Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 91

336@-

ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ


 


Hai người kia đều có diện mạo như người Đại Cảnh, bởi vậy trước kia dù bị theo dõi cũng không bị nghi ngờ.


 


Lão Ngô đánh xe ngựa nói: “Không uống đâu!”


 


“Đừng thế, ta vừa tìm được mấy cô gái, đúng lúc đưa cho đại nhân hưởng dụng.”


 


Lão Ngô mắng: “Hưởng cái gì mà hưởng, đừng nói là vũ cơ, sau này chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa.”


 


Câu nói này dường như khiến người đối diện bất ngờ, y không lộ vẻ gì, chỉ hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì rồi à?”


 


Lão Ngô tựa vào lưng ngựa: “Còn không phải cái vị Đô thống đó, thúc giục lương thảo, ra quân lệnh ép buộc, khí thế hung hăng. Mấy chục thuyền lương ở bến tạm thời chưa đi được, doanh phòng cũng sắp kiểm tra rồi, dừng lại tại đây thôi.”


 


Người kia nói: “Làm gì mà vội vậy, lão Ngô?”


 


“Ngươi không biết đâu, cái vị Đô thống đó không phải người dễ chơi đâu, sớm muộn cũng tra ra.”


 


“Sao? Ngươi còn sợ hắn à?”


 


Bọn họ nói chuyện qua loa, nhưng trong lòng Thời Thư lại đột nhiên lạnh buốt, bắp chân co rút, sau lưng dâng lên cảm giác hoang đường đáng sợ.


 


Quả nhiên là vậy, bọn chúng đã đem năm mươi vạn thạch lương thực đi buôn bán.


 


——Năm mươi vạn thạch lương thực, đủ nuôi sống mười vạn binh lính trong hai tháng! Mười vạn binh! Ăn hai tháng! Đó là lương thực cứu mạng giữ thành, lại bị đám quyền quý này đem bán mất...


 


Tạ Vô Sí chắc chắn biết chuyện này.


 


……Khi Thời Thư cúi đầu suy nghĩ, như sét đánh ngang tai, trong đầu còn hiện lên một chuyện đáng sợ hơn——


 


Thời Thư nhận ra Nguyên Quan, Nguyên Quan, chẳng qua là một thư sinh bình thường giữa biển người, người còn lại có hơi quen mặt, nhưng y cũng không nhận ra là ai. Trong mắt mọi người, bọn họ có thể là thương nhân hoặc quan viên Đại Cảnh, nhưng Nguyên Quan thực ra là——người Bắc Mân!


 


Nguyên Quan là người Mân, vậy thì người đang nói chuyện là ai? Vụ buôn lậu quân lương này, chắc chắn có liên quan đến Bắc Mân.


 


Bắc Mân, chính là quân địch đang ở ngoài Duẫn Châu công thành, giết chóc không ngừng!


 


Thời Thư muốn rời đi, cậu phải báo chuyện này cho Tạ Vô Sí. Cậu lui về phía sau mấy bước nhưng rồi lại dừng lại, muốn nghe thêm một chút. Vừa nảy ra ý nghĩ này, trong lòng Thời Thư lập tức sinh ra một dự cảm chẳng lành.


 


Lão Ngô và những người khác thấy đã nói đến điểm mấu chốt, liền cảnh giác nhìn quanh, Thời Thư nấp trong bụi cỏ, lão Ngô quay mặt đi nói: “Không hay rồi! Đô thống đang kiểm tra từng bến tàu, truy tìm hướng đi của lương thực, nếu tra ra được đến bến Lạc Tử Than, sợ là tiền tài mạng sống đều mất sạch!”


 


“Sợ cái gì.” Người kia khoác vai lão Ngô.


 


“Doanh phòng ở bến đã bị chúng ta mua chuộc, đều là người của chúng ta. Chỉ cần sổ sách làm cho khớp là không thành vấn đề. Nếu không được, đốt kho quân lương, hắn không có bằng chứng, xem còn nói được gì?”


 


“Ôi chà! Ngươi không hiểu thủ đoạn của cái vị Đô thống kia đâu! Hắn là Diêm Vương sống đó.”


 


“Diêm Vương thì sao? Diêm Vương cũng không động được đến chân long.”


 


Người kia an ủi: “Lão Ngô, bảo đại nhân yên tâm đi. Tiền, chúng ta có, bạc trắng ai mà không cần? Huống chi, thân phận của đại nhân thế nào ai dám động? Đụng vào chẳng khác gì tát vào mặt hoàng thượng hoàng hậu...”


