Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 20: Bị uy hiếp

1@-

 

Tiếng chuông vang lên.

Chủ khảo Thẩm Trường Canh hạ lệnh thu bài.

Sắc máu lập tức rút khỏi gương mặt trắng trẻo của Tĩnh Bảo, nàng cúi đầu, cả người run run lên vì lạnh.

Câu cuối cùng của đề thi, còn ba bốn câu chốt quan trọng vẫn chưa kịp viết.

Trời muốn diệt nàng thật rồi!

Có người bước đến thu bài, giục các thí sinh rời đi. Tĩnh Bảo ôm lấy hòm đựng giấy bút, ngơ ngác đi theo dòng người ra khỏi trường thi.

Khéo thế nào…

Người đi bên cạnh nàng lại chính là vị thiếu gia áo gấm hôm trước.

Buổi trưa, Tĩnh Bảo từng để ý tên trên thẻ bài trên bàn của hắn, họ Tiền, tên Tam Nhất, so với cái tên Tĩnh Bảo thì cũng thuộc loại mỗi người một vẻ, tám lạng nửa cân”.

Tĩnh Bảo cố gắng nặn ra một nụ cười, dè dặt hỏi: “Công tử, ta muốn hỏi một chuyện…”

“Trong Quốc Tử Giám có một vị quan trẻ tuổi, dáng người cao, gầy gò, diện mạo rất tuấn tú, không biết công tử có biết là ai không?”

Tiền Tam Nhất liếc nàng một cái giễu cợt.

Ở đâu ra cái tên quê mùa này, đến cả người đó là ai cũng không biết mà cũng đòi thi Quốc Tử Giám à?

Thôi thì…

Xét thấy người này đã cười với mình hai lần, còn ngẫu nhiên gặp nhau tới hai lần, tạm thời không thu phí, xem như miễn phí cho hắn một lần vậy.

“Hắn tên là Cố Trường Bình, là Tế tửu Quốc Tử Giám, bài thi của chúng ta sẽ do chính hắn chấm!”

“……!”

Tĩnh Bảo nghẹn một hơi trong lồng ngực, nhất thời không thốt nên lời.

Tế tửu Quốc Tử Giám, là chức quan tòng tứ phẩm.

Nhị lão gia nhà họ Tĩnh lăn lộn trong quan trường bao năm, mà chỉ mới tới chức tòng ngũ phẩm. Vậy mà Cố Trường Bình chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đã ngồi vững ở vị trí này?

Quan trọng hơn nữa là...

Nàng với hắn vốn chẳng quen biết, nếu nói lần ở đình Phong Ba hôm đó là ý tốt, thì việc hôm nay cố ý đứng chờ ngoài nhà xí… là vì cớ gì?

Người này rốt cuộc là địch…

…hay là bạn?

Tĩnh Bảo ngẩn người đứng tại chỗ, trong ngoài đều lạnh toát. Khi lấy lại tinh thần thì xung quanh đã chẳng còn ai.

Ra khỏi Hàn Lâm Viện, A Man chạy đến đón.

“Thất gia, thi thế nào rồi ạ? Bài văn có khó không? Đề ra là gì? Người phá đề như thế nào?”

Tĩnh Bảo liếc nàng một cái, âm thầm rủa thầm trong bụng: ngươi mù rồi à, không nhìn thấy trên mặt ta viết rõ bốn chữ: thất hồn lạc vía sao?

A Man ngẩn ra: “Không thể nào! Quẻ sáng nay báo là đại cát mà!”

Gân xanh bên trán Tĩnh Bảo giật lên hai cái.

“Ngươi là Tĩnh Thất gia?”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng.

Tĩnh Bảo quay đầu lại.

Không biết từ khi nào, sau lưng nàng đã có thêm một người, thân hình cao lớn vạm vỡ, đầu đội khăn võ, mặt mày âm u đáng sợ.

Người này là ai?

Đối phương lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta họ Thạch, tên Thạch Thuấn, phụ thân ta chính là Thạch đại nhân ở Hình Bộ!”

