Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 64: (Bản mới)


Chương 64. Cậu có phải là Ngu Tiểu Văn không? (Bản mới)


“Đương nhiên, tôi là ai cơ chứ.” Ngu Tiểu Văn nhìn anh, cười xòa, rồi đứng dậy, “Tôi chính là một kẻ dày dặn kinh nghiệm…”


“Cậu không phải.” Lữ Không Quân ngắt lời y: “Cậu chỉ là một kẻ bỏ trốn.”


Ngu Tiểu Văn nghẹn họng. Hồi lâu không nói gì. Rồi y bảo: “Ý tôi cũng chỉ thế thôi, một kẻ bỏ trốn dày dặn kinh nghiệm. Cậu tranh nói làm gì.”


Y khẽ thở ra, xòe tay: “Cho nên cậu giăng bẫy kẻ bỏ trốn này, cố ý đến giờ hẹn thì nói đi mua thuốc, để tôi chạy trốn? Tôi chẳng qua chỉ thuận theo ý cậu thôi, được chưa.”


Lữ Không Quân coi như ngầm thừa nhận. Rồi đảo mắt nhìn quanh một lượt: “Cậu đã sớm nhận ra, dẫn tôi tới đây là để đánh lạc hướng, tranh thủ thời gian cho Diệp Nhất Tam.”


“Nếu tôi không lấy kế trị kế, thì e rằng cậu đã sớm bảo Lữ Kỳ Phong với người của mình phục kích lùng sục trong núi rồi.” Ngu Tiểu Văn liếc nhìn ánh hoàng hôn đang lặn nhanh ở phía chân trời: “Cậu đã báo vị trí cho Cục tình báo, họ chắc chắn là nhằm vào tôi. Bao lâu nữa thì đến?”


Lữ Không Quân dường như đã không còn nổi giận được nữa, mặt lạnh tanh: “Cậu không tin tôi, nhưng lại tin Đại Cảnh Hi và Đại Lam Sơn.”


Ngu Tiểu Văn thở dài.


“Không phải tôi tin họ, chỉ là, nếu là Đại Lam Sơn, cậu ta tuyệt đối sẽ không kéo anh trai mình xuống nước, để Đại Cảnh Hi một mình đưa một tên tội phạm truy nã của Cục tình báo đến chỗ cậu. Còn Đại Cảnh Hi, nếu đã hợp tác với cậu, thì nhất định sẽ ngăn cản thằng em xui xẻo kia đừng có gây chuyện. Hơn nữa, nếu anh ta biết cậu gắn máy nghe lén, thì sao lúc trong xe anh ta lại còn nói thẳng với tôi những chuyện liên quan đến cậu và nhà họ Lữ… thế mới là bất thường. Sự thật chính là như tôi nghĩ. Trong xe, cậu mượn cớ “giúp” tôi làm dịu kỳ đ*ng d*c mà thân mật với tôi rồi nhân lúc tôi đầu óc mơ hồ, gắn thiết bị nghe lén và định vị lên người tôi…”


Y khẽ cười, rút ra một vật nhỏ ném xuống dưới chân Lữ Không Quân, thấp giọng nói: “Là thứ tìm được trong túi áo mưa của cậu đấy. Chắc cậu lấy lúc gài vòng cổ cho tôi nhỉ.”


Lữ Không Quân lặng lẽ cúi đầu nhìn món đồ lóe lên dưới chân.


Ngu Tiểu Văn: “Vì Đại Cảnh Hi chỉ nhắc đến núi Musa, không có tọa độ cụ thể, nên cậu cố tình tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và anh ta trong xe, lại còn cố tình dẫn dắt khiến tôi tưởng rằng có người đã bán đứng chúng tôi. Như vậy tôi sẽ lo rằng Diệp Nhất Tam không biết tình hình, chắc chắn sẽ không yên tâm mà đến điểm hẹn dò xét. Đến lúc đó cậu và Lữ Kỳ Phong có thể một lưới bắt gọn gián điệp lẫn kẻ đào tẩu. Bác sĩ Lữ, tôi không tin cậu thì có gì sai?”


Lữ Không Quân không phản bác lại.


“Cậu bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào? Là do tôi sơ hở gì à? Hay đơn giản là vì cậu không muốn tin tôi?”


Một câu hỏi thật kỳ lạ.


