Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 66
Chương 66. Vô Tướng thành
Lữ Không Quân tra cứu về Vô Tướng Thành, đó là một khu công trình dang dở xây bởi vốn đầu tư nước ngoài nhưng bị đứt vốn, khu vực xung quanh gần như không có người ở.
Lữ Không Quân vác theo cây súng bắn tỉa cùng chiếc balô dã chiến đến Vô Tướng Thành. Dựa theo chỉ dẫn trên mảnh giấy, anh tìm được tòa nhà đã hẹn. Anh không vội vào ngay, mà đến một tòa nhà phía trước, cách xa hơn, chọn một cửa sổ có tầm nhìn tương đối tốt, dùng ống ngắm của súng bắn tỉa để quan sát bên trong tòa nhà nhỏ.
Trời đã hửng sáng, tầng một có thể nhìn rõ hơn, thỉnh thoảng có bóng người thấp thoáng gần cửa sổ, chứng tỏ bên trong có người đang canh gác. Còn cửa sổ tầng hai thì đều bị bịt kín. Anh đánh dấu vài vị trí cần chú ý trong đầu, rồi vòng qua một tòa nhà ở phía đối diện, lại dùng ống ngắm quan sát mặt bên kia của tòa nhà mục tiêu.
Phía này có một hố móng sâu, bên trong đầy thép vụn và gạch đá, khiến mặt bên của tòa nhà như một vách núi cheo leo.
Vì vậy, anh chỉ có thể vào từ cửa chính.
Lữ Không Quân suy tính xong, liền đặt ba lô xuống, chỉ lấy ra một khẩu súng ngắn cùng các dụng cụ cần thiết, sau đó đứng dậy, đi về phía tòa nhà mục tiêu.
Anh nhanh chóng áp sát tòa nhà ba tầng, rồi men theo chân tường lẻn về phía cửa ra vào. Lối vào đổ nát, tấm biển “Phòng Kinh Doanh” rỉ sét, trong tiết trời nóng bức lại phả ra luồng khí lạnh mang mùi quái lạ theo gió, khiến người ta dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Lữ Không Quân nhặt một mảnh đá trông hơi sắc bén quanh đó, khắc lên cửa một ký hiệu vỏ ốc tượng trưng cho vinh dự của nước S, rồi khom người lẻn vào tòa nhà.
Ở khúc cua đầu tiên anh chạm trán một bóng người. Anh lặng lẽ áp sát, rồi bất ngờ đứng bật dậy, dang hai tay, từ phía sau siết chặt cổ đối phương bằng thế khóa cổ.
Người kia sức lực lại lớn một cách bất ngờ, vùng vẫy dữ dội, nghẹn giọng r*n r*, xoay người, đập mạnh lưng vào tường hòng thoát khỏi khống chế. Lữ Không Quân chịu đựng cú va chạm, vẫn cố giữ chặt cánh tay, khóa đối phương đến cùng. Khuôn mặt kẻ kia dần chuyển sang tím tái. Trong lòng Lữ Không Quân đếm ngược, đến thời điểm, anh từ từ nới lỏng tay. Người đó mềm nhũn ngã xuống. Lữ Không Quân lập tức lấy dây rút nhựa trói chặt tay chân gã, rồi dán băng keo bịt miệng. Xong liền tiến ngay đến cửa sổ tiếp theo mà anh đã đánh dấu có người canh gác.
Bằng cách ấy, anh lần lượt giải quyết ba người, kéo cả ba kẻ bất tỉnh vào một căn phòng, lục soát trên người họ, đóng cửa lại, rồi tiếp tục tiến vào khu vực tiếp theo.
Dọn sạch tầng một xong, anh tìm cầu thang đi lên. Các cửa sổ tầng hai đều bị bịt kín, chứng tỏ nơi này khả năng cao càng nguy hiểm hơn, rất có thể có những chiếc bẫy của “kẻ xử lý” được bố trí sẵn. Tầng hai tối hơn rõ rệt, cũng yên lặng hơn. Mùi hương lạ yếu ớt mà Lữ Không Quân đã ngửi thấy từ lúc vào tòa nhà, ở tầng này càng nồng nặc hơn, len lỏi chui thẳng vào mũi, không thể tránh né.
