Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 92

372@-

ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ


 


Bên trong màn lụa, Thời Thư nằm nghiêng người quay mặt vào chăn, trong phòng đặt đá lạnh, cậu nằm trên chiếc chăn mềm làm từ tơ lạnh, vừa vì mệt quá mà lờ đi cảm giác đau, thiếp đi lúc nào không hay.


 


Ban đầu là do quá mệt mà ngất lịm đi, sau khi tỉnh lại thì vừa đau vừa buồn ngủ, chịu đựng hồi lâu mới lại ngủ được.


 


Thời Thư ngủ rất say, mơ hồ cảm thấy có một bóng người khác nằm bên cạnh, cậu cũng không nghĩ gì nhiều. Đến khi không biết bao lâu trôi qua, mở mắt, mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bên cạnh.


 


Thời Thư: “Tạ Vô Sí, ngươi tới rồi à?”


 


Tạ Vô Sí mở mắt, chống tay bên giường, quầng thâm dưới mắt sẫm màu, trông như vừa nghỉ ngơi sau một đêm thức trắng. Hắn hỏi: “Thế nào rồi?”


 


Thời Thư cười tươi: “Cũng ổn, giờ không đau lắm nữa.”


 


Tạ Vô Sí: “Cười gì thế?”


 


Thời Thư ngừng cười: “Ta cười rõ ràng lắm à?”


 


Tạ Vô Sí đứng dậy, lấy thuốc để trên tủ, đồng thời sai người chuẩn bị cơm trưa. Thời Thư nằm sấp trên chăn, luôn cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc lắm. Hồi trước chạy trốn khỏi tay truy binh Minh Phượng Ty cũng là bị thương sau lưng, nằm trên giường được Tạ Vô Sí chăm sóc mỗi ngày.


 


Thời Thư không kìm được sự phấn khởi trong lòng: “Tạ Vô Sí, ta đã nói với ngươi rồi, hôm qua ta gặp Nguyên Hách với Nguyên Quan, ngươi còn nhớ không? Hai huynh đệ ở phố nô lệ phía Bắc ấy.”


 


Tạ Vô Sí bưng một bát sữa bò đi tới: “Nhớ chứ.”


 


Thời Thư: “Ta nấp sau sườn núi nghe trộm họ nói chuyện, ai ngờ có kẻ cưỡi ngựa đột nhiên xuất hiện, lúc đó ta lập tức bỏ chạy.”


 


Tạ Vô Sí ngồi xuống mép giường: “Rồi sao nữa?”


 


“Rồi thì, ta làm sao chạy nhanh bằng ngựa được, may mà ven đường có mương, ta liền nhảy xuống luôn, phải cao tầm hai ba mét ấy —— ực…”


 


Tạ Vô Sí bưng thứ gì đó tới, Thời Thư không nhìn kỹ, cúi đầu uống một ngụm rồi tiếp tục kể, “Sau đó ta cứ thế mà chạy trong mương, tối om, nhiều gai với cỏ dại lắm, nhưng lại có người nhảy xuống chắn đầu, hiểu không? Hai đầu kẹp giữa, ực——”


 


Tạ Vô Sí đặt ngón tay lên miệng bát, Thời Thư thì lo nói, chẳng buồn nhìn ly sữa, cứ uống một ngụm lại nói một câu.


 


“Ta nghĩ thế này không ổn, lát nữa hai đánh một chắc chắn chết, ta quay đầu lại đánh —— ực, ai ngờ gặp Nguyên Hách, trời đất ơi, hắn toàn cơ bắp, ngươi hiểu không? Trông như siêu nhân ấy.”


 


Tạ Vô Sí cúi mắt nhìn, thấy bên khóe môi Thời Thư vương vết sữa, liền dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi.


 


Thời Thư có đường nét thanh tú, mỗi khi cười trông rất rạng rỡ, nhìn Tạ Vô Sí: “Nói chung ta mà đấu tay đôi với hắn thì tuyệt đối không thắng được, mỗi người mỗi sở trường mà, hắn thì dùng dao rạch lưng ta, máu me đầy lưng, bắt ta nằm xuống giả chết.”