Ngu Tiểu Văn xoa xoa hai tay, phủi đi những mảnh vụn và vết bẩn từ sợi dây thừng rách còn sót lại trên lòng bàn tay.


“Lúc đến căn nhà nhỏ, áo mưa của cậu ướt sũng, nước chảy loang cả khu vực quanh ghế. Nếu cậu có nội ứng sẵn, hoàn toàn có thể lái xe đến đổ sau nhà từ sớm, thì áo mưa sẽ không ướt đến mức đó.”


Ngu Tiểu Văn tiếp tục nói: “Cậu đã bám theo chúng tôi suốt đường đi. Sau khi chúng tôi đến nơi, cậu để tránh xe bị phát hiện mà đánh rắn động cỏ, nên chỉ có thể đỗ xe ở xa, rồi đi bộ xuyên qua rừng cây, bởi vậy mới ướt như thế này. Sau khi tới gần căn nhà, lúc tôi và Đại Cảnh Hi đang nói chuyện trong xe. Cậu vừa nghe lén vừa suy tính xem làm sao lợi dụng khoảng trống thời gian đó, gài bẫy chia rẽ đúng không? Đây chắc là ý định bất chợt của cậu, nếu không đã kín kẽ tinh vi hơn nhiều, tôi cũng chưa chắc phát hiện ra.”


“Ừ.” Lữ Không Quân thừa nhận, “Vậy nên cậu biết tôi đang gài bẫy nhưng vẫn lên giường với tôi. Đó cũng là một phần kế hoạch lấy kế trị kế của cậu à?”


Ngu Tiểu Văn: “…”


Hai người nhìn nhau, lặng im hồi lâu. Cả không khí dường như cũng lạnh hẳn đi. Hoàng hôn đã hoàn toàn khuất bóng, chỉ còn vài tia sáng vàng cuối cùng không còn hơi ấm in trong đôi mắt nhạt màu của Ngu Tiểu Văn.


… Tại sao lại thành ra thế này..



Một lúc sau, y khẽ nhếch môi, nghiêng đầu trả lời: “Nào, tôi còn chưa nói cậu đấy. Từ lúc trên xe đã ra sức quyến rũ tôi, còn gài bẫy tôi. Giờ cậu lại đóng vai nạn nhân trước à? Tôi ngủ uổng công một trận cũng đáng đời cậu thôi.”


s*x. s*x có cả âm mưu từ cả hai phía. Là với mối tình đầu của y, chàng thiếu niên duy nhất mà y từng yêu trong đời.


Sao lại có ngày trở thành như thế này được nhỉ?


Bởi vậy, đúng như lời Ngu Tiểu Văn mình từng nói. Nếu hai năm trước không đến quấy rầy Lữ Không Quân thì tốt biết bao. Ít ra trong ký ức của cậu ấy không có mình, cũng coi như là một sự sạch sẽ.


“…” Nghe y nói vậy, Lữ Không Quân âm trầm nhìn Ngu Tiểu Văn: “Tôi nên làm cho cậu không xuống giường nổi mới đúng.”


Ngu Tiểu Văn: “.”


Y nhón nhẹ mũi chân, ngồi xổm xuống tiếp tục buộc dây thừng: “… Ăn nói kiểu gì đó. Làm thế thì kế hoạch của cậu chẳng phải hỏng bét à. Cậu sẽ không làm vậy đâu.”


Kế hoạch của Ngu Tiểu Văn là đợi đến khi người của Cục tình báo vây tới, thấy y rồi, thì lập tức kéo dây, trượt xuống theo sườn núi.


Lữ Không Quân dường như mệt mỏi thở dài một hơi.


Anh nói: “Rốt cuộc cậu còn muốn chạy đến khi nào nữa?”


Ngu Tiểu Văn: “Cái đó đâu phải do tôi quyết định?”


Ngu Tiểu Văn cũng chẳng muốn chạy nữa, y đã mệt mỏi từ lâu. Chỉ là bây giờ vì “kế sách” một mẻ hốt sạch mà Lữ Không Quân sắp đặt, khiến y lại một lần nữa bị buộc ràng với ân nhân cứu mạng của mình, không chạy thì không được.