Anh còn nghe thấy những tiếng trò chuyện khe khẽ.
“…Tôi, không biết…”
Anh rón rén từng bước, lần theo âm thanh xuyên qua hành lang, trước mắt anh là một không gian vuông vức, rộng rãi và trống trải, ở chính giữa khoảng trống ấy, có ba người bị trói chặt trên ghế.
Trong ba người, người ở chính giữa tuy bị máu bắn đầy người, nhưng vẫn còn ngẩng đầu thở hổn hển bình thường; hai người hai bên cổ ngoẹo sang một bên, máu chảy ròng ròng, đã không còn dấu hiệu sự sống.
Lữ Không Quân ngẩng đầu, nhìn thấy giữa chiếc cầu thang xoắn rộng phía đối diện có một người đàn ông gầy gò ngồi đó. Hai tay gã bám vào lan can, hai chân thõng xuống trên bậc thang, trông giống như một tù nhân trong ngục đang nhìn qua song sắt xuống phía Lữ Không Quân. Đôi mắt gã trợn trừng, nhìn rất quái dị.
Lữ Không Quân còn nhìn thấy bên cạnh gã gầy ấy có một bóng người phụ nữ bò gục trên bậc thang, bất động, quần áo xộc xệch, trông cũng đã mất mạng.
Mắt Lữ Không Quân rất tốt, anh còn thấy trong góc tối của tầng hai cũng đang treo lơ lửng một người, đầu hướng xuống đất, bất động.
Có vẻ ở đây, ngoại trừ người sống sót duy nhất bị trói ở chính giữa, cùng gã đàn ông gầy gò trông như là thủ phạm chính kia, thì tất cả những người khác đều không còn chút dấu hiệu của sự sống.
“Mày là Hách Đại Lập?” Gã gầy đang bám lan can trên cầu thang cất tiếng, giọng the thé như một cô gái, bởi thế càng thêm quái dị, “Lũ rác rưởi dưới lầu đều bị mày xử lý hết rồi à? Thân thủ cũng khá đấy.”
Người bị trói trên chiếc ghế ở chính giữa lập tức ngẩng đầu, đồng thời nhìn về phía Lữ Không Quân. Kẻ này tuy gương mặt xa lạ, nhưng đôi mắt lại để lại ấn tượng rất sâu sắc. Lữ Không Quân đối chiếu trong lòng vài lần, đại khái đã xác định được hắn chính là người đó.
Lữ Không Quân nhìn về phía gã gầy trên cầu thang, thuận miệng đáp: “Hách Đại Lập không phải tên thật của tôi.”
“Ừm.” Gã gầy nghe vậy, như thể đã được xác nhận điều gì đó. Gã từ trên cao nhảy xuống, động tác rất nhẹ nhàng. Gã bước đến phía sau người đàn ông bị trói trên ghế, qua cả con tin, vẫn trợn trừng đôi mắt quái dị nhìn chằm chằm Lữ Không Quân.
“Mày thật sự tới rồi. Tao đợi mày lâu lắm, suýt nữa tưởng mày tự chuồn mất rồi sẽ không tới, vừa định hay là giết bạn trai mày trước rồi đi bắt mày về cho xong.” Gã gầy nói.
“Hách Đại Lập” nghe xong câu ấy, ánh mắt hơi tối đi.
Gã gầy lại quan sát anh thêm một lúc, nói: “Mày không giống với miêu tả mà tao nghe được cho lắm. Nhưng Diệp Nhất Tam biết cải trang, có lẽ diện mạo trước kia của mày là hắn giúp xử lý qua. Không tính.”
“… Thế sao mày chắc chắn hắn chính là Hách Đại Lập?” Con tin Diệp Nhất Tam hơi ngoảnh đầu hỏi gã gầy.
