Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 93

180@-

ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ


 


Bên ngoài đám đông đã tản đi, băng tỏa ra từng đợt hơi lạnh. Thời Thư được hắn hôn, cảm giác chống cự ban nãy biến mất, cằm trắng nõn bị một bàn tay bóp nhẹ.


 


Đôi môi áp xuống ấm áp, kèm theo mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn. Thời Thư trước tiên được nâng mặt lên và hôn nhẹ một cái, sau đó, nụ hôn chiếm lĩnh môi răng.


 


Thời Thư siết chặt mép chăn, mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Cậu bị Tạ Vô Sí l**m láp lưỡi, lông mi xòe ra, khẽ "ừm" một tiếng, không chống cự cũng không mù quáng làm theo, tỉnh táo biết chuyện gì đang xảy ra.


 


Môi răng quấn quýt, phát ra tiếng da thịt kề sát nhau, đầu lưỡi quấn lấy nhau.


 


Thời Thư trên người không được tiện, Tạ Vô Sí đỡ cằm cậu nâng gối lên. Nụ hôn thân mật nhất, dường như có dấu hiệu mất kiểm soát, nhưng vì chăm sóc cơ thể Thời Thư, nó chuyển thành sự kiềm chế của t*nh d*c triền miên, kéo dài sự triền miên đến mức tối đa.


 


Thời Thư nhắm mắt một lát, vành tai ửng hồng, hơi thở của Tạ Vô Sí xâm nhập vào tai cậu. Hắn và cậu hôn một lúc, rồi tách ra, đôi mắt đối mặt.


 


Khoảnh khắc đối mặt, trên môi đỏ của Thời Thư dính sợi bạc lấp lánh, nhìn hắn một cái, đôi mắt liền quay đi. Trong lòng dâng lên một cảm giác rung động mãnh liệt. Thời Thư vừa quay đầu đi, lại bị v**t v* cằm và hôn lên.


 


"Ưm..." Thời Thư cũng l**m hắn.


 


Các khớp ngón tay của Tạ Vô Sí luồn vào tóc Thời Thư siết chặt, ngẩng đầu lên, đó là khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Thời Thư, vẫn còn mang nét thiếu niên. Thời Thư và hắn hôn nhau, cho đến khi thở hổn hển, đầu óc choáng váng.


 


Giọng Tạ Vô Sí khàn khàn: "Thích hôn ta không?"


 


Tim Thời Thư rung động, rõ ràng biết hắn đang hỏi gì, không chịu buông lời. Nhưng trong không khí thời gian trôi đi nhẹ nhàng, Tạ Vô Sí chờ đợi câu trả lời, một lát sau, Thời Thư mới khẽ, hơi vội vàng gật đầu: "Thí, thích."


 


Một câu nói, dường như khiến thủy triều ầm ầm vỗ tới. Tạ Vô Sí lại hôn đến. Chai sạn trên ngón tay hắn vừa nóng vừa không bằng phẳng, Thời Thư được hắn v**t v*, mất đi một phần nhân cách đàn ông, do đó khó chấp nhận. Nhưng lòng bàn tay Tạ Vô Sí rất nóng, che gió cho cậu.


 


Lưỡi thịt quấn quýt, m*t l**m vào khoang miệng, Thời Thư mặc kệ Tạ Vô Sí kiểm soát mức độ nồng nhiệt, cùng hắn ma sát môi. Bên tai, đột nhiên vang lên giọng Tạ Vô Sí: "Thời Thư, em bắt đầu luyện thể thao từ khi nào?"


 


Thời Thư: "Bốn năm tuổi gì đó."


 


Tạ Vô Sí hôn mí mắt cậu: "Có phải từ nhỏ cha mẹ đã muốn em làm một tiểu nam tử hán, đau cũng không nói, mệt cũng không nói?"


 


Thời Thư vẻ mặt khó hiểu, nhưng mở mắt ra hồi tưởng một lát. Tóm lại ở nhà, cha mẹ rất yêu thương cậu, nhưng từ nhỏ theo cha chạy vẫn rất mệt. Còn nhớ hồi bé không muốn dậy, không muốn chạy bộ, không muốn phơi nắng, cha luôn bảo cậu dũng cảm kiên cường như một tiểu nam tử hán, nhưng thỉnh thoảng cũng có những bài học kiểu "quý ông không được che ô", Thời Thư cũng đã làm được việc không kêu đau không kêu mệt.


 


Đôi mắt nâu của Thời Thư nhìn hắn: "Sao thế?"