 


Lão Ngô: “Ai!”


 


“Hay thế này đi, ba ngày sau, vẫn là phát hàng ở bến Lạc Tử Than, thuyền của các ngươi nhanh chóng đến, ta tăng thêm hai phần giá cho các ngươi.”


 


Nhắc tới tiền.


 


Lão Ngô suy nghĩ một hồi: “Ta về nói lại với chủ nhân.”


 


“Được, sớm nói thế không phải nhẹ đầu rồi sao? Đừng căng thẳng thế, thư giãn chút uống ly rượu đi? Người của ta vừa mới viết thêm mấy khúc, đang dạy các cô hát, lát nữa chủ nhân ngươi mà vui thì không chừng lại thưởng ngươi đấy.”


 


“Ê...”


 


Lão Ngô đi lên sườn dốc trong rừng. Nhìn hắn rời đi, tim Thời Thư bỗng dưng đập thình thịch, không ổn. Chỗ sườn dốc đó cao, tầm nhìn thoáng, một khi leo lên nhìn xuống, Thời Thư giống như một con cừu trắng nổi bật giữa thảo nguyên xanh mướt.


 


Thời Thư đang căng thẳng suy tính cách rút lui, người kia bỗng đặt tay lên miệng, huýt một tiếng sáo to rõ, tức thì chim rừng bay loạn, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, mấy con ngựa cao to xuất hiện trên sườn núi——


 



“……”


 


Mắt ưng bén nhạy.


 


——Thời Thư gần như không kịp phản ứng, lập tức bị phát hiện!


 


Sau tiếng huýt sáo, người kia nói: “Ồ, còn có cái đuôi nhỏ nữa à? Lão Ngô, xem ngươi làm ra chuyện gì kìa. Còn không đi bắt?”


 


Má nó, ta chịu rồi.


 


Thời Thư trán toát mồ hôi lạnh, bật dậy bỏ chạy. Phía sau là kỵ binh cưỡi chiến mã lao tới. Thời Thư dựa vào địa thế cao trung bình trên sườn dốc, cắm đầu chạy, chớp mắt đã lao khỏi rừng.


 


Người thì không thể chạy nhanh bằng ngựa, trong chốc lát, khoảng cách bị rút ngắn. Tim Thời Thư đập như nổi trống, adrenaline dâng cao cực độ, toàn thân cơ bắp căng chặt, lập tức kéo hiệu suất chạy lên đến cực hạn!


 


Tiếng vó ngựa như dán sát tai, càng lúc càng gần, chói tai nhức óc. Nếu không phải đám người này đột ngột xuất hiện, Thời Thư đã có thể rút lui an toàn. Nhưng giờ không phải lúc chấp nhận số phận, Thời Thư liều mạng chạy, không cần quay đầu cũng biết khoảng cách đang bị rút ngắn. Xung quanh là đường nhánh của quan đạo, không có người qua lại, rừng rậm âm u, tuyệt đối sẽ không có ai đến cứu cậu.


 


Tim Thời Thư co thắt lại, máu lưu thông cực nhanh, toàn bộ tiềm năng cơ thể được huy động đến cực hạn. Hai bên đường có hào rãnh dùng để thoát nước và nạo vét, Thời Thư nhìn thấy nó cao gần hai, ba mét, không nói hai lời liền nhảy xuống. Vách đá và hố bùn phủ đầy rêu phong và cỏ dại, lưng cậu bị ma sát tạo thành vết đỏ rát, trước mắt toàn là mạng nhện, chân Thời Thư đau nhói khi chạm đất, nhưng không kịp bận tâm liền chạy về phía trước.


 


Ngựa không thể đi qua hào rãnh, phía sau có người cũng nhảy xuống. Nhưng trên đầu lại có tiếng vó ngựa, dường như có hai ba người tham gia bao vây, có người nói: "Đến phía trước chặn hắn!" Tiếng vó ngựa xa dần, nhưng Thời Thư hiểu, phía trước không còn đường nữa.
Không thể chạy tiếp về phía trước, sẽ bị hai người chặn chết.


 


Thời Thư dừng lại, tim đập điên cuồng, th* d*c dữ dội, nhặt một tảng đá trong hào rãnh, bẻ gãy dây leo đầy gai nhọn, quay lại tìm người đuổi theo mình. Còn chưa nhìn rõ mặt, nhưng đã nhìn rõ con dao trong tay đối phương, lưỡi dao sắc bén.


