Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 38

Chương 38. Sao cũng được | Editor: caphaos | Beta: Beihe

Lữ Không Quân đỗ xe dưới tầng hầm, rồi đi thang máy lên nhà. Trong đầu anh vẫn còn nghĩ về hình bóng phản chiếu trên gương chiếu hậu. Dường như có điều gì đó mà anh đã bỏ lỡ, nhưng lại rất khó xác định. Anh vừa nghĩ, vừa tiện tay thu dọn đống quần áo cần giặt mang về sau kỳ tập huấn, bỏ vào giỏ giặt.

Bên cạnh đó có một chiếc kệ nhỏ, anh nhìn thấy trên đó vẫn còn để hai món đồ, là những thứ anh lôi ra khi đưa bộ vest đi giặt khô lần trước.

Một món là chìa khóa, lần trước khi đến nhà Ngu Tiểu Văn để thẩm vấn, anh đã lấy nó từ dưới tấm thảm trước cửa nhà y. Là Omega mà lại dám để chìa khóa nhà mình cho Alpha giữ, là cảnh sát nhưng chẳng hề có chút ý thức an toàn nào. Vì thế anh không thể để chiếc chìa khóa này ở chỗ không an toàn ấy nữa.

Món còn lại là một bản hợp đồng Ngu Tiểu Văn viết cho anh.

To bác sĩ

Hoàn thành nguyện vọng cuối cùng, sẽ kết thúc mối quan hệ tống tiền.

Cảnh sát.

… Nguyện vọng.

Anh thầm nghiền ngẫm lại hai từ đó trong lòng.

Anh cầm tờ giấy lên, chăm chú nhìn từ này.

Có lẽ là viết nhầm thôi.

Anh ngắm nghía một lúc, rồi đặt cả hai món đồ vào ngăn kéo đựng đồ lặt vặt trong phòng khách.

Ngày thứ hai sau khi trở về từ đợt tập huấn, bác sĩ Lữ đã nhanh chóng quay lại nhịp sống và công việc thường ngày. Bây giờ anh chỉ cần nhớ vẫn còn một mệnh lệnh cuối cùng phải thực hiện. Ngoài điều đó ra, mọi thứ dường như đã hoàn toàn bình thường. Mọi dấu hiệu đều cho thấy anh đang dần ổn định lại như trước.

Ngoại trừ việc lịch sử tìm kiếm trên điện thoại và máy tính của anh có thêm một số từ khóa như “nước C,” “Giang Thành,” “Cầu Vọng Giang.”

Ngoại trừ khi nhìn thấy quảng cáo khách sạn, anh sẽ để ý kỹ hơn đến hạng sao, đánh giá tốt xấu.

Hoặc, ngoại trừ việc nghe hai nữ nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm nhỏ giọng trò chuyện về trải nghiệm du lịch Giang Thành, anh lại xao nhãng khỏi công việc đang làm để lắng nghe chút xíu.

“Mùa này bên ấy siêu lạnh luôn, em nói cho chị hay, lần trước em còn suýt chết nơi đất khách quê người. Là dân nước S mà không chuẩn bị gì đã tới đó, thì kiểu gì cũng bị dạy cho một bài học nhớ đời!” Một người trong số họ nói với giọng điệu khoa trương.

Đây không phải lần đầu Lữ Không Quân đến Giang Thành, nhưng trước đây anh đều có trợ lý chuẩn bị giúp, chưa bao giờ phải lo lắng. Song lần này, chắc chắn sẽ không có trợ lý nào theo cùng.

Dường như anh chợt hiểu ra, việc mình vô thức tìm kiếm những từ khóa về du lịch, để ý đến khách sạn, tất cả đều có lý do. Bởi vì tiềm thức của anh đang nhắc nhở rằng, anh hoàn toàn không thể trông mong gì vào cỗ máy phá án chỉ biết dán miếng dán ức chế kém chất lượng và ăn mì gói sống qua ngày được.

Về đến văn phòng, anh liền mở một ghi chú, thêm vào đó ba khách sạn dự phòng.

Mở tiếp ghi chú thứ hai, đặt tên: “Lưu ý khi du lịch và liên kết địa điểm tham quan.”

Mở ghi chú thứ ba, đặt tên “Danh sách cần mua sắm.”

Lên trang mua sắm trực tuyến, tìm kiếm “áo phao.” Anh mua một chiếc áo phao đúng kích cỡ của Ngu Tiểu Văn, cùng giày bông, găng tay, mũ và khăn quàng cổ. Vì bản thân anh đã có sẵn những thứ này rồi.

