Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Chương 58: Mùa xuân đến rồi
112@-
Mười năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều điều.
Ví dụ như con đường nhỏ chật hẹp trước cổng trường ngày xưa giờ đã được mở rộng thành đại lộ. Hay như công viên và tiệm tạp hóa cách đó một con phố, nay cũng đã bị thay thế bằng những dãy nhà chung cư san sát, giá nhà cao đến mức khó tin.
Nhưng cũng có những thứ chẳng chịu bị năm tháng cuốn trôi, ví như rung động thuở thiếu thời, và tiệm xăm nhỏ bé bí mật ấy.
Thành thật mà nói, trí nhớ của Nhan Yểu cũng chỉ tàm tạm. Cô đưa Giang Nghiên đi vòng quanh mấy con phố gần trường cấp ba cũ, mà vẫn chẳng tài nào tìm ra được tiệm xăm trong ký ức. Sau cùng vẫn là Giang Nghiên không nhìn nổi nữa, kéo cô xuống xe, rẽ bảy tám khúc quanh rồi mới mò được nó ở nơi một góc khuất hẻo lánh.
Nhan Yểu đứng trước cửa tiệm xăm. Cửa hàng lọt thỏm giữa hai tiệm đồ ăn nhanh, trông vừa tiêu điều vừa xập xệ. Biển hiệu cũ có bốn chữ to "A Cường Xăm Nghệ Thuật", là do chính tay ông chủ thiết kế. Tuy đã có phần cũ kỹ sứt mẻ theo thời gian, nhưng vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ, khí thế. Tiếc là sau đợt chỉnh trang phố xá, toàn bộ biển hiệu đều bị buộc phải thay mới, thống nhất kiểu chữ tròn trên nền trắng chữ đỏ, làm cái tên "A Cường Xăm Nghệ Thuật" bỗng dưng trở nên... ngố tàu không tả nổi, chẳng khác gì cái tiệm "A Cường Cơm Chiên" ở hai phố kế bên.
Chỉ vì luyến tiếc kỷ niệm cũ nên Nhan Yểu mới dắt Giang Nghiên tới đây để dặm màu lại. Thế mà giờ đứng trước cửa tiệm rồi, cô lại đột nhiên thấy chẳng còn hứng vào nữa.
Giang Nghiên tất nhiên nhìn ra cô định rút lui, nên không cho cô kịp nói lời từ chối, dứt khoát kéo tay cô vào trong.
"Ê, Giang Nghiên, em..."
"Đinh đoong"
Tiếng chuông cửa vang lên, ông chú đang gục đầu trên bàn ngủ gà gật choàng tỉnh, vừa ngáp vừa lặp lại một câu slogan rõ ràng đã mòn miệng: "A Cường Xăm Nghệ Thuật, mười năm kinh nghiệm, thiết kế nguyên bản, đáng tin cậy..."
Nghe câu chào hỏi hời hợt đó, khóe miệng Nhan Yểu giật nhẹ. Cô quay đầu định bỏ về.
Kết quả còn chưa kịp bước đi, đã bị Giang Nghiên mặt không cảm xúc kéo trở lại, cả người lảo đảo ngã thẳng vào ngực anh.
Ngẩng đầu liền đối diện với cằm dưới sắc nét của anh. Anh khẽ cúi, vừa đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh như đang hỏi: Em tính nuốt lời?
Nhan Yểu trầm ngâm vài giây, sau đó ngửa đầu thì thầm vào tai anh: "Em thấy tiệm này có gì đó không đáng tin lắm, hay là mình đi tiệm khác đi?"
"Chỗ nào không đáng tin?" Giang Nghiên liếc mắt về phía xương quai xanh của cô, giọng nói lẫn chút ghen tuông: "Hồi đó em với Tần Chiêu chẳng phải đã từng xăm ở đây à?"
Nhan Yểu nghẹn lời. Cô thầm nghĩ: Trước kia nhìn đâu có thấy tệ đến vậy...
Đúng lúc ấy, ông chủ vừa vươn vai vừa nhìn rõ đôi trai gái trước cửa. Nhìn hai đứa tình tứ dính nhau như sam, ăn ngay một bát cẩu lương nóng hổi, ông chú bực bội phất tay: "Muốn ân ái thì về nhà mà ân ái, đừng ở trước mặt ông đây dính dính chằm chằm, ảnh hưởng buôn bán!"
Giang Nghiên bình thản đỡ cô đứng thẳng, tay vẫn nắm chặt tay cô, không để cô bỏ chạy giữa chừng.
"Chú ơi, tôi đến dặm màu."
"Được, để tôi xem màu phai tới đâu rồi." Ông chú vừa nói vừa xoay cổ giãn gân cốt, cánh tay phải xăm kín lộ ra dưới tay áo ngắn, đường nét và màu sắc đều sắc sảo, tay nghề xem ra không tồi chút nào.
Tiệm xăm nhỏ xíu, nhưng lò sưởi thì bật hết công suất. Gió lạnh gào rú ngoài trời, bên trong lại nóng bức như giữa hè.
