Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 84
144@-
Ngôn Bạch Xuyên nói câu nào cũng khiến người khác giật mình, Giang Tinh Dự bị cậu làm nghẹn, ngẩn ra mất vài giây, đưa tay lên môi ho khan mấy tiếng.
"Chú ý một chút, đây là nơi công cộng."
Ngôn Bạch Xuyên uống một ngụm cà phê nóng, vẻ mặt vô tội nhìn anh:
"Không phải anh bảo em khen anh sao?"
Giang Tinh Dự không muốn bàn mấy chuyện riêng tư này ở nơi công cộng. Nếu tiếp tục, sợ rằng không biết khi nào mới dừng được.
Lục Viễn liếc mắt nhìn về phía hai người, chẳng biết trông thấy gì, giọng đầy chua xót:
"Đúng là có người yêu thì khác hẳn, trời lạnh thế này mà còn có cà phê nóng để uống. Còn tôi, sắp lạnh cóng đến nơi mà ngay cả cốc nước ấm cũng không có."
"Các cậu nói xem, có phải tôi nên trách mình chưa tìm được người yêu không?"
"Tìm thì tìm đi, thật sự có người cho anh tìm, chưa chắc anh đã chịu đâu."
Tạ Dụ cũng liếc về phía Lục Viễn, không chút ngại ngần vạch trần cậu ấy.
"Cậu tìm cho anh là một chuyện, anh có thích hay không lại là chuyện khác."
Lục Viễn thoải mái trượt chuột, bấm vào giao diện tổ đội.
Tạ Dụ cười:
"Chuyện này khó lắm, khó hơn Võ Tòng đánh hổ, Hậu Nghệ bắn mặt trời, đúng là còn khó hơn lên trời nữa!"
Lục Viễn khẽ hừ lạnh.
Tuy rằng AD và SP của đội TAC là một cặp phối hợp, nhưng cặp này lại luôn thích đấu khẩu với nhau. Cậu chọc tôi, tôi chọc cậu, nhưng đến lúc thi đấu thì nghiêm túc hơn ai hết, thậm chí không ít lần SP sẵn sàng hy sinh để bảo vệ AD.
Ngôn Bạch Xuyên thấy bọn họ ồn ào quá, nhăn mặt nói:
"Muốn uống thì tự đi mua đi. Lúc nãy vào, em thấy quầy lễ tân có bán đồ uống nóng đấy. Các anh cứ bàn mãi thế này thì đã đủ thời gian đi mua một cốc rồi."
Quán này hình như chuyên phục vụ tuyển thủ luyện tập, mỗi phòng không chỉ cách âm tốt mà còn trang bị dàn máy tính xịn nhất. Ngoài ra, quầy lễ tân còn bán đồ uống nóng và đồ ăn vặt.
Thấy vậy, Bách Mộc Thần chủ động nhận nhiệm vụ:
"Để em đi mua cho mọi người nhé. Chờ chút, em sẽ chụp ảnh menu cho các anh, muốn gì thì nhắn em."
Trịnh Kinh thấy Bách Mộc Thần định đi, liền gọi cậu ấy lại:
"Em có cài phần mềm dịch trong điện thoại không? Đây không phải ở Trung Quốc đâu, mua đồ phải dùng tiếng Hàn đấy."
Bách Mộc Thần lấy điện thoại ra xác nhận:
"Có phần mềm dịch rồi."
Ngôn Bạch Xuyên cầm cốc cà phê trên bàn uống một ngụm, bỗng nói:
"Chắc không cần đâu, lễ tân ở quầy hình như là người Trung Quốc."
Khi bước vào, Ngôn Bạch Xuyên đã liếc qua bên đó vài lần. Quầy lễ tân là một nhân viên nam, dáng người không cao, nước da và đường nét trên gương mặt khác hẳn người Hàn, rõ ràng là người Trung Quốc.
Trịnh Kinh đang dùng tiếng Hàn thử phần mềm dịch, muốn kiểm tra xem có hiệu quả không. Nghe Ngôn Bạch Xuyên nói vậy, anh ấy ngạc nhiên quay lại:
"Em cũng biết chuyện này à?"
Hiện giờ vẫn chưa chính thức bắt đầu buổi huấn luyện, đi mua đồ uống nóng không mất bao lâu. Lê Hạ đứng dậy, đi về phía Bách Mộc Thần:
"Chị biết chút tiếng Hàn, để chị đi cùng em, tiện mua thêm ít đồ ăn lót dạ."
"Chị Hạ biết tiếng Hàn ạ?"
Bách Mộc Thần ngưỡng mộ ra mặt.
Lê Hạ cười:
"Trước đây chị có học qua một chút."
Nhân lúc họ đi mua đồ uống, Ngon Bạch Xuyên mở phòng tùy chỉnh, luyện tập kỹ năng last hit lính. Trong trò chơi, việc last hit càng nhiều lính sẽ giúp người chơi nhận thêm vàng và kinh nghiệm, tích lũy đến mức nhất định có thể mua thêm một món trang bị nhỏ, mang lại lợi thế không nhỏ.
