Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 82: (End)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 82. Mối quan hệ mới
Vài ngày sau, đến cuối tuần.
Lữ Không Quân thức dậy rồi đi tắm, sau đó cầm một tách cà phê vào phòng làm việc, mở máy tính và bắt đầu xử lý công việc.
Từ khi anh bảo Ngu Tiểu Văn hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, thì anh không còn chủ động hỏi thăm hay liên lạc thêm lần nào nữa. Mà đối phương cũng chẳng chủ động liên lạc với anh, cho đến nay đã qua được mấy ngày. Anh mở điện thoại, xem tin nhắn. Tin nhắn vẫn dừng ở chỗ mình gửi đi: “Chờ em trả lời.”
Anh bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Cảm giác khi đối phương đột ngột biến mất lại ùa về, giống như tái phát PTSD.
*Hội chứng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn)
Nhưng anh biết lúc này không nên như vậy. Có lẽ đối phương chỉ cần thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ.
Anh lại tự hỏi có phải đã nói ra quá sớm không. Có lẽ chỉ có mình anh muốn tiến xa hơn, còn đối phương thì không hề có ý định như vậy. Ngu Tiểu Văn xưa nay vẫn luôn như thế.
Anh cầm tách cà phê lên nhưng không uống, chỉ cắn vào vành cốc mà bắt đầu hối hận.
Anh không nên nóng vội nhắc đến chuyện đó.
Đơn xin tạm nghỉ việc cũng còn treo, anh không biết có nên hối tiếp hay không.
Đã lâu lắm rồi anh chưa từng phiền muộn như vậy.
Đến hơn mười giờ, tâm trạng Lữ Không Quân đã tệ đến cực điểm.
Đến trưa, anh hạ quyết tâm phải đích thân đến nhà Ngu Tiểu Văn một chuyến. Không hẳn là để cưỡng cầu một câu trả lời nào.
Có lẽ anh chỉ muốn đến xem thử, sau ngần ấy ngày suy nghĩ, bây giờ Ngu Tiểu Văn có phản ứng thế nào về chuyện này. Nếu cảm thấy thời điểm chưa thích hợp, thì quả thực cũng chẳng cần phải vội vàng thúc ép điều gì. Nghĩ vậy anh nhanh chóng hành động, thay quần áo, cầm chìa khóa xe rồi bước ra khỏi nhà.
Mưa thu lại rơi lất phất. Lữ Không Quân đến hẻm Liên Vụ, xuống xe, bung ô rồi nhanh bước đi về phía khu cư xá nơi Ngu Tiểu Văn ở. Nếu không có nhiệm vụ khẩn cấp, hôm nay Ngu Tiểu Văn hẳn là đang nghỉ. Nhưng với thân phận cảnh sát hình sự, chẳng ai dám chắc sẽ không có vụ án nào bất ngờ xảy ra, cũng chẳng thể khẳng định y có đang ở nhà hay không.
Lữ Không Quân lại thấy việc mình đường đột đến đây thật không lý trí. Anh bước vào hành lang, gấp ô lại, rồi sải bước đi lên cầu thang.
Khi đến trước cửa nhà Ngu Tiểu Văn, anh giơ tay chuẩn bị gõ cửa. Nhưng vừa lúc ngón tay chạm nhẹ vào cánh cửa, thì cánh cửa đã tự mình khẽ mở ra.
Không khóa.
Lữ Không Quân sững lại một thoáng, rồi lập tức đẩy mạnh cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn, dưới trời mưa hôm nay càng thêm ảm đạm. Trong bóng tối ấy, dường như có gì đó khác lạ. Căn phòng chật hẹp lại trông có chút trống trải. Khi nhìn kỹ hơn sẽ nhận ra: bàn ghế vẫn còn, nhưng đồ đạc thì biến mất cả. Bao gồm cả chiếc cốc hoa hồng mai, khung ảnh, và… Lữ Không Quân lại tiến thêm một bước, tiếp tục quan sát.
Thiên nga pha lê cũng biến mất.
Anh đi đến cửa phòng ngủ, ánh sáng chỗ này khá hơn một chút. Nhưng tình trạng cũng giống hệt vậy, giống như một căn phòng bỏ trống chờ cho thuê, ngoài đồ dùng trong nhà ra thì chẳng còn gì.
Anh đứng đó. Nhìn.
Anh bất động, không biết thời gian trôi qua thế nào. Cũng chẳng nghe thấy tiếng mưa rơi từ ban công trống trải vọng vào.
Bàn tay anh bắt đầu run lên.
… Nhà mình ở Khu Cam, có một tầng hầm.
Anh có một tầng hầm.
Anh có một…
“Cục cưng.”
Lữ Không Quân quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt nhạt màu ấy, đôi mắt thường xuyên xuất hiện trong khung cảnh kia, hư hư thực thực.
…
Con hẻm Liên Vụ nơi Ngu Tiểu Văn ở đã nói giải tỏa thì sẽ giải tỏa, từ lúc y phát bệnh đã có thông báo, đến giờ cuối cùng cũng chính thức bắt đầu. Gần đây nhiều người đã dọn đi, y cũng không muốn dây dưa. Đầu tiên y gửi tạm đồ dùng cá nhân vào ký túc xá cảnh sát, còn mấy món đồ gỗ nhỏ thì xem thử cái nào không đáng tiền thì bán cho mấy bác thu mua phế liệu.
