Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 65: (Bản mới)


Chương 65. Tôi tưởng cậu rất nhớ Mạn Kinh (Bản mới)


Đảo Đỗ Quyên là một hòn đảo xa thuộc một quốc gia nhỏ, cảnh sắc thiên nhiên rất đẹp, nhưng quản lý lại vô cùng hỗn loạn. Sau khi hạ cánh, bọn họ tiện đường tìm một ngôi nhà dân gần đó, trả tiền thuê chiếc xe bán tải cũ kỹ của chủ nhà, rồi lắc lư chạy về phía căn cứ an toàn đã được đánh dấu trên bản đồ vệ tinh.


Rạng sáng, khi ánh trời bắt đầu xanh nhạt chờ bừng sáng, xe dừng lại trên một con phố tồi tàn lộn xộn.


Lữ Không Quân nhìn qua cửa kính xe, quan sát căn nhà cũ kỹ phía đối diện.


“Là căn này sao?” Lữ Không Quân hỏi.


Tay anh và Ngu Tiểu Văn bị còng vào nhau, vậy nên nhiệm vụ lái xe giao cho Đại Lam Sơn. Hắn kiểm tra địa chỉ trong thông tin: “Đúng, chính là chỗ này.”


Lữ Không Quân giơ tay định mở ba lô hành quân, nhưng Ngu Tiểu Văn lại rất không phối hợp.


Thế là Lữ Không Quân tháo bên còng tay của mình, khóa vào ghế trước, rồi dặn Đại Lam Sơn: “Trông chừng cậu ấy.”


“… Cậu tính tự qua đó?” Ngu Tiểu Văn lập tức phản đối, “Không được! Diệp Nhất Tam là đặc công chuyên nghiệp. Còn cậu chỉ là một bác sĩ mà lại tự đi tìm anh ta? Cậu điên rồi sao?!”


“Hay là để tôi đi.” Đại Lam Sơn nói, “Anh ta chắc sẽ không động đến tôi.”


“Đúng, để Đại Lam Sơn đi!” Ngu Tiểu Văn đồng ý, lắc mạnh chiếc còng sắt, “Cậu đừng đi, để Đại Lam Sơn!”


“… Hứ.” Đại Lam Sơn liếc xéo Ngu Tiểu Văn.


Lữ Không Quân rút súng, nạp đạn, rồi giắt vào thắt lưng.


Anh không nói một lời bước xuống xe.


“Lữ Không Quân! Lữ Không Quân!” Ngu Tiểu Văn ngồi trong xe gọi vọng ra nhưng vô ích. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi về phía căn nhà cũ.


“Đại Lam Sơn, cậu cứ mặc kệ vậy hả? Chẳng phải cậu ấy là bạn cậu sao!” Ngu Tiểu Văn quay sang Đại Lam Sơn, “Cậu định để cậu ấy đi làm chuyện nguy hiểm như vậy một mình à?”



“Chính vì là bạn nên mới biết chuyện này không ngăn được.” Đại Lam Sơn nói, “Nếu bây giờ anh tôi ở đây, bảo tôi đi solo với Diệp Nhất Tam, tôi cũng sẽ không để Lữ Không Quân đi thay. Cậu thật sự chẳng hiểu Alpha gì cả. Bảo sao lại làm người ta tức thế.”


Ngu Tiểu Văn: “…”


Đại Lam Sơn là tên ngốc không thể nói lý được. Ngu Tiểu Văn chỉ có thể chửi thầm trong bụng, rồi sốt ruột trừng mắt nhìn về phía căn nhà cũ.


“Ý tôi là, rốt cuộc cậu chọn ai thì mau quyết định đi.” Đại Lam Sơn nói.


“Chọn cái gì?” Ngu Tiểu Văn thuận miệng đáp lại hắn.


Đại Lam Sơn gõ ngón tay lên vô-lăng, giọng điệu có chút khinh khỉnh: “Lữ Không Quân bị di truyền từ gia đình, đầu óc chẳng bình thường lắm. Cậu cứ dây dưa lòng vòng thế này, tôi sợ sau này cậu còn lên cả tin tức xã hội nữa đấy.”


Ngu Tiểu Văn đang nóng ruột, nhưng cũng không thể không bị lời này thu hút sự chú ý. Y nhớ lại trong căn nhà nhỏ, Lữ Không Quân từng nói mình mắc bệnh rất nặng, lại nghĩ đến những biểu hiện kỳ lạ suốt dọc đường đi.