Tổ chức buôn bán sản phẩm sinh hóa bất hợp pháp xuyên quốc gia có gốc rễ sâu xa, mạng lưới phạm tội trải dài khắp các quốc gia trong khu vực. Lô hàng mới lần này mà chúng mang theo phần lớn xuất xứ từ nước M – một cường quốc trong lĩnh vực dược phẩm sinh hóa. Bọn tội phạm đã dùng các phương thức phi pháp để thu thập một lượng lớn dược phẩm, trong đó không chỉ bao gồm những loại bị cấm trong nước, mà còn có nhiều loại chưa thông qua thử nghiệm lâm sàng và kiểm duyệt dược phẩm tại nước M, có tính chất đặc biệt nghiêm trọng và cực kỳ nguy hiểm.

Nếu để chúng trốn thoát thành công, những loại thuốc nguy hiểm này sẽ nhanh chóng tràn ra ngoài xã hội, gây ra mối đe dọa khổng lồ đến người dân và an toàn trật tự xã hội. Vì vậy, bằng mọi giá phải bắt được bọn rắn độc này. Hiện tại, với nỗ lực của nhiều bên, cảnh sát đã nắm được thông tin danh tính của các mục tiêu quan trọng thông qua nhiều nguồn tin khác nhau.

Sau sự hy sinh của cảnh sát chống m* t** lần trước, bọn tội phạm không thể tiếp tục ẩn nấp trong mạng lưới tại nước S được nữa. Chúng buộc phải mạo hiểm tìm kiếm đối tượng giao dịch mới và một con đường thoát thân khác.

Vào đầu tháng này, cảnh sát nhận được tin tình báo đáng tin rằng thế lực của tổ chức này ở nước ngoài đang chuẩn bị một cuộc tiếp ứng vào giữa tháng.

Sự hy sinh của cảnh sát lần trước cho thấy, rất có khả năng bọn tội phạm đã nắm được một số thông tin nội bộ của đội chống m* t**. Do đó nếu tiếp tục giao nhiệm vụ này cho các thành viên khác trong đội, nguy cơ thất bại sẽ rất cao.

Tuy nhiên, vì bọn tội phạm buộc phải mạo hiểm lựa chọn người tiếp ứng mới, chúng không thể biết rõ đối tượng tiếp ứng được phái tới là ai. Nếu có thể tìm một cảnh sát có kinh nghiệm trong đội hình sự, thay thế làm người tiếp ứng, đón đầu mục tiêu, đoán chừng chúng cũng khó lòng xác nhận và phát hiện ra.

Trong đội ba của tổ trọng án thuộc sở cảnh sát thành phố, có một cảnh sát trung niên độc thân ngoài bốn mười, tên là lão Vương, có kinh nghiệm làm việc phong phú, quê nhà lại nằm ở vùng núi phía nam nước S, trùng với tuyến đường mà bọn tội phạm có thể chọn để rời khỏi biên giới, hơn nữa ông còn quen thuộc địa hình hơn hẳn các cảnh sát khác. Bởi vậy ông được giao nhiệm vụ vinh quang này.

Ngoài lãnh đạo cấp trên, trong toàn bộ đội ba chỉ có đội trưởng Ngu Tiểu Văn biết chuyện này.

Thế nên, suốt mấy ngày nay, những đồng nghiệp không rõ nội tình nhìn ông già độc thân sắp bước vào lễ đường hôn nhân, đang ở thời điểm vui vẻ nhất của đời người, lại lúc nào mặt mày cũng ủ rũ thảm não, đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Thậm chí Lão Vương độc thân còn tìm đến Ngu Tiểu Văn để nói chuyện riêng, tâm trạng kích động. Đội trưởng Ngu chỉ vỗ vai ông, thấp giọng trò chuyện. Vẻ mặt ông tủi thân, suýt chút nữa còn rơi nước mắt.

Từ Kiệt đứng ở góc tường nhìn lén, nghiến răng nghiến lợi: “Lão già này quả nhiên vẫn chưa hết hy vọng với sư phụ mình. Sắp kết hôn đến nơi rồi… không biết xấu hổ!”

Hôm nay trong giờ nghỉ trưa, Ngu Tiểu Văn ngồi thẫn thờ tại chỗ.

Hai đồng nghiệp khác đang xem một bộ phim ngắn hình sự trên mạng, nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Đồng nghiệp A nhìn màn hình nói: “Xong rồi xong rồi, nhiệm vụ lần này lại rơi vào đầu ông ta.”