Giang Nghiên không dài dòng, ung dung cởi từng lớp áo trên người, động tác từ tốn mà tao nhã. Khi chỉ còn lại chiếc áo thun ngắn tay, anh giơ tay kéo vạt áo lên một phát, dứt khoát gọn gàng, lộ ra chút hoang dã đầy quyến rũ.
Ông chủ thấy vậy không nhịn được huýt sáo một tiếng, vỗ "bộp" lên ngực anh một cái, cười hề hề: "Cậu nhóc, dáng đẹp đấy nha!"
Nhan Yểu dựa vào tường, thấy ông chú nói không thì chớ lại còn động tay động chân, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong lòng lặng lẽ nổi lên một đợt dấm chua.
"Bình thường có luyện." Giang Nghiên đáp, giọng dửng dưng như thể chỉ đang thuật lại chuyện thường ngày.
"Chà! Nhìn không giống kiểu tập cho vui đâu nha!" Ông chú nói, ánh mắt đầy tán thưởng lướt qua cơ bụng săn chắc của anh, "Hai tư sáu... ui chà, tám múi đấy hả? Có cả đường cơ bụng nữa nè, bạn gái đúng là có phúc!"
Giang Nghiên mím môi có phần bối rối. Trái lại, Nhan Yểu chẳng hề xấu hổ mà ngược lại, khóe miệng nhếch lên: "Chú à, chú lắm mồm ghê đó? Dặm màu thôi mà lải nhải cái gì? Khách đến đây là để chú tán tỉnh hả?"
Ông chú khựng lại, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt lạnh tanh của cô, bèn dời đi ánh nhìn, quay sang Giang Nghiên, cố vớt vát: "Bạn gái cậu gắt ghê ha."
Nghe chữ "bạn gái" từ miệng người khác, Giang Nghiên không những không khó chịu mà còn nhẹ giọng đáp: "Tính cô ấy thẳng vậy đấy."
Ông chủ làm nghề này mười mấy năm, từng thấy cả ngàn cặp đôi tới xăm, ánh mắt vừa nhìn là biết ngay Giang Nghiên là kiểu si tình nặng đô, kiểu yêu đến phát cuồng, yêu đến độ người ta có đánh rắm cũng thấy thơm.
"Phải rồi." Ông chú khẽ cười, rồi ánh mắt rơi lên hình xăm trước ngực Giang Nghiên. Nhìn chăm chú một lúc, lông mày ông khẽ nhíu lại như đang cố nhớ điều gì, một lúc sau ánh mắt bừng sáng, thốt lên: "Ui chao, cái này là tôi xăm cho cậu đúng không?"
"Đúng rồi đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Nãy thấy hai đứa quen quen mà nghĩ mãi không ra. Nhưng mà nè... tôi nhớ không lầm thì hồi đó hai người không phải một cặp ha?"
Nhan Yểu âm thầm trợn mắt. Cô thầm nghĩ: Trí nhớ của ông chú cũng khéo 'đúng lúc' ghê.
"Hồi đó tôi xăm cho cậu còn thấy ngạc nhiên đó, cái cậu trông thư sinh thế mà lại đến tiệm tôi làm mấy trò này... Giờ nhìn chững chạc hơn nhiều rồi." Ông chú vừa cười vừa cảm thán, vẻ mặt đầy hoài niệm.
Gặp lại người cũ là dễ nói chuyện cũ, càng lớn tuổi càng hay thế.
Giang Nghiên xưa nay ít khi nhắc tới chuyện xăm hình với Nhan Yểu, lần này lại bị ông chủ lật trần sạch bách, bảo không ngượng cũng khó.
Anh lén liếc nhìn cô một cái, thấy cô chẳng nói gì, chỉ đứng yên như đang chìm trong suy nghĩ.
"Hình này lâu rồi, đúng là nên dặm lại." Ông chú vừa nói vừa ra hiệu cho anh ngồi xuống, rồi quay vào trong chuẩn bị dụng cụ.
Tiệm xăm nhỏ bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy điều hòa vù vù trong không khí.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Giang Nghiên mở lời, giọng trầm khàn xen chút dịu dàng.
Nhan Yểu hoàn hồn, bước tới bên cạnh anh, còn chưa kịp đứng sát thì đã bị anh nắm tay kéo lại.
Mười ngón đan chặt, Giang Nghiên nâng tay cô lên, cúi xuống đặt một nụ hôn lên mu bàn tay mát lạnh.
Từ sau đêm qua, anh cứ thỉnh thoảng lại có mấy hành động lén lút thế này. So với lúc còn yêu nhau, tự nhiên hơn, cũng đáng yêu hơn.
"Lạnh không? Để em bảo ông chú chỉnh nhiệt độ lên tí?" Nhan Yểu hỏi, tay kia đặt sau gáy anh, nhịp nhàng v**t v*.
"Anh không lạnh." Giang Nghiên đáp, ánh mắt chợt tối lại, tay siết tay cô chặt hơn, "Là vì cảnh cũ gợi lại chuyện xưa sao?"
Nhan Yểu cúi đầu đối mắt với ánh nhìn nóng rực của anh, biết ngay là cái bình dấm chua cổ lỗ trong lòng anh lại đổ rồi. Tay đang vuốt tóc anh chợt gập ngón lại, gõ "cốc cốc" hai cái lên gáy anh.