Gã gầy bật cười: “Đừng có giả vờ nữa. Hai người không phải là cặp tình nhân chạy trốn đó sao? Ngoài hắn ra, còn ai sẽ một mình tới tìm mày chứ, hửm?”
Câu hỏi này dường như đã chạm đúng vào tâm can của con tin.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lộ ra ánh nhìn không thể hiểu nổi, hoàn toàn không phối hợp, mà ngược lại còn nhìn về phía Lữ Không Quân: “Cậu đến đây làm gì.”
Lữ Không Quân không trả lời. Anh hít hít mũi.
Anh biết cái mùi kỳ quái này từ đâu ra rồi. Ngoài mùi máu tanh, còn có một loại mùi nước hoa k*ch d*c mô phỏng mùi pheromone được bán ngoài thị trường. Thứ nước hoa này chủ yếu được Beta mua, khiến người dùng cảm nhận được mùi pheromone tương tác như khi A và O đ*ng d*c.
Những người mua loại nước hoa k*ch d*c này phần lớn chỉ là những Beta tò mò về chuyện giường chiếu giữa A và O, bôi thử chơi chơi, coi như gia vị bí mật cho chuyện chăn gối với người yêu mà thôi.
Nhưng gã gầy này lại xức một mùi nước hoa loại A nồng nặc, nhất định không phải vì ham vui. Lữ Không Quân cảm thấy mùi Beta rất kỳ. Với độ nhạy của khứu giác anh, anh nhận ra bên dưới lớp nước hoa loại A đậm đặc kia còn có thứ gì đó khác nữa, khiến anh nhất thời không phân biệt ra ngay được.
Gã gầy bước đến gần Diệp Nhất Tam, đặt tay lên vai hắn: “Đến đây, nói với người yêu của mày, trong căn phòng này mọi người đã chết thế nào.”
Diệp Nhất Tam nhún vai né khỏi tay gã, quay sang nói với Lữ Không Quân: “Tên sát thủ này là “kẻ xử lý” của ngài Diệp, chuyên ra tay với những cặp đôi AO có tên trên lệnh truy nã của Hải Giác. Nó tiêm thuốc k*ch d*c cho Alpha, ép họ phát tán mùi pheromone, khiến bạn đời Omega của họ đ*ng d*c. Sau đó hắn sẽ ngủ với Omega ngay trước mặt Alpha, rồi giết Alpha ngay trước mặt Omega.”
Diệp Nhất Tam khẽ hất đầu về phía hai xác người bị trói hai bên ghế: “Hai người này đều là A. Cầu thang và tầng hai trên đó là O.”
“Làm như vậy với AO sẽ khiến nó có cảm giác thành tựu.” Mặt Diệp Nhất Tam đầy chán ghét nói.
Lữ Không Quân liếc nhìn bốn cái xác còn lại, giọng điệu lạnh nhạt hỏi Diệp Nhất Tam: “Vậy làm sao tôi có thể đưa anh đi? Có cách nào thương lượng không, trả tiền hay gì đó, báo lại với ngài Diệp được không? Hay nhất định phải dùng vũ lực để giải quyết?”
“… Cậu định làm gì?” Diệp Nhất Tam nói, “Bắt tôi lại rồi mang về cho tên điên nhà cậu à?”
Lữ Không Quân không trả lời. Gã sát thủ gầy thì bật cười khẩy.
“Đưa đi? Bao năm nay, lệnh truy nã Hải Giác chưa từng rút lại. “Không nghe lời sẽ lây lan. Chó không nghe lời không thể giữ lại, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.” Đó chẳng phải là nguyên tắc huấn luyện chó của ngài Diệp sao? Biết rồi còn chạy, thì phải chấp nhận trả giá.”
Gã cúi người, ghé sát đầu Diệp Nhất Tam: “Tao biết trong bầy chó ngài Diệp nuôi, mày thuộc loại Alpha cấp bậc khá cao. Tao rất mong chờ trò chơi tiếp theo với mày đấy.”