Đồng nghiệp B: “Xong đời luôn. Nhất định là chết chắc. Chỉ cần cảnh sát nào nói sắp kết hôn, sắp nghỉ hưu, sắp làm bố, thì y như rằng đi làm nhiệm vụ sẽ gặp chuyện không lành.”

Đồng nghiệp A: “Kịch bản nhảm nhí toàn viết thế, hướng phát triển thì tệ, làm chúng ta cứ như điềm xui xẻo. Không kiếm được người yêu, bọn họ cũng có trách nhiệm đấy. Cậu nhìn lão Vương đi, ngần ấy tuổi mới có người chịu cưới. Thế mà coi được sao?”

Đồng nghiệp B: “Nhắc đến Vương thì đừng nói đi… Không may mắn? Nhưng chẳng phải đó là sự thật sao? Công việc này đúng là không phải cho người làm, chuyện gì cũng bắt chúng ta gánh vác. Mấy ngày trước, cảnh sát chìm chống m* t** bị lộ, chết thảm thế nào cậu cũng thấy. Còn nữa, năm kia, quân phản động được trang bị tận răng đánh nhau loạn xạ trên phố, làm lính còn được trang bị quân dụng, còn chúng ta có gì? Người chết chẳng phải toàn là cảnh sát à! Đội trưởng Ngu suýt nữa bị đạn bắn xuyên tim, sống đến giờ cũng là do ông trời thương.”

*Trong tiếng Trung, chữ “” (Vương) phát âm gần giống “” (tử vong, mất), và chữ “” (ba) có thể làm người ta liên tưởng đến “” (“Bà” – dừng lại, kết thúc). Vì vậy, khi nói “” (nhắc đến Vương thì đừng nói ‘ba’), ý ngầm là tránh nói những từ dễ liên tưởng đến điềm xấu hay cái chết, vì sẽ không may mắn.

Đồng nghiệp A: “Bớt xàm đi, ai đáng chết thì chết. Ra chiến trường bị bom giật bay tay chân cậu đâu có thấy.”

Đồng nghiệp A: “Sắp có hành động lớn nữa rồi, cậu cầu mong điều tốt đẹp đi.”

Trong điện thoại, đoạn phim ngắn đang phát phần preview tập sau với nhạc nền hùng tráng: “Lão Vương anh mở mắt nhìn em đi mà, lão Vương! Anh đã hứa sẽ chăm sóc em cả đời mà, sao lại đi trước như vậy, lão Vương! … Rõ ràng chúng ta đã hẹn ngày mai đi chụp ảnh cưới mà, lão Vương! …”

Ngu Tiểu Văn bực bội lấy tay che mặt: “Đi làm không mệt hả? Khó khăn lắm mới được nghỉ mà con mẹ nó còn xem phim tài liệu công việc? Ồn quá. Tắt đi.”

Hai đồng nghiệp liếc nhìn nhau, tắt video.

Buổi tối sau khi tan làm về nhà, Ngu Tiểu Văn nằm trên giường. Y cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngực cũng đau như dời sông lấp biển. Nhưng y không uống thuốc. Vì y phát hiện cơ thể mình đã có dấu hiệu nhờn thuốc giảm đau, nên hiện tại nếu không phải vì công việc hay đau không chịu nổi, y đều cố gắng không uống, để làm chậm quá trình tăng liều thuốc giảm đau.

Ngu Tiểu Văn nghĩ, nếu là mình trước đây, chắc chắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà chủ động thay lão Vương thực hiện nhiệm vụ nằm vùng lần này. Lão Vương là đội viên, còn mình là đội trưởng. Lão Vương sắp kết hôn rồi, còn mình thì một thân một mình, chẳng có gì vướng bận.

Thế nhưng, càng gần cái chết thì lại càng trở nên nhát gan. Y suy nghĩ ích kỷ, vô cùng ích kỷ. Y còn muốn đi du lịch với người mà y đang tống tiền. Đứng trước sự hy sinh của đồng đội và trách nhiệm lớn lao, thật khó mở lời được.

Thực ra, Ngu Tiểu Văn vốn đã tự chuẩn bị tâm lý từ trước, nghĩ rằng mình chẳng còn sống được bao lâu, chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm là phù hợp nhất, dù có xảy ra chuyện cũng là lấy nhỏ đổi lớn. Y vốn đã tính toán cả rồi. Nhưng ích kỷ vẫn là ích kỷ, luôn tìm cho mình một cái cớ vào thời điểm quyết định.

