Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 83: Lời cuối truyện

Lời cuối truyện


Nội dung lời cuối truyện về cơ bản gồm:

  1. Tóm tắt những suy nghĩ và chiêm nghiệm của tôi trong quá trình viết, đặc biệt là những lần sửa bản thảo và do dự.
  2. Làm rõ điều mình chủ yếu muốn biểu đạt và cách thể hiện.
  3. Rút kinh nghiệm, để sau này có thể tham khảo.

Nhưng không có đề mục chính phụ rõ ràng hay cấu trúc mạch lạc, mà chỉ là một tập hợp những suy nghĩ lan man.


Viết đến cuối, tôi thường nhớ đến chương Lữ Không Quân lần đầu đưa Ngu Tiểu Văn đi ăn cua ở nhà hàng cao cấp trên tầng thượng. Chương đó lúc đầu vốn chỉ định viết cảnh Lữ Không Quân và Ngu Tiểu Văn đi ăn một bữa, rồi về nhà.


Nhưng tôi cảm thấy nội dung và thông tin trong truyện, tốt nhất nên có sự liên quan với nhau, đều có thể trở thành nguồn động lực, thúc đẩy sự phát triển. Nếu chỉ đơn thuần là ăn cơm thì cũng chỉ là một tình tiết giao lưu, thiếu sức đẩy. Dù trọng tâm là tình cảm, thì trong cốt truyện cũng nên là một chuỗi mắt xích liên kết, chứ viết thành nhật ký tình yêu thì sẽ rất vô vị.


Phải làm sao đây?


Vì vậy tôi đã lồng ghép trò “chơi xúc xắc” vào tình tiết đi ăn đó, khiến sự tương tác của hai người gắn liền với bối cảnh trước sau.


Trò xúc xắc này được bắt nguồn sau khi gặp anh em Trần Kiến, nhắc đến Đinh Khải, rồi từ đó bàn sang vấn đề đạo đức nghề nghiệp. Đồng thời cũng khiến mục đích của Ngu Tiểu Văn được đẩy lên rõ ràng hơn, và hiệu quả liên kết với tình tiết Lữ Không Quân đến đồn cảnh sát tìm Tiểu Văn sau đó.


Lúc đó tôi cảm thấy, khi sự tương tác giữa nhân vật chính không thể trở thành động lực cần thiết để thúc đẩy cốt truyện, thì tôi đã có thể nhận ra và khéo léo sắp xếp một loạt tình tiết, để nó gắn kết vào, trở thành một mắt xích hiệu quả cho tiến trình truyện. Tôi từng cho rằng đó là một bước tiến trong năng lực viết của mình.


Nhưng viết mãi, rồi cũng đến cái gọi là “về sau”. Tôi bắt đầu phát hiện ra cái “tiến bộ” ấy dường như chỉ là ảo giác.


Thông qua việc không ngừng so sánh với tác phẩm trước, tôi dường như dần hiểu ra rằng, viết những thiết lập nhân vật và câu chuyện khác nhau sẽ gặp phải những tình huống khác nhau. Có lẽ tôi nghĩ rằng việc chủ động thiết lập tính liên kết giữa bối cảnh trước sau là một sự tiến bộ, nhưng thật ra nó cũng chẳng khác gì một linh cảm bất chợt, đều chỉ là phản ứng tất yếu mà từng thiết lập nhân vật mang lại.


Ví dụ, có độc giả nói Giao Dịch đọc rất trôi chảy, nhưng thật ra tác phẩm đó tôi không đặc biệt suy tính cấu trúc hay diễn biến. Khi ấy đúng vào thời kỳ dịch bệnh, ngoài đời chẳng có việc gì, rảnh rỗi nên bắt đầu viết tiểu thuyết, cũng muốn học thử cách viết chi tiết, thế là mở ra bộ này. Kết quả, hai người Hứa An liền lập tức “Cái gì, cậu gọi tôi à?” rồi tự sống dậy bước ra, xuống sân là bắt đầu cãi nhau. Hai cái miệng kia lách chách suốt.


Trong Giao Dịch, cách tôi giữ cho tiết tấu cốt truyện không bị rơi rớt chính là, hễ thấy đoạn nào có vẻ buồn chán hoặc nặng nề, tôi sẽ cố gắng chuyển sang cách diễn đạt nhẹ nhàng, thú vị. Khi đó tôi nghĩ, chỉ cần ngôn ngữ biểu đạt sinh động thì câu chuyện tất nhiên sẽ mượt mà. Nhìn vậy, viết văn chẳng phải rất đơn giản sao?


Nhưng trên thực tế, cái “chỉ cần” đầy tự tin ấy, đặt vào Trò Chơi thì lập tức mất hiệu lực.


Bởi vì ông Cá Chép có thể làm hòa với bất cứ chuyện gì, cũng không né tránh hiện thực nào. Ngoại trừ việc phải đối phó với chú cún nhỏ phiền phức, bám người, lúc nào cũng gầm gừ như kẻ thù là Hứa Thiếu Khanh, thì còn có cửa ải nào mà anh không vượt qua nổi chứ. Thế nên, những đoạn bình lặng, hay khiến người ta bức bối, nặng nề, tôi chỉ cần để Cá Chó mở miệng là độc giả sẽ cảm thấy vui vẻ, đọc thấy trôi chảy, còn thấy ấm áp nữa.


Nhưng khi viết Trò Chơi Bản Năng, tôi đã chuẩn bị vô cùng nghiêm túc. Tuy thành tích quyển đầu tay Giao Dịch không thể so với tác giả chính thống, nhưng nó cũng đủ để khiến một người nhỏ bé nơi tỉnh lẻ như tôi thấy kinh ngạc vui mừng. Đương nhiên tôi hy vọng có thể nối dài sự mong đợi của mọi người, đồng thời cũng tự đặt ra cho mình yêu cầu mới về xây dựng nhân vật và cấu trúc tác phẩm. Thế nhưng, rất nhiều độc giả sau khi bắt đầu đọc lại cực kỳ thất vọng, cảm thấy đây chẳng phải điều họ mong muốn. Tôi thường xuyên ngắm nhìn vào hai nhân vật ấy vào luc nửa đêm, trở nên giằng co y hệt như họ, không thể nhanh chóng sắp xếp ngôn từ.


