Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 264: Mất trí điên cuồng

1@-

 
"Ta chẳng phải vẫn chưa nghĩ xong sao?"

Tĩnh Bảo chu miệng, vẻ mặt uất ức nói: "Thế này đi, tiên sinh có thể giữ lại một trăm lượng, còn lại một ngàn chín trăm lượng thì đưa cho Ôn đại ca."

"Vậy nên, ân tình của ta chỉ đáng giá một trăm lượng thôi à?" Cố Trường Bình tức đến bật cười.

Tĩnh Bảo l**m môi, tùy tiện bịa ra: "Tiên sinh ở lại kinh thành, ngày ngày có thể gặp mặt, chuyện báo ân thì có thể từ từ trả mà!"

Cố Trường Bình không nói gì, chỉ nhếch môi cười rất nhẹ, ấm áp như làn gió xuân thổi qua.

Hắn thích bốn chữ "từ từ bồi đắp", lại càng thích bốn chữ… Ngày ngày gặp mặt hơn!

"Ngươi còn muốn nhắn gì nữa không?" hắn dịu giọng hỏi.


Tĩnh Bảo nghĩ một lúc, rồi nói: "Cứ bảo… mất quan thì có gì to tát, giang sơn mỹ nhân, ta chọn mỹ nhân!"

"Ngươi chắc chắn là chọn mỹ nhân?"

"Giang sơn thì có gì tốt? Không ăn được, cũng chẳng dùng được, còn mỹ nhân thì có thể ôm ngủ!"

"Nhớ mỹ nhân rồi à?"

Tĩnh Bảo: "…"

"Còn muốn ôm ngủ nữa?"

Tĩnh Bảo: "…"

Tĩnh Bảo rùng mình một cái, vội nói: "Tiên sinh, ta còn có việc, đi trước đây. Bạc này… nhất định phải đưa tới đấy!"

Nói xong, nàng co giò bỏ chạy, không thấy khóe miệng Cố Trường Bình lại nhếch lên thêm một chút nữa.

Lúc này Tề Lâm bước vào.

Cố Trường Bình nhanh chóng thu lại nụ cười, hỏi: "Người mười hai phái đi phủ Dương Châu, xuất phát chưa?"

Tề Lâm đáp ngay: "Bẩm gia, đã lên đường từ sớm rồi."

Cố Trường Bình nói: "Đi, đổi ngân phiếu ra thành bạc lẻ, giữ lại một trăm lượng, còn lại một ngàn chín trăm lượng sai người đưa cho Ôn Lư Dụ."

"Gia, bạc này là ai đưa?"

"Tĩnh Thất!"

Tề Lâm chững lại: “Sao lại không đưa hết luôn?"

"Ta giữ lại một trăm lượng."

Tề Lâm lập tức hóa đá.

Nhà họ Cố không đến mức nghèo đến nỗi phải keo kiệt một trăm lượng chứ?

Hắn nhìn ngân phiếu, rồi lại nhìn về phía gia nhà mình, nhớ lại nụ cười đắc ý lúc nãy khi vừa bước vào viện…

Hiểu rồi...

Đây là kiểu ngọt ngào âm thầm giữa gia với tên nhóc kia!

Tề Lâm lấy một tấm thiệp mời từ trong ngực ra: "Gia, thiệp mời từ phủ Định Bắc Hầu, năm ngày nữa là thọ lễ sáu mươi của lão gia, mời gia đến dự tiệc."

"Cứ để đó đi."

"Còn nữa, Tô đại gia đang đợi ngoài cửa Quốc Tử Giám, mời gia ra gặp mặt."

Cố Trường Bình nhíu mày “Bỉnh Văn sao lại đến lúc này?



"Vậy nên, thiệp mời này là gửi cho ta và Uông Tần Sinh?"

Trong trai xá, Tĩnh Bảo nghi ngờ nhìn tấm thiệp trong tay.

Nàng vốn chẳng có giao tình gì với phủ Định Bắc Hầu, không những thế, lão hầu gia vì chuyện đứa cháu mà hơi ghét nàng, sao tự nhiên giờ lại mời cả nàng và Uông Tần Sinh?

Cao Triều từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt đảo qua đôi môi hơi đỏ của Tĩnh Bảo, nói: "Là đồng môn của Từ Thanh Sơn, ngươi có nên đi không?"

Tĩnh Bảo ngẩn ra, lúc đầu gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Là đồng môn thì ta nên đi; nhưng là… ‘tình cũ’ trước kia, thì không nên đi."

"Ngươi mà đi thì kiểu gì cũng có người đuổi đánh ngươi ra ngoài."

Uông Tần Sinh nói đúng nỗi lo trong lòng Tĩnh Bảo, nàng nhún vai: "Thấy chưa, ngay cả Tần Sinh còn hiểu lý lẽ này."

Cao Triều xoa trán, đột nhiên ho nhẹ một tiếng: "Tĩnh Thất?"

"Hửm?"

"Thiệp mời này là do Từ Thanh Sơn đích thân viết cho ngươi! Làm người thì đừng tuyệt tình quá, chẳng phải chính ngươi nói là muốn làm huynh đệ với hắn sao?"

"Nhưng…"

"Hắn vốn định tự mình đưa, nhưng lại sợ ngươi từ chối khiến cả hai khó xử." Cao Triều đổi giọng: “Giờ ta ra lệnh cho ngươi phải đi!"

Lệnh của Cao mỹ nhân, trong Quốc Tử Giám chẳng mấy ai dám cãi, trừ phi không muốn tiếp tục ở đó nữa.

