Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 19: Trời Diệt Nàng
1@-
Cố Trường Bình nghiêng đầu liếc hắn một cái, trong đôi mắt đen láy chất chứa thứ gì rất sâu thẳm.
Tên Tĩnh Thất kia xem Quốc Tử Giám là chốn nào?
Lại còn giả nam nhi mà vào thi, có biết đây là tội khi quân không?
Tội khi quân... kết cục sẽ ra sao?
Diệt cửu tộc!
Cố Trường Bình không nói một lời, phất tay áo bỏ đi.
Hắn vừa đi được một lúc, Tĩnh Bảo mới nhận được cây bút thứ ba.
Trước khi hạ bút, tay nàng không kiềm được run lên mấy lần.
A Di Đà Phật!
Không gãy!
Nàng vội tập trung tinh thần vào bài thi. May mà phần đầu tiên là về luật lệ và số thuật, chính là sở trường của nàng.
Một khi tâm trí trấn định, tốc độ làm bài của Tĩnh Bảo cực kỳ nhanh. Làm xong, nàng ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện chỉ có mỗi mình nàng đã buông bút.
Tĩnh Bảo đứng dậy, bước ra khỏi nội đường.
Thẩm Trường Canh nghiến răng ken két, thầm nhủ: Tên tên nhóc này phá rối thì thôi đi, thái độ lại còn không nghiêm túc, xem kìa, làm bài chẳng ra làm bài!
Trợ giáo thu bài, Thẩm Trường Canh cúi đầu liếc qua...
Kinh ngạc.
…
Cơm trưa do Quốc Tử Giám cung cấp, ba món mặn một món canh, cũng coi như tạm được.
Tĩnh Bảo ăn xong bèn bắt đầu ôn lại bài. Buổi chiều thi Tứ Thư Ngũ Kinh, là điểm yếu nhất của nàng.
Ôn bài xong, nàng âm thầm khấn nguyện:
Ông trời phù hộ, đừng xảy ra chuyện gì nữa, nếu lòng rối bời thì bài văn này không làm nổi mất!
Vừa nhận đề thi, Tĩnh Bảo cúi đầu đọc câu hỏi, tim lập tức lỡ một nhịp. Câu đầu tiên chính là: “Nhân dã giả, nhân dã; hợp nhi ngôn chi, đạo dã”.
Làm bài văn bát cổ với đề này.
Khó quá!
Tĩnh Bảo nhắm mắt suy nghĩ cách phá đề. Bỗng bụng nàng “ọc” một tiếng, từng cơn đau quặn dâng lên như sóng dữ.
Lại! Tiêu! Chảy!
Tĩnh Bảo muốn khóc cũng không ra nước mắt.
Giờ phút then chốt, cái bao tử thép của nàng sao lại yếu ớt đến thế? Rõ ràng lúc trưa nàng có ăn gì đâu!
Nhịn không nổi, chỉ đành giơ tay ra hiệu với giám khảo.
Thẩm Trường Canh giờ đã hoàn toàn bị cái tên rắc rối, đi vệ sinh nhiều như heo con này làm cho cạn kiệt tức giận. Hắn lệnh cho trợ giáo theo sát không rời, phòng ngừa tên tên nhóc này lợi dụng cơ hội để gian lận.
Tĩnh Bảo bước vào nhà xí, trợ giáo sợ hôi nên đứng ngoài chờ. Giữa chừng không yên tâm, lại vào xem hai lần.
Tĩnh Bảo giải quyết xong, hấp tấp lao ra khỏi nhà xí.
“Tiên sinh, chúng ta đi... á!”
Tĩnh Bảo “á” lên một tiếng, bước chân lảo đảo lùi hẳn về sau.
Hồn vía bay tán loạn!
Kẻ đang đứng trước cửa, thế mà lại là người đã vén rèm kiệu nàng trên quan đạo hôm ấy!
Hắn, hắn, hắn là ai?
Vì, vì, vì sao lại ở đây?
Hắn, hắn, hắn muốn làm gì?
Mồ hôi lạnh trào ra từ từng lỗ chân lông, Tĩnh Bảo sợ đến run rẩy cả người.
Mặt Cố Trường Bình lạnh tanh nhìn nàng, bật ra từng chữ: “Ngươi, tới, không, kịp, rồi!”
Ầm!
Những lời ấy như ba vạn ba nghìn tiếng pháo nổ vang bên tai Tĩnh Bảo.
Nàng chẳng còn quan tâm gì nữa, quay đầu bỏ chạy.