Khoảng cách giữa Bạch Dương do thân phận và quan niệm khác biệt tạo nên, khiến tôi không thể hoàn toàn dùng lối diễn đạt quen thuộc để viết. Nhất định phải lột “Người Hành Tây” đến ch** n**c mắt mới có thể nhìn thấy rõ trái tim, thế nên có rất nhiều đoạn bản thân tôi cũng thấy như bị sa lầy. Tâm lý nhân vật này, tại sao lại không thể mổ xẻ ra được? Tôi buộc phải suy nghĩ tình cảm rốt cuộc là gì, là thứ gì có thể khiến hai con người khác biệt đến mức trời nam biển bắc vẫn mãi mãi yêu nhau? Điều đó thật sự khả thi sao? Thế là về sau mới có thước đo, trái cây, cục tẩy và chiếc ô tô đồ chơi. Đến tận lâu sau khi hoàn thành, một số độc giả đọc lại nhiều lần mới cảm thấy tác phẩm này đã mổ xẻ tình cảm khá thấu triệt, hoặc nói là rất nặng nề. Cho đến hôm nay, dường như đánh giá về nó ngày càng đi lên, vì những ai thật sự chìm vào câu chuyện cũng sẽ dành cho nó sự yêu thích lâu dài.


Quyển thứ hai khiến tôi hiểu ra bất kỳ phong cách biểu đạt ngôn từ nào cũng không thể mãi hữu hiệu, thì ra cách diễn đạt đâu phải do tôi quyết định. Sự ấm áp, trôi chảy và nhẹ nhàng trong Giao Dịch là phiên bản giới hạn, chỉ có thể viết ra nhờ vào những nhân vật như An Lý và Hứa Thiếu Khanh. Còn cách biểu đạt trong Trò chơi cũng là độc nhất dành riêng cho Giang Tâm Bạch và Dương Quảng Sinh.


Nhưng bản thân tôi vốn thích nhìn lại để tổng kết kinh nghiệm và tìm đường tắt. Do đó, cho dù trên con đường “cách diễn đạt” tôi đã từng ê chề, nhưng trước khi viết quyển thứ ba, tôi vẫn tự tin rút ra “kinh nghiệm” mới từ hai quyển trước. Đó chính là lối viết cao trào hai phần. Dựa theo Giao Dịch với – , Trò Chơi với – , thì ngay từ lúc khởi thảo Suỵt, Đừng Nói Chuyện, tôi đã đặt sẵn hai đỉnh cao: (giả chết bỏ trốn) – « Trả Lại Cho Cậu Trong Sạch » (tỏ tình nơi vách núi).


Cách viết này là đẩy lên cao trào thứ nhất để bộc lộ vấn đề, rồi đến cao trào thứ hai để giải quyết vấn đề. Như vậy, câu chuyện sẽ vừa có tầng lớp vừa có sức thúc đẩy. Đồng thời, trong quá trình đẩy hai cao trào ấy, chính sự thúc đẩy này cũng có thể tạo ra một quá trình mổ xẻ tình cảm mang chiều sâu tương ứng.


Tôi lại bắt đầu nghĩ, ha, chỉ cần đặt sẵn cao điểm trong cấu trúc thì chắc chắn sẽ ổn thỏa thôi. Bởi vì cao điểm của câu chuyện giống như hai cái đinh, đóng chặt câu chuyện vào một điểm nào đó, bất kể thế nào cũng có xung đột làm bệ đỡ, không đến mức rơi rớt quá đà. Lần này mẹ nó nhất định là chân lý rồi chứ gì! Thêm vào đó khi bắt đầu viết, tôi còn phát hiện ra mình thậm chí có thể thiết lập tình tiết để giữ “hiệu ứng dây chuyền”, thế nên tôi đã tin rằng cuốn sách này chắc chắn sẽ được viết cực kỳ vững vàng, trôi chảy.


Kết quả thì mọi người cũng đã thấy, dựa vào cái kinh nghiệm ít ỏi từ hai quyển mà tôi đã tự tin đến mức cho rằng “bách chiến bách thắng”, cuối cùng tôi lại nghênh đón sự kiện sửa truyện lớn nhất từ trước đến nay.


Vì vậy quay lại câu hỏi ban đầu. Trong quyển này tôi có cảm nhận được những chỗ mình “tiến bộ” đặc biệt, nhưng đồng thời cũng đối mặt với những vấn đề mới, tất cả đều do đặc tính của nhân vật trong truyện tác động đến tôi, giống hệt như hai quyển trước.


Cho nên, “trò xúc xắc” không chỉ vì tôi học được cách sắp đặt tình tiết, mà còn vì Ngu Tiểu Văn thật sự muốn cùng Lữ Không Quân chơi trò đó. Y rất luôn để ý đến cách Tiểu Quân nhìn nhận mình, dù ngoài mặt có tỏ ra không bận tâm, nhưng thật ra y không phải không có cảm giác với “hành vi thiếu đạo đức” ấy, y vẫn thấp thỏm bất an. Trước khi rời đi y tất nhiên muốn nghe xem Lữ Không Quân đánh giá thế nào về một tên tống tiền như mình, nhưng y tuyệt đối sẽ không trực tiếp nói ra nhu cầu đó, thế là mỗi khi có cơ hội y sẽ lấy danh nghĩa “trò chơi” để thăm dò.


Ngược lại, khi tôi cầm theo kinh nghiệm từ truyện trước, cố gắng mổ xẻ tâm lý và tình cảm của họ, nâng độ kịch tính trong xung đột cảm xúc lên cao, thì lại không cách nào thực hiện được. Bởi vì tình yêu của hai nhân vật chính lần này, dường như là tình yêu không có tiếng động. Do kiểu hành vi và lối tư duy của cả hai, ngay cả hoạt động nội tâm cũng không thể quá ồn ào. Tôi buộc phải liên tục đập bỏ, xóa bớt sau khi đã viết ra cả đống, làm phép trừ dần, cho đến khi quá trình chuyển biến tình cảm này chìm xuống, im lặng đến tận cùng.


Thế nên trong quyển này, tôi lại phải gian nan lần nữa, mở ra một con đường mới.


Tôi đã hiểu ra, cho dù có thể vô số lần tổng kết kinh nghiệm và kỹ xảo, thì lần kế tiếp tôi vẫn là một người mới cần được chỉ dẫn nhiều. Bởi vì các nhân vật trong mỗi cuốn truyện quả thật đã có một quỹ đạo tất yếu được định sẵn trong vô hình, ngòi bút của tôi chỉ có thể khiến nó thêm rực rỡ hay ảm đạm, nhưng không thể xoay chuyển quỹ đạo ấy.


Điểm này xem như là một tổng kết mới vậy ~



Cách viết là dựa trên tất yếu của thiết lập nhân vật, giờ tôi quay lại để gỡ ra một lượt thiết lập nhân vật này.


Bề ngoài ban đầu của họ, là một bác sĩ dịu dàng, được giáo dục tốt, và một cảnh sát chính trực, dũng cảm, sáng sủa.


