Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã

Chương 83

124@-

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, Ngôn Bạch Xuyên đeo balo trên vai, tay kéo vali, cùng Giang Tinh Dự bước vào thang máy lên tầng. Trong balo của họ là bàn phím – món đồ không thể thiếu mỗi khi ra ngoài thi đấu.


Khách sạn này đã được đặt từ trước. Khi Trịnh Kinh đến làm thủ tục nhận phòng và lấy thẻ phòng đôi, mới biết ông chủ đã đặt phòng chung cho cặp đôi nhỏ.


Những ngày gần đến trận đấu, tất cả mọi người đều tập luyện với cường độ rất cao, mỗi ngày thức khuya đến tận khuya, thời gian ngủ chưa đến năm sáu tiếng. Ngoài thời gian ăn và ngủ, gần như toàn bộ thời gian còn lại đều dành cho việc luyện tập.


Lần này đi thi đấu quốc tế, ngoài các tuyển thủ chính thức của đội 1, Trịnh Kinh còn dẫn theo hai tuyển thủ dự bị, chủ yếu để bọn họ có cơ hội trải nghiệm giải đấu lớn, mở mang tầm mắt.


Bách Mộc Thần lần đầu tiên theo đội ra nước ngoài thi đấu. Dù chỉ là tuyển thủ dự bị, khả năng được ra sân rất thấp, nhưng khi được chứng kiến đội TAC đứng trên sân khấu thế giới, cậu ấy vẫn không giấu nổi sự phấn khích, ánh mắt sáng ngời, ánh sáng trong mắt hoàn toàn không thể che giấu.


Ngôn Bạch Xuyên đã ngủ gần 2 tiếng trên máy bay, nên giờ hoàn toàn không cảm thấy chút buồn ngủ nào. Sau khi về phòng sắp xếp đồ đạc xong, những người khác đều xuống nhà hàng buffet của khách sạn để ăn tối.


Trong đội tuyển TAC có bốn người lần đầu ra nước ngoài tham dự thi đấu, lo sợ họ căng thẳng, Trịnh Kinh đã cho cả đội đến đây sớm 1 tuần để làm quen với môi trường, tránh tình trạng không thích nghi kịp khi bước vào trận đấu.


Hiện tại vẫn còn nhiều đội tuyển từ các khu vực khác chưa đến. Đội Thiên Sứ và đội Dã Mã vốn dày dạn kinh nghiệm thi đấu, có lẽ sẽ đến muộn vài ngày.


Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Kinh dẫn đội tham gia giải đấu thế giới. Trong mắt anh ấy, những tuyển thủ này đều như vàng ngọc, được anh ấy chăm sóc đặc biệt kỹ lưỡng, sợ họ bị va vấp hay gặp vấn đề gì.


Khi Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên xuống dưới, Trịnh Kinh đang nói chuyện với nhân viên khách sạn bằng tiếng Anh. Loáng thoáng nghe thấy từ "đồ ăn Trung Quốc", có vẻ như Trịnh Kinh đang hỏi xem trong khu vực buffet có món ăn Trung Quốc hay không.


Mặc dù Ngôn Bạch Xuyên chỉ tốt nghiệp cấp ba, nhưng điểm thi đại học môn tiếng Anh của cậu đạt 142, nên vẫn có thể nghe hiểu vài câu đơn giản. Chỉ là giao tiếp lưu loát như Trịnh Kinh thì hơi khó.


Trịnh Kinh vừa kết thúc cuộc nói chuyện, thấy cả hai đã xuống, liền nói:


"Anh vừa hỏi nhân viên rồi, nếu không quen ăn đồ ăn Hàn Quốc, khu vực buffet của khách sạn có món ăn Trung Quốc. Mấy ngày này chú ý ăn uống vào, đừng để đến lúc thi đấu lại bị đau bụng."


Lục Viễn liếc nhìn khu vực chọn món, thức ăn bày la liệt, ánh đèn sáng rực tạo nên cảm giác sang trọng. Cậu ấy kinh ngạc thốt lên:


"Lần này đi thi đấu quốc tế mà kinh phí cao thế sao? Chỗ ở đã xịn rồi, khu vực chọn món còn có cả đồ ăn Trung Quốc?"


Trịnh Kinh xua tay cười:


"Không phải kinh phí cao, mà là mấy chuyện này đều do ông chủ sắp xếp từ sớm. Khách sạn này cũng được đặt trước rồi, còn dặn anh đừng tiết kiệm, ăn ở nhất định phải dành những thứ tốt nhất cho tuyển thủ."