Muốn được ở bên người mình yêu thầm lâu thêm chút nữa, muốn trước khi chết gom góp thêm một chút niềm vui.

Mình vẫn còn một mệnh lệnh cuối cùng chưa dùng mà.

Nếu đã chẳng thể nhìn thấy tương lai, thì y lại rất muốn đến ngắm Giang Thành…

Lúc này Ngu Tiểu Văn đang tái phát bệnh nghiêm trọng, khiến hệ thần kinh của y tự tạo ra một loại thuốc giảm đau tinh thần, đó là sản phẩm kết hợp từ những điều nghe ngóng đâu đó cộng thêm trí tưởng tượng. Trên cầu Vọng Giang, nền tuyết trắng xóa, dưới cầu là dòng sông lấp lánh ánh nước. Chiếc du thuyền nhấp nháy đèn neon màu hồng và xanh lướt qua dưới gầm cầu, tuyết cũng lấp lánh cùng ánh đèn. Trên trời pháo hoa rực rỡ nở bung. Bên bờ sông có Vườn Vọng Xuân, nơi đó có một loài hoa tên là Hoa đón xuân. Những bông hoa nhỏ xíu, không rực rỡ như hồng mai đỏ thắm, nhưng giữa mùa đông khi ai ai cũng co ro trong áo bông dày cộp, chúng lại nở giữa trời tuyết bay. Ảo mộng này thật đẹp.

Từng bông tuyết hình lục giác xoay tròn như kính vạn hoa, rồi đáp xuống người y.

Hốt hoảng, cả người y lạnh run. Lạnh thì cũng kệ. Coi như mình đang ở Giang Thành.

Ở Giang Thành. Bên cạnh còn có gương mặt chẳng mấy vui vẻ của ai kia.

Y cam tâm chìm đắm trong cái lạnh của thân nhiệt đang giảm dần.

Điện thoại của y rung lên, thế giới ảo mộng xa xôi bỗng chốc rời xa y. Ngu Tiểu Văn cố mở đôi mắt mắt sưng tấy vì đau đớn, nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt của màn hình điện thoại trên đầu giường. Là nạn nhân của y gọi đến để thực hiện nhiệm vụ hàng ngày.

Y đưa tay vuốt nhẹ màn hình, rồi lại rúc cả người vào trong chăn.

“Alo?” Đối phương nói.

“Ừm.” Y đáp lại một tiếng. Mặc dù hôm qua vừa mới gặp, nhưng y vẫn nói: “Lâu rồi không gặp, bác sĩ Lữ.”

Đối phương hơi ngừng lại, nói: “Ý cậu là muốn gặp à?”

“…Ừm?” Ngu Tiểu Văn cuộn người trong chăn. “Tôi chẳng có ý gì cả. Không phải đã nói với cậu rồi sao, chỉ còn, một mệnh lệnh cuối cùng thôi. Không còn gì khác.”

Một lúc sau, nạn nhân lại hỏi: “Cậu ngủ rồi à?”

Ngu Tiểu Văn: “Chưa… Sắp. Sắp ngủ rồi.”

“Vậy ngủ ngon, cục cưng.” Đối phương thực hiện nhiệm vụ hằng ngày.

Môi Ngu Tiểu Văn run lên. Y đột nhiên cảm thấy đầu óc nóng bừng lên một cách thảm hại.

Y lặp lại: “Vậy.”

Nạn nhân: “Sao cơ?”

“Cậu nói thừa, một chữ.”

Nạn nhân im lặng vài giây.

Rồi nói: “Vậy thì sao? Không tính à? Muốn nói lại không?”

Ngu Tiểu Văn không nhịn được bật cười, y ôm lấy ngực cố kìm nén tiếng th* d*c vì cơn đau, đầu óc cũng dần hạ nhiệt. Y nhìn lên trần nhà, chớp chớp mắt: “Cậu không nói, cậu đã từng đến Giang Thành chưa? Có thể kể cho tôi nghe được không?”

Đối phương nghĩ ngợi: “Kiến trúc ở nước C thiên về sự trang nghiêm, không sáng sủa như Mạn Kinh. Khách sạn tôi ở gần bờ sông, con sông rất rộng, buổi sáng có đò qua lại, và còn có cả sương mù. Ngoài ra thì… rất lạnh. Là người nước S mà không chuẩn bị gì đã đến thì sẽ bị dạy dỗ ngay.”

Nạn nhân: “Ngu Tiểu Văn, cậu đã chuẩn bị gì chưa? Hay là định trông cậy hết vào tôi?”