Ngu Tiểu Văn mất đi những người thân yêu nhất từ rất sớm, vì vậy đối với cảm giác hạnh phúc và niềm tin vào chính nghĩa, y mang trong mình một sự cố chấp ngây thơ. Từ nhỏ đến lớn, y luôn một lòng một dạ yêu thương một người yêu hoàn mỹ giả tưởng.


Gia đình Hai Lữ thì tuy trọn vẹn, nhưng mỗi người đều như một dã thú b**n th**. Từ nhỏ anh đã thờ ơ lạnh nhạt, luôn cảnh giác bản thân sẽ sa vào giống như họ. Anh chỉ muốn trở thành một người lý tính thuần túy, không d*c v*ng. Anh gọi tất cả những cảm xúc khiến mình nảy sinh rung đ*ng t*nh cảm hay sinh lý là thú tính.


Nhưng thực chất ẩn dưới vẻ ngoài của hai con người ấy lại là những kẻ điên có cùng một bản chất, được che giấu rất sâu. Đặc trưng lớn nhất của họ chính là chấp niệm. Ngu Tiểu Văn có chấp niệm với mối tình duy nhất của đời mình, thì trong công việc hay các lựa chọn khác cũng đều thể hiện như vậy. Lữ Không Quân có chấp niệm với việc tự khống chế thú tính, thì khi đi tìm Ngu Tiểu Văn đã chết cũng giống hệt như vậy.


Tôi vốn thích viết về những người có tính cách hoặc trải nghiệm không bình thường, thế nên tuy bề ngoài họ thuần lành, dễ thương, nhưng thực ra vẫn là những “người bình thường” điên cuồng sâu sắc.


Giống như sau này Ngu Tiểu Văn nói trước tòa: : “Trong lúc thi hành nhiệm vụ, trong đầu tôi chỉ có một điều: bằng mọi giá phải hoàn thành mục tiêu của mình, phân rõ ai là kẻ địch, tìm được mục tiêu của tôi. Nếu tôi phải chết, thì trước khi chết tôi có thể làm được gì. Có lẽ giống như một thợ săn đang săn mồi, hoặc một con thú không còn đường lui.” Tôi cho rằng đó chính là logic hành vi nhất quán của y. Vì thế trước khi chết y có thể đưa tay chạm vào mây trời, khi buông tay ra đi dù có đau đớn cũng vẫn dứt khoát, không hề do dự.


Y sẽ bắt kẻ trộm ngay giữa buổi hẹn hò. Rõ ràng đang bệnh, không được để nhiễm lạnh, nhưng vẫn như con trâu đực mà liều mình quần nhau với tội phạm trong cơn mưa lớn. Đã quyết định thay đồng đội làm nhiệm vụ thì sẽ không màng sống chết mà lao đến Sakya. Bởi vì y tin chắc rằng, thân phận cảnh sát hình sự của mình phải như thế.


Sau khi giả chết, đối diện với ân nhân cứu mạng là Diệp Nhất Tam, logic hành vi của y lại biến thành bằng mọi giá không được liên lụy đến ân nhân. Vì thế y mới lần nữa giả chết, mới bất chấp nguy hiểm trở về nước S để cắt đứt sạch sẽ với Tam Nhi, thà liều mạng nhảy xuống vực sâu bằng một sợi dây thừng mục nát.


Khi biết được Lữ Không Quân đã vì mình làm đến mức nào, thì cho dù có bị phán tội phản quốc, cả đời ngồi tù, y cũng sẽ không rời đi nữa, bởi vì “cậu đã tìm tôi suốt hai năm.”


Đây chính là những việc Ngu Tiểu Văn nhất định sẽ làm. Chân thành, thuần khiết, một khi đã xác định thì sẽ thẳng tiến không lùi.


Còn chấp niệm của Lữ Không Quân về cơ bản lại thể hiện thông qua sự tự khống chế cực đoan. Trong anh luôn tồn tại sự đối đầu lý tính với chính mình.


Đối diện với người mà anh đã tìm khắp trời dưới đất suốt hai năm, vậy mà đối phương vẫn tiếp tục trắng trợn lừa dối mình, Hai Lữ vẫn có thể nói ra câu: “Không muốn nói thì bây giờ có thể chưa cần nói.”


Cho dù Ngu Tiểu Văn bỏ trốn cùng Diệp Nhất Tam, hay lẳng lặng ngồi lì trong phòng an toàn, hay chỉ nghe lại đoạn ghi âm, hoặc đến khi đem tên vô tâm Ngu Tiểu Văn này trở về rồi còn nói muốn thăng hoa mối quan hệ thành bạn bè, thì Lữ Không Quân cũng không thực sự phát điên, không nhốt người ta vào tầng hầm. Anh tự nhủ, mình đang phá án, mình muốn chân tướng, mình phải cho bản thân một câu trả lời. Sự tự thuyết phục này, chính là cách anh kiểm soát bản thân.


Bất kể bề ngoài hai người biểu hiện chấp niệm có khác biệt một trời một vực, thì tận sâu bên trong, họ vẫn là cùng một loại người. Một loại cực đoan với chấp niệm, đồng thời lại kèm theo sự kiềm chế không làm phiền. Sự xung đột giữa hai mặt này tồn tại trong cả Hai Lữ lẫn Tiểu Văn.


Vì vậy cách viết mới trước hết dựa trên sắc thái đối đầu đầy nhẫn nhịn mà tôi cho là cốt lõi. Kế tiếp còn liên quan đến cách tuyến tình cảm được phát triển.


Về phương thức phát triển tình cảm của hai người, tôi cho rằng Ngu Tiểu Văn về cơ bản là tuyến tính. Tình yêu của y chính là:

  1. Thời thiếu niên, hạnh phúc ngọt ngào của mối tình đầu trong tưởng tượng.
  2. Khi tiếp xúc, phát hiện ra Hai Lữ thật sự không phụ sự thích thầm của mình, là một người bạn trai tốt lương thiện, dịu dàng, chu đáo, sau này cũng sẽ là một người chồng tốt.
  3. Khi trùng phùng, phát hiện người mình thầm mến giống như áng mây nơi chân trời, xa vời vợi, nhưng không hề trống rỗng như mây. Khi Ngu Tiểu Văn cảm thấy hối hận và day dứt vì đã đùa giỡn với tấm lòng nghiêm túc của đối phương, thì ang mây nơi chân trời suốt bao năm ấy đã hóa thành một người yêu bằng xương bằng thịt.

Y có sự nhận thức rất rõ ràng về tình cảm của mình. Còn Lữ Không Quân thì lại không giống vậy.


