Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Chương 59: Hoàn chính văn
123@-
Đúng lúc ấy là đêm Giao thừa. Mấy ngày liền mây mù giăng kín bầu trời cuối cùng cũng âm thầm tản đi, ánh mặt trời le lói xuyên qua, như món quà trời ban giữa mùa đông.
Nghĩa trang vắng lặng lạ thường. Trong gió lạnh, gốc cây khô cạnh mộ bia đứng lặng như tượng, những nhánh cây cong queo, không kiêu ngạo chẳng xu nịnh, tựa một ông lão tuổi xế chiều, thủ vệ nơi này, tưởng niệm và che chở cho những linh hồn yên nghỉ.
Nhan Yểu đứng trước bia mộ, trên mặt đá đen nhánh sáng bóng khắc hai cái tên.
Khi còn sống, họ hiếm khi tụ hội cùng nhau. Một người vì yêu sinh hận, một kẻ phong lưu bạc bẽo, mỗi lần gặp mặt chỉ toàn là cãi vã và mắng chửi. Ấy vậy mà sau khi chết đi, lại có thể lặng lẽ nằm bên nhau.
Cô không biết kết cục này có phải là điều người mẹ đáng thương kia mong mỏi. Nghĩ lại, bà ấy cả đời truy cầu, bị hai người đàn ông phụ bạc, thật chẳng hổ danh "người đáng thương".
Rất lâu về trước, Nhan Yểu từng hận bà.
Hận vì đã coi cô như công cụ ép hôn, hận vì sinh mà chẳng dưỡng, hận vì bà chỉ biết lợi dụng ngay cả với đứa con ruột của mình.
Nhưng ngần ấy năm trôi qua, nỗi hận thuở đầu rồi cũng hóa thành bọt nước trong khoảnh khắc bà qua đời, lơ lửng bay lên, phản chiếu thứ ánh sáng rực rỡ rồi tan biến thành hư vô, chỉ để lại chút cảm hoài mơ hồ khó gọi thành tên.
Còn người cha "tự xưng" kia, chết rồi mà vẫn bị chôn cùng người phụ nữ điên loạn dây dưa mình suốt mười mấy năm, có lẽ chính là hình phạt lớn nhất dành cho ông ta.
Chắc đến âm phủ, người đàn bà đó sẽ chỉ thẳng vào mặt ông ta mà mắng chửi trước mặt Diêm Vương, từng tội từng tội mà lôi ra kể tỉ mỉ.
Nhan Yểu đứng lặng một hồi lâu, lâu đến mức làn gió lạnh thấu da thổi qua khiến cô tê cứng, lâu đến mức một chiếc lá khô không biết từ đâu rơi xuống bờ vai, lúc ấy, cô mới như sống lại, khẽ động đậy.
Cô cúi người, đặt bó hoa tươi đang ôm trong tay trước mộ, rồi khẽ kéo khóe môi. Khuôn mặt bị đông cứng nên biểu cảm có hơi cứng ngắc, mỗi khi mở miệng, hơi thở tỏa ra như làn sương trắng.
"Hôm nay là giao thừa, tôi đến thăm hai người đây." Nhan Yểu nói, ngừng một chút rồi khẽ cười khẩy, trong giọng nói lộ ra mấy phần tự giễu. "Mà cũng chưa chắc hai người muốn gặp tôi."
Từ lúc biết "ông già chết tiệt" kia nhập viện, cô đã vội vã từ Mỹ quay về, cũng đoán được ông ta chẳng sống thêm được bao lâu nữa.
Cái loại người nằm trên giường ăn chơi trác táng nửa đời, sớm đã bị đủ loại đàn bà moi rỗng thân thể, ngày thường cũng chẳng biết giữ gìn sức khỏe, sống chết bừa bãi, chết sớm cũng chẳng có gì lạ.
Khi bác sĩ ký giấy báo tử, cô có mặt tại bệnh viện. Nói không buồn thì cũng không phải, chỉ là trong những ngày tháng vốn đã tăm tối, nay lại càng u ám thêm chút nữa.
Nhan Yểu chẳng thấy tiếc nuối hay xót xa gì cho một người cha cầm thú như thế. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô lại có một cảm giác lạ lẫm, như thể bản thân đã bị vứt sang một thế giới khác.
Cuối cùng thì, chỉ còn lại mình cô.
Sống trong thù hận đôi khi còn có nghĩa hơn là th* d*c không mục đích.
Nhưng mà người ta đã chết rồi, cô có hận cũng vô ích.
"Tôi đang quen một người, ngốc nghếch lắm, nếu hai người gặp chắc sẽ bất ngờ lắm đấy." Giọng Nhan Yểu nhàn nhạt, cứ như đang buôn chuyện vặt trong bữa cơm gia đình, chẳng giống với phong cách lạnh lùng thường ngày của cô.
"Với tính cách hai người, xuống địa ngục chắc cũng rảnh lắm, chắc chắn rủ nhau nguyền rủa tôi không ít. Chết thảm thế kia, chắc cũng chẳng để ai sống yên đâu."
"Thật ra tôi cũng thấy mình không hợp với anh ấy, anh ấy thích tôi, chắc là do đầu óc có vấn đề."