 


"Em rất né tránh cảm xúc, có lẽ là do gia đình quá nghiêm khắc."


 


"............" Thời Thư toàn thân như bị hôn đến mất hết sức lực, nằm sấp không nói gì. Mùi hương của Tạ Vô Sí trong chóp mũi dần tan đi. Mùi nắng, rất khỏe mạnh và dễ chịu. Khiến tim cậu như ngứa ngáy.


 


Thời Thư không nói nên lời, đang suy nghĩ về hai câu nói đó, Tạ Vô Sí cho người mang cơm ra, bày biện lên bàn ăn nhỏ. Toàn là những món dễ tiêu hóa, giàu dinh dưỡng: canh chim bồ câu đông trùng hạ thảo, canh mướp hương nấm, và vài món khác. Thời Thư theo bản năng muốn cố gắng đứng dậy ăn cơm, cho đến khi đau đến nhíu mày, Tạ Vô Sí: "Né tránh."


 


"............"


 


Thời Thư nằm sấp lại, Tạ Vô Sí trở về bên cạnh, mùi hương trên người hắn cũng quay lại. Thời Thư cúi đầu, cả người thả lỏng hơn một chút.


 


"Né tránh cái gì không né tránh cái gì, toàn những thứ linh tinh, đều là ám thị tâm lý! Ta chỉ là không muốn bị người khác phục vụ, hơn nữa quá làm phiền anh." Thời Thư nói.


 


Tạ Vô Sí đút canh cho cậu, trước tiên nếm thử xem có nóng không.


 


Thời Thư nhìn hắn thổi từng ngụm, tai đỏ bừng. Một lát sau nói: "Ngươi giống như cha chăm sóc con trai vậy, thật không dám tưởng tượng ngươi làm cha sẽ như thế nào."


 


Tạ Vô Sí: "Ta không thích trẻ con. Cố gắng đề phòng quan hệ t*nh d*c trước hôn nhân, tránh bị chọc lỗ trên bao cao su, cố ý để người khác mang thai."


 


Thời Thư uống canh hắn đút, khẽ nuốt một tiếng: "Ừm?"


 


Tạ Vô Sí như kể chuyện của người khác: "Sau khi ta trưởng thành, người nhà sắp xếp cho ta sinh con sớm. Bọn họ có quan hệ t*nh d*c trước hôn nhân, trước khi kết hôn đã ký thỏa thuận, chỉ sinh một mình ta. Nhưng họ luôn muốn đông con nhiều phúc, hy vọng ta có thể để lại vài dòng dõi, làm hưng thịnh gia tộc. Từ khi tôi trưởng thành, họ thường xuyên đưa người đã chọn thẳng vào phòng, mỗi lần về nhà đều gặp một trong số họ. Rất nhiều, họ không bận tâm là ai, số lượng bao nhiêu, chỉ cần mang thai là được, bao cao su được đưa đến đều bị đâm lỗ kim."


 


Lòng Thời Thư dậy sóng: "Hả? Đây là chuyện con người làm sao?"


 


"Ta không thích trẻ con, nhưng nếu em là con của ta, ta sẽ là một người cha tốt."


 


Thời Thư đỏ mặt kiêu ngạo: "Ngươi lại muốn làm gì?"


 


"Há miệng." Tạ Vô Sí bưng cháo, đút vào miệng Thời Thư.


 


Thời Thư: "Cha đỡ đầu trời chọn."


 


Mùi thịt tan trong miệng, Thời Thư chớp mắt, lời của Tạ Vô Sí vẫn còn vương vấn: "Họ đối xử với ngươi quá đáng."


 


Tạ Vô Sí: "Ừm, có lẽ muốn coi ta như lợn giống ngựa giống vậy."



 


Thời Thư không biết nên nói gì, một tay nắm lấy tay áo hắn, ngoan ngoãn há miệng để Tạ Vô Sí đút cơm, đồng thời nhớ đến hình ảnh Tạ Vô Sí mặc tăng y ở Tương Nam Tự. Căn phòng này rất giống với nơi ở trong Tương Nam Tự, hắn cũng giống như khi mới quen, chăm sóc cậu vô cùng tỉ mỉ, nhẹ nhàng như gió xuân mưa thuận.


 


Thời Thư nhìn hắn, canh còn nóng hổi đều được Tạ Vô Sí thổi nguội, nếm thử xem có nóng không, sau đó mới nói: “Nào.”


 


Thời Thư muốn vò rối đầu: “Tạ Vô Sí.”


 


Nhưng ngươi thật sự giống cha ta mà cũng giống mẹ ta!