 


“Nguy hiểm thật, tên binh lính Bắc Mân đó còn nói muốn chặt đầu ta, lúc ấy máu trong người ta như chảy ngược hết lên. Cũng may là Nguyên Hách ngăn lại, lúc đó đưa Tiểu Thụ đi còn phải đi bốn mươi dặm, cũng chỉ là bốn mươi dặm thôi!”


 


Thời Thư cúi đầu uống sữa: “Nhưng mà sao nàng lại lấy chồng rồi, nàng mới bao nhiêu tuổi? Đã đủ mười tám chưa?”


 


Tạ Vô Sí nghiêng bát, kiên nhẫn giúp Thời Thư uống sữa. Thời Thư uống chưa được bao nhiêu lại ngẩng đầu: “Ta nhớ rồi, hôm đó về nhà trễ, ngươi còn giận nữa phải không? Bây giờ thì sao? Ai còn dám mắng ta?”


 


“Hắc Tử, nói gì đi chứ!”


 


“……”


 


Tạ Vô Sí bóp cằm cậu: “Một bát sữa bò mà uống mất nửa tiếng. Cha mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì thế?”


 


Thời Thư ôm bát, ực ực vài ngụm uống sạch, nói: “Ta lợi hại quá đi!”


 


Ngón tay Tạ Vô Sí xoa xoa khóe miệng cậu: “Hôm xác nhận quan hệ với ta ngươi cũng chẳng vui vẻ đến thế này.”


 


Thời Thư: “Xác nhận quan hệ gì cơ?”


 


Hai ta có quan hệ gì ấy nhỉ?


 


“………………”


 


Thời Thư nghĩ một giây, mới sực nhớ mình là bạn trai hắn. Tạ Vô Sí khẽ vuốt má cậu một lúc, cậu phản ứng lại, nhe răng trắng nõn: “Tạ Vô Sí, ngươi đừng sờ ta nữa.”


 


Tạ Vô Sí rút tay về, trong phòng đưa tới trứng luộc chín, hắn nhận lấy. Thời Thư thấy hắn mặc đồ chỉnh tề, hỏi: “Ngươi lát nữa lại phải đi à?”


 


Tạ Vô Sí: “Mấy hôm nay công vụ nhiều, ta phải thường xuyên đến công thự. Manh mối của ngươi rất quan trọng, không chỉ để truy lại quân lương, còn có chuyện lớn hơn.”


 


Thời Thư ừ một tiếng, trứng bóc xong, Tạ Vô Sí ngồi cạnh đút cho cậu ăn: “Còn một bát cháo, ăn xong rồi nghỉ ngơi một lát, ta phải quay lại nghị sự sảnh.”


 


Thời Thư cắn quả trứng hắn đưa tới, cắn hai miếng: Ta không có tay chắc!?


 


“Á!”



 


Thời Thư định đưa tay cầm, vừa động thì đau, liền chôn đầu vào gối: “Ta vẫn muốn nói, huynh Nguyên Hách kia ra tay đúng là không nể tình, đau chết ta rồi!”


 


Quả nhiên bản năng của con người đôi khi là có lý.


 


Thời Thư không mặc quần áo, trên lưng chỉ đắp một lớp chăn mỏng, nghe thấy cậu kêu đau, Tạ Vô Sí dùng tay còn lại vén chăn —— vết thương chằng chịt đỏ máu kết vảy, kéo dài từ bả vai xuống đến thắt lưng, trên vai và mông còn rải rác những vết nhỏ.


 


Tạ Vô Sí ánh mắt tối lại, ánh nhìn dọc từ gáy gầy gò của Thời Thư xuống dưới, in đậm nơi làn da trắng ngần ở đùi, rồi lại kéo chăn phủ lên.


 


“Lưng có nhiều vết thương.” Hắn nói.


 


Thời Thư: “Ta đoán được mà, bị thương thì bị thương thôi, sống sót là được rồi. Đại trượng phu thân thể nhất định phải được rèn giũa qua trăm ngàn lần——”


 


Thời Thư vừa nói xong, liền thấy quả trứng kê sát lại, lại cắn thêm một miếng.


 


Nhai nhai nhai, ăn xong rồi, Thời Thư mới nhớ tới Tạ Vô Sí. Đột nhiên, một ý nghĩ nảy lên trong đầu, cậu hơi ngượng ngập ngẩng đầu:
“Ngươi không thích à?”


