Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 40
Chương 40. Tái sinh (Phần ẩn nấp) | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Hoàng Mao và Gầy cứ rúc trong rừng suốt cả buổi. Mãi đến gần chiều tà, họ mới thấy một bóng người đang tiến về căn chòi gỗ thợ săn trên mảnh đất trống trong rừng.
Người này khom lưng đứng trước cửa một lúc rồi quệt mũi, chùi bên hông quần, sau đó lại chạm vào chiếc áo mưa làm từ lá chuối tả tơi trước cửa, rồi mới nhìn quanh bốn phía.
Hoàng Mao theo phản xạ cúi thấp người, còn Gầy thì cẩn thận quan sát kẻ này.
Người đàn ông này có mái tóc hoa râm bù xù, thân hình lọm khọm gầy guộc, mặc đồ giản dị, nhưng trên khuôn mặt lấm lem ấy lại là đôi mắt sáng vô cùng linh hoạt. Y ngó quanh một lượt, rồi đẩy cửa bước vào căn chòi.
Căn chòi gỗ là điểm ước hẹn đã được định sẵn, người này hẳn là người tiếp ứng mà tổ chức phái tới. Nhưng vì đã từng chịu tổn thất nặng nề do nội gián, giờ lại rơi vào cảnh tháo chạy nên họ buộc phải cẩn thận gấp đôi. Thế nên cả hai không vội lộ diện mà tiếp tục quan sát.
Hoàng Mao không chịu nổi cái khí hậu rừng mưa nóng ẩm của quốc gia này. Thấy người đàn ông đã vào trong căn nhà gỗ, gã nhăn mặt gãi gãi vào khuyên tai, rồi thì thầm hỏi Gầy: “Vào được chưa?”
Gầy lắc đầu: “Chờ thêm chút nữa.”
Một lúc sau, cửa sổ của căn nhà được đẩy lên. Lại thêm một lúc nữa, người đàn ông chống hai tay lên khung cửa nhìn ra ngoài. Một tay y buông thõng ngoài cửa, tay kia khéo léo xoay một con dao quân dụng giữa các ngón tay. Ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên dưới ánh hoàng hôn len lỏi qua tán cây. Biểu cảm của y trông không hề căng thẳng chút nào mà chỉ như đang thảnh thơi chờ đợi ai đó.
Gầy nói: “Mày vào thử xem, tao ở đây tiếp ứng.”
Hoàng Mao đứng dậy, tiến về phía căn nhà gỗ.
Gã cầm khẩu súng lục đẩy cửa vào, người đàn ông quay đầu lại quan sát gã hai giây, rồi thò tay vào túi.
Hoàng Mao lập tức giơ súng lên chĩa thẳng vào y: “Không được động đậy!”
Người đàn ông thoáng ngừng lại, sau đó tiếp tục động tác. Con dao quân dụng trong tay y đổi thành hộp thuốc lá và bật lửa. Y rút ra một điếu thuốc, châm lửa. Chẳng mấy chốc, một làn khói mỏng bay ra khỏi cửa sổ, tan dần trong ánh chiều tà.
Y lại chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, nhíu mày, vẻ mặt hung ác nham hiểm ho khẽ rồi hừ một tiếng: “Đối xử với ân nhân nắm giữ sinh mạng của mình thế này sao?”
Hoàng Mao không bỏ súng xuống, nhưng vẫn hạ thấp họng súng một chút: “Ông đến hơi sớm.”
“Đúng giờ đấy chứ.” Người đàn ông thong thả lướt qua Hoàng Mao. Y đi tới cửa, bước ra ngoài: “Đi đường bộ rồi chuyển sang đường thủy là vừa lúc trời tối, thuyền sẽ đến đón đúng giờ.”
Y duỗi thẳng lưng cong, một lần nữa nhìn về phía Gầy đang ẩn nấp. Sau đó lớn tiếng nói: “Xem đủ chưa? Ra đây đi.”
Y nói xong, một lúc sau Gầy mới đứng dậy, bước ra khỏi rừng cây.
Gầy đi thẳng đến chỗ người đàn ông, ánh mắt tr*n tr** đánh giá y. Người đàn ông chìa tay ra: “Hân hạnh.”
Ánh mắt của Gầy không hề có chút tin tưởng, nhưng hắn không nói gì. Chỉ nghiêng đầu, ra hiệu y đi theo.