Thì ra ngươi là Thạch Thuấn!

Lòng Tĩnh Bảo nổi sóng dữ dội, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng vẻ mặt lại nở một nụ cười nhẹ: “Không biết Thạch công tử tìm ta có việc gì?”

“Ta nào dám chỉ giáo gì." Thạch Thuấn nhướng mày, giọng đầy giễu cợt: “Tĩnh Thất gia, ngày sau còn dài!”

Rõ ràng là đến khiêu khích!

Bên cạnh, ánh mắt A Nghiễn lóe lên tia sắc bén, không một tiếng động tiến lên, đứng thẳng tắp sau lưng Tĩnh Bảo.

Thấy vậy, mấy gia nô phía sau Thạch Thuấn cũng lập tức vây quanh.

Tĩnh Bảo thuận tay ném hộp văn phòng phẩm cho A Nghiễn, mỉm cười nhạt một tiếng: “Thạch công tử muốn ‘ngày sau còn dài’ theo kiểu gì đây?”

Ánh mắt Thạch Thuấn hiện rõ dục niệm, hắn quét một lượt khắp người Tĩnh Bảo.

Mẹ kiếp, thật không ngờ, một kẻ trông ẻo lả như vậy mà suýt chút nữa khiến hai huynh đệ bọn hắn lật thuyền trong mương.

Tốt lắm!

Rất tốt!

Thạch Thuấn dùng ánh mắt thị uy nói: “Muốn thế nào ư? Là thế này: hoặc là ngươi đừng mơ bước vào cổng Quốc Tử Giám, ngoan ngoãn cút về phủ Lâm An của ngươi; còn nếu đã vào được, thì cứ cầu trời khấn Phật đừng rơi vào tay ta, nếu không…”

Tĩnh Bảo chắp tay hành lễ: “Đa tạ Thạch công tử đã quan tâm. Có điều, người cần cầu Phật…”

“…không phải ta, mà là ngươi mới đúng.”

Thạch Thuấn vốn bụng dạ chưa sâu, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Có gan thì ngươi nhắc lại xem?”

“Dạo gần đây, tiểu am trong phủ Tuyên Bình hầu bị đồn là có ma, tính ra ngày giỗ bốn mươi chín của Tứ tiểu thư vẫn chưa qua, e rằng hồn phách vẫn còn quanh quẩn ở dương gian.”

Khóe môi Tĩnh Bảo nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, vừa giống trào phúng, lại vừa có chút khinh thường, mờ nhạt thoáng qua.

“Thạch công tử nên cẩn thận thì hơn. Nghe nói, người chết oan sẽ hóa thành lệ quỷ, đến đòi mạng kẻ thù, không chết không dừng tay đâu.”

Dứt lời, nàng quay người rời đi.

Ánh chiều tà trải dài, bóng nàng bị kéo thành một dải mảnh khảnh, đơn độc, kiêu ngạo.

Thạch Thuấn nghiến răng: “Tĩnh Thất! Ngươi dám múa rìu qua mắt ta? Đợi đấy, rồi sẽ biết tay gia gia ngươi!”

Vừa gào vừa chui tọt vào kiệu, vội vàng rời khỏi trong vòng vây của bọn gia nô.

Cửa Hàn Lâm Viện, dần lặng xuống.

Phía sau pho tượng sư tử đá, có hai người bước ra. Một người khoanh tay sau lưng, sắc mặt hơi lạnh.

Tề Tiến nhìn ánh mắt chủ tử lạnh buốt, khẽ thở dài: “Giữa Tĩnh Thất gia và nhà họ Thạch coi như đã kết thù rồi. Theo hạ nhân thấy, nếu Thất gia không muốn chịu thiệt, chi bằng sớm quay về phương Nam thì hơn.”

Cố Trường Bình mỉm cười, ý vị không rõ.

Khẽ nhắm mắt, lúc mở ra lại, trong đáy mắt đã chẳng còn chút hàn ý nào nữa. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 20: Bị uy hiếp
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...