Đây cũng là lý do vì sao nhiều người sẽ cố gắng giữ lính ở một vị trí có lợi, không để đối thủ dọn lính dễ dàng. Ở các trận đấu cấp cao, người chơi thường kiểm soát lính để ép đối thủ mất máu và giành lợi thế.
Chưa được bao lâu, tin nhắn trong nhóm vang lên. Ngôn Bạch Xuyên tưởng menu đã gửi đến, liền tiện tay lấy điện thoại ra xem, định nhân tiện bảo họ mua thêm cho Giang Tinh Dự một cốc.
[Hạ Hạ]: Nhóc Thần đang cãi nhau với tuyển thủ đội khác.
Lê Hạ nhắn tin vội vàng, cũng không nói rõ nguyên nhân, nhưng theo Ngôn Bạch Xuyên hiểu về Bách Mộc Thần, cậu ấy tuyệt đối không phải kiểu người chủ động gây chuyện.
Ngôn Bạch Xuyên vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tay bị ai đó kéo lại. Giang Tinh Dự thấy cậu hấp tấp như vậy, nhíu mày hỏi:
"Sao thế?"
Lục Viễn cũng vừa đọc tin nhắn trong nhóm, lập tức đứng dậy:
"Nhóc Thần đang xảy ra xung đột với tuyển thủ đội khác, tôi qua xem thế nào. Nhóc Thần bình thường ngoan lắm, chỉ đi mua cốc đồ uống, sao lại xảy ra chuyện được? Chắc chắn là bị bắt nạt rồi."
Giang Tinh Dự buông tay Ngôn Bạch Xuyên ra, liếc nhìn cậu:
"Anh đi với em."
Cuối cùng, mọi người cùng nhau rời khỏi phòng. Đội TAC từ trước đến nay luôn gắn bó như một thể thống nhất – một người vinh thì tất cả đều vinh, một người chịu thiệt thì tất cả cũng không thể để yên. Làm gì có chuyện để đồng đội bị bắt nạt bởi tuyển thủ đội khác chứ?
Tưởng họ dễ bắt nạt sao?
Quầy lễ tân cách phòng họ không xa, đi ra ngoài qua hành lang rồi rẽ phải là đến nơi. Từ đằng xa, Ngôn Bạch Xuyên đã trông thấy Bách Mộc Thần bị hai người giữ chặt hai tay, trông có vẻ khá chật vật.
Lê Hạ muốn đến giúp nhưng bị hai gã cao lớn chặn lại. Cô ấy dáng người nhỏ nhắn, chỉ có thể bất lực nhìn Bách Mộc Thần bị giữ chặt, cuối cùng đành gửi tin nhắn cầu cứu.
Thấy cảnh đó, cơn giận của Ngôn Bạch Xuyên bùng lên ngay lập tức. Cậu xắn tay áo lên, bộ dạng rõ ràng là muốn liều mạng với đối phương.
Tạ Dụ: "..."
Cổ tay cậu đột nhiên bị ai đó nắm chặt, phía sau vang lên giọng của Giang Tinh Dự:
"Đừng kích động."
Trịnh Kinh lo cậu làm chuyện dại dột, vội vàng nhắc nhở:
"Chúng ta đến đây là để tham gia giải vô địch thế giới. Nếu bây giờ bị người ta quay lại cảnh đánh nhau rồi báo lên ban tổ chức, rất có khả năng chúng ta sẽ bị tước quyền thi đấu. Đừng mắc bẫy của người khác vào thời điểm quan trọng này."
Có lẽ mấy người đó nhận ra có người đến, tên cầm đầu nói vài câu, nghe giọng hình như là tiếng Nhật. Hai tên đang giữ Bách Mộc Thần lập tức buông tay, cả bốn người bọn họ xoay người định rời đi.
Ngôn Bạch Xuyên đưa tay chắn ngang, chặn bọn họ lại, nói bằng tiếng Anh lưu loát:
"Đi dễ thế sao?"
Tên cầm đầu của đội tuyển Nhật hơi sững lại, không ngờ có người dám chặn đường họ. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dọc theo cánh tay gầy gò của Ngôn Bạch Xuyên rồi cuối cùng dừng lại trên mái tóc của cậu.
Sau đó, hắn nhếch miệng cười, lẩm bẩm vài câu tiếng Nhật mà không ai hiểu được.
Dù không hiểu ngôn ngữ, Ngôn Bạch Xuyên vẫn đoán được đối phương chắc chắn đang chế nhạo kiểu tóc của mình. Cậu ngay lập tức đáp trả bằng tiếng Trung:
"Bồn cầu đặt trong nhà vệ sinh thì ai cũng thấy rồi, nhưng bồn cầu đặt trên miệng thì đúng là lần đầu gặp. Không biết còn tưởng anh nhận Nhị Lang Thần làm chủ đấy."
Ngôn Bạch Xuyên cười lạnh đầy mỉa mai.