Đột nhiên Lữ Không Quân thò tay rút súng. Ánh mắt gã sát thủ gầy lập tức sáng quắc, chỉ khẽ nhấc tay, một bóng đen đã bay thẳng về phía Lữ Không Quân. Cổ tay anh đau nhói, khẩu súng lập tức văng khỏi tay. Rồi từ trong tay áo chảy ra máu, từng giọt từng giọt đỏ thẫm, men theo mu bàn tay rơi tí tách xuống đất.
Diệp Nhất Tam khẽ thở dài, nhìn Lữ Không Quân: “Một mình tôi có thể hạ gục cả một xe người của Đinh Khải, né tránh mọi truy đuổi, đưa Ngu Tiểu Văn ra khỏi thung lũng Sakya. Cậu nghĩ vì sao tôi lại bị trói ở đây?”
“…”
Lữ Không Quân nhấc tay lên. Động tác bình thường thì không sao, nhưng khi muốn dùng sức, anh mới phát hiện cơ thể mình đã thay đổi. Thân thể anh hoàn toàn không còn sự linh hoạt nữa, chỉ có thể cử động chậm chạp như một con lười.
“Tôi trúng độc rồi.” Lữ Không Quân nói.
“Đúng. Trong nước hoa của nó có loại độc dược đặc chế của nước M.” Diệp Nhất Tam nói, “Hít vào rồi tay chân vẫn có thể cử động, nên rất khó sinh cảnh giác. Cậu tự chui đầu vào lưới rồi. Một lúc nữa sẽ giống hệt tôi và hai người bên cạnh thôi.”
Lữ Không Quân: “…”
Diệp Nhất Tam: “Thế cậu đến đây làm gì?”
“Cứu anh.”
Diệp Nhất Tam cảm thấy nực cười: “… Cậu? Cứu tôi? Cái tên ngu ngốc Ngu Tiểu Văn kia chẳng phải vừa mới để cậu và tên điên kia dàn kịch bắt về à? Tôi đâu phải Omega, sẽ không mắc lừa hai anh em mấy người đâu.”
Lữ Không Quân: “Đừng lấy cách nhìn của anh về anh tôi áp lên người tôi, tôi không giống ảnh.”
Diệp Nhất Tam: “Có gì khác nhau đâu. Lấy việc trêu đùa kẻ cấp bậc thấp hơn mình làm thú vui, thật ra ai mà thích cậu. Ngu Tiểu Văn hứng thú với cậu cũng chỉ muốn ngửi mùi pheromone của Alpha cấp cao, vì thấy sướng thôi. Đừng tự cho mình cao sang quyền quý nữa.”
Lữ Không Quân không nói gì, nhưng khóe môi anh đã căng chặt.
Nếu Diệp Nhất Tam không nhìn lầm, thì Lữ Không Quân đang dùng một vẻ cực kỳ chán ghét nhưng lại cố đè nén mà nhìn hắn.
Gã gầy mỉm cười rạng rỡ: “Diệp Nhất Tam, hóa ra còn có kẻ thù khác muốn bắt mày. Cuộc sống đặc công của mày cũng phong phú thật đấy.”
“Hắn cũng chẳng tính là kẻ thù của tao.” Diệp Nhất Tam quay đầu nói với gã gầy “Thật ra hắn chẳng có quan hệ gì với tao cả. Mày cho hắn cút đi là được.”
“… Muốn tao thả hắn à? Được thôi. Đừng diễn nữa, Diệp Nhất Tam.” Gã gầy vuốt mái tóc hơi thưa của mình, trong mắt lại hiện lên tia hứng thú “Người yêu là Alpha, tao cũng đâu có coi thường mày.”
Diệp Nhất Tam: “… Mày đừng nói nhảm. Tao có chết cũng không ở cùng Alpha.”
Gã gầy trừng đôi mắt to kỳ dị, chậm rãi bước đi. Gã đá cái xác vô hồn, quần áo xộc xệch xuống bậc thang.
“Mày định cứu người yêu của mày thế nào đây, Alpha?”