Ngu Tiểu Văn vừa liên hệ xong với bác ở trạm thu mua, vừa lau mấy giọt nước mưa trên đầu, vừa ba bước nhảy hai mà phóng vọt lên cầu thang. Lên đến đầu bậc thang, y bất ngờ phát hiện cửa nhà mình đang mở toang.
… Có trộm vào sao?
Ban ngày cuối tuần thế này chắc không đâu. Y vừa nghi hoặc vừa bước vào. Sau đó y nhìn thấy bóng lưng một người. Dù ánh sáng khá mờ, nhưng dáng người cao gầy kia thì chắc chắn là bóng lưng của bác sĩ Lữ nhà mình, chẳng cần nhìn rõ cũng nhận ra. Thế là Ngu Tiểu Văn liền bật đèn, đi tới gọi anh.
“Cục cưng, sao anh đến mà không báo trước…”
Ngu Tiểu Văn dừng lại bên cạnh, lúc này đối phương mới dường như có chút phản ứng, quay đầu nhìn lại.
Ngu Tiểu Văn thấy trong mắt anh tràn đầy thứ ánh sáng lấp lánh. Ban đầu nó còn đọng trong khóe mắt, nhưng bởi vì động tác quay đầu này, những ánh sáng lấp lánh ấy liền không kìm được mà chảy xuống từ chính giữa mắt.
“…” Ngu Tiểu Văn khiếp sợ im bặt.
Lữ Không Quân đã từng nhìn thấy y rơi nước mắt vô số lần. Nếu nhớ không lầm… thì đây lại là lần đầu tiên y thấy đối phương rơi lệ.
Dù chỉ là một giọt, nhưng cũng đủ khiến Ngu Tiểu Văn bối rối hoảng loạn ngay tức khắc: “Anh, anh sao vậy? Hửm?”
Y lập tức đưa tay vuốt lên gương mặt đối phương, nhẹ nhàng lau đi dấu vết giọt lệ kia.
Lữ Không Quân nhìn y, đôi mắt dần mở to, chăm chú nhìn chằm chằm vào y.
Mà Ngu Tiểu Văn thì dời ánh mắt khỏi gương mặt Lữ Không Quân, nhìn sang căn phòng trống rỗng mà anh vừa quay lưng lại.
Trong đầu dường như lóe lên một suy đoán nào đó, rồi ngay sau đó Ngu Tiểu Văn lập tức quay lại nhìn gương mặt Lữ Không Quân, như muốn tìm ra manh mối gì đó ở đấy.
Y hít một hơi: “Anh tưởng là em…”
“Anh không sao.” Lữ Không Quân nói, rồi gỡ bàn tay đang đặt trên mặt mình xuống, sải bước rời khỏi căn phòng.
Ngu Tiểu Văn ngẩn ra hai giây, trong đầu đầy ắp hình ảnh về giọt nước mắt kia. Y nhìn căn phòng trống không, độ ấm của giọt lệ ấy dần dần bốc lên trong lồng ngực, cho đến khi bỏng rát khiến y cảm nhận đau nhói mới giật mình tỉnh lại. Sau đó y chạy đến cửa, chộp lấy chiếc ô Lữ Không Quân bỏ lại nơi ngưỡng cửa, rồi lao nhanh ra ngoài.
“Lữ Không Quân!”
Y chạy nhanh, bắt kịp đối phương ở góc cầu thang dưới tầng, che cây ô lên ngang đầu hai người.
Lữ Không Quân dừng lại, ngoảnh đầu nhìn y.
Ngu Tiểu Văn đứng đối diện anh, điều hòa lại nhịp thở. Nhìn nhau một lát, y tiến lại gần hơn, giải thích: “Nhà em sắp bị giải tỏa nên dạo này sẽ chuyển nhà, trước đây đã nói với anh rồi mà ha? Nhiều người đã chuyển đi hết rồi, mấy ngày nay em rảnh nên cũng dọn theo. Em cũng không có nhiều đồ, mấy thứ nhỏ nhỏ em tự lái xe đem lên ký túc xá cảnh sát để tạm trước. Còn anh…”
Nếu anh đến mà không gặp được em, có thể nhắn WeChat cho em. Ngu Tiểu Văn vốn định nói câu này, nhưng bỗng nhớ tới việc mình đã từng biến mất, nhắn WeChat cũng tìm không ra. Thế nên y không nói ra.
Lữ Không Quân cũng nhìn y, một lúc sau nói: “Ừ, em có nói rồi. Anh chỉ chợt nhớ đến vài chuyện trước kia. Xin lỗi đã làm em giật mình.”
Ngu Tiểu Văn hơi sững sốt, rồi thở phào. Y giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay đối phương: “Em chắc chắn sẽ không rời đi nữa.”
“Ừ.”
“… Mấy ngày nay, em đã suy nghĩ về mấy lời anh nói.” Ngu Tiểu Văn nói, “Em định xử lý xong mấy thứ ở đây rồi sẽ liên lạc với anh.”
“Em cũng đã nghĩ rồi, em thấy…” Y nghĩ một chút rồi nói, “Em hơi sợ mình sẽ không thể khiến anh luôn luôn cảm thấy hạnh phúc.”
Đôi mắt vốn đã u buồn của Lữ Không Quân lại càng thêm u tối. Anh không nói gì.