Nói đến đây, Nhan Yểu chợt bật cười, đôi mắt mèo lấp lánh ánh sáng, dưới nắng dịu lại toát lên vẻ an yên khó tả.
"Hai người hành hạ tôi bao nhiêu năm trời, cũng đến lúc nên buông tay rồi chứ. Dù sao cũng là con ruột, ở dưới đó nhớ phù hộ cho tôi một chút." Nụ cười trên mặt Nhan Yểu càng rõ, dù là ngày đông lạnh buốt, nhưng dường như vẫn chẳng ngăn được hơi ấm lan trong lòng cô. "Tôi... muốn sống thật tử tế rồi."
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Nhan Yểu nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện trên màn hình, đáy mắt cong cong, rồi ấn nút nghe máy.
"Em đang ở đâu đấy? Cả nhà đang chuẩn bị cơm tất niên rồi." Giọng nói êm dịu truyền qua điện thoại, nhẹ nhàng ngọt lịm, khiến lòng người cũng ngọt theo: "Trước đó nói rồi mà, tối nay ăn cơm cùng nhau."
"Em đang ở nghĩa trang."
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây, sau đó cất tiếng mang theo vài phần dò hỏi, "Anh đến đón em nhé?"
"Được."
Mây dày bị gió thổi tới, che mất mặt trời, khiến không khí trong nghĩa trang càng thêm lạnh lẽo.
Hiếm có ai lại chọn ngày Giao thừa để đến viếng mộ, ngày cuối năm, người ta luôn muốn được sum họp bên người thân.
Không biết qua bao lâu, mây lại trôi xa, ánh nắng rực rỡ xuyên qua sương mù, cùng với bước chân thong thả tiến đến gần.
Nhan Yểu không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của người ấy.
Giang Nghiên đứng cạnh cô, cúi đầu nhìn hai cái tên trên bia mộ.
"Bác trai, bác gái."
Anh cúi người, đặt bó hoa trên tay sang phía còn lại, một trái một phải, xếp cạnh bó của Nhan Yểu, trông vô cùng hài hòa.
"Cháu tên là Giang Nghiên, là bạn trai của Nhan Yểu."
Từng chữ từng lời của Giang Nghiên vô cùng thành khẩn. Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt anh nghiêm túc chưa từng thấy, đôi mày vốn luôn thanh lãnh giờ tràn đầy chân thành.
Trên mu bàn tay lạnh lẽo chợt truyền đến một luồng ấm áp, Giang Nghiên nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt.
"Năm nay là năm thứ mười cháu yêu cô ấy. Những mười năm sau này, cháu sẽ càng yêu cô ấy hơn. Mong hai người yên tâm giao cô ấy cho cháu."
Nhan Yểu sững sờ nhìn người đàn ông bên cạnh, một lúc sau bật cười, nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ, vừa vặn che đi vành mắt hơi ướt.
"Anh nói mấy lời đó với hai người chết có ích gì?"
"Ừ, nên anh đâu phải nói cho họ nghe." Giang Nghiên cụp mắt, siết chặt tay cô hơn.
Nhan Yểu mím môi, cố kìm nén chua xót trong lòng, hồi lâu sau mới khẽ mắng một câu: "Đồ ngốc."
"Đi thôi, trễ rồi, bác gái còn đang đợi."
Đợi thêm một thời gian nữa, chiếc lá ấy sẽ mục nát hòa vào đất, còn cây khô kia rồi cũng sẽ đâm chồi nảy lộc, đến tháng Ba sẽ nở rộ những đóa đào rực rỡ...
Trong ký ức của Nhan Yểu, giao thừa chẳng khác gì bất kỳ ngày nào trong năm. Chỉ có điều là hôm đó thường trống trải hơn, lạnh lẽo hơn, ngoài ra chẳng còn cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng giao thừa năm nay dường như khác đi.
Bố mẹ Giang vốn là học giả có địa vị cao trong giới học thuật, tuy là những người duy vật tin vào khoa học xã hội chủ nghĩa, nhưng lại rất truyền thống trong một vài chuyện.
Nhan Yểu chưa từng biết, thì ra đêm giao thừa có nhiều phong tục đến thế. Cô như đứa trẻ ngơ ngác, dưới "sự hướng dẫn" của mẹ Giang và Giang Nghiên, cùng nhau dán câu đối và hoa cửa sổ, còn đi cúng tổ tiên nữa, bận rộn cả buổi mà thấy vừa mới mẻ vừa vui.
Cô nghĩ, thì ra đêm giao thừa là như vậy.
Khi còn nhỏ, người ăn giao thừa cùng cô chỉ có bữa cơm mà người giúp việc chuẩn bị sẵn và một căn biệt thự lạnh ngắt không bóng người.
Lớn lên rồi, bầu bạn với cô là một chai rượu mạnh và một bao thuốc lá.
Nhưng năm nay khác.
Có bác trai, bác gái, và có Giang Nghiên.
Bữa cơm tất niên do mẹ Giang và Giang Nghiên cùng nhau nấu, một bàn đầy ắp món ngon đến mức bốn người ăn không xuể.