 


Mỗi một ngụm cậu uống, càng uống càng khó, rốt cuộc không nhịn được muốn giành lấy bát: “Để ta tự ăn——”


 


Tạ Vô Sí nói: “Em có thể dựa vào ta.”


 


Thời Thư im lặng, không biết nói gì, Tạ Vô Sí lại nói: “Hơn nữa em giống một con chó con.”


 


Thời Thư: “Hả? Ta chỗ nào giống chó? Tạ Vô Sí, ta thấy ngươi mới giống chó ấy!”


 


“Không tin?” Tạ Vô Sí đưa qua một thìa cơm.


 


Thời Thư vừa mở miệng muốn mắng, thấy cơm đến thì ăn một thìa. Ăn xong liền “gâu gâu gâu”. Tạ Vô Sí lại đút một thìa nữa, Thời Thư ăn một miếng, lại lải nhải: “Ngươi mới giống chó! À đúng rồi, ngươi nói chó là loại bình thường như Lai Phúc đó chứ? Không phải mấy loại chó linh tinh chứ?”


 


Tạ Vô Sí: “Chó bình thường.”


 


Thời Thư vừa định “gâu” thêm lần nữa thì bị nhét thêm một thìa cơm.


 


“………………”


 


“Sao ta lại không tin được nhỉ?” Thời Thư lầm bầm, “Tạ Vô Sí, ta biết ngươi có sở thích đặc biệt, mấy cái kiểu chữ cái, nhập vai, rồi đủ trò khác. Ta mới không chơi với ngươi đâu.”


 


Tạ Vô Sí: “Ừm?”


 


“Gì mà chủ nhân với chó, ép buộc yêu đương, thuần hóa, ngược đãi, nếu ta và ngươi ở bên nhau, ta nhất định không chơi mấy cái đó, đồ b**n th**!” Mặt Thời Thư đỏ ửng.


 


Sắc mặt Tạ Vô Sí trầm xuống, xoa vành tai cậu: “Đừng nói nữa, ngoan.”


 


Thời Thư: “Ngươi cứng rồi phải không!”



 


Tạ Vô Sí: “Em hiểu ta khá rõ.”


 


Thời Thư: “Wow, Tạ Vô Sí, ngươi thật sự vô liêm sỉ.”


 


Đốt ngón tay Tạ Vô Sí cọ môi cậu, không dừng lại.


 


Thời Thư cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay, dưới lớp da đẹp đẽ này của Tạ Vô Sí, là tình yêu vặn vẹo rực cháy và những sở thích không thể cho người khác biết. Hắn không phản bác, thân phận vặn vẹo và sự khác thường có lẽ phù hợp với phần nào thiếu hụt trong lòng hắn, càng đau khổ ngược lại càng tìm được kh*** c*m trong đó.


 


Tuy quan hệ hiện nay cởi mở, mọi người đều theo đuổi tự do t*nh d*c, nhưng trong tín ngưỡng thường lại nghiêm cấm d*c v*ng, quan hệ t*nh d*c gần như là một trong những nguyên tội, nhưng trong đó lại có thể nhìn thấy nhiều dấu hiệu của tội ác.


 


Tạ Vô Sí chính là như vậy, vẻ ngoài ngày thường lý trí, thông minh, bình tĩnh, thậm chí là cao nhã, nhưng khi c** đ* liền hóa thành dã thú vặn vẹo.


 


Thời Thư líu lo một hồi, đầu ngón tay Tạ Vô Sí vẫn đặt bên môi cậu, không biểu lộ gì nhiều. Thời Thư ngẩng đầu, thấy đồng tử đen láy của Tạ Vô Sí đang nhìn mình, vẻ mặt không có gì, sóng mũi đổ xuống vài tia sáng bạc lạnh lẽo, rõ ràng đã bị chọc giận.


 


Tim Thời Thư khựng lại, Tạ Vô Sí suy cho cùng cũng là bệnh nhân, vốn không thể dùng tiêu chuẩn người bình thường để đánh giá.


 


Lòng ngón tay rất nóng, dưới lớp chai mỏng truyền ra nhiệt độ bị kiềm chế, giữa từng khe hở nhỏ, con dã thú đang chạy trong dòng máu bị cưỡng chế đè xuống. Thời Thư lập tức hiểu ra, không nên tùy tiện chọc giận bản tính thú tính của hắn.


 


Thời Thư vội vàng cắn lấy thìa cơm: “Đói, ăn cơm.”