Diệp Nhất Tam: “Đừng nói xằng bậy!”
“Anh có thể đưa ra điều kiện.” Lữ Không Quân nhìn gã gầy.
Còn gã gầy ngồi lên tay vịn cầu thang, cúi đầu nhìn bọn họ.
“Điều kiện gì cũng được sao?”
Lữ Không Quân không do dự: “Ừ. Chỉ cần là việc tôi có thể làm.”
Gã sát thủ gầy dựa lên tay vịn, đung đưa một chân, ngửa đầu nhìn lên trần: “Muốn dùng chân tình lay động tao à, chiêu này mấy đứa chết ban nãy đều dùng rồi.”
“Biết không, vốn dĩ tao cũng có thể phân hóa thành một Alpha cấp cao. Thế nhưng, gã săn đầu người tìm người cho ngài Diệp, trong giai đoạn tao đang phát triển lại tiêm cho tao thuốc ức chế phân hóa, sống sờ sờ biến tao thành cái dạng quái vật này. Vì trung tâm huấn luyện lúc ấy cho rằng, một thằng đàn ông có khiếm khuyết về giới tính, liệu có phải sẽ càng thích hợp để làm một tên sát thủ b**n th**, chuyên tâm không chút đồng cảm, để có thể ra tay giải quyết những con chó như mấy người không chút do dự.”
Vẻ mặt gã bỗng chốc chuyển sang đầy bất lực, nhìn hai người: “Tụi bây có biết, bị ép dừng phát triển lúc mười sáu tuổi, đến mười bảy còn bị trói trên giường một ngày không được đi vệ sinh, là thế nào không?”
Không ai trả lời.
“Tiểu tiện ngay trên giường dưới ánh mắt lạnh nhạt của người quan sát và đồng đội, đó là một dạng huấn luyện sát nhân nhắm vào đồng loại của tao. Còn có rất nhiều kiểu huấn luyện như vậy. Thế nên tao không còn biết xấu hổ, không còn thương hại ai, không còn đồng cảm với bất kỳ ai trong số tụi bây. Đừng hòng dùng bất kỳ cách nào lay động được tao.”
Diệp Nhất Tam nhìn gã sát thủ vừa tàn nhẫn g**t ch*t bốn người trước mặt mình, ánh mắt không hề lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đều là chó do ngài Diệp nuôi cả. Tụi bây có pheromone, có người yêu, muốn bỏ trốn còn có thể trở lại làm chính mình? Ha ha. Thế thì không được rồi. Kẻ phản bội thì phải giết, đây thật sự là một quy tắc vĩ đại. Chính quy tắc này đã giúp tao tìm được trật tự để sống sót trong cái thế giới bất công khốn nạn này.”
Diệp Nhất Tam đưa mắt ra hiệu cho Lữ Không Quân.
Gã gầy đưa mắt nhìn vào mặt anh, anh lại tránh ánh nhìn đó.
“Nhưng mà nhé… tao rất thích mày. Mày làm tao nhớ đến chính bản thân mình trước kia.”
Gã gầy lại dùng ánh mắt như đang thưởng thức mà đánh giá Lữ Không Quân: “Dáng vẻ ban đầu của tao, chắc chắn còn mạnh hơn, còn đẹp hơn mày nhiều.”
Gã nhìn một hồi, thậm chí có chút thất thần, xoay người đặt khuỷu tay lên lan can, chống đầu, tiếp tục nhìn.
“Tao cũng rất muốn quay về làm lại chính mình.”
“Chuyện đó tôi không giúp được anh.” Lữ Không Quân nói.
Gã gầy bỗng phá lên cười, vỗ mạnh vào lan can, nói với Lữ Không Quân: “Mày không nằm trong danh sách truy nã Hải Giác, tao có thể không giết mày. Nhưng phải cắt tuyến thể của mày đưa cho tao. Dùng tuyến thể của mày, đổi lấy mạng của hắn.”
Hai người đối diện đều im lặng.
