Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 265: Thọ sáu mươi
1@-
Tĩnh Nhược Tụ đang ở dưới cửa sổ, trêu đùa con gái trên giường đất, thấy Tĩnh Bão đến thì vội bảo bà vú bế con bé đi.
Tĩnh Bảo ôm lấy khuôn mặt nhỏ xíu của cháu gái, hôn “chụt chụt” hai cái mới chịu buông ra.
Lúc ấy, nhà bếp đã bưng hộp thức ăn đến, yến sào, bánh phục linh mới, sủi cảo trong suốt, bánh ngàn lớp... bày đầy một bàn.
Theo lý thì bữa sáng của Tĩnh Nhược Tụ phải giống với nhà họ Phó, nhưng A Man thấy đồ ăn nhà họ Phó đơn giản quá, bèn sai nhà bếp riêng mỗi ngày chuẩn bị một phần tinh xảo riêng cho Tam cô nương, tiền thì lấy từ sổ sách Tĩnh gia.
Ăn được một nửa, Phó Tứ gia vén rèm bước vào, thấy em vợ đang ngồi, bèn cười nói: “Tối qua ta thức khuya đọc sách, sáng dậy trễ mất, A Bảo cũng ở đây à?
“Chào tỷ phu!” Tĩnh Bảo cười: “Đêm qua đọc sách gì vậy?”
“Cũng chỉ là Tứ thư, Ngũ kinh thôi.”
A Man âm thầm trợn mắt.
Tam cô gia này coi người ta là ngốc chắc. Một bên ôm tiểu Vệ di nương, bên kia không biết là nha hoàn hay thông phòng, cười cười nói nói, mà cũng gọi là đọc sách sao?
Tĩnh Nhược Tụ vội sai nha hoàn thêm bát đũa, đang định đứng dậy thì bị Tĩnh Bảo giữ lại: “Đệ ăn no rồi, Tam tỷ, tỷ và tỷ phu cứ dùng tự nhiên.”
“Hôm nay nghỉ, A Bảo định đi đâu vậy?”
“Lão Hầu gia mở thọ yến sáu mươi, cháu trai hắn đã gửi thiếp mời, đệ đến dập đầu chúc thọ ông ấy.”
“Vào Quốc Tử Giám đúng là tốt thật, có thể quen biết bao nhiêu là nhà quyền quý. Bọn ta muốn làm quen cũng chẳng có đường nào.” Phó Tứ gia nói đầy ẩn ý.
Tĩnh Bảo chỉ cười, cúi đầu, để A Man giúp mình khoác áo choàng.
Phó Tứ gia thấy em vợ không đón lời, trong lòng có hơi bực.
Hắn đến kinh thành để học hành thi cử, tuy cũng bái sư học đạo, nhưng so với đám giám sinh trong Quốc Tử Giám thì chẳng khác gì con thứ so với con đích, cùng một cha sinh nhưng đãi ngộ thì khác hẳn.
Hắn cũng muốn quen vài công tử nhà quyền quý, để sau này nhờ cậy được chút gì trên quan trường.
Ánh mắt quét qua, thấy trên bàn có yến sào, Phó Tứ gia vội nói: “Nhược Tụ, sao không mang một phần cháo yến sào cho Vệ di nương?
Tĩnh Nhược Tụ hơi biến sắc, muốn đồng ý cũng khó, mà từ chối cũng không xong.
Tĩnh Bảo liếc nhẹ, cười nói: “A Man, bảo nhà bếp làm thêm một phần cho Vệ di nương.”
Mắt A Man trợn to tức thì.
“Một phần hai lượng bạc đấy! Giờ yến sào đắt lắm, đây là phần chị cả bớt phần mình mới để cho Tam cô nương ăn!”
Tĩnh Bảo hơi nhướng cằm: “Đi đi, Vệ di nương là người rộng rãi thế cơ mà, đâu nỡ tiếc hai lượng bạc chứ?”
“Dạ, nô tỳ đi ngay!”