"Đủ rồi đấy, chuyện bao nhiêu năm về trước còn lôi ra nói? Vậy em từng yêu nhiều người như vậy, anh tính ghen từng người một à?"
Giang Nghiên mím môi cười khẽ, trong lòng cũng biết so đo chuyện cũ chẳng để làm gì. Nhưng anh quá để tâm đến cô, biết rõ tình sử của cô đủ để anh uống mấy chum dấm, mà vẫn chẳng biết điều, vẫn không kiềm được.
Anh ôm lấy eo cô, trán tựa vào bụng dưới của cô, rúc rúc như mèo nhỏ làm nũng...
Không sao cả, những ngày còn lại sẽ chỉ thuộc về anh.
Vài phút sau, ông chủ từ bên trong đi ra, tiện tay mở loa phát nhạc trong tiệm. Bài hát vang lên là "Ngàn vạn khúc ca" do Trương Quốc Vinh thể hiện.
Chất giọng trầm khàn đầy từ tính, lối hát kể chuyện thủ thỉ như thì thầm bên tai, tất cả đều vừa vặn đến hoàn hảo.
Ông chủ khi xăm luôn thích nghe nhạc, Nhan Yểu còn nhớ điều đó. Chỉ không ngờ rằng sau mười năm, bài nhạc ngày ấy vẫn là mấy bài đó, không hề thay đổi.
Ở một khía cạnh nào đó, ông cũng là người rất chung tình.
Tên "yanyao" được bảo quản vô cùng tốt, tốt đến mức khi dặm lại màu, ông chủ cũng không nhịn được mà khen vài câu.
Chỉ là dẫu sao cũng đã mười năm, dặm màu thực chất chẳng khác gì xăm lại một lần nữa.
Nhan Yểu hiểu xăm rất đau. Cắn răng chịu vài tiếng đau đớn, để lại dấu vết trên da thịt, nhất định phải là vì một điều gì đó.
Vì đẹp, vì ngầu, hay vì muốn tưởng nhớ một mối tình khắc cốt ghi tâm.
Khi đó cô nghĩ rất đơn giản, thuần túy là vì hai lý do đầu. Nhưng với Giang Nghiên thì khác.
Giờ đây, cô đã hiểu tên này đối với anh có ý nghĩa thế nào. Cũng mơ hồ đoán được tâm trạng của Giang Nghiên khi tuổi còn trẻ, một mình đến nơi này.
Chắc chắn rất đau. So với lúc cô xăm, còn đau gấp trăm ngàn lần.
...
Một tiếng sau, ông chủ duỗi thẳng lưng, nới lỏng cơ bắp mỏi nhừ.
"Xong rồi. Dạo này đừng để dính nước, lát nữa tôi đưa thuốc, mỗi ngày nhớ bôi một lần."
Ông vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế, lại nghe Nhan Yểu bên cạnh đột ngột cất lời: "Tôi muốn xăm một hình, hôm nay làm được không?"
"Muốn xăm gì? Hình đơn giản thì hôm nay làm được, không thì phải thiết kế trước." Ông chủ cũng không ngờ hôm nay lại làm một cặp, liền cười hỏi.
"Chỉ hai chữ cái thôi."
Lời còn chưa dứt, Giang Nghiên gần như lập tức đoán được cô định làm gì. Tim đột ngột lỡ một nhịp, rồi dâng trào từng đợt nóng ran, cả cổ họng cũng khô rát.
"Thôi bỏ đi." Anh nói.
Ánh mắt ông chủ lại lần nữa quét qua hai người, như thể đã đoán ra gì đó, liền cười lớn: "Sao rồi? Xăm hay không xăm đây? Hai người bàn bạc với nhau chút đi?"
"Xăm." Nhan Yểu trả lời dứt khoát, rồi bắt đầu cởi áo khoác. Động tác quá nhanh, đến mức Giang Nghiên còn chưa kịp mở miệng ngăn cản.
"Cô bé này sảng khoái thật!"
Hiếm khi gặp được cô gái nào dứt khoát đến vậy, ông chủ cười ha hả, hỏi tiếp: "Xăm chữ gì?"
Nhan Yểu đáp: "JY."
Hình xăm vừa dặm xong vẫn còn đau nhức âm ỉ, nóng rát xuyên qua da thịt, khoét sâu vào tim. Trong tiếng cô trả lời, có cả chua xót lẫn ngọt ngào, là dư vị của tình yêu.
Ca khúc chuyển sang bài "Tình nhân" của Beyond. Giọng hát dịu dàng ngân nga:
"Bao mùa gió mưa đã qua, bao chông gai tình vẫn không đổi.
Tình yêu anh trao em, không vì đường đời chông chênh mà nhạt phai, chẳng vì tháng năm xoay vần mà thay đổi.
Gió mưa chỉ tô điểm thêm, trong những tháng năm dài đằng đẵng, khắc sâu vào tim đến vĩnh hằng bất diệt."