Càng nghĩ, Trịnh Kinh càng thấy đáng giá. Ông chủ này thật sự đối xử với họ rất tốt, không giống như những nhà tài trợ trước kia, chẳng bao giờ quan tâm đến đội tuyển. TAC đã cống hiến bao năm, nhưng toàn nhận lại sự thờ ơ, bề ngoài một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác.


"May mà hồi đó đã ký với nhà tài trợ này. Phải nói thật, nhà tài trợ này ăn đứt mấy kẻ ngu ngốc trước kia. Lúc khó khăn nhất, họ đã giúp đỡ chúng ta, bây giờ còn cho điều kiện tốt như thế này. Các cậu còn có logo của họ trên áo thi đấu nữa đấy, cố lên mà thi đấu cho tốt!"


Tạ Dụ đáp ngay:


"Mặt mũi này em không dám làm mất đâu. Ăn xong em sẽ đi tập luyện ngay."


Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý nhưng không nói gì. Đợi đến lúc đi chọn món ăn, Ngôn Bạch Xuyên mới chậm rãi hỏi:


"Là Trần Tinh sắp xếp hả?"



Giang Tinh Dự đặt một chùm nho lên khay của mình, rồi bỏ thêm hai quả dâu vào khay của Ngôn Bạch Xuyên, giọng bình thản:


"Cậu ấy đầu tư vào TAC, bây giờ là ông chủ của TAC, đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm rồi."


Nghe cũng có lý. Ngôn Bạch Xuyên ngẩn người vài giây, sau đó khẽ nói:


"Chuyện của Trần Tinh có nên nói với mọi người không? Em cứ cảm thấy giấu họ mãi thế này hơi tội lỗi."


Trong mắt Ngôn Bạch Xuyên, mọi thành viên của TAC đều là gia đình. Cậu luôn thẳng thắn, có gì nói đó. Giờ mỗi lần nghe Trịnh Kinh khen Trần Tinh hết lời, cậu lại thấy khó chịu, cảm giác như mình nên sớm nói rõ mọi chuyện với anh ấy.


Giang Tinh Dự lấy một quả nho, đưa đến bên miệng Ngôn Bạch Xuyên, cười nói:


"Nói chứ, vốn đâu định giấu mọi người. Có những chuyện bọn họ nên biết, đã là đồng đội kề vai sát cánh, mấy chuyện này không có gì là không thể nói."


Trước đây, anh không muốn nhắc tới vì trong lòng vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng mẹ đã qua đời. Anh luôn cảm thấy đó là trò đùa của ông trời, nghĩ rằng chỉ cần chờ thêm chút nữa, trò đùa này sẽ kết thúc và mọi thứ sẽ quay về như cũ.


Giang Tinh Dự đã từng có một khoảng thời gian rất dài chìm trong bóng tối ấy. Mặc dù cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng bên cạnh anh không còn ai để lưu luyến. Thế giới này chỉ còn lại anh đơn độc.


Đêm giao thừa, Hải Thành rực rỡ ánh đèn, khói bếp tỏa nghi ngút từ hàng ngàn ngôi nhà. Nhưng giữa muôn ngàn ánh sáng ấy, chẳng có ánh đèn nào vì anh mà sáng lên.


Khi anh len lỏi giữa dòng người, bóng dáng gầy guộc đơn độc, chợt nhận ra mình không còn nơi để về.


Muôn ngàn ánh đèn ấy, tất cả đều chẳng liên quan gì đến anh.


Mãi cho đến sau này, giữa những ngày tháng không biết tương lai ra sao, anh đã gặp Ngôn Bạch Xuyên. Từ đó, anh đã có một nơi để trở về.


Tối hôm đó, Ngôn Bạch Xuyên nhắn tin vào nhóm, gọi tất cả mọi người ra tập trung. Khi mọi người đến đông đủ, cậu mở đầu câu chuyện một cách thẳng thắn, kể cho họ nghe một số chuyện về Giang Tinh Dự.


Những chi tiết không cần thiết thì cậu lược bỏ, chẳng hạn như mấy chuyện bê bối của Giang Đại Dương, chỉ nói lý do Giang Tinh Dự rời khỏi giới Esports năm xưa và vì sao Trần Tinh lại đột ngột tài trợ cho TAC.


Ngôn Bạch Xuyên chỉ mở đầu, sau đó để Giang Tinh Dự tự mình kể tiếp. Khi Giang Tinh Dự kết thúc câu chuyện về quá khứ đầy chông gai, mọi người đều sững sờ, nét mặt ai cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc.