Ngu Tiểu Văn nhìn thấy đôi mắt đó, chúng đã trở lại trong veo như bình thường. Nhưng trong đầu y, khuôn mặt đó vẫn còn dính một giọt nước mắt. Cái cảm giác cháy bỏng trong ngực bắt đầu lan ra khắp người. Nhưng cảm giác ấy không còn quá đau nhức nữa, mà biến thành một thứ nhiệt năng, trở thành một hơi ấm tiếp thêm sức lực cho y.
“Em.” Y nói khàn một tiếng.
Rồi hít sâu một hơi, thở ra.
“Nhưng em thật sự không muốn anh đi kết hôn với bất kỳ ai khác.”
Lữ Không Quân chăm chú nhìn vào mắt y, u buồn nhạt dần, nhường chỗ cho ánh sáng.
“Vậy nên, em sẽ cố gắng hướng về phía tốt đẹp hơn.”
Ngu Tiểu Văn gãi gãi mu bàn tay đang cầm ô, có chút ngại ngùng không dám nói hết cả câu. Ấp úng một hồi, y nói: “Hey em nghĩ ấy, thật ra chẳng ai hoàn hảo, ‘luôn luôn’ hạnh phúc gì đó… còn phải bước đi xem sao, vừa đi vừa trân trọng. Dù sao em sẽ luôn yêu anh, không thay đổi. Anh cũng ừm em.., vậy thì hạnh phúc đâu có khó, phải không? … Vậy là.”
Lữ Không Quân nhẹ giọng nói: “Muốn kết hôn à?”
“…”
Đối phương vậy mà lại nói ra rồi!
Ngu Tiểu Văn lập tức cảm giác ngọn lửa kia bùng cháy dồn thẳng lên mặt.
“Muốn kết hôn à.” Đối phương nói thêm một lần nữa!
Ngu Tiểu Văn cắn môi nói lí nhí như tiếng muỗi: “À… được.”
Lữ Không Quân ôm chặt lấy y. Đó là một cái ôm chặt đến mức khiến y nghẹt thở.
“Không được hối hận.”
Ngu Tiểu Văn nói: “Không, không hối hận.”
Lữ Không Quân: “Lúc này thì đừng có nói lắp.”
Ngu Tiểu Văn: “…”
Ngu Tiểu Văn cố nhịn nỗi chua xót dâng lên trong mũi sau khi thốt ra ba chữ kia, trịnh trọng, bình tĩnh, nhả chữ rõ ràng mà một lần nữa đáp lại đối phương: “Em đã quyết định rồi. Sẽ không hối hận.”
…
Vào cuối tuần của một tuần sau. Buổi sáng nắng chan hòa.
Khoác trên mình quân phục, chỉnh tề đến mức gần như phát sáng, Lữ Không Quân ngồi trước bàn, mắt vẫn dán chặt vào chiếc điện thoại đang tắt màn hình.
Điện thoại bỗng rung lên.
Anh kịp cầm lên nhìn trước khi nó dừng rung.
Đệt: Em đến rồi. Em đang đợi ngoài khu nhà anh đây.
Nhưng không vội, anh cứ chỉnh tề rồi hãy ra.
Đệt: Hay là mặc quân phục đi? Trông chính thức hơn.
…
Ngu Tiểu Văn đã tới từ sáng sớm, nhưng cứ loanh quanh dưới tán cây, đến khi nắng lên cao y mới lấy hết can đảm gửi tin nhắn. Giờ y đang đợi. Tim đập thình thịch, thở gấp gáp, nhưng vẫn cố giữ dáng mà cài chặt khuy áo cảnh phục, không tháo ra. Chân mỏi rồi, nhưng y cũng không ngồi xổm nghỉ, vì không muốn để quần bị phồng lên. Từ năm giờ sáng nay, y đã dậy đi qua đi lại, là ủi quần áo không biết bao nhiêu lần, nên tuyệt đối không thể có một nếp nhăn nào.
Một bóng người từ trong tiểu khu đi ra.
Quả nhiên anh nghe lời mình, mặc quân phục.
Người đó vừa xuất hiện, những thứ khác xung quanh lập tức trở nên mờ nhạt. Ngu Tiểu Văn lập tức chạy nhanh về phía trước.
Khi đứng đối diện, y phát hiện gương mặt vốn đã đẹp đến chết người của Lữ Không Quân hôm nay dường như còn đẹp hơn một chút, gần như phát sáng. Ví dụ như, mái tóc thoạt nhìn chẳng khác gì thường ngày, nhưng nhìn kỹ, từng sợi đều ngay ngắn như thể đã qua sự chỉnh đốn nghiêm khắc nhất. Khiến cho mái tóc mình sáng nay cố tình gội rồi sấy phồng lên bằng kỹ thuật vụng về, giờ trông thành ra lố lăng và ngốc nghếch.
Ngu Tiểu Văn bỗng chợt muốn rút lui.
Y nghiêm khắc ngăn mình lại. Rồi ngẩng đầu lên, một chân gác lên bậc vỉa hè, một tay kéo cổ áo cho gió lùa vào, dùng giọng điệu kiểu cậy mạnh bắt nạt mà nói: “Anh đẹp thật đấy!”