 


Tạ Vô Sí: “Thích.”


 


“………………”


 


Hắn vừa nói xong, tim Thời Thư khẽ run một chút. Cậu luôn coi Tạ Vô Sí là người bạn tốt trước khi chia xa, nhưng vào khoảnh khắc nào đó lại nhớ ra, hai người họ sớm đã không còn là mối quan hệ ấy nữa.


 


Thời Thư vẫn thường quên mất chuyện hai người họ từng leo lên giường, chỉ đến khi nghĩ đến hai chữ “bạn trai” thì mới nhớ lại.


 


“……”


 


Thời Thư thấy xấu hổ, bèn nghiêm túc ăn trứng, không nói gì nữa.


 


Tạ Vô Sí nói: “Phần da mọc lại trông như cánh hoa, không đến nỗi xấu xí lắm, ngươi cũng đừng để bụng.”


 


Thời Thư: “Ta không để bụng.” Trời mới biết cậu thích cỡ nào kiểu đàn ông cởi áo ra là sau lưng đầy vết thương, tràn đầy sức hấp dẫn giới tính, sau này phát hiện mình không làm được, nhưng Tạ Vô Sí thì làm được.


 


Chỉ có thể nói là âm sai dương thác, một kiểu bù đắp khác mà thôi.


 


Thời Thư ăn xong trứng, Tạ Vô Sí lại đút cháo cho cậu, Thời Thư chỉ yên lặng một lúc rồi lại líu lo không ngừng, phân tích tâm lý lúc đối mặt với nguy hiểm, Tạ Vô Sí chỉ cần hơi mất tập trung là lập tức bị gọi về, vừa nghe cậu thêm mắm dặm muối vừa đút cơm cho cậu.


 


Thời Thư: “Không đúng, Vương tử Âm Khôn rốt cuộc là ai? Nhìn quen mà không quen.”


 


“Còn hai miếng nữa, ăn đi, cơm nguội rồi.”


 


“Ngươi có ấn tượng không, Tạ Vô Sí?”


 


Tạ Vô Sí: “Còn một miếng nữa, bảo bối mở miệng.”


 


Thời Thư hé môi, cắn lấy muỗng không chịu nhả, Tạ Vô Sí dùng ngón tay vuốt môi cậu, muốn lấy muỗng ra, Thời Thư cố tình cắn chặt không buông.


 


Cho đến khi cằm bị hắn nắm lấy, lực siết mạnh hơn khiến Thời Thư nhận ra Tạ Vô Sí dường như hoàn toàn có thể dễ dàng tháo khớp hàm của cậu, nhưng hiện tại vẫn luôn đang dỗ dành, thế là cậu mới mở miệng.


 


Thời Thư hỏi: “Ngươi sắp phải đến công đường rồi hả?”


 


Tạ Vô Sí: “Ừ, cái bến đò mà ngươi nói, do thám chắc sắp về rồi, ta phải nghe tin do thám mang về.”


 


Thời Thư vùi cái đầu lông xù vào trong chăn: “Tạ Vô Sí, ta ghét ngươi, ngươi đừng đi.”


 


Tạ Vô Sí lại đến bên giường, chăm chú nhìn Thời Thư một lúc. Nhận ra Thời Thư có lẽ là vì thân thể đau, lại buồn chán, rất muốn có người bầu bạn, nằm yên không làm gì khi bệnh thì quả thực là rất dài.


 


Tạ Vô Sí: “Ta sẽ về sớm.”


 


Thời Thư: “Ta ngủ rồi, khò khò khò…”


 


Tạ Vô Sí bình thường không xử lý công việc ở nhà, một vài thói quen cá nhân của hắn rất kiên trì, ví như ngoài thời gian ngủ ra thì tuyệt đối không lên giường, vừa dậy là thay đồ ngủ ngay, chỉnh tề sẵn sàng có thể ra ngoài. Đọc sách thì ở chỗ đọc sách, luyện võ thì ở nơi luyện võ, làm việc thì ở nơi làm việc, không thích lẫn lộn ranh giới giữa chúng.


 


Cho nên, tuy Tạ Vô Sí có h*m m**n t*nh d*c cao, nhưng phong cách cá nhân kín đáo không hề giống vẻ ngoài chính trực lạnh lùng, ngoại trừ Thời Thư, chưa ai từng thấy mặt kia của hắn.