A Man lanh lẹ, không quên xỉa xói Phó Tứ gia một câu: “Tam cô gia, ngài có muốn thêm một phần không? Nể mặt Tam cô nương, nô tỳ không lấy tiền ngài đâu!”
Mặt Tam cô gia đỏ bừng.
A Man trong lòng "phì" một tiếng.
Loại người đọc sách gì đây? Ở nhờ thì không nói, còn luôn muốn chiếm lợi. Bất cứ cái gì tốt đưa cho Tam cô nương, hắn đều muốn chia cho Vệ di nương một phần.
Dựa vào cái gì?
“Con nha đầu này, ăn nói cái kiểu gì thế hả!” hắn quát.
Tĩnh Bảo nghiêm giọng: “Thôi thì làm thêm một phần nữa, đưa cho Đại ca và Đại tẩu.”
“Tính tiền không?” A Man nháy mắt ra hiệu với gia mình.
Tĩnh Bảo giả vờ gõ hai cái lên đầu nàng, nghiêm mặt: “Con nha đầu này chỉ nghĩ đến tiền! Đại ca, Đại tẩu đối xử với chúng ta tốt như vậy, nói gì tiền với bạc, còn không đi nhanh đi!”
Rồi quay đầu nói với Phó Tứ gia: “Tỷ phu, đừng chấp nhặt với một nha đầu, nàng ấy ăn nói không kiêng nể, là bị đệ chiều hư rồi!”
Phó Tứ gia gắp một chiếc sủi cảo trong suốt, bỏ vào miệng nhai nghiến.
Hừ, ở nhờ nửa tháng này, hắn đã nhìn thấu rồi, cái tên em vợ này như đàn bà, bụng dạ nhỏ mọn.
Cho Vệ di nương một phần thì làm sao?
Người ta sinh cho nhà họ Phó hai đứa con trai, có công lao thế mà, Tĩnh gia thiếu gì mấy đồng bạc này?
Xe ngựa treo rèm bông dày, dằn xóc suốt một canh giờ mới đến phủ Định Bắc hầu.
Xe dừng lại, Tĩnh Bảo chưa xuống ngay. A Nghiễn và Nguyên Cát thấy lạ, quay sang nhìn.
A Nghiễn gọi: “Gia?
Tĩnh Bảo khoát tay ra hiệu đừng nói gì.
Lại đợi thêm chốc lát, nàng mới hoàn hồn, dặn: “Cử người đến phủ Hải An dò hỏi xem Tam cô gia dạo gần đây qua lại với ai, danh tiếng trong phủ Hải An thế nào?”
“Gia, sao lại đột nhiên điều tra hắn?”
“Cảm thấy hắn thay đổi rồi. Trước đây mới cưới Tam tỷ, tuy không giỏi giang gì, nhưng cũng không đến mức khiến người ta ghét. Còn biết quan tâm vợ. Sao lần này gặp lại, đến ta cũng muốn tát cho mấy bạt tai?”
A Nghiễn bật cười trả lời: “Vâng ạ!”
Tĩnh Bảo lúc này mới vén rèm xuống xe.
Trước cửa phủ, đại môn rộng mở, dán đôi câu đối đỏ ánh vàng, pháo đỏ treo cao, đến cả cổ hai con sư tử đá cũng đeo nơ đỏ chói.
Nam cửa chính, nữ đi cửa phụ.
Người đón khách ở cửa là Nhị thúc của Từ Thanh Sơn, Từ Bình. Hắn thấy Tĩnh Bảo từ xa đi tới, trong lòng hơi rúng động.
Hơn một năm không gặp, sao tên nhóc này lại càng ngày càng đẹp thế nhỉ?
Chả trách cháu mình cứ mê mẩn nó, nhiệt tình mà chỉ nhận được lạnh nhạt.
Tĩnh Bảo đi đến gần, đưa thiếp mời, hành lễ kính cẩn với Từ Bình: “Thanh Sơn huynh thường nhắc đến Nhị thúc, bảo thúc thế này thế nọ, bọn con cứ tưởng là đùa. Hôm nay gặp rồi mới biết Thanh Sơn huynh nói còn nhẹ, một năm không gặp, Nhị thúc trẻ trung lại uy phong hơn xưa nhiều, khí thế lẫm liệt!
