Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 94

223@-

ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ


Thời Thư mơ mơ hồ hồ cảm nhận được Tạ Vô Sí đến thăm mình, lưng đau rát, vừa ngứa vừa đau, ý thức không được đặc biệt tỉnh táo.


 


Đây là vết thương nghiêm trọng nhất mà Thời Thư phải chịu đựng sau gần ba năm xuyên không. Thời Thư đau đến mức ngẩng cao cằm trắng nõn: "Giá mà có thể về nhà thì tốt biết mấy..."


 


Y học hiện đại có thể tiêm thuốc tê, giảm sưng giảm đau, nhưng bây giờ không thể làm gì được, chỉ có thể dựa vào tuổi trẻ để chịu đựng. Thời Thư không ngủ được, Tạ Vô Sí cũng gần như không ngủ, canh chừng bên cạnh cậu.


 


Thời Thư lại nghĩ đến chuyện leo giường, đúng, đó là cách duy nhất để về nhà. Nhưng liệu có công bằng với Tạ Vô Sí không? Hắn đi giết người phóng hỏa, mình lại cướp đoạt thành quả của hắn, có công bằng không?


 


Có lẽ trong lúc ý thức mơ hồ, Thời Thư nghĩ đến việc từ khi gặp lại Tạ Vô Sí cho đến nay, dưới sự thúc đẩy của ý định leo giường, cậu gần như cố ý dụ dỗ, đùa giỡn, sỉ nhục tình cảm của Tạ Vô Sí, vừa nghĩ đến, mồ hôi lạnh trên trán Thời Thư lại tuôn ra.


 


Thời Thư đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, không về nhà được, còn sinh ra những ý nghĩ xấu xa. Thời Thư quay mặt đi, có lẽ là do người cũng đau, mắt đỏ hoe.


 


Cảm giác choáng váng do sốt và đau rát ở lưng, khi thức đến đêm khuya bị cơn buồn ngủ bao trùm. Thời Thư mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, Tạ Vô Sí đang ngồi bên cạnh, chăm sóc vết thương.


 


"Thời Thư," giọng nói đó trầm thấp, "hãy cho ta thêm chút thời gian nữa..."


 


Đêm khuya, quá ba canh giờ.


 


Trên giường, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú với hàng mi dài rủ xuống, thiếu niên chìm vào giấc ngủ, Tạ Vô Sí quầng mắt thâm quầng, phất tay đứng dậy.


 


Không xa, một luồng âm thanh dây rất nhỏ theo gió thoang thoảng, lúc mạnh lúc yếu, dường như ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thời Thư trên giường, cậu khẽ nhíu mày trong mơ.


 


Tạ Vô Sí mặc trung y, tóc đen óng ả bước ra ngoài, hộ vệ đang đợi ở cửa.


 


"Thám tử đã về chưa?"


 


"Bẩm đại nhân, thám tử vừa về, đã mời đến gặp."


 


Tạ Vô Sí đứng giữa sân, trăng nhạt như băng, rắc ánh sáng lạnh lẽo xuống sân. Thám tử từ ngoài cửa bước vào, Tạ Vô Sí đứng đó tiếp kiến, dáng người cao lớn thẳng tắp, áo trắng khẽ bay.


 


"Đại nhân, hướng vận chuyển ba mươi thuyền lương thực ở bến cảng đã được điều tra ra, đang trên đường truy tìm, hướng đó quả thực dẫn đến nơi đồn trú của quân Bắc Mân." Thám tử nói, "Đại nhân, quan quân Thông Mân, xác thực!"
Tạ Vô Sí: "Đừng đánh động, tiếp tục truy tìm."


 


Thám tử không hiểu: "Cái này... Đại nhân, tiếp tục truy tìm là khu vực bị Mân chiếm đóng, lương thảo đã giao nộp, truy tìm vô ích còn nguy hiểm hơn nhiều."


 


Tạ Vô Sí đứng bên hồ nước, rêu phong loang lổ, vốc vài viên thức ăn cho cá ném xuống, cá tranh nhau ăn: "Quan quân thông Mân, hắn có tội phải xử. Các ngươi theo dõi dọc đường, có thể lần ra con đường lương thực và nơi tích trữ lương thảo của Bắc Mân, đó là một công lao lớn."