Kỹ năng "đấu võ mồm" của Ngôn Bạch Xuyên trước nay chưa từng khiến ai thất vọng. Khi còn livestream, cậu từng một mình khẩu chiến với năm, sáu anti-fan mà vẫn thắng áp đảo. Người hâm mộ của cậu thường xuyên chứng kiến cảnh cậu làm anti-fan cứng họng mà không hề dùng đến một lời th* t*c nào, khiến nền tảng phát sóng trực tiếp cũng không thể làm khó được cậu.
Lời vừa dứt, những người nghe hiểu câu nói ấy đều bật cười thành tiếng. Một vài người đi ngang qua cũng tò mò liếc nhìn bốn tuyển thủ đội Nhật.
Tên cầm đầu đội Nhật: "..."
Nụ cười trên mặt hắn tắt ngấm, sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt đầy giận dữ nhìn chằm chằm Ngôn Bạch Xuyên. Hắn nghiến răng, nói bằng tiếng Anh:
"Vừa nãy cậu nói gì cơ?"
Lúc này, Bách Mộc Thần bước lên đứng cạnh Ngôn Bạch Xuyên. Giang Tinh Dự khẽ đặt tay lên vai Ngôn Bạch Xuyên, cố giữ cậu bình tĩnh, ánh mắt trầm xuống:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Bách Mộc Thần nhìn bốn người bên phía đội Nhật, giọng lạnh lùng:
"Bọn họ muốn tán tỉnh chị Hạ, nhưng chị ấy không để ý đến họ. Tên cầm đầu liền giở trò động tay động chân. Em không dám gây chuyện, chỉ túm lấy tay hắn và hất ra, thế là bọn chúng kéo cả nhóm đến khống chế em."
Hiện tại đang là thời điểm quan trọng, Bách Mộc Thần biết không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Cậu ấy không dám vì bản thân mà ảnh hưởng đến cả đội trong giải đấu. Cậu ấy đoán được đám người này không dám ra tay trước, nên khi bị khống chế, cậu ấy cũng không phản kháng.
Lê Hạ đỏ hoe mắt, khẽ nói:
"Nhóc Thần là vì giúp tôi mới như vậy..."
Dù bình thường Lê Hạ có vẻ cứng cỏi, nhưng dù sao cô ấy vẫn là con gái. Thường ngày chỉ ở trong căn cứ cùng mọi người, chưa từng gặp phải tình huống như thế này.
"Bọn họ có bị điên không vậy?"
Lục Viễn giận đến mức muốn bùng nổ, lườm đám người đội Nhật một cái:
"Mỗi đứa trông như củ khoai méo, xách dép cho Hạ Hạ cũng không xứng!"
Giang Tinh Dự cũng chẳng biết dùng ngôn ngữ nào mắng lại mấy câu, khiến sắc mặt của bốn người kia cực kỳ khó coi. Tên cầm đầu thoáng giật mình khi nhìn thấy Giang Tinh Dự.
Bên phía TAC người đông thế mạnh, bọn họ không dám lặp lại hành vi ngang ngược như lúc nãy, chỉ có thể nhẫn nhịn cơn tức trong lòng.
"Bọn họ không đánh em chứ?"
Bách Mộc Thần lắc đầu:
"Không, bọn họ cũng là tuyển thủ thi đấu, không dám ra tay ở nơi công cộng."
Lão Kỷ mặt nghiêm lại. Dù trong lòng không cam tâm nhưng anh ấy vẫn nói:
"Chuyện này chúng ta chỉ có thể nuốt cục tức này xuống. Cả hai bên đều là tuyển thủ, không thể làm lớn chuyện được."
Hai bên giằng co tại chỗ, một đám người vây kín quầy thu ngân. Số người hóng chuyện mỗi lúc một đông. Ngôn Bạch Xuyên tất nhiên cũng hiểu không thể làm lớn hơn nữa, bèn nheo mắt, để lại một câu bằng tiếng Anh với vẻ mặt lạnh lùng:
"Hy vọng các người lên sân đấu cũng ngông cuồng được như thế. Đừng đến lúc đó yếu đến nỗi phải gọi Nhị Lang Thần làm chủ."
Còn chưa kịp rút tay lại, đám người kia đã mặt mày khó chịu, cố nén giận mà lách qua họ rời đi. Miệng chúng vẫn lẩm bẩm mấy câu chửi rủa không rõ.
Ngôn Bạch Xuyên thả tay áo xuống, quay sang nhìn Bách Mộc Thần:
"Em thật sự không sao chứ?"
"Không sao đâu, bọn họ không đánh em."
Bách Mộc Thần đáp.
Thấy mắt Lê Hạ vẫn còn đỏ, Tạ Dụ hơi bối rối, cố an ủi:
"Chị Hạ, chuyện này không phải lỗi của chị. Đám ngu ngốc kia rõ ràng cố tình gây sự. Nếu không phải vì còn giải đấu, em đã muốn tẩn cho bọn chúng một trận rồi."
Ngôn Bạch Xuyên không phủ nhận:
"Vừa nãy em thật sự định ra tay rồi."