Trong căn biệt thự rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng. Bốn người quây quần bên bàn ăn, hơi nóng bốc lên từ đĩa thức ăn khiến má ai nấy đều ửng đỏ, trên môi ai cũng điểm chút ý cười.
Từ lần đầu tiên bị mẹ Giang mời đến Giang gia, Nhan Yểu đã trở thành khách quen. Trên bàn ăn luôn dư thêm một đôi đũa bát, dần dà cũng thành chuyện thường tình.
Đêm giao thừa ai nấy đều phấn khởi. Giáo sư Giang xưa nay nghiêm túc, hiếm khi đề xuất muốn nhấp vài chén, thế là mẹ Giang lôi ra bình rượu ngon cất giữ bao năm, nhất quyết kéo Nhan Yểu thi tửu lượng cùng mình...
Mẹ Giang thấy vậy, vừa lẩm bẩm chê chồng mình "mất mặt", nhưng trên gương mặt lại treo nụ cười nhàn nhạt, đó là thứ bao dung không lời.
Nhan Yểu vốn đã rất lâu không đụng tới rượu, bị bố Giang nói vậy, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy.
May là Giang Nghiên là người biết điều, biết rằng mùng một Tết không nên phá hỏng không khí, thế nên khi thấy Nhan Yểu đưa ánh mắt dò hỏi sang, anh cũng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý cho phép cô uống một chút.
Chỉ là một khi đã uống rồi, muốn dừng lại thì không dễ chút nào.
Bố Giang ngày thường rất ít uống rượu, lần này nghe nói Nhan Yểu tửu lượng rất khá, liền nảy sinh tâm lý "so kè", nhưng chưa được hai chén đã bắt đầu choáng váng, trong khi Nhan Yểu thì hoàn toàn tỉnh táo như không.
Tửu lượng của Nhan Yểu không phải lời đồn, bố Giang thấy vậy thì không cam lòng, quay sang kéo cả con trai mình cùng "hợp lực" đối phó cô.
Giang Nghiên vốn không hứng thú gì với rượu, nhưng khi chạm phải ánh mắt lấp lánh của Nhan Yểu, lại bị chút khiêu khích trong mắt cô chọc cho nổi hứng, thế là cũng uống liền mấy ly. Không bao lâu sau, trên bàn ăn đã có thêm một ông say khướt.
Dung Mạn Uyển biết rõ tửu lượng của chồng và con trai mình, thấy hai người đàn ông uống rượu không bằng một cô gái thì liên tục buông lời ghét bỏ.
Hai cha con nhà họ Giang thua trận, má đỏ bừng, đầu óc quay cuồng, chẳng còn biết đâu là đông tây nam bắc, đương nhiên cũng không còn sức thức canh giao thừa.
Nhan Yểu và mẹ Giang mỗi người dìu một người vào phòng ngủ. Khi xuống lầu, cả hai liếc nhìn nhau, cùng bật cười mà không nói gì.
"Tiểu Yểu à, chắc cháu thấy buồn cười lắm ha." Mẹ Giang vừa nói vừa thu dọn tàn cuộc trên bàn, cười bảo: "Hai cha con lớn tướng rồi mà đi so tửu lượng với con gái, mới uống có mấy ly đã say thành ra như vậy, thật mất mặt quá đi."
Nhan Yểu vội bước tới giúp một tay, nhớ lại cảnh so rượu lúc nãy mà trong lòng thấy ấm áp lạ thường.
"Bác nói quá rồi, chẳng qua là cháu uống được một chút thôi ạ."
"Cháu còn bênh họ nữa! Đợi họ tỉnh rượu, bác nhất định sẽ mắng cho một trận ra trò."
Hai người đem hết thức ăn còn lại vào bếp. Nhan Yểu định rửa bát, nhưng lại bị mẹ Giang ngăn lại: "Cứ để đó đi, mai có người đến dọn. Mùng một rồi, đừng để bản thân phải mệt nữa."
Bà vừa nói, nơi khóe mắt luôn treo một nụ cười dịu dàng, vẽ ra vài nét nhăn nhạt nhòa theo năm tháng.
Chỉ thấy bà kéo Nhan Yểu sang phòng khách, ngồi xuống bên ghế sofa, rồi từ túi áo lấy ra một phong bao lì xì, nhét vào tay cô.
"Đây là bác lì xì cho cháu. Tối nhớ để dưới gối nha."
Nhan Yểu nhìn chằm chằm phong bao trong tay, còn đang ngập ngừng định từ chối thì đã nghe mẹ Giang bật cười khẽ: "Thật ra bác vẫn luôn biết là thằng nhóc Giang Nghiên nhà bác theo đuổi cháu."
Tay cô khẽ khựng lại, ngón tay siết chặt phong bao dày cộp ấy, chẳng hiểu sao, từ lòng bàn tay bỗng dâng lên một luồng hơi nóng, lan dần đến tận tim, nóng hừng hực.
"Nó từng gửi ảnh cháu cho bác xem từ sớm rồi, nhưng bác cứ nghĩ nó tìm đại đâu đó trên mạng, nên không tin, còn định sắp xếp xem mắt cho nó nữa kia."
"Bác..."