Thế là y hỏi: “Cậu ấy có gì mà không bình thường?”


“Bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, thật ra điên dữ lắm.” Đại Lam Sơn nói, “Lúc huấn luyện thăng cấp sĩ quan – cũng là hồi tôi mới quen cậu ta, tụi này ở chung một ký túc xá. Hồi đó trong ký túc xá có một thằng nói xỏ xiên về một cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, cậu ta liền đấm cho thằng đó nhập viện. Vì chuyện này mà cả ký túc xá tụi này năm đó không một ai vượt qua kỳ sát hạch thăng chức! Anh tôi chửi tôi mấy ngày liền, cũng nhờ lần đó tôi mới biết anh tôi lén liên lạc với Diệp Nhất Tam sau lưng mình.”


Giọng của Đại Lam Sơn ban đầu còn có chút nhiều chuyện, đến câu cuối đã nghiến răng nghiến lợi.


Huấn luyện thăng chức… Cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ.


Mấy từ này rất dễ đưa Ngu Tiểu Văn quay lại cái đêm hai năm trước ở Mạn Kinh. Khi đó, rõ ràng Lữ Không Quân đang ở thao trường quân bộ ngoài ngoại ô để huấn luyện thăng chức, vậy mà lại đột ngột xuất hiện trước cửa sở cảnh sát.


Cậu ấy đứng dưới ánh đèn đường trong cơn mưa phùn lất phất, trên mặt còn mang vết thương. Cậu ấy nói là do luyện tập mà ra. Cậu ấy còn nói…


Cảnh sát không được tắt máy.


“…”


Đoạn ký ức đó, lúc này nhờ người khác bổ sung thêm bối cảnh, lại âm thầm đổi màu trong trí nhớ của Ngu Tiểu Văn. Tựa như có uẩn khúc khác, nhưng lại không thể chứng thực. Nó khiến trong lồng ngực y mọc lên thứ gì đó, từng tấc từng tấc lan ra. Vừa như hoa, lại vừa như gai.


Ngón tay y khẽ co lại.



“Hai năm trước… bị k*ch th*ch.” Ngu Tiểu Văn ngẩn người.


“Này Hách Đại Lập, sao cậu lại phản quốc thế hả?” Đại Lam Sơn tò mò hỏi, “Lên tàu còn giả vờ không quen Lữ Không Quân, rốt cuộc là vì sao? Hai cậu có quan hệ gì vậy? Cậu rốt cuộc thích ai? Thật ra tôi hy vọng cậu thích Diệp Nhất Tam.”


Ngu Tiểu Văn vì cái tên Hách Đại Lập mà lập tức quay về với hiện thực là một tên tội phạm bỏ trốn.


Y không còn tiếp tục mộng tưởng viển vông, mà lại tập trung chú ý đến động tĩnh trong căn nhà cũ đối diện.


Ngu Tiểu Văn: “Diệp Nhất Tam cũng mong tôi thích cậu. Hai người đúng là cùng một lòng một dạ với nhau đấy.”


Đại Lam Sơn: “.”


Hắn đột ngột quay phắt lại nhìn Ngu Tiểu Văn, ánh mắt sắc lạnh: “Mẹ nó chứ, Diệp Nhất Tam quả nhiên có mưu đồ với anh tôi đúng không?!”


“Đồ ngu.” Ngu Tiểu Văn nói.


Ngoài dự đoán, Lữ Không Quân rất nhanh đã bước ra, dáng vẻ vội vã, hơn nữa bên cạnh không có bóng dáng mục tiêu Diệp Nhất Tam. Anh mở cửa xe, lên xe, móc ra một mảnh giấy: “Anh ta không có trong phòng.”


Đại Lam Sơn cầm lấy mảnh giấy, mở ra xem. Trên đó chỉ viết một câu: “Đại Lập, thấy rồi thì đến Vô Tương Thành hội hợp với tôi.”


Ngoài ra còn có một ký hiệu định vị đơn sơ trừu tượng.


Lữ Không Quân hỏi Đại Lam Sơn: “Anh cậu có nhắc gì với cậu về Vô Tương Thành không?”


“Không có.” Đại Lam Sơn nói, “Hơn nữa, anh tôi căn bản không định cho Hách Đại Lập tới đảo Đỗ Quyên.”


“…” Lữ Không Quân nhíu mày suy nghĩ, rồi bảo: “Chuyện này rất bất thường.”


