Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 377: Hắn sẽ làm gì

1@-

 
Ngày mười bảy tháng ba, giờ Thìn.

Lý Tòng Hậu bước vào điện Văn Hoa, cùng văn võ bá quan nghe quan đọc bài thi quỳ đọc trước mặt Thánh thượng.

Ba bài đọc xong, quan đọc bài run run liếc nhìn Hoàng đế, lại tiếp tục đọc bài thứ tư.

Sắc mặt Lý Tòng Hậu lập tức trầm xuống, ánh mắt u ám quét qua mấy vị Đại học sĩ trong Nội các: Trẫm bảo các ngươi chọn ba bài, các ngươi lại cố tình chọn đến bốn bài, mấy người đều ăn no rửng mỡ cả rồi sao?

Các Đại học sĩ trong Nội các đồng loạt cúi đầu, xấu hổ không nói nên lời.

Đọc xong, bốn bài thi được trình lên bàn ngự của Hoàng đế.

Ánh mắt Lý Tòng Hậu lần lượt quét qua từng bài, lập tức hối hận vì vừa rồi không giữ được nét mặt, đã trầm xuống quá sớm!

Tên bốn bài thi lần lượt là...


Tĩnh Bảo, Tiền Tam Nhất, Đỗ Tề Cương và Phác Chân Nhân!

“Gia, Thất gia!”

A Man chạy bổ vào: “Người của Lễ bộ mang áo quần tiến sĩ tới rồi, Nhị cô gia đã nhận giúp gia rồi, gia mau dậy thử xem!”

“Có gì đáng thử chứ!”

Tĩnh Bảo trở mình, tiếp tục ngủ.

A Man đứng ngây ra tại chỗ.

Gia làm sao vậy?

Từ hôm đi thi điện về thì lập tức ủ rũ không vui, cửa phòng cũng không ra, chẳng lẽ thi điện thất bại rồi?

Dù có thất bại thì cũng vẫn là tiến sĩ mà, chẳng qua là thứ hạng không cao thôi!

“Sao lại không cần thử? Gia, mai là lễ xướng danh truyền lô rồi, nếu áo quần không vừa, còn phải nhờ người Lễ bộ đổi!”

“A Man, ngươi có thể để ta yên tĩnh một lát được không?”

“Gia?”

“Câm miệng, ra ngoài, đóng cửa lại!”

A Man tức đến nổi cáu, suýt ngất xỉu.

Ra đến tiền viện, thấy ca ca mình đang phơi nắng ngoài viện, bèn kéo người vào góc nhỏ.

Chưa kịp nói gì, đã nghe ca ca thấp giọng: “Hôm thi điện, tiên sinh không đến đưa tiễn, cũng không đến đón, trong lòng gia khó chịu.”

“Sao lại khó chịu?” A Man ngơ ngác.

A Nghiễn ném cho muội muội ánh mắt “ngươi đúng là đồ ngốc”, rồi ngẩng đầu bỏ đi.

A Man sững người, sau đó đập tay lên đùi, cười không thành tiếng.

Ha ha ha!

Chắc chắn tiên sinh đã hiểu ra đạo lý “Một ngày làm tiên sinh, cả đời là cha”, nên biết khó mà lui rồi!

Không đúng... Vậy gia khó chịu cái gì?

A Man đảo mắt một vòng, nụ cười cứng lại trên mặt.

Chẳng lẽ...

Gia động lòng rồi?

Tình trạng hiện tại của Tĩnh Bảo chẳng khác gì bị ai chuốc hai bát rượu nếp, lồng ngực thì lạnh ngắt, nhưng máu và não lại sôi sục.

Nếu không phải đang nằm trên giường trong dáng vẻ nhếch nhác, nàng đã chẳng thể kiềm nổi đôi chân, lao đi tìm Cố Trường Bình.

Nhưng tìm hắn thì làm gì, nói gì đây?

Tĩnh Bảo vùi đầu vào chăn, trong lòng nghẹn đến phát hoảng.

Mình nhất định phải làm gì đó!

Nàng nghĩ: Không được thì đừng vòng vo nữa, cứ thẳng thắn tìm hắn là được!

Vừa nảy ra ý nghĩ đó, nàng đã tự vả một cái trong lòng: Đồ khốn, điên rồi sao?

Yên lặng một lúc, nàng hất tung chăn.

Nếu không làm gì cả, thì ta thật sự sẽ phát điên mất!

“A Man, giúp ta rửa mặt thay đồ, ta phải ra ngoài!”

A Man nghe tiếng bước vào: “Gia, người định đi đâu?”

“Tìm Cố Trường Bình!”

A Man trượt chân, ngã ngồi phịch xuống đất.

Xong rồi!

Tòa lầu cũ mà Thất gia giữ gìn suốt mười tám năm, giờ thì cháy thật rồi!

Cổng chính Cố phủ vẫn đóng chặt, gõ hồi lâu cũng không có ai ra mở.

Tim Tĩnh Bảo đau như bị kim châm, nước mắt rưng rưng.

Sao người này có thể châm lửa trong lòng nàng rồi lại im lặng bỏ đi như vậy chứ?

Không đúng!

Thật sự không đúng chút nào!

“A Nghiễn!”

“Gia?”

“Dù ngươi dùng cách gì, cũng phải giúp ta tìm được Cố Trường Bình!”

“Gia!”