 


Tạ Vô Sí cụp mắt, một lúc sau nói: “Thu dọn tiền sảnh, bảo rằng ta gần đây thân thể không khỏe, để bọn họ tới biệt viện nghị sự.”


 


Thời Thư từ trong gối ló ra một con mắt, chớp một cái, rồi lại ló cả hai mắt ra. Tạ Vô Sí trở lại đầu giường, kéo lại góc chăn cho cậu: “Bảo bối.”


 


Giọng Tạ Vô Sí càng ngày càng chín chắn, sức quyến rũ và độ trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành ngày càng rõ rệt, đôi khi nghe thấy ẩn ý trong đó, Thời Thư còn phải ngẫm một lúc mới nhận ra là đang gọi mình.


 


Nam nam yêu nhau, thật kỳ quái, Thời Thư vốn quen nhìn dị tính luyến, xưa nay luôn coi đàn ông là huynh đệ ngang hàng, giọng nói chứa đầy tình cảm của Tạ Vô Sí thường khiến cậu không quen.


 


Thời Thư: Được rồi, giờ thì không giống huynh đệ nữa.



 


Thời Thư lại dụi đầu vào gối.


 


Cả buổi chiều, có người đến là Tạ Vô Sí lại ra tiền sảnh bàn việc, đến muộn mới quay lại, hiển nhiên bận hơn mấy ngày trước. Trong bóng người qua lại, dường như vẫn đang cân nhắc chuyện quân lương.


 


Thời Thư mơ hồ nghe thấy tiếng tranh cãi ở tiền sảnh, không bao lâu sau, sau khi các mưu sĩ và tướng lĩnh rời đi, Tạ Vô Sí bước vào từ cửa, trời nóng khiến trên người hắn có một tầng mồ hôi mỏng, mày mắt mang chút trầm tư.


 


Thời Thư hỏi: “Chuyện quân lương à?”


 


Tạ Vô Sí đi đến gần, đỡ cậu dậy: “Muốn tiểu tiện không?”


 


Tim Thời Thư khựng lại một cái, Tạ Vô Sí lấy bô ra, đỡ cậu ngồi thẳng rồi đặt vào g*** h** ch*n. Đầu gối Thời Thư cũng bị thương, chống lên tay hắn không có sức, lại còn không mặc đồ.


 


“Á?”


 


Tạ Vô Sí để cậu dựa vào ngực mình, nói: “Chuyện Giả Ô bán quân lương, đang bàn xem xử lý thế nào.”


 


Thời Thư: “Chẳng lẽ không thể bắt luôn hắn?”


 


Tạ Vô Sí: “Không được.”


 


Thời Thư chỉ muốn độn thổ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn nhục tiểu vào bô. Tiểu xong, Tạ Vô Sí lấy khăn tay lau sạch cho cậu, sau đó lại dùng khăn ướt lau tay cho cậu rồi mới nói: “Giả Ô là đường huynh của Hoàng hậu, lại là thống soái lần này kháng địch quân Mân, bắt hắn chẳng khác nào tạo phản, phải gửi mật tấu báo với bệ hạ, chờ thánh chỉ.”


 


Thời Thư được hắn ôm trở lại nằm sấp trên giường: “Vậy mất bao lâu?”


 


Tạ Vô Sí nhìn vết thương trên lưng cậu: “Một đi một về, khẩn tín cũng phải mất bảy ngày.”


 


“Bảy ngày? Vậy chẳng phải còn phải kéo dài thêm bảy ngày?”


 


“Chưa nói đến phải kéo dài bảy ngày, hoàng thượng rất có thể cũng sẽ không động tới hắn. Đụng đến một người thì không nể mặt hoàng hậu, hai là không nỡ động đến. Trong chiến tranh mà buôn lậu quân nhu, phát tài trong quốc nạn, chỉ có điều ngươi nghĩ không ra, chứ không có chuyện không ai làm được. Người thật sự rất ích kỷ, càng là kẻ hưởng vinh hoa phú quý, càng chỉ nghĩ đến bản thân.”


 


Thời Thư không nói gì.


 


Tạ Vô Sí, ngạo mạn, kẻ ngạo mạn càng hiểu rõ đồng loại.