Gió lạnh ngoài trời vẫn gào thét từng cơn, nhưng Giang Nghiên đứng trong phòng lại nghĩ, chắc là mùa xuân đến rồi.
...
Gần Tết, Hồng Xu Mẫn người đã mất tích khỏi giới giải trí lại bất ngờ tái xuất với tư cách người đại diện mới cho nhãn hàng điện gia dụng Cách Nhạc.
Ai cũng biết, Cách Dược là thương hiệu con dưới trướng tập đoàn Hải Dược, luôn đứng top đầu ngành điện máy trong nước. Là doanh nghiệp có bề dày lịch sử, danh tiếng của họ xưa nay luôn không thể xem thường.
Những năm trước, người đại diện của Cách Dược đều là những nghệ sĩ kỳ cựu có danh tiếng tốt trong giới, đúng với hình tượng thương hiệu họ theo đuổi.
Nếu là trước scandal, vai trò đại diện này thuộc về Hồng Xu Mẫn cũng không ai ý kiến. Nhưng vài tháng trước, loạt ảnh nóng lộ ra khiến hình tượng bà ta sụp đổ tan tành, có tin đồn bà ta đã bị phong sát. Không ngờ gần cuối năm lại trồi lên trở lại.
Hồng Xu Mẫn vốn chẳng nghĩ mình còn ngày trở mình. Sau khi bị nhà họ Tần đuổi khỏi cửa, đống phốt đầy mạng khiến bà ta bị chặn đường khắp showbiz. Cuối cùng đành phải dựa vào gã đàn ông trước đây vẫn theo đuổi mình - Ngụy Lương.
Tuy Ngụy Lương có công ty niêm yết trong tay, nhưng giá trị tài sản kém xa Tần Giáng, đến cả ngoại hình cũng thua sút thấy rõ.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, sau khi sa sút, những ông chủ từng v* v*n bà ta đều rút lui hết, chỉ còn mỗi Ngụy Lương chịu "thu nhận".
Hồng Xu Mẫn là người rất tàn nhẫn với chính mình. Dù biết Ngụy Lương đã có vợ, biết hắn trên giường có nhiều sở thích b**n th** khó nói, nhưng để trở lại, bà ta đều nhẫn nhịn hết.
Chỉ là vết nhơ trước kia quá lớn, suốt cả tháng trời đi theo Ngụy Lương vẫn không có khởi sắc gì.
Sau nghe tin Cách Dược đang chọn người đại diện, Ngụy Lương dùng quan hệ mở được một suất cạnh tranh cho bà ta. Ban đầu phía Cách Dược còn do dự vì danh tiếng của bà ta quá tệ, nhưng ba ngày trước lại bất ngờ gật đầu, nhanh chóng ký hợp đồng.
Hồng Xu Mẫn cứ tưởng đó là nhờ công Ngụy Lương, vui vẻ ký hợp đồng, vội vã công bố rầm rộ, dồn hết sức lực chuẩn bị cho màn tái xuất.
Không ngờ chỉ vài ngày sau, trên mạng lại bỗng bùng nổ vô số phốt mới nhắm vào bà ta!
Làm tiểu tam, môi giới gái gọi, hút chích!
Cả đống chuyện xấu năm xưa bà ta đã cố che đậy nay bị khui sạch, dẫn đầu top hot search, bằng chứng rành rành khiến bà ta không cãi nổi một câu, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có!
Đúng lúc Hồng Xu Mẫn đang tuyệt vọng, phía tập đoàn Hải Dược lại gọi điện đến, kèm theo là khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ và đơn kiện lừa đảo gửi từ luật sư.
Kẻ vừa mới mon men bò khỏi vực sâu, liền bị đá thẳng trở lại địa ngục.
Cửa biệt thự ngoại ô bị đá văng, Ngụy Lương giận dữ xông vào phòng khách, chưa để Hồng Xu Mẫn kịp mở miệng đã giáng cho bà ta một cái bạt tai như trời giáng.
"Khốn nạn! Mẹ nó đúng là vận xui mới vớ phải mày!"
Cái tát khiến Hồng Xu Mẫn choáng váng, ngã ngồi trên sàn, hai mắt trống rỗng.
"Tao sắp bị mày hại chết rồi! Mẹ nó, không biết chừa ai mà lại đi đụng vào người của tập đoàn Hải Dược?!" Nhớ đến mấy hợp đồng lớn bị hủy, cả lời cảnh báo từ đối tác, Ngụy Lương nhìn người phụ nữ dưới chân mà chỉ muốn b*p ch*t!
"Cút! Mẹ kiếp cút ngay cho tao!"
...
Tiếng chửi bới vang bên tai, Hồng Xu Mẫn ôm má, cả người rơi vào trạng thái tê liệt.
Sao lại thế này...
Sao có thể như vậy được...
Con nhỏ đó... làm sao có thể quen biết người của tập đoàn Hải Dược chứ?!
Không... không thể nào!
Lần này, Hồng Xu Mẫn thật sự hối hận rồi. Nhưng tất cả đã quá muộn, chờ đón bà ta là bóng tối không còn lối thoát, cùng chuỗi ngày ngồi tù đau khổ không hồi kết.
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Mười năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều điều.
