Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 375: Rường cột nước nhà
1@-
Kỳ lạ thật, nếu là nữ tử thì nói thế cũng chẳng sao, nhưng sao lại có thể buột miệng nói những lời như vậy với một nam nhân?
Chẳng lẽ ta điên rồi?
Tô Uyển Nhi vội cười cợt để che giấu: “Hắn xưa nay vẫn thế, từ nhỏ đã kén chọn, người không có nhan sắc thì căn bản lọt không nổi vào mắt hắn.”
Thẩm cô cô nhẹ giọng nói: “Nương nương, đẹp hay không là chuyện phụ, dùng được hay không mới là then chốt. Đợi có kết quả điện thí, nương nương có thể thử lôi kéo họ về dưới trướng.”
“Bản cung mạo hiểm ra mặt hôm nay, cũng chính vì điều đó.”
Tô Uyển Nhi thở dài: “Giờ nhà họ Vương thịnh vượng, hoàng hậu một tay che trời, ta ở trong cung đi một bước cũng khó. Mấy người này đã là học trò của hắn, tức là người của ta, không cần thử, cứ trực tiếp lôi kéo!”
“Chỉ mong bọn họ trong điện thí cũng xuất sắc như kỳ thi xuân vậy!”
“Người do Tử Hoài dạy dỗ ra, sẽ không sai được!”
Ánh mắt Tô Uyển Nhi lại một lần nữa rơi lên gương mặt Tĩnh Bảo, không hiểu sao nàng cứ cảm thấy khuôn mặt Tĩnh Thất này khiến nàng thấy khó chịu một cách vô cớ.
...
“Hoàng thượng giá lâm!”
Tĩnh Bảo thấy mọi người xung quanh đều quỳ xuống, vội vàng quỳ theo, đồng thanh gọi “Vạn tuế” ba lần.
Trong tầm mắt, nàng thấy vạt áo vàng rực đứng yên ngay trước mặt mình, đầu chỉ có thể cúi thấp hơn nữa.
Lý Tòng Hậu liếc nhìn Tuyên Bình hầu, Tuyên Bình hầu vội đứng dậy, cao giọng tuyên chỉ.
Toàn bộ tâm trí Tĩnh Bảo lúc này đều đặt vào bản thánh chỉ đó, hận không thể nghiền nát từng chữ một để hiểu rõ.
Chỉ sau khi chiếu thư được đọc xong, hoàng đế mới cho phép mọi người đứng dậy.
Tĩnh Bảo theo sau Tiền Tam Nhất bước vào trong điện.
Điện rất lớn, có năm mươi chiếc bàn dài, trên bàn bày sẵn bút mực giấy nghiên, năm mươi thí sinh đứng đầu đều ngồi trong điện làm bài; những người ngoài hạng năm mươi thì làm bài ở bên ngoài.
Vị trí sắp xếp theo thứ hạng, sau khi ngồi xuống, Tĩnh Bảo bất ngờ phát hiện Phác Chân Nhân cũng có mặt trong điện, còn Vương Uyên thì không thấy đâu.
Xem ra Phác Chân Nhân này cũng có chút bản lĩnh thực sự.
Phác Chân Nhân vừa ngẩng đầu đã thấy Tĩnh Bảo đang nhìn mình, bèn nhe răng cười, rồi lập tức trợn trắng mắt.
Tĩnh Bảo giả vờ không thấy, bắt đầu chầm chậm mài mực.
Cố Trường Bình từng nói, vòng này qua vòng khác, thứ mài không chỉ là mực, mà là trái tim của ngươi. Tâm tĩnh rồi, văn tự ắt sẽ tuôn trào.
Ở xa xa, Trương Tông Kiệt ghen tị nhìn Tĩnh Bảo và những người khác, trong lòng suy tính làm sao để nổi bật giữa đám đông.
Với vị trí thứ 45 kỳ thi xuân, dù bài viết có hoa mỹ đến đâu cũng không thể chen lên đầu bảng.
Vì giám khảo chấm thi sẽ chọn trước mười bài đứng đầu kỳ thi xuân, đưa lên nội các. Ba vị trí đầu tiên hầu như đều xuất phát từ mười bài này, còn bảy bài còn lại cũng sẽ chiếm vị trí đầu bảng nhị giáp.