Lữ Không Quân không đáp lại lời khen đó. Cũng chẳng bảo “em cũng vậy”. Điều đó làm Ngu Tiểu Văn hơi không vui.
…
Lữ Không Quân lại nhìn thấy đôi mắt màu sáng ấy.
Người đã bước vào đời anh bằng mối quan hệ tống tiền. Thật ra cũng không phải một tên tống tiền chân chính.
Em ấy từng nhận nhiều bằng khen, phá được vô số vụ án lớn. Là một cảnh sát dũng cảm và phi thường.
Là người lặng lẽ dành cho mình rất nhiều ưu ái.
Mặt trời rực rỡ, bóng cây loang lổ. Bộ cảnh phục của em ấy rất chỉnh tề, dù trời nóng nực cũng không cởi một cúc áo nào, có lẽ vì yêu cầu của cấp trên. Em đứng thẳng lưng, dáng người cao gầy thẳng tắp, tay giơ lên che nắng, ngăn lấy những cánh hoa hồng mai đang bay theo làn gió nóng.
Em ấy nhìn sang đây. Ánh mắt ấy dừng lại, gió cũng ngừng thổi. Cánh hoa hồng mai trong miệng cũng thôi lăn tròn, nhẹ nhàng lướt qua vạt áo rơi xuống mặt đất.
Em ấy nheo đôi mắt ấy lại, như một kẻ cờ bạc ngạo nghễ.
Rồi em lại ngẩng lên, như một tín đồ thận trọng.
…Em bước đến.
Mỗi lần nhìn thấy tôi xuất hiện, em sẽ lập tức sáng bừng đôi mắt ấy, đứng chờ tôi, hoặc tiến lại gần tôi.
Cúi đầu sờ miếng dán ức chế màu đỏ sẫm sau gáy, phát hiện nó dán rất chắc, rồi sẽ lập tức phồng má lên, lộ vẻ láu lỉnh và từng trải, tiếp tục vênh váo sai khiến người khác.
Em ấy đứng ngay trước mặt tôi, nói gì đó. Đôi mắt nhạt màu lại chớp chớp. Rồi từng bước, từng bước một, vòng ra sau lưng tôi.
… Làm gì vậy. Lại định trêu anh nữa à, Ngu Tiểu Văn.
Em…
Em là một người dũng cảm, đáng yêu, sống động, và phi thường.
Khiến anh thực sự nhớ một người không thể nào quên.
Anh muốn ôm em dưới ánh mặt trời.
Rất nhiều lần trong mơ, khi Lữ Không Quân quay mặt về phía đối phương, ánh nắng vàng chói chang sẽ rọi lên mặt anh, rồi anh tỉnh dậy trong tầm nhìn ẩm mờ.
…
“Em nói.” Ngu Tiểu Văn vòng ra phía sau, nhìn bộ quân phục thẳng nếp của anh, giọng chua chua: “Mấy cái vải quân phục của các anh trông giống như không cần ủi cũng đứng phom. Thật mẹ nó tuyệt. Chứ không như cảnh phục của tụi em…”
Lữ Không Quân đột nhiên quay lại nhìn y, nở một nụ cười rạng rỡ hoàn hảo.
Ngu Tiểu Văn nhìn anh, ngây người, không hiểu nụ cười ấy từ đâu mà có.
“Em đẹp hơn anh.” Lữ Không Quân mới trả lời.
“…” Ngu Tiểu Văn ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc có vẻ hơi bù xù của mình, “Em đã tìm hiểu rồi. Nghe nói cả thành phố Mạn Kinh, chỗ chụp ảnh ở cục đăng ký trên phố Phụ Nam là đẹp nhất.”
Lữ Không Quân bước tới, ôm chặt y.
“Được rồi.”
Hôm nay, giữa mùa mưa bất tận ở Mạn Kinh, hiếm hoi xuất hiện một ngày nắng rực rỡ.
Tên tống tiền và nạn nhân sắp thực hiện nguyện vọng cuối cùng, chấm dứt mối quan hệ tống tiền của họ.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng cục cưng Tiểu Quân và cục cưng Tiểu Văn đến tận đây ~
Đặc biệt cảm ơn mọi người đã ở bên mình, cùng mình viết xong bộ truyện này.
Chúc các bé độc giả đều hạnh phúc, vui vẻ và khỏe mạnh!
caphaos: Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Suỵt, Đừng Nói Chuyện, tác giả Tại Hạ Tiểu Thần j và caphaos trong một hành trình khá dài, và đầy thử thách. Từ hôm tác giả đăng full truyện lên TB, mình cũng đã ráng edit nhanh vì không muốn để mọi người đợi quá lâu, nên bản edit sẽ khá bất ổn, vì vậy đành trông chờ vào Beihe chuốt lại văn giúp chị hehe.
Truyện sẽ có ngoại truyện về cp chính và cp Lữ cả với 13 nhưng như thông báo trước mình sẽ chỉ edit NT của Tiểu Văn với Tiểu Quân thôi nhé.
Và nếu bạn nào có follow facebook của mình hoặc có để ý thì Suỵt là bộ truyện cuối cùng của mình. Nên cũng nhân dịp này mình xin gửi lời chào tạm biệt chính thức luôn tới mọi người luôn hehe.
Các NT của các bộ trong nhà mình vẫn sẽ ráng hoàn thành nên mọi người không cần lo he.
Tạm biệt mọi người.
from caphaos with love.