Trên mặt mẹ Giang vẫn giữ nụ cười dịu dàng, lòng bàn tay ấm nóng phủ lên mu bàn tay cô, mang đến một luồng an ủi chắc nịch và yên lòng.
Đôi mắt của mẹ Giang lúc nào cũng ánh lên sự hiền hòa, như một bậc trưởng bối đầy tình thương, bao dung mọi nông nổi và bướng bỉnh của cô.
"Bác cũng nghe nó kể về hoàn cảnh nhà cháu rồi. Nếu có thể thì cứ coi đây là nhà của mình, còn chúng ta chính là người thân của cháu."
Giọng bà bỗng khẽ khàng, như chạm vào chút xúc động tận sâu trong lòng.
"Thằng ngốc đó từ nhỏ tới lớn chẳng bao giờ khiến bác phải lo lắng, cũng chẳng có cái gì đặc biệt đam mê. Học hành là bác ép, chọn nghiên cứu khoa học cũng là do bác gợi ý. Người ngoài đều nói nó là đứa trẻ ngoan, nhưng ngoan quá cũng đồng nghĩa với việc sống qua loa, không có chính kiến."
"Ngần ấy năm rồi, duy chỉ có chuyện kết hôn là nó phản đối bác gay gắt nhất."
Bà mím môi, vị giáo sư trong mắt người ngoài cao ngạo khó gần, lúc này cũng chỉ là một người mẹ bình thường đang tâm sự.
"Bác cảm nhận được, nó thật lòng yêu cháu."
"Bác cũng không cầu gì nhiều, chỉ mong hai đứa có thể bên nhau thật lâu, thế là đủ rồi."
—
Đêm khuya, trong phòng khách lớn đang phát sóng chương trình Giao thừa, xua đi cái lạnh lẽo của ngôi nhà cũ.
Ngoài phòng, Nhan Yểu cầm lì xì trong tay, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ.
Nhan Yểu rón rén bước lại, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nhét bao lì xì vào dưới gối.
Người đàn ông dường như vẫn đang ngủ say, thân thể nghiêng nghiêng, trông hệt như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Hai má ửng hồng, lông mi khẽ run, chẳng còn chút khí chất "Giang Ma Đầu" khiến người người sợ hãi trong trường.
Tóc mái mềm mại rũ xuống trán, gương mặt nghiêng dưới ánh trăng như phủ thêm một tầng dịu dàng, bớt đi sự cứng cỏi, lại thêm phần đáng yêu.
Khóe môi Nhan Yểu khẽ cong, đưa tay nhẹ gạt lọn tóc trước trán anh, ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều mà đến chính cô cũng không ngờ tới.
Cô chưa từng nghĩ, mình sẽ gặp được một người như vậy.
Lảo đảo xông vào thế giới của cô, lặng lẽ trao cô hơi ấm, im lặng bày tỏ tình yêu, ngốc nghếch lại cố chấp.
Nhan Yểu luôn nghĩ mình là một kẻ bất hạnh. Nhưng khi người này thật sự xuất hiện trước mặt cô, cô mới bỗng hiểu ra, hóa ra tất cả bất hạnh trước đây đều là để lót đường cho sự xuất hiện của anh.
Con đường đó dù có rêu phong và bùn đất, cũng không vì năm tháng phôi pha mà nhạt màu, cũng không vì xuân thu luân hồi mà tan vỡ.
Con đường lát đá ấy sẽ chứng kiến mọi điều tốt đẹp nhất trên đời, mưa khói Giang Nam, đóa hoa trắng giữa khe đá, và thiếu nữ đeo khăn tím trong thơ Đới Vọng Thư.
Đầu ngón tay cô lướt qua đường nét gương mặt anh, mang theo sự trìu mến và chân thành, như muốn khắc sâu từng tấc da thịt, từng đốt xương cốt của anh vào tim.
Rất lâu sau đó, cô nắm lấy tay anh, lướt qua đường chỉ tay trong lòng bàn tay anh, rồi đan mười ngón tay họ vào nhau.
Trong ánh sáng lờ mờ, Nhan Yểu cúi người, môi áp sát bên tai anh, nhẹ nhàng nói:
"Giang Nghiên, chúng ta kết hôn đi."
Khoảnh khắc ấy, kim giây vượt qua số 12, năm mới nhẹ nhàng ghé đến, mang theo mọi điều hạnh phúc và tốt đẹp, vẽ lên bầu trời một dải ngân hà rực rỡ.
'Đoàng'
Ngoài cửa sổ không biết ai đã bắn pháo hoa, ánh sáng rực rỡ đủ màu bùng nổ, đẹp đến ngỡ ngàng.
Giây tiếp theo, hàng mi người đàn ông khẽ run lên, tay siết chặt tay cô.
Giữa tiếng ồn ào, anh vẫn nhắm mắt, khẽ nói:
"Anh không say."
Nhan Yểu bật cười khẽ, đặt một nụ hôn lên giữa trán anh.
"Em biết."
—
Năm mới này là năm thứ mười một anh yêu Nhan Yểu.
Trong năm này, anh đã cưới được tuổi trẻ của mình, cô gái hoa hồng của anh.