“… Tôi.” Ngu Tiểu Văn đột nhiên hỏi: “Này, bác sĩ Lữ. Nếu tôi bảo cậu khỏi cần đi nữa, chắc cậu vui lắm nhỉ?”

Đầu dây bên kia chìm vào im lặng.

Ngu Tiểu Văn: “Alo?”

“Sao cũng được.” Giọng đối phương lại lạnh đi. “Thế mệnh lệnh cuối cùng của cậu là gì? Bỏ rồi à?”

Ngu Tiểu Văn ngẩn người nhìn lên trần nhà. Tuyết, cầu Vọng Giang, du thuyền du lịch, và cả gương mặt chẳng mấy vui vẻ của bác sĩ Lữ bên cạnh. Lại xuất hiện trong đầu y.

Y nói: “Tôi vẫn muốn đi.”

Đối phương không nói gì.

Im lặng thêm một lúc, Ngu Tiểu Văn nói tiếp: “Nhưng tôi muốn đi trong hai ngày tới. Đúng lúc tôi đang rảnh, đi sớm về sớm. Không lâu đâu, chỉ ba bốn ngày thôi. Cậu là chủ nhiệm, xin nghỉ phép chắc không khó nhỉ?”

“Mấy ngày tới tôi không đi được, có công việc cần sắp xếp.” Đối phương trầm giọng nói. “Sớm nhất là cuối tháng, tôi đã nói với cậu rồi mà.”

Nhưng. Tôi.

Ngu Tiểu Văn hít hít mũi, đổi sang giọng điệu ra mệnh lệnh, bật cười: “Nhưng tôi đang tống tiền cậu mà, nên cậu phải chấp hành mệnh lệnh theo lịch của tôi. Đương nhiên là tôi muốn đi lúc nào thì sẽ đi lúc đó. Cậu không nhớ tôi đã nói gì à? “Tôi chính là công việc lớn nhất của cậu”. Vậy nên hai ngày tới đi. Nghe rõ chưa? Nếu không thì… khỏi cần đi nữa… khụ khụ.”

Y nói xong, ho khan, nên dùng mũi hừ hừ hai tiếng để che đậy.

Đối phương thở dài một hơi.

“Ngu Tiểu Văn, lúc làm việc bình thường cậu đâu tùy hứng thế này đúng không?”

Ngu Tiểu Văn: “Hả?”

“Chỉ như thế này với tôi thôi à? Vì cậu bắt thóp tôi dễ quá sao? Nhìn tôi bị cậu làm rối tung rối mù thế này, vẫn chưa đủ hả? Có thể khiến tôi thảm hại thế này, đời này cậu là người đầu tiên, tôi đảm bảo cũng là người cuối cùng. Cậu chơi đã rồi.”

Ngu Tiểu Văn: “…”

Hiếm khi giọng điệu nạn nhân dao động: “Đã định giày vò xong là rời đi, cậu đã nói sau này sẽ không gặp lại nữa, vậy thì đừng làm cuộc sống của tôi thêm hỗn loạn có được không? Đừng tiếp tục đảo lộn cuộc sống và kế hoạch của tôi nữa, tôi bây giờ đã đủ rắc rối lắm rồi…”

Anh nói lỡ lời rồi nhanh chóng im bặt. Sau đó nói: “Nếu không muốn dễ hợp dễ tan, thì kết thúc luôn tại đây. Muốn đăng video, tiết lộ bí mật động trời gì cũng được, tùy cậu.”

Anh chờ một lúc, thấy Ngu Tiểu Văn không phản bác được. Thế là nạn nhân cúp máy.

Ngu Tiểu Văn ngẩn người một lúc.

Suy nghĩ một hồi, y cầm điện thoại vào trong chăn, thở run rẩy, khó nhọc dùng ngón tay nhắn tin: “Sao cậu lại giận rồi. Có phải công việc xảy ra vấn đề gì không?”

Đối phương không trả lời.

Đệt: Nếu dạo này cậu bận quá, cán bộ cũng không phải người không biết thông cảm. Có thể điều chỉnh nhiệm vụ cuối thành phiên bản dễ hơn. Thế nào?

Đệt: Mệnh lệnh cuối cùng: Tối mai gặp nhau, du lịch ở bãi biển Ba Lạc, sau đó lịch sự nói lời tạm biệt.

Đệt: Cơ hội mất đi sẽ không trở lại, tiếp nhận mệnh lệnh có hạn này vui lòng bấm phím 1.

Thế nhưng đối phương vẫn mãi không trả lời y.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 38
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...