Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 376: Loại bỏ một Người

1@-

 
Đoạn đường dài từ cầu Kim Thủy đến trước cổng hoàng cung, ba người Tĩnh Bảo lặng lẽ bước đi, không ai mở lời.

Vậy là... kết thúc rồi sao?

Cứ như một giấc mộng vậy.

Một giấc mộng thật dài, dài đến mức tiêu tốn nửa đời người.

Vừa bước qua khỏi cổng cung, cả ba cùng ngẩng đầu tìm kiếm.

"Tiên sinh chưa tới!" Ánh mắt Uông Tần Sinh hiện lên vẻ thất vọng.


"Sao có thể không tới chứ, ta còn bao nhiêu điều muốn nói với tiên sinh!" Tiền Tam Nhất thở dài.

Uông Tần Sinh nói: "Tiên sinh vẫn chưa trở về sau chuyến thăm bạn à?"

Tiền Tam Nhất: "Không thể nào, hôm nay là ngày trọng đại của bọn mình mà!"

Tĩnh Bảo không nói một lời, cảm xúc ngổn ngang, không thể nói rõ được thành mùi vị gì, chỉ lặng lẽ bước đến xe ngựa của mình, chẳng ngoái đầu lại mà phất tay chào hai người sau lưng.

"Thế là tan rồi à?" Uông Tần Sinh bỗng thấy nhạt nhẽo hẳn: “Giá mà Thanh Sơn với Cao Triều cũng có mặt thì tốt biết bao."

Tiền Tam Nhất chỉ "chậc" một tiếng, nhìn bóng lưng Tĩnh Bảo rời đi mà không nói gì thêm.

Khi cửa sổ xe buông xuống, đầu Tĩnh Bảo cũng gục xuống, mỏi mệt.

Tiên sinh không đến... là vì đang giận nàng ư? Hay là đã nhận ra điều gì rồi?

Thật ra, ngay sau khi nàng thốt ra mấy câu hôm đó, nàng đã hối hận.

Con người khi bốc đồng thì chẳng ai cản nổi. Nàng cũng chẳng biết mình nói ra những lời đó để làm gì, cũng không mong được nghe câu trả lời nào cả. Chỉ là...

Chỉ là... muốn hỏi.

Vậy có phải nàng đã sai?

"A Nghiễn!"

"Dạ, gia có gì căn dặn không?"

"Ta..."

Đầu óc Tĩnh Bảo trống rỗng trong giây lát, nàng lắc đầu: "Thôi, không có gì."

...

Buổi tối ở ngân trang Lư Lai, đèn lồng đỏ trước cửa bị gió thổi nghiêng ngả.

Trong phòng trên lầu hai, Ôn Lư Dụ gạt bàn tính sang bên, nghiêng người nói: “Cố Trường Bình, hôm nay là ngày đắc ý nhất của đệ tử ngươi thi điện, ngươi chạy đến chỗ ta làm gì, tính sao đây?"

Cố Trường Bình không thèm ngẩng mắt, tự mình ngồi đánh cờ.

"Này, ngươi điếc rồi à, hay là câm rồi?"

Ôn Lư Dụ bước đến, hất tung bàn cờ: "Hay là thế này, ta cho ngươi trăm lượng bạc, đi dạo kỹ viện một chuyến, thấy sao?"

"Một trăm lượng? Ít quá!"

Ôn Lư Dụ bật cười: "Rành giá vậy cơ à?"

"Tầm Hương các cũng là kỹ viện thôi!" Cố Trường Bình vứt quân cờ, bước đến bên cửa sổ: "Người ta chờ, chắc đến rồi!"

"Ngươi chờ ai vậy?"

Ôn Lư Dụ tò mò ghé lại gần, cúi đầu nhìn xuống, thấy Thẩm Trường Canh vội vã bước vào ngân trang: “Chờ hắn?"

"Là hắn!"

"Chuyện gì thế?"

"Chờ chút sẽ biết!"

Thẩm Trường Canh lên lầu, vừa thấy Ôn Lư Dụ lập tức nhíu mày: “Nói chuyện trước mặt hắn sao?"

Cố Trường Bình gật đầu: "Cứ nói đi."

"Ta vừa từ Văn Hoa điện trở về, hai trăm ba mươi bài thi đều qua tay ta, đã giao cho quan niêm phong."

Thẩm Trường Canh nâng chén trà, uống một ngụm: “Tổng cộng có mười bảy vị độc quyển quan, trong đó mười người có quan hệ mật thiết với nhà họ Vương."

Ôn Lư Dụ lập tức bị khơi dậy hứng thú: "Ý ngươi là... bọn họ định giở trò?"

Thẩm Trường Canh trả lời: “Tiền Tam Nhất và Tĩnh Bảo lần lượt đứng đầu và thứ hai kỳ thi mùa xuân, bài thi đã chuyển thẳng đến tay các đại học sĩ nội các, không thể làm trò được."

Ôn Lư Dụ: "Vậy họ định..."

"Họ muốn đưa bài thi của Vương Uyên và Phác Chân Nhân lên trước." Cố Trường Bình nhìn Thẩm Trường Canh: “Vài ngày gần đây Vương Quốc Công có vào cung không?"

Thẩm Trường Canh: "Định nói rồi mà bị các ngươi cắt ngang, hôm qua Quốc công phu nhân vào cung. Lúc ta rời cung, nghe nói Hoàng đế dùng bữa tối ở cung Hoàng hậu."

Ôn Lư Dụ: "Vậy thì chắc chắn, giữa Vương Uyên và Phác Chân Nhân, nhất định sẽ có người lọt vào mười hạng đầu!"