 


Thời Thư dùng hết mười phần sức lực ném tảng đá lên! Phản ứng bản năng, người đó né mặt đi, khi mở mắt ra thì con dao đang bị giật lấy. Thời Thư giật dao, nhưng con dao cán tròn đó được buộc bằng dây thừng vào cánh tay, Thời Thư chớp mắt, lực tay cực lớn của đối phương đột nhiên xé toạc cậu ra, đó là sức mạnh của người trong quân ngũ rèn luyện quanh năm.


 


Thời Thư đột nhiên đưa tay tóm lấy mắt hắn, nhưng lại làm rơi mặt nạ của đối phương.


 


—— Khuôn mặt của một người đàn ông trung niên Bắc Mân hiện ra, mũi cao thẳng, dung mạo anh dũng, nhưng không như người Mân bình thường để râu rậm, mà đã cạo đi, để lại cằm xanh xám.


 


"Nguyên Hách!" Thời Thư mở to mắt.
Đối phương phản tay ghì chặt cổ tay Thời Thư, trong chớp mắt lực đạo có thể nghiền nát xương cốt, nhưng lại ngay trước khi ra đòn nặng nhìn rõ mặt Thời Thư, tay khựng lại.


 


Hào rãnh đầy mùi chát của cây cỏ, Thời Thư và hắn đối mặt, Nguyên Hách một tay nắm chặt đại đao cán tròn, trên đại đao dính đầy vết máu, không biết đã có bao nhiêu oan hồn bỏ mạng dưới lưỡi đao. Nguyên Hách dừng tay, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm Thời Thư, phía sau, Thời Thư nghe thấy tiếng động giữa bụi cỏ, có một người Bắc Mân khác đang từ một phía khác vây đến.


 


—— Thời Thư không biết sẽ thế nào, cậu và Nguyên gia chỉ có một lần gặp gỡ, đây thậm chí không phải cố nhân gặp lại. Thời Thư chỉ nghĩ một giây, đột nhiên đẩy hắn ra, chạy về phía sau lưng hắn.
Sau đó, Thời Thư bị một bàn tay tóm lấy cổ áo kéo lại, động tác thô bạo, Thời Thư chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, như bị kiến bò, nhưng đợi đến khi cậu hoàn hồn, cảm giác đau đớn da thịt xé toạc xâm chiếm tứ chi hình hài!


 


—— Lượng lớn máu tươi trào ra từ lưng, Thời Thư bị ấn mạnh xuống đất, bước chân của người khác ngày càng gần, Thời Thư nghe thấy giọng Nguyên Hách: "Nằm sấp xuống."


 


Trái tim Thời Thư dường như cũng bị ném xuống đất. Cậu toàn thân vô lực, vùi đầu vào bụi cỏ, một tiếng bước chân khác gần hơn, Thời Thư bị giật kéo thô bạo, một bàn tay túm lấy tóc cậu, con dao sắc bén dán sát vào da thịt "loảng xoảng loảng xoảng!" chém điên cuồng mấy lần bên sườn, máu tươi phun trào.
Trước mắt Thời Thư một mảng tối đen.
Một người hỏi: "Hách đại nhân, hắn chết rồi sao?"


 


"Giết rồi."


 


"Cắt đầu hắn, cho Âm Côn vương tử xem."


 


"Còn nhiều phụ nữ nữa, đừng làm họ hoảng sợ. Chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Lười làm."


 


Máu từ dao chảy xuống, Thời Thư bị ném vào bụi cỏ, người đó rời đi, Nguyên Hách nói: "Xem trên người hắn có tài vật gì không, ta tìm thử."


 


"Vâng, đại nhân."


 


Phát âm của người này không chuẩn, có chút biến dạng của người Mân. Thời Thư nằm im không động đậy, túi áo bị lục soát. Cậu nghe thấy một tiếng rất khẽ: "Ân công, Tiểu Thụ đã lấy chồng rồi."


 


"Cô ấy mọi thứ đều tốt, cảm ơn ngài."


 


Màn đêm đen kịt trước mắt Thời Thư như bị xé toạc, nhìn thấy một tia sáng. Cậu nằm sấp bất động, sắc mặt tái nhợt, mí mắt nặng nề khép lại. Trong người bị lục ra bạc, Nguyên Hách không hài lòng nói: "Đi thôi, đồ chó nghèo, không moi ra được chút lợi lộc nào."