Ví dụ như con đường nhỏ chật hẹp trước cổng trường ngày xưa giờ đã được mở rộng thành đại lộ. Hay như công viên và tiệm tạp hóa cách đó một con phố, nay cũng đã bị thay thế bằng những dãy nhà chung cư san sát, giá nhà cao đến mức khó tin.
Nhưng cũng có những thứ chẳng chịu bị năm tháng cuốn trôi, ví như rung động thuở thiếu thời, và tiệm xăm nhỏ bé bí mật ấy.
Thành thật mà nói, trí nhớ của Nhan Yểu cũng chỉ tàm tạm. Cô đưa Giang Nghiên đi vòng quanh mấy con phố gần trường cấp ba cũ, mà vẫn chẳng tài nào tìm ra được tiệm xăm trong ký ức. Sau cùng vẫn là Giang Nghiên không nhìn nổi nữa, kéo cô xuống xe, rẽ bảy tám khúc quanh rồi mới mò được nó ở nơi một góc khuất hẻo lánh.
Nhan Yểu đứng trước cửa tiệm xăm. Cửa hàng lọt thỏm giữa hai tiệm đồ ăn nhanh, trông vừa tiêu điều vừa xập xệ. Biển hiệu cũ có bốn chữ to "A Cường Xăm Nghệ Thuật", là do chính tay ông chủ thiết kế. Tuy đã có phần cũ kỹ sứt mẻ theo thời gian, nhưng vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ, khí thế. Tiếc là sau đợt chỉnh trang phố xá, toàn bộ biển hiệu đều bị buộc phải thay mới, thống nhất kiểu chữ tròn trên nền trắng chữ đỏ, làm cái tên "A Cường Xăm Nghệ Thuật" bỗng dưng trở nên... ngố tàu không tả nổi, chẳng khác gì cái tiệm "A Cường Cơm Chiên" ở hai phố kế bên.
Chỉ vì luyến tiếc kỷ niệm cũ nên Nhan Yểu mới dắt Giang Nghiên tới đây để dặm màu lại. Thế mà giờ đứng trước cửa tiệm rồi, cô lại đột nhiên thấy chẳng còn hứng vào nữa.
Giang Nghiên tất nhiên nhìn ra cô định rút lui, nên không cho cô kịp nói lời từ chối, dứt khoát kéo tay cô vào trong.
"Ê, Giang Nghiên, em..."
"Đinh đoong"
Tiếng chuông cửa vang lên, ông chú đang gục đầu trên bàn ngủ gà gật choàng tỉnh, vừa ngáp vừa lặp lại một câu slogan rõ ràng đã mòn miệng: "A Cường Xăm Nghệ Thuật, mười năm kinh nghiệm, thiết kế nguyên bản, đáng tin cậy..."
Nghe câu chào hỏi hời hợt đó, khóe miệng Nhan Yểu giật nhẹ. Cô quay đầu định bỏ về.
Kết quả còn chưa kịp bước đi, đã bị Giang Nghiên mặt không cảm xúc kéo trở lại, cả người lảo đảo ngã thẳng vào ngực anh.
Ngẩng đầu liền đối diện với cằm dưới sắc nét của anh. Anh khẽ cúi, vừa đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh như đang hỏi: Em tính nuốt lời?
Nhan Yểu trầm ngâm vài giây, sau đó ngửa đầu thì thầm vào tai anh: "Em thấy tiệm này có gì đó không đáng tin lắm, hay là mình đi tiệm khác đi?"
"Chỗ nào không đáng tin?" Giang Nghiên liếc mắt về phía xương quai xanh của cô, giọng nói lẫn chút ghen tuông: "Hồi đó em với Tần Chiêu chẳng phải đã từng xăm ở đây à?"
Nhan Yểu nghẹn lời. Cô thầm nghĩ: Trước kia nhìn đâu có thấy tệ đến vậy...
Đúng lúc ấy, ông chủ vừa vươn vai vừa nhìn rõ đôi trai gái trước cửa. Nhìn hai đứa tình tứ dính nhau như sam, ăn ngay một bát cẩu lương nóng hổi, ông chú bực bội phất tay: "Muốn ân ái thì về nhà mà ân ái, đừng ở trước mặt ông đây dính dính chằm chằm, ảnh hưởng buôn bán!"
Giang Nghiên bình thản đỡ cô đứng thẳng, tay vẫn nắm chặt tay cô, không để cô bỏ chạy giữa chừng.
"Chú ơi, tôi đến dặm màu."
"Được, để tôi xem màu phai tới đâu rồi." Ông chú vừa nói vừa xoay cổ giãn gân cốt, cánh tay phải xăm kín lộ ra dưới tay áo ngắn, đường nét và màu sắc đều sắc sảo, tay nghề xem ra không tồi chút nào.
Tiệm xăm nhỏ xíu, nhưng lò sưởi thì bật hết công suất. Gió lạnh gào rú ngoài trời, bên trong lại nóng bức như giữa hè.