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Đúng lúc ấy là đêm Giao thừa. Mấy ngày liền mây mù giăng kín bầu trời cuối cùng cũng âm thầm tản đi, ánh mặt trời le lói xuyên qua, như món quà trời ban giữa mùa đông.
Nghĩa trang vắng lặng lạ thường. Trong gió lạnh, gốc cây khô cạnh mộ bia đứng lặng như tượng, những nhánh cây cong queo, không kiêu ngạo chẳng xu nịnh, tựa một ông lão tuổi xế chiều, thủ vệ nơi này, tưởng niệm và che chở cho những linh hồn yên nghỉ.
Nhan Yểu đứng trước bia mộ, trên mặt đá đen nhánh sáng bóng khắc hai cái tên.
Khi còn sống, họ hiếm khi tụ hội cùng nhau. Một người vì yêu sinh hận, một kẻ phong lưu bạc bẽo, mỗi lần gặp mặt chỉ toàn là cãi vã và mắng chửi. Ấy vậy mà sau khi chết đi, lại có thể lặng lẽ nằm bên nhau.
Cô không biết kết cục này có phải là điều người mẹ đáng thương kia mong mỏi. Nghĩ lại, bà ấy cả đời truy cầu, bị hai người đàn ông phụ bạc, thật chẳng hổ danh "người đáng thương".
Rất lâu về trước, Nhan Yểu từng hận bà.
Hận vì đã coi cô như công cụ ép hôn, hận vì sinh mà chẳng dưỡng, hận vì bà chỉ biết lợi dụng ngay cả với đứa con ruột của mình.
Nhưng ngần ấy năm trôi qua, nỗi hận thuở đầu rồi cũng hóa thành bọt nước trong khoảnh khắc bà qua đời, lơ lửng bay lên, phản chiếu thứ ánh sáng rực rỡ rồi tan biến thành hư vô, chỉ để lại chút cảm hoài mơ hồ khó gọi thành tên.
Còn người cha "tự xưng" kia, chết rồi mà vẫn bị chôn cùng người phụ nữ điên loạn dây dưa mình suốt mười mấy năm, có lẽ chính là hình phạt lớn nhất dành cho ông ta.
Chắc đến âm phủ, người đàn bà đó sẽ chỉ thẳng vào mặt ông ta mà mắng chửi trước mặt Diêm Vương, từng tội từng tội mà lôi ra kể tỉ mỉ.
Nhan Yểu đứng lặng một hồi lâu, lâu đến mức làn gió lạnh thấu da thổi qua khiến cô tê cứng, lâu đến mức một chiếc lá khô không biết từ đâu rơi xuống bờ vai, lúc ấy, cô mới như sống lại, khẽ động đậy.
Cô cúi người, đặt bó hoa tươi đang ôm trong tay trước mộ, rồi khẽ kéo khóe môi. Khuôn mặt bị đông cứng nên biểu cảm có hơi cứng ngắc, mỗi khi mở miệng, hơi thở tỏa ra như làn sương trắng.
"Hôm nay là giao thừa, tôi đến thăm hai người đây." Nhan Yểu nói, ngừng một chút rồi khẽ cười khẩy, trong giọng nói lộ ra mấy phần tự giễu. "Mà cũng chưa chắc hai người muốn gặp tôi."
Từ lúc biết "ông già chết tiệt" kia nhập viện, cô đã vội vã từ Mỹ quay về, cũng đoán được ông ta chẳng sống thêm được bao lâu nữa.
Cái loại người nằm trên giường ăn chơi trác táng nửa đời, sớm đã bị đủ loại đàn bà moi rỗng thân thể, ngày thường cũng chẳng biết giữ gìn sức khỏe, sống chết bừa bãi, chết sớm cũng chẳng có gì lạ.
Khi bác sĩ ký giấy báo tử, cô có mặt tại bệnh viện. Nói không buồn thì cũng không phải, chỉ là trong những ngày tháng vốn đã tăm tối, nay lại càng u ám thêm chút nữa.
Nhan Yểu chẳng thấy tiếc nuối hay xót xa gì cho một người cha cầm thú như thế. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô lại có một cảm giác lạ lẫm, như thể bản thân đã bị vứt sang một thế giới khác.
Cuối cùng thì, chỉ còn lại mình cô.
Sống trong thù hận đôi khi còn có nghĩa hơn là th* d*c không mục đích.
Nhưng mà người ta đã chết rồi, cô có hận cũng vô ích.
"Tôi đang quen một người, ngốc nghếch lắm, nếu hai người gặp chắc sẽ bất ngờ lắm đấy." Giọng Nhan Yểu nhàn nhạt, cứ như đang buôn chuyện vặt trong bữa cơm gia đình, chẳng giống với phong cách lạnh lùng thường ngày của cô.
"Với tính cách hai người, xuống địa ngục chắc cũng rảnh lắm, chắc chắn rủ nhau nguyền rủa tôi không ít. Chết thảm thế kia, chắc cũng chẳng để ai sống yên đâu."
"Thật ra tôi cũng thấy mình không hợp với anh ấy, anh ấy thích tôi, chắc là do đầu óc có vấn đề."