 


Nói xong, hắn dường như nặng nề đá một cái vào người cậu. Thời Thư nhắm mắt lại, không nói một lời, cố gắng hết sức giả vờ là một xác chết.


 


Âm thanh ngày càng xa, người bò ra khỏi hào rãnh, cưỡi ngựa phi đi. Tai Thời Thư ù đi, như bị một cú đấm vào não. Nhiệt độ cơ thể cậu đang hạ dần, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy một vũng máu lớn bắn tung tóe trên cỏ, trước mắt từng đợt tối sầm lại.
May mắn, may mắn.


 


Không chết.


 


Thời Thư run rẩy hai tay c** q**n áo ra, băng bó sơ sài vết thương, mỗi động tác đều xé rách thần kinh, nhưng vì bản năng cầu sinh, cậu lại có thể chịu đựng được nỗi đau này. Trong cổ họng có một mùi tanh của máu, Thời Thư đi được vài bước, lại ngã vật xuống bụi cỏ. Toàn thân mệt mỏi, đau đớn, vô lực... muốn ngủ, muốn cứ thế ngủ thiếp đi.


 


Mệt quá...


 


Thời Thư nằm úp mặt xuống cỏ, ý thức dần rời bỏ.


 


Khi Thời Thư mở mắt lần nữa, trong mương tối đen như mực, cây cỏ um tùm, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa trên đỉnh đầu tỏa ra ánh bạc mờ mờ. Thời Thư khôi phục được một chút sức lực, thân thể vẫn còn trong trạng thái đau đớn, cậu lần bước về phía trước, đi đến tận cùng con mương, cuối cùng cũng bò được lên khỏi đáy mương.



 


Xương cốt như bị gỉ sét, hai chân như mất hết chức năng, mỗi bước đi giống như nàng tiên cá giẫm lên lưỡi dao.


 


Mỗi bước đi, Thời Thư đều muốn biết điểm cuối ở đâu, muốn dừng lại nghỉ ngơi, cũng muốn bố mẹ. Giá như có thể dừng lại nghỉ một chút thì tốt biết mấy, nhưng lý trí còn sót lại trong đầu cậu nhắc nhở rằng, nếu dừng lại e rằng sẽ chẳng thể tỉnh lại được nữa. Trong núi dã thú hoành hành, nói không chừng ngửi thấy mùi máu người là sẽ mò tới.


 


Chỉ cần đi được ra quan đạo là tốt rồi.


 


Thời Thư lê bước, hai chân nặng như đeo chì, toàn thân đau đớn cứa xé từng chút một. Thời Thư vốn là người có năng lực chịu đựng cao, đối mặt với đau đớn rất ít khi nghĩ ngợi lung tung, nhưng lúc này đây lại đau đến mức không thể tả nổi.


 


“Đau quá...”


 


“Đau chết mất...”


 


“Đau quá đau quá đau quá...”


 


Muốn dừng lại, muốn ngã xuống đất ngủ một giấc, muốn chìm vào giấc ngủ, nếu có thể ngủ rồi tỉnh dậy, biết đâu lại có thêm chút sức lực? Nhưng Thời Thư không muốn dừng lại, quân lương đã bị bán cho Bắc Mân, trong thành vẫn còn đang đợi lương thực tiếp viện, nhiều tướng sĩ đã không còn gì để ăn, thậm chí đang nghĩ đến chuyện ăn thịt người, họ thật quá khổ... Phải nhanh chóng báo tin cho Tạ Vô Sí.


 


Muốn chết.


 


Nhưng phải nói cho Tạ Vô Sí biết chuyện quân lương rồi chết cũng được.


 


Đế giày cọ vào cỏ, mỗi bước của Thời Thư đều là một trận vật lộn, đi không nổi thì dừng lại nghỉ một lát, mất quá nhiều máu khiến toàn thân vô lực, mí mắt cứ rũ xuống, đầu nặng như đeo ngàn cân. Đôi khi Thời Thư gần như nhắm mắt mà đi, chợt mở to mắt, thậm chí còn bò vài bước về phía trước.


 


Thảm quá... Thảm quá... Xui xẻo quá...


 


Ánh trăng mờ trong rừng, một đoạn ký ức khác ùa về trong đầu. Ba năm nay ký ức hiện đại đã bị xóa sạch, chỉ còn lại những chuyện liên quan đến Tạ Vô Sí.