Khi mặt trời dần ngả về phía Tây, ngày càng giáp với đường chân trời, ánh sáng hoàng hôn cũng chiếu rọi lên núi rừng, tạo ra một thứ ánh sáng rực rỡ tựa như hồi quang phản chiếu. Tiếng chim quốc vang lên xen lẫn với những tiếng dế kêu đáp lại. Ba người men theo rừng núi đi một lúc, người tiếp ứng đột nhiên dừng lại thở hổn hển, lục lọi sột soạt trong túi áo lấy ra một vỉ thuốc bọc giấy bạc, bóc một viên ra nuốt khan.
Gầy nhận ra đó là thuốc giảm đau, hỏi: “Ông bệnh à?”
“Ừm.”
“Bệnh mà còn làm việc này?” Hoàng Mao lại đánh giá người đàn ông, nói: “Trông ông không giống dân miền núi lắm. Ông là người nước S à?”
Cơ thể khó chịu nên trông sắc mặt người đàn ông không tốt. Y mỉm cười khinh khỉnh như hiểu ý đồ dò xét của đối phương: “Tôi làm nghề này hơn mười năm, không tin tôi thì tự tìm cách rời đi.”
Hoàng Mao toan giơ súng lên, nhưng Gầy lập tức đè tay gã xuống.
Gầy nói: “Nếu ông muốn dẫn chúng tôi ra ngoài, tháo gỡ nghi ngờ của chúng tôi thì chỉ có lợi chứ không có hại. Tốt nhất là ông nên hợp tác.”
Người đàn ông rút dao quân dụng ra, vung vài nhát, gọn gàng chặt đứt một sợi dây leo chắn đường trước mặt, gạt sang một bên, sau đó nói: “Người trung gian tên là anh Bao, bảo chúng tôi đưa mấy người vượt biên.”
“‘Mấy người’ là ai?” Hoàng Mao hỏi.
“Cái đó cậu không cần biết.” Người đàn ông đáp. “Dù sao đi đường thủy từ bên này, đều phải qua tay chúng tôi. Đợt này tiền cọc không nhiều, các cậu đến nước L mới thanh toán nốt, vì bên đó phải kiểm tra ‘X’. Nếu có ‘X’, thì sẽ nhận được mười vạn. Còn nếu không đưa được ‘X’ tới nơi, mỗi mạng chỉ đáng giá hai nghìn.”
Hoàng Mao chửi thề trong lòng. Ý nghĩa của lệnh này quá rõ ràng, nếu có chuyện xảy ra thì phải bỏ tốt giữ xe, nếu không sẽ là một vụ làm ăn thua lỗ. Gã cảm thấy rất khó chịu, cùng là tội phạm bỏ trốn, vậy mà mạng sống cũng phải phân cao thấp sang hèn. Song đây chính là thực tế. Nếu không phải vì “X”, một tên tép riu như gã căn bản không đủ tư cách tham gia nhiệm vụ tiếp ứng vượt biên này. Nói không chừng kết cục chỉ là ăn một viên đạn để diệt trừ hậu họa.
Người đàn ông liếc nhìn bọn họ bằng ánh mắt lanh lợi: “‘X’ là đại ca của các cậu đúng không? Nếu hắn chết rồi, vậy tôi có cần tiếp tục công việc này không đây?”
Hoàng Mao không nhịn được thốt lên: “Đại ca chúng tôi tất nhiên vẫn sống tốt!”’
Người đàn ông nhìn gã một cái, rồi bật cười.
Cả nhóm đi men theo chân núi xuống, bắt một chiếc xe bò đang chở vài dân làng đi ngang qua. Khi đến một con đường lớn trông như khu chợ thị trấn, họ xuống xe, rồi lên một chiếc xe buýt nhỏ cũ kỹ đón khách có tiếng động cơ kêu như súng máy.
Lúc trời nhá nhem tối, chiếc xe buýt nhỏ chạy tới một con đường núi. Hoàng Mao ra hiệu với tài xế, yêu cầu xuống xe giữa chừng. Ba người tiếp tục đi bộ một đoạn, địa hình bắt đầu trở nên gập ghềnh chật hẹp. Gầy ngó lên phía trước, sau đó nói với người đàn ông: “Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng trước khi gặp đại ca bọn tôi, cần phải lục soát người.”
Gã ta liếc mắt ra hiệu cho Hoàng Mao, rồi nói với người đàn ông: “Anh em tôi đây là Beta, để cậu ta kiểm tra được chứ?”