“Không được à?” Gã gầy nói, “Thấy chưa. Cái gọi là tình yêu của hai tụi bây, cũng chỉ đến thế thôi.”
Gã giơ ngón út, rồi lấy ngón cái so bằng một đốt ngón tay.
Một lúc sau, Lữ Không Quân hỏi: “Bọn tôi đều đã trúng độc rồi, làm sao xác định anh sẽ không lừa tôi.”
Diệp Nhất Tam: “Nó đang lừa cậu đấy. Nó tuyệt đối sẽ không thả bất kỳ ai cả. Nó chỉ đang chơi thôi, chơi chán rồi sẽ giết sạch cả hai chúng ta.”
Gã sát thủ gầy thì lại ung dung: “Thế nào, có muốn tin tao một lần không?”
Gã bước đến trước mặt Lữ Không Quân, đưa cho anh một con dao găm.
Lữ Không Quân nhìn con dao trong tay gã, chậm rãi giơ tay lên, nhận lấy.
Gã sát thủ gầy đầy hứng thú quan sát từng động tác chậm rãi của anh, hoàn toàn chẳng có chút lo lắng hay cảnh giác nào, chỉ có sự khinh miệt thờ ơ.
“Mày bắt đầu ra tay, tao sẽ cởi dây trói của Diệp Nhất Tam. Mày cắt bỏ toàn bộ tuyến thể đi, tao sẽ thả nó rời đi. Hoặc,” Gã sát thủ gầy cúi xuống nhặt khẩu súng rơi trên đất, chĩa thẳng vào Diệp Nhất Tam: “Bây giờ tao sẽ nổ súng luôn.”
Cuối cùng, Lữ Không Quân đưa dao kề sát dưới má mình.
Mũi dao ấn xuống, máu rỉ ra thành từng giọt. Ánh mắt gã sát thủ gầy càng sáng lên, vẻ mặt phấn khích nói: “Mày ra tay chuẩn phết đấy. Cùng nghề à?”
Phía sau vang lên một tiếng động. Gã gầy quay đầu lại, thấy Diệp Nhất Tam đã mài đứt dây trói và đứng lên, ngay lập tức Lữ Không Quân cố hết sức ném con dao cho Diệp Nhất Tam. Anh ném rất chuẩn, Diệp Nhất Tam gần như không cần điều chỉnh đã chụp lấy con dao, rồi dùng cả trọng lượng cơ thể lao thẳng vào gã sát thủ gầy.
Vừa chạm người nhau, Diệp Nhất Tam lập tức dồn toàn lực, vung dao thật nhanh nhằm thẳng vào cổ họng đối phương. Nhưng do trúng độc nên động tác của hắn bị hạn chế, gã sát thủ gầy chỉ cần lùi nhẹ một bước là ung dung tránh được đòn.
Thực ra nhát dao ấy của Diệp Nhất Tam chỉ là chiêu giả, tay trái hắn vẫn lén nắm chặt mảnh kính vỡ vừa dùng để cắt dây, lập tức đâm tiếp lần thứ hai, nhắm thẳng vào khí quản đối phương, tung hai đòn tấn công liên tiếp.
Gã sát thủ gầy phản ứng cực nhanh, lập tức lùi về sau lần nữa. Nhưng vẫn bị rạch qua một đường, để lại vệt máu trên cổ.
Toi rồi. Diệp Nhất Tam nghĩ.
Hắn có một linh cảm, lần này chắc chết thật rồi.
Gã sát thủ gầy đưa tay sờ cổ mình, nhìn thấy những giọt máu, trong mắt lóe lên ánh hung hăng và phấn khích. Gã nhìn tay cầm dao tay cầm mảnh kính của Diệp Nhất Tam, liền lao thẳng đến, túm lấy cái ghế có dây thừng bên cạnh, áp chặt lên người Diệp Nhất Tam, ép hắn lùi dần về phía cửa sổ kính. Sức va đập cực lớn khiến cơ thể Diệp Nhất Tam không ngừng ngả về sau. Để giữ thăng bằng, hắn buộc phải ném vũ khí, túm lấy mấy sợi dây thừng trên cái ghế.
