Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 18: Vào trường thi

1@-

 

Cuối cùng cũng đến ngày Quốc Tử Giám mở khoa khảo.

Trời còn chưa sáng, Tĩnh Bảo đã bị A Man kéo dậy.

Trong phòng các nhà khác, mấy vị gia toàn là nha hoàn nô bộc vây quanh, còn trong phòng Tĩnh Bảo thì chỉ có mỗi một mình A Man. Sợ mình làm việc chậm chạp lỡ hỏng đại sự, A Man bèn vội vàng gọi người dậy từ sớm.

Sau khi thay áo quần, rửa mặt chải đầu xong, có nha hoàn bưng bữa sáng tới, Tĩnh Bảo ung dung dùng điểm tâm xong thì đến chỗ Lục thị vấn an.


Hôm nay, hiếm khi Lục thị lại mặc một bộ đồ đỏ rực, ngụ ý cầu được vận may.

Bà nắm tay Tĩnh Bảo dặn dò tỉ mỉ từng điều, sau đó không rời mắt tiễn nàng ra tận cửa nhị môn.

Tĩnh Bảo đi được mấy trượng rồi quay đầu lại nhìn, vẫn thấy Lục thị còn đứng tại chỗ cũ, bèn âm thầm tự nhủ trong lòng:

Chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại!



Quốc Tử Giám tổ chức khảo thí tại Hàn Lâm Viện.

Đến cửa viện, Tĩnh Bảo mới phát hiện “trận thế” của mình chỉ thuộc hạng trung bình kém.

Khoa trương nhất là một thiếu gia áo gấm đang đứng dưới gốc cây râm mát, bên cạnh chỉ riêng người hầu quạt và dâng nước đã có tới năm sáu kẻ.

Đây là đến thi, hay là đến phô trương của cải vậy?

Thiếu gia áo gấm phát hiện có người nhìn mình, bèn quay đầu liếc sang, thấy chỉ là một thiếu niên vóc người nhỏ nhắn, vẻ mặt mềm mại yếu ớt, lập tức khinh thường trong bụng, nhìn là biết dân quê dưới miền Nam lên kinh, đồ nhà quê!

Đến giờ điểm danh, có quan viên bưng sổ đến đọc tên.

Khi gọi đến tên “Tĩnh Bảo”, nàng bèn sửa lại áo quần, ngẩng đầu lên, bỗng thấy không ít thư sinh đang lấy tay che miệng cười khúc khích.

“Đường đường là đại trượng phu, sao lại đặt tên là Tĩnh Bảo, nghe ẻo lả chết đi được!”

“Chắc còn chưa cai sữa đâu ha!”

“Bộ dạng đó thì cũng hợp với cái tên ấy đấy!”

A Man thấy gia nhà mình bị sỉ nhục, bèn nghiêm mặt quát: “Tên là do trưởng bối ban tặng, cho dù là chữ ‘Bảo’, hay đặt là Mèo Chó, làm vãn bối thì cũng chỉ có thể chấp nhận, mấy người đến đạo lý cơ bản này cũng không hiểu, mà cũng tự xưng là kẻ sĩ đọc sách à? Hừ, đúng là không có chút khí độ nào!”

Giọng nàng lanh lảnh, lại mang theo âm sắc mềm mại của con gái miền Nam, lời mắng tuy gay gắt, nhưng nghe vào lại giống như đang nũng nịu.

Đám thư sinh kia bối rối quay mặt đi chỗ khác, thầm nghĩ: con nha hoàn nhà ai vậy, miệng lưỡi đúng là sắc như dao.

A Man quay đầu lại cười híp mắt nói với Tĩnh Bảo: “Thất gia, người đừng lo, sáng nay nô tỳ đã giúp người gieo một quẻ rồi, tượng quẻ cho thấy là đại cát đấy!”

Bớt bớt đi!

Tĩnh Bảo vỗ nhẹ vai A Man, rồi theo hàng người đi vào bên trong.

Bước vào khu phòng thi, Tĩnh Bảo tìm được chỗ của mình gần cửa sổ. Ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải một đôi mắt như cười như không.

Chính là tên thiếu gia áo gấm khoe của ban nãy.

Người này dáng người rất cao, ngũ quan góc cạnh sắc sảo đặc trưng của tuổi thiếu niên, chỉ có điều đôi mắt đảo liên tục, khiến người ta cảm thấy không yên tâm nổi.

Hai ánh mắt giao nhau, Tĩnh Bảo khẽ gật đầu, ai ngờ thiếu gia kia lại ngoảnh đầu đi, lườm mắt trắng dã, suýt chút nữa thì lật cả lòng trắng ra ngoài.

Mình có đắc tội gì với hắn đâu?

Tĩnh Bảo chẳng biết nói gì, chỉ đành cười khổ.

Đang cười thì thiếu gia nọ lại đột ngột quay mặt lại, khiến nụ cười của nàng cứng lại ngay trên gương mặt.

Thiếu gia kia thấy vẻ mặt nàng cứng ngắc như vậy thì lấy làm đắc ý, ánh mắt lóe lên chút hả hê.

Tĩnh Bảo dĩ nhiên chẳng buồn để ý.

Chỉ trong chốc lát, nàng đã thu cảm xúc lại, gương mặt trở về vẻ lạnh nhạt như thường ngày.

Thí sinh lần lượt bước vào, chẳng mấy chốc phòng thi đã chật kín người. Giám khảo cũng có không ít, ai nấy đều mặc triều phục tương ứng với phẩm cấp.

Để đề phòng gian lận, kỳ thi lần này bút mực giấy nghiên đều do Quốc Tử Giám chuẩn bị.

Tĩnh Bảo vừa ngồi xuống đã bắt đầu mài mực.

Mài từng vòng, từng vòng, lòng cũng theo đó mà dần bình tĩnh lại.

Đề thi được phát xuống, nàng không vội, chỉ đảo mắt lướt qua một lượt.

Ừm, đều nằm trong tầm tay mình!

Tiếng chuông vang lên, giám khảo ho khan một tiếng, báo hiệu bắt đầu làm bài.

Tĩnh Bảo cầm bút, chấm đẫm mực, cổ tay dùng lực, “bẹp” lông bút rơi tuột khỏi cán.

Ầm ầm!

Soẹt!

Tĩnh Bảo hoảng tới mức vã mồ hôi lạnh đầy trán, vội giơ tay lên: “Thưa tiên sinh, bút của tiểu sinh bị gãy, xin được đổi bút mới!”

Chủ khảo Thẩm Trường Canh sững người.

Tên nhóc này người gầy nhỏ thế kia, sao sức tay lại mạnh như thế?

Ông rút bút dự phòng đưa cho trợ giảng chuyển qua.

Tĩnh Bảo lễ phép nhận lấy, cúi người cảm ơn, rồi lại chấm đầy mực, đưa bút lên...

“Bẹp!”

Lại gãy nữa!

Tĩnh Bảo kinh hãi đến mức tròng mắt suýt văng ra ngoài, giơ chiếc cán bút trơ trụi lên, tuyệt vọng nói: “Thưa tiên sinh, chất lượng cây bút này… thật sự quá tệ!”

Thẩm Trường Canh: “Khụ… khụ… khụ…”

Tên này là do châu phủ nào tiến cử đến vậy?

Chẳng lẽ được cử đến để phá rối sao?! 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 18: Vào trường thi
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...