“… Lữ Không Quân. Tôi lừa cậu rồi bỏ trốn không biết bao nhiêu lần. Tôi thật lòng xin lỗi. Cậu đẹp trai lại tốt bụng, ở căn nhà nhỏ cậu từng nói với tôi là từ đây xem như thanh toán xong, tôi tin lúc ấy cậu nói hoàn toàn không chỉ vì muốn bẫy tôi. Chỉ là chuyện riêng giữa chúng ta có thể xóa, nhưng chuyện công thì không. Bắt tôi vẫn chưa đủ, còn phải dùng tôi để bắt đồng bọn. Vì tội phản quốc của tôi. Tôi hiểu hết mà.”


Trước lời tự nhận tội thẳng thắn đó, Lữ Không Quân không nói gì. 


Buộc xong dây thừng trốn chạy, Ngu Tiểu Văn lại thuận miệng trêu chọc: “Này, cậu cứ xem như chưa từng gặp tôi ở Cảng Đảo, xem như tôi đã chết thật rồi không được sao?  À đúng rồi, Ngu Tiểu Văn đã chết từ hai năm trước, thật ra tôi chỉ là một bảo vệ người nước ngoài.”


Lữ Không Quân: “Nếu cậu chỉ là Hách Đại Lập, vậy thì tôi sẽ mãi mãi đi tìm Ngu Tiểu Văn.”


“… Ha ha.” Ngu Tiểu Văn ném đầu dây thừng xuống vách núi, lại ngước mắt ngắm độ cao. Sợi dây này chắc chỉ đủ dài đến quá nửa vách đá, cũng coi như là sống chết có số.


Haizz.


Y thẳng thừng trút giận: “Vậy thì tôi phải nói cho cậu biết, tất cả những gì thuộc về Ngu Tiểu Văn đã sớm biến mất khỏi thế gian này rồi, không còn tồn tại nữa. Cậu sẽ mãi mãi không tìm thấy cậu ấy đâu.”


Phía đối diện bỗng nhiên trở nên im lặng.


Ngu Tiểu Văn tiếp tục dùng chiếc xẻng rỉ sét mài mòn dây thừng cũ, khiến nó chỉ còn chưa đến một nửa sức chịu lực. Sợi dây như vậy, cộng với độ cao của vách núi hiện tại, người của Cục tình báo chắc sẽ không liều mạng chỉ để đuổi bắt y.


Ngu Tiểu Văn nói tiếp: “Nhưng cậu có biết không, sống đời lẩn trốn thực sự rất nguy hiểm, trước khi bị tìm thấy lần này tôi đã suýt chết mấy lần rồi. Nếu lần rơi xuống biển đó tôi không bơi được vào bờ, các cậu còn có thể đi đâu mà tìm tôi? Nếu trên đường trốn chạy tôi gặp chuyện và chết ở một cái hang hoang nào đó trong núi rừng thì sao? Lúc ấy các cậu tìm tiếp chẳng phải cũng là lãng phí tài nguyên à.”


Nói đến cuối, giọng điệu y hiếm khi mang theo nặng nề và u uất, giống hệt như tâm trạng của y lúc này: “Tôi không thể cho các cậu bất kỳ thứ gì các cậu muốn… Ngu Tiểu Văn, thực sự đã chết rồi.”


Sự kết thúc của ban ngày mang theo làn gió vượt qua sườn núi. Người của Lữ Kỳ Phong nhận được tin báo chắc cũng đã đến nơi.



Y kéo căng sợi dây lần nữa, nhìn về phía đối phương: “Thượng tá Lữ, nhiệm vụ cậu cần làm đã hoàn thành rồi. Tôi chạy thoát ngay trước mặt người của Cục Tình Báo, cũng không thể đổ lỗi gì lên đầu cậu cả. Cậu đã làm rất tốt.”


Nhưng xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, điều này hơi kỳ lạ.


Trong tầm nhìn dần tối đi, Lữ Không Quân im lặng rất lâu rồi bước lên một bước, sau đó thêm một bước nữa. Ngu Tiểu Văn không khỏi cảnh giác, cũng lùi lại, vừa lùi vừa hỏi: “… Người của Lữ Kỳ Phong rốt cuộc khi nào mới đến?”


“Không có người của Lữ Kỳ Phong.” Lữ Không Quân nói.


“… Gì cơ?”


Lữ Không Quân lại tiến thêm, Ngu Tiểu Văn không thể lùi nữa, đành nắm chặt sợi dây trong tay.


