Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 263: Giúp ngươi không ít
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chớp mắt lại sắp tới ngày nghỉ, có hai tin tức truyền đến tai Tĩnh Bảo.
Tin đầu tiên là Tân đế quyết định vào mùng Một Tết năm sau sẽ đích thân dẫn hoàng tôn quý tộc, văn võ bá quan tế trời. Vì thế, hạ chỉ triệu tập chư vương các nơi hồi kinh.
Từ khi khai quốc đến nay, con cháu hoàng thất Đại Tần khi trưởng thành đều không ở lại kinh đô, mà đến đất phong của mình sinh sống. Một là để bảo vệ đất nước, hai là tránh cảnh huynh đệ tương tàn vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Lễ bộ lúc này bận rộn đến mức chân không chạm đất, không chỉ phải soạn nghi thức tế trời, mà còn phụ trách mọi công việc tiếp đón chư vương vào kinh diện thánh.
Tuyên Bình hầu giữ chức Lễ bộ Tả thị lang cũng bận túi bụi, đem chuyện hôn sự giữa con gái mình và Mã phủ giao hết cho chính thê là Lưu thị lo liệu.
Lưu thị mang bát tự hai người đến chùa nhờ cao tăng xem qua, ai ngờ lại là một đôi trời sinh. Vì vậy, hôn lễ được định vào mùng ba tháng ba năm sau, đúng vào lúc xuân về hoa nở, đất trời ấm áp.
Tĩnh Bảo nghe tin ấy mừng đến không giấu được nét vui, vội sai A Nghiễn trở về phủ dặn A Man chuẩn bị đồ cưới cho Ngũ cô nương, lại viết một phong thư gửi đến phủ Lâm An.
Ngày mùng chín tháng hai mở khoa thi xuân, mùng ba tháng ba có chuyện vui, nàng đoán chắc mẹ sẽ vào kinh, bèn hỏi bà sẽ vào trước Tết hay sau rằm Nguyên tiêu?
Thật ra nàng rất mong mẹ vào kinh sớm. Phó phủ và Tĩnh phủ hiện ở chung, chỉ dựa vào một mình A Man xoay xở là không đủ, cần có người đủ uy nghi trấn giữ cục diện.
Chỉ là nếu mẹ vào kinh, phủ Lâm An sẽ vắng người giữ vững gia môn. Liệu lão phu nhân có nhân cơ hội sinh chuyện? Tam phòng, Tứ phòng âm thầm có động tĩnh gì không?
Thật là khó xử!
Viết xong thư, vừa dán niêm phong xong thì một tin khác lại truyền đến.
Tri phủ Dương Châu là Ôn Lư Dụ bị người ta dâng sớ buộc tội rằng “tính tình phong lưu, âm thầm vơ vét của cải, không thương dân, khiến lòng người phẫn nộ, trời giáng họa”.
Tân đế long nhan đại nộ, lập tức phê chuẩn cách chức, vĩnh viễn không dùng lại.
Tĩnh Bảo sững sờ hồi lâu không thốt nên lời.
Nàng bất chợt nhớ đến năm đó cha mất tích, Ôn Lư Dụ đã cùng nàng ra bờ kênh điều tra. Người ấy phong tư tuấn lãng, dung mạo khôi ngô, đứng ngược ánh sáng bên bờ sông, tay áo bay bay, phong thái xuất chúng.
Được người giúp đỡ, nàng không thể làm như chưa từng nhận ân tình.
Nghĩ ngợi một hồi, nàng lập tức sai Nguyên Cát quay về Tĩnh phủ một chuyến, xin A Man lấy hai ngàn lượng bạc.
Ôn Lư Dụ thích nữ nhân, mà phụ nữ thì tiêu tiền nhiều nhất. Nay mất chức không biết trong tay còn dư bạc hay không. Gửi chút ngân lượng lúc này là thiết thực nhất, cũng xem như không phụ lòng người đã từng giúp mình.
Nguyên Cát mang ngân phiếu trở về, đúng lúc hôm đó Cố Trường Bình đến Quốc Tử Giám giảng dạy. Tĩnh Bảo tranh thủ lúc các giám sinh đang ngủ trưa, mang ngân phiếu đến viện của hắn.
Cố Trường Bình giảng xong hai tiết sáng, chỉ ăn vài miếng cơm đơn giản rồi sai Tề Lâm dọn ghế mây ra giữa viện tắm nắng.
Nắng đông ấm áp, hắn uống mấy ngụm trà rồi khép mắt ngủ.
Trong mộng, là chuyện kiếp trước.
Hắn theo sau một thái giám, đi qua một đoạn đường lát đá xanh thật dài, hai bên là tường cung cao vời vợi, chỉ có vài con quạ đen đậu trên tường.
Chớp mắt đã đến cung Trường Xuân, nơi ở của Tô Quý phi.
Thái giám dẫn hắn đến trước điện thì dừng lại, cúi người làm động tác mời vào. Hắn chỉnh lại áo bào, bước vào cung điện.
Dọc đường không có một bóng người, vô cùng tĩnh lặng.
Hắn đã quen rồi, mỗi lần Uyển Nhi triệu kiến hắn đều sai cung nhân lui hết.
Tiến vào nội điện không thấy ai, hắn bèn lặng lẽ đứng chờ. Chẳng bao lâu, Uyển Nhi yểu điệu bước ra, mái tóc đen dài thả đến tận eo.
Hắn cau mày, vội cụp mắt, không dám nhìn nhiều.
Dẫu lòng tương tư dày vò, hắn vẫn giữ lễ nghi giữa họ.
Thậm chí hắn từng nghĩ, kiếp này chỉ cần được nhìn từ xa, như cách nhìn một đốm lửa bên bờ đối diện, cũng đã mãn nguyện rồi.