"Em nói... ông chủ của chúng ta chính là em họ của Tinh Dự à?"


Trịnh Kinh ngỡ ngàng hỏi lại.


Nếu đúng vậy thì mối quan hệ này thật sự phức tạp rồi.


Bảo sao khi trước lại trùng hợp đến vậy, vừa lúc Giang Tinh Dự gia nhập TAC chưa bao lâu, đội tuyển đã nhận được lời mời tài trợ. Thì ra Trần Tinh chính là em họ của Giang Tinh Dự, và tất cả đều bắt nguồn từ mối quan hệ này.


Giang Tinh Dự bình thản gật đầu:


"Ừm."


Nghe xong chuyện của Giang Tinh Dự, sắc mặt mọi người mỗi người một vẻ, vì ai cũng có điểm quan tâm riêng.


Bách Mộc Thần cảm thấy đồng cảm một cách kỳ lạ, trong lòng có chút khó chịu:



Thực ra, gia cảnh của Bách Mộc Thần khá tốt, nhưng gia đình không hề ủng hộ việc cậu ấy theo đuổi con đường tuyển thủ chuyên nghiệp. Họ muốn cậu ấy quay về để kế thừa công ty gia đình, nhưng Bách Mộc Thần nhất quyết không chịu, thậm chí phải bỏ nhà đi để có thể ở lại TAC.


Tuy vậy, bố mẹ cậu ấy vẫn rất yêu thương, không hề cắt đứt nguồn tài chính. Có thể nói, Bách Mộc Thần từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, chưa từng phải chịu khổ cực hay ấm ức gì.


Sau nhiều lần tranh cãi, cuối cùng bố mẹ cậu ấy cũng đồng ý cho cậu ấy thi đấu chuyên nghiệp. Lúc đó, mẹ cậu ấy chỉ nói:


"Dù sao nhà mình cũng có tiền, con muốn tiêu xài thế nào thì tiêu, miễn là đừng để mình chết đói là được."


Mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra bà ấy rất quan tâm đến cậu ấy.


Lão Kỷ lên tiếng:


"Tôi từng thắc mắc tại sao Tinh Dự lại giải nghệ ngay trong ngày vô địch thế giới. Người ngoài cũng đoán già đoán non đôi chút, nhưng tôi vẫn không dám hỏi. Không ngờ nguyên nhân lại là vì mấy chuyện vớ vẩn này."


"Nhưng nghĩ thông được là tốt rồi. Thấy cậu quay lại thi đấu, tôi thật sự rất vui. Cứ coi TAC là nhà của mình đi, giống như Bạch Xuyên vậy. Mọi người ở đây đều là người nhà cả."


Trịnh Kinh cũng hoàn hồn lại sau chuyện ông chủ – không ông chủ, quay sang Giang Tinh Dự cười bảo:


"Đúng thế. Chuyện cũ đã qua rồi, đường đời sau này vẫn phải bước tiếp. Ở TAC, mọi người đều là một nhà, lễ tết đều ở bên nhau."


Ngôn Bạch Xuyên bất ngờ xen vào, giọng điệu lạnh nhạt:


"Tết năm nay không được đâu. Em còn phải đưa bạn trai về ra mắt phụ huynh."


Câu nói khiến mọi người phá lên cười, càng nói càng hăng, không khí thoải mái vô cùng. Những chuyện không vui dường như cũng tan biến theo tiếng cười rộn rã.


Giữa bầu không khí ấm áp ấy, trong mắt Giang Tinh Dự, chỉ còn lại hình bóng của một người.


Cuối cùng, Trịnh Kinh bất lực cười, xua tay:


"Được rồi, được rồi, dẫn đi luôn đi!"


"À, còn một chuyện anh quên nói với các cậu."


Trịnh Kinh lên tiếng:


"Ông... à không, cứ gọi là ông chủ đi, cậu ấy chuẩn bị cho chúng ta một phòng huấn luyện ngay gần đây, chỉ mất vài phút đi bộ thôi."


"Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!"


Lục Viễn hào hứng đứng lên, kéo chỉnh lại chiếc áo khoác dày trên người:


"Em bây giờ mà không tập luyện một ngày là có cảm giác tội lỗi, như thể phụ lòng fan vậy."


Tháng 11 ở Hàn Quốc lạnh hơn so với Hải Thành, gió rét căm căm thổi qua, hơi thở phả ra thành những làn khói trắng trong không trung. Biết trước nhiệt độ sẽ thấp, mọi người đều đã mang theo quần áo dày trong vali.