 


“Nhưng không động đến hắn thì không thể thu hồi lại tiền quân lương, ta đang suy nghĩ phải làm thế nào.”


 


Thời Thư chớp mắt, nằm sấp trên chiếc gối mát lạnh.


 


Giả Ô, ngoài mặt là quan viên từ trung ương phái đến, Tạ Vô Sí động đến hắn trực tiếp là mưu nghịch. Nhưng nếu theo đúng quy trình, lại chưa chắc có thể động đến được hắn, người tham dự càng nhiều, biến số càng lớn.


 


Nghe với người bình thường thì, buôn lậu quân nhu, là chuyện chấn động đến mức nào. Nhưng càng đến lúc hoạn nạn, người tranh thủ phát tài lại càng nhiều. Ví dụ như thương nhân gặp mùa lũ hoa đào thì tích trữ lương thực bán giá cao, gặp hạn hán thì tích trữ giống lúa cho dân vay nặng lãi, quan phủ biết trước thông tin sản xuất vật tư quân sự thì đầu tư xây xưởng độc chiếm lợi nhuận… còn có những người tích trữ đại lượng vật tư, chuyên chờ người ta sắp chết đói, chết bệnh mới đem bán với giá trên trời.


 


Miệng đầy chủ nghĩa, trong lòng toàn là làm ăn.


 


Họ kiếm là tiền mạng của người khác, người đều muốn sống, chỉ cần có chấp niệm sống sót, cái gì cũng có thể trả. Những tu la này, chính là nắm lấy điểm chí mạng của đối phương, quang minh chính đại tống tiền giá trị.


 


Giả Ô, chính là đến kiếm tiền trong cuộc chiến này.


 


Họ chỉ biết hưởng thụ, mặc kệ người khác sống chết, quốc phá gia vong.


 


Thời Thư nghĩ đến đây, ngực dâng trào lửa giận, muốn bò dậy đến phủ Giả Ô mà đấm hắn hai quyền.


 


“Á!” Đau quá. Thời Thư lại nằm sấp xuống.


 


Tạ Vô Sí xoa tóc cậu: “Đừng sốt ruột, ta sẽ nghĩ cách.”


 


Tạ Vô Sí trước mặt Thời Thư luôn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt của hắn vốn là đôi mắt đã nhìn quen chém giết, chỉ cần trầm xuống một chút là lập tức đầy sát khí, thoáng sau lại giấu đi, thuận tay xoa đầu cậu.


 



 


Cả buổi chiều, biệt quán so với ngày thường đều bận rộn hơn, hè đến trời oi ả, Thời Thư nằm mãi cuối cùng cũng thấy mệt, cơn buồn ngủ kéo đến.


 


Nằm sấp ngủ khiến lồng ngực bị đè ép, Thời Thư như thể mơ thấy ác mộng, trong mộng không có gì cả, cậu chỉ vô cùng hoảng loạn và luống cuống.


 


Khi cậu bất chợt mở mắt, sắc trời đã xế chiều, ngoài cửa sổ tối đen một mảng, cảm giác bất an lạ lẫm trong lòng Thời Thư dần lan rộng, cậu đưa mắt nhìn quanh: “Tạ Vô Sí…”


 


Trên giường bên cạnh không xa, một bóng người đang viết lách trên giấy, Tạ Vô Sí đã thay y phục thường ngày để nghỉ ngơi, đang viết nhật ký. Nhìn thấy hắn trong tích tắc, nỗi sợ trong lòng Thời Thư liền tan biến.


 


Từ sau khi xuyên đến thế giới này, Thời Thư chỉ cần ngủ đến hoàng hôn mới dậy là sẽ cảm thấy cô đơn và bất an, vì vậy bình thường cậu không ngủ trưa nữa, chỉ có buổi chiều quá nhàm chán mới ngủ thiếp đi.


 


“Tạ Vô Sí.”


 


Tạ Vô Sí đặt bút xuống, đi đến bên giường: “Tỉnh rồi?”



Thời Thư: “Ngủ lâu quá, đầu đau quá.”