Giang Nghiên không dài dòng, ung dung cởi từng lớp áo trên người, động tác từ tốn mà tao nhã. Khi chỉ còn lại chiếc áo thun ngắn tay, anh giơ tay kéo vạt áo lên một phát, dứt khoát gọn gàng, lộ ra chút hoang dã đầy quyến rũ.
Ông chủ thấy vậy không nhịn được huýt sáo một tiếng, vỗ "bộp" lên ngực anh một cái, cười hề hề: "Cậu nhóc, dáng đẹp đấy nha!"
Nhan Yểu dựa vào tường, thấy ông chú nói không thì chớ lại còn động tay động chân, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong lòng lặng lẽ nổi lên một đợt dấm chua.
"Bình thường có luyện." Giang Nghiên đáp, giọng dửng dưng như thể chỉ đang thuật lại chuyện thường ngày.
"Chà! Nhìn không giống kiểu tập cho vui đâu nha!" Ông chú nói, ánh mắt đầy tán thưởng lướt qua cơ bụng săn chắc của anh, "Hai tư sáu... ui chà, tám múi đấy hả? Có cả đường cơ bụng nữa nè, bạn gái đúng là có phúc!"
Giang Nghiên mím môi có phần bối rối. Trái lại, Nhan Yểu chẳng hề xấu hổ mà ngược lại, khóe miệng nhếch lên: "Chú à, chú lắm mồm ghê đó? Dặm màu thôi mà lải nhải cái gì? Khách đến đây là để chú tán tỉnh hả?"
Ông chú khựng lại, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt lạnh tanh của cô, bèn dời đi ánh nhìn, quay sang Giang Nghiên, cố vớt vát: "Bạn gái cậu gắt ghê ha."
Nghe chữ "bạn gái" từ miệng người khác, Giang Nghiên không những không khó chịu mà còn nhẹ giọng đáp: "Tính cô ấy thẳng vậy đấy."
Ông chủ làm nghề này mười mấy năm, từng thấy cả ngàn cặp đôi tới xăm, ánh mắt vừa nhìn là biết ngay Giang Nghiên là kiểu si tình nặng đô, kiểu yêu đến phát cuồng, yêu đến độ người ta có đánh rắm cũng thấy thơm.
"Phải rồi." Ông chú khẽ cười, rồi ánh mắt rơi lên hình xăm trước ngực Giang Nghiên. Nhìn chăm chú một lúc, lông mày ông khẽ nhíu lại như đang cố nhớ điều gì, một lúc sau ánh mắt bừng sáng, thốt lên: "Ui chao, cái này là tôi xăm cho cậu đúng không?"
"Đúng rồi đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Nãy thấy hai đứa quen quen mà nghĩ mãi không ra. Nhưng mà nè... tôi nhớ không lầm thì hồi đó hai người không phải một cặp ha?"
Nhan Yểu âm thầm trợn mắt. Cô thầm nghĩ: Trí nhớ của ông chú cũng khéo 'đúng lúc' ghê.
"Hồi đó tôi xăm cho cậu còn thấy ngạc nhiên đó, cái cậu trông thư sinh thế mà lại đến tiệm tôi làm mấy trò này... Giờ nhìn chững chạc hơn nhiều rồi." Ông chú vừa cười vừa cảm thán, vẻ mặt đầy hoài niệm.
Gặp lại người cũ là dễ nói chuyện cũ, càng lớn tuổi càng hay thế.
Giang Nghiên xưa nay ít khi nhắc tới chuyện xăm hình với Nhan Yểu, lần này lại bị ông chủ lật trần sạch bách, bảo không ngượng cũng khó.
Anh lén liếc nhìn cô một cái, thấy cô chẳng nói gì, chỉ đứng yên như đang chìm trong suy nghĩ.
"Hình này lâu rồi, đúng là nên dặm lại." Ông chú vừa nói vừa ra hiệu cho anh ngồi xuống, rồi quay vào trong chuẩn bị dụng cụ.
Tiệm xăm nhỏ bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy điều hòa vù vù trong không khí.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Giang Nghiên mở lời, giọng trầm khàn xen chút dịu dàng.
Nhan Yểu hoàn hồn, bước tới bên cạnh anh, còn chưa kịp đứng sát thì đã bị anh nắm tay kéo lại.
Mười ngón đan chặt, Giang Nghiên nâng tay cô lên, cúi xuống đặt một nụ hôn lên mu bàn tay mát lạnh.
Từ sau đêm qua, anh cứ thỉnh thoảng lại có mấy hành động lén lút thế này. So với lúc còn yêu nhau, tự nhiên hơn, cũng đáng yêu hơn.
"Lạnh không? Để em bảo ông chú chỉnh nhiệt độ lên tí?" Nhan Yểu hỏi, tay kia đặt sau gáy anh, nhịp nhàng v**t v*.
"Anh không lạnh." Giang Nghiên đáp, ánh mắt chợt tối lại, tay siết tay cô chặt hơn, "Là vì cảnh cũ gợi lại chuyện xưa sao?"
Nhan Yểu cúi đầu đối mắt với ánh nhìn nóng rực của anh, biết ngay là cái bình dấm chua cổ lỗ trong lòng anh lại đổ rồi. Tay đang vuốt tóc anh chợt gập ngón lại, gõ "cốc cốc" hai cái lên gáy anh.