Trong tình cảm của Lữ Không Quân dành cho Ngu Tiểu Văn, có quá nhiều yếu tố nhiễu che mờ anh. Ví dụ như anh quy định cảm xúc của mình thành bản năng chiếm hữu động vật của một Alpha cấp cao nhất đối với đối tượng dịch cảm; hay là trong quá trình tiếp xúc với Ngu Tiểu Văn, nảy sinh hảo cảm đối với một cán bộ tận tụy, khiến anh không thể hoàn toàn đối diện với thứ cảm xúc rung động xa lạ tồn tại từ lúc nào không hay.


Tất cả những yếu tố đó vốn đã cùng tồn tại từ rất sớm, đến bản thân anh cũng không rõ tỉ lệ pha trộn giữa chúng là thế nào, hay yếu tố nào chiếm ưu thế, chỉ biết rằng chính vì thế mà mình cứ phải mãi đuổi theo tên tống tiền kia không buông.


Ngay cả anh cũng không rõ, mình đã “yêu” từ khi nào. Bởi tình cảm này không phải kiểu rõ ràng từ không đến có, mà luôn bị những yếu tố khác chen ngang quấy nhiễu. Thế nên nó không thể cho anh một chữ “yêu” rành rọt, Lữ Không Quân chỉ có thể vừa mượn cớ vừa bám lấy chấp niệm mà mãi đuổi theo cái bóng của Ngu Tiểu Văn.


Chính vì vậy trước khi anh xác nhận được tình cảm này, tôi cũng không cách nào mổ xẻ tuyến tình cảm ấy. Nhất là về sau, làm sao thể hiện thứ tình yêu mà ngay đến anh cũng thấy mơ hồ rối loạn nhưng lại không chịu buông tay, điều đó đã gây cho tôi rất nhiều khó khăn.


Tôi biết, sau màn giả chết biến mất, mọi người vốn dĩ chẳng còn mấy hứng thú với tình tiết gì nữa, huống hồ văn tôi viết cũng chẳng đủ xuất sắc. Rất nhiều độc giả đều chờ mong cảnh Lữ Không Quân phát điên sau khi Tiểu Văn giả chết. Nhưng tôi lại không viết như vậy.


Trong cuốn truyện này, có hai đoạn khiến tôi trăn trở nhất, cũng tốn nhiều tâm tư nhất. Thứ nhất chính là hai năm sau khi Tiểu Văn giả chết của Lữ Không Quân.


Sau đây là dàn ý sinh hoạt hai năm đó của Lữ Không Quân mà tôi từng liệt kê lúc ấy.



Thấy tin nhắn đếm ngược hủy bỏ được Tiểu Văn gửi tới, Lữ Không Quân suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời một câu “Đã nhận”, vậy mà phát hiện ra mình đã bị xóa bạn. Bất chợt anh cảm thấy khó mà khống chế được cảm xúc. Nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế. Dù sao đây là việc đã nói rõ từ trước, cũng là điều anh vốn mong muốn bấy lâu nay.


Vài ngày sau, anh chợt nhớ ra cuốn Từ điển y học tuyệt bản của mình vẫn còn ở nhà tên tống tiền kia. Cuốn sách đó, khụ khụ, nó đã tuyệt bản rồi, thì mình nhất định phải lấy về chứ. Việc này không thể không làm. Thế là anh gửi tin nhắn về chuyện lấy sách, nhưng vẫn chẳng nhận được hồi âm. Cuối cùng anh hạ quyết tâm, cầm theo chìa khóa nhà Tiểu Văn đã bị tịch thu, đi tới nhà y.



Anh chọn buổi tối, khả năng tên kia ở nhà sẽ cao hơn chút ít. Nhưng Lữ Không Quân gõ cửa mãi cũng không có ai phản hồi.


Có lẽ đi làm rồi. Cũng có thể là đang tránh mặt mình. Lữ Không Quân định quay về, nhưng lại nhớ tới cuốn từ điển, đành gọi điện cho đối phương ngay trước cửa. Trong loa vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”


Anh sững người.


Chẳng phải đã nói với cậu “cảnh sát thì không được tắt máy” rồi sao?


… Là vì ngủ quên nên không sạc pin sao? Anh lấy chìa khóa ra, cúi đầu nhìn.


Tịch thu luôn cái lương tâm đạo đức dành cho tên tống tiền, chĩa thẳng vào ổ khóa mở cửa.


Bật đèn. Trước tiên anh thấy tấm bưu thiếp phong cảnh Giang Thành dựng trên bàn.


… Ha ha. Thì ra Ngu Tiểu Văn cũng không nhất định phải tìm mình, thực ra đi Giang Thành cùng người khác cũng được.


Sau đó phát hiện chất liệu bưu thiếp không đúng, rồi lại lật xem chiếc điện thoại bỏ lại trên bàn, thấy ảnh chụp màn hình mấy câu súp gà tâm hồn, cùng với đơn bồi hoàn trong app bảo hiểm, nhờ đó mà biết được bệnh tình của Tiểu Văn.


Anh không dám tin, bèn lục lọi nhà của Tiểu Văn, tìm thấy bệnh án để làm bằng chứng. Đã lục rất kỹ, nên cũng thấy được ảnh hồi nhỏ của Tiểu Văn, cùng mấy bức thư tình kẹp trong album, còn hằn dấu ghim. Mơ hồ nhớ lại lời của Lữ Kỳ Phong, trong khoảnh khắc như bừng tỉnh ra nhiều chuyện, trong lòng cũng mơ hồ tìm được lời giải cho hành vi tống tiền khó hiểu của vị cán bộ xuất sắc kia. Về đến nhà, anh mới sực nhớ ra, lập tức lôi ra mảnh giấy có viết “nguyện vọng cuối cùng”, chăm chú nhìn hai chữ “nguyện vọng”, và từ đó hoàn toàn hiểu rõ mọi việc.


Vì Tiểu Văn từng nói “đừng đến Sở cảnh sát tìm tôi nữa”, nên Lữ Không Quân đã rình chờ một thời gian ở nhà bên hẻm Liên Vụ. Không gặp được, sau lại không nhịn nổi mà lén đến Sở cảnh sát nhìn trộm, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Ngu Tiểu Văn. Cầm bệnh án đến bệnh viện, được báo rằng người này đã rất lâu không tới khám, trong lòng anh lập tức có kết luận chẳng lành. Người ấy từng nói sẽ biến mất thật triệt để, vậy thì hẳn đã tìm chỗ ẩn thân, chuẩn bị lặng lẽ rời đi, có lẽ cả đời này mình cũng không còn tìm thấy cậu ấy nữa.