 


Câu nói này được nói nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.


 


Theo dõi, lần ra con đường lương thực của Bắc Mân! ...


 


Thám tử như bị sét đánh ngang tai: "Thuộc hạ, thuộc hạ hiểu rồi!"


 



Tạ Vô Sí nhìn hắn với đôi mắt u ám: "Hãy nhớ, cẩn thận hành sự."


 


"Vâng!"


 


Trong chốc lát, thám tử lui ra ngoài cửa, bước nhanh rời đi!


 


Sân giữa trở lại yên tĩnh, Tạ Vô Sí ném mồi câu trong tay, đến bên giếng nước rửa tay, chỉ còn lại tiếng tơ trúc liên tục vang vọng, cách bức tường sân có thể hình dung ra sân của Giả Ô, lúc này là mỹ nhân cười duyên, ong bướm vây quanh, thật náo nhiệt.


 


Ngón tay Tạ Vô Sí dính nước, lấy khăn tay ra lau tay, bàn tay sạch sẽ không nhìn ra đã dính bao nhiêu máu tươi.
Tạ Vô Sí quay người trở lại sân, trong mắt một mảnh quang đãng.


 


Thời Thư tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, vết thương ở lưng tạm thời không còn đau nữa, khi nằm sấp yếu ớt, trong phòng đang rất nóng nực, ánh nắng trắng xóa chiếu vào phòng.


 


Một cảm giác ngột ngạt của buổi chiều mùa hè nóng bức.


 


Tạ Vô Sí không có ở đó, Thời Thư tìm đi tìm lại một lúc không thấy, tức giận lật xem thư của Đỗ Tử Hàm gửi đến, tiếng bước chân vang lên ở cửa, Lâm Dưỡng Xuân từ ngoài cửa bước vào: "Thế nào, còn sống không?"


 


Thời Thư thấy ông, thở phào nhẹ nhõm: "Lâm thái y, ông có thể kê cho tôi một liều thuốc tê, hoặc đấm tôi một phát bất tỉnh, đợi đến khi hồi phục thì gọi tôi dậy được không?"


 


"Đấm một phát bất tỉnh thì không có, đấm một phát chết thì được." Lâm Dưỡng Xuân lấy ra hòm thuốc của mình, bên trong có châm cứu, bắt mạch, cao dán, giác hơi các loại dụng cụ.


 


"..............."


 


Thời Thư ngẩng mắt: "Lâm thái y, ông là một đại phu, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đấm chết người, như vậy có phải là võ đức dồi dào quá không?"


 


"Hừ, nói nhiều thế, xem ra ngươi khỏe mạnh lắm! Nằm sấp đi." Lâm thái y vác một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống.


 


Thời Thư ôm gối, chiếc chăn mỏng trên lưng bị vén lên, để lộ vết thương ghê rợn, chán nản nói: "Lâm lão sư gần đây tính tình ngày càng nóng nảy, xảy ra chuyện gì vậy? Tình hình trong thành Vận Châu vẫn ổn chứ?"


 


Lâm Bách Hợp vác hòm thuốc từ ngoài cửa bước vào: "Chính là không ổn, sư phụ mới phát hỏa lớn đấy."


 


Thời Thư khựng lại: "Sao vậy? Ta hai hôm nay gây chút chuyện, không đến, thành Duẫn Châu một mảnh thê thảm, còn có thể thê thảm hơn nữa sao?"


 


"Không có thê thảm chỉ có thê thảm hơn, thành Duẫn Châu đã hết lương, lương thảo đã đứt đoạn mấy ngày nay, bây giờ, đều đang mưu tính ăn thịt rồi!"


 


Thời Thư trợn tròn mắt, sau lưng, Lâm Dưỡng Xuân đang kiểm tra xem có thịt thối không, bôi thuốc mỡ lên: "Anh trai mình  ngươi nuôi dưỡng ngươi tốt lắm, trong phòng này đặt nhiều băng, tránh ngươi quá nóng, vết thương bị thối rữa. May mắn là, cứ thế này thì sẽ không phát sinh thêm bệnh gì."


