêng cổ quái.
Kỳ lạ là cành lá cây đó chỉ vươn về một hướng Đông, nhìn vào khiến người ta thấy âm u rợn tóc gáy.
Thạch Thuấn đợi một lúc không thấy ai, mất hết kiên nhẫn, quay sang hỏi Lỗ Bình Định: “Hắn bảo khi nào tới?”
“Nói là sau buổi học tối sẽ đến.”
“Giờ là mấy canh rồi hả?” Thạch Thuấn gầm lên.
Hắn tuy thèm khát thân thể người kia, nhưng cũng chẳng hèn đến mức phải đứng đợi mãi. Hắn là con ai chứ, thật sự chọc giận hắn, hắn sẽ c**ng b*c cho xem.
Giết luôn cũng được!
“Đến rồi, đến rồi!”
Lỗ Bình Định chỉ tay, Thạch Thuấn quay đầu nhìn, quả nhiên có người đang bước tới, chính là Tĩnh Bảo.
Khi đến gần, mới thấy tóc mai đen nhánh thấm mồ hôi lạnh, đôi mắt như thấm nước ánh lên tia sáng, môi hé, hơi thở gấp gáp... từng chi tiết nhỏ cũng đầy mê hoặc.
“Trên đường bị Uông Tần Sinh quấn lấy một lúc, nên ta đến trễ.”
Tĩnh Bảo vén lọn tóc bên tai, để lộ vành tai nhỏ xinh.
Ánh mắt Thạch Thuấn dính chặt trên người nàng, tay vung một cái ra hiệu cho Lỗ Bình Định lui.
Tĩnh Bảo dặn: “Lỗ huynh đừng đi xa, cứ đợi ở tảng đá kia là được.”
“Được, được!”
Lỗ Bình Định lập tức hiểu ý, lui ra xa, ngồi trên tảng đá, hai tai lại vểnh lên định nghe lén chút gì đó.
Thạch Thuấn cười: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Tĩnh Bảo không đáp, cúi đầu đá đá mũi chân, rõ là nam nhi, vậy mà dáng vẻ lại linh động hơn cả nữ tử.
Thạch Thuấn mê mẩn nhìn, ngây người không chớp mắt.
“Tim gan bảo bối của ta ơi, có chuyện gì thì cứ nói. Nàng muốn sao trên trời, ta cũng hái xuống cho nàng.”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu: “Ta chỉ hỏi một câu, ngươi định cho ta gió gì, mưa gì?”
“Còn không dễ sao?”
Thạch Thuấn giơ tay định ôm nàng, nhưng Tĩnh Bảo đã tránh đi một cách nhẹ nhàng.
“Ta sẽ mua cho ngươi một biệt phủ lớn trong kinh, năm gian năm cửa, mấy trăm nô bộc chỉ phục vụ một mình ngươi.”
“Những thứ đó nhà họ Tĩnh ta cũng có, chẳng có gì hay ho.”
Thạch Thuấn như nổi sóng trong lòng: “Đừng vội, ta còn chưa nói xong. Sau này ngươi thi khoa cử, ta sẽ bảo cha ta âm thầm giúp đỡ, để ngươi đỗ tiến sĩ, rồi xin cho ngươi chức quan trong kinh dưới ngũ phẩm, muốn chọn chức gì thì chọn.”
Tĩnh Bảo chớp mắt: “Vợ chưa gả vào cửa của ta, bị ngươi và huynh trưởng ngươi hại chết, ngươi tính bồi thường sao đây?”
Chữ “hại” kia khiến Thạch Thuấn nhớ đến cảnh hôm đó Tứ cô nương r*n r* khóc lóc dưới thân hắn, tà niệm trong lòng lại trỗi dậy.
“Ta còn một muội muội ruột, gả cho ngươi làm vợ. Nếu chưa đủ, ta mua thêm bảy tám mươi người nữa, đảm bảo đêm nào ngươi cũng được tân hôn. Ta không ghen, chỉ cần ngươi…”
Vừa nói, hắn vừa ưỡn eo làm động tác đê tiện.
Tĩnh Bảo phì cười, khóe mắt nhuốm vẻ quyến rũ: “Gió mưa ngươi cho ta chỉ đến vậy thôi sao? Vậy ngươi có muốn biết gió mưa ta tặng ngươi là gì không?”
“Muốn nghe, muốn nghe!” Thạch Thuấn mê mẩn, ánh mắt như dán chặt.
“Nghiêng tai lại đây.”
Thạch Thuấn vội cúi đầu, Tĩnh Bảo nghiêng người, đôi môi đỏ hé mở.
Trong ánh mắt hắn, rõ ràng thấy đôi mày liễu của nàng giãn ra, trong lòng còn đang ngây ngất, bất chợt nghe nàng quát: “Ai ở đó?”
Thạch Thuấn giật mình quay lại chỉ thấy cách đó ba trượng có người đứng đó, hai chân trắng nõn lộ ra, máu chảy dọc theo chân.
Là Tứ cô nương mà hắn từng đè dưới thân.
Cả người hắn run lên bần bật, cảm thấy khó thở, lùi lại hai bước, miệng lắp bắp: “Ngươi… ngươi là người hay là ma?”
Người kia nở nụ cười ghê rợn: “Là ma, đến lấy mạng ngươi.”
Thạch Thuấn lập tức nhớ lại…
Ngôi am thanh vắng, gió đêm lạnh buốt, nữ tử nằm trên đất, nửa người tr*n tr**ng, máu từ khoé miệng và h* th*n tràn ra.
Hắn vừa kéo quần định rời đi thì nghe nàng thở dài thê lương: “Đợi đó, đợi ta hóa thành lệ quỷ đến đòi mạng các ngươi. Xuống âm phủ gặp lại, chẳng ai thoát nổi!”
“Có ma! Có ma!”
Thạch Thuấn gào lên xé họng, vừa la vừa chạy, khiến Lỗ Bình Định giật mình nhảy dựng.
Ma?
Ma nào chứ?
Lỗ Bình Định vội quay đầu, chỉ thấy Thạch Thuấn lao tới, Tĩnh Bảo đuổi theo phía sau gọi: “Không có ma đâu! Ngươi chạy chậm thôi!”
Nhưng Thạch Thuấn nào thèm nghe, lại càng chạy nhanh hơn. Gần tới chỗ Lỗ Bình Định thì bất ngờ chân vấp phải thứ gì đó.
Thân hình to lớn ngã nhào về phía trước.
“Rầm!”
Mùi máu tanh bỗng chốc lan ra khắp không trung.
Lỗ Bình Định run rẩy cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Chỉ thấy Thạch Thuấn nằm sấp trên đất, toàn thân co giật, người run lẩy bẩy, máu từ đầu hắn chảy ròng ròng cùng với não.
“Á...!”
Lỗ Bình Định hét thảm một tiếng, hồn phi phách tán…
"Người đâu, có người chết, có người chết rồi..."
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 40: Có án mạng
10.0/10 từ 22 lượt.