Giang Tinh Dự: "Anh nhìn ra được."
Trịnh Kinh lên tiếng:
"Nghe ngữ điệu của bọn họ, chắc là tuyển thủ của đội Nhật Bản?"
Lão Kỷ trầm ngâm giây lát, rồi nói:
"Đúng vậy, bọn họ đều là người của chiến đội Nhật. Tên cầm đầu gây sự lúc nãy là AD của họ, biệt danh là Explosion. Đội của họ tên đầy đủ là PFL, nổi tiếng là lũ đầu gấu. Lúc mới đến đây, tôi đã xem qua băng ghi hình các trận đấu của họ, lối chơi rất khó chịu."
Lục Viễn có chút ấn tượng:
"Có phải đội chuyên khiêu khích đối thủ trước trận đấu rồi vẫn thắng được không?"
Giang Tinh Dự gật đầu:
"Đúng. Đội này danh tiếng cực tệ, nói khét tiếng xa gần cũng không ngoa."
Ngay lúc đó, một giọng nói bằng tiếng Trung vang lên từ phía sau:
"Cà phê nóng các cậu gọi đã xong rồi, có cần tôi đóng gói cho không?"
Bách Mộc Thần quay đầu lại, nhìn thấy từng ly cà phê nóng hổi đã được chuẩn bị sẵn. Cậu ấy sững sờ:
"À."
Nhân viên lễ tân liếc mắt nhìn họ, nở nụ cười nhàn nhạt. Không đợi họ trả lời, anh ta đã nhanh tay bỏ cà phê vào túi:
"Tôi vừa thấy các cậu có chút rắc rối bên đó, nên chuẩn bị trước. Đây là loại cà phê nổi tiếng của quán, coi như tôi mời các cậu."
Người đàn ông trẻ tuổi trông chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, ngũ quan thanh tú, dáng người không cao lắm. Giọng nói mang theo vẻ thân thiện như người quen lâu ngày.
Bách Mộc Thần chớp mắt ngơ ngác, hơi lúng túng:
"A... Cảm ơn anh."
"Đừng lo, không cần đề phòng tôi đâu. Ông chủ của các cậu đã trả tiền rồi."
Người đàn ông vừa đóng gói vừa đếm số ống hút bỏ vào túi:
"Tôi tên là Phương Hoài, tuổi chắc cũng cỡ các cậu thôi."
Phương Hoài cười khẽ:
"Đám người kia chẳng gây ra được chuyện lớn đâu. Tôi lười can thiệp, dù có cho bọn họ mười lá gan cũng không dám làm loạn ở chỗ này."
Lời vừa dứt, từ căn phòng bên cạnh bước ra mấy người cao to vạm vỡ, ai nấy đều cao trên 1m85, vai rộng, cánh tay rắn chắc, ánh mắt lạnh lùng đầy áp lực.
Phương Hoài nghiêng đầu cười nhẹ:
"Đây là mấy người làm thuê ở tiệm của tôi. Thế nào, nhìn ngầu chứ?"
Trịnh Kinh nhìn đội hình đó, lập tức cứng họng, ngập ngừng rồi vẫn gật đầu xác nhận:
"Đúng là ngầu thật."
"Đúng rồi, trong tiệm của anh có gắn camera giám sát không?"
Vừa trải qua vụ rắc rối, Ngôn Bạch Xuyên rút kinh nghiệm. Có camera làm bằng chứng thì không sợ đối phương đảo ngược tình thế vu oan.
Phương Hoài lắc đầu, mặt không đổi sắc:
"Không, tiệm tôi không lắp thứ đó."
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
"Yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra trong tiệm tôi, cứ tìm tôi. Tôi sẽ giúp các cậu giải quyết."
Phương Hoài nói năng chậm rãi, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy khí thế, khiến người nghe không tự chủ được mà tin tưởng.
Lúc này đã hơn 11 giờ tối. Trịnh Kinh xách túi cà phê lên giúp cả nhóm, rồi cùng mọi người quay lại phòng tiếp tục luyện tập. Cả đội đều thực hành theo những chiến thuật mà ban huấn luyện đã đưa ra.
Họ miệt mài tập luyện đến tận hơn 1 giờ sáng. Tất cả đều dựa vào cốc cà phê nóng để giữ cho tinh thần tỉnh táo.
Kết thúc thêm một trận đấu, Ngôn Bạch Xuyên ngả người ra sau, hiếm hoi mở điện thoại lên lướt Weibo.
Do Hàn Quốc và Trung Quốc chênh lệch múi giờ một tiếng, bây giờ ở Trung Quốc vừa mới bước sang nửa đêm — thời điểm vàng cho hội cư dân mạng săn tin và bàn tán.
Trong đó, một bài viết với hashtag #Tuyển thủ TAC đánh bị thương tuyển thủ Nhật Bản# đã leo thẳng lên top tìm kiếm nóng, gây ra một làn sóng tranh luận dữ dội.
Phía dưới bài đăng, cư dân mạng thi nhau bình luận sôi nổi.