Tên nhóc này bôi mật lên miệng chắc? Sao nói chuyện ngọt thế!
Từ Bình lập tức ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu... rồi lại cảm thấy tên nhóc này cũng chẳng đẹp bằng mình lúc trẻ!
Người ta cười nói tử tế thì không thể đánh, ông cười trả lời: “Vào đi, đừng câu nệ.”
“Cảm ơn Nhị thúc, vậy con xin vào trước. Ngoài gió lớn, chỗ này âm, thúc nên đứng phía có nắng, kẻo bị cảm, làm thẩm thẩm lo.”
He he he!
Từ Bình nghĩ bụng: ta đứng gió lạnh cả buổi, không ai thèm nhắc lấy một câu, chỉ có tên nhóc này để ý ta.
Chỉ tiếc!
Nếu nó là con gái, cưới về làm cháu dâu thì tốt biết mấy.
“Đồ ẻo lả! Đứng lại!”
Từ Bình vừa thốt ra, đã hối hận muốn tát mình một cái.
Tất cả tại Từ Thanh Sơn, suốt ngày gọi nó là "ẻo lả" này nọ, giờ mình cũng quen miệng gọi theo.
Tĩnh Bảo lon ton chạy lại: “Nhị thúc còn dặn gì ạ?”
Từ Bình nhìn nàng một cái, hạ giọng: “Hôm nay nhà Cẩm Hương Bá cũng tới, ngươicẩn thận đấy.”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chớp mắt đã đến ngày thọ sáu mươi của của lão Hầu gia.
Hôm đó vừa khéo là ngày nghỉ, Tĩnh Bảo dậy sớm như thường lệ để đọc sách.
Một canh giờ sau, A Man ôm một bộ áo quần mới bước vào, là một chiếc áo dài lụa Hàng Châu màu lam biếc, thêu hoa mai khắp thân.
Cả bộ đều do các thợ thêu ở hiệu vải Tĩnh gia làm, từ chất liệu đến đường kim mũi chỉ đều đến từ phương Nam.
Người ta nói "Phật cần mặc cà sa, người cần áo quần đẹp", A Man nhìn vị Thất gia trước mắt, thầm thở dài trong lòng: càng lớn càng nổi bật.
Tĩnh Bảo học ở Quốc Tử Giám, nửa tháng chưa gặp Tam tỷ, bèn đến phòng nàng ăn sáng.
Tĩnh Nhược Tụ đang ở dưới cửa sổ, trêu đùa con gái trên giường đất, thấy Tĩnh Bão đến thì vội bảo bà vú bế con bé đi.
Tĩnh Bảo ôm lấy khuôn mặt nhỏ xíu của cháu gái, hôn “chụt chụt” hai cái mới chịu buông ra.
Lúc ấy, nhà bếp đã bưng hộp thức ăn đến, yến sào, bánh phục linh mới, sủi cảo trong suốt, bánh ngàn lớp... bày đầy một bàn.
Theo lý thì bữa sáng của Tĩnh Nhược Tụ phải giống với nhà họ Phó, nhưng A Man thấy đồ ăn nhà họ Phó đơn giản quá, bèn sai nhà bếp riêng mỗi ngày chuẩn bị một phần tinh xảo riêng cho Tam cô nương, tiền thì lấy từ sổ sách Tĩnh gia.
Ăn được một nửa, Phó Tứ gia vén rèm bước vào, thấy em vợ đang ngồi, bèn cười nói: “Tối qua ta thức khuya đọc sách, sáng dậy trễ mất, A Bảo cũng ở đây à?
“Chào tỷ phu!” Tĩnh Bảo cười: “Đêm qua đọc sách gì vậy?”
“Cũng chỉ là Tứ thư, Ngũ kinh thôi.”
A Man âm thầm trợn mắt.