 


Cũng là đêm hè, giữa tiếng ve kêu ếch gọi sau mùa gặt lúa, lúc Tạ Vô Sí tìm thấy cậu, Thời Thư đang mải đuổi bắt côn trùng trong đêm. Tạ Vô Sí dắt theo một con ngựa, quanh người bay lượn đom đóm, dưới ánh trăng nhàn nhạt bước đến bên cậu.


 


Tìm được rồi, Thời Thư khi ấy vừa gặt xong lúa, mệt mỏi rã rời, nằm úp trên lưng ngựa, để Tạ Vô Sí dắt về phủ, thậm chí còn được bế vào phòng. Chỉ nhớ là buồn ngủ thì ngủ, khi tỉnh dậy thì mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi.


 


Thời Thư không hiểu tại sao, luôn nghĩ đến Tạ Vô Sí.


 


Tạ Vô Sí đang điều tra quân lương ở Duẫn Châu, mười vạn tướng sĩ, mạng sống của họ! Nếu Duẫn Châu thất thủ, sẽ là hàng triệu dân chúng rơi vào cảnh lưu lạc... Quân Mân còn nghĩ ra được mưu bán lương địch, thế mà giới thượng tầng Đại Cảnh lại không có chút hành động nào, để mặc kẻ thù tàn sát dân mình...


 


Những binh sĩ đó có biết, khi mình đổ máu chiến đấu ở tiền tuyến, lại có kẻ đem khẩu phần lương thực của họ đem bán?


 


Sinh mạng có cao có thấp, sẽ có người nghĩ vậy, nhưng Thời Thư thì không.


 


Phải tìm Tạ Vô Sí... nói cho hắn chuyện quân lương...


 


Tạ Vô Sí vẫn luôn bận rộn vì chuyện quân lương, nếu nói cho hắn biết, chắc chắn sẽ giúp ích cho công việc của hắn...


 


Thời Thư ngẩng cao cằm trắng trẻo, hai chân run rẩy, lông mày và khóe mắt đều mang theo vẻ đau đớn và không đành lòng, máu tươi nhỏ tong tong xuống đất, kéo dài một đường, tiếp tục bước về phía trước.


 



 


Bên kia, ngoài lán thuốc bằng gỗ, Lâm Dưỡng Xuân đang nghỉ ngơi hóng mát, thấy có người đi tới, liền đứng dậy: “Đại nhân, có hứng nhàn nhã thế này cơ à.”


 


Tạ Vô Sí đi cùng thị vệ, đến chỗ trạm y tế dã chiến tạm thời này, giơ tay ra hiệu miễn lễ, ánh mắt lướt một vòng: “Hôm nay xong việc rồi?”


 


“Hết bận rồi, đã đổi ca, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.”


 


“Các ngươi phòng ngừa ôn dịch là một công lao lớn. Ở đây nhìn qua kham khổ quá, lát nữa bảo người mang thêm ít cơm canh, lương bổng cũng tăng lên.” Tạ Vô Sí nói.


 


“Đa tạ đại nhân ban ân.”


 


Tạ Vô Sí không nói thêm nữa, đi một vòng trong lán trại tạm thời, Lâm Bách Hợp liếc nhìn nét mặt đoán ý: “Đại nhân đang đợi Tiểu Thư huynh đệ sao? Tiểu nhân đưa ngài tới chỗ hắn ở nhé?”


 


Ánh mắt Tạ Vô Sí bình thản: “Hắn đi đâu rồi?”


 


“Đại nhân cũng biết mà. Tiểu Thư huynh đệ không chịu ngồi yên, rảnh tay là không thích ở đây, luôn chạy đông chạy tây, chỗ nào cũng mò mẫm xem xét, chắc lại không biết chạy đâu ngắm hoa ngắm bướm rồi.”


 


“Bình thường tiểu nhân đều đi theo hắn, hôm nay bận giặt đồ nên để hắn tự mình đi chơi.”


 


Vừa vào cửa, bên trong rộng rãi ẩm thấp, không gian được ngăn bằng tấm tre đan, có trải một chiếc giường tre. Treo vài bộ quần áo, Lâm Bách Hợp nói: “Chỗ này, đại nhân cứ ngồi.”


 



Tạ Vô Sí dừng lại trong không gian này, đúng là quần áo của Thời Thư. Tính cậu vốn vậy, không chịu ngồi yên, lúc nào cũng tự tìm việc mà làm. Bên cạnh giường tre treo quần áo sạch sẽ, cả q**n l*t cũng giặt bằng xà phòng, thơm tho sạch sẽ, tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ.