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Ngôn Bạch Xuyên nói câu nào cũng khiến người khác giật mình, Giang Tinh Dự bị cậu làm nghẹn, ngẩn ra mất vài giây, đưa tay lên môi ho khan mấy tiếng.
"Chú ý một chút, đây là nơi công cộng."
Ngôn Bạch Xuyên uống một ngụm cà phê nóng, vẻ mặt vô tội nhìn anh:
"Không phải anh bảo em khen anh sao?"
Giang Tinh Dự không muốn bàn mấy chuyện riêng tư này ở nơi công cộng. Nếu tiếp tục, sợ rằng không biết khi nào mới dừng được.
Lục Viễn liếc mắt nhìn về phía hai người, chẳng biết trông thấy gì, giọng đầy chua xót:
"Đúng là có người yêu thì khác hẳn, trời lạnh thế này mà còn có cà phê nóng để uống. Còn tôi, sắp lạnh cóng đến nơi mà ngay cả cốc nước ấm cũng không có."
"Các cậu nói xem, có phải tôi nên trách mình chưa tìm được người yêu không?"
"Tìm thì tìm đi, thật sự có người cho anh tìm, chưa chắc anh đã chịu đâu."
Tạ Dụ cũng liếc về phía Lục Viễn, không chút ngại ngần vạch trần cậu ấy.
"Cậu tìm cho anh là một chuyện, anh có thích hay không lại là chuyện khác."
Lục Viễn thoải mái trượt chuột, bấm vào giao diện tổ đội.
Tạ Dụ cười:
"Chuyện này khó lắm, khó hơn Võ Tòng đánh hổ, Hậu Nghệ bắn mặt trời, đúng là còn khó hơn lên trời nữa!"
Lục Viễn khẽ hừ lạnh.
Tuy rằng AD và SP của đội TAC là một cặp phối hợp, nhưng cặp này lại luôn thích đấu khẩu với nhau. Cậu chọc tôi, tôi chọc cậu, nhưng đến lúc thi đấu thì nghiêm túc hơn ai hết, thậm chí không ít lần SP sẵn sàng hy sinh để bảo vệ AD.
Ngôn Bạch Xuyên thấy bọn họ ồn ào quá, nhăn mặt nói:
"Muốn uống thì tự đi mua đi. Lúc nãy vào, em thấy quầy lễ tân có bán đồ uống nóng đấy. Các anh cứ bàn mãi thế này thì đã đủ thời gian đi mua một cốc rồi."
Quán này hình như chuyên phục vụ tuyển thủ luyện tập, mỗi phòng không chỉ cách âm tốt mà còn trang bị dàn máy tính xịn nhất. Ngoài ra, quầy lễ tân còn bán đồ uống nóng và đồ ăn vặt.
Thấy vậy, Bách Mộc Thần chủ động nhận nhiệm vụ:
"Để em đi mua cho mọi người nhé. Chờ chút, em sẽ chụp ảnh menu cho các anh, muốn gì thì nhắn em."
Trịnh Kinh thấy Bách Mộc Thần định đi, liền gọi cậu ấy lại:
"Em có cài phần mềm dịch trong điện thoại không? Đây không phải ở Trung Quốc đâu, mua đồ phải dùng tiếng Hàn đấy."
Bách Mộc Thần lấy điện thoại ra xác nhận:
"Có phần mềm dịch rồi."
Ngôn Bạch Xuyên cầm cốc cà phê trên bàn uống một ngụm, bỗng nói:
"Chắc không cần đâu, lễ tân ở quầy hình như là người Trung Quốc."
Khi bước vào, Ngôn Bạch Xuyên đã liếc qua bên đó vài lần. Quầy lễ tân là một nhân viên nam, dáng người không cao, nước da và đường nét trên gương mặt khác hẳn người Hàn, rõ ràng là người Trung Quốc.
Trịnh Kinh đang dùng tiếng Hàn thử phần mềm dịch, muốn kiểm tra xem có hiệu quả không. Nghe Ngôn Bạch Xuyên nói vậy, anh ấy ngạc nhiên quay lại:
"Em cũng biết chuyện này à?"
Hiện giờ vẫn chưa chính thức bắt đầu buổi huấn luyện, đi mua đồ uống nóng không mất bao lâu. Lê Hạ đứng dậy, đi về phía Bách Mộc Thần:
"Chị biết chút tiếng Hàn, để chị đi cùng em, tiện mua thêm ít đồ ăn lót dạ."
"Chị Hạ biết tiếng Hàn ạ?"
Bách Mộc Thần ngưỡng mộ ra mặt.
Lê Hạ cười:
"Trước đây chị có học qua một chút."
Nhân lúc họ đi mua đồ uống, Ngon Bạch Xuyên mở phòng tùy chỉnh, luyện tập kỹ năng last hit lính. Trong trò chơi, việc last hit càng nhiều lính sẽ giúp người chơi nhận thêm vàng và kinh nghiệm, tích lũy đến mức nhất định có thể mua thêm một món trang bị nhỏ, mang lại lợi thế không nhỏ.