Nghĩ đến đây, về nhà lại cầm mảnh giấy “nguyện vọng”, pheromone mất kiểm soát, bệnh tình bùng phát khiến anh phải nhập viện. Ở đó, anh hỏi Đại Lam Sơn và Đại Cảnh Hi liệu có thể lưu trữ mùi pheromone  được không, thì nhận được câu trả lời phủ định.


Sắp xuất viện, cục trưởng mang tới một con thiên nga pha lê, với vẻ mặt mếu máo vừa khóc vừa nói dối rằng: Tiểu Văn chúng tôi đã được điều công tác rồi, cậu ấy bảo vô cùng cảm ơn ngài đã giúp đỡ trong công việc trước đây. Con thiên nga này là quà chia tay cậu ấy gửi ngài, chúc ngài sau này đời sống và hôn nhân hạnh phúc. Yên tâm đi, là hàng giả, không đắt đâu…


Bên dưới thiên nga ghi Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm


Lữ Không Quân nhìn bộ mặt tang thương muốn khóc của cục trưởng, chỉ muốn nói đánh rắm, sau đó rút bệnh án ra chất vấn. Cục trưởng bất đắc dĩ phải nói thật, thừa nhận Tiểu Văn quả thực mắc bệnh nan y, còn tiết lộ rằng vì thế mà Tiểu Văn đã chủ động thay đồng đội đi thi hành nhiệm vụ, cuối cùng hy sinh.


Lúc này Lữ Không Quân mới thật sự hiểu ra vì sao mấy ngày đó tên tống tiền lại sốt ruột, nhất định đòi cùng mình lập tức tới Giang Thành.


Căn bệnh vốn chưa hồi phục hẳn của anh lại bùng phát, tình trạng chuyển nặng, buộc phải bắt đầu dùng liệu pháp đóng kín năm giác quan, cũng từ đó thông qua cục trưởng, anh chính thức can dự vào vụ án. Lần đầu tiên tham dự phiên thẩm vấn của quân bộ về vụ việc của Tiểu Văn với tư cách dự thính, anh vừa mới hoàn tất trị liệu đóng kín, năm giác quan vẫn chưa khôi phục bình thường. Kết thúc dự thính, trong lòng anh đè nén cơn phẫn nộ, tới Vườn Hạo Nhiên bắn súng thị uy, kết quả bị Lữ Lớn lôi về, giao cho Cao Vũ Đinh chữa trị.


“Nếu lúc đó đi Giang Thành thì tốt rồi”


Từ đó, anh bắt đầu đi tìm thi thể tên tống tiền, tìm chứng cứ, tìm luật sư, cản trở việc kết án, dùng đủ mọi cách, từ huyền học, khoa học cho tới cả cơ học lượng tử.



Thông qua những điều trên, mọi người có thể thấy, tất cả các chi tiết then chốt về thông tin, manh mối vật phẩm, hay lời thoại (như súp gà tâm hồn và app trong điện thoại Tiểu Văn, Hai Lữ ăn trộm chìa khóa, không lấy lại cuốn từ điển lớn, câu “cảnh sát không được tắt máy” v.v… quá nhiều không thể kể hết) đều được tôi lồng ghép một cách có chủ đích vào cốt truyện ngay từ đầu.


Vì vậy, tôi đã cân nhắc, sau khi giả chết, như một số độc giả đã dự đoán, dưới góc nhìn của Lữ Không Quân, tất cả những manh mối bị chôn vùi trước đó đều được hé lộ từng cái một, khơi gợi cảm xúc và phân tích cảm xúc, dẫn đến một chuỗi cao trào sau một cuộc chạy trốn tuyệt vọng, điều mà có lẽ mọi người đều mong đợi.


Đây cũng chính là ý định ban đầu của tôi khi viết nửa phần đầu và cài cắm những manh mối đó.


Thế nhưng, khi viết đến phần giữa, bất kể là bản thảo đầu tiên hay giai đoạn chỉnh sửa lớn, tôi đều thấy rất khó để vào lúc này phơi bày hết tình cảm và nội tâm của Lữ Không Quân cho mọi người thấy. Mà tôi cũng không thể chỉ đơn giản liệt kê những tình tiết đó trong truyện mà thôi.


Như tôi từng nói trước đó, Lữ Không Quân từ trước đến nay chẳng để ý ai, lại không thể nghi ngờ gì, lần đầu tiên đặc biệt quan tâm đến tên tống tiền kia. Nhưng tình cảm này vốn ở trong trạng thái hỗn độn, bị rất nhiều yếu tố khác xen lẫn. Độc giả biết anh đã yêu Tiểu Văn, thân thể anh cũng biết. Thế nhưng tâm lý và lý trí của anh thì rõ ràng vẫn còn mơ hồ. Vì vậy, sau khi Tiểu Văn rời đi, nỗi đau của anh thể hiện qua phương diện sinh lý, cùng với chấp niệm phải rửa sạch nỗi oan cho Ngu Tiểu Văn, chứ không phải là anh đã có thể dõng dạc tự nói với lòng mình: “Tôi yêu Ngu Tiểu Văn.”


Tình yêu mơ hồ chẳng rõ tự bao giờ đã chiếm cứ trong anh, suốt hai năm qua, ngày này qua ngày khác khắc dần vào tim, vào xương cốt, càng làm sâu đậm thêm chấp niệm phải tìm được Ngu Tiểu Văn, chứ không phải là một lời tuyên bố tỉnh táo “Tôi yêu Ngu Tiểu Văn.” Nỗi chấp niệm tưởng như thuần túy ấy thực ra bị chi phối bởi nhiều yếu tố gây nhiễu, ngoài bản năng hướng về đối tượng dịch cảm, ngoài sự khâm phục yêu mến đối với một cảnh sát xuất sắc, còn xen lẫn thêm cả sự áy náy khi chậm nhận ra bệnh tình và sự “hy sinh” của Tiểu Văn. Đây không phải là thứ nhiệt tình hay sự thấu hiểu tình yêu có thể hình thành trong ngày một ngày hai. Vì vậy, tôi tin rằng ngay cả sau khi phát hiện ra sự ra đi của Ngu Tiểu Văn hai năm trước, dù có bộc phát thế nào, anh cũng sẽ không nói ra lời “yêu”, cũng sẽ không tự mình xác nhận rằng chấp niệm ấy chính là tình yêu.


Cho nên ở đây tôi không thể để mọi người thấy kiểu: Ồ, cậu xem cậu ấy yêu Tiểu Văn biết bao.


Không thể viết như thế được.