Người đàn ông không phản đối, giơ hai tay lên.
Hoàng Mao s* s**ng khắp người y, lấy ra một chiếc điện thoại di động, tháo rời nhanh gọn, kiểm tra cẩn thận rồi nhét linh kiện vào túi áo mình. Gã còn cẩn thận kiểm tra từ mắt cá chân lên trên, ngay cả tóc cũng không bỏ qua, gã lấy con dao quân dụng, hộp thuốc lá, bật lửa và thuốc giảm đau, rồi nhét hết vào túi của mình. Gã và Gầy trao đổi ánh mắt, rồi dẫn người đàn ông tiếp tục đi về phía trước. Đi được thêm khoảng nửa giờ, họ tới một thung lũng núi, đi xuống thêm một đoạn, quẹo qua khúc cua, cảnh vật trước mắt trở nên thông thoáng, một khu nhà thấp hiện ra. Khắp nơi chất đống đá và vật liệu ngổn ngang, trông như xưởng đen.
Vào tới cổng, trước một cánh cửa sắt đã hoen gỉ, Hoàng Mao gõ cửa theo nhịp điệu cố định. Cửa mở.
Trời đã tối đen. Trong căn nhà rất u ám, chỉ có một bóng đèn nhỏ với công suất thấp treo trên trần cao. Khắp nơi là các thùng phuy và thiết bị cơ khí bám đầy dầu mỡ bẩn thỉu, tỏa ra mùi hóa chất. Trong nhà có bốn người đứng sẵn, nhìn kỹ ở góc tối thì vẫn còn một người đang ngồi. Tính cả Hoàng Mao và Gầy, tổng cộng có bảy người.
Gầy gọi một tiếng “Đại ca”, người kia đứng dậy bước về phía họ, trong ánh sáng yếu ớt, bóng dáng đen sẫm của ông ta dần hiện rõ.
Khuôn mặt ông ta hiện ra ngay dưới nguồn sáng của bóng đèn. Đó là một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài không có đặc điểm gì nổi bật, thậm chí trông có phần hiền từ.
Trong tay ông ta cầm một chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương, các hạt tràng hắt sáng bóng lưỡng.
Gầy bước tới, thì thầm vào tai người trung niên. Ông ta nghiêng người lắng nghe. Một lúc sau, người trung niên gật đầu, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó nói với người tiếp ứng: “Ngồi đi.”
Người tiếp ứng ngẫm nghĩ một lúc, khom lưng vuốt mái tóc hoa râm, rồi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ mục gần đó. Y vắt chân, đảo mắt nhìn quanh một lượt, dừng lại ngay chiếc vali da màu đen ở góc tường. Sau đó quay lại nhìn đại ca: “Ông là X?”
Người đàn ông trung niên không trả lời, nhưng ngôn ngữ cơ thể lại như ngầm thừa nhận. Ông ta ngả người ra sau rồi nói: “Chúng ta phải chờ thêm chút nữa. Tôi còn vài anh em chưa tới.”
Người tiếp ứng sửng sốt: “Chờ? Chờ bao lâu?”
X trả lời: “Không biết. Có thể phải mất một lúc.”
“Vậy không được.” Người tiếp ứng quả quyết nói, “Thời gian đã tính sẵn hết rồi, tôi không thể chờ ở đây. Vượt biên chứ đâu phải bắt taxi, mà còn có thể tính giờ đợi khách. Mỗi phút chờ là mỗi phút nguy hiểm, đến lúc đó có khi không ai thoát được.”
Vừa dứt câu “không ai thoát được,” không khí dường như trở nên căng thẳng. Một gã béo đứng cạnh nhích chân, vẻ mặt lộ rõ sự bất an.
Người tiếp ứng liếc hắn ta một cái, nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, chờ người làm gì? Chỉ cần ông X có mặt, giao dịch này…”
“Đại ca bọn tôi không bao giờ bỏ lại bất kỳ người anh em nào.” Gầy lạnh lùng cắt ngang. “Ông cứ chờ đi.”
Người trung niên đặt chuỗi tràng hạt xuống, quay sang hỏi: “Ông quen anh Bao bao lâu rồi?”
Người tiếp ứng im lặng một lúc rồi trả lời: “Tôi không quen ông ta.”
Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía y, không khí như bị họ đè nén.