Muốn vào Hàn Lâm viện, chỉ có cách mạo hiểm một lần!
Có nên mạo hiểm không?
Trương Tông Kiệt cắn chặt môi, trong lòng phân vân không dứt.
Đến giờ, trống chiêng vang lên, quan chủ lễ cao giọng hô: “Điện thí bắt đầu!”
Các thí sinh đồng loạt cầm bút làm bài, chỉ riêng Tĩnh Bảo vẫn đang mài mực, tâm nàng vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Lý Tòng Hậu ngồi trên long ỷ, ánh mắt bất giác bị hấp dẫn bởi Tĩnh Bảo đang ở gần mình nhất.
Thí sinh văn nhã này thú vị đấy, chỉ mài mực thôi mà đã mài ra vẻ an nhàn khoái lạc, nhìn biểu cảm kia, như thể đang say sưa tận hưởng vậy?
Không định làm bài sao?
Khóe môi Lý Tòng Hậu nhếch lên, lướt nhìn một vòng, lại phát hiện còn hai người nữa cũng đang mài mực.
Ai vậy?
Là Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh!
Cố Trường Bình không chỉ nói những lời đó với một mình Tĩnh Bảo.
Thái giám Vương Trung thấy ánh mắt hoàng thượng dừng trên người Tĩnh Bảo, bèn hạ giọng nhắc: “Hoàng thượng, ba người đó đều là học trò của Cố Trường Bình.”
Lời vừa dứt, ba người đồng loạt buông thỏi mực, cầm bút chấm mực, bắt đầu làm bài.
Vì Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất ngồi đối diện nhau, trước khi hạ bút, hai người còn nháy mắt ra hiệu, mỉm cười với nhau.
Điều đó khiến Lý Tòng Hậu cảm thấy rất thú vị.
Cái gì đây?
Coi trẫm là vật trang trí à?
Không sợ hãi, không hồi hộp gì cả sao?
Lý Tòng Hậu ngồi trên ngai rồng nín nhịn thật lâu, cuối cùng không chịu nổi, quay đầu nhìn Vương Trung.
“Hoàng thượng?”
“Trẫm có thể xuống dưới đi một vòng, xem thử không?”
Vương Trung cười nịnh: “Thiên hạ này là của hoàng thượng, có gì mà không thể? Lão nô đi cùng ngài một chuyến.”
“Ngươi không được đi, đừng làm kinh động các thí sinh.”
Lý Tòng Hậu đứng dậy, hít sâu một hơi rồi bước xuống bậc thang, từ từ đi về phía Tĩnh Bảo, đứng giữa nàng và Tiền Tam Nhất.
Lại gần mới phát hiện đứa nhỏ này đúng là rất tuấn tú, đường nét từ cằm đến cổ thon dài tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Cuối đầu nhìn một cái, lại bật cười.
Chữ của đứa nhỏ này sao mà giống y đúc chữ của Cố Trường Bình vậy, chỉ là lực bút còn yếu, thiếu một chút gì đó.
Lại nhìn đến bài văn...
“Khụ khụ khụ...”
Ai dám cắt ngang hoàng đế đọc bài?
Lý Tòng Hậu ngẩng lên nhìn, thì ra là Tô Thái Phó.
Tô Thái Phó mặt lạnh như tiền, lông mày nhíu chặt, Lý Tòng Hậu đành dời bước, đi một vòng rồi trở về long ỷ.
Làm hoàng đế tốt đủ đường, chỉ có một điểm dở: mọi hành động đều bị người khác để ý. Một hành động vô tâm, cũng có thể bị suy diễn ra hàng trăm loại ý nghĩa.
Trương Tông Kiệt thấy hoàng đế dừng lại trước bàn viết của Tĩnh Bảo một lúc, phản xạ có điều kiện lập tức dừng bút, bao nhiêu do dự trước đó lập tức có đáp án.
Hắn nghiến răng, quyết tâm đánh cược một lần!
Tĩnh Bảo hoàn toàn không biết hoàng đế đã dạo một vòng bên cạnh mình, càng không biết chính vì vòng dạo đó mà Trương Tông Kiệt quyết liều một phen.
Toàn bộ tâm trí nàng đều đặt vào ngòi bút, trong đầu chỉ có văn chương.
Thời gian đối với nàng trôi rất nhanh, khi viết xong chữ cuối cùng, nàng thở phào nhẹ nhõm, buông bút xuống, nở nụ cười.