Tam cô gia này coi người ta là ngốc chắc. Một bên ôm tiểu Vệ di nương, bên kia không biết là nha hoàn hay thông phòng, cười cười nói nói, mà cũng gọi là đọc sách sao?
Tĩnh Nhược Tụ vội sai nha hoàn thêm bát đũa, đang định đứng dậy thì bị Tĩnh Bảo giữ lại: “Đệ ăn no rồi, Tam tỷ, tỷ và tỷ phu cứ dùng tự nhiên.”
“Hôm nay nghỉ, A Bảo định đi đâu vậy?”
“Lão Hầu gia mở thọ yến sáu mươi, cháu trai hắn đã gửi thiếp mời, đệ đến dập đầu chúc thọ ông ấy.”
“Vào Quốc Tử Giám đúng là tốt thật, có thể quen biết bao nhiêu là nhà quyền quý. Bọn ta muốn làm quen cũng chẳng có đường nào.” Phó Tứ gia nói đầy ẩn ý.
Tĩnh Bảo chỉ cười, cúi đầu, để A Man giúp mình khoác áo choàng.
Phó Tứ gia thấy em vợ không đón lời, trong lòng có hơi bực.
Hắn đến kinh thành để học hành thi cử, tuy cũng bái sư học đạo, nhưng so với đám giám sinh trong Quốc Tử Giám thì chẳng khác gì con thứ so với con đích, cùng một cha sinh nhưng đãi ngộ thì khác hẳn.
Hắn cũng muốn quen vài công tử nhà quyền quý, để sau này nhờ cậy được chút gì trên quan trường.
Ánh mắt quét qua, thấy trên bàn có yến sào, Phó Tứ gia vội nói: “Nhược Tụ, sao không mang một phần cháo yến sào cho Vệ di nương?
Tĩnh Nhược Tụ hơi biến sắc, muốn đồng ý cũng khó, mà từ chối cũng không xong.
Tĩnh Bảo liếc nhẹ, cười nói: “A Man, bảo nhà bếp làm thêm một phần cho Vệ di nương.”
Mắt A Man trợn to tức thì.
“Một phần hai lượng bạc đấy! Giờ yến sào đắt lắm, đây là phần chị cả bớt phần mình mới để cho Tam cô nương ăn!”
Tĩnh Bảo hơi nhướng cằm: “Đi đi, Vệ di nương là người rộng rãi thế cơ mà, đâu nỡ tiếc hai lượng bạc chứ?”
“Dạ, nô tỳ đi ngay!”
A Man lanh lẹ, không quên xỉa xói Phó Tứ gia một câu: “Tam cô gia, ngài có muốn thêm một phần không? Nể mặt Tam cô nương, nô tỳ không lấy tiền ngài đâu!”
Mặt Tam cô gia đỏ bừng.
A Man trong lòng "phì" một tiếng.
Loại người đọc sách gì đây? Ở nhờ thì không nói, còn luôn muốn chiếm lợi. Bất cứ cái gì tốt đưa cho Tam cô nương, hắn đều muốn chia cho Vệ di nương một phần.
Dựa vào cái gì?
“Con nha đầu này, ăn nói cái kiểu gì thế hả!” hắn quát.
Tĩnh Bảo nghiêm giọng: “Thôi thì làm thêm một phần nữa, đưa cho Đại ca và Đại tẩu.”
“Tính tiền không?” A Man nháy mắt ra hiệu với gia mình.
Tĩnh Bảo giả vờ gõ hai cái lên đầu nàng, nghiêm mặt: “Con nha đầu này chỉ nghĩ đến tiền! Đại ca, Đại tẩu đối xử với chúng ta tốt như vậy, nói gì tiền với bạc, còn không đi nhanh đi!”
Rồi quay đầu nói với Phó Tứ gia: “Tỷ phu, đừng chấp nhặt với một nha đầu, nàng ấy ăn nói không kiêng nể, là bị đệ chiều hư rồi!”
Phó Tứ gia gắp một chiếc sủi cảo trong suốt, bỏ vào miệng nhai nghiến.