Người tiếp ứng lại đưa tay quệt mũi.
“Tôi chỉ là một kẻ nhỏ nhoi chuyên đón người, đâu đến lượt tôi quen biết? Tôi cũng có quen các ông đâu mà vẫn phải làm việc cùng đấy thôi. Nếu các ông còn lựa chọn nào khác thì đã chẳng tìm đến tôi.” Người đàn ông này bật cười. Tiếng cười của y không chút chân thành, trong hoàn cảnh này càng làm người khác bực bội: “Không có lựa chọn mà cứ hỏi đông hỏi tây, thật ngu ngốc.”
Gã đô con mặt vuông đứng bên cạnh bước lên hai bước, dí súng vào đầu y: “Ê, mày đang nói chuyện với ai vậy hả?”
Người tiếp ứng quay lại nhìn gã đô con.
“Cậu nổ súng thì coi như tự tay phá hủy chiếc thuyền cuối cùng rời khỏi nước S của mấy người.”
Gã đô con nghiến răng.
Người tiếp ứng lại ung dung nói: “Đừng diễn trò đó. Tôi thấy nhiều rồi.”
“Đủ rồi.”
X cầm chuỗi tràng hạt liếc mắt ra hiệu cho gã đô con lùi lại. Sau đó, ông ta khép hờ mắt. Các ngón tay xoay chuỗi hạt nhanh hơn một chút, nhưng cơ thể ông vẫn giữ nguyên tư thế.
“Đợi thêm chút nữa. Nếu họ không đến thì chúng ta đi.”
Nhóm đàn em 4 người gồm gã béo và gã đô con, vì không có việc gì làm bèn ngồi tụ lại quanh một chiếc bàn, bắt đầu chơi trò đoán mẩu gỗ nhàm chán. Ban đầu bọn chúng chơi khá im lặng, nhưng chơi được một lúc thì bắt đầu vừa đoán vừa chửi, khiến bầu không khí nặng nề có chút sức sống.
Gầy đứng cạnh cửa sổ, thông qua khe hẹp quan sát động tĩnh bên ngoài. Còn Hoàng Mao thì ngồi cạnh người tiếp ứng, thỉnh thoảng chú ý đến diễn biến trò chơi của đồng bọn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Người tiếp ứng tỏ vẻ ngày càng mất kiên nhẫn. Y lục túi, nhưng điện thoại đã không còn trên người. Y hỏi Hoàng Mao: “Này, mấy giờ rồi?”
Hoàng Mao nhìn sang đại ca đang nhắm mắt lần chuỗi hạt, rồi lại liếc ra ngoài cửa sổ, nhún vai.
Y không nhận được câu trả lời.
Qua một lúc nữa, trò chơi kết thúc. Gã đô con đứng dậy, lấy vài miếng bánh mì đóng gói trên một cái thùng gần đó. Hắn ta đưa một cái cho X trước, rồi đi ra cửa sổ đưa cho Gầy, sau đó ném từng cái một cho những người còn lại.
Người tiếp ứng đưa tay ra nhận, nhưng gã đô con không đưa cho y. X nói: “Cho ông ta một cái.”
Gã mặt vuông lấy bánh mì quay lại, người tiếp ứng lập tức mở ra ăn. X hỏi y: “Ông tên gì?”
Người tiếp ứng trả lời: “Chỉ gặp một lần, cần gì gọi tên.”
“Ông đã biết tôi là X, không phải à.” Người trung niên nói, giọng điệu có chút nặng nề.
“Vậy ông cứ gọi tôi là ‘Ngoại’ đi.” Người tiếp ứng không mấy bận tâm trả lời.
Một cặp mắt từ phía bên cạnh liếc sang, âm thầm đánh giá y.
Sau khi tất cả mọi người ăn bánh mì xong, bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh nào. Lúc này người tiếp ứng đứng dậy, nói: “Đừng trách tôi không nhắc mấy người. Thuyền của chúng tôi không đợi ai cả. Nếu không đi ngay, mấy người chỉ có thể ở lại nước S mà hưởng thụ sự phục vụ của pháp luật.”
Gầy từ bên cửa sổ bước tới, suy nghĩ một chút rồi tự đề nghị: “Đại ca, hay là anh dẫn vài người ra bên tàu trước, bọn em ở lại chờ thêm, nửa tiếng sau dù chờ được hay không cũng sẽ tới bến tàu hội ngộ. Các anh tới trước có thể giữ thuyền lại chờ, chứ để thuyền đi mất thì nguy to.”