Nụ cười đó trong sáng thuần khiết, ánh mắt thoảng vẻ tung bay của tuổi trẻ, như chim chóc tung tăng trên ngọn cây mùa hè, khiến cả đại điện như bừng sáng.
Lý Tòng Hậu lặng lẽ dời ánh mắt, thầm đoán người này tiếp theo sẽ ngồi chờ hay nộp bài sớm.
Đúng lúc ấy, Tiền Tam Nhất cũng buông bút, ngẩng đầu nhìn Tĩnh Bảo, hai người đồng thời đứng dậy, khom người hành lễ thật sâu với hoàng đế, rồi ung dung rời khỏi đại điện.
Cái gì? Cứ thế mà đi sao?
Lý Tòng Hậu bỗng thấy hụt hẫng, sao lại không kiểm tra lại lần nữa, nhỡ viết lệch đề thì sao?
Thật là cẩu thả!
Vương Trung sao có thể không hiểu ý hoàng đế, lập tức ra hiệu với Tô Thái Phó.
Tô Thái Phó vốn không muốn động đậy, nhưng không chịu nổi ánh mắt khẩn cầu của Vương Trung liên tục bắn sang, đành cắn răng mang hai bài thi lên trình cho hoàng đế xem.
Lý Tòng Hậu đọc xong, không nói lời nào, đứng dậy rời đi với hai tay chắp sau lưng.
Vương Trung không hiểu ý tứ, vội vàng đuổi theo.
Khi đến nơi vắng người, Lý Tòng Hậu dừng lại, nhìn Vương Trung, trầm ngâm một lát rồi nói: “Rường cột nước nhà vậy!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Ở một góc tường thành sắc vàng rực rỡ, Thẩm cô cô thấp giọng nói: “Nương nương, hai người đứng đầu kia đều là học trò của Cố Trường Bình.”
Ánh mắt Tô Uyển Nhi từ đầu đến cuối chỉ dừng lại trên người thí sinh thứ hai.
“Hắn là Tĩnh Thất ở phủ Lâm An kia sao?”
“Không sai, đứng thứ hai kỳ thi xuân.”
“Đúng là... rất tuấn tú!”
Trong nụ cười nhạt của Tô Uyển Nhi có chút chế giễu, Thẩm cô cô không khỏi kinh ngạc, sao nghe có vẻ ghen ghét thế này?
Thẩm cô cô không biết rằng, thật ra trong lòng Tô Uyển Nhi cũng có chút rung động.
Kỳ lạ thật, nếu là nữ tử thì nói thế cũng chẳng sao, nhưng sao lại có thể buột miệng nói những lời như vậy với một nam nhân?
Chẳng lẽ ta điên rồi?
Tô Uyển Nhi vội cười cợt để che giấu: “Hắn xưa nay vẫn thế, từ nhỏ đã kén chọn, người không có nhan sắc thì căn bản lọt không nổi vào mắt hắn.”
Thẩm cô cô nhẹ giọng nói: “Nương nương, đẹp hay không là chuyện phụ, dùng được hay không mới là then chốt. Đợi có kết quả điện thí, nương nương có thể thử lôi kéo họ về dưới trướng.”
“Bản cung mạo hiểm ra mặt hôm nay, cũng chính vì điều đó.”
Tô Uyển Nhi thở dài: “Giờ nhà họ Vương thịnh vượng, hoàng hậu một tay che trời, ta ở trong cung đi một bước cũng khó. Mấy người này đã là học trò của hắn, tức là người của ta, không cần thử, cứ trực tiếp lôi kéo!”
“Chỉ mong bọn họ trong điện thí cũng xuất sắc như kỳ thi xuân vậy!”
“Người do Tử Hoài dạy dỗ ra, sẽ không sai được!”
Ánh mắt Tô Uyển Nhi lại một lần nữa rơi lên gương mặt Tĩnh Bảo, không hiểu sao nàng cứ cảm thấy khuôn mặt Tĩnh Thất này khiến nàng thấy khó chịu một cách vô cớ.
...
“Hoàng thượng giá lâm!”
Tĩnh Bảo thấy mọi người xung quanh đều quỳ xuống, vội vàng quỳ theo, đồng thanh gọi “Vạn tuế” ba lần.