Tĩnh Bảo bất lực thở dài, quay người ra khỏi trai xá đi tìm Nguyên Cát.

Thọ lễ sáu mươi của Định Bắc Hầu, lễ vật không thể quá sơ sài, còn năm ngày nữa, phải để A Man chuẩn bị thật chu đáo.

Vừa đi khỏi, Uông Tần Sinh gãi đầu: "Cao huynh, sao nhất định phải để Văn Nhược đi? Chẳng phải Từ huynh có dặn, nếu Văn Nhược không muốn, thì đừng ép sao?"

Cao Triều gắng gượng nâng cằm: "Ta chỉ là… muốn gán ghép hai người họ thêm chút nữa thôi."

"Đừng gán ghép nữa, vất vả lắm mới gỡ được mối rối, đừng kéo lệch hướng trở lại!"

"Cút!"

Cao Triều đá cho một cái.

Người không đi, sao hắn biết rốt cuộc tên nhóc đó là giống đực hay giống cái?



Mùa đông đã sâu, hơi thở hóa sương.

Tô Bỉnh Văn khoác áo khoác lớn đứng trước xe ngựa, hơi lạnh từ miệng mũi tỏa ra không ngừng.

Cố Trường Bình bước tới.

"Sao lại đến lúc này?"

"Chuyện mai mối của nhà họ Tạ, là do Uyển Nhi làm mối phải không?"

Hai người gần như đồng thanh.

Cố Trường Bình gật đầu: "Ngươi biết bằng cách nào?"

"Có tin trong cung gửi ra, bảo ta khuyên ngươi vài lời." Tô Bỉnh Văn tức giận: "Sao ngươi không nói sớm?"

"Ta nói sớm cái gì?" Cố Trường Bình hờ hững hỏi lại.

Tô Bỉnh Văn nghẹn lời.

Phải rồi, nói sớm làm gì?

Một bên là muội muội ruột; một bên là huynh đệ như tay chân, tay nào cũng là thịt, hắn nghiêng về bên nào cũng khó.

Cố Trường Bình không nói, là không muốn để hắn bị kẹt ở giữa.

"Ngươi thấy Tạ cô nương thế nào?" Cố Trường Bình bất chợt hỏi.

"Ta á?" Tô Bỉnh Văn nhíu mày: "Mọi thứ đều ổn, chỉ là tính cách hơi kiêu, ăn nói không giữ chừng mực. Mà ngươi đâu phải người nhiều lời, lại hay giấu tâm tư, e rằng sau này…"

"Nói thế không sợ Tô Uyển Nhi biết được sẽ giận ngươi à?"

Cố Trường Bình vừa nói xong, Tô Bỉnh Văn lại rất thản nhiên: “Dù trong cung nghĩ thế nào, hôn nhân là chuyện lớn, không thể đùa được. Nếu ngươi thấy Tạ cô nương hợp thì cưới, không thì cũng đừng miễn cưỡng. Ý kiến của ta không quan trọng, ngươi tự quyết là được."

Cố Trường Bình mỉm cười.

Người này là như vậy: đánh cờ giỏi, nhưng mưu lược nằm trên bàn cờ, không dùng vào cuộc sống thường ngày, ăn nói làm việc quang minh lỗi lạc, chỉ cầu tâm an.

"Việc này không gấp, để ta cân nhắc thêm."

"Không gấp cái gì?" Tô Bỉnh Văn nghe vậy thì nổi giận: "Là nam nhân thì dứt khoát chút, đừng lỡ dở người ta. Cô nương người ta cũng không còn nhỏ, còn phải lấy chồng nữa chứ!"

"Hay là, ngươi giúp ta xem thêm lần nữa?"

"Tên nhãi nhà ngươi!" Tô Bỉnh Văn chỉ vào trán hắn: "Muốn xem thì tự mà đi, ta cứ lượn lờ trước mặt người ta hoài, thành cái gì? Danh tiếng người ta chẳng lẽ không cần giữ sao?"

"Bỉnh Văn?"

"Ngươi dứt khoát chút cho ta!"

Tô Bỉnh Văn hất áo choàng, phẩy tay bỏ đi.

Màn xe buông xuống, ngăn cách với bụi trần bên ngoài, hắn hoàn toàn bình tĩnh lại.

Dù sao thì Uyển Nhi làm thế là không phải.

Nàng có thể lợi dụng bất kỳ ai, nhưng không thể lợi dụng Cố Trường Bình, nhất là chuyện hôn nhân của hắn. Làm vậy chẳng khác nào xát muối lên vết thương, đau lắm.

Cố Trường Bình đợi xe ngựa đi xa, mới quay đầu dặn Tề Lâm: "Đi, nhắn tin cho Tạ cô nương, bảo ta huynh trưởng ta không khỏe, mời nàng tới khám, chẩn phí gấp đôi."

Tề Lâm khựng lại, Tô đại gia khỏe mạnh như vậy, khám cái gì chứ?

"Còn không mau đi!"

"Dạ!"

Tề Lâm gió táp mặt, thúc ngựa phi nhanh đến dược phường Tạ gia, vừa nhảy xuống ngựa đã đập tay lên đùi, bừng tỉnh:

Gia vì muốn tác thành cho mình và tên họ Tĩnh kia, mà đi gán ghép Tô đại gia nhà họ với Tạ cô nương!

Gia ơi là gia, người đúng là điên rồi! 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 264: Mất trí điên cuồng
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...