Vì vậy, tôi đã kết hợp các sự kiện trước đó với các manh mối theo trình tự thời gian (ví dụ: lúc phát bệnh nhắn tin cho Đại Lam Sơn, cục trưởng tặng thiên nga cho Lữ khi xuất viện, lúc dự thính thẩm vấn thì vừa kết thúc trị liệu đóng kín năm giác quan v.v., không liệt kê hết), mong rằng mọi người có thể ghép lại toàn bộ câu chuyện kéo dài hai năm, ít nhiều, theo góc nhìn của riêng bạn.


Không cần viết đầy đủ như tôi, chỉ cần từ những mảnh ghép trước sau, có một chút ấn tượng vụn vỡ là đủ.


Ví dụ, đạo cụ vô cùng quan trọng – mảnh giấy “Nguyện vọng cuối cùng của cán bộ”, sau này được viết là “lờ mờ còn dấu vết nước”, ứng với thư tình của Tiểu Văn có “lờ mờ còn dấu ghim”. Điều này chứng minh giữa hai thứ có sự đối ứng như “thư tình”. Suốt hai năm, tờ giấy này được Lữ Không Quân kẹp trong album, dán ngay mặt sau của trang có thư tình của Tiểu Văn. Tại sao lại đặt ở đó? Có lẽ, trong một ngày nào đó của hai năm tìm kiếm manh mối mà vẫn thất bại, khi nhìn thấy mảnh giấy này, Lữ Không Quân rốt cuộc đã rơi lệ, và trong tiềm thức coi nó như một lời hứa dành cho Tiểu Văn. Vì vậy, việc đặt nó ở sau thư tình, cũng là một cách đáp lại, một cách chấp nhận bức “thư tình” ấy.


Nhưng kiểu chấp nhận này không thể nói ra trước mặt tất cả độc giả rằng “Tôi đã chấp nhận thư tình của Ngu Tiểu Văn”, bởi vì “tôi yêu cậu ấy”, nên tác giả cũng không thể trực tiếp viết ra. Bởi đây chỉ là một mảnh ghép tình yêu mơ hồ của hai năm trước, một thứ chỉ có thể cảm nhận, chứ không thể diễn đạt thành lời, một cảm xúc chưa được xác định rõ ràng.


Cách viết này, chính là để thể hiện cái cảm giác không phải tôi nói thẳng với bạn rằng “khi ấy Lữ Không Quân đã yêu Ngu Tiểu Văn rồi”, mà là bạn có thể lén bắt gặp điều gì đó, thứ mà ngay cả nhân vật chính cũng chưa bao giờ xác nhận. Trong thứ cảm xúc ấy vào thời điểm đó, bản năng tính dục, hảo cảm, áy náy, tình yêu, mỗi yếu tố chiếm bao nhiêu phần trăm, thì mỗi người đọc sẽ có cách nhìn riêng.


Rất nhiều độc giả luôn chờ đợi một cao trào bùng nổ, vậy nên chắc chắn sẽ thất vọng với cách thể hiện của tôi. Nhưng ở thời điểm giả chết đó, thực sự vẫn chưa nên lật bài ngửa.


Tôi chỉ có thể lén vén lên một góc cho bạn nhìn thấy, chứ không thể úp cả bộ bài xuống bàn.


– “Lần đầu tiên trong cuộc đời của Lữ Không Quân để tâm đến một người đến thế, thì lại mất đi trong tay mà không kịp phòng bị. Anh lặng lẽ, ngây ngô vụng dại, một mình gánh chịu cơn đau đớn dữ dội đến bất ngờ này. Anh khó lòng diễn tả thành phần của nỗi đau ấy. Là sự mất cân bằng trong d*c v*ng chiếm hữu của một Alpha cấp cao nhất khi mất đi đối tượng dịch cảm? Hay là sự tiếc thương vì cái chết của một cán bộ ưu tú? Là do anh đã không sớm phát hiện ra tấm chân tình và bệnh tình của đối phương, đã từ chối nguyện vọng cuối cùng của cậu ấy? Hay là muôn vàn lý do khác – ví như, bởi vì từ nay anh sẽ chẳng còn bao giờ được thấy bóng dáng thẳng tắp trong bộ cảnh phục, đứng dưới rặng hồng mai chờ mình nữa, nên rốt cuộc lý trí mới sụp đổ?”


Trong lời cuối truyện, tôi có thể tuôn ra một đoạn thật dài để miêu tả những cảm xúc phức tạp như thế. Nhưng trong chính văn, tôi lại thấy có cố gắng đến nghẹn chết cũng không làm được. Bởi Hai Lữ này chỉ biết dùng sức cắn chặt miệng, mí mắt run run.


Vậy nên cuối cùng, tôi chỉ có thể viết xuống một câu: “Anh vừa mới làm xong trị liệu, đôi mắt vẫn chưa hồi phục.”


Vừa rồi tôi đã nói về đoạn đầu tiên khiến tôi tốn nhiều tâm sức và giằng co nhất. Đoạn thứ hai, chính là cao trào thứ hai của câu chuyện, cũng là phần đã bị xóa bỏ, màn tỏ tình bên vách núi trong .


Nói đến đây thì phải nhắc đến chuyện sửa văn như định mệnh.


Bởi vì trong bản thảo đầu tiên, tôi đã xác định chương sẽ là cao trào, Hai Lữ phải thổ lộ bên vách núi câu hỏi “Tôi còn phải tiếp tục tìm nữa không. Để cho lời giãi bày tận đáy lòng ấy không trở nên quá đột ngột, nên trong phiên bản đầu, hành vi của Hai Lữ trên tàu đã mang sắc thái khá mờ ám rồi.


Kết hợp với phần trước, mọi người hẳn đã nhìn ra vấn đề. Tôi vốn đã xác định ở giai đoạn này, tình cảm của Lữ Không Quân dành cho Ngu Tiểu Văn là trạng thái xung đột khó thể nói ra, thì sao lại có thể dùng cách viết mang tính ám muội được?


Thế nhưng, bởi vì tình tiết cao trào vốn là một trong hai cao điểm mà tôi đặt ra từ đầu, từ “ghi âm phát lại” trong căn nhà nhỏ trong núi cho đến bùng nổ cảm xúc trên vách núi, trong lòng tôi đó là một tình tiết hoàn toàn không thể lay chuyển. Cộng thêm lúc đó vì một vài lý do, cả đầu óc lẫn cảm xúc của tôi đều khá mệt mỏi, không đủ tỉnh táo để suy xét lại, thế nên chỉ theo quán tính mà để mạch truyện trôi về hướng này.


Cho dù sự ám muội kia đã được viết khá kín đáo, nhưng càng viết về sau tôi càng cảm thấy gượng gạo.