Trong tầm mắt, nàng thấy vạt áo vàng rực đứng yên ngay trước mặt mình, đầu chỉ có thể cúi thấp hơn nữa.
Lý Tòng Hậu liếc nhìn Tuyên Bình hầu, Tuyên Bình hầu vội đứng dậy, cao giọng tuyên chỉ.
Toàn bộ tâm trí Tĩnh Bảo lúc này đều đặt vào bản thánh chỉ đó, hận không thể nghiền nát từng chữ một để hiểu rõ.
Chỉ sau khi chiếu thư được đọc xong, hoàng đế mới cho phép mọi người đứng dậy.
Tĩnh Bảo theo sau Tiền Tam Nhất bước vào trong điện.
Điện rất lớn, có năm mươi chiếc bàn dài, trên bàn bày sẵn bút mực giấy nghiên, năm mươi thí sinh đứng đầu đều ngồi trong điện làm bài; những người ngoài hạng năm mươi thì làm bài ở bên ngoài.
Vị trí sắp xếp theo thứ hạng, sau khi ngồi xuống, Tĩnh Bảo bất ngờ phát hiện Phác Chân Nhân cũng có mặt trong điện, còn Vương Uyên thì không thấy đâu.
Xem ra Phác Chân Nhân này cũng có chút bản lĩnh thực sự.
Phác Chân Nhân vừa ngẩng đầu đã thấy Tĩnh Bảo đang nhìn mình, bèn nhe răng cười, rồi lập tức trợn trắng mắt.
Tĩnh Bảo giả vờ không thấy, bắt đầu chầm chậm mài mực.
Cố Trường Bình từng nói, vòng này qua vòng khác, thứ mài không chỉ là mực, mà là trái tim của ngươi. Tâm tĩnh rồi, văn tự ắt sẽ tuôn trào.
Ở xa xa, Trương Tông Kiệt ghen tị nhìn Tĩnh Bảo và những người khác, trong lòng suy tính làm sao để nổi bật giữa đám đông.
Với vị trí thứ 45 kỳ thi xuân, dù bài viết có hoa mỹ đến đâu cũng không thể chen lên đầu bảng.
Vì giám khảo chấm thi sẽ chọn trước mười bài đứng đầu kỳ thi xuân, đưa lên nội các. Ba vị trí đầu tiên hầu như đều xuất phát từ mười bài này, còn bảy bài còn lại cũng sẽ chiếm vị trí đầu bảng nhị giáp.
Muốn vào Hàn Lâm viện, chỉ có cách mạo hiểm một lần!
Có nên mạo hiểm không?
Trương Tông Kiệt cắn chặt môi, trong lòng phân vân không dứt.
Đến giờ, trống chiêng vang lên, quan chủ lễ cao giọng hô: “Điện thí bắt đầu!”
Các thí sinh đồng loạt cầm bút làm bài, chỉ riêng Tĩnh Bảo vẫn đang mài mực, tâm nàng vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Lý Tòng Hậu ngồi trên long ỷ, ánh mắt bất giác bị hấp dẫn bởi Tĩnh Bảo đang ở gần mình nhất.
Thí sinh văn nhã này thú vị đấy, chỉ mài mực thôi mà đã mài ra vẻ an nhàn khoái lạc, nhìn biểu cảm kia, như thể đang say sưa tận hưởng vậy?
Không định làm bài sao?
Khóe môi Lý Tòng Hậu nhếch lên, lướt nhìn một vòng, lại phát hiện còn hai người nữa cũng đang mài mực.
Ai vậy?
Là Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh!
Cố Trường Bình không chỉ nói những lời đó với một mình Tĩnh Bảo.
Thái giám Vương Trung thấy ánh mắt hoàng thượng dừng trên người Tĩnh Bảo, bèn hạ giọng nhắc: “Hoàng thượng, ba người đó đều là học trò của Cố Trường Bình.”
Lời vừa dứt, ba người đồng loạt buông thỏi mực, cầm bút chấm mực, bắt đầu làm bài.
Vì Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất ngồi đối diện nhau, trước khi hạ bút, hai người còn nháy mắt ra hiệu, mỉm cười với nhau.
Điều đó khiến Lý Tòng Hậu cảm thấy rất thú vị.
Cái gì đây?
Coi trẫm là vật trang trí à?