 


Tạ Vô Sí hoàn hồn, bình tĩnh thu tay về. Nếu thực sự trở thành bạn đời của Tạ Vô Sí, sau khi hòa hợp, về mặt thể xác cũng phải đáp ứng nhu cầu của hắn, chơi cùng hắn gần như là điều nằm trong dự đoán.


 


Tạ Vô Sí có nhu cầu rất lớn với chuyện giường chiếu, nếu lên giường, thỏa mãn hắn về mặt đó, có lẽ càng dễ đạt được mục đích cuối cùng.


 


Thời Thư đột nhiên nghĩ đến điều này, hỏi: “Tạ Vô Sí, ngoài ta ra, còn ai biết sở thích của ngươi không?”


 


Tạ Vô Sí: “Ba mẹ ta cũng biết.”


 


“Rồi không còn ai nữa?”


 


“Ừ, người khác thậm chí còn không biết xu hướng t*nh d*c của ta, ta rất cảnh giác với người khác, nói nhiều sai nhiều, nói thật không bằng nói dối cho thú vị, hơn nữa chuyện này mà bị nhiều người biết thì không hay.”


 


Thời Thư “ồ” một tiếng. Tạ Vô Sí cũng cảm thấy chuyện này không hay sao.


 


Dù sao đi nữa, Thời Thư cúi mắt xuống, bằng lòng nói cho mình biết, chẳng phải là trao mạch sống vào tay mình rồi sao? Thật ra, một người thích chơi vài trò kỳ quái cũng không phải tội gì, nhưng rõ ràng Tạ Vô Sí bị chuyện này ảnh hưởng rất sâu.



 


Thời Thư lên tiếng từ phía sau hắn, Tạ Vô Sí vừa cho người dọn dẹp đồ đi, trong phòng lại yên tĩnh: “Tạ Vô Sí.”


 


“Sao vậy?”


 


“Ngươi sắp sinh nhật hai mươi sáu tuổi rồi phải không?”


 


Tạ Vô Sí: “Em nhớ.”


 


“Hai mươi sáu tuổi.” Thời Thư ngáp một cái, “Ngươi cũng đang tu khổ hạnh nhỉ.”


 


Quyền thế và sức mạnh của Tạ Vô Sí, nhốt người lại rồi cưỡng ép yêu cũng chỉ trong chớp mắt, nhưng hắn lại không làm vậy, vẫn tiếp tục lối sống chẳng nóng chẳng lạnh, mỗi ngày đối chọi với d*c v*ng, như một quả phụ sống qua ngày.


 


Người không h*m m**n gì thì dễ sống, còn Tạ Vô Sí, bị đủ loại h*m m**n nguyền rủa, mỗi ngày như bị lửa thiêu tim, nên mới sống khó khăn.


 


Mềm yếu mà hắn lộ ra, kết cục cuối cùng là dẫn người ta đến giết mình, đây là địa ngục sao?!


 


Thời Thư đảo tròn mắt: “Ta đúng là một tên đàn ông xấu xa… súc sinh…!”


 


Thời Thư lẩm bẩm một mình, bị Tạ Vô Sí bế dậy, dùng khăn lau mồ hôi trên người. Thời Thư miễn cưỡng ngồi lên ghế, giường phải thay, gối cũng phải thay, sau khi thay xong, Tạ Vô Sí vắt một chiếc khăn trong chậu nước ấm, lau người cho Thời Thư.


 


Thời Thư hỏi: “Ngươi muốn quà sinh nhật gì?”


 


Tạ Vô Sí: “Ta không có chấp niệm với sinh nhật, cũng không cảm thấy ngày đó có gì đặc biệt. Đừng phí công nghĩ, em tặng gì cũng được.”


 


Thời Thư bị hắn dùng khăn lau mặt, nhìn chằm chằm hắn: “Vậy thì thôi…”


 


Đúng lúc cậu cũng không nghĩ ra.


 


Chuyên tâm giúp hắn lau người, Thời Thư vẫn chưa mặc đồ, để lộ phần ngực và lưng trắng trẻo của thiếu niên. Bầu không khí vốn đã hơi lúng túng, Thời Thư đợi hắn lau đến chân, liền quay đầu đi.


 


Một đêm, Thời Thư ngủ, Tạ Vô Sí thì thi thoảng lại dậy nhìn cậu.


 


_____


 


Do 2 anh nhà xác lập quan hệ?? nên tui phân vân khúc xưng hô dữ lắm áa aaa. Tính cho Thơi Thư gọi em - anh còn TVS là anh - em luôn mà ko quen tay nên 1 người ta - ngươi 1 người ta - em


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 93
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...