"Đủ rồi đấy, chuyện bao nhiêu năm về trước còn lôi ra nói? Vậy em từng yêu nhiều người như vậy, anh tính ghen từng người một à?"
Giang Nghiên mím môi cười khẽ, trong lòng cũng biết so đo chuyện cũ chẳng để làm gì. Nhưng anh quá để tâm đến cô, biết rõ tình sử của cô đủ để anh uống mấy chum dấm, mà vẫn chẳng biết điều, vẫn không kiềm được.
Anh ôm lấy eo cô, trán tựa vào bụng dưới của cô, rúc rúc như mèo nhỏ làm nũng...
Không sao cả, những ngày còn lại sẽ chỉ thuộc về anh.
Vài phút sau, ông chủ từ bên trong đi ra, tiện tay mở loa phát nhạc trong tiệm. Bài hát vang lên là "Ngàn vạn khúc ca" do Trương Quốc Vinh thể hiện.
Chất giọng trầm khàn đầy từ tính, lối hát kể chuyện thủ thỉ như thì thầm bên tai, tất cả đều vừa vặn đến hoàn hảo.
Ông chủ khi xăm luôn thích nghe nhạc, Nhan Yểu còn nhớ điều đó. Chỉ không ngờ rằng sau mười năm, bài nhạc ngày ấy vẫn là mấy bài đó, không hề thay đổi.
Ở một khía cạnh nào đó, ông cũng là người rất chung tình.
Tên "yanyao" được bảo quản vô cùng tốt, tốt đến mức khi dặm lại màu, ông chủ cũng không nhịn được mà khen vài câu.
Chỉ là dẫu sao cũng đã mười năm, dặm màu thực chất chẳng khác gì xăm lại một lần nữa.
Nhan Yểu hiểu xăm rất đau. Cắn răng chịu vài tiếng đau đớn, để lại dấu vết trên da thịt, nhất định phải là vì một điều gì đó.
Vì đẹp, vì ngầu, hay vì muốn tưởng nhớ một mối tình khắc cốt ghi tâm.
Khi đó cô nghĩ rất đơn giản, thuần túy là vì hai lý do đầu. Nhưng với Giang Nghiên thì khác.
Giờ đây, cô đã hiểu tên này đối với anh có ý nghĩa thế nào. Cũng mơ hồ đoán được tâm trạng của Giang Nghiên khi tuổi còn trẻ, một mình đến nơi này.
Chắc chắn rất đau. So với lúc cô xăm, còn đau gấp trăm ngàn lần.
...
Một tiếng sau, ông chủ duỗi thẳng lưng, nới lỏng cơ bắp mỏi nhừ.
"Xong rồi. Dạo này đừng để dính nước, lát nữa tôi đưa thuốc, mỗi ngày nhớ bôi một lần."
Ông vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế, lại nghe Nhan Yểu bên cạnh đột ngột cất lời: "Tôi muốn xăm một hình, hôm nay làm được không?"
"Muốn xăm gì? Hình đơn giản thì hôm nay làm được, không thì phải thiết kế trước." Ông chủ cũng không ngờ hôm nay lại làm một cặp, liền cười hỏi.
"Chỉ hai chữ cái thôi."
Lời còn chưa dứt, Giang Nghiên gần như lập tức đoán được cô định làm gì. Tim đột ngột lỡ một nhịp, rồi dâng trào từng đợt nóng ran, cả cổ họng cũng khô rát.
"Thôi bỏ đi." Anh nói.
Ánh mắt ông chủ lại lần nữa quét qua hai người, như thể đã đoán ra gì đó, liền cười lớn: "Sao rồi? Xăm hay không xăm đây? Hai người bàn bạc với nhau chút đi?"
"Xăm." Nhan Yểu trả lời dứt khoát, rồi bắt đầu cởi áo khoác. Động tác quá nhanh, đến mức Giang Nghiên còn chưa kịp mở miệng ngăn cản.
"Cô bé này sảng khoái thật!"
Hiếm khi gặp được cô gái nào dứt khoát đến vậy, ông chủ cười ha hả, hỏi tiếp: "Xăm chữ gì?"
Nhan Yểu đáp: "JY."
Hình xăm vừa dặm xong vẫn còn đau nhức âm ỉ, nóng rát xuyên qua da thịt, khoét sâu vào tim. Trong tiếng cô trả lời, có cả chua xót lẫn ngọt ngào, là dư vị của tình yêu.
Ca khúc chuyển sang bài "Tình nhân" của Beyond. Giọng hát dịu dàng ngân nga:
"Bao mùa gió mưa đã qua, bao chông gai tình vẫn không đổi.
Tình yêu anh trao em, không vì đường đời chông chênh mà nhạt phai, chẳng vì tháng năm xoay vần mà thay đổi.
Gió mưa chỉ tô điểm thêm, trong những tháng năm dài đằng đẵng, khắc sâu vào tim đến vĩnh hằng bất diệt."
Gió lạnh ngoài trời vẫn gào thét từng cơn, nhưng Giang Nghiên đứng trong phòng lại nghĩ, chắc là mùa xuân đến rồi.