Cố Trường Bình dừng lại một chút, bình thản nói: “Không chừng còn lọt ba hạng đầu!”

"Trời ơi!" Ôn Lư Dụ lạnh lùng cười: "Ngay cả ba vị trí đầu mà cũng dám nhắm đến, gan to thật đấy!"

Cố Trường Bình liếc nhìn hắn: “Thi điện là nơi dễ xảy ra mờ ám nhất, chẳng lẽ ngươi không biết?"

Năm đó, con đường đoạt trạng nguyên của hắn cũng lắm gian truân. Đừng nói bài viết hay dở, chỉ riêng thân phận là hậu nhân họ Cố, tiên đế đã không thể để hắn đứng đầu.

Sau này là Tô Thái phó một mực phản đối mọi ý kiến, cộng thêm Đại Tần xưa nay chưa từng có người đạt tam nguyên (đầu bảng cả ba kỳ), trải qua giằng co đủ phía, tiên đế vì muốn tỏ lòng khoan dung, cuối cùng đành thỏa hiệp.

Thẩm Trường Canh: “Ba bài đầu kỳ thi mùa xuân ta đều xem qua, bài của Đỗ Tề Cương người đứng thứ ba cũng khá xuất sắc. Tiền Tam Nhất và Tĩnh Bảo vượt lên trên là nhờ thân phận giám sinh Quốc Tử Giám."

Ôn Lư Dụ lập tức hiểu ra: “Nghĩa là, nếu nhà họ Vương muốn ra tay, nhất định sẽ có một người trong ba vị trí đầu bị đá ra ngoài."

Cố Trường Bình nhắm mắt: “Không phải Tiền Tam Nhất, thì là Tĩnh Văn Nhược!"

"Tại sao?" Ôn Lư Dụ và Thẩm Trường Canh đồng thanh hỏi.

"Bởi vì..." Cố Trường Bình đột ngột mở mắt: “Nếu trong danh sách đứng đầu có cả hai đệ tử của ta, người nhà họ Vương sẽ không chịu."

Thẩm Trường Canh lúc này mới bừng tỉnh: “Bảo sao vừa công bố kết quả kỳ thi mùa xuân, ngươi lập tức trốn trong phủ ta."

"Tiền Tam Nhất và Tĩnh Văn Nhược đã đang ở giữa đầu sóng ngọn gió, nếu giờ ta lại lộ diện..."

Cố Trường Bình hờ hững nói: “Ba hạng đầu, cả hai bọn họ đều đừng mong lọt vào!"

Ôn Lư Dụ lúc này mới hiểu: “Hôm nay ngươi trốn ở chỗ ta, cũng là vì chuyện này?"

"Chứ còn sao nữa!" Cố Trường Bình gõ ngón tay lên mặt bàn: “Bây giờ chỉ xem bài của hai đứa nó, đứa nào hợp khẩu vị của Hoàng đế hơn thôi."

"Ngươi nghĩ là ai?" Ôn Lư Dụ gặng hỏi.

Cố Trường Bình lại bước đến bên cửa sổ. Bên ngoài trời đen đặc, ngẩng đầu lên mới thấy được vài ngôi sao, có sáng có mờ.

"Nếu chỉ xét về bài viết, thì là Tiền Tam Nhất!"

Thẩm Trường Canh gật đầu đồng tình.

"Cố Trường Bình, có một điều ta vẫn không hiểu." Ôn Lư Dụ nhếch môi: "Nhà họ Vương đã giàu có tột đỉnh, quyền thế ngập trời, tại sao còn muốn tranh giành trong kỳ thi khoa cử?"

"Thứ nhất, vì đó là bản chất của nhà họ Vương! Thứ hai..." Cố Trường Bình xoay người lại, nói: “Trận ngồi phản kháng của Quốc Tử Giám tại Ngự Sử Đài lần trước, khiến bọn họ nhận ra nếu đám sĩ tử này kết bè kết phái, thì thật sự rất đáng sợ!"

...

Giờ mão ngày mười sáu tháng ba, mười bảy vị độc quyển quan tiến vào Đông Các, bắt đầu chấm thi.

Mười bài đứng đầu kỳ thi mùa xuân đã được đưa tới tay các đại học sĩ nội các, kèm theo cả bài của Vương Uyên và Phác Chân Nhân, sứ giả nước Tô Lục.

Tô Thái phó vừa xem hai bài này, bèn cau mày.

Lúc ấy, có người ghé tai ông thì thầm vài câu, khiến ông càng nhíu mày hơn nữa.

Mười bài thi được truyền tay nhau giữa năm vị đại học sĩ, đến chạng vạng, họ chọn ra ba bài xuất sắc nhất.

Lúc này, không ai nói thêm lời nào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Thái phó.

Hai bài kia tính sao đây?

Cho vào ba hạng đầu thì trái với lương tâm;

Không cho vào thì không thể ăn nói với phủ Quốc công.

Tô Thái phó cười nhạt một tiếng, cầm bút đỏ gạch chéo lên bài của Vương Uyên: “Nếu loại văn chương này mà cũng được vào ba hạng đầu, thì mai ta phải quỳ đọc ở Văn Hoa điện cho bá quan văn võ nghe, đến lúc đó ta chỉ còn nước độn thổ thôi!"

"Một bài đã bị loại, nhưng còn tới bốn bài, lại dư ra một chỗ trong ba vị trí đầu!"

Tô Thái phó ngẩng cao đầu: “Việc này không phải chuyện chúng ta có thể quyết định nữa, cứ trình cả bốn bài lên cho Hoàng thượng!"

"Rõ!" 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 376: Loại bỏ một Người
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...