Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 21: Tĩnh Bảo đổ bệnh vì lo lắng

1@-

 

Tĩnh Bảo về đến phủ thì trời đã gần tối.

Lục thị nóng ruột đợi ở cửa nhị môn, thấy con trở về thì khóe môi mới cong lên, vội bước ra đón.

Tĩnh Bảo thấy vậy lòng bỗng chua xót, không muốn để bà kỳ vọng nhiều, bèn kể rõ chuyện thi cử thất bại cho bà hay.

Sắc mặt Lục thị tối sầm, thở dài: “Chắc là do không hợp thủy thổ, về lại phủ Lâm An vẫn còn đường học hành, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

So với bị mắng vài câu, lời ấy càng khiến Tĩnh Bảo khó chịu hơn.

Nàng dìu Lục thị về phòng, cố gắng nén mệt mỏi ăn tối cùng bà, lại trò chuyện dăm câu rồi mới trở về viện của mình.


Vừa vào phòng, sắc mặt Tĩnh Bảo lập tức sa sầm, vùi đầu xuống giường như quả bóng bị xì hơi.

A Man không dám hỏi nhiều, chuẩn bị nước giúp nàng thay áo quần, rửa mặt. Tĩnh Bảo mặc cho nàng chăm sóc, chưa bao lâu đã lim dim buồn ngủ…

Bất chợt!

Trước mắt là một biển người chen chúc, trên pháp trường có một người quỳ gối, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, khóe môi còn vương nét cười lạnh lẽo.

Kẻ đó có đôi mắt đen sâu như hồ nước tĩnh lặng, sáng rực, tối đen, cũng vô cùng yên tĩnh.

Bỗng lưỡi đao chém xuống, đầu lìa khỏi cổ, lăn vài vòng rồi rơi đúng dưới chân nàng. Nàng cúi đầu nhìn, lập tức hồn vía bay lên chín tầng mây.

Tĩnh Bảo giật mình bật dậy, th* d*c dữ dội.

Người bị chém đầu trong mơ, vậy mà lại là Cố Trường Bình!

Đang yên đang lành, sao lại mơ thấy hắn?

Ngoài cửa sổ tối đen như mực. Tĩnh Bảo trấn tĩnh lại, dứt khoát khoác áo đứng dậy, mở cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ.

Bài văn vẫn chưa viết xong, muốn vào Quốc Tử Giám e là quá xa vời, trước mắt có hai lựa chọn:

Một là ở lại kinh thành, ôn tập chờ kỳ thi mùa thu.

Hai là trở về phủ Lâm An ôn thi.

Kinh thành thị phi rối ren, chi bằng trở về yên ổn ôn bài, không bị xao nhãng.

Tĩnh Bảo lập tức quyết định, đợi khi tửu lâu chuẩn bị xong xuôi, nàng sẽ thu xếp hành lý trở lại phương Nam.

Không rõ là vì giấc mơ kia, hay do nửa đêm dậy sớm, đến lúc trời sắp sáng, Tĩnh Bảo đã bị sốt.

Cả người đổ mồ hôi lạnh, áo trong ướt sũng. Khi A Man nghe thấy tiếng động lao vào, Tĩnh Bảo đã sốt đến mơ màng, mắt lờ đờ.

A Man vội vàng đi báo cho Lục thị.

Lục thị cuống lên, lập tức sai A Nghiễn đến hầu phủ, nhờ Tuyên Bình hầu mời vị thái y mà khi xưa mẹ nàng tin tưởng nhất đến xem bệnh.

Nam nữ khác biệt, vừa bắt mạch là mọi chuyện sáng tỏ, nhất định phải mời người đáng tin và kín miệng.

Vị thái y ấy từng bắt mạch cho lão phu nhân hầu phủ cả nửa đời người, chuyện gì cũng từng thấy. Nhận số tiền khám bệnh hậu hĩnh, miệng ông kín như vỏ trai.

Bắt mạch, kê đơn...

Sau một hồi náo loạn, cả Tĩnh phủ đều biết Thất gia thi trượt, đổ bệnh nằm liệt.