Nhưng đối phương dường như hoàn toàn không để ý, thậm chí còn bước qua y, hai chân đứng ngay bên mép vực.


Cả người Ngu Tiểu Văn cứng đờ, lạc cả giọng: “… Lữ Không Quân, cậu làm cái mẹ gì thế? Đứng lùi lại chút đi!”


Đối phương lại hoàn toàn không tự giác, cảm xúc trái ngược hẳn với Ngu Tiểu Văn. Ánh mắt anh tĩnh lặng như tro tàn, rút ra một chiếc còng tay, một bên còng vào tay mình, một bên đưa cho Ngu Tiểu Văn.


Ngu Tiểu Văn: “…”


Ngu Tiểu Văn không nhúc nhích, thì Lữ Không Quân đã tự đưa tay ra chộp lấy tay y. Ngu Tiểu Văn hơi choáng váng, nhưng cũng chẳng dám giãy giụa. Trong tay mình còn đang nắm dây, nếu làm loạn phá vỡ thăng bằng của Lữ Không Quân, đối phương thật sự sẽ rơi xuống.


Ngu Tiểu Văn trơ mắt nhìn Lữ Không Quân còng nốt đầu kia vào tay mình, trói hai người lại với nhau.


“Không phải cậu muốn chết, muốn biến mất khỏi thế giới này sao.” Lữ Không Quân hỏi, “Bây giờ muốn không? Tôi có thể nhảy.”


Giọng anh như sứ giả địa ngục, khiến Ngu Tiểu Văn sợ hãi.


Lông sau lưng Ngu Tiểu Văn dựng đứng, mồ hôi lạnh tuôn ào ạt nhưng y cũng chỉ có thể rụt rè kéo chiếc còng về hướng ngược lại vách núi, giọng run rẩy: “… Đừng, đừng! Cậu lùi lại đi!”


Lữ Không Quân nhìn y.


“Ngu Tiểu Văn còn sống không.”


“… Còn. “


“Cậu có phải là Ngu Tiểu Văn không.”


Một trận gió xoáy từ đáy vực bất ngờ cuốn tung tóc Lữ Không Quân. Ngu Tiểu Văn nhìn cảnh đó, sợ đến mức suýt thì tè ra quần. Y hét toáng lên: “… Phải! Phải! Là tôi! Tôi là Ngu Tiểu Văn! Còn sống! Đệt!”


Sau tiếng vọng trong thung lũng thì chỉ còn lại tiếng gió.


“Cậu đã tiêu hết cơ hội cuối cùng mà tôi cho cậu. Tôi sẽ không tin cậu thêm một câu nào nữa.”  Một lúc sau, Lữ Không Quân nói: “Từ giờ trở đi, đừng hòng rời khỏi tôi nửa bước.”


Lữ Không Quân lôi kéo Ngu Tiểu Văn đang loạng choạng quay lại theo đường núi cũ, sau đó đưa y lên chiếc xe mà anh đỗ trong núi Musa.


Anh lái xe trở về Khu Cam, đỗ xe ở bãi đỗ ngầm, rồi còng tay Ngu Tiểu Văn vào tay nắm an toàn ở ghế phụ.



Lữ Không Quân tự mình xuống xe, đóng cửa, khóa lại.


Ngu Tiểu Văn: “… Alo? Cậu về nhà luôn à? Tôi vẫn còn trong xe mà.”


Chừng hơn mười phút sau, Lữ Không Quân quay lại.


Anh cởi quân phục rồi thay sang đồ thường, sau đó mở cửa sau xe và ném vào đó mấy thứ. Ngu Tiểu Văn nhìn qua, đó là một khẩu súng bắn tỉa cùng một chiếc ba lô dã chiến màu đen.


Ngu Tiểu Văn lấy làm kinh hãi: “… Lữ Không Quân cậu định làm gì vậy? Cậu lấy những thứ này để làm gì?”


Lữ Không Quân không trả lời mà khởi động xe lần nữa, rồi rời khỏi Khu Cam.


Đại Lam Sơn đang dừng xe bên đường, hai tay ôm chặt vô-lăng, trong lòng rối bời.