A Nghiễn cuối cùng cũng không nhịn được, cắn răng nói: “Có lẽ tiên sinh có việc phải ra ngoài. Mai là lễ truyền lô, chi bằng gia... lấy đại cục làm trọng.”

Lấy đại cục làm trọng!

Cảm giác khi nghe thấy bốn chữ ấy, khó mà hình dung được.

Nàng không đáp, giống như đang im lặng tự kiểm điểm, lại giống như đang hối hận vì bốc đồng.

Nàng cúi đầu, không nói gì, chầm chậm đi tới trước xe ngựa, nói: “Ngươi nói đúng, ta nên lấy đại cục làm trọng.”

A Nghiễn nghe vậy, vừa xót xa vừa khó chịu: “Gia?”

“Về thôi!”

Tĩnh Bảo trả lời mà chẳng còn chút khí lực nào.

Xe ngựa rời xa, cửa Cố phủ kêu két một tiếng hé ra, Cao Triều bước ra ngoài, nhìn theo phía xa rồi lại quay vào.

“Sao không gặp nàng ấy?”

Cố Trường Bình đứng cách đó mấy trượng, nhìn y một lúc rồi bình thản nói: “Giống như ngươi đã nói, nàng là Thất gia của Tĩnh gia! Việc Từ Thanh Sơn không làm được, ta cũng không làm được!”

Cao Triều nhướng mày: “Vậy nên tiên sinh có thể cân nhắc đến ta lần nữa không!”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi!” Cố Trường Bình ho nhẹ một tiếng. “Nói đi, tìm ta có việc gì?”

Lúc này Cao Triều mới nhớ tới mục đích chuyến đi: “Hoàng đế vẫn chưa ra khỏi điện Văn Hoa, nghe nói trên long án có bốn bài thi, trong đó có một bài là của Phác Chân Nhân!”

“Cẩm y vệ quả nhiên không gì không dò được!”

Cố Trường Bình trầm ngâm giây lát, hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết những điều này để làm gì?”

“Nếu ta đoán không nhầm, giữa Tiền Tam Nhất và Tĩnh Thất, nhất định sẽ có một người bị gạt khỏi bảng đầu.”

“Ngươi đoán đúng.”

“Ta cảm thấy người đó sẽ là Tĩnh Thất. Còn tiên sinh nghĩ sao?”

“Ta cũng nghĩ vậy.”

Cao Triều mỉm cười đầy bất cần: “Tiên sinh có biết nguyện vọng lớn nhất đời này của Tĩnh Thất là gì không?”

“Đỗ Thám hoa!”

“Vậy tiên sinh có biết, vì ai mà nàng nhất định phải đỗ Thám hoa không?”

Cố Trường Bình: “...”

Cao Triều: “Vì lão phu nhân quá cố của Hầu phủ, nàng từng nói, đã hứa với bà ấy rồi!”

Trong lòng Cố Trường Bình chấn động: “Sao ngươi biết?”

Cao Triều: “Đừng quên, ta sống chung với nàng trong một trai xá suốt hai năm!”

“Vậy nên?”

“Vậy nên, nếu nàng không đỗ được Thám hoa, nhất định sẽ rất đau lòng.”

“Vậy ngươi định làm gì?”

“Ta định giúp nàng một tay!”

Cao Triều đi tới trước mặt Cố Trường Bình: “Ta muốn đẩy nàng lên vị trí đó, rồi...”

Hắn nở nụ cười, nụ cười vô cùng hiểm độc.

“Sau đó, cả đời nàng chỉ có thể sống dưới thân phận nam nhân, mãi mãi không thể mặc lại nữ trang!”

“Ngươi hận nàng đến vậy sao?”

Cố Trường Bình nói đến đây, giọng ngừng lại: “Phải giữ phong độ của một nam tử, đừng nên hẹp hòi như thế!”

“Ta chỉ là không cam tâm để tiên sinh và nàng dễ dàng đến được với nhau thôi. Vì tiên sinh, ta đã đau đớn khổ sở suốt bao năm nay, người cũng phải nếm trải chứ!”

Cao Triều cụp mắt mỉm cười: “Trên đời này chỉ có một Cố Trường Bình, không trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, thì đừng mong lấy được chân kinh. Còn một điều nữa...”

Cao Triều ghé sát đầu lại, nói từng chữ từng chữ: “Năm người chúng ta đã từng nói, trong ba vị trí bảng giáp, nhất định phải có hai người là đệ tử của Cố Trường Bình. Dù có là thiên tử, cũng không thể thay đổi!”

Cố Trường Bình lập tức quay đầu nhìn hắn.

Cao Triều mỉm cười đầy ẩn ý: “Cố Trường Bình, ta vào Cẩm y vệ không chỉ vì Phủ Trưởng công chúa, mà còn vì tiên sinh. Ta sẽ không để bất cứ ai cưỡi lên đầu tiên sinh mà làm càn. Cái gì là của tiên sinh thì mãi mãi là của tiên sinh, không ai cướp được!”

Nói xong, hắn quay người bỏ đi.

Cố Trường Bình đứng giữa nắng xuân, ánh mắt sắc lạnh nhìn theo bóng lưng hắn.

“Gia?”

Cố Dịch tiến lại gần, lo lắng hỏi: “Hắn sẽ làm gì?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 377: Hắn sẽ làm gì
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...