Người đầu tiên đến xem trò vui chính là Nhị lão gia của Tĩnh gia, gương mặt từ hòa ẩn chứa chút đắc ý.

Ông vẫn luôn nói, vận may của Tĩnh gia sao có thể để tên nhóc kia chiếm hết được .

“Cũng chưa hẳn là chuyện xấu, tính khí ngươi như vậy mà vào Quốc Tử Giám thì dễ gây chuyện thị phi, chi bằng về phủ Lâm An mà ôn bài cho tử tế.”

Sắc mặt Tĩnh Bảo khẽ biến.

Nghe khẩu khí ấy, sợ rằng ông đã biết chuyện Thạch Thuấn chặn nàng trước cửa Hàn Lâm Viện. Cháu trai bị người ta đe dọa, mà đường đường là bác lại không ra mặt, trái lại còn khuyên nàng nhẫn nhịn tránh né.

Quả đúng là ức h**p kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!

Nhị lão gia nói xong thì bỏ đi, Nhị phu nhân Triệu thị theo sau bước vào.

Sau vài câu an ủi giả dối, bà ta làm bộ tiếc nuối: “Thất gia thông minh như vậy mà còn trượt, đủ thấy Quốc Tử Giám không phải nơi ai muốn vào cũng được, ngươi cũng đừng buồn, cố gắng thi mùa thu, tuy không thể vào Giám học cùng vị Thủ phụ tương lai kia, nhưng cố gắng để tương lai cùng làm quan cũng không tệ.”

Tĩnh Bảo chẳng buồn chớp mắt, lạnh nhạt đáp: “Không làm quan cũng chẳng sao, dẫu sao Tĩnh gia còn có sản nghiệp cần quản lý.”

Triệu thị dùng khăn che miệng, nở nụ cười nhạt, nói dăm câu rồi rời đi.

Ra khỏi sân, bà ta liếc mắt ra hiệu cho Chu ma ma đứng phía sau.

Chu ma ma nào không hiểu lòng bà ta.

Tĩnh gia nhà to nghiệp lớn, lại nằm gọn trong tay đại phòng, miếng thịt béo ngay trước mặt mà không cắn được, ai mà không thèm khát?

Ai mà chẳng nhỏ dãi!

Khó khăn lắm Tuyên Bình hầu phủ bị niêm phong, tưởng đâu thất bại rồi, ai dè lại gượng dậy, đúng là ông trời không có mắt.

Thất gia tuy lần này thi trượt, nhưng hắn vốn thông minh, lẽ nào thi lần nào cũng trượt?

Chu ma ma thì thầm: “Nhị phu nhân, giàu sang cầu trong nguy hiểm, nếu thật đợi đến lúc Thất gia đỗ Tiến sĩ, thì đã quá muộn rồi.”

Triệu thị che khăn cười nhạt: “Không biết lão gia nghĩ sao?”

Chu ma ma nói: “Lão nô thấy, tâm tư của phu nhân, cũng là tâm tư của lão gia. Chi bằng nhân lúc hầu phủ còn chưa khôi phục nguyên khí, ra tay trước để chiếm lợi thế.”

Triệu thị nhếch môi cười nhạt: “Ra tay cho gọn gàng, đừng để ai phát hiện.”

...

Lúc chủ tớ hai người đang âm thầm bàn chuyện đê tiện, bên này Lý ma ma vén rèm châu bước vào, trong tay cầm nửa gói tổ yến khô.

“Đại tiểu thư sai người đưa đến, nghe tin Thất gia bệnh, trong lòng lo lắng, lại không tiện đích thân tới, dặn Thất gia giữ gìn sức khỏe.”

Lý ma ma giao tổ yến cho A Man, rồi nói thêm: “Còn có mấy món điểm tâm nổi tiếng trong kinh, nhưng phu nhân giữ lại, sợ Thất gia ham ăn bị nghẹn.”

Thất gia từ nhỏ đã có hai cái ham: một là ham tiền, hai là ham ăn. Nàng tự xưng là: tiền phòng thân, ăn dưỡng thân. Phu nhân cũng chẳng làm gì nổi nàng.