 


Ngoài cửa, mấy người đang bàn tán: “Không lẽ đại nhân Đô Thống Chế định nghỉ lại ở chỗ này?”


 


“Nơi hỗn độn thế này, sao đại nhân có thể ngủ được chứ.”


 


Tạ Vô Sí ngồi trong phòng đợi, người hầu và hộ vệ đi cùng dâng trà, hắn thắp đèn đọc sách, đến khi mắt hơi mỏi ngẩng đầu lên thì đã qua thêm nửa canh giờ, vậy mà Thời Thư vẫn chưa quay lại.


 


Lâm Bách Hợp vội vàng đáp: “Chuyện này... tiểu huynh đệ bình thường thích chạy đi khắp nơi, chúng tôi cũng không rõ.”


 


Tạ Vô Sí hỏi: “Hắn thường đi đâu?”


 


Lâm Bách Hợp: “Không có nơi cố định, cứ lang thang khắp nơi.”


 


Thời Thư là kiểu người mỗi ngày đều thích ngẩng đầu nhìn trời, dù bầu trời chưa chắc đã đẹp, cũng chẳng cần ai đi cùng.


 


Tạ Vô Sí đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Mùa hè, dù đang thời chiến, nhưng mây trên bầu trời vẫn thỉnh thoảng rực rỡ khó tả. Trong không khí mang theo chút oi nồng của mùa hạ, Tạ Vô Sí đi dạo vào trong rừng núi, sau lưng dẫn theo mấy hộ vệ.


 


Lâm Bách Hợp lại đuổi theo: “Đại nhân, dạo gần đây tiểu Thư huynh đệ cứ hay ngó nghiêng về phía nhánh đường kia, không biết có đi về hướng đó không!”


 


“Vậy sao?” Tạ Vô Sí đổi hướng.


 


Trước mắt là rừng rậm núi Đông Đồ, đêm xuống, trong rừng nổi lên làn sương mờ nhạt, tiếng cú mèo kêu như tiếng ai oán, mang theo cảm giác ma quái khắp nơi. Trước đây khi cùng Thời Thư lên đường, hai người thường nhân lúc chiều mát đi dạo quanh những thôn làng hoang vu.


 


Tạ Vô Sí đi vào rừng, lúc nào không hay, việc đến đón Thời Thư về đã trở thành thói quen. Nhưng tính tình của Thời Thư vốn tinh nghịch quậy phá, lúc dễ thương thì thật dễ thương, còn khi tìm thì thật đúng là không tìm được.


 


Quanh qua một triền núi, hộ vệ nhắc nhở: “Đại nhân, trời tối khí mát, dã thú cũng bắt đầu ra kiếm ăn, đi tiếp nữa e rằng nguy hiểm. Nhị công tử cũng chưa chắc đã đi xa như vậy, biết đâu chẳng đi hướng này.”


 


Tạ Vô Sí trầm ngâm rồi nói: “Đi tiếp một đoạn nữa.”


 


Đêm tối tìm người, Tạ Vô Sí cũng không ôm nhiều hy vọng, đến khi đi đến một sườn núi, đang nghĩ có lẽ nên quay về thì không ngờ lại nhìn thấy một bóng người!


 


Dưới ánh trăng mờ, bước chân chậm chạp loạng choạng, dáng người thanh tú cao ráo, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu. Ánh mắt Tạ Vô Sí tập trung lại, lập tức bước nhanh xuống triền núi.


 


Thời Thư vừa ngẩng lên thấy người, còn tưởng là truy binh của Âm Khôn vương tử, sợ đến hồn phi phách tán định trốn, nào ngờ nhìn kỹ lại, gương mặt tuấn tú chợt hiện nụ cười.


 


Tạ Vô Sí lập tức nắm lấy tay Thời Thư, Thời Thư choáng váng ngã nhào vào người hắn: “Tạ Vô Sí, sao lại là ngươi!?”


 


Trong khoảnh khắc, cậu đã được cõng lên lưng. Cảm giác hư nhược và choáng váng lập tức được nâng đỡ, Thời Thư không rõ là vui mừng hay gì, viền mắt nóng lên: “Sao ngươi cứ luôn đến đón ta? Còn luôn tìm được ta?...”


 


Tạ Vô Sí: “Vì ngươi không ngoan, cứ chạy lung tung.”


