Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 39
Chương 39. Viên mãn | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Sáng hôm sau, Ngu Tiểu Văn gần như cả đêm không ngủ lờ đờ xuất hiện ở văn phòng. Đồng nghiệp kể với y, có người hỏi Lão Vương sao sắp kết hôn rồi mà trông ủ rũ thế, lão Vương bảo đám cưới hủy rồi.
“Haizz, quả nhiên vẫn không lấy được vợ, đúng là ông già ế.” Đồng nghiệp thở dài nói.
Ngu Tiểu Văn không nói gì. Còn Từ Kiệt thì cười lạnh một tiếng.
Cục trưởng Lý và Trần Tử Hàn vẫn đang bàn bạc một số nội dung liên quan đến kế hoạch hành động trong văn phòng. Bỗng cửa bị gõ hai cái. Sau khi nhận được sự cho phép, Ngu Tiểu Văn bước vào.
Sắc mặt y trông không được tốt, lại có chút do dự.
Cục trưởng Lý và tổ trưởng Trần đều nhìn y. Một lúc sau Trần Tử Hàn hỏi: “Cậu sao thế?”
“Thực ra…” Ngu Tiểu Văn đứng một lúc. Sau đó khoanh tay, rồi lại thả xuống, ấp úng nói: “…Tổ trưởng Trần, anh ra ngoài trước đi, em có chuyện muốn nói riêng với cục trưởng.”
Trần Tử Hàn rất bất ngờ: “Cậu có chuyện giấu tôi mà lại nói thẳng với cấp trên à? Thế mà coi được hả?”
Ngu Tiểu Văn: “Anh ra ngoài đi.”
Trần Tử Hàn: “Này cậu…”
Cục trưởng Lý phẩy tay: “Được rồi hai người đừng lằng nhằng trước mặt tôi nữa. Trần Tử Hàn, cậu ra ngoài trước đi.”
Trần Tử Hàn đứng dậy, chỉ tay về phía Ngu Tiểu Văn, đi ra.
Ngu Tiểu Văn bước lên hai bước, ngồi xuống đối diện cục trưởng, nghịch ngón tay mình, vẻ mặt trông lưỡng lự rồi mở miệng nói: “Cháu có thể thay lão Vương đi làm nhiệm vụ.”
Ban đầu, cục trưởng Lý ngạc nhiên rồi mới bật cười, khẽ ngả người dựa vào lưng ghế, nói: “Thôi nào, không phải đã quyết định rồi sao? Nhà lão Vương ở vùng núi, quen đường quen nẻo hơn mấy cậu, là người phù hợp nhất. Đừng tranh nữa. Là đội trưởng, quan trọng hơn hết là cậu nên tập trung làm tốt công tác chuẩn bị cho cậu ta.”
“Anh ấy sắp kết hôn rồi.” Ngu Tiểu Văn nói, “Nhưng vì nhiệm vụ này mà phải hủy. Ngài biết không?”
Sắc mặt của cục trưởng Lý trở nên nghiêm nghị hơn, nhưng ông không nói gì. Một lúc sau, ông châm một điếu thuốc.
Ngu Tiểu Văn: “Cục trưởng Lý, cháu muốn báo cáo một bí mật.”
Cục trưởng Lý cắn điếu thuốc: “Hử? Bí mật gì?”
Ngu Tiểu Văn: “Cháu mắc bệnh nan y.”
Cục trưởng Lý khẽ nhíu mày. Vẫn chưa hiểu.
“Hả?”
Ngu Tiểu Văn: “Cháu, bị bệnh. Bệnh nan y. Giai đoạn cuối. Sắp lìa đời rồi.”
“…” Vài giây sau, cục trưởng Lý đạp mạnh chân, chiếc ghế xoay trượt mạnh ra sau phát ra tiếng bánh lăn ma sát nhanh trên sàn.
Giọng điệu của ông phập phồng: “Cậu nói cái gì vậy?”
Ngu Tiểu Văn báo cáo đơn giản về tình trạng sức khỏe của mình cho cục trưởng.
Y còn nói thêm: “Vì thế cháu xin đi chấp hành nhiệm vụ này. Dù sao cháu cũng sắp chết rồi, nếu hoàn thành viên mãn thì mọi người cùng vui, cứ xem như cháu làm được một việc có ý nghĩa cuối đời đi. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không tính là thiệt thòi lắm.”
Cục trưởng Lý sững sờ hồi lâu, rồi đưa tay lên trán. Sau đó lại im lặng rất lâu.
Một lúc sau ông hạ tay xuống, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Thằng nhóc nhà cậu mắc bệnh từ bao giờ? Sao không nói sớm?!”
“… Đừng như thế mà cục trưởng. Cháu sợ mọi người thấy khó xử.” Ngu Tiểu Văn lại nghịch ngón tay mình, “Nhưng ngài đừng nói ra nhé. Cháu nghĩ thế này, cháu chẳng có người thân, chết rồi cũng chẳng ai thương nhớ. Nếu có thể an toàn quay về được thì tốt, không về được thì cháu có thể chôn ở Vườn Hạo Nhiên, thỉnh thoảng có mọi người đến thăm. Thế là cháu không còn cô đơn nữa rồi.”