Gã sát thủ gầy có sức mạnh như quái vật, lại bất ngờ dồn thêm một cú đẩy, tiếng kính vỡ rầm trời, ánh sáng và không khí tươi mới ào ạt ùa vào căn phòng tối tăm bít bùng. Diệp Nhất Tam cảm thấy cơ thể mình chồm ra ngoài cửa sổ, rồi rơi xuống.
Sau một đoạn rơi tự do, gió còn chưa kịp rít bên tai, hắn đột nhiên dừng lại, cánh tay truyền đến một trận đau âm ỉ. Hắn mở mắt ra, là sợi dây thừng quấn lấy hắn. Ngước lên, đầu dây còn lại đang được Lữ Không Quân giữ chặt.
Lữ Không Quân gần như cũng đã nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ.
Cổ Lữ Không Quân nổi đầy gân xanh, vẫn lạnh giọng mỉa mai: “Nghe bảo anh là đặc công giỏi lắm, cũng chỉ đến thế thôi. Chẳng bằng tôi tự ra tay còn nhanh hơn.”
Diệp Nhất Tam: “…”
Đấy là vì tôi trúng độc rồi còn gì!
Nhưng giờ hắn chẳng phản bác gì cả. Hành động của Lữ Không Quân lúc này quá ngoài dự đoán, hắn không biết đối phương sẽ thả dây lúc nào. Thế nên chỉ ngước mắt lên chăm chú nhìn. Rất nhanh, gương mặt gã sát thủ gầy cũng xuất hiện trước mắt.
Gã liếc nhìn bánh ú Diệp Nhất Tam treo lơ lửng giữa không trung, lại quay sang nhìn Lữ Không Quân đang bám lấy khung cửa như con lười kiệt sức.
Cười khẩy một tiếng.
“Ôi trời. Tao biết ngay việc cắt tuyến thể của mày chỉ là kế tạm thời, còn muốn xem mày định diễn tiếp thế nào. Sao giờ lại biến thành trò hề thế này rồi?”
Gã sát thủ gầy xoay khẩu súng trong tay thưởng thức: “Thật ra, Alpha như mày tao quả thật vẫn thấy khá nể. Mày xem đám Omega ấy, miệng nói yêu lắm thương lắm, chỉ cần mẹ nó có pheromone khốn kiếp kia, đ*ng d*c lên thì thằng nào chúng cũng nằm. Không có pheromone, tụi nó chẳng coi xem mày là đồng loại, nhìn cũng khinh khỉnh. Rõ ràng cũng chỉ như bầy súc vật bị pheromone điều khiển, bị cắn một phát là chẳng trả hàng được, mà còn tưởng mình tình thâm nghĩa trọng, son sắt thủy chung? Không thấy buồn cười à? Không thấy nhục à?”
Lữ Không Quân quấn chặt sợi dây quanh người mình.
“Ê, cảm giác khi A với A yêu nhau là thế nào?”
Gã sát thủ gầy dí sát mặt, soi kỹ từng đường nét trên mặt Lữ Không Quân: “Mày trông như cấp bậc cũng ghê gớm đấy, chắc là chinh phục được khối O nhỉ? Sao lại đi thích A? Chẳng lẽ cái cảm giác bài xích và áp chế do pheromone va chạm, còn k*ch th*ch hơn cả chuyện chinh phục Omega sao?”
Lữ Không Quân không nói gì, gã liền dí súng lên đầu Lữ Không Quân: “Nói đi.”
Gã sát thủ gầy sững lại một chút, rồi bật cười, nói: “Mày cũng khéo mồm đấy. Tao nói rồi, Diệp Nhất Tam có tên trong danh sách của tao, mày thì không. Mày tự buông tay, tao có thể tha mày một mạng. Thế nào?”
Diệp Nhất Tam ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Không Quân.
Còn Lữ Không Quân không trả lời, đương nhiên cũng không buông tay.