Nói đến đây, Nhan Yểu chợt bật cười, đôi mắt mèo lấp lánh ánh sáng, dưới nắng dịu lại toát lên vẻ an yên khó tả.
"Hai người hành hạ tôi bao nhiêu năm trời, cũng đến lúc nên buông tay rồi chứ. Dù sao cũng là con ruột, ở dưới đó nhớ phù hộ cho tôi một chút." Nụ cười trên mặt Nhan Yểu càng rõ, dù là ngày đông lạnh buốt, nhưng dường như vẫn chẳng ngăn được hơi ấm lan trong lòng cô. "Tôi... muốn sống thật tử tế rồi."
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Nhan Yểu nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện trên màn hình, đáy mắt cong cong, rồi ấn nút nghe máy.
"Em đang ở đâu đấy? Cả nhà đang chuẩn bị cơm tất niên rồi." Giọng nói êm dịu truyền qua điện thoại, nhẹ nhàng ngọt lịm, khiến lòng người cũng ngọt theo: "Trước đó nói rồi mà, tối nay ăn cơm cùng nhau."
"Em đang ở nghĩa trang."
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây, sau đó cất tiếng mang theo vài phần dò hỏi, "Anh đến đón em nhé?"
"Được."
Mây dày bị gió thổi tới, che mất mặt trời, khiến không khí trong nghĩa trang càng thêm lạnh lẽo.
Hiếm có ai lại chọn ngày Giao thừa để đến viếng mộ, ngày cuối năm, người ta luôn muốn được sum họp bên người thân.
Không biết qua bao lâu, mây lại trôi xa, ánh nắng rực rỡ xuyên qua sương mù, cùng với bước chân thong thả tiến đến gần.
Nhan Yểu không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của người ấy.
Giang Nghiên đứng cạnh cô, cúi đầu nhìn hai cái tên trên bia mộ.
"Bác trai, bác gái."
Anh cúi người, đặt bó hoa trên tay sang phía còn lại, một trái một phải, xếp cạnh bó của Nhan Yểu, trông vô cùng hài hòa.
"Cháu tên là Giang Nghiên, là bạn trai của Nhan Yểu."
Từng chữ từng lời của Giang Nghiên vô cùng thành khẩn. Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt anh nghiêm túc chưa từng thấy, đôi mày vốn luôn thanh lãnh giờ tràn đầy chân thành.
Trên mu bàn tay lạnh lẽo chợt truyền đến một luồng ấm áp, Giang Nghiên nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt.
"Năm nay là năm thứ mười cháu yêu cô ấy. Những mười năm sau này, cháu sẽ càng yêu cô ấy hơn. Mong hai người yên tâm giao cô ấy cho cháu."
Nhan Yểu sững sờ nhìn người đàn ông bên cạnh, một lúc sau bật cười, nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ, vừa vặn che đi vành mắt hơi ướt.
"Anh nói mấy lời đó với hai người chết có ích gì?"
"Ừ, nên anh đâu phải nói cho họ nghe." Giang Nghiên cụp mắt, siết chặt tay cô hơn.
Nhan Yểu mím môi, cố kìm nén chua xót trong lòng, hồi lâu sau mới khẽ mắng một câu: "Đồ ngốc."
"Đi thôi, trễ rồi, bác gái còn đang đợi."
Đợi thêm một thời gian nữa, chiếc lá ấy sẽ mục nát hòa vào đất, còn cây khô kia rồi cũng sẽ đâm chồi nảy lộc, đến tháng Ba sẽ nở rộ những đóa đào rực rỡ...
Trong ký ức của Nhan Yểu, giao thừa chẳng khác gì bất kỳ ngày nào trong năm. Chỉ có điều là hôm đó thường trống trải hơn, lạnh lẽo hơn, ngoài ra chẳng còn cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng giao thừa năm nay dường như khác đi.
Bố mẹ Giang vốn là học giả có địa vị cao trong giới học thuật, tuy là những người duy vật tin vào khoa học xã hội chủ nghĩa, nhưng lại rất truyền thống trong một vài chuyện.
Nhan Yểu chưa từng biết, thì ra đêm giao thừa có nhiều phong tục đến thế. Cô như đứa trẻ ngơ ngác, dưới "sự hướng dẫn" của mẹ Giang và Giang Nghiên, cùng nhau dán câu đối và hoa cửa sổ, còn đi cúng tổ tiên nữa, bận rộn cả buổi mà thấy vừa mới mẻ vừa vui.
Cô nghĩ, thì ra đêm giao thừa là như vậy.
Khi còn nhỏ, người ăn giao thừa cùng cô chỉ có bữa cơm mà người giúp việc chuẩn bị sẵn và một căn biệt thự lạnh ngắt không bóng người.
Lớn lên rồi, bầu bạn với cô là một chai rượu mạnh và một bao thuốc lá.
Nhưng năm nay khác.
Có bác trai, bác gái, và có Giang Nghiên.
Bữa cơm tất niên do mẹ Giang và Giang Nghiên cùng nhau nấu, một bàn đầy ắp món ngon đến mức bốn người ăn không xuể.