Đây cũng là lý do vì sao nhiều người sẽ cố gắng giữ lính ở một vị trí có lợi, không để đối thủ dọn lính dễ dàng. Ở các trận đấu cấp cao, người chơi thường kiểm soát lính để ép đối thủ mất máu và giành lợi thế.
Chưa được bao lâu, tin nhắn trong nhóm vang lên. Ngôn Bạch Xuyên tưởng menu đã gửi đến, liền tiện tay lấy điện thoại ra xem, định nhân tiện bảo họ mua thêm cho Giang Tinh Dự một cốc.
[Hạ Hạ]: Nhóc Thần đang cãi nhau với tuyển thủ đội khác.
Lê Hạ nhắn tin vội vàng, cũng không nói rõ nguyên nhân, nhưng theo Ngôn Bạch Xuyên hiểu về Bách Mộc Thần, cậu ấy tuyệt đối không phải kiểu người chủ động gây chuyện.
Ngôn Bạch Xuyên vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tay bị ai đó kéo lại. Giang Tinh Dự thấy cậu hấp tấp như vậy, nhíu mày hỏi:
"Sao thế?"
Lục Viễn cũng vừa đọc tin nhắn trong nhóm, lập tức đứng dậy:
"Nhóc Thần đang xảy ra xung đột với tuyển thủ đội khác, tôi qua xem thế nào. Nhóc Thần bình thường ngoan lắm, chỉ đi mua cốc đồ uống, sao lại xảy ra chuyện được? Chắc chắn là bị bắt nạt rồi."
Giang Tinh Dự buông tay Ngôn Bạch Xuyên ra, liếc nhìn cậu:
"Anh đi với em."
Cuối cùng, mọi người cùng nhau rời khỏi phòng. Đội TAC từ trước đến nay luôn gắn bó như một thể thống nhất – một người vinh thì tất cả đều vinh, một người chịu thiệt thì tất cả cũng không thể để yên. Làm gì có chuyện để đồng đội bị bắt nạt bởi tuyển thủ đội khác chứ?
Tưởng họ dễ bắt nạt sao?
Quầy lễ tân cách phòng họ không xa, đi ra ngoài qua hành lang rồi rẽ phải là đến nơi. Từ đằng xa, Ngôn Bạch Xuyên đã trông thấy Bách Mộc Thần bị hai người giữ chặt hai tay, trông có vẻ khá chật vật.
Lê Hạ muốn đến giúp nhưng bị hai gã cao lớn chặn lại. Cô ấy dáng người nhỏ nhắn, chỉ có thể bất lực nhìn Bách Mộc Thần bị giữ chặt, cuối cùng đành gửi tin nhắn cầu cứu.
Thấy cảnh đó, cơn giận của Ngôn Bạch Xuyên bùng lên ngay lập tức. Cậu xắn tay áo lên, bộ dạng rõ ràng là muốn liều mạng với đối phương.
Tạ Dụ: "..."
Cổ tay cậu đột nhiên bị ai đó nắm chặt, phía sau vang lên giọng của Giang Tinh Dự:
"Đừng kích động."
Trịnh Kinh lo cậu làm chuyện dại dột, vội vàng nhắc nhở:
"Chúng ta đến đây là để tham gia giải vô địch thế giới. Nếu bây giờ bị người ta quay lại cảnh đánh nhau rồi báo lên ban tổ chức, rất có khả năng chúng ta sẽ bị tước quyền thi đấu. Đừng mắc bẫy của người khác vào thời điểm quan trọng này."
Có lẽ mấy người đó nhận ra có người đến, tên cầm đầu nói vài câu, nghe giọng hình như là tiếng Nhật. Hai tên đang giữ Bách Mộc Thần lập tức buông tay, cả bốn người bọn họ xoay người định rời đi.
Ngôn Bạch Xuyên đưa tay chắn ngang, chặn bọn họ lại, nói bằng tiếng Anh lưu loát:
"Đi dễ thế sao?"
Tên cầm đầu của đội tuyển Nhật hơi sững lại, không ngờ có người dám chặn đường họ. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dọc theo cánh tay gầy gò của Ngôn Bạch Xuyên rồi cuối cùng dừng lại trên mái tóc của cậu.
Sau đó, hắn nhếch miệng cười, lẩm bẩm vài câu tiếng Nhật mà không ai hiểu được.
Dù không hiểu ngôn ngữ, Ngôn Bạch Xuyên vẫn đoán được đối phương chắc chắn đang chế nhạo kiểu tóc của mình. Cậu ngay lập tức đáp trả bằng tiếng Trung:
"Bồn cầu đặt trong nhà vệ sinh thì ai cũng thấy rồi, nhưng bồn cầu đặt trên miệng thì đúng là lần đầu gặp. Không biết còn tưởng anh nhận Nhị Lang Thần làm chủ đấy."
Ngôn Bạch Xuyên cười lạnh đầy mỉa mai.