 


Lâm Bách Hợp cũng lau mồ hôi: "Trong phòng này mát thật!"


 


Thời Thư hỏi dồn: "Ông nói ăn thịt là ý gì?"


 


"Ăn thịt, không hiểu sao? Khi không có cơm ăn, rau dại, đất Quan Âm đều ăn hết rồi, ai có thể bỏ qua miếng thịt trắng tươi mà không ăn?"


 


Lâm Dưỡng Xuân lấy thuốc mỡ ra, bôi vào vết thương của Thời Thư.


 



 


Chỉ cắt một miếng, loại thịt đó khi nấu lên sẽ nở ra! Ném vào nồi nấu ra rất nhiều, hương vị còn ngon, thơm phức!
Ban đầu mọi người không dám ăn, đói không chịu nổi thì ăn.


 


Còn phải tranh giành! Có người không dám ăn, nhưng bị tranh giành thì sẽ tức giận."


 


Lâm Dưỡng Xuân tức giận nói: "Còn phải chọn thời gian nữa, kẻo còn sót lại mấy cái chân, da cứng không ăn được. Ngươi đi một chuyến vào thành Duẫn  Châu, người không ăn thì mặt vàng như nghệ, người ăn thì rạng rỡ."


 


Thời Thư trong lòng chấn động mạnh, nhìn ông hồi lâu: "Các vị làm sao phát hiện ra?"


 


"Từ thời Thư Khang phủ đã có. Mấy ngày nay hết lương, thực sự là không còn cách nào. Trong lều của chúng ta, ban đêm luôn cảm thấy có người đi qua, thi thể được đưa đến cũng bị thiếu. Sư phụ cẩn thận hỏi han, liền phát hiện ra chuyện này!"


 


Thời Thư đảo mắt, lưng lạnh toát, không nói được một lời.


 


Lâm Dưỡng Xuân tức giận: "Chưa kể người này có bị nhiễm chướng khí hay không, thịt này không thể ăn, đại đói, người ăn thịt người, ăn vào sẽ bị bệnh!"


 


Lâm Bách Hợp hận không thể bịt miệng ân sư: "Sư phụ à, những lời làm lung lay quân tâm như vậy, đừng truyền bá nữa!"


 


Thời Thư không nhịn được động đậy, bị cơn đau nhói ở lưng lại làm cong eo, sắc mặt tái nhợt: "Thành Duẫn Châu đã đến mức này rồi sao? Nhưng đừng sợ, sẽ có cách thôi..."


 


Những điều khác Thời Thư không tiện nói, Tạ Vô Sí biết manh mối lương thảo bị buôn lậu, địa điểm và người, hắn nhất định sẽ truy hồi, người trong thành đều có thể cứu được, nhất định sẽ tốt đẹp...


 


Thời Thư nắm chặt lá thư, trong lòng dấy lên sóng gió. Dù cách rất xa, tiếng pháo của thành Duẫn Châu dường như đã truyền đến đây. Duẫn Châu... không thể bại. Nếu Duẫn Châu bại, chiến hỏa sẽ lan ra toàn Đại Cảnh, khi đó, cục diện người ăn thịt người sẽ lan ra toàn quốc...


 


Người ăn thịt người, con người đã tiến hóa bao nhiêu năm, mới từ bộ lạc sinh tồn hoang dã tiến hóa ra lễ nhạc giáo hóa, mới coi trọng tình bạn và văn minh. Thời Thư từ hiện đại xuyên không về cổ đại, đã là một cú sốc lớn, văn minh thụt lùi, và cuộc chiến này đã hủy hoại toàn bộ nhân cách của mười mấy vạn dân chúng trong thành Duẫn Châu. Vẫn có người không muốn ăn, người đang dùng ánh sáng của nhân tính để chống lại mối đe dọa của cái chết, còn người muốn ăn, cũng chỉ vì muốn sống sót để bảo vệ quê hương, trong miếng thịt họ ăn, liệu có bạn bè, anh em thân thuộc của họ không...


