Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 81


Chương 81. Một bức thư tình gửi cho tương lai


Dạo biển xong, Lữ Không Quân đi theo Ngu Tiểu Văn trở về nhà ở hẻm Liên Vụ.


Vào nhà, Lữ Không Quân nắm tay Ngu Tiểu Văn kéo vào phòng tắm, cùng nhau rửa sạch bốn bàn tay, lau khô xong thì ngồi xuống ghế sofa, xem tin nhắn trong điện thoại.


Ngu Tiểu Văn ngồi bên cạnh nhìn anh, ngắm gương mặt nghiêng sáng lên dưới ánh sáng mờ của màn hình điện thoại. Nhìn một lúc, y chồm lại gần, đặt bàn tay vẫn còn hơi ẩm mát lên đoạn chân trần lộ ra dưới quần short của anh, đầu ngón tay khẽ gõ gõ như đang chơi đàn piano.


Lữ Không Quân ngẩng mắt nhìn y.


Ngu Tiểu Văn chớp mắt mấy cái.


Lữ Không Quân đưa tay bắt lấy bàn tay đang đặt trên chân mình, nhưng y bỗng rụt lại, khiến anh chụp vào khoảng không.


Lữ Không Quân vươn tay ôm y, y lại lập tức nhe răng cười nhí nhảnh, bật dậy khỏi sofa. Anh đưa tay với lấy chân y, y liền lanh lợi lùi lại một bước.


Lữ Không Quân nheo mắt nhìn y, Ngu Tiểu Văn đưa hai tay làm thành dáng một con cá đang bơi ngược lên, giọng điệu trêu chọc: “Cá con, cá con có trơn không đây?”


“…” Lữ Không Quân thở hắt ra, nghiêng đầu, đưa tay gãi gãi tai ngứa ngáy vì câu nói sến súa kia. Sau đó anh đứng dậy, ôm lấy Ngu Tiểu Văn.


Ngu Tiểu Văn rất lanh lợi, cúi người luồn qua một bên rồi vòng ra sau lưng Lữ Không Quân, sau đó chạy vội về phía phòng ngủ. Thật ra y cũng chẳng cần chạy bao xa, vì vốn dĩ khoảng cách không lớn. Y nhanh chóng bị đối phương bắt được từ phía sau, rồi bị nhấc bổng ngang eo, ép thẳng xuống giường trong phòng ngủ.


Lữ Không Quân hôn lên tai và sau gáy y, một tay nắm chặt lấy bàn tay y, tay kia thì đưa xuống tháo dây buộc chiếc quần đi biển của mình.


Chiếc quần đi biển phong cách tươi mát hoa mắt kia được Ngu Tiểu Văn mua cho anh từ hai năm trước.


Rất nhanh, hơi thở của hai người đã đan xen, nặng nề dồn dập.


Không ngờ ngay lúc này, Ngu Tiểu Văn lại buột miệng gọi ra một cái tên cực kỳ phá hỏng bầu không khí: “Cô Trần…”


Người phía trên khựng lại, giọng điệu cũng bất chợt lạnh đi vài phần: “Em gọi ai vậy?”


“… Ý em là, hôm qua ấy.” Ngu Tiểu Văn chống người dậy một chút, ra vẻ hờ hững mà hỏi: “Hôm qua em thấy cô ấy gọi điện cho anh, hai người nói chuyện lâu lắm. Có chuyện rắc rối gì sao?… Công việc à?” 


Lữ Không Quân quan sát nét mặt y.


Trên gương mặt hơi ửng đỏ của Ngu Tiểu Văn lộ ra chút ngượng ngùng. Lữ Không Quân trả lời: “Cô ấy hỏi anh vài việc liên quan đến luật sư Hạ.”


“… À.” Vẻ ngượng ngùng trên mặt Ngu Tiểu Văn dường như càng rõ hơn. Nhưng y l**m nhẹ môi, khiến sự thẹn thùng kia lập tức biến thành một mùi vị khác. Rồi y nheo mắt, định cúi xuống hôn tiếp.