Anh nhanh chóng hỏi Ngu Tiểu Văn: “Ngoài Lữ Kỳ Phong, còn ai khác muốn tìm Diệp Nhất Tam không?”


Ngu Tiểu Văn cũng cầm lấy mảnh giấy nhìn kỹ.


Xem một lúc, y nhíu chặt mày, vừa lo lắng vừa sốt ruột: “Diệp Nhất Tam vốn không có thói quen để lại dấu vết, cái này là bẫy. Rất có thể anh ta đã bị ‘kẻ xử lý’ bám theo rồi.”



Lữ Không Quân hỏi: “Kẻ xử lý là gì?”


Ngu Tiểu Văn giải thích cho anh: “Dưới trướng ngài Diệp có rất nhiều đặc công bí mật như Diệp Nhất Tam, bọn họ đều là tài sản cá nhân của ngài ấy. Chỉ cần không xử lý gọn ghẽ công việc, hoặc có bất kỳ hành động vi phạm quy tắc nào, lập tức sẽ bị chủ nhân của họ ‘xử lý’ luôn. Những người làm công việc ‘xử lý’, đều là sát thủ do ngài Diệp đào tạo đặc biệt, toàn là lũ không có cảm xúc, giết người như ngóe, b*nh h**n b**n th**. Có lẽ là vì chuyện của tôi bị phát hiện, nên Diệp Nhất Tam bị đưa vào danh sách xử lý.”


Lữ Không Quân: “Vì cậu?”


Lữ Không Quân nhìn Ngu Tiểu Văn: “Nói rõ ra.”


Ngu Tiểu Văn nghĩ, bấy lâu nay y phải giấu thân phận thật của mình để bảo vệ Diệp Nhất Tam. Nhưng giờ nhìn tình hình này, chín phần mười Diệp Nhất Tam đã bị lộ, lại bị sát thủ của công ty dược bắt giữ, còn bị lợi dụng để gài bẫy dụ “Hách Đại Lập”. Như vậy, có vài sự thật đã không cần tiếp tục giấu Lữ Không Quân nữa.


Bản thân đang ở trong tay Lữ Không Quân, còn Diệp Nhất Tam thì đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nên chọn thế nào đã quá rõ ràng.


Y sắp xếp lại logic, lập tức giải thích ngắn gọn: “Hai năm trước, Diệp Nhất Tam đã cứu tôi. Để tôi có thể thuận lợi gia nhập chương trình thử nghiệm thuốc mới của công ty dược nước M, anh ta đã giấu công ty chuyện tôi vốn là cảnh sát nước ngoài. Tin hay không tùy cậu, nhưng tôi và Diệp Nhất Tam chỉ quen nhau sau vụ án đó, cả hai chúng tôi đều không hề có bất kỳ dính líu gì đến Tổ chức buôn bán sản phẩm sinh hóa bất hợp pháp xuyên quốc gia.”


Dù y là một kẻ chuyên lừa gạt không đáng tin, đang tay không mà phủi sạch quan hệ của cả hai, nhưng Lữ Không Quân trông cũng không tỏ ra nghi ngờ. Chỉ đánh giá y một lượt, rồi trầm giọng nói: “Thì ra bệnh của cậu là nhờ vậy mà khỏi.”


“… Ừm.” Ngu Tiểu Văn hơi bất ngờ trước tốc độ tiếp nhận của anh, rồi trả lời, “Cậu có thể cho tôi mượn một khẩu súng không? Tôi nhất định phải đi…”


Lữ Không Quân cắt ngang lời y, rồi dặn lại Đại Lam Sơn: “Giờ tôi phải đến Vô Tướng Thành xem sao. Cậu trông chừng Ngu Tiểu Văn, tìm một chỗ an toàn gần đây chờ tôi. Nếu sau hai tiếng tôi không trả lời hoặc mất liên lạc, cậu lập tức gọi vào số này xin tiếp viện. Tôi cũng sẽ để lại ký hiệu bên đó.”


Ngu Tiểu Văn: “Cái! …”


“Cậu định tự đi à?” Đại Lam Sơn nhận tin nhắn Lữ Không Quân vừa gửi tới, mở ra xem.


“Giờ vẫn chưa rõ tình hình bên đó,” Lữ Không Quân nói, “để an toàn, chúng ta không thể xuất phát hết được. Hơn nữa, tên tội phạm bỏ trốn này rất xảo quyệt, cậu phải giúp tôi trông chừng cậu ấy.”