 


Thật không dám tưởng tượng một cuộc chiến tranh toàn quốc sẽ có bao nhiêu người chết và bị thương, và người dân sẽ phải kiếm sống như thế nào...


 


Chiến tranh một khi đã bắt đầu, sẽ phải đánh cho đến khi một bên không còn sức chống cự, không còn khả năng phản công, dẫm nát đầu đối phương xuống bùn, vặn gãy cổ, mới dừng lại.


 


Thời Thư bỗng dâng lên một cảm giác hoảng sợ, như thể nhìn thấy vó ngựa Bắc Mân nam hạ, đao cong giẫm đạp lên những người dân bỏ chạy, lửa chiến thiêu rụi đền đài lầu gác, các Nho gia Trung Nguyên bị tàn sát và cướp bóc, người dân trong ánh đao kiếm máu bắn tung tóe, rồi ngã xuống đất kêu thảm thiết mà chết...


 


Thời Thư sau lưng lạnh buốt, lại đau.
Vết thương trên lưng cậu đã được xử lý xong, Lâm Dưỡng Xuân thu dọn hòm thuốc, bên ngoài cửa có một bóng người bước vào. Tạ Vô Sí trán lấm tấm mồ hôi, mặc quan phục màu đỏ tía đoan trang, tay áo bạc trắng, cổ tay gầy gò lộ ra một đoạn lụa trắng nhạt, thần sắc mang theo vẻ trầm tư bình tĩnh, bước vào cửa.


 


Lâm Bách Hợp vội vàng bái kiến: "Bái kiến đại nhân."


 


Tạ Vô Sí bình thản nói: "Ồ, các ngươi đến rồi? Y thế nào?"


 


Lâm Dưỡng Xuân nói: "Vẫn cần nghỉ ngơi, không nên ăn đồ cay nóng, tránh vết thương nặng hơn. Phải chăm sóc cẩn thận, chịu đựng mười mấy ngày nữa là ổn."


 


"Hiểu rồi, các ngươi ở đây nói chuyện với hắn, ăn cơm xong rồi hãy đi." Tạ Vô Sí bước đến, vén chăn lên xem lưng Thời Thư.


 


Trán Thời Thư có mồ hôi, hắn liền vắt một chiếc khăn ướt, lau mồ hôi trên mặt Thời Thư, nâng cả khuôn mặt cậu lên. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Thời Thư nhắm mắt: "Ngươi."


 


Lâm Dưỡng Xuân ngập ngừng, dường như muốn mở miệng, bị Lâm Bách Hợp ôm chặt eo, nói: "Đại nhân, tiểu nhân và sư phụ xin phép đi trước, tiểu Thư đệ nếu còn khó chịu, tùy thời sai khiến!"



 


Vừa nói vừa dùng ánh mắt ám chỉ Lâm Dưỡng Xuân "Sư phụ, con biết người nóng lòng cứu người, nhưng lương quân các việc há là bọn ta thân phận thường dân có thể suy đoán và hỏi han? Kẻ nắm quyền quyết định, cần gì phải xen vào! Mạng nhỏ quan trọng, đừng lo chuyện bao đồng nữa, mau đi xuống đi!" Nói xong, dỗ dành đưa lão xương cốt này ra ngoài.


 


Thời Thư nắm lấy cổ tay Tạ Vô Sí: "Ngươi."


 


Tạ Vô Sí: "Sao vậy?"


 


Thời Thư: "Mất kiên nhẫn rồi, vết thương của ta bao giờ mới lành? Ta muốn hoạt bát trở lại, cứ nằm sấp cả ngày như một người tàn phế vậy. Duẫn Châu bây giờ thế nào rồi?"


 


Tạ Vô Sí kéo chiếc chăn mỏng lên cho cậu: "Quân Mân vẫn đang công thành, có lẽ đoán được trong thành đã hết lương thảo, thế công mạnh hơn ngày trước. Bọn chúng đường xa đến đây, cũng cần lương thảo tiếp tế, bây giờ e là cũng đang thắt lưng buộc bụng. Chờ thêm chút nữa."


 


Thời Thư: "Sẽ có tin tốt chứ?"


 


"Chờ thám tử, một khi lần ra con đường lương thảo và nơi đóng quân của Bắc Mân, sẽ có cách thắng."