...
Gần Tết, Hồng Xu Mẫn người đã mất tích khỏi giới giải trí lại bất ngờ tái xuất với tư cách người đại diện mới cho nhãn hàng điện gia dụng Cách Nhạc.
Ai cũng biết, Cách Dược là thương hiệu con dưới trướng tập đoàn Hải Dược, luôn đứng top đầu ngành điện máy trong nước. Là doanh nghiệp có bề dày lịch sử, danh tiếng của họ xưa nay luôn không thể xem thường.
Những năm trước, người đại diện của Cách Dược đều là những nghệ sĩ kỳ cựu có danh tiếng tốt trong giới, đúng với hình tượng thương hiệu họ theo đuổi.
Nếu là trước scandal, vai trò đại diện này thuộc về Hồng Xu Mẫn cũng không ai ý kiến. Nhưng vài tháng trước, loạt ảnh nóng lộ ra khiến hình tượng bà ta sụp đổ tan tành, có tin đồn bà ta đã bị phong sát. Không ngờ gần cuối năm lại trồi lên trở lại.
Hồng Xu Mẫn vốn chẳng nghĩ mình còn ngày trở mình. Sau khi bị nhà họ Tần đuổi khỏi cửa, đống phốt đầy mạng khiến bà ta bị chặn đường khắp showbiz. Cuối cùng đành phải dựa vào gã đàn ông trước đây vẫn theo đuổi mình - Ngụy Lương.
Tuy Ngụy Lương có công ty niêm yết trong tay, nhưng giá trị tài sản kém xa Tần Giáng, đến cả ngoại hình cũng thua sút thấy rõ.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, sau khi sa sút, những ông chủ từng v* v*n bà ta đều rút lui hết, chỉ còn mỗi Ngụy Lương chịu "thu nhận".
Hồng Xu Mẫn là người rất tàn nhẫn với chính mình. Dù biết Ngụy Lương đã có vợ, biết hắn trên giường có nhiều sở thích b**n th** khó nói, nhưng để trở lại, bà ta đều nhẫn nhịn hết.
Chỉ là vết nhơ trước kia quá lớn, suốt cả tháng trời đi theo Ngụy Lương vẫn không có khởi sắc gì.
Sau nghe tin Cách Dược đang chọn người đại diện, Ngụy Lương dùng quan hệ mở được một suất cạnh tranh cho bà ta. Ban đầu phía Cách Dược còn do dự vì danh tiếng của bà ta quá tệ, nhưng ba ngày trước lại bất ngờ gật đầu, nhanh chóng ký hợp đồng.
Hồng Xu Mẫn cứ tưởng đó là nhờ công Ngụy Lương, vui vẻ ký hợp đồng, vội vã công bố rầm rộ, dồn hết sức lực chuẩn bị cho màn tái xuất.
Không ngờ chỉ vài ngày sau, trên mạng lại bỗng bùng nổ vô số phốt mới nhắm vào bà ta!
Làm tiểu tam, môi giới gái gọi, hút chích!
Cả đống chuyện xấu năm xưa bà ta đã cố che đậy nay bị khui sạch, dẫn đầu top hot search, bằng chứng rành rành khiến bà ta không cãi nổi một câu, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có!
Đúng lúc Hồng Xu Mẫn đang tuyệt vọng, phía tập đoàn Hải Dược lại gọi điện đến, kèm theo là khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ và đơn kiện lừa đảo gửi từ luật sư.
Kẻ vừa mới mon men bò khỏi vực sâu, liền bị đá thẳng trở lại địa ngục.
Cửa biệt thự ngoại ô bị đá văng, Ngụy Lương giận dữ xông vào phòng khách, chưa để Hồng Xu Mẫn kịp mở miệng đã giáng cho bà ta một cái bạt tai như trời giáng.
"Khốn nạn! Mẹ nó đúng là vận xui mới vớ phải mày!"
Cái tát khiến Hồng Xu Mẫn choáng váng, ngã ngồi trên sàn, hai mắt trống rỗng.
"Tao sắp bị mày hại chết rồi! Mẹ nó, không biết chừa ai mà lại đi đụng vào người của tập đoàn Hải Dược?!" Nhớ đến mấy hợp đồng lớn bị hủy, cả lời cảnh báo từ đối tác, Ngụy Lương nhìn người phụ nữ dưới chân mà chỉ muốn b*p ch*t!
"Cút! Mẹ kiếp cút ngay cho tao!"
...
Tiếng chửi bới vang bên tai, Hồng Xu Mẫn ôm má, cả người rơi vào trạng thái tê liệt.
Sao lại thế này...
Sao có thể như vậy được...
Con nhỏ đó... làm sao có thể quen biết người của tập đoàn Hải Dược chứ?!
Không... không thể nào!
Lần này, Hồng Xu Mẫn thật sự hối hận rồi. Nhưng tất cả đã quá muộn, chờ đón bà ta là bóng tối không còn lối thoát, cùng chuỗi ngày ngồi tù đau khổ không hồi kết.
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Story
Chương 58: Mùa xuân đến rồi
10.0/10 từ 25 lượt.