Y nhớ đến cảnh mình bắn ba phát súng tưởng niệm liệt sĩ ở Vườn Hạo Nhiên, sống mũi đột nhiên cay xè. Y lập tức không nghĩ nữa. Chỉ nói: “Đều tốt cả.”
Cục trưởng Lý vốn là người khá cảm tính. Ông lau mặt, giọng mũi nghèn nghẹn: “Cậu tự ý quyết định cái gì vậy? Cái gì mà Vườn Hạo Nhiên chứ. Có bệnh thì phải chữa! Tôi phải nói chuyện này với Trần Tử Hàn.”
Ngu Tiểu Văn: “… Cục trưởng, không chữa được nữa rồi, cháu không lừa ngài. Bác sĩ bảo cháu sống không được bao lâu nữa, điều trị chỉ phí tiền. Ngài nói riêng với tổ trưởng Trần sau đi ạ, cháu sợ anh ấy lắm lời, cháu không muốn nghe. Nhưng cháu tin ngài biết chọn cháu là đúng.”
Cục trưởng Lý quan sát y: “Ngu Tiểu Văn, có phải cậu lừa tôi để giành nhiệm vụ không?”
Ngu Tiểu Văn hừ một hơi, lấy ra một xấp hồ sơ chẩn đoán, đưa cho cục trưởng xem, rồi lại thu về cất đi.
Im lặng.
“Thế cậu có nguyện vọng gì không?” Rất lâu sau, cục trưởng Lý nói, “Tiểu Văn, dù là về nhiệm vụ hay bệnh tình… cậu muốn tôi làm gì cho cậu không?”
“Nếu cháu xảy ra chuyện, đừng công khai tên cháu.” Ngu Tiểu Văn nói, “Còn lại thì không có gì. Cháu thấy không còn gì hối tiếc. Cháu rất viên mãn rồi.”
Biểu cảm của y vô cùng chân thành.
Cục trưởng Lý che nửa dưới khuôn mặt, không nói lời nào, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đang lúc Ngu Tiểu Văn nghĩ rằng đã đến lúc nên đứng dậy rời đi, cục trưởng Lý lại gọi y: “Này…”
Nhưng ông không nói thêm gì cả. Có lẽ không biết phải nói gì, hoặc muốn nói lại thôi.
Thế là cả hai lại chìm vào im lặng.
Ngu Tiểu Văn nghĩ, chắc chắn cục trưởng Lý đang rất áy náy vì đã không sớm chú ý đến tình trạng sức khỏe của mình. Y suy nghĩ một lúc, quyết định nên đưa ra một nguyện vọng nào đó, như vậy có thể giảm bớt cảm giác bất lực cho những người còn sống. Y nhớ lúc đi điều trị, có một ông lão nằm giường bên cạnh, thường xuyên sai con gái mua nước đậu đỏ, tìm gối mềm hơn, hay tải phim về máy tính bảng cho ông xem. Thực ra Ngu Tiểu Văn biết ông ấy đau đến mức chẳng thiết tha gì, chỉ là nếu ông có yêu cầu, người thân sẽ cảm thấy đỡ nặng lòng hơn. Có lẽ bây giờ cũng thế.
Y cũng nên có một yêu cầu nào đó.
“… À, sếp Lý, thực ra có chuyện này ạ!” Ngu Tiểu Văn giơ tay, giọng điệu nhẹ nhàng phá tan bầu không khí gượng gạo, y nghiêng người về phía trước, đôi mắt sáng lên đầy ẩn ý: “Cháu từng nghe nói có một cảnh sát cô đơn ở phân cục hy sinh, cục trưởng của anh ấy viết báo cáo rằng anh ta đã nhận ông ấy làm cha nuôi, thế là nhận được một khoản tiền trợ cấp lớn. Chuyện này ngài có biết không?”
Mặt cục trưởng Lý tái mét: “… Đừng nhắc đến cái đồ vô liêm sỉ đó nữa…”
“Thì cứ có là được. Đúng lúc luôn.”
Ngu Tiểu Văn lấy điện thoại ra, tìm kiếm một lúc. Sau đó đưa cho ông xem một bức ảnh: “Ngài nhìn này, con thiên nga này, hàng hiệu đấy, chỉ có ở trung tâm thương mại lớn nhất khu S Mạn Kinh, đắt lắm. Ngài nhận tiền trợ cấp xong thì mua cho cháu đi. Bố nuôi.”
Cục trưởng Lý nhăn mũi: “Con mẹ nó, gì mà trợ cấp… gì mà bố nuôi! Cậu không chết được đâu! Đừng nói nhảm nữa. Đây chẳng phải chỉ là hàng mỹ nghệ thủy tinh thôi à? Tôi mua. Nhưng cậu cần nó làm gì?”