 


Thời Thư trong lòng dậy sóng: "Từ khi đến phố nô lệ phương Bắc, ngươi  nói ngươi có khả năng thay đổi hiện trạng, để những người yếu đuối không có sức mạnh sống sót, đánh tan khí thế của những kẻ kiêu ngạo, Tạ Vô Sí, ngươi thật sự có thể làm được."


 


Tạ Vô Sí nhìn vết thương trên lưng cậu, nói: "Thời Thư, ta nói với em một vạn lần, ta không tốt như vậy đâu. Công bằng và chính nghĩa, là ánh sáng mà rất nhiều người cả đời phấn đấu vì nó, bao gồm cả ngươi. Nhưng ta khác, ta làm mọi thứ chỉ vì bản thân, vì giẫm đạp người khác khiến ta cảm thấy sảng khoái."


 


Thời Thư quay đầu nhìn hắn.


 


Tạ Vô Sí: "Cho đến bây giờ, ta vẫn không thể đồng cảm với bất kỳ ai, chỉ giả vờ bề ngoài thôi. Nếu ta có một chút thiện niệm nào, đó chỉ là vì em."


 


Trong mắt Thời Thư phản chiếu khuôn mặt góc cạnh của Tạ Vô Sí, trong lòng khẽ rung động, Tạ Vô Sí nói: "Từ trước đến nay, trên con đường này của ta, chỉ có mình ta. Ta hy vọng sau này trước khi đưa ra lựa chọn, em hãy suy nghĩ kỹ xem mình có thể sống sót hay không. Em sống thế giới này có lẽ sẽ tốt đẹp hơn, nhưng nếu em chết, ta sẽ không còn vì bất kỳ ai mà chỉ đi con đường của mình."


 


Sau khi xuyên không đến đây, Tạ Vô Sí vẫn luôn đi trên con đường cô độc của mình, không có bất kỳ người bạn đồng hành nào.


 


Tạ Vô Sí giống như một ác quỷ bị cô độc trong hang động, có thể thực hiện mọi ước muốn của cậu, ước muốn của mục đồng nhỏ là, hy vọng gia đình khỏe mạnh, hy vọng thế giới hòa bình, tất cả những điều này khiến ác quỷ phải trả giá bằng năng lực của mình, nhưng lại không như lời hứa chôn vùi trong hang động, đồng hành với ác quỷ cô độc vĩnh viễn.


 


Trái tim Thời Thư khẽ lay động, Tạ Vô Sí vẫn luôn đi trên con đường tranh giành quyền lực này, và con đường này, bất tử bất hưu. Hắn là một quái vật bề ngoài tội lỗi nhưng lại có năng lực, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ một mình hủy diệt trong vòng xoáy quyền lực, bị người đời e sợ, bị người đời chửi bới, bị người đời cô lập, cô độc đến già.


 


Cuối cùng lại bị vắt kiệt giá trị, rồi tan biến thành tro bụi.


 


Thời Thư cầm lấy lá thư, có chút khát: "Ta muốn uống nước."


 


Tạ Vô Sí đưa nước cho cậu, nước mát lạnh làm ẩm môi, Thời Thư nhìn chằm chằm vào ngón tay hắn. Ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ và tròn trịa, bàn tay rửa rất sạch.


 


Thời Thư liếc mắt một cái, quay đầu nhìn sang chỗ khác: "Kịch bản này là để một thằng trai thẳng như ta cầm, kịch bản họa nước hại dân."


 


"Hôn môi với đàn ông, th* d*m, xảy ra hành vi t*nh d*c cận biên rồi, vẫn là trai thẳng."


 


"…………"


 


Thời Thư: "Trai thẳng hơi cong, hiểu không."



"Sau này bị đàn ông làm xong có còn là trai thẳng không?"


 


"..."


 


Thời Thư nắm chặt chiếc chăn lạnh buốt: "Thử xem, Tạ Vô Sí, dù sao anh cũng có bản lĩnh, anh làm chết em đi."


 


"Làm chết thì chưa chắc, làm cho dục tiên dục tử thì có thể."