 


Tạ Vô Sí đặt tay lên mặt Thời Thư, từ vành tai xoa đến huyệt thái dương, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng day ấn huyệt đạo trên da đầu. Thời Thư ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một thắc mắc: Ngươi đang xoa cho ta với tư cách là bạn tốt, hay là bạn trai vậy?


 


Thời Thư nắm lấy vạt áo của hắn, cảm giác thật sự nơi đầu ngón tay từ lớp áo, làm dịu đi nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực. Tạ Vô Sí ngồi xuống chiếc ghế con đặt cạnh đầu giường, tầm mắt ngang hàng với cậu.


 


Thời Thư cứ nắm chặt lấy vạt áo hắn, cho đến khi Tạ Vô Sí ngừng xoa huyệt.


 


Nhưng, Tạ Vô Sí cúi người, hôn lên mí mắt và chóp mũi cậu.


 


Thời Thư lập tức thấy không thoải mái: “Đừng hôn.”


 


Tạ Vô Sí lùi lại, hỏi: “Đói không?”


 


Nhưng Thời Thư không đáp, vẫn nắm chặt lấy áo hắn. Tạ Vô Sí nghĩ một lúc, rồi nói: “Đỗ Tử Hàm gửi thư cho ngươi, có muốn xem không? Ta đọc cho ngươi nghe.”


 


Thời Thư ngẩng lên: “Hả?”


 


Tạ Vô Sí lấy thư ra, đặt ngọn đèn lên tủ cạnh giường, đọc từng câu từng chữ: “'Cặp sách nhỏ, dạo này cậu làm gì đấy? Không phải nói đi thì sẽ viết thư cho tớ sao? Thư của cậu đâu? Tớ gửi cho cậu mà chẳng thấy hồi âm.’”


 


Thời Thư xấu hổ: “Ta bận quá, ta công bằng lắm, tin ai cũng không trả.”


 


Tạ Vô Sí liếc nhìn cậu, đọc tiếp: “'Bạch Gia Đồn nóng chết đi được, nóng đến mức ta muốn nhảy sông. Bên cậu tình hình thế nào? Chiến trường à? Cậu hú một tiếng cũng được, không thì chết thối rồi ta cũng chẳng biết.’”


 


Thời Thư: “He he he, con chó ngu này.”


 


Tạ Vô Sí lại tiếp tục: “'Cậu với bạn trai thế nào rồi?’”


 


Thời Thư: “Ờ…”


 


Cậu bắt đầu muốn giật lại bức thư.


 


Tạ Vô Sí: “'Nói chuyện rõ ràng chưa? Cậu không bị hắn xoay vòng vòng đấy chứ? Lần trước quên nhắc cậu, bạn trai cậu trông cứ như tên tra nam ấy, loại đàn ông gia thế tốt như vậy rất dễ là kiểu mắc rối loạn nhân cách ái kỷ, giỏi đùa giỡn tình cảm người khác…’”


 


Thời Thư vung tay bên cạnh: “Này.”


 


Tạ Vô Sí: “Ta sẽ không đùa giỡn tình cảm của ngươi.”


 


“…”


 


Nói xong, Tạ Vô Sí lật sang trang sau: “'Còn nữa, nam nam thì phải chú ý vệ sinh, bị bệnh là đời coi như xong, cậu có thể khéo léo hỏi hắn xem có bị bệnh gì không, chú ý an toàn, nhớ lấy.’”


 


Thời Thư: “………………”


 


Ánh mắt giao nhau, Tạ Vô Sí ngẩng đầu khỏi tờ giấy, dường như khẽ nghiến răng: “Ta chưa từng mắc bệnh t*nh d*c, nếu ở hiện đại thì có thể cho cậu xem kết quả khám sức khỏe hằng năm, còn bây giờ thì lúc nào cũng có thể đi khám. Tiền sử bệnh lý chỉ có vấn đề về tâm thần.”


 


Thời Thư: “………………”


 


Cậu muốn bứt tóc rồi, Đỗ Tử Hàm, ngày nào ngươi cũng nói cái gì vậy hả! Thời Thư gắng nhịn đau vung tay: “Đừng đọc nữa, ta sợ phía sau còn mất mặt hơn.”


 


“Không còn.” Tạ Vô Sí đặt thư trước mặt cậu, “Còn một bức vẽ, là cậu ta vẽ thôn Bạch Gia, trong đó có Lai Phúc và Tống Tư Nam.”