Nòng súng của gã sát thủ gầy từ sau gáy hạ xuống, dừng lại ở vai trái anh.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên.
Diệp Nhất Tam cảm thấy bản thân như rơi thẳng xuống, rồi lại khựng lại đột ngột. Hắn thấy quần áo của Lữ Không Quân đang dần nhuộm đỏ.
Hắn không kìm được, nén giọng gọi người kia: “Lữ Không Quân!”
Đối phương nói: “Chưa chết được.”
“Lữ Không Quân. Tên thật của mày à? Người nước S tụi bây đều có tên kỳ quặc, khó đọc thật.”
Gã sát thủ gầy cầm súng, từ vai tiếp tục trượt xuống, đến khi đi tới eo, rồi vòng ra trước, tiếp tục hạ thấp.
“Từ đây bắn vào, mày ấy à, mỗi lần bị kỳ dịch cảm tra tấn, lại không thể giải toả được nữa. Biết đâu mày sẽ phát điên. Ê, mày biết liệu pháp đóng kín năm giác quan không? Tao vừa tiêm xong thuốc ức chế phân hoá đã làm cái đó rồi, tao đảm bảo chẳng mấy ai qua nổi, có khi mày cũng thành kẻ b**n th** như tao ấy chứ. Nhưng mà… mày sẽ là kẻ b**n th** cả đời phải đeo túi nước tiểu mà đi khắp nơi khoe khoang.”
Gã sát thủ gầy nhe răng cười hiểm độc, dí chặt nòng súng vào đó hơn: “Tao đếm đến ba. Là nổ súng đấy.”
Diệp Nhất Tam: “Lữ Không Quân, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì? Thôi bỏ đi. Đừng để nó chơi nữa.”
“1.”
“2.”
Máu đã nhuộm đỏ sợi dây, Diệp Nhất Tam không nhìn nổi nữa: “Này thằng sát thủ b**n th** kia, oan có đầu nợ có chủ, mày đừng có mà…”
“3…”
“Đoàng!”
Tiếng súng này nghe rất xa, nhưng bên tai cũng vang lên âm thanh giòn giã của vật gì đó bị xuyên thủng. Mọi người đều sững lại. Lữ Không Quân theo phản xạ cúi xuống nhìn nửa th*n d*** của mình, vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại. Lại ngước nhìn gã sát thủ gầy. Một bên tai của gã đã mất một nửa, đang phun máu.
Gã sát thủ gầy cũng ngây ra một chút, đưa tay sờ tai, rồi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía toà nhà bỏ hoang đối diện. Hình như có cái gì đó đang phản chiếu ánh sáng.
Gã lập tức muốn xoay người rời khỏi cửa sổ. Nhưng một tiếng súng vang lên từ xa, cùng âm thanh giòn của vật bị xuyên thủng, lại gần như đồng thời vang lên.
“Đoàng!”
Trên đầu gã sát thủ gầy xuất hiện một lỗ máu, xuyên từ sau gáy ra trán. Gã trừng mắt, ngã xuống.
Lữ Không Quân và Diệp Nhất Tam cùng nhìn về phía đối diện.
“Cậu đặt phục kích à? Sao không nói sớm?” Diệp Nhất Tam treo lơ lửng giữa không trung, cuối cùng cũng bắt đầu th* d*c.
Sắc mặt Lữ Không Quân đang dần trắng bệch. Anh nhìn về ô cửa sổ toà nhà bên kia nơi mình vừa tới lúc trước, bên ấy vẫn đặt khẩu súng bắn tỉa mà anh dùng để quan sát.
“Gắng lên! Tôi tới đây!” Ngu Tiểu Văn ở đó hét to một tiếng, bóng người nơi cửa sổ liền biến mất.
Đại Lam Sơn quả nhiên không đáng tin, Lữ Không Quân nghĩ.
–
caphaos: Bản edit sẽ hơi thô, mọi người đợi bé beta nhà mình beta sau nha
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Story
Chương 66
10.0/10 từ 39 lượt.