 


Thời Thư hít một hơi, chịu thua, cố gắng thích nghi nhưng không nói được mấy câu đã lại bị phá vỡ phòng tuyến. Thời Thư ngẩng khuôn mặt thanh tú, tuấn tú của thiếu niên lên, có chút cảm giác bị xúc phạm mà nhìn hắn.


 


Tạ Vô Sí vừa từ nghị sự sảnh trở về, đặc biệt cưỡi ngựa đi một chuyến đến bến tàu, toàn thân đầy mồ hôi, hiếm khi rảnh rỗi nhàn hạ uống một tách trà, sống mũi cao thẳng vẫn còn vương những giọt mồ hôi, lông mày cau lại vẻ suy tư. Thời Thư nói một câu, hắn liền nhàn nhạt đáp lại một câu.


 


Thời Thư nhìn hắn, Tạ Vô Sí thuộc dạng mặc đồ thì gầy, c** đ* thì có cơ bắp, nhưng mặc quần áo cũng có thể nhìn ra dáng người rất thẳng tắp, cao một mét chín, c** q**n áo thì cơ bắp rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, chân cũng rất mạnh mẽ.
Thời Thư tối sầm mắt lại.


 


Trước đây khi ở trên giường, sức lực của Thời Thư kém xa hắn, bị hắn giữ chặt tay không thể động đậy, mềm nhũn mặc hắn x** n*n, lần này e là không thoát được rồi. Chịu thua, Thời Thư đời này chưa từng nghĩ, cậu sẽ ở vị trí dưới.


 


Nhưng nghĩ kỹ lại, tai lại đỏ lên.


 


Thời Thư lưỡng lự một lúc lâu mới nói: "Sau này anh có thể nhẹ nhàng một chút được không."


 


Tạ Vô Sí ngẩng đầu, nhìn thấy Thời Thư không biết đang nói gì: "Em cũng chưa từng yêu đương, cũng chưa từng trải nghiệm, sau này anh có thể nhẹ nhàng một chút được không..."


 


Thời Thư nói mãi không dứt: "Yêu đương cũng vậy, em cũng chưa từng yêu, luôn quên mất anh, không nhớ anh là bạn trai em. Em cũng không biết phải yêu đương với người khác như thế nào cả."


 


Khuôn mặt trắng trẻo của Thời Thư đỏ bừng, vài sợi tóc mái dựng lên: "Em cũng không biết làm nũng, nói lời dễ nghe gì cả, dù sao thì—"


 


Tạ Vô Sí: "Dù sao thì sao?"


 


Thời Thư: "Em có thể yêu đương nghiêm túc với anh, sau này cũng không nói mình là trai thẳng nữa, em thua rồi, em là gay được không?"


 


Thời Thư nói chưa được mấy câu, trong lòng có vô vàn suy nghĩ, Tạ Vô Sí một tay xoay nắp trà, nhưng bên ngoài cửa, đột nhiên có tiếng bước chân.


 


Tạ Vô Sí đứng dậy, khôi phục vẻ bình tĩnh tự nhiên của một tướng quân, nhìn Thời Thư nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ những chuyện này vội." Nói xong, bước ra ngoài cửa.


 


Lúc này, bên ngoài cửa có người đến báo: "Đại nhân, nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đó lại ra khỏi thành rồi."


 


Tạ Vô Sí: "Cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Đừng vội đánh động, đợi đến thời cơ thì hành động."


 


Thời Thư vẫn còn trong phòng, nghe thấy những âm thanh này, đang nghĩ không biết Tạ Vô Sí có lại ra ngoài không, chuẩn bị buồn chán nhắm mắt lại. Không ngờ lại nghe thấy tiếng bước chân động đậy, một tiếng, hai tiếng—


 


Mí mắt Thời Thư bị hôn một cái: "Tối về, nói chuyện với em sau."


 


Thời Thư ngẩng mắt, ở cửa chỉ thấy ống tay áo và bóng lưng rời đi. Tốt lắm, Tạ Vô Sí dù sao cũng đã quen với thân phận này rồi.


 


Thời Thư nhắm mắt, chờ đợi đêm nay.


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 94
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...