Mặc dù tôi cực kỳ thích đoạn ấy, coi nó là cao điểm cốt lõi của cả cuốn truyện, khi đó còn nghĩ rằng bằng mọi giá cũng không thể động tới nó.


Nhưng rồi tôi lại thấy rằng, Lữ Không Quân thực sự sẽ không thể vừa có hành động mập mờ trên thuyền, rồi lại vừa rơi lệ thổ lộ hết thảy bên vách núi. Điều này không khớp với trạng thái tinh thần và tình cảm mà tôi đã định sẵn cho anh trước đó.


Khi nhận ra đây không phải là thứ tôi muốn, tôi cũng thực sự sụp đổ, thứ nhất bởi vì tôi có lẽ sẽ phải đối diện với việc đại tu toàn văn. Thứ hai, lại một lần nữa, bí kíp bất bại mà tôi tự tổng kết – phương pháp viết theo khung hai cao trào, lại, lại, lại mẹ nó thất bại. Nếu như vĩnh viễn không thể đúc kết ra một kinh nghiệm hữu dụng nào, vậy thì sau này tôi biết phải đi đâu về đâu đây? Lẽ nào lần nào cũng phải làm lại từ đầu sao?!


Lúc đó sau khi bình tĩnh lại, tôi rút ra kết luận, kết cấu là trời, điều này vốn không sai đối với việc viết lách. Tình tiết mang tính chủ đề này chắc chắn cũng nên là điểm sáng của toàn bộ tác phẩm, điều đó cũng không sai. Sai là ở tôi, ngay từ đầu đã không điều chỉnh được độ chi tiết giữa nhân vật và cao trào tình tiết, khiến nó đi chệch quỹ đạo khả năng hành động hợp lý của nhân vật.


Vậy nên, đến nước này rồi, không sửa thì không được. Thiêt lập nhân vật của Lữ Không Quân mà lệch đi, thì sẽ kéo cả hình tượng vốn rất rõ ràng của Ngu Tiểu Văn lệch theo luôn.


Thế là tôi quyết định, lau nước mắt, chấn chỉnh lại tinh thần, buộc phải bắt đầu một đợt sửa văn trời đất đảo điên.


Trước hết, tôi xóa sạch tất cả những chi tiết sau khi trùng phùng có thể biểu đạt rõ ràng “tình yêu”, để Lữ Không Quân trở về trạng thái “một tình yêu sâu nặng nhưng thiếu ý thức tự thân” mà tôi đã định sẵn từ đầu. Sau đó, tôi hoàn toàn tuân theo lối viết kiềm chế kiểu ghép từng mảnh ghép. Tôi hy vọng trạng thái hỗn độn này sẽ dần trở nên rõ ràng trong quá trình ghép hình ngày một nhiều lên, trở nên rõ ràng hơn trước mắt tôi và độc giả.


Tôi cũng rất thích chi tiết Tiểu Quân tự tay làm thiên nga cho Tiểu Văn trong bản đầu. Nhưng khi sửa lại thành phiên bản hiện tại, anh không phải làm thiên nga tặng Tiểu Văn, mà là trong cuộc sống thường ngày cứ liên tục chế tác, sao chép lại món quà mà Tiểu Văn từng tặng mình, giống như cách đáp lại một bức thư tình, thì tôi lại thấy hợp lý hơn, cũng phù hợp hơn với đặc tính và logic của nhân vật.


Tuy rằng tôi có lý do cho những chỉnh sửa chi tiết này, nhưng khi sửa, tổng thể lại mang cho tôi một cảm giác vừa tất yếu vừa mù mịt. Tức là tôi chắc chắn bắt buộc phải sửa. Nhưng liệu có thể đảm bảo sau khi sửa xong, nó sẽ trở thành cái tôi thực sự mong muốn không? Dù sao thì đến giờ, ngay cả cái cao trào thứ hai vốn đặt ra từ đầu, tôi cũng đã đánh mất rồi.


Khi tôi viết đến cảnh hai người đối diện nhau qua song sắt trại tạm giam, Hai Lữ cúi đầu đặt mặt vào lòng bàn tay Tiểu Văn, tôi mới cảm thấy, lần này mới là đúng.


Hai Lữ đã gượng gạo, cố chấp nhiều lần nhét cho đối phương cơ hội, nhưng Ngu Tiểu Văn đều không thể cho anh đáp án mà anh mong muốn. Vì thế anh quyết định hoàn toàn tuân theo con đường nhẫn nhịn, tuyệt đối sẽ không, trước khi xác định đối phương lựa chọn mình, dùng thân phận của bản thân, hay việc mình đã tìm được cậu ấy, để làm lệch đi bất kỳ sự lựa chọn nào của cậu ấy; cũng sẽ không vội vàng tự mình định danh bản chất của thứ tình cảm đó. Tôi cho rằng đây chính là nền tảng tính cách và logic hành động của nhân vật này.


Còn về phía Ngu Tiểu Văn, y sẽ mãi mãi theo đuổi người yêu duy nhất, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động bước xuống khỏi máy chạy bộ, cũng chẳng cần đối phương phải lựa chọn mình. Hai Lữ từ nhỏ đã là người tốt bụng nhất, còn bản thân y lại là kẻ xấu may mắn, luôn nhận được thiện ý của anh. Đối phương càng tốt, thì với tư cách một kẻ xấu, y càng phải buông tay để đối phương được tự do, đừng liên lụy người ta. Đây là lối tư duy của y.



Hai Lữ rất biết tự kiềm chế và nhẫn nại. Dù là khi mang bệnh, bị lừa dối, hay bị từ bỏ, anh cũng chưa từng thay đổi nguyên tắc hành động của mình.


Nói một cách đơn giản, nếu Ngu Tiểu Văn không cần đến anh, thì anh cũng sẽ không đi xác nhận hay chứng minh, dù là với Tiểu Văn hay với chính bản thân mình, rằng “Đây là tình yêu.”


Cách viết thể hiện “nguyên tắc” và “chấp niệm” nền tảng của hai người như vậy, có lẽ cũng chính là cái mà một số độc giả gọi là “lôi kéo qua lại” (dù khen hay chê).


Nhưng đây chính là cách tôi thể hiện đặc tính nhân vật trong quá trình viết, nửa đầu dùng để trải nền câu chuyện, nửa sau hoàn thiện đặc tính nhân vật. Cái gọi là “lôi kéo qua lại” thực ra chính là việc không ngừng xâm phạm nguyên tắc hành vi của nhân vật, thử thách giới hạn thay đổi của họ.