Nàng bước tới gần nhìn hắn, trong lòng bàn tay là một đóa mẫu đơn.
“Đêm qua ta mơ thấy chàng cài hoa cho ta. Chàng mặc một chiếc áo dài màu xanh xám, dung mạo tuấn tú. Ta vui mừng khôn xiết, vừa mở mắt ra… nào thấy bóng dáng chàng đâu.”
Lời ấy như mũi dùi đâm sâu vào lòng hắn.
Lễ cập kê của nàng, hắn từng lấy thân phận huynh trưởng cài cho nàng một đóa mẫu đơn. Mẫu đơn phú quý diễm lệ, nàng từng nói mình là kẻ phàm tục, chỉ yêu mỗi loài hoa ấy.
“Ta dùng từng mảnh mộng vỡ vụn này để vượt qua từng đêm giá lạnh, bởi nhờ vào những giấc mộng đầy hy vọng ấy, ta mới cảm thấy mình vẫn còn sống. Tử Hoài, chàng cài hoa cho ta đi, coi như giúp ta trọn một giấc mơ.”
Hắn xúc động khôn xiết.
Khi một người khổ sở vì chẳng thể có được, niềm an ủi lớn nhất là người ấy cũng đang vì mình mà khổ sở chẳng thể có được.
Hắn nhặt đóa hoa, cẩn thận cài lên tóc nàng, nhưng nàng lại hất tay hắn ra, thuận thế ôm chặt lấy hắn.
“Các ngươi đang làm gì?”
Sau lưng, giọng nói băng lạnh của Thập Nhị lang vang lên. Người trong lòng lập tức đẩy hắn ra, lạnh lùng cười với hắn rồi nhào vào vòng tay của Thập Nhị lang…
Cố Trường Bình th* d*c, hai tay nắm chặt bên người, ngực phập phồng dữ dội.
*
“Thưa tiên sinh, tiên sinh?”
Hắn bỗng mở bừng mắt, giấc mộng tan như nước triều rút, ánh mặt trời chói chang, hắn vội lấy mu bàn tay che mắt.
Một lúc lâu sau, mới thở dài một hơi, tựa như trút bỏ khối u lâu ngày trong lòng, mệt mỏi nói: “Ngươiđến đây làm gì?”
Tĩnh Bảo mấp máy môi, muôn vàn lời muốn thốt.
Mơ thấy gì thế?
Sao lại giãy giụa như vậy?
Gọi thế nào cũng không tỉnh?
Nhưng tất cả nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể thốt nên lời. Sợ hỏi nhiều hắn sẽ giận, càng sợ gợi lại nỗi buồn.
Nàng quay người, cầm ấm nước sôi trên bếp nhỏ sang, đổ bỏ trà nguội trong chén, pha ấm trà mới rồi dâng qua.
“Tiên sinh, uống chút trà cho ấm người.”
Cố Trường Bình quả thật đang khát, nhận lấy uống một ngụm.
Dòng nước nóng hổi trôi xuống cổ họng vào tận dạ dày, bỗng dưng cảm thấy trong lòng như có vách ngăn bị phá vỡ, chỉ trong thoáng chốc, mọi ký ức kiếp trước trào ra khỏi cơ thể như nước lũ.
“Ngươi đến thật đúng lúc.” Hắn thầm nói.
Tĩnh Bảo lấy khăn tay ra, cười nói: “Tiên sinh lau mồ hôi đi, gió lùa dễ bị cảm lắm, đừng để bệnh trở lại.”
Cố Trường Bình lặng lẽ nhìn nàng một cái, lắc đầu, lấy khăn tay của mình trong ngực ra lau mặt qua loa.
Tĩnh Bảo thu lại khăn, cười dịu dàng: “Vừa nghe tin Ôn đại ca ở Dương Châu bị cách chức rồi.”
Tay Cố Trường Bình đang cầm khăn khựng lại, trong lòng thầm nghĩ Thập Nhị lang ra tay thật nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh nói: “Cũng là hắn gieo gió gặt bão.”
Tĩnh Bảo sững sờ: “Tiên sinh, người đó chẳng phải là bạn đồng học thân thiết với ngài sao? Dù… dù gì thì… Thôi, dù sao ngươi ấy từng giúp ta.”
Cố Trường Bình nhìn gương mặt có phần bực dọc của nàng, bao nhiêu u uất trong lòng chợt tan biến, duỗi dài lưng một cái.
Tĩnh Bảo vội dời ánh mắt đi.
Còn ra dáng tiên sinh không chứ!
Lại có thể làm động tác thoải mái lười nhác thế này trước mặt học trò.
Duỗi lưng, ngáp vặt mấy việc này… chỉ nên làm trước mặt người thân thiết nhất thôi chứ!
“Ngươi nói tiếp đi.” Cố Trường Bình bảo.
Tĩnh Bảo vội lấy ngân phiếu ra, đặt lên chiếc bàn nhỏ: “Đây là hai ngàn lượng, ta muốn nhờ tiên sinh đưa cho Ôn đại ca. Sau này nếu huynh ấy gặp khó khăn gì, cứ mở miệng là được.”
“Ngươi đúng là biết ơn trả nghĩa.”
“Làm người thì không thể quên gốc được.”
“…Ta hình như giúp ngươi cũng không ít thì phải?”
Tĩnh Bảo khựng lại: “…”.
Đây là đang đòi “lại quả” sao? Hay là đang… ghen?
“Ừ?”
Lại còn “Ừ” nữa?
“Ừ” mà nghe mà tim đập dồn dập?
Tim Tĩnh Bảo đập thình thịch không ngừng.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng