Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 80
Chương 80. Đi Giang Thành
Thời gian lặng lẽ tiến về phía trước, đã độ chớm thu. Sau cơn mưa, gió biển đêm mang theo chút mát mẻ. Hai người cùng tản bộ trên bãi biển. Bên đường là hàng cây nhiệt đới đặc trưng của Mạn Kinh, phía đối diện có rất nhiều quán hải sản đèn đuốc sáng trưng, hai bên phố là những sạp hàng bày dọc lối đi, khách du lịch ăn mặc sặc sỡ qua lại tấp nập.
Ngu Tiểu Văn xách đôi dép crocs, vừa đá cát vừa cười ngặt nghẽo, kể: “Lúc nãy em đi vứt vỏ dừa thì thấy một du khách nước ngoài vừa đi dọc bờ biển vừa khóc, em hoảng quá vội vàng chạy theo hỏi. Kết quả là anh ta nói mình là dân nội lục địa, lần đầu được thấy biển nên xúc động.”
Lữ Không Quân thoáng bật cười, nói: “Nếu sau này có cơ hội đến Giang Thành ngắm tuyết, em có thể thử cảm nhận xem có giống anh ta không.”
“…” Ngu Tiểu Văn lại không tiếp lời.
Tiếp đó y đi chậm lại, tựa hồ muốn nói rồi lại thôi.
“Sao thế?” Lữ Không Quân dừng bước, liếc nhìn y một cái, “Có gì thì cứ nói.”
Ngu Tiểu Văn xoa xoa tay, rồi cất lời: “Ôi, em vừa nhận được một nhiệm vụ liên quan đến tổ chức tội phạm xuyên quốc gia lần trước.”
Y thấy sắc mặt Lữ Không Quân thay đổi, lập tức nói: “Lần này an toàn lắm! Chỉ là phối hợp công tác thôi.”
Quan sát thấy mặt Lữ Không Quân dường như đã dịu đi, y mới nói tiếp: “Tổ chức xuyên quốc gia này không chỉ gây hại cho nước ta, mà còn gây hại cho nhiều quốc gia lân cận. Lâu nay, chúng thường lấy danh nghĩa du lịch để lừa người sang nước ngoài giam lại, rồi ép họ đi buôn lậu. Gần đây, ở Giang Thành nước C cũng có không ít công dân bị lừa. Bên họ cho rằng nên tìm cách phối hợp thực thi pháp luật đa quốc gia, hỗ trợ lẫn nhau, như thế mới có thể trấn áp loại tội phạm này hiệu quả hơn.”
Lữ Không Quân im lặng một lúc rồi bảo: “Rồi sao nữa.”
“… Nhiệm vụ lần này ở nước S, cuối cùng rơi vào tổ trọng án Sở cảnh sát thành phố Mạn Kinh tụi em. Vì tụi em có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với tổ chức này mà, đặc biệt là em, dạo trước còn vì vụ án liên quan mà được trao Huân chương Ốc Xoắn Bạc, đúng là người thích hợp nhất cho công việc này. Cục trưởng muốn em đến Giang Thành nước C, để phối hợp cùng đồng nghiệp bên đó phá án.”
Lữ Không Quân: “Em đồng ý chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao?” Lữ Không Quân hỏi.
Ngu Tiểu Văn: “Nếu là trước đây thì chắc chắn em sẽ đồng ý, nhưng bây giờ chẳng phải đã có anh rồi sao. Tổ chức này rất lớn, vụ án cũng rất phức tạp, nói không chừng còn là cuộc chiến lâu dài, em không nỡ xa anh. Nhưng đồng nghiệp khác nếu không vướng bận gia đình, thì cũng không đủ kinh nghiệm, hình như không ai thích hợp hơn em, tìm người khá phiền phức. Cho nên dù em từ chối, có lẽ vẫn phải tạm đi vài ngày gánh đỡ, chờ Cục trưởng Lý mau chóng tìm được người phù hợp hơn thì em lập tức quay về. Em phải nói với anh một tiếng.”
Lữ Không Quân: “Nếu mãi vẫn không tìm được thì sao?”
“… Làm gì có chuyện đó.” Ngu Tiểu Văn nói, “Em sẽ giục Cục trưởng Lý nhanh chóng tìm người khác. Mạn Kinh sao có thể không có nổi một cảnh sát phù hợp để cử đi chứ.”
Lữ Không Quân lại tiếp tục bước đi, Ngu Tiểu Văn cũng theo sau.
“Em rất thích Giang Thành.” Lữ Không Quân nói, “Trước đây em còn bảo nguyện vọng cuối cùng là đi Giang Thành du lịch.”
“… Ừ.” Nhắc đến chuyện tống tiền ngày trước, Ngu Tiểu Văn có chút ngượng, vung vẩy đôi dép trong tay, “Đúng vậy, muốn đi xem thử. Vì phong cảnh trong áp phích quảng bá rất đẹp. Hơn nữa, người chỉ điểm của em cũng từng giới thiệu qua.”
Nói đến đây y như nhớ ra gì đó, trong mắt ánh lên một tia sáng rồi quay sang nhìn Lữ Không Quân, nghiêm túc nói: “Cậu ta bảo, những người xứ khác từng có trải nghiệm không mấy hạnh phúc, khi đến đó đều có thể tìm được hạnh phúc và chốn về.”
Lữ Không Quân: “Em tin à.”
Ngu Tiểu Văn: “Thật mà, người chỉ điểm của em trước kia có cuộc sống không mấy tốt đẹp, do hoàn cảnh gia đình mà đã làm nhiều việc bất đắc dĩ. Nhưng sau khi đi du lịch ở Giang Thành, giờ cậu ta đã đi đúng hướng, thậm chí còn kết hôn sinh con. Em cũng không thể tin nổi!”
Lữ Không Quân: “Đó là nhờ cậu ta cố gắng cải tà quy chính.”
Ngu Tiểu Văn càng thêm kiên quyết: “Em nói thật. Ở đó có một cây cầu, chính là địa danh trong bức ảnh của em, anh biết chứ?”
Lữ Không Quân: “Cầu Vọng Giang.”
“Đúng rồi!” Nhận được mật hiệu, Ngu Tiểu Văn suýt bật nhảy người lên khỏi đống cát, “Có một chú chó hoang từ nơi khác tới, số phận thê thảm, bị chủ bỏ rơi. Lang thang mãi, vô tình chạy tới dưới gầm cầu đó, từ đó trở thành Sao Tử Vi, sống một kiếp chó mà đến cả thần tiên cũng phải ghen tị.”
Lữ Không Quân: “… Thân thế con chó lang thang mà em cũng biết. Nó kể với em à?”
Ngu Tiểu Văn: “Dù sao thì cũng là thật. Trên tàu du lịch ở cảng đảo, có mấy đại gia thích đến Giang Thành xem bói cũng nói như vậy.”
Lữ Không Quân: “…”
Một lúc sau, Lữ Không Quân hỏi: “Vậy nên em không đi mảnh đất phúc sao Tử Vi kia, là vì anh.”
Ngu Tiểu Văn tiếp tục đong đưa đôi dép: “Em làm việc ở đâu cũng vậy thôi. Dù sao điều quan trọng nhất là không muốn rời xa anh.”
Lữ Không Quân: “Chỉ vì anh thôi sao? Còn đồng nghiệp thì sao. Em qua đó không nhớ nhóm Từ Kiệt, Trần Tử Hàn à?”
“Hầy, bọn họ thì có gì mà nhớ chứ.” Ngu Tiểu Văn rất thoải mái, “Sau này quay về gặp lại thôi. So với mong muốn được gặp anh thì tất nhiên chẳng thể nào so bì.”
Y len lén liếc sang Lữ Không Quân, thấy hiệu quả trên mặt đối phương rõ ràng rất tốt.
Lữ Không Quân nói: “Anh cũng thấy Giang Thành rất tốt. Ở đó cảm nhận pheromone rất yếu, dù là Alpha hay Omega mạnh mẽ đến đâu cũng khó mà ảnh hưởng đến người khác, với em, đó sẽ là nơi sống rất thoải mái.”
Lữ Không Quân quay đầu nhìn Ngu Tiểu Văn, ánh mắt ấy dường như đã nhìn thấu nguyên nhân thật sự khiến Ngu Tiểu Văn thích Giang Thành. Không phải do phong cảnh, cũng chẳng phải vì chú chó lang thang sao Tử Vi.
Bị nhìn thấu tâm tư, Ngu Tiểu Văn khựng lại, thoáng chốc không biết nên nói gì.
Lữ Không Quân lại nhìn thẳng về phía trước: “Cục trưởng Lý tụi em đã nói với anh việc em có thể phải sang Giang Thành công tác.”
Ngu Tiểu Văn: “Cái gì…”
“Ông ta hỏi anh nghĩ sao. Anh nói không vấn đề gì, tùy em quyết định.” Giọng Lữ Không Quân có chút khó chịu, “Nhưng lúc đó ông ta chỉ nói với anh là trị an ở Giang Thành tốt hơn Mạn Kinh nhiều, ví dụ như sẽ không có chuyện đấu súng giữa đường. Chứ không hề nói công việc này lại liên quan đến tổ chức xuyên quốc gia kia.”
Cục trưởng Lý đã biết mối quan hệ hiện tại của hai người, nên khi giao nhiệm vụ công tác cho Ngu Tiểu Văn, bàn bạc với cậu Hai Lữ một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng Ngu Tiểu Văn không ngờ Lữ Không Quân lại dễ dàng nói ra câu “không vấn đề gì”.
“… Anh thấy không vấn đề gì ư?” Ngu Tiểu Văn nói, “Em sẽ phải ở Giang Thành rất lâu, rất lâu, chỉ khi nào báo cáo công tác mới về Mạn Kinh, mới có thể gặp anh. Anh không nhớ em sao.”
“Anh có thể sang phòng thí nghiệm sinh học ở Giang Thành làm chuyên gia khách mời, giúp họ lập nhóm nghiên cứu. Họ đã mời anh từ rất lâu rồi, hơn nữa trình độ chuyên môn và điều kiện cơ sở vật chất đều rất tốt, chắc chắn sẽ nhanh chóng thích nghi với công việc.”
Lữ Không Quân trôi chảy nói ra kế hoạch mình đã chuẩn bị sẵn: “Viện của tụi anh có chính sách cử nhân viên công tác ở nước ngoài, nếu em quyết định đi Giang Thành, anh sẽ nộp đơn xin giữ chức vụ khi làm việc bên ngoài, nhưng phải hoàn thành và bàn giao xong dự án hiện tại mới đi được.”
Ngu Tiểu Văn không chút do dự bảo: “Không được, anh với em không giống nhau. Em sang đó thì cấu hình không thay đổi nhiều, nhưng anh ở nước S là người nhà họ Lữ, lại còn là Alpha cấp cao nhất. Sang đó thì cấu hình giảm sút…”
“Đương nhiên không phải!” Ngu Tiểu Văn lập tức phủ nhận, “… Chỉ là, chắc gia đình anh cũng sẽ không đồng ý để anh đang yên đang lành lại chạy sang nước ngoài…”
“Từ trước tới nay anh có hỏi bọn họ bao giờ đâu.” Lữ Không Quân trả lời rất tự nhiên, “Tại sao phải được họ đồng ý?”
Ngu Tiểu Văn: “…”
Ngu Tiểu Văn lại lập tức nhanh chóng suy nghĩ, rồi nói: “Trình độ nghiên cứu của anh ở bên này là cấp quốc gia. Bên kia chỉ là Giang Thành thôi.”
“Phòng thí nghiệm đó rất có tiếng trên quốc tế, thuộc nhóm hàng đầu.” Lữ Không Quân nói.
Ngu Tiểu Văn: “… Nghe nói bên đó đôi khi lạnh lắm, trong nhà phải đặt đồ sưởi mới sống nổi.”
Lữ Không Quân: “Ngu Tiểu Văn, anh từng đi rồi. Người chưa đi là em. Không cần giới thiệu cho anh mấy thứ này.”
Ngu Tiểu Văn nghẹn họng.
Lữ Không Quân nói: “Anh muốn đến đó sống. Là tự anh muốn. Em đừng lo thay cho anh.”
Ngu Tiểu Văn đặt bàn tay dính đầy cát lên cánh tay đối phương, giọng chân thành tha thiết: “Cục cưng, anh mà sang đó thì sẽ thật sự bị hạ tầng lớp. Em sợ anh phải chịu ấm ức.”
Lữ Không Quân liếc nhìn cánh tay đã dính cát: “Ngược lại đấy, thấy quanh em suốt ngày toàn một đám Alpha làm anh rất khó chịu, đến Giang Thành thấy thư thái hơn.”
Ngu Tiểu Văn: “… Cũng đâu phải suốt ngày vây quanh đâu? Học trò mới em còn cố ý chọn Beta mà.”
Lữ Không Quân nhìn y: “Nếu ở Giang Thành, anh cũng chỉ là một Beta thôi.”
“… Đúng thế.” Ngu Tiểu Văn nói.
Ở Giang Thành, mình không còn phải chống chọi những cơn đ*ng d*c thụ động bất chợt ngoài tầm kiểm soát, cũng không phải lo lắng về khiếm khuyết không thể đánh dấu, vì ở đó không ai có thể đánh dấu, lựa chọn chỉ dựa vào sở thích cá nhân. Y nghĩ, nếu có thể cùng Lữ Không Quân sống bình đẳng trong một thành phố xinh đẹp không phân cấp bậc pheromone, thì với một Omega cấp thấp như Ngu Tiểu Văn, đó hẳn là kỳ nghỉ nơi thiên đường. Nhưng với một Alpha cấp cao nhất đứng trên đỉnh kim tự tháp của hệ thống cấp bậc này như Lữ Không Quân mà nói thì lại hoàn toàn không phải như vậy.
Ở Mạn Kinh anh có tất cả, tại sao phải vì Ngu Tiểu Văn mà đến Giang Thành bắt đầu làm một Beta?
Lữ Không Quân: “Đến đó anh có thể thử xem, rốt cuộc em có còn thích anh nữa không. Nếu em quả thật chỉ thích pheromone của anh, thì anh sẽ…”
Anh nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Đưa em về Mạn Kinh, trả thù.”
Ngu Tiểu Văn: “… Em thích tất cả mọi thứ của anh, tất nhiên bao gồm cả pheromone. Nhưng em thích chính con người anh hơn. Điều em mong muốn nhất là anh sống tốt, mong anh nghĩ nhiều hơn cho bản thân, đừng lúc nào cũng lo cho em, đừng vì em mà thay đổi cuộc sống của anh. Em sẽ sớm quay về. Nhất định.”
“Không đủ.” Lữ Không Quân nói.
“Không đủ chỗ nào? Anh còn muốn gì nữa?” Ngu Tiểu Văn nói, “Cái gì em cũng có thể cho anh.”
Lữ Không Quân lặng lẽ đi rất nhiều bước, mãi cho đến khi Ngu Tiểu Văn cố tình lấy tay cọ cát dính trên cánh tay anh, cọ đến mức khiến anh khó chịu.
Anh cân nhắc rồi cuối cùng cũng nói ra phần quan trọng nhất trong kế hoạch của mình: “Nếu chúng ta cùng sang Giang Thành sống, có một số tập tục ở nước C anh cần nói cho em biết.”
Ngu Tiểu Văn: “Hả? Khoan đã, cục cưng. Chúng ta còn chưa quyết định sẽ cùng nhau sang Giang Thành sống mà.”
Lữ Không Quân: “Bên đó không giống ở đây. Do ảnh hưởng của pheromone rất ít, nên nếu hai người đàn ông có quan hệ thân mật thì sẽ là chuyện rất bất thường.”
Ngu Tiểu Văn nhún vai: “Nghe loáng thoáng rồi, mình kệ đi là được.”
Lữ Không Quân: “Nhưng nếu là danh chính ngôn thuận thì họ sẽ chấp nhận. Vì họ rất coi trọng danh tiếng, nên sẽ tôn trọng tập tục của người nước ngoài.”
Ngu Tiểu Văn dừng động tác vung dép lại, nheo mắt nghĩ ngợi.
Một lúc sau, y nói: “Không hiểu. Anh muốn nói gì?”
Bước chân Lữ Không Quân cũng từ từ dừng lại.
Trông anh như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nắm lấy bàn tay dính cát của Ngu Tiểu Văn, nhét vào trong áo mình.
“Á á! Đồ xấu xa!”
“Thế thì em cứ nghĩ cho kỹ đi. Ha?”
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Story
Chương 80
10.0/10 từ 39 lượt.