“Thuyền sẽ không đợi đâu.” Người tiếp ứng nói.
“Vậy thì ông cũng không sống nổi.” Gầy vỗ vai người tiếp ứng: “Người này để lại cho em, giữ lại đường lui.”
Người trung niên suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Vậy mấy đứa cẩn thận.”
Mấy người họ đến bến tàu sẽ liên lạc với Gầy, sau đó yêu cầu người tiếp ứng dùng điện thoại để kết nối với bên kia. Sau khi căn dặn xong xuôi, người trung niên dẫn theo ba đàn em rời đi trước. Để lại Gầy, Hoàng Mao, gã đô con và người tiếp ứng.
Lúc này, ánh mắt của người tiếp ứng liếc về phía Hoàng Mao. Hoàng Mao ngồi một bên cửa, lấy con dao quân dụng tịch thu được từ người tiếp ứng ra chơi.
Sắc mặt người tiếp ứng dường như ngày càng tái đi. Nhưng y không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Y nghiêng người dựa vào ghế, nói chuyện với Hoàng Mao: “Biết chơi không? Tôi dạy cho?”
Hoàng Mao dừng tay, cất con dao đi: “Mẹ kiếp sao cứ nghĩ đến việc đòi đồ hoài vậy? Đến bến tàu tôi trả hết cho ông. Giờ thì yên lặng đi.”
Gã lại đánh giá người tiếp ứng, từ mái tóc hoa râm đến cơ thể gầy guộc, vẻ mặt đầy tò mò: “Thật chưa từng thấy Omega nào luộm thuộm như ông. Già thế này rồi, người thì yếu nhớt, sao còn đi làm cái nghề này?”
Người tiếp ứng thở dài cười một tiếng, nói: “Làm nghề này thì sao? Không ai hợp hơn tôi đâu. Rồi cậu sẽ biết.”
Khoảng mười mấy phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì. Gầy liên tục cầm điện thoại lên xem, như đang chờ tin tức.
“Tôi muốn đi vệ sinh,” người tiếp ứng đột nhiên đứng dậy nói.
“Cứ tiểu luôn trong nhà đi,” Gầy nhìn y nói.
“… Đi nặng,” người tiếp ứng nói, “Đi nặng cũng được?”
“Dù sao cũng sắp đi rồi. Cứ giải quyết ở đây,” Gầy đáp.
“… Cậu làm được chứ tôi thì không. Hai cậu một B một A, tôi tốt xấu gì cũng là O, khác giới tính với các cậu. Tôi cũng chẳng phải chó, cứ đi trước mặt bao nhiêu người thế này.”
Gã đô con quát một câu, bước lên: “Tôi cảnh cáo ông đừng giở trò!”
“Đệt.” Người tiếp ứng cũng gắt lại: “Tôi đến đây để kiếm tiền từ mấy người, con mẹ nó chứ không phải làm con tin. Không tin tôi thì tự đi mà làm, thế cho xong!”
Y lại chỉ về phía Hoàng Mao: “Để cậu Beta này đi theo tôi. Cậu ta cầm súng mà, đúng không?”
Gầy nghĩ ngợi một chút rồi nói với Hoàng Mao: “Mày lấy hết đồ lục soát của ông ta ra đặt lên bàn đi.”
Hoàng Mao làm theo, lấy con dao quân dụng, thuốc lá, bật lửa, thuốc, và điện thoại đã bị tháo tung ra thành từng mẩu linh kiện, pin, thẻ SIM, vỏ, đặt hết lên bàn.
“Có cần phải thế không?” Người tiếp ứng nhìn đống linh kiện.
“Không cần thế này? Chính vì tin người nên mới khổ đến bước đường này đấy.” Hoàng Mao cầm súng, bước ra cửa, “Mau lên. Xong việc chúng ta đi luôn.”
Người tiếp ứng theo gã ra ngoài nhà, vòng ra sân sau.
Bầu trời tối thui, xung quanh là những bụi cỏ dại mọc cao rậm rạp che khuất tầm nhìn. Hai người đi một trước một sau.
“Đứng lại, đừng đi xa quá!” Hoàng Mao ở phía sau giơ súng lên nhắm vào người tiếp ứng, chỉ vào một bụi cỏ thấp hơn gần đó: “Đi ngay đó. Đi.”
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