Chương 82. Mối quan hệ mới
Vài ngày sau, đến cuối tuần.
Lữ Không Quân thức dậy rồi đi tắm, sau đó cầm một tách cà phê vào phòng làm việc, mở máy tính và bắt đầu xử lý công việc.
Từ khi anh bảo Ngu Tiểu Văn hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, thì anh không còn chủ động hỏi thăm hay liên lạc thêm lần nào nữa. Mà đối phương cũng chẳng chủ động liên lạc với anh, cho đến nay đã qua được mấy ngày. Anh mở điện thoại, xem tin nhắn. Tin nhắn vẫn dừng ở chỗ mình gửi đi: “Chờ em trả lời.”
Anh bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Cảm giác khi đối phương đột ngột biến mất lại ùa về, giống như tái phát PTSD.
*Hội chứng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn)
Nhưng anh biết lúc này không nên như vậy. Có lẽ đối phương chỉ cần thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ.
Anh lại tự hỏi có phải đã nói ra quá sớm không. Có lẽ chỉ có mình anh muốn tiến xa hơn, còn đối phương thì không hề có ý định như vậy. Ngu Tiểu Văn xưa nay vẫn luôn như thế.
Anh cầm tách cà phê lên nhưng không uống, chỉ cắn vào vành cốc mà bắt đầu hối hận.
Anh không nên nóng vội nhắc đến chuyện đó.
Đơn xin tạm nghỉ việc cũng còn treo, anh không biết có nên hối tiếp hay không.
Đã lâu lắm rồi anh chưa từng phiền muộn như vậy.
Đến hơn mười giờ, tâm trạng Lữ Không Quân đã tệ đến cực điểm.
Đến trưa, anh hạ quyết tâm phải đích thân đến nhà Ngu Tiểu Văn một chuyến. Không hẳn là để cưỡng cầu một câu trả lời nào.
Có lẽ anh chỉ muốn đến xem thử, sau ngần ấy ngày suy nghĩ, bây giờ Ngu Tiểu Văn có phản ứng thế nào về chuyện này. Nếu cảm thấy thời điểm chưa thích hợp, thì quả thực cũng chẳng cần phải vội vàng thúc ép điều gì. Nghĩ vậy anh nhanh chóng hành động, thay quần áo, cầm chìa khóa xe rồi bước ra khỏi nhà.
Mưa thu lại rơi lất phất. Lữ Không Quân đến hẻm Liên Vụ, xuống xe, bung ô rồi nhanh bước đi về phía khu cư xá nơi Ngu Tiểu Văn ở. Nếu không có nhiệm vụ khẩn cấp, hôm nay Ngu Tiểu Văn hẳn là đang nghỉ. Nhưng với thân phận cảnh sát hình sự, chẳng ai dám chắc sẽ không có vụ án nào bất ngờ xảy ra, cũng chẳng thể khẳng định y có đang ở nhà hay không.
Lữ Không Quân lại thấy việc mình đường đột đến đây thật không lý trí. Anh bước vào hành lang, gấp ô lại, rồi sải bước đi lên cầu thang.
Khi đến trước cửa nhà Ngu Tiểu Văn, anh giơ tay chuẩn bị gõ cửa. Nhưng vừa lúc ngón tay chạm nhẹ vào cánh cửa, thì cánh cửa đã tự mình khẽ mở ra.
Không khóa.
Lữ Không Quân sững lại một thoáng, rồi lập tức đẩy mạnh cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn, dưới trời mưa hôm nay càng thêm ảm đạm. Trong bóng tối ấy, dường như có gì đó khác lạ. Căn phòng chật hẹp lại trông có chút trống trải. Khi nhìn kỹ hơn sẽ nhận ra: bàn ghế vẫn còn, nhưng đồ đạc thì biến mất cả. Bao gồm cả chiếc cốc hoa hồng mai, khung ảnh, và… Lữ Không Quân lại tiến thêm một bước, tiếp tục quan sát.
Thiên nga pha lê cũng biến mất.
Anh đi đến cửa phòng ngủ, ánh sáng chỗ này khá hơn một chút. Nhưng tình trạng cũng giống hệt vậy, giống như một căn phòng bỏ trống chờ cho thuê, ngoài đồ dùng trong nhà ra thì chẳng còn gì.
Anh đứng đó. Nhìn.
Anh bất động, không biết thời gian trôi qua thế nào. Cũng chẳng nghe thấy tiếng mưa rơi từ ban công trống trải vọng vào.
Bàn tay anh bắt đầu run lên.
… Nhà mình ở Khu Cam, có một tầng hầm.
Anh có một tầng hầm.
Anh có một…
“Cục cưng.”
Lữ Không Quân quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt nhạt màu ấy, đôi mắt thường xuyên xuất hiện trong khung cảnh kia, hư hư thực thực.
…
Con hẻm Liên Vụ nơi Ngu Tiểu Văn ở đã nói giải tỏa thì sẽ giải tỏa, từ lúc y phát bệnh đã có thông báo, đến giờ cuối cùng cũng chính thức bắt đầu. Gần đây nhiều người đã dọn đi, y cũng không muốn dây dưa. Đầu tiên y gửi tạm đồ dùng cá nhân vào ký túc xá cảnh sát, còn mấy món đồ gỗ nhỏ thì xem thử cái nào không đáng tiền thì bán cho mấy bác thu mua phế liệu.