Cố Trường Bình nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tĩnh Thất, đừng trách ta phá hỏng chuyện tốt của ngươi. Quốc Tử Giám nối liền triều đình, dây vào tranh đoạt quyền lực. Vũng nước đục này, tốt nhất ngươi đừng bước chân vào!
Bằng không, đến chết cũng không biết vì sao mình chết!
Tĩnh Thất dốc hết sức bình sinh, chạy về chỗ ngồi.
Tim đập thình thịch.
Mồ hôi ướt đẫm trán.
Hai tay nắm thành quyền, rồi lại buông, lại siết, lại buông… muốn trấn định bản thân, nhưng hoàn toàn vô ích, không thể bình tĩnh nổi.
Lúc này, bụng dưới lại đau âm ỉ.
Trời muốn diệt nàng thật rồi!
Tĩnh Thất sốt ruột đến mức nghiến răng kèn kẹt, lại mạnh tay véo bắp đùi mình hai cái thật đau.
Mười năm dùi mài đèn sách, bài văn đều nằm sẵn trong lòng. Gánh nặng trên vai nặng như thế, nàng không thể thua khi chưa chiến.
Bình tĩnh lại!
Tĩnh Thất, ngươi nhất định phải bình tĩnh lại cho ta!
Nàng dứt khoát đặt bút xuống, ra sức xoa lòng bàn tay. Lòng bàn tay càng lúc càng nóng, tâm trí cũng theo đó mà dần lắng xuống.
Tĩnh Bảo hít sâu một hơi, run rẩy nhấc bút, viết xuống chữ đầu tiên…
“Ta nhất định sẽ làm tốt bài văn này!”
Nàng thầm nghĩ trong lòng: “Nhất định sẽ làm được!”
Thời gian từng chút trôi qua.
Ngay khi đầu óc Tĩnh Bảo tuôn trào ý tứ, hạ bút như thần, thì đã có vài nho sinh lác đác giao bài rời đi.
Tĩnh Bảo ngẩng đầu liếc một vòng, lòng đã cuống quýt...
“Không lẽ… ta sẽ không kịp sao?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Lúc này, toàn bộ thí sinh đều bắt đầu làm bài, tiếng bút sột soạt vang lên không dứt. Chỉ có một mình Tĩnh Bảo vẫn ngồi yên như khúc gỗ, chờ người mang bút đến.
Vì trong cả trường thi, chỉ có đúng một cây bút dự phòng.
Ở nơi xa xa.
Một chủ một tớ đứng nhìn.
Tề Lâm đồng tình: “Gia, làm vậy... có ổn không?”
Cố Trường Bình nghiêng đầu liếc hắn một cái, trong đôi mắt đen láy chất chứa thứ gì rất sâu thẳm.
Tên Tĩnh Thất kia xem Quốc Tử Giám là chốn nào?
Lại còn giả nam nhi mà vào thi, có biết đây là tội khi quân không?
Tội khi quân... kết cục sẽ ra sao?
Diệt cửu tộc!
Cố Trường Bình không nói một lời, phất tay áo bỏ đi.
Hắn vừa đi được một lúc, Tĩnh Bảo mới nhận được cây bút thứ ba.
Trước khi hạ bút, tay nàng không kiềm được run lên mấy lần.
A Di Đà Phật!
Không gãy!
Nàng vội tập trung tinh thần vào bài thi. May mà phần đầu tiên là về luật lệ và số thuật, chính là sở trường của nàng.
Một khi tâm trí trấn định, tốc độ làm bài của Tĩnh Bảo cực kỳ nhanh. Làm xong, nàng ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện chỉ có mỗi mình nàng đã buông bút.
Tĩnh Bảo đứng dậy, bước ra khỏi nội đường.
Thẩm Trường Canh nghiến răng ken két, thầm nhủ: Tên tên nhóc này phá rối thì thôi đi, thái độ lại còn không nghiêm túc, xem kìa, làm bài chẳng ra làm bài!
Trợ giáo thu bài, Thẩm Trường Canh cúi đầu liếc qua...
Kinh ngạc.
…
Cơm trưa do Quốc Tử Giám cung cấp, ba món mặn một món canh, cũng coi như tạm được.
Tĩnh Bảo ăn xong bèn bắt đầu ôn lại bài. Buổi chiều thi Tứ Thư Ngũ Kinh, là điểm yếu nhất của nàng.
Ôn bài xong, nàng âm thầm khấn nguyện:
Ông trời phù hộ, đừng xảy ra chuyện gì nữa, nếu lòng rối bời thì bài văn này không làm nổi mất!