Trong căn biệt thự rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng. Bốn người quây quần bên bàn ăn, hơi nóng bốc lên từ đĩa thức ăn khiến má ai nấy đều ửng đỏ, trên môi ai cũng điểm chút ý cười.
Từ lần đầu tiên bị mẹ Giang mời đến Giang gia, Nhan Yểu đã trở thành khách quen. Trên bàn ăn luôn dư thêm một đôi đũa bát, dần dà cũng thành chuyện thường tình.
Đêm giao thừa ai nấy đều phấn khởi. Giáo sư Giang xưa nay nghiêm túc, hiếm khi đề xuất muốn nhấp vài chén, thế là mẹ Giang lôi ra bình rượu ngon cất giữ bao năm, nhất quyết kéo Nhan Yểu thi tửu lượng cùng mình...
Mẹ Giang thấy vậy, vừa lẩm bẩm chê chồng mình "mất mặt", nhưng trên gương mặt lại treo nụ cười nhàn nhạt, đó là thứ bao dung không lời.
Nhan Yểu vốn đã rất lâu không đụng tới rượu, bị bố Giang nói vậy, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy.
May là Giang Nghiên là người biết điều, biết rằng mùng một Tết không nên phá hỏng không khí, thế nên khi thấy Nhan Yểu đưa ánh mắt dò hỏi sang, anh cũng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý cho phép cô uống một chút.
Chỉ là một khi đã uống rồi, muốn dừng lại thì không dễ chút nào.
Bố Giang ngày thường rất ít uống rượu, lần này nghe nói Nhan Yểu tửu lượng rất khá, liền nảy sinh tâm lý "so kè", nhưng chưa được hai chén đã bắt đầu choáng váng, trong khi Nhan Yểu thì hoàn toàn tỉnh táo như không.
Tửu lượng của Nhan Yểu không phải lời đồn, bố Giang thấy vậy thì không cam lòng, quay sang kéo cả con trai mình cùng "hợp lực" đối phó cô.
Giang Nghiên vốn không hứng thú gì với rượu, nhưng khi chạm phải ánh mắt lấp lánh của Nhan Yểu, lại bị chút khiêu khích trong mắt cô chọc cho nổi hứng, thế là cũng uống liền mấy ly. Không bao lâu sau, trên bàn ăn đã có thêm một ông say khướt.
Dung Mạn Uyển biết rõ tửu lượng của chồng và con trai mình, thấy hai người đàn ông uống rượu không bằng một cô gái thì liên tục buông lời ghét bỏ.
Hai cha con nhà họ Giang thua trận, má đỏ bừng, đầu óc quay cuồng, chẳng còn biết đâu là đông tây nam bắc, đương nhiên cũng không còn sức thức canh giao thừa.
Nhan Yểu và mẹ Giang mỗi người dìu một người vào phòng ngủ. Khi xuống lầu, cả hai liếc nhìn nhau, cùng bật cười mà không nói gì.
"Tiểu Yểu à, chắc cháu thấy buồn cười lắm ha." Mẹ Giang vừa nói vừa thu dọn tàn cuộc trên bàn, cười bảo: "Hai cha con lớn tướng rồi mà đi so tửu lượng với con gái, mới uống có mấy ly đã say thành ra như vậy, thật mất mặt quá đi."
Nhan Yểu vội bước tới giúp một tay, nhớ lại cảnh so rượu lúc nãy mà trong lòng thấy ấm áp lạ thường.
"Bác nói quá rồi, chẳng qua là cháu uống được một chút thôi ạ."
"Cháu còn bênh họ nữa! Đợi họ tỉnh rượu, bác nhất định sẽ mắng cho một trận ra trò."
Hai người đem hết thức ăn còn lại vào bếp. Nhan Yểu định rửa bát, nhưng lại bị mẹ Giang ngăn lại: "Cứ để đó đi, mai có người đến dọn. Mùng một rồi, đừng để bản thân phải mệt nữa."
Bà vừa nói, nơi khóe mắt luôn treo một nụ cười dịu dàng, vẽ ra vài nét nhăn nhạt nhòa theo năm tháng.
Chỉ thấy bà kéo Nhan Yểu sang phòng khách, ngồi xuống bên ghế sofa, rồi từ túi áo lấy ra một phong bao lì xì, nhét vào tay cô.
"Đây là bác lì xì cho cháu. Tối nhớ để dưới gối nha."
Nhan Yểu nhìn chằm chằm phong bao trong tay, còn đang ngập ngừng định từ chối thì đã nghe mẹ Giang bật cười khẽ: "Thật ra bác vẫn luôn biết là thằng nhóc Giang Nghiên nhà bác theo đuổi cháu."
Tay cô khẽ khựng lại, ngón tay siết chặt phong bao dày cộp ấy, chẳng hiểu sao, từ lòng bàn tay bỗng dâng lên một luồng hơi nóng, lan dần đến tận tim, nóng hừng hực.
"Nó từng gửi ảnh cháu cho bác xem từ sớm rồi, nhưng bác cứ nghĩ nó tìm đại đâu đó trên mạng, nên không tin, còn định sắp xếp xem mắt cho nó nữa kia."
"Bác..."