Ngu Tiểu Văn vừa liên hệ xong với bác ở trạm thu mua, vừa lau mấy giọt nước mưa trên đầu, vừa ba bước nhảy hai mà phóng vọt lên cầu thang. Lên đến đầu bậc thang, y bất ngờ phát hiện cửa nhà mình đang mở toang.
… Có trộm vào sao?
Ban ngày cuối tuần thế này chắc không đâu. Y vừa nghi hoặc vừa bước vào. Sau đó y nhìn thấy bóng lưng một người. Dù ánh sáng khá mờ, nhưng dáng người cao gầy kia thì chắc chắn là bóng lưng của bác sĩ Lữ nhà mình, chẳng cần nhìn rõ cũng nhận ra. Thế là Ngu Tiểu Văn liền bật đèn, đi tới gọi anh.
“Cục cưng, sao anh đến mà không báo trước…”
Ngu Tiểu Văn dừng lại bên cạnh, lúc này đối phương mới dường như có chút phản ứng, quay đầu nhìn lại.
Ngu Tiểu Văn thấy trong mắt anh tràn đầy thứ ánh sáng lấp lánh. Ban đầu nó còn đọng trong khóe mắt, nhưng bởi vì động tác quay đầu này, những ánh sáng lấp lánh ấy liền không kìm được mà chảy xuống từ chính giữa mắt.
“…” Ngu Tiểu Văn khiếp sợ im bặt.
Lữ Không Quân đã từng nhìn thấy y rơi nước mắt vô số lần. Nếu nhớ không lầm… thì đây lại là lần đầu tiên y thấy đối phương rơi lệ.
Dù chỉ là một giọt, nhưng cũng đủ khiến Ngu Tiểu Văn bối rối hoảng loạn ngay tức khắc: “Anh, anh sao vậy? Hửm?”
Y lập tức đưa tay vuốt lên gương mặt đối phương, nhẹ nhàng lau đi dấu vết giọt lệ kia.
Lữ Không Quân nhìn y, đôi mắt dần mở to, chăm chú nhìn chằm chằm vào y.
Mà Ngu Tiểu Văn thì dời ánh mắt khỏi gương mặt Lữ Không Quân, nhìn sang căn phòng trống rỗng mà anh vừa quay lưng lại.
Trong đầu dường như lóe lên một suy đoán nào đó, rồi ngay sau đó Ngu Tiểu Văn lập tức quay lại nhìn gương mặt Lữ Không Quân, như muốn tìm ra manh mối gì đó ở đấy.
Y hít một hơi: “Anh tưởng là em…”
“Anh không sao.” Lữ Không Quân nói, rồi gỡ bàn tay đang đặt trên mặt mình xuống, sải bước rời khỏi căn phòng.
Ngu Tiểu Văn ngẩn ra hai giây, trong đầu đầy ắp hình ảnh về giọt nước mắt kia. Y nhìn căn phòng trống không, độ ấm của giọt lệ ấy dần dần bốc lên trong lồng ngực, cho đến khi bỏng rát khiến y cảm nhận đau nhói mới giật mình tỉnh lại. Sau đó y chạy đến cửa, chộp lấy chiếc ô Lữ Không Quân bỏ lại nơi ngưỡng cửa, rồi lao nhanh ra ngoài.
“Lữ Không Quân!”
Y chạy nhanh, bắt kịp đối phương ở góc cầu thang dưới tầng, che cây ô lên ngang đầu hai người.
Lữ Không Quân dừng lại, ngoảnh đầu nhìn y.
Ngu Tiểu Văn đứng đối diện anh, điều hòa lại nhịp thở. Nhìn nhau một lát, y tiến lại gần hơn, giải thích: “Nhà em sắp bị giải tỏa nên dạo này sẽ chuyển nhà, trước đây đã nói với anh rồi mà ha? Nhiều người đã chuyển đi hết rồi, mấy ngày nay em rảnh nên cũng dọn theo. Em cũng không có nhiều đồ, mấy thứ nhỏ nhỏ em tự lái xe đem lên ký túc xá cảnh sát để tạm trước. Còn anh…”
Nếu anh đến mà không gặp được em, có thể nhắn WeChat cho em. Ngu Tiểu Văn vốn định nói câu này, nhưng bỗng nhớ tới việc mình đã từng biến mất, nhắn WeChat cũng tìm không ra. Thế nên y không nói ra.
Lữ Không Quân cũng nhìn y, một lúc sau nói: “Ừ, em có nói rồi. Anh chỉ chợt nhớ đến vài chuyện trước kia. Xin lỗi đã làm em giật mình.”
Ngu Tiểu Văn hơi sững sốt, rồi thở phào. Y giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay đối phương: “Em chắc chắn sẽ không rời đi nữa.”
“Ừ.”
“… Mấy ngày nay, em đã suy nghĩ về mấy lời anh nói.” Ngu Tiểu Văn nói, “Em định xử lý xong mấy thứ ở đây rồi sẽ liên lạc với anh.”
“Em cũng đã nghĩ rồi, em thấy…” Y nghĩ một chút rồi nói, “Em hơi sợ mình sẽ không thể khiến anh luôn luôn cảm thấy hạnh phúc.”
Đôi mắt vốn đã u buồn của Lữ Không Quân lại càng thêm u tối. Anh không nói gì.