“… Lữ Không Quân!” Hiếm thấy vẻ mặt Ngu Tiểu Văn vừa nghiêm túc vừa hoảng loạn, thậm chí dùng tay chưa bị còng giữ chặt lấy tay ống áo đối phương: “Cậu cũng nói rồi đó, còn chưa biết tình hình thế nào. Đừng đi! Đừng tự nhúng vào vũng nước đục này. Đây là chuyện của tôi, để tôi đi…”


“Chuyện của cậu.” Lữ Không Quân lạnh nhạt lặp lại mấy chữ đó.


“Diệp Nhất Tam thì sao lại thành chuyện của cậu được?” Lữ Không Quân nhấc khẩu súng bắn tỉa của mình lên, lại kiểm tra qua ống ngắm, “Anh ta cũng là nhân chứng của vụ án bên Bộ An ninh quốc gia này, tôi vốn tới để tìm anh ta.”


“… Cậu không được đi! Hay là… hay là chúng ta cùng đi? Tôi đảm bảo không bỏ trốn, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ trốn!”



“Tôi sẽ không.” Ngu Tiểu Văn nói là không, nhưng Lữ Không Quân có tin không?


Dĩ nhiên là không. Y vốn đã là đứa trẻ hô sói đến quá nhiều lần rồi.


Lữ Không Quân nhìn chằm chằm vào ngón tay Ngu Tiểu Văn đang siết chặt lấy tay áo mình, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào y: “Ngu Tiểu Văn, nếu Diệp Nhất Tam còn sống, tôi sẽ liều mạng để đưa anh ta về. Nhưng tôi muốn cậu hứa với tôi một chuyện.”


“Cậu không được đi một mình. Cậu không được liều mạng!” Ngu Tiểu Văn thở gấp mà nói, mắt đỏ hoe vì lo lắng.


“Nếu tôi cứu được Diệp Nhất Tam, cậu phải khai hết mọi sự thật ra. Được không? Tôi cần sự thật của vụ án này, cần toàn bộ quân bộ biết sự thật. Sau vụ án này, chúng ta có thể coi như chưa từng quen nhau, cậu cũng không cần phải tự trách vì đã quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Đôi bên không ai nợ ai.”


Ngu Tiểu Văn run rẩy, lớn tiếng nói: “… Nhưng cậu vốn dĩ chưa từng nợ tôi gì cả!”


“…”


Hai năm qua, nhớ về bức thư tình màu hồng, tấm tờ rơi “bưu thiếp” có vẽ mặt cười, còn cả tin nhắn cuối cùng chẳng bao giờ được đáp lại… Rất nhiều lần, Lữ Không Quân đã bị cảm giác áy náy dìm chìm, đến mức bừng tỉnh giữa những cơn ác mộng.


Giờ đây từ miệng người kia, lại bình tĩnh, quang minh chính đại thốt ra câu “Cậu chưa từng nợ tôi” như vậy.


Anh cảm thấy một sự bình yên như tuyệt vọng, hoặc, cũng có thể là một kiểu giải thoát kỳ lạ.


Lữ Không Quân: “Ngu Tiểu Văn, có phải cậu thấy giá như lúc ở du thuyền chúng ta không gặp nhau thì tốt hơn. Như thế cậu đã không bị bắt, có thể mãi mãi sống yên ổn. Hai năm nay, cậu sống tốt chứ?”


Mà khi nghe đến ba chữ “hai năm nay”, Ngu Tiểu Văn chỉ run run môi, thật lâu vẫn chẳng nói ra được một lời nào.


Lữ Không Quân nhìn y.


“Thật sự không có chút nào luyến tiếc quá khứ sao? Vậy tại sao cậu lại mang theo cái vòng tay vốn dĩ chẳng thể khởi động ấy lên tàu.”


Ngu Tiểu Văn: “…”


Lữ Không Quân: “Tôi tưởng là cậu rất nhớ,”


Ngừng lại một thoáng, anh nói tiếp: “Rất nhớ Mạn Kinh.”


Lữ Không Quân không hỏi gì thêm nữa. Anh nhìn Ngu Tiểu Văn một lúc, rồi dời ánh mắt khỏi đôi mắt đỏ hoe, long lanh nước của đối phương. Cúi đầu, từng chút một gỡ ra mấy ngón tay đang bám chặt lấy mình.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 65: (Bản mới)
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...