 


Thời Thư nhìn kỹ, quả nhiên hết rồi, thở phào nhẹ nhõm: “Loại thư này thì ai mà thèm trả lời chứ? Không trả, đã đọc không hồi âm.”


 


Tạ Vô Sí: “Cậu có thể viết ‘đã đọc’, gửi lại cho cậu ta, như thế cũng khiến cậu ta yên tâm hơn.”


 


“…”


 


Thời Thư cảm thấy Tạ Vô Sí dường như đang ám chỉ gì đó, lúc còn đang mơ hồ thì Tạ Vô Sí lại nói: “Những lời Đỗ Tử Hàm nói, tuy thô nhưng không sai, thực sự là nghĩ cho ngươi, dù nghe hơi dài dòng.”


 


Thời Thư: “Được rồi, ta sẽ viết thư trả lời cậu ấy.”


 


Tạ Vô Sí đi lấy giấy bút đến, Thời Thư nằm sấp cố gắng cầm bút viết, Tạ Vô Sí ghé tai nói: “Thời Thư.”


 


“Ừ?” Thời Thư vừa nghiêng người viết vừa đáp.


 


“Ta chưa từng có quan hệ với ai, cũng chưa từng yêu đương, ta chỉ thích em.”


 


Thời Thư ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đâu có không tin ngươi, cái này quan trọng lắm à.”


 


Tạ Vô Sí: “Ta để ý, nên muốn nói cho ngươi biết.”


 


Thời Thư chỉ viết được một dòng — tay chân không tiện, phần sau nhờ ca ca ta viết thay, hai chấm — rồi đưa cho Tạ Vô Sí: “Viết giúp ta đi.”


 



Tạ Vô Sí đặt một cuốn sách phẳng phiu bên gối cậu, ép tờ thư lên trên, lắng nghe Thời Thư đọc: “Tớ rất ổn, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý — à đúng rồi, tớ vừa làm một chuyện cực kỳ oách…”


 


“…”


 


Tạ Vô Sí cụp mắt, Thời Thư bắt đầu thao thao bất tuyệt, Tạ Vô Sí ở những chỗ quan trọng liền chuyển sang dùng từ tiếng Anh, dựa theo lời kể của Thời Thư mà viết thành một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu.


 


Thời Thư ghé sát xem chữ của Tạ Vô Sí, phát hiện chữ của mình thì như học sinh tiểu học siêu đẳng, còn chữ của Tạ Vô Sí thì chỉnh tề, bút lực mạnh mẽ như vẽ tranh bằng sắt và bạc, chỉ cần nhìn chữ thôi cũng có thể tưởng tượng phía sau là một đại soái ca.


 


Thời Thư nằm sấp, đọc suốt nửa tiếng, Tạ Vô Sí thực sự viết hết cả chuyện ấy vào, dùng đến mấy tờ giấy. Thời Thư mắt sáng rỡ nhìn tờ thư đang mở ra, chỉ vào một dòng hỏi: “Chỗ này có nghĩa là gì?”


 


Tạ Vô Sí: “Army provisions, quân lương.”


 


Tạ Vô Sí nói tiếng Anh, giọng thật gợi cảm.


 


Thời Thư: “Chỗ này thì sao?”


 


Tạ Vô Sí: “Alien races, dị tộc.”


 


Thời Thư: “Thế còn cái này?”


 


“Tên Giả Ô, JiaWu.”


 


“…”


 


“Xin lỗi, suýt chút nữa quên luôn tiếng mẹ đẻ.” Thời Thư không nhịn được bật cười, “Đỗ Tử Hàn có hiểu được không?”


 


Tạ Vô Sí: “Hiểu được, mấy từ này rất cơ bản.”


 


Thời Thư thấy Tạ Vô Sí viết xong liền cầm bút ký tên ở cuối thư: Cặp Sách Nhỏ!


 


“Có thể gửi cho cậu ta rồi, cho cậu ấy một bất ngờ nhé. Ta chưa từng trả lời ai một bức thư dài như thế này đâu, mong là cậu ấy sẽ học thuộc, sau này gặp ta thì đọc lại từng chữ một~” Thời Thư đắc ý.