Tĩnh Bảo bật cười hỏi: “Đại tỷ còn dặn gì nữa không?”

Lý ma ma lấy từ ngực áo ra một tờ khế đất: “Đây là khế nhà của tửu lâu, ba ngàn hai trăm lượng bạc, đại tiểu thư đã ứng trước, bảo Thất gia cất giữ cho kỹ.”

“Được!”

Tĩnh Bảo nhận lấy, nhét dưới gối.

Lý ma ma thấy nàng có vẻ mệt mỏi, cũng không nói nhiều nữa. Định xoay người vén rèm bước ra, thì bất ngờ rèm cửa bị hất tung, người ngoài người trong đều giật mình.

“Biểu thiếu gia, sao ngài lại đến? Sao không để người báo trước một tiếng?”

“Ta đến thăm tiểu Thất nhà ta, cần gì phải báo với ai!”

Lục Hoài Kỳ khẽ đẩy Lý ma ma sang bên: “Đừng đứng chắn đây, ta với tiểu Thất có chuyện riêng phải nói!”

Ta không có chuyện riêng gì để nói với ngươi cả!

Tĩnh Bảo giống như con cá chạch, lập tức trốn sâu vào chăn, chỉ lộ nửa cái đầu ra ngoài.

Lý ma ma thấy rèm châu đung đưa, tức giận giậm chân, quay người nháy mắt ra hiệu với A Man.

A Man hậm hực bước vào.

Cái biểu thiếu gia này chẳng khác gì chuột, chuyên chọn lúc nàng không có mặt mà chui vào, muốn phòng cũng không phòng nổi.

“Tiểu Tĩnh Thất!”

Lục Hoài Kỳ vén áo, thản nhiên ngồi xuống, ngó trái ngó phải ngắm mặt Tĩnh Bảo: “Tặc tặc tặc, bệnh đến gầy cả cằm, nhìn mà thấy thương.”

Tĩnh Bảo lười mở miệng.

“Ngươi đừng sợ, hai người nhà họ Thạch, sớm muộn gì ta cũng sẽ xử lý. Chỉ là chưa đến lúc, chúng ta nhịn chút đã!”

Lúc này Tĩnh Bảo mới nghiêm túc đánh giá Lục Hoài Kỳ một phen.

Xem ra tên ngốc này không thiếu đầu óc, mà là thiếu năng lực.

Thật ra nàng cũng không sợ gì người nhà họ Thạch.

Trong chuyện này, tuy lão hoàng đế không trừng phạt hai huynh đệ nhà họ Thạch, nhưng người sáng mắt trong kinh thành đều thấy rõ!

Huống chi Thái tử sớm muộn gì cũng đăng cơ, vả mặt Tuyên Bình hầu phủ chẳng khác nào vả mặt Thái tử, tính sổ với họ Thạch chỉ là chuyện sớm muộn.

“Đa tạ biểu ca!”

Dù sao cũng đang bệnh, giọng Tĩnh Bảo khàn khàn mệt mỏi, nghe thôi cũng khiến Lục Hoài Kỳ đau lòng, vội lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay.

“Ngũ muội không nhận, nói nếu ngươi chê thì cứ vứt đi, không cần trả lại.”

Tĩnh Bảo nhìn chiếc khăn được thêu hoa tinh xảo, không biết nên nói gì.

Lục Hoài Kỳ lại nói: “À đúng rồi, cha bảo ta nhắn, nếu vào không được Quốc Tử Giám thì cũng chẳng sao, sớm về phương Nam, còn có thi mùa thu.”

Tĩnh Bảo xấu hổ đến mức trùm chăn kín đầu.

Chốn kinh thành này, còn có chút riêng tư cá nhân nào nữa không đây?

Chỉ mới một ngày, chuyện mình thất bại trong kỳ thi đã lan truyền khắp nơi.

Tốc độ truyền tin thế này là sao?

Quá nhanh rồi đó! 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 21: Tĩnh Bảo đổ bệnh vì lo lắng
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...