Không sợ hãi, không hồi hộp gì cả sao?
Lý Tòng Hậu ngồi trên ngai rồng nín nhịn thật lâu, cuối cùng không chịu nổi, quay đầu nhìn Vương Trung.
“Hoàng thượng?”
“Trẫm có thể xuống dưới đi một vòng, xem thử không?”
Vương Trung cười nịnh: “Thiên hạ này là của hoàng thượng, có gì mà không thể? Lão nô đi cùng ngài một chuyến.”
“Ngươi không được đi, đừng làm kinh động các thí sinh.”
Lý Tòng Hậu đứng dậy, hít sâu một hơi rồi bước xuống bậc thang, từ từ đi về phía Tĩnh Bảo, đứng giữa nàng và Tiền Tam Nhất.
Lại gần mới phát hiện đứa nhỏ này đúng là rất tuấn tú, đường nét từ cằm đến cổ thon dài tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Cuối đầu nhìn một cái, lại bật cười.
Chữ của đứa nhỏ này sao mà giống y đúc chữ của Cố Trường Bình vậy, chỉ là lực bút còn yếu, thiếu một chút gì đó.
Lại nhìn đến bài văn...
“Khụ khụ khụ...”
Ai dám cắt ngang hoàng đế đọc bài?
Lý Tòng Hậu ngẩng lên nhìn, thì ra là Tô Thái Phó.
Tô Thái Phó mặt lạnh như tiền, lông mày nhíu chặt, Lý Tòng Hậu đành dời bước, đi một vòng rồi trở về long ỷ.
Làm hoàng đế tốt đủ đường, chỉ có một điểm dở: mọi hành động đều bị người khác để ý. Một hành động vô tâm, cũng có thể bị suy diễn ra hàng trăm loại ý nghĩa.
Trương Tông Kiệt thấy hoàng đế dừng lại trước bàn viết của Tĩnh Bảo một lúc, phản xạ có điều kiện lập tức dừng bút, bao nhiêu do dự trước đó lập tức có đáp án.
Hắn nghiến răng, quyết tâm đánh cược một lần!
Tĩnh Bảo hoàn toàn không biết hoàng đế đã dạo một vòng bên cạnh mình, càng không biết chính vì vòng dạo đó mà Trương Tông Kiệt quyết liều một phen.
Toàn bộ tâm trí nàng đều đặt vào ngòi bút, trong đầu chỉ có văn chương.
Thời gian đối với nàng trôi rất nhanh, khi viết xong chữ cuối cùng, nàng thở phào nhẹ nhõm, buông bút xuống, nở nụ cười.
Nụ cười đó trong sáng thuần khiết, ánh mắt thoảng vẻ tung bay của tuổi trẻ, như chim chóc tung tăng trên ngọn cây mùa hè, khiến cả đại điện như bừng sáng.
Lý Tòng Hậu lặng lẽ dời ánh mắt, thầm đoán người này tiếp theo sẽ ngồi chờ hay nộp bài sớm.
Đúng lúc ấy, Tiền Tam Nhất cũng buông bút, ngẩng đầu nhìn Tĩnh Bảo, hai người đồng thời đứng dậy, khom người hành lễ thật sâu với hoàng đế, rồi ung dung rời khỏi đại điện.
Cái gì? Cứ thế mà đi sao?
Lý Tòng Hậu bỗng thấy hụt hẫng, sao lại không kiểm tra lại lần nữa, nhỡ viết lệch đề thì sao?
Thật là cẩu thả!
Vương Trung sao có thể không hiểu ý hoàng đế, lập tức ra hiệu với Tô Thái Phó.
Tô Thái Phó vốn không muốn động đậy, nhưng không chịu nổi ánh mắt khẩn cầu của Vương Trung liên tục bắn sang, đành cắn răng mang hai bài thi lên trình cho hoàng đế xem.
Lý Tòng Hậu đọc xong, không nói lời nào, đứng dậy rời đi với hai tay chắp sau lưng.
Vương Trung không hiểu ý tứ, vội vàng đuổi theo.
Khi đến nơi vắng người, Lý Tòng Hậu dừng lại, nhìn Vương Trung, trầm ngâm một lát rồi nói: “Rường cột nước nhà vậy!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 375: Rường cột nước nhà
10.0/10 từ 22 lượt.