Vừa nãy Lữ Không Quân đột nhiên gửi cho hắn một đoạn ghi âm, là cuộc trò chuyện trong xe giữa Đại Cảnh Hi, Diệp Nhất Tam và Hách Đại Lập. Kèm theo đó chỉ có một câu: “Nhanh chóng đến đầu phía bắc đường Phụ Nam chờ tôi.”


Vậy ra Hách Đại Lập có thể trốn thoát khỏi Cục Tình báo, quả nhiên chỉ là mồi nhử sao! Lòng bàn tay Đại Lam Sơn rịn đầy mồ hôi.


Trận mưa tối nay thật bất thường, lúc to lúc nhỏ kèm theo tiếng sấm ầm ì ở xa, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng. Hắn theo bản năng bật cần gạt mưa, vừa quét kính chắn gió vừa cố xua đi màn sương mù trong đầu.


… Lữ Không Quân gửi thứ này cho mình, rốt cuộc lập trường của cậu ta là gì? Chẳng lẽ tên chỉ huy đặc vụ Lữ Kỳ Phong đã biết chuyện Đại Cảnh Hi giúp Diệp Nhất Tam và Hách Đại Lập chạy trốn rồi sao?!


Vừa nhìn thấy tin nhắn của Lữ Không Quân, Đại Lam Sơn vốn đang chuẩn bị nằm lướt ảnh anh trai trước khi ngủ lập tức bật dậy khỏi giường, khi bước xuống hắn chỉ kịp mặc một ống quần, còn ống thứ hai thì xỏ luôn lúc ngồi trên xe.


Lao như bay trên đường.


Hắn sốt ruột vươn cổ nhìn về phía xa, mãi đến khi thấy một chiếc xe khác dừng ở đối diện, bật đèn cảnh báo nhấp nháy. Điện thoại của hắn đồng thời hiện lên tin nhắn từ Lữ Không Quân: “Tôi đến rồi.”


Hắn lập tức nhảy xuống xe, giơ tay che đầu rồi vội chạy sang phía bên kia. Ghế phụ có người nên hắn mở cửa sau, rồi ngồi xuống.


… Bên cạnh là một khẩu súng bắn tỉa và một chiếc ba lô dã chiến. Tâm trạng hắn bỗng căng thẳng hơn hẳn.


Hắn lại nhìn về ghế phụ: “… Hách Đại Lập?”


Nếu chuyện giúp người bỏ trốn đã bị lộ, thì việc Lữ Không Quân bắt Hách Đại Lập từ căn cứ an toàn mang về là hợp lý. Mang tới đây chẳng lẽ để đối chất với mình?


“Cậu ấy tên là Ngu Tiểu Văn.” Lữ Không Quân đáp, “Cảnh sát nước S.”


Đại Lam Sơn lập tức nhớ tới trước đây Lữ Không Quân từng nói đến “người bạn cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ”. Vậy ra người bạn cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ ấy ấy chính là kẻ phản quốc Hách Đại Lập mà nhóm Lữ Kỳ Phong bắt được sao?


Thấy gương mặt Đại Lam Sơn đầy nghi hoặc, Lữ Không Quân nói: “Trước hết vào chuyện chính, tôi không hề có ý giao anh trai cậu cho Cục Tình báo. Nhưng tôi nhất định phải tìm được Diệp Nhất Tam, hy vọng cậu có thể giúp tôi.”


“…” Ngu Tiểu Văn đột nhiên ngồi thẳng dậy, liếc nhìn vũ khí phía sau xe, “Cậu định làm gì?”


Lữ Không Quân nhìn sang y: “Sốt ruột thế sao.”


Ngu Tiểu Văn: “Chẳng phải tôi đã trở về rồi sao? Anh ta không liên quan đến vụ án của nước ta.”



Lữ Không Quân: “Anh ta không liên quan đến vụ án của cậu? Đừng nói dối.”


Sắc mặt Ngu Tiểu Văn hơi thay đổi, nói: “… Việc anh ta làm không liên quan đến vụ án của tôi.”


Lữ Không Quân áp sát y, gần trong gang tấc, mắt chạm thẳng mắt.


“Ngu Tiểu Văn. Cậu đang chơi chữ. Thế nghĩa là có liên quan.”