Vừa nhận đề thi, Tĩnh Bảo cúi đầu đọc câu hỏi, tim lập tức lỡ một nhịp. Câu đầu tiên chính là: “Nhân dã giả, nhân dã; hợp nhi ngôn chi, đạo dã”.
Làm bài văn bát cổ với đề này.
Khó quá!
Tĩnh Bảo nhắm mắt suy nghĩ cách phá đề. Bỗng bụng nàng “ọc” một tiếng, từng cơn đau quặn dâng lên như sóng dữ.
Lại! Tiêu! Chảy!
Tĩnh Bảo muốn khóc cũng không ra nước mắt.
Giờ phút then chốt, cái bao tử thép của nàng sao lại yếu ớt đến thế? Rõ ràng lúc trưa nàng có ăn gì đâu!
Nhịn không nổi, chỉ đành giơ tay ra hiệu với giám khảo.
Thẩm Trường Canh giờ đã hoàn toàn bị cái tên rắc rối, đi vệ sinh nhiều như heo con này làm cho cạn kiệt tức giận. Hắn lệnh cho trợ giáo theo sát không rời, phòng ngừa tên tên nhóc này lợi dụng cơ hội để gian lận.
Tĩnh Bảo bước vào nhà xí, trợ giáo sợ hôi nên đứng ngoài chờ. Giữa chừng không yên tâm, lại vào xem hai lần.
Tĩnh Bảo giải quyết xong, hấp tấp lao ra khỏi nhà xí.
“Tiên sinh, chúng ta đi... á!”
Tĩnh Bảo “á” lên một tiếng, bước chân lảo đảo lùi hẳn về sau.
Hồn vía bay tán loạn!
Kẻ đang đứng trước cửa, thế mà lại là người đã vén rèm kiệu nàng trên quan đạo hôm ấy!
Hắn, hắn, hắn là ai?
Vì, vì, vì sao lại ở đây?
Mồ hôi lạnh trào ra từ từng lỗ chân lông, Tĩnh Bảo sợ đến run rẩy cả người.
Mặt Cố Trường Bình lạnh tanh nhìn nàng, bật ra từng chữ: “Ngươi, tới, không, kịp, rồi!”
Ầm!
Những lời ấy như ba vạn ba nghìn tiếng pháo nổ vang bên tai Tĩnh Bảo.
Nàng chẳng còn quan tâm gì nữa, quay đầu bỏ chạy.
Cố Trường Bình nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tĩnh Thất, đừng trách ta phá hỏng chuyện tốt của ngươi. Quốc Tử Giám nối liền triều đình, dây vào tranh đoạt quyền lực. Vũng nước đục này, tốt nhất ngươi đừng bước chân vào!
Bằng không, đến chết cũng không biết vì sao mình chết!
Tĩnh Thất dốc hết sức bình sinh, chạy về chỗ ngồi.
Tim đập thình thịch.
Mồ hôi ướt đẫm trán.
Hai tay nắm thành quyền, rồi lại buông, lại siết, lại buông… muốn trấn định bản thân, nhưng hoàn toàn vô ích, không thể bình tĩnh nổi.
Lúc này, bụng dưới lại đau âm ỉ.
Trời muốn diệt nàng thật rồi!
Tĩnh Thất sốt ruột đến mức nghiến răng kèn kẹt, lại mạnh tay véo bắp đùi mình hai cái thật đau.
Mười năm dùi mài đèn sách, bài văn đều nằm sẵn trong lòng. Gánh nặng trên vai nặng như thế, nàng không thể thua khi chưa chiến.
Bình tĩnh lại!
Tĩnh Thất, ngươi nhất định phải bình tĩnh lại cho ta!
Nàng dứt khoát đặt bút xuống, ra sức xoa lòng bàn tay. Lòng bàn tay càng lúc càng nóng, tâm trí cũng theo đó mà dần lắng xuống.
Tĩnh Bảo hít sâu một hơi, run rẩy nhấc bút, viết xuống chữ đầu tiên…
“Ta nhất định sẽ làm tốt bài văn này!”
Nàng thầm nghĩ trong lòng: “Nhất định sẽ làm được!”
Thời gian từng chút trôi qua.
Ngay khi đầu óc Tĩnh Bảo tuôn trào ý tứ, hạ bút như thần, thì đã có vài nho sinh lác đác giao bài rời đi.
Tĩnh Bảo ngẩng đầu liếc một vòng, lòng đã cuống quýt...
“Không lẽ… ta sẽ không kịp sao?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 19: Trời Diệt Nàng
10.0/10 từ 22 lượt.