 


Thời Thư thích chạy lung tung khắp nơi, nên Tạ Vô Sí hình thành thói quen, nếu cậu không chạy xa thì đứng đợi tại chỗ, còn nếu đi xa thì sẽ đi tìm.


 


Lòng Thời Thư yên tĩnh lại, nghe ra ẩn ý trong lời Tạ Vô Sí. Nằm trên lưng hắn, từng lời thốt ra thật gian nan: “Ta muốn nói với ngươi... cái người ngày nào cũng chở mỹ nhân kia... đang buôn bán quân lương... ngươi mau cho người đuổi theo thu hồi lại.”


 


Tạ Vô Sí: “Ngươi nghe lén được những chuyện này nên mới bị thương?”


 


Thời Thư khẽ đáp, khó nhọc nói tiếp: “Còn có người Bắc Mân... bán cho Bắc Mân... Âm Khôn...”


 


Thời Thư dốc hết chút sức lực còn lại, gắng nói rõ toàn bộ tin tức, giọng nói run rẩy, ngắt quãng, cuối cùng nói xong thì yết hầu khẽ trượt một cái, tựa như cảm thấy vô cùng mãn nguyện.


 


Tạ Vô Sí cõng cậu, tim đau nhói đến không biết nói gì, chân mày nhíu lại, sắc mặt u ám, nghe xong, ánh mắt ảm đạm ánh lên sát khí rợn người.


 


“Nếu đúng như lời ngươi nói, thì mọi chuyện đã có thể giải thích được. Bắc Mân hành quân đường dài mà vẫn có thể cầm cự công thành, trong khi trinh sát phía sau lưng địch lại không dò được đường vận lương cụ thể, quân lương thì luôn bị đùn đẩy. Cứ tưởng chỉ là buôn lậu quân lương, không ngờ tên đó vì tiền mà mất hết lương tâm, đem quân lương bán cho quân đội Bắc Mân...”


 


Người nằm trên lưng Tạ Vô Sí, mềm mại, yếu ớt, tỏa ra hương cỏ cây và ánh trăng. Máu trên lưng Thời Thư đã khô lại, chỉ vì bị xóc nảy mà thỉnh thoảng lại nứt toạc. Cằm y trắng nõn thanh tú, lúc này dựa vào sát tai hắn, thở khẽ như con mèo nhỏ.


 


Còn Thời Thư thì sao? Những vết thương hỗn độn kia, bị người ta hành hạ đến thế, đã trải qua chuyện gì? Đi bao lâu mới trở về được?


 


Tạ Vô Sí khẽ gọi: “Tiểu Thư.”


 


“Ừm...”


 


Thời Thư nằm trên lưng hắn, gò má trắng trẻo yên bình, yên tâm mà ngủ thiếp đi.


 




 


Trong thành Lam Tiên, từng con tuấn mã đang giẫm lên mặt đất bùn vàng, qua lại không ngừng, khẩn cấp truyền tin quân tình đến các tướng lĩnh, liên tục liên lạc.


 


Một cỗ xe ngựa, giữ vững thăng bằng tiến vào trong thành.


 


Lúc này trong biệt quán, tiếng tơ đàn sáo trúc, ca múa hát xướng vang lên không ngớt, Giả Ô đang vui vẻ ngâm nga tiểu khúc. Có một vị sư gia lanh lợi khẽ khàng khuyên nhủ: “Lão gia, vị đại nhân Đô Thống Chế kia đã về rồi, có nên tạm cho các vũ kỹ này lui xuống? Kẻo chọc vào điều kiêng kỵ của người?”


 


Giả Ô nằm xoài trên ghế dài, lắc đầu nguầy nguậy: “Hắn lo chuyện quân vụ của hắn, bản quan lo quân vụ của bản quan, hắn đi đường quan đạo của hắn, ta qua cầu độc mộc của ta, nước giếng không phạm nước sông, chẳng lẽ bản quan bận rộn cả ngày, ban đêm nghe chút tiểu khúc cũng phải nhìn sắc mặt người khác sao?!”


 


“Tiểu nhân không có ý đó…”


 


“Vậy thì lui ra!”


 


Giả Ô đứng phắt dậy, hậm hực nói: “Tấu nhạc! Tấu to vào! Tốt nhất để cho hắn nghe thấy!”