Kỹ năng "đấu võ mồm" của Ngôn Bạch Xuyên trước nay chưa từng khiến ai thất vọng. Khi còn livestream, cậu từng một mình khẩu chiến với năm, sáu anti-fan mà vẫn thắng áp đảo. Người hâm mộ của cậu thường xuyên chứng kiến cảnh cậu làm anti-fan cứng họng mà không hề dùng đến một lời th* t*c nào, khiến nền tảng phát sóng trực tiếp cũng không thể làm khó được cậu.
Lời vừa dứt, những người nghe hiểu câu nói ấy đều bật cười thành tiếng. Một vài người đi ngang qua cũng tò mò liếc nhìn bốn tuyển thủ đội Nhật.
Tên cầm đầu đội Nhật: "..."
Nụ cười trên mặt hắn tắt ngấm, sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt đầy giận dữ nhìn chằm chằm Ngôn Bạch Xuyên. Hắn nghiến răng, nói bằng tiếng Anh:
"Vừa nãy cậu nói gì cơ?"
Lúc này, Bách Mộc Thần bước lên đứng cạnh Ngôn Bạch Xuyên. Giang Tinh Dự khẽ đặt tay lên vai Ngôn Bạch Xuyên, cố giữ cậu bình tĩnh, ánh mắt trầm xuống:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Bách Mộc Thần nhìn bốn người bên phía đội Nhật, giọng lạnh lùng:
"Bọn họ muốn tán tỉnh chị Hạ, nhưng chị ấy không để ý đến họ. Tên cầm đầu liền giở trò động tay động chân. Em không dám gây chuyện, chỉ túm lấy tay hắn và hất ra, thế là bọn chúng kéo cả nhóm đến khống chế em."
Hiện tại đang là thời điểm quan trọng, Bách Mộc Thần biết không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Cậu ấy không dám vì bản thân mà ảnh hưởng đến cả đội trong giải đấu. Cậu ấy đoán được đám người này không dám ra tay trước, nên khi bị khống chế, cậu ấy cũng không phản kháng.
Lê Hạ đỏ hoe mắt, khẽ nói:
"Nhóc Thần là vì giúp tôi mới như vậy..."
Dù bình thường Lê Hạ có vẻ cứng cỏi, nhưng dù sao cô ấy vẫn là con gái. Thường ngày chỉ ở trong căn cứ cùng mọi người, chưa từng gặp phải tình huống như thế này.
"Bọn họ có bị điên không vậy?"
Lục Viễn giận đến mức muốn bùng nổ, lườm đám người đội Nhật một cái:
"Mỗi đứa trông như củ khoai méo, xách dép cho Hạ Hạ cũng không xứng!"
Giang Tinh Dự cũng chẳng biết dùng ngôn ngữ nào mắng lại mấy câu, khiến sắc mặt của bốn người kia cực kỳ khó coi. Tên cầm đầu thoáng giật mình khi nhìn thấy Giang Tinh Dự.
Bên phía TAC người đông thế mạnh, bọn họ không dám lặp lại hành vi ngang ngược như lúc nãy, chỉ có thể nhẫn nhịn cơn tức trong lòng.
"Bọn họ không đánh em chứ?"
Bách Mộc Thần lắc đầu:
"Không, bọn họ cũng là tuyển thủ thi đấu, không dám ra tay ở nơi công cộng."
Lão Kỷ mặt nghiêm lại. Dù trong lòng không cam tâm nhưng anh ấy vẫn nói:
"Chuyện này chúng ta chỉ có thể nuốt cục tức này xuống. Cả hai bên đều là tuyển thủ, không thể làm lớn chuyện được."
Hai bên giằng co tại chỗ, một đám người vây kín quầy thu ngân. Số người hóng chuyện mỗi lúc một đông. Ngôn Bạch Xuyên tất nhiên cũng hiểu không thể làm lớn hơn nữa, bèn nheo mắt, để lại một câu bằng tiếng Anh với vẻ mặt lạnh lùng:
"Hy vọng các người lên sân đấu cũng ngông cuồng được như thế. Đừng đến lúc đó yếu đến nỗi phải gọi Nhị Lang Thần làm chủ."
Còn chưa kịp rút tay lại, đám người kia đã mặt mày khó chịu, cố nén giận mà lách qua họ rời đi. Miệng chúng vẫn lẩm bẩm mấy câu chửi rủa không rõ.
Ngôn Bạch Xuyên thả tay áo xuống, quay sang nhìn Bách Mộc Thần:
"Em thật sự không sao chứ?"
"Không sao đâu, bọn họ không đánh em."
Bách Mộc Thần đáp.
Thấy mắt Lê Hạ vẫn còn đỏ, Tạ Dụ hơi bối rối, cố an ủi:
"Chị Hạ, chuyện này không phải lỗi của chị. Đám ngu ngốc kia rõ ràng cố tình gây sự. Nếu không phải vì còn giải đấu, em đã muốn tẩn cho bọn chúng một trận rồi."
Ngôn Bạch Xuyên không phủ nhận:
"Vừa nãy em thật sự định ra tay rồi."
Giang Tinh Dự: "Anh nhìn ra được."