Hừ, ở nhờ nửa tháng này, hắn đã nhìn thấu rồi, cái tên em vợ này như đàn bà, bụng dạ nhỏ mọn.
Cho Vệ di nương một phần thì làm sao?
Người ta sinh cho nhà họ Phó hai đứa con trai, có công lao thế mà, Tĩnh gia thiếu gì mấy đồng bạc này?
Xe dừng lại, Tĩnh Bảo chưa xuống ngay. A Nghiễn và Nguyên Cát thấy lạ, quay sang nhìn.
A Nghiễn gọi: “Gia?
Tĩnh Bảo khoát tay ra hiệu đừng nói gì.
Lại đợi thêm chốc lát, nàng mới hoàn hồn, dặn: “Cử người đến phủ Hải An dò hỏi xem Tam cô gia dạo gần đây qua lại với ai, danh tiếng trong phủ Hải An thế nào?”
“Gia, sao lại đột nhiên điều tra hắn?”
“Cảm thấy hắn thay đổi rồi. Trước đây mới cưới Tam tỷ, tuy không giỏi giang gì, nhưng cũng không đến mức khiến người ta ghét. Còn biết quan tâm vợ. Sao lần này gặp lại, đến ta cũng muốn tát cho mấy bạt tai?”
A Nghiễn bật cười trả lời: “Vâng ạ!”
Tĩnh Bảo lúc này mới vén rèm xuống xe.
Trước cửa phủ, đại môn rộng mở, dán đôi câu đối đỏ ánh vàng, pháo đỏ treo cao, đến cả cổ hai con sư tử đá cũng đeo nơ đỏ chói.
Nam cửa chính, nữ đi cửa phụ.
Người đón khách ở cửa là Nhị thúc của Từ Thanh Sơn, Từ Bình. Hắn thấy Tĩnh Bảo từ xa đi tới, trong lòng hơi rúng động.
Hơn một năm không gặp, sao tên nhóc này lại càng ngày càng đẹp thế nhỉ?
Chả trách cháu mình cứ mê mẩn nó, nhiệt tình mà chỉ nhận được lạnh nhạt.
Tĩnh Bảo đi đến gần, đưa thiếp mời, hành lễ kính cẩn với Từ Bình: “Thanh Sơn huynh thường nhắc đến Nhị thúc, bảo thúc thế này thế nọ, bọn con cứ tưởng là đùa. Hôm nay gặp rồi mới biết Thanh Sơn huynh nói còn nhẹ, một năm không gặp, Nhị thúc trẻ trung lại uy phong hơn xưa nhiều, khí thế lẫm liệt!
Tên nhóc này bôi mật lên miệng chắc? Sao nói chuyện ngọt thế!
Từ Bình lập tức ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu... rồi lại cảm thấy tên nhóc này cũng chẳng đẹp bằng mình lúc trẻ!
Người ta cười nói tử tế thì không thể đánh, ông cười trả lời: “Vào đi, đừng câu nệ.”
“Cảm ơn Nhị thúc, vậy con xin vào trước. Ngoài gió lớn, chỗ này âm, thúc nên đứng phía có nắng, kẻo bị cảm, làm thẩm thẩm lo.”
He he he!
Từ Bình nghĩ bụng: ta đứng gió lạnh cả buổi, không ai thèm nhắc lấy một câu, chỉ có tên nhóc này để ý ta.
Chỉ tiếc!
Nếu nó là con gái, cưới về làm cháu dâu thì tốt biết mấy.
“Đồ ẻo lả! Đứng lại!”
Từ Bình vừa thốt ra, đã hối hận muốn tát mình một cái.
Tất cả tại Từ Thanh Sơn, suốt ngày gọi nó là "ẻo lả" này nọ, giờ mình cũng quen miệng gọi theo.
Tĩnh Bảo lon ton chạy lại: “Nhị thúc còn dặn gì ạ?”
Từ Bình nhìn nàng một cái, hạ giọng: “Hôm nay nhà Cẩm Hương Bá cũng tới, ngươicẩn thận đấy.”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 265: Thọ sáu mươi
10.0/10 từ 22 lượt.