Lữ Không Quân lại bật cười, nói: “Em tiến bộ rồi.”


“Hử?” Ngu Tiểu Văn khó hiểu nhìn anh.


“Đợt trước ở cổng cơ quan em, em thấy cô Trần nói chuyện với anh, rõ ràng rất để ý mà còn giả vờ như không nhìn thấy.” Anh nói, “Bây giờ thì đã biết chủ động mở miệng hỏi rồi.”


Ngu Tiểu Văn gãi gãi má: “… Sao lời anh nói mẹ nó nghe còn mỉa mai hơn lẩu uyên ương Trùng Khánh thế.”


“Là lời khen.” Lữ Không Quân nói.


Vừa nói, Lữ Không Quân vừa đưa tay vào trong áo y, bắt chước động tác khi nãy của đối phương, gõ gõ như chơi đàn piano. Ngu Tiểu Văn lập tức không kìm được mà ưỡn người lên, anh bèn ôm chặt y vào lòng, đặt ngồi trên đùi mình, hôn xuống chỗ mẫn cảm ngay dưới xương quai xanh.



Giọng Ngu Tiểu Văn trở nên phiêu đãng: “Vậy là anh thích?”


Lữ Không Quân ấn giữ lấy y xem như câu khẳng định.


Ngu Tiểu Văn bật cười, nét mặt thoáng lộ ra niềm vui âm thầm nhẹ nhõm.


Lữ Không Quân ngẩng đầu nhìn y.


“Vậy là vì trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, nên hôm nay em mới đột ngột nói từ chối công việc ở Giang Thành, lập tức quay về sao?”


Sau khi bắt gặp vẻ mặt thoáng chút mất tự nhiên trên gương mặt vốn luôn ung dung của Ngu Tiểu Văn, Lữ Không Quân liền dừng lại động tác.


Một lúc sau, anh nói: “Đánh dấu cho anh đi.”


Ngu Tiểu Văn: “… Gì cơ?”


“Đánh dấu anh.” Lữ Không Quân l**m nhẹ đầu răng nanh của mình, bày tỏ ý định.


Ngu Tiểu Văn cũng l**m lên chiếc răng nanh nhỏ tù tù tương ứng của mình: “Em làm sao mà đánh dấu được chứ. Của em là hàng đặc ruột đấy.”


“Anh dạy em.” Lữ Không Quân bảo.


Anh đưa tay cởi chiếc áo sơ mi đi biển, để lộ hoàn toàn cần cổ.


Ngu Tiểu Văn nhìn chỗ ấy, vô thức nuốt nước bọt. Lữ Không Quân ôm lấy y, ấn đầu y vào vị trí tuyến thể dưới xương quai hàm của mình.


Ngu Tiểu Văn ngửi thấy mùi pheromone nhàn nhạt tỏa ra từ tuyến thể mà tim đập nhanh. Khi đầu ngón tay quét nhẹ qua môi dưới, y liền vô thức đuổi theo, rồi môi áp lên làn da mềm mại trên tuyến thể.


Giọng trầm ổn ghé sát tai: “Há miệng ra, hút vào.”


Y ngoan ngoãn làm theo. Thật ra dù không cần đối phương chỉ dẫn thì y cũng biết, vì bước này y rất thích và thường làm. Bất kể Lữ Không Quân lợi hại đến đâu, cấp bậc cao thế nào, thì chỗ này vẫn luôn mềm mại, yếu ớt. Ngu Tiểu Văn cẩn thận nhấm nháp, còn phát ra những tiếng thoả mãn: “Ừm… ừm…”


Lữ Không Quân: “Há miệng lớn hơn một chút, diện tích nhiều hơn.”


Lữ Không Quân: “Dùng răng cố định, rồi cả khoang miệng phải giống như đang hút trà sữa trân ch..”


Chữ cuối còn chưa nói hết, đối phương đã đổi lời: “Giống như đang hút sinh tố trân châu ấy.”


“Là loại trân châu to hơn cả ống hút, có thể làm tắc ống hút. Không hút ra thì chẳng uống được gì cả.” Đối phương đè giữ đầu y, ra lệnh: “Dùng sức thêm chút nữa.”


“…” Nghe xong, Ngu Tiểu Văn tạm ngừng thưởng thức mỹ vị nơi khóe môi, ngẩng đầu hỏi: “Sao, anh còn muốn mang nguyên một quả dâu tây bự chình ình tới cơ quan em như lần trước, hại em chết đứng một vòng à?”


“Như anh mong muốn.” Ngu Tiểu Văn dứt khoát ôm chặt lấy cổ đối phương mà ra sức c*n m*t.


Y nghe thấy bên tai là tiếng th* d*c, kèm theo âm mũi nhỏ nhỏ không rõ là vì đau hay vì cảm giác gì khác đang bị kìm nén: “Ừm… làm tốt lắm.”


Mu bàn tay của đối phương khẽ lướt trên vành tai y, giống như lời khen ngợi mà cũng như sự khích lệ.


“Nhưng vẫn chưa đủ.”


Bị pheromone cận kề khống chế, lưng Ngu Tiểu Văn đã bắt đầu mềm nhũn, cả người nhẹ bẫng, đầu óc trống rỗng, y tựa vào xương quai xanh của anh, nhìn dấu vết tím đỏ trong cổ áo.


“… Sao mà chưa đủ? Em còn dùng cả kỹ thuật hút chân không rồi đấy.” Y nói.



“Răng.” Lữ Không Quân đáp, “Phải cắn xuyên vào, mới tính là đánh dấu.”


Ngu Tiểu Văn lại bị anh ấn đầu vào chỗ tuyến thể.


“Hút chặt rồi, cắn xuống. Giống như lúc em gặm càng cua vậy.”


“… Thật sự có thể à?” Ngu Tiểu Văn theo trực giác cảm thấy tuyến thể của Alpha và Omega có độ nhạy thần kinh không giống nhau, chắc hẳn sẽ rất đau.


“Có thể.” Lữ Không Quân nói, “Nhanh lên.”


Ngu Tiểu Văn: “…”


Có lẽ do bị pheromone bao vây làm tê liệt, đầu óc y lúc này hơi mơ hồ, mất đi lý trí, nên thật sự cắn xuống theo lời đối phương. Y cảm giác được gân cổ đối phương giật mạnh một cái, liền lập tức buông ra: “Cắn đau lắm phải không?”


Đối phương không trả lời, mà chỉ càng mạnh tay ép y xuống: “Tiếp tục.”


Ngu Tiểu Văn nhắm mắt, lại cắn xuống lần nữa. Vốn dĩ bản thân y không đủ can đảm cắn đến mức làm rách, nhưng khi phần thịt kia dưới răng dần bị nghiền ép, mùi pheromone nồng đậm nhất từ tuyến thể tuôn ra, y bỗng không cách nào khống chế được lực cắn. Như thể bản năng dã thú bị đánh thức, khi mỹ vị đã chạm đến miệng, thì chỉ muốn cắn xé, nuốt trọn vào cơ thể mình.


Trong khoảnh khắc thất thần ấy, y cảm nhận được một cảm giác như hạt nho vỡ tung trong miệng, vị máu trào ra. Ngay sau đó Lữ Không Quân run rẩy thở hắt ra. Âm thanh ấy khiến Ngu Tiểu Văn chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn gương mặt Lữ Không Quân. Y thấy môi anh đã tái nhợt, rồi nhìn vết thương kia, máu tươi đỏ thẫm đang trào ra.


!


Tuyến thể của Alpha bị cắn xem ra khác hẳn với Omega!


Lập tức lông tơ Ngu Tiểu Văn dựng đứng, đôi mắt mở to hối hận vô cùng, vội vàng muốn nói gì đó:  “Em làm anh… Ơ”


Lữ Không Quân nhìn dấu đỏ trên môi y, rồi ghé sát lại, l**m nhẹ đôi môi vương máu của Ngu Tiểu Văn.


Rồi lại đưa lưỡi vào trong miệng y, quấn quýt cùng lưỡi y.


Mùi tanh của máu bắt đầu lan ra giữa môi lưỡi của hai người, thấm vào từng ngóc ngách


“…” Ngu Tiểu Văn bị từ từ ép ngã xuống giường, thần sắc dần trở nên mê loạn. Y ngửi thấy trong mùi pheromone tươi mát quen thuộc mà mình yêu thích lúc này đã xen vào một vị tanh, khiến cho mùi hương ấy từ trong lành chuyển sang một sắc thái khác, không còn thuần khiết nữa, mà ẩn chứa sự mê hoặc bí ẩn. Nó khiến cơ thể bị Alpha khống chế của Ngu Tiểu Văn sinh ra cảm giác khác lạ so với bình thường, dường như trong bản năng muốn được “yêu thương” lại thêm vào một khát vọng muốn “chiếm hữu”.


Không chỉ là “được anh yêu”, mà còn muốn “chiếm lấy anh”.


“Em tiến bộ rồi, rất tốt.” Lữ Không Quân ngẩng đầu nói với Ngu Tiểu Văn, như thể còn đang tiếp tục chủ đề ban nãy.


Trong tầm nhìn mờ mịt vì nước mắt sinh lý, Ngu Tiểu Văn thấy trên cổ anh vết “dấu ấn” rướm máu mà mình đã để lại.


“Anh rất thích cảm giác em dần dần hiểu anh.” Lữ Không Quân nói.


“…”


Ngu Tiểu Văn xoay người, nước mắt rơi xuống tức thì. Y trèo lên người anh, cúi đầu, im lặng mà xót xa, cẩn thận muốn l**m sạch vết thương này.



Kết thúc rồi, Ngu Tiểu Văn ôm chăn nghỉ một lúc. Thấy đỡ hơn, y mới rút mặt ra khỏi gối, đưa tay lau mắt, rồi vòng tay ôm lấy cổ Lữ Không Quân, hai người cùng đi sang phòng tắm tắm rửa.


Ra khỏi phòng tắm, Lữ Không Quân liền bắt đầu mặc quần áo.


Ngu Tiểu Văn mặc đồ ngủ, nằm vắt chân trên giường, nhìn anh mặc đồ.



“Ừ. Mai sáng có việc cần dậy sớm, anh phải về chuẩn bị.” Lữ Không Quân đáp.


“Ồ.” Đôi mắt Ngu Tiểu Văn cụp xuống.


Hai người quen nhau cũng đã một thời gian, Lữ Không Quân thỉnh thoảng cũng ở lại chỗ y, cũng có khi để Ngu Tiểu Văn sang ở chỗ anh. Nhưng anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện sống chung. Ngu Tiểu Văn thấy điều đó rất bình thường, vì chỉ cần nhìn là biết Lữ Không Quân thuộc kiểu người có quan niệm vô cùng truyền thống. Cho nên dù có khao khát, muốn ngày ngày đêm đêm được gặp nhau, y cũng chẳng tiện mở lời.


Sau khi cột chặt dây quần short, Lữ Không Quân lặng lẽ đứng một lúc, rồi quay sang nói với Ngu Tiểu Văn: “Chuyện anh đã nói với em, em suy nghĩ cho kỹ.”


“Hửm?” Ngu Tiểu Văn hỏi, “Chuyện gì cơ?”


“…” Lữ Không Quân cúi mắt nhìn xuống đất, rồi lại ngẩng lên nhìn y, “Ý là nếu cùng nhau đến Giang Thành, chúng ta cần có một mối quan hệ danh chính ngôn thuận thì mới có thể sống chung.”


“… Sống chung?!”


Ngu Tiểu Văn lập tức quỳ lên giường, ban đầu y còn đang nghĩ cách làm sao để Lữ Không Quân từ bỏ ý định đi Giang Thành, nhưng nghe câu này thì chỉ còn kịp hỏi hai chữ cuối.


“Nếu chúng ta đến Giang Thành, anh sẽ sống chung với em?” 


Lữ Không Quân không trả lời vấn đề này ngay. Mà chỉ nhìn Ngu Tiểu Văn, như thể đang chờ y tự nhớ ra và để tâm đến cái “mối quan hệ” được nhắc đến trước câu nói vừa rồi.


Một lúc sau, sắc mặt Ngu Tiểu Văn quả nhiên chậm rãi thay đổi.


Y nhớ đến những lời Lữ Không Quân nói trên bãi biển, rồi lại kết nối với câu nói vừa nãy, dường như cuối cùng cũng hiểu được ý của đối phương.


Vẻ mặt y dần trở nên khó tả. Dường như còn ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào nên chỉ lúng túng nhìn Lữ Không Quân.


Lữ Không Quân nhìn sắc mặt y. Khó mà nói có chút vui mừng nào xen lẫn trong đó, rõ ràng và nổi bật hơn cả là một vẻ như vừa nghe thấy chuyện “hoang đường viển vông”. Y đang dùng vẻ mặt ấy mà cẩn thận nhìn anh, tựa như muốn tìm thấy trong nét mặt của Lữ Không Quân một cái công tắc có thể khiến giấc mơ này tỉnh dậy.


Lữ Không Quân nghĩ, hôm nay anh sẽ không nhận được câu trả lời.


Anh thở ra một hơi, nói: “Trễ quá rồi, anh phải đi trước.”


Anh đi đến cửa, quay đầu nhìn lại.


Mà Ngu Tiểu Văn thậm chí còn chẳng tiễn anh ra khỏi phòng ngủ, chỉ ngồi ngẩn ngơ trên giường. Nghe thấy tiếng cửa ngoài khép lại, y vẫn không nhúc nhích.


(Đến Giang Thành sống chung đi.)


“Nhưng nếu là danh chính ngôn thuận thì họ sẽ chấp nhận… tập tục của người nước ngoài.”


Hai mắt của Ngu Tiểu Văn đăm đăm, chẳng rõ ngồi trên giường bao lâu mới với lấy điện thoại, chậm rãi gõ: Cục cưng Tiểu Quân. Anh về đến nhà chưa?


Bên kia hiển thị đang nhập.


Một lúc sau, tin nhắn trả lời gửi đến. Nhưng nội dung lại chẳng liên quan gì: Trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo em, chỗ để ảnh. Có một túi niêm phong. Em xem thử đi.


Ngu Tiểu Văn lấy khăn chùm lên đầu, bước vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, ngồi xổm xuống rồi kéo ngăn kéo ra.


Bên trong có vài món lặt vặt, nổi bật nhất là một cuốn album, đó là thứ quý giá nhất với Ngu Tiểu Văn. Trong đó để những tấm ảnh cũ của y, từ khi còn là em bé cho đến hồi trung học, còn có ảnh chụp chung với bố mẹ. Sau này bố mẹ mất rồi, ảnh chụp bằng điện thoại cũng không còn ai in ra nữa. Thế nên từ đó về sau y chẳng còn tấm hình nào nữa.


Những bức thư tình y từng viết cũng được kẹp trong cuốn album này.


Xem ra, sau khi mình rời đi, Lữ Không Quân đã nhìn thấy những bức ảnh ấy. Cũng vì vậy mà anh mới nhìn thấy cả thư tình của mình.



Nghĩ đến đây, Ngu Tiểu Văn lập tức mở album ra lật xem, cố tình dùng ánh mắt như của một người ngoài để nghiêm khắc đánh giá xem mình lúc nhỏ có đáng yêu không.


Nghiêm khắc soi xét một hồi, y thấy cũng ổn.


Y nghĩ Lữ Không Quân chắc chắn cũng sẽ thấy ổn thôi.


Nhìn những tấm ảnh ấy, trong lòng y dâng lên muôn vàn cảm xúc về quá khứ. Y nghĩ, lúc ấy Lữ Không Quân nhìn thấy những thứ này, sẽ có cảm nhận thế nào?


Y lật tiếp, rồi bỗng dừng tay trước một ô nhựa đựng ảnh.


Trong đó là tờ giấy viết thư màu hồng được gấp lại, chính là bức thư tình mà y từng viết cho Lữ Không Quân. Từ khi Ngu Tiểu Văn cất nó vào album trân trọng giữ gìn, thì chưa từng lấy ra lần nào. Hóa ra Lữ Không Quân không chỉ đã lôi nó ra xem, mà còn cẩn thận đặt lại y nguyên chỗ cũ.


Tim y bỗng thắt lại, và đầy chua xót.


Tin nhắn của Lữ Không Quân tới: Tìm thấy chưa? Nó kẹp ngay trong album đó.


Ngu Tiểu Văn đọc xong liền tiếp tục lật album về phía sau, tìm chiếc túi niêm phong. Ngay sau mặt sau của bức thư tình, y quả nhiên tìm thấy thứ cần tìm.


Trong túi niêm phong ấy đựng một tờ giấy gì đó. Nhìn bề ngoài thì chất liệu rất bình thường.


Y cẩn thận lấy túi niêm phong từ lớp nhựa ra, mở ra. Bên trong đúng là một tờ giấy trắng, gấp đôi lại, ép phẳng, giữ nguyên tình trạng ấy suốt rất lâu. Chính vì thế mà mang đến cảm giác vừa cũ kỹ vừa mới mẻ. Mở ra thì thấy trên đó có mấy vết tròn nhăn nhúm, giống như dấu vết nước nhỏ xuống rồi khô đi.


Đây là gì?


Chẳng lẽ…


Cũng là thư tình?


Không có bất kỳ căn cứ nào, y liền đoán cho tờ giấy trắng ấy một thân phận. Tim lập tức đập nhanh hơn. Nhưng rồi y lại lắc đầu. Tờ giấy này quá tùy tiện, nếu thật sự là Lữ Không Quân viết thì chắc chắn sẽ không dùng loại giấy như thế. Thế nên y càng tò mò, cẩn thận mở nó ra.


Trên giấy chỉ có mấy chữ đơn giản, viết bằng nét chữ mà bản thân y quen thuộc nhất:


To bác sĩ


Hoàn thành nguyện vọng cuối cùng sẽ chấm dứt mối quan hệ tống tiền.


Cảnh sát.


Ngu Tiểu Văn nhìn tờ giấy mà ngây người, trong thoáng chốc như trở về ngày hôm ấy vào hai năm trước. Tờ giấy này vậy mà vẫn còn. Một cảm giác thần kỳ trào dâng, như lớp bọt mềm mại từ từ dâng lên trong lồng ngực, dịu dàng bao phủ lấy y.


Cho đến khi điện thoại nhảy ra tin nhắn: Vẫn chưa tìm thấy à?


Y mới hoàn hồn, trả lời đối phương: Tìm thấy rồi.


Y chụp một tấm ảnh gửi sang cho đối phương xác nhận.


Lữ Không Quân: Ừ.


Lữ Không Quân: Anh còn nợ em một nguyện vọng. Nhớ không.


Lữ Không Quân: Gì cũng được.


Lữ Không Quân: Bất cứ chuyện gì.


Một lúc sau, một tin nhắn mới bật ra: Đợi em nghĩ xong rồi hãy trả lời anh.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 81
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...