Sau khi giả chết, tên tống tiền mất đi chiếc ô bảo hộ “người chết là lớn nhất”, còn nạn nhân thì mang cảm giác đau khổ suốt hai năm nhưng bị phản bội, cùng với nghi vấn “cậu ấy còn yêu mình không?”. Thế là hai mẫu đơn rực rỡ nhất trên đỉnh núi cao này bắt đầu một cuộc đấu sức tự chủ chưa từng có.


Ở trại giam, Lữ Không Quân nhìn thấy người anh hùng từng hào sảng đi đến cái chết, bị ném xuống vực sâu, giờ lại mang xiềng xích nặng nề, bị giam giữ sau song cửa sắt. Mà người này chính là do anh tự tay đưa về.


Bệnh tật, lừa dối, bị bỏ rơi đều không thể lay chuyển anh. Nhưng lúc này, nỗi đau, sự thương xót, day dứt, và khát khao được trao chút hơi ấm cho bóng hình phía sau song cửa sắt đã khiến anh thu lại mọi oán hận, chỉ lặng lẽ dâng hiến trái tim chân thành của mình.


Từ đây, sự tự chủ của anh tan vỡ, anh cũng không còn tuân thủ nguyên tắc hành vi của mình nữa.


Tình tiết này không phải cao trào, thậm chí so với những diễn biến trước, nó giống như một bước hạ tông lặng lẽ. Nó tượng trưng cho việc cuộc đấu giữa hai người cuối cùng đã chạm đến giới hạn.


Tôi nghĩ, đây chính là thứ tôi muốn dẫn dắt đến. Mọi yếu tố đều không còn là thứ gây nhiễu, vào khoảnh khắc này, anh đã rõ ràng thừa nhận tình yêu của mình dành cho Tiểu Văn. Anh tự xác nhận rằng cảm xúc này chính là tình yêu, và việc cậu còn yêu tôi hay không, giờ đã không còn quan trọng nữa.


Dù quyết định của cậu thế nào, dù cậu nhìn nhận tôi anh ra sao, cũng không sao cả. Tôi yêu cậu, nên tôi đã lật lá bài cuối cùng cho cậu xem rồi. Giờ cậu đã biết.


Đi đôi với đó là cảnh sau khi thắng kiện, ở đầu hẻm, Lữ Không Quân dùng lá bưởi quét sạch cho Tiểu Văn. Con hẻm Liên Vụ sau cơn mưa, ánh sáng tối mờ, Ngu Tiểu Văn nhìn người mình yêu nhất, một bác sĩ của viện Sinh học, đang rất nghiêm túc giúp mình xua xui, cầu bình an.


Đối chiếu với lần đầu Ngu Tiểu Văn dẫn Lữ Không Quân vào hẻm Liên Vụ, lần này chính Lữ Không Quân quen thuộc đứng ở đây gọi Tiểu Văn: “Lại đây.” Cứ như mọi thứ chẳng thay đổi gì, mà lại tất cả đã khác, như một giấc mơ.


Lữ Không Quân lại được nhìn thấy con người này sống động xuất hiện trước mặt mình, vào khoảnh khắc đó, khát khao muốn cán bộ được sống tốt chắc chắn mãnh liệt chưa từng có. Vì vậy anh đã thực hiện nghi lễ một cách tỉ mỉ đến từng chi tiết.


Tôi đặc biệt thích đoạn này.


Theo cách hiểu khi đó của Ngu Tiểu Văn, y chắc chắn cảm nhận được sự bình tĩnh mà tinh tế và nghiêm túc trong tình cảm của đối phương, nhưng y rất khó tin rằng mình có thể nhận được tình yêu vĩnh viễn của một người khác hẳn về địa vị và thân phận. Có lẽ y cũng sẽ nhớ tới lần bác sĩ Lữ từng lạnh lùng nói “Đừng thách thức bản năng sinh lý”.


Cho nên, nếu chấp nhận thì “rồi sẽ có ngày chia tay. Lúc đó tôi sẽ chết mất.”


Nhưng y vẫn nói muốn “thử.”


Bởi vì nếu cậu muốn, địa ngục cũng sẽ theo cùng. Như thiêu thân lao đầu vào lửa, đó chính là thứ Ngu Tiểu Văn dũng cảm và chân thành sẽ đáp lại cho Lữ Không Quân.


Vì sao đến giờ vẫn không thể chắc chắn tình yêu của đối phương? Tôi lại thấy chính điều này mới là phần mê hoặc nhất. Vỏ bọc của cả hai đều dày đến như thế, nhưng cuối cùng họ đã trao trái tim cho nhau trong lúc chưa thể chắc chắn về tương lai.


Tôi cứ nghĩ, vậy đến khi thực sự hoàn toàn xác định được tình yêu sâu đậm của đối phương, họ sẽ yêu nhau đến mức nào nữa.


Cho nên sự chưa trọn vẹn lúc này, trong lòng tôi đã là trọn vẹn rồi.


Tôi cảm thấy những đoạn viết kiểu giấu bài trước đó, giờ đều đã có được sự hạ màn xứng đáng.


Suỵt, đừng nói chuyện –


Khẽ khàng lật lá bài lên, tìm được mảnh ghép phía dưới.


Nếu như thế này mà bạn cũng có thể hiểu được, thì thật tốt biết bao.


Bản này ngay từ đầu đã định sẵn tông điệu là một bầu không khí âm u, ẩm ướt, hai nhân vật chính trong tình cảm cũng vô cùng kiềm chế (đến mức cực đoan), nên cách viết cũng mang màu sắc u tối, mờ mịt hơn. Vì vậy, đặc điểm kết cấu lớn nhất của Suỵt, đừng nói chuyện, theo tôi chính là từ tiểu tiết nhỏ, động tác, hành vi, tâm lý của nhân vật, cho đến mạch truyện lớn, tuyến tình cảm, tất cả đều mang kiểu viết giấu bài như vậy.


Nhìn từ những tương tác nhỏ, rất nhiều lần sau khi tôi viết xong một chương, quay lại xem lại, tôi sẽ xóa đi không ít những cảm xúc hoặc sự bộc lộ nội dung quá trực tiếp mà tôi vô thức viết ra.


Ví dụ lần đầu Lữ Không Quân đón Ngu Tiểu Văn đến Khu Cam của mình để tiến hành “phản tống tiền”, tương tác giữa hai người trên xe. Ban đầu tôi viết dưới góc nhìn của Ngu Tiểu Văn (góc nhìn tên tống tiền), kết quả không thể tránh khỏi việc nó hiện ra quá rõ nét sự hồi hộp, phấn khích, đầy tình ý (Cục cưng Tiểu Văn: Trời ơi nam thần bảo dẫn mình về nhà! >


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 83: Lời cuối truyện
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...