 


Tạ Vô Sí gấp giấy lại, cho vào phong bì mới, dùng sáp niêm phong. Đúng lúc ấy, cảm giác bất an trong lòng Thời Thư liền tan biến, cậu nói: “Ta đói rồi.”


 


“Để ta lấy đồ ăn cho em.”


 


Thời Thư nằm sấp trên chiếc gối mát bằng sợi băng, thấy Tạ Vô Sí đứng dậy, vạt áo khoác màu sẫm bị gió thổi khẽ bay lên, hắn bước ra cửa, gọi người mang bữa tối vào.


 


Thời Thư nhìn bóng lưng của hắn, có cảm giác như đêm đầu tiên đến Tương Nam Tự tìm hắn, Tạ Vô Sí cũng đối xử tốt với cậu như vậy. Chỉ có điều lúc ấy Thời Thư không biết, Tạ Vô Sí làm thế chỉ vì muốn nuôi cậu như một đối tượng quan sát, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay g**t ch*t.


 


Thời Thư nằm sấp, một lát sau, đồ ăn nóng hổi được đưa vào, những người khác bị đuổi lui ra ngoài. Bên đầu giường đặt một cái ghế vuông, mấy món ăn được bày lên đó.


 


Thời Thư nghiêng đầu, dưới mái tóc rối là đôi tai trắng trẻo: “Ta giận rồi đấy.”


 


Tạ Vô Sí: “Bảo bối.”


 


Làm sao có thể yêu một con dã thú với móng vuốt và răng nanh nhuốm đầy máu người?


 


Thời Thư nằm im không muốn ăn nữa, trứng hấp vẫn đang bốc khói nghi ngút, đồ ăn trên bàn đều dễ tiêu hóa, giá trị dinh dưỡng cũng cao. Tạ Vô Sí bưng chén sứ xanh biếc, bên trong là canh sánh vàng óng vừa múc lên.


 


Hai người nhất thời không ai nói gì, nhưng cũng chẳng ai phá vỡ sự yên lặng ấy.


 


Gần đến đêm khuya, ngoài cửa sổ vầng trăng lưỡi liềm trắng nhạt, sân giếng vang tiếng ve kêu và ếch nhái. Khi Thời Thư đang nằm sấp thì nghe thấy Tạ Vô Sí đặt bát xuống, một bàn tay đưa qua đỡ lấy cằm cậu, tránh cho cậu bị ngạt trong chăn, nhiệt độ ngón tay hắn vừa chạm lên mặt.


 


Đầu ngón tay khẽ cọ lên môi cậu, Tạ Vô Sí liền rút tay về, Thời Thư ngẩng đầu lên, lại thấy trong mắt Tạ Vô Sí dường như là nét khát vọng khó có thể kiềm chế.


 


Tạ Vô Sí, đang phát điên vì muốn chạm vào cậu.


 


Thời Thư cũng không bài xích việc Tạ Vô Sí chạm vào mình, từ trước đến nay vẫn vậy, cậu hơi nghiêng đầu, môi lại bị lớp da chai nơi đầu ngón tay hắn chạm vào.


 


Ngũ quan Thời Thư thanh tú trắng trẻo, đôi mắt đào đen láy sáng ngời, gặp ai cũng cười, nụ cười còn mang theo chút non nớt. Tạ Vô Sí hơi cúi mắt, chẳng rõ có phải vì được khích lệ không, nhẹ nhàng v**t v* cằm cậu.


 


Rồi dần lên trên, xoa nhẹ môi Thời Thư.


 


Đầu ngón tay vừa nóng vừa thô ráp, nhưng môi lại mềm mại vô cùng, Tạ Vô Sí chậm rãi xoa nhẹ, Thời Thư vậy mà rất hiếm hoi không né tránh ánh mắt hắn.


 


Chỉ cần đầu ngón tay nhấn nhẹ là có thể mở ra hàm răng, tiến vào bên trong.


 


Nhưng Tạ Vô Sí lại cúi mắt, rút tay về.


 


Lông mi Thời Thư khẽ rung, khoảnh khắc sau đó, Tạ Vô Sí cúi người hôn xuống.
_____


 


[Tác giả]


 


Tiểu Thư Bảo, nhận đi, ngươi được Tạ Vô Sí hôn thực ra rất sướng đúng không!


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 92
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...