Trên mặt mẹ Giang vẫn giữ nụ cười dịu dàng, lòng bàn tay ấm nóng phủ lên mu bàn tay cô, mang đến một luồng an ủi chắc nịch và yên lòng.
Đôi mắt của mẹ Giang lúc nào cũng ánh lên sự hiền hòa, như một bậc trưởng bối đầy tình thương, bao dung mọi nông nổi và bướng bỉnh của cô.
"Bác cũng nghe nó kể về hoàn cảnh nhà cháu rồi. Nếu có thể thì cứ coi đây là nhà của mình, còn chúng ta chính là người thân của cháu."
Giọng bà bỗng khẽ khàng, như chạm vào chút xúc động tận sâu trong lòng.
"Thằng ngốc đó từ nhỏ tới lớn chẳng bao giờ khiến bác phải lo lắng, cũng chẳng có cái gì đặc biệt đam mê. Học hành là bác ép, chọn nghiên cứu khoa học cũng là do bác gợi ý. Người ngoài đều nói nó là đứa trẻ ngoan, nhưng ngoan quá cũng đồng nghĩa với việc sống qua loa, không có chính kiến."
"Ngần ấy năm rồi, duy chỉ có chuyện kết hôn là nó phản đối bác gay gắt nhất."
Bà mím môi, vị giáo sư trong mắt người ngoài cao ngạo khó gần, lúc này cũng chỉ là một người mẹ bình thường đang tâm sự.
"Bác cảm nhận được, nó thật lòng yêu cháu."
"Bác cũng không cầu gì nhiều, chỉ mong hai đứa có thể bên nhau thật lâu, thế là đủ rồi."
—
Đêm khuya, trong phòng khách lớn đang phát sóng chương trình Giao thừa, xua đi cái lạnh lẽo của ngôi nhà cũ.
Ngoài phòng, Nhan Yểu cầm lì xì trong tay, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ.
Nhan Yểu rón rén bước lại, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nhét bao lì xì vào dưới gối.
Người đàn ông dường như vẫn đang ngủ say, thân thể nghiêng nghiêng, trông hệt như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Hai má ửng hồng, lông mi khẽ run, chẳng còn chút khí chất "Giang Ma Đầu" khiến người người sợ hãi trong trường.
Tóc mái mềm mại rũ xuống trán, gương mặt nghiêng dưới ánh trăng như phủ thêm một tầng dịu dàng, bớt đi sự cứng cỏi, lại thêm phần đáng yêu.
Khóe môi Nhan Yểu khẽ cong, đưa tay nhẹ gạt lọn tóc trước trán anh, ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều mà đến chính cô cũng không ngờ tới.
Cô chưa từng nghĩ, mình sẽ gặp được một người như vậy.
Lảo đảo xông vào thế giới của cô, lặng lẽ trao cô hơi ấm, im lặng bày tỏ tình yêu, ngốc nghếch lại cố chấp.
Nhan Yểu luôn nghĩ mình là một kẻ bất hạnh. Nhưng khi người này thật sự xuất hiện trước mặt cô, cô mới bỗng hiểu ra, hóa ra tất cả bất hạnh trước đây đều là để lót đường cho sự xuất hiện của anh.
Con đường đó dù có rêu phong và bùn đất, cũng không vì năm tháng phôi pha mà nhạt màu, cũng không vì xuân thu luân hồi mà tan vỡ.
Con đường lát đá ấy sẽ chứng kiến mọi điều tốt đẹp nhất trên đời, mưa khói Giang Nam, đóa hoa trắng giữa khe đá, và thiếu nữ đeo khăn tím trong thơ Đới Vọng Thư.
Đầu ngón tay cô lướt qua đường nét gương mặt anh, mang theo sự trìu mến và chân thành, như muốn khắc sâu từng tấc da thịt, từng đốt xương cốt của anh vào tim.
Rất lâu sau đó, cô nắm lấy tay anh, lướt qua đường chỉ tay trong lòng bàn tay anh, rồi đan mười ngón tay họ vào nhau.
Trong ánh sáng lờ mờ, Nhan Yểu cúi người, môi áp sát bên tai anh, nhẹ nhàng nói:
"Giang Nghiên, chúng ta kết hôn đi."
Khoảnh khắc ấy, kim giây vượt qua số 12, năm mới nhẹ nhàng ghé đến, mang theo mọi điều hạnh phúc và tốt đẹp, vẽ lên bầu trời một dải ngân hà rực rỡ.
'Đoàng'
Ngoài cửa sổ không biết ai đã bắn pháo hoa, ánh sáng rực rỡ đủ màu bùng nổ, đẹp đến ngỡ ngàng.
Giây tiếp theo, hàng mi người đàn ông khẽ run lên, tay siết chặt tay cô.
Giữa tiếng ồn ào, anh vẫn nhắm mắt, khẽ nói:
"Anh không say."
Nhan Yểu bật cười khẽ, đặt một nụ hôn lên giữa trán anh.
"Em biết."
—
Năm mới này là năm thứ mười một anh yêu Nhan Yểu.
Trong năm này, anh đã cưới được tuổi trẻ của mình, cô gái hoa hồng của anh.
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Story
Chương 59: Hoàn chính văn
10.0/10 từ 25 lượt.