Ngu Tiểu Văn nhìn thấy đôi mắt đó, chúng đã trở lại trong veo như bình thường. Nhưng trong đầu y, khuôn mặt đó vẫn còn dính một giọt nước mắt. Cái cảm giác cháy bỏng trong ngực bắt đầu lan ra khắp người. Nhưng cảm giác ấy không còn quá đau nhức nữa, mà biến thành một thứ nhiệt năng, trở thành một hơi ấm tiếp thêm sức lực cho y.
“Em.” Y nói khàn một tiếng.
Rồi hít sâu một hơi, thở ra.
“Nhưng em thật sự không muốn anh đi kết hôn với bất kỳ ai khác.”
Lữ Không Quân chăm chú nhìn vào mắt y, u buồn nhạt dần, nhường chỗ cho ánh sáng.
“Vậy nên, em sẽ cố gắng hướng về phía tốt đẹp hơn.”
Ngu Tiểu Văn gãi gãi mu bàn tay đang cầm ô, có chút ngại ngùng không dám nói hết cả câu. Ấp úng một hồi, y nói: “Hey em nghĩ ấy, thật ra chẳng ai hoàn hảo, ‘luôn luôn’ hạnh phúc gì đó… còn phải bước đi xem sao, vừa đi vừa trân trọng. Dù sao em sẽ luôn yêu anh, không thay đổi. Anh cũng ừm em.., vậy thì hạnh phúc đâu có khó, phải không? … Vậy là.”
Lữ Không Quân nhẹ giọng nói: “Muốn kết hôn à?”
“…”
Đối phương vậy mà lại nói ra rồi!
Ngu Tiểu Văn lập tức cảm giác ngọn lửa kia bùng cháy dồn thẳng lên mặt.
“Muốn kết hôn à.” Đối phương nói thêm một lần nữa!
Ngu Tiểu Văn cắn môi nói lí nhí như tiếng muỗi: “À… được.”
Lữ Không Quân ôm chặt lấy y. Đó là một cái ôm chặt đến mức khiến y nghẹt thở.
“Không được hối hận.”
Ngu Tiểu Văn nói: “Không, không hối hận.”
Lữ Không Quân: “Lúc này thì đừng có nói lắp.”
Ngu Tiểu Văn: “…”
Ngu Tiểu Văn cố nhịn nỗi chua xót dâng lên trong mũi sau khi thốt ra ba chữ kia, trịnh trọng, bình tĩnh, nhả chữ rõ ràng mà một lần nữa đáp lại đối phương: “Em đã quyết định rồi. Sẽ không hối hận.”
…
Vào cuối tuần của một tuần sau. Buổi sáng nắng chan hòa.
Khoác trên mình quân phục, chỉnh tề đến mức gần như phát sáng, Lữ Không Quân ngồi trước bàn, mắt vẫn dán chặt vào chiếc điện thoại đang tắt màn hình.
Điện thoại bỗng rung lên.
Anh kịp cầm lên nhìn trước khi nó dừng rung.
Đệt: Em đến rồi. Em đang đợi ngoài khu nhà anh đây.
Đệt: Hay là mặc quân phục đi? Trông chính thức hơn.
…
Ngu Tiểu Văn đã tới từ sáng sớm, nhưng cứ loanh quanh dưới tán cây, đến khi nắng lên cao y mới lấy hết can đảm gửi tin nhắn. Giờ y đang đợi. Tim đập thình thịch, thở gấp gáp, nhưng vẫn cố giữ dáng mà cài chặt khuy áo cảnh phục, không tháo ra. Chân mỏi rồi, nhưng y cũng không ngồi xổm nghỉ, vì không muốn để quần bị phồng lên. Từ năm giờ sáng nay, y đã dậy đi qua đi lại, là ủi quần áo không biết bao nhiêu lần, nên tuyệt đối không thể có một nếp nhăn nào.
Một bóng người từ trong tiểu khu đi ra.
Quả nhiên anh nghe lời mình, mặc quân phục.
Người đó vừa xuất hiện, những thứ khác xung quanh lập tức trở nên mờ nhạt. Ngu Tiểu Văn lập tức chạy nhanh về phía trước.
Khi đứng đối diện, y phát hiện gương mặt vốn đã đẹp đến chết người của Lữ Không Quân hôm nay dường như còn đẹp hơn một chút, gần như phát sáng. Ví dụ như, mái tóc thoạt nhìn chẳng khác gì thường ngày, nhưng nhìn kỹ, từng sợi đều ngay ngắn như thể đã qua sự chỉnh đốn nghiêm khắc nhất. Khiến cho mái tóc mình sáng nay cố tình gội rồi sấy phồng lên bằng kỹ thuật vụng về, giờ trông thành ra lố lăng và ngốc nghếch.
Ngu Tiểu Văn bỗng chợt muốn rút lui.
Y nghiêm khắc ngăn mình lại. Rồi ngẩng đầu lên, một chân gác lên bậc vỉa hè, một tay kéo cổ áo cho gió lùa vào, dùng giọng điệu kiểu cậy mạnh bắt nạt mà nói: “Anh đẹp thật đấy!”
Lữ Không Quân không đáp lại lời khen đó. Cũng chẳng bảo “em cũng vậy”. Điều đó làm Ngu Tiểu Văn hơi không vui.