“… Anh ta là ân nhân của tôi, từng cứu mạng tôi.” Đến nước này Ngu Tiểu Văn buộc phải lùi một bước, khai thật, “Cho dù có vấn đề là tôi thì các cậu cũng không cần bắt anh ta. Tôi đã trở lại rồi, anh ta chỉ là một người nước ngoài, anh ta không làm gì sai cả.”


“Ân nhân.” Lữ Không Quân lặp lại hai chữ này.


“Có vấn đề hay không sẽ do tôi tự phán đoán.” Lữ Không Quân nói.


“Khoan đã.” Đại Lam Sơn cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người. Chuyện Diệp Nhất Tam thế nào hắn không hề quan tâm, chỉ sốt ruột hỏi ngay: “Lữ Không Quân, nếu tôi không giúp cậu thì anh trai tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?”


Lữ Không Quân lại nhìn sang hắn: “Nếu không phải tôi, có lẽ giờ này anh trai cậu đã ở trong phòng thẩm vấn của Cục Tình báo rồi.”


Sắc mặt Đại Lam Sơn càng tệ hơn: “Nhưng làm sao cậu đảm bảo được an toàn của anh trai tôi? Tuy người Lữ Kỳ Phong muốn bắt là Diệp Nhất Tam, nhưng dù sao cũng chính anh trai tôi đã giúp hắn chạy trốn.”


Lữ Không Quân nói tiếp: “Tôi có thể đảm bảo. Chỉ cần tôi tìm được Diệp Nhất Tam, những thứ khác tôi mặc kệ. Nhưng nếu cậu còn kéo dài thời gian nữa, thì tôi không dám chắc.”


“…” Đại Lam Sơn căng mặt suy nghĩ thật nhanh.


Hắn không nghĩ quá lâu, lập tức xuống xe gọi điện thoại.


Cửa xe vừa đóng lại, Ngu Tiểu Văn còn chưa kịp mở miệng thì giọng Lữ Không Quân lạnh lẽo vang lên: “Đừng có nhắc đến anh Diệp của cậu với tôi nữa. Bằng không gặp mặt rồi tôi sẽ bắn chết anh ta ngay tại chỗ.”


“…” Câu nói ấy khiến Ngu Tiểu Văn ngẩn người, vừa kinh ngạc vừa xa lạ nhìn Lữ Không Quân.


Còn Lữ Không Quân thì chỉ bình thản nhìn ra phía trước xe. Khuôn mặt anh dưới ánh đèn cảnh báo chớp tắt, lúc sáng lúc tối.


Anh lấy ra một gói giấy bạc đưa cho Ngu Tiểu Văn: “Uống thuốc tránh thai đi.”


Đại Lam Sơn lên xe, nói với Lữ Không Quân: “Được rồi. Đi với tôi đến sân bay quân sự, tôi lái máy bay đưa cậu đi tìm Diệp Nhất Tam.”


Một căn cứ bí mật không có trên bản đồ. Đại Lam Sơn đi làm thủ tục xin điều động một chiếc trực thăng riêng, còn Lữ Không Quân và Ngu Tiểu Văn thì đứng chờ ở bãi đáp trực thăng trên sân thượng một tòa cao ốc.


Hai người mỗi người cầm một chiếc ô đen, trên tay đeo vòng trắng giống hệt nhau. Tay họ còn bị chiếc còng sáng loáng khóa lại với nhau, nhưng khoảng cách đứng giữa hai người lại không hề gần.


Một chiếc phi cơ nhỏ từ trên không đáp xuống đường băng phía xa, rồi dần dần chạy xa.


Ngu Tiểu Văn cúi đầu nhìn chiếc áo khoác mà Lữ Không Quân mang từ Khu Cam cho mình. Áo rộng hơn mình khá nhiều, nhưng lại rất ấm. Trong những ngày trốn chạy vừa rồi, hiếm lắm y mới được cảm nhận sự ấm áp vừa vặn thế này.


Sau đó y lại ngẩng đầu nhìn Lữ Không Quân.


Lữ Không Quân đeo ba lô dã chiến, khoác vũ khí. Trong màn mưa mù mịt đêm tối, đôi mắt đen thẫm không ánh sáng, sống mũi cao thẳng và bờ môi mím chặt của anh đều khác hẳn thường ngày, khiến người ta rùng mình. Anh quay mặt về phía đường chân trời xa xăm, chẳng rõ đang nghĩ điều gì.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 64: (Bản mới)
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...