Trịnh Kinh lên tiếng:
"Nghe ngữ điệu của bọn họ, chắc là tuyển thủ của đội Nhật Bản?"
Lão Kỷ trầm ngâm giây lát, rồi nói:
"Đúng vậy, bọn họ đều là người của chiến đội Nhật. Tên cầm đầu gây sự lúc nãy là AD của họ, biệt danh là Explosion. Đội của họ tên đầy đủ là PFL, nổi tiếng là lũ đầu gấu. Lúc mới đến đây, tôi đã xem qua băng ghi hình các trận đấu của họ, lối chơi rất khó chịu."
Lục Viễn có chút ấn tượng:
"Có phải đội chuyên khiêu khích đối thủ trước trận đấu rồi vẫn thắng được không?"
Giang Tinh Dự gật đầu:
"Đúng. Đội này danh tiếng cực tệ, nói khét tiếng xa gần cũng không ngoa."
Ngay lúc đó, một giọng nói bằng tiếng Trung vang lên từ phía sau:
"Cà phê nóng các cậu gọi đã xong rồi, có cần tôi đóng gói cho không?"
Bách Mộc Thần quay đầu lại, nhìn thấy từng ly cà phê nóng hổi đã được chuẩn bị sẵn. Cậu ấy sững sờ:
"À."
Nhân viên lễ tân liếc mắt nhìn họ, nở nụ cười nhàn nhạt. Không đợi họ trả lời, anh ta đã nhanh tay bỏ cà phê vào túi:
"Tôi vừa thấy các cậu có chút rắc rối bên đó, nên chuẩn bị trước. Đây là loại cà phê nổi tiếng của quán, coi như tôi mời các cậu."
Người đàn ông trẻ tuổi trông chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, ngũ quan thanh tú, dáng người không cao lắm. Giọng nói mang theo vẻ thân thiện như người quen lâu ngày.
Bách Mộc Thần chớp mắt ngơ ngác, hơi lúng túng:
"A... Cảm ơn anh."
"Đừng lo, không cần đề phòng tôi đâu. Ông chủ của các cậu đã trả tiền rồi."
Người đàn ông vừa đóng gói vừa đếm số ống hút bỏ vào túi:
"Tôi tên là Phương Hoài, tuổi chắc cũng cỡ các cậu thôi."
Phương Hoài cười khẽ:
"Đám người kia chẳng gây ra được chuyện lớn đâu. Tôi lười can thiệp, dù có cho bọn họ mười lá gan cũng không dám làm loạn ở chỗ này."
Lời vừa dứt, từ căn phòng bên cạnh bước ra mấy người cao to vạm vỡ, ai nấy đều cao trên 1m85, vai rộng, cánh tay rắn chắc, ánh mắt lạnh lùng đầy áp lực.
Phương Hoài nghiêng đầu cười nhẹ:
"Đây là mấy người làm thuê ở tiệm của tôi. Thế nào, nhìn ngầu chứ?"
Trịnh Kinh nhìn đội hình đó, lập tức cứng họng, ngập ngừng rồi vẫn gật đầu xác nhận:
"Đúng là ngầu thật."
"Đúng rồi, trong tiệm của anh có gắn camera giám sát không?"
Vừa trải qua vụ rắc rối, Ngôn Bạch Xuyên rút kinh nghiệm. Có camera làm bằng chứng thì không sợ đối phương đảo ngược tình thế vu oan.
Phương Hoài lắc đầu, mặt không đổi sắc:
"Không, tiệm tôi không lắp thứ đó."
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
"Yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra trong tiệm tôi, cứ tìm tôi. Tôi sẽ giúp các cậu giải quyết."
Phương Hoài nói năng chậm rãi, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy khí thế, khiến người nghe không tự chủ được mà tin tưởng.
Lúc này đã hơn 11 giờ tối. Trịnh Kinh xách túi cà phê lên giúp cả nhóm, rồi cùng mọi người quay lại phòng tiếp tục luyện tập. Cả đội đều thực hành theo những chiến thuật mà ban huấn luyện đã đưa ra.
Họ miệt mài tập luyện đến tận hơn 1 giờ sáng. Tất cả đều dựa vào cốc cà phê nóng để giữ cho tinh thần tỉnh táo.
Kết thúc thêm một trận đấu, Ngôn Bạch Xuyên ngả người ra sau, hiếm hoi mở điện thoại lên lướt Weibo.
Do Hàn Quốc và Trung Quốc chênh lệch múi giờ một tiếng, bây giờ ở Trung Quốc vừa mới bước sang nửa đêm — thời điểm vàng cho hội cư dân mạng săn tin và bàn tán.
Trong đó, một bài viết với hashtag #Tuyển thủ TAC đánh bị thương tuyển thủ Nhật Bản# đã leo thẳng lên top tìm kiếm nóng, gây ra một làn sóng tranh luận dữ dội.
Phía dưới bài đăng, cư dân mạng thi nhau bình luận sôi nổi.
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Story
Chương 84
10.0/10 từ 25 lượt.