…
Lữ Không Quân lại nhìn thấy đôi mắt màu sáng ấy.
Người đã bước vào đời anh bằng mối quan hệ tống tiền. Thật ra cũng không phải một tên tống tiền chân chính.
Em ấy từng nhận nhiều bằng khen, phá được vô số vụ án lớn. Là một cảnh sát dũng cảm và phi thường.
Là người lặng lẽ dành cho mình rất nhiều ưu ái.
Mặt trời rực rỡ, bóng cây loang lổ. Bộ cảnh phục của em ấy rất chỉnh tề, dù trời nóng nực cũng không cởi một cúc áo nào, có lẽ vì yêu cầu của cấp trên. Em đứng thẳng lưng, dáng người cao gầy thẳng tắp, tay giơ lên che nắng, ngăn lấy những cánh hoa hồng mai đang bay theo làn gió nóng.
Em ấy nhìn sang đây. Ánh mắt ấy dừng lại, gió cũng ngừng thổi. Cánh hoa hồng mai trong miệng cũng thôi lăn tròn, nhẹ nhàng lướt qua vạt áo rơi xuống mặt đất.
Em ấy nheo đôi mắt ấy lại, như một kẻ cờ bạc ngạo nghễ.
Rồi em lại ngẩng lên, như một tín đồ thận trọng.
…Em bước đến.
Mỗi lần nhìn thấy tôi xuất hiện, em sẽ lập tức sáng bừng đôi mắt ấy, đứng chờ tôi, hoặc tiến lại gần tôi.
Cúi đầu sờ miếng dán ức chế màu đỏ sẫm sau gáy, phát hiện nó dán rất chắc, rồi sẽ lập tức phồng má lên, lộ vẻ láu lỉnh và từng trải, tiếp tục vênh váo sai khiến người khác.
Em ấy đứng ngay trước mặt tôi, nói gì đó. Đôi mắt nhạt màu lại chớp chớp. Rồi từng bước, từng bước một, vòng ra sau lưng tôi.
… Làm gì vậy. Lại định trêu anh nữa à, Ngu Tiểu Văn.
Em…
Em là một người dũng cảm, đáng yêu, sống động, và phi thường.
Khiến anh thực sự nhớ một người không thể nào quên.
Anh muốn ôm em dưới ánh mặt trời.
Rất nhiều lần trong mơ, khi Lữ Không Quân quay mặt về phía đối phương, ánh nắng vàng chói chang sẽ rọi lên mặt anh, rồi anh tỉnh dậy trong tầm nhìn ẩm mờ.
…
“Em nói.” Ngu Tiểu Văn vòng ra phía sau, nhìn bộ quân phục thẳng nếp của anh, giọng chua chua: “Mấy cái vải quân phục của các anh trông giống như không cần ủi cũng đứng phom. Thật mẹ nó tuyệt. Chứ không như cảnh phục của tụi em…”
Lữ Không Quân đột nhiên quay lại nhìn y, nở một nụ cười rạng rỡ hoàn hảo.
Ngu Tiểu Văn nhìn anh, ngây người, không hiểu nụ cười ấy từ đâu mà có.
“Em đẹp hơn anh.” Lữ Không Quân mới trả lời.
“…” Ngu Tiểu Văn ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc có vẻ hơi bù xù của mình, “Em đã tìm hiểu rồi. Nghe nói cả thành phố Mạn Kinh, chỗ chụp ảnh ở cục đăng ký trên phố Phụ Nam là đẹp nhất.”
Lữ Không Quân bước tới, ôm chặt y.
“Được rồi.”
Hôm nay, giữa mùa mưa bất tận ở Mạn Kinh, hiếm hoi xuất hiện một ngày nắng rực rỡ.
Tên tống tiền và nạn nhân sắp thực hiện nguyện vọng cuối cùng, chấm dứt mối quan hệ tống tiền của họ.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng cục cưng Tiểu Quân và cục cưng Tiểu Văn đến tận đây ~
Đặc biệt cảm ơn mọi người đã ở bên mình, cùng mình viết xong bộ truyện này.
Chúc các bé độc giả đều hạnh phúc, vui vẻ và khỏe mạnh!
caphaos: Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Suỵt, Đừng Nói Chuyện, tác giả Tại Hạ Tiểu Thần j và caphaos trong một hành trình khá dài, và đầy thử thách. Từ hôm tác giả đăng full truyện lên TB, mình cũng đã ráng edit nhanh vì không muốn để mọi người đợi quá lâu, nên bản edit sẽ khá bất ổn, vì vậy đành trông chờ vào Beihe chuốt lại văn giúp chị hehe.
Truyện sẽ có ngoại truyện về cp chính và cp Lữ cả với 13 nhưng như thông báo trước mình sẽ chỉ edit NT của Tiểu Văn với Tiểu Quân thôi nhé.
Và nếu bạn nào có follow facebook của mình hoặc có để ý thì Suỵt là bộ truyện cuối cùng của mình. Nên cũng nhân dịp này mình xin gửi lời chào tạm biệt chính thức luôn tới mọi người luôn hehe.
Các NT của các bộ trong nhà mình vẫn sẽ ráng hoàn thành nên mọi người không cần lo he.
Tạm biệt mọi người.
from caphaos with love.
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Story
Chương 82: (End)
10.0/10 từ 39 lượt.