“178.000. Hàng thủ công của nghệ nhân.”
Cục trưởng Lý: “.”
Ngu Tiểu Văn: “Tặng cho Lữ Không Quân, chủ nhiệm phòng thí nghiệm số ba của Viện Sinh học.”
Cục trưởng Lý mở to đôi mắt đỏ hoe: “… Ai cơ?”
Ngu Tiểu Văn giải thích: “Cậu ấy… Chủ nhiệm Lữ, cậu ấy từng bật đèn xanh cho chúng ta kiểm tra camera an ninh trong vụ án này, còn giúp cháu thoát thân ở S House. Cậu ấy cũng từng chú thích cho chúng ta mấy thuật ngữ y học chuyên ngành. Cháu đã hứa tặng quà cưới cho cậu ấy nhưng chắc không kịp nữa rồi. Cháu thấy món này rất hợp, tiền cũng không lãng phí. Ngài mua rồi gửi tặng cậu ấy, cứ nói là Ngu Tiểu Văn trước khi chuyển công tác nhờ ngài tặng… hàng nhái. Yên tâm cậu ấy không truy cứu đâu.”
“… Chuyển công tác?”
“Ừm. Cứ nói vậy thôi. Cậu ấy sẽ không hỏi thêm gì về chuyện của cháu đâu.” Ánh mắt Ngu Tiểu Văn một lần nữa dừng lại trên con thiên nga: “Nhân tiện giúp cháu gửi lời chúc cậu ấy hạnh phúc.”
Trên đế khắc chữ Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm. Y rất thích món đồ này, cảm thấy nó đẹp đẽ, thanh tao trong trẻo, rất hợp với bác sĩ Lữ. Hy vọng sau này Lữ Không Quân sẽ nhận được những lời chúc tốt đẹp từ ý nghĩa của nó.
Cục trưởng Lý không nói gì thêm, chỉ nhìn y. Có lẽ ông cũng hiểu, chẳng ai lại bỏ ra 178 nghìn chỉ để cảm ơn vài lần giúp đỡ trong công việc và tặng làm quà cưới cho một người xa lạ.
Ngu Tiểu Văn c*̃ng không giấu giếm gì. Y chỉ nói: “Cháu sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh rồi trở về. Nếu không được, ngài giúp cháu làm chuyện này nhé? Nếu tiền trợ cấp không đủ thì khỏi mua, chia cho đồng nghiệp trong đội, đừng quên tặng lão Vương một phong bì thật lớn. Cảm ơn bố nuôi.”
Y nở nụ cười kéo hai khóe miệng lên.
Rời khỏi văn phòng cục trưởng, y bỗng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Những ngày qua, dù hiểu rõ cái gọi là “tỷ lệ lợi ích của nhiệm vụ”, biết mình “nên” làm gì, nhưng y vẫn khó hạ quyết tâm, tự nguyện trở thành kẻ lý trí biết xem xét thiệt hơn.
Bởi vì y có suy nghĩ ích kỷ, suy nghĩ ích kỷ vô cùng. Y còn tham lam, những điều muốn có, y vẫn chưa được hưởng đủ.
Nhưng sau cuộc điện thoại đêm qua, y bỗng nhận ra rằng, đến đây là đủ rồi.
Những tháng ngày cuối cùng, y đã trải qua rất nhiều chuyện. Nếu không phải vì có cái hào quang bệnh nan y, thì y chắc chắn không thể tưởng tượng nổi. Y đã hẹn hò, ăn cơm, hôn, ôm, và còn… Ừm.
Thế là đủ rồi. Y đã ép người điềm đạm như Lữ Không Quân đến mức phải nổi nóng, ngay cả một tên tống tiền như Ngu Tiểu Văn, c*̃ng không thể hoàn toàn không có một chút cảm giác tội lỗi.
Sau này, cậu ấy chắc chắn sẽ sống hạnh phúc bên một người ưu tú, sẽ không bao giờ gặp phải một tên Omega kém cỏi như Ngu Tiểu Văn nữa.
Thế là được rồi. Từ giờ cũng chẳng cần kiểm soát việc dùng thuốc giảm đau, muốn uống thì cứ uống.
Lúc tan làm, Ngu Tiểu Văn đi ngang qua cửa hàng du lịch, y cầm lấy một cuốn sổ quảng bá của nước C. Trong đó có một trang in hình bưu thiếp phong cảnh của Giang Thành. Mặc dù chất liệu không giống bưu thiếp thật, nhưng chẳng sao cả. Y mang cuốn sổ về nhà, bật đèn, đặt cuốn sổ lên bàn nhỏ, cẩn thận xé trang đó ra như một tấm bưu thiếp, rồi viết lên mặt sau: Đây thật sự là một thành phố xinh đẹp, tôi rất thích. Tôi cũng rất vui vì có thể cùng người mình yêu nhất đến đây >
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