 


“Mẹ nó, ai mới là chủ nhân kim chi ngọc diệp thực sự, ai mới là nô tài nơi sơn dã! Thế mà cũng không phân rõ? Người đang ngồi trên long ỷ là ai?!”


 


“Chỉ là một tên hòa thượng chuyển sang làm quân quan, đã khiến các ngươi sợ thành ra thế này? Người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ?!”


 


Kẻ đứng bên gật gù: “Phải phải phải! Tất cả hát to lên!”


 


Tiếng đàn ca loạn xạ, kẻ hèn lại vang hơn tiếng ngọc vàng.


 


Bên ngoài cỗ xe ngựa chạy chậm rãi, nhìn ra là đã được dặn dò cẩn thận tránh xóc nảy. Xe vòng qua biệt quán, Tạ Vô Sí ngồi nhắm mắt trong xe, trong lòng ôm một người. Nghe tiếng đàn sáo bên trong vọng ra, đuôi mày đen nhánh hơi nhướn lên, trên mặt không hề biểu hiện cảm xúc.


 


Hắn ôm chặt người đang ngủ say trong lòng, chỉnh lại đệm lót, tránh chạm vào vết thương, đầu ngón tay có vết chai nhẹ nhàng lướt qua vành tai trắng trẻo của thiếu niên.


 


Một lát sau, xe đến công thự, Tạ Vô Sí nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống, nói: “Đưa đến hành quán của bản quan, chăm sóc cho tốt, vừa tỉnh dậy lập tức báo cho ta.”


 


Dứt lời, tay áo rộng vung lên, hắn xoay người bước vào nghị chính sảnh của Đô Thống Chế phủ.


 


“Thăng trướng! Khẩn cấp triệu tập các vị đại nhân nghị chính!”


 


Tham mưu và các tướng lĩnh bị gọi dậy lúc nửa đêm, vội vàng mặc chỉnh tề, nhanh chóng tụ họp vào trong cửa!


 


Chốc lát sau, các ấn tín được liên tục đưa ra từ bên trong, ngựa từ thành Lam Tiên phóng đi khắp bốn phương tám hướng, phá tan sự yên tĩnh của đêm tối.


 


Mấy trinh sát có võ công cao cường quay lại con đường Thời Thư đã đi, quan sát trong đình một hồi rồi lặng lẽ đuổi theo lên sườn núi, lần theo ánh lửa trong đêm…


 


Một nhóm khác cầm theo ấn tín, điều binh khiển tướng, dẫn theo một hàng binh lính nhanh chóng băng qua ven sông, tiến về bến tàu vận chuyển quân lương, dưới ánh trăng gấp rút hành quân…


 


Lại có một kỵ binh cưỡi tuấn mã, tay cầm ấn tín dính lông vũ, đang phi gấp về hướng đông bắc, dần tiến gần doanh trại chính ở biên giới phương Bắc, nơi ấy, vẫn luôn chờ đợi mệnh lệnh…


 



 


Trong thành Duẫn Châu, núi xác biển máu.


 


Trong thành Lam Tiên, tạm thời vẫn giữ được yên bình.


 


Tạ Vô Sí viết xong thư, trời phương xa đã mờ sáng, trong nghị sự sảnh đã yên tĩnh từ lâu, Lâm Diêm bước vào nói: “Đại nhân có nên nghỉ ngơi một lát không?”


 


Tạ Vô Sí hỏi: “Y tỉnh chưa?”


 


“Nhị công tử vẫn còn ngủ say, đã để đại phu khám qua, trên lưng toàn là thương tích ngoài da, không nghiêm trọng lắm. Nhưng vết thương dày đặc, lại đang mùa hè nắng nóng, cần đề phòng nhiễm trùng nặng thêm.”


 


Tạ Vô Sí bước ra ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ: “Có người dùng đao gây chảy máu diện rộng sau lưng hắn, nhưng lại không lấy mạng, chẳng lẽ là muốn cứu hắn?”


 


Lâm Diêm đáp: “E rằng là vậy.”


 


Tạ Vô Sí hạ mắt, bình tĩnh hỏi: “Ngươi tin vào chuyện thiện giả thiện báo không?”


 


Lâm Diêm: “Hạ quan, không tin.”


 


“Ta cũng không tin.”


 


Tạ Vô Sí bước ra khỏi cửa. Đúng lúc này, có người khác đến báo.


 


“Đại nhân, có gặp nhị công tử không? Hắn tỉnh một lần, vừa tỉnh đã gọi ngài.”


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 91
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...