Giang Tinh Dự khoác trên người một chiếc áo măng tô đen dài, trông cao lớn và nổi bật dưới ánh đèn đêm. Ngón tay thon dài của anh cầm một ly cà phê nóng không biết từ lúc nào.



Ngôn Bạch Xuyên khựng lại, đứng yên.


Giang Tinh Dự cầm ly cà phê nóng áp vào má cậu, tay còn lại đút trong túi áo, nhẹ nhàng nói:


"Ly này nóng lắm, cầm đi cho ấm tay."


Ngôn Bạch Xuyên nhận lấy ly cà phê, bàn tay lập tức cảm nhận được hơi ấm lan tỏa. Cậu ngẩng đầu lên, hỏi:


"Anh mua khi nào vậy?"


Giang Tinh Dự rút hai tay vào túi áo, thong thả bước đi cùng cậu:


"Lúc nãy, vừa ra ngoài thì thấy khu tự phục vụ có bán cà phê, thế là tiện tay mua một ly."


Ngôn Bạch Xuyên thổi nhẹ lên ly cà phê, cảm nhận hơi nóng:


"Ấm thật đấy. Nhưng sao anh không mua cho mình một ly?"


Giang Tinh Dự khựng lại một chút, sau đó thản nhiên nói:


"Quên mất."


"Giang Tinh Dự, anh ngốc quá, chuyện đó mà cũng quên được à?"


Ngôn Bạch Xuyên dùng vai huých nhẹ vào anh, giọng trách nhưng đầy thân mật:


"Sau này mua cho em thì cũng phải mua cho mình trước, biết chưa?"


Giang Tinh Dự nhướn mày, mỉm cười dịu dàng:


"Được rồi, nhớ rồi."


Rời khỏi khách sạn, chỉ mất vài phút là họ đến phòng huấn luyện mà Trần Tinh đã chuẩn bị sẵn. Phòng huấn luyện nằm ngay bên cạnh một quán net, bên trong mở sẵn hệ thống sưởi nên ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài.


Trong phòng liên tục có người ra vào, rõ ràng không chỉ có đội họ đến đây tập luyện mà còn có nhiều đội tuyển khác cũng chọn nơi này.


May mà mỗi phòng đều được thiết kế riêng biệt, cách âm tốt, không ai làm phiền ai.


"Mở máy lên thử xem máy tính và tốc độ mạng ở đây thế nào."


Lão Kỷ nói.


Trịnh Kinh liếc nhìn quanh, rồi bảo:


"Địa điểm thi đấu lần này ở đây, theo lý thuyết thì ban tổ chức Hàn Quốc sẽ phải sắp xếp nơi luyện tập cho từng khu vực thi đấu."


Nói đoạn, Trịnh Kinh cười khẩy:



Lão Kỷ cũng không xa lạ gì với những chuyện thế này. Anh ấy từng nghe kể nhiều giai thoại về các đội tuyển gặp khó khăn khi thi đấu ở nước ngoài, có đội còn phải ra quán net thuê máy để tập luyện vì điều kiện tồi tệ ở chỗ được sắp xếp.


Trịnh Kinh lắc đầu ngao ngán:


"Thật sự keo kiệt đến thế sao? Rõ ràng là cố tình không muốn cho đội tuyển khác có cơ hội tập luyện tử tế. May mà ông chủ chúng ta chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi, không thì cũng đến khổ."


Trịnh Kinh bây giờ nói gì cũng không rời hai chữ "ông chủ", hiển nhiên là cực kỳ hài lòng với sự chu đáo của Trần Tinh.


Ngôn Bạch Xuyên mở một chiếc máy, đăng nhập vào game thử tốc độ mạng, rồi gật đầu hài lòng:


"Máy rất mượt, mạng nhanh, xem ra ông chủ cũng tốn không ít công sức đâu."


Cậu quay sang Giang Tinh Dự, nháy mắt và hạ giọng:


"Chút nữa nhớ khen cậu ấy vài câu đấy."


"Sao không phải em khen?"


Giang Tinh Dự liếc cậu một cái.


"Vì anh là anh họ của cậu ấy mà, cảm giác lời khen từ anh chắc sẽ có sức nặng hơn."


"Được thôi, vậy anh khen cậu ấy, còn em thì khen anh nhé?"


Ngôn Bạch Xuyên đang đăng nhập vào tài khoản, vừa nhập xong mật khẩu liền ngẩng đầu hỏi Giang Tinh Dự:


"Anh muốn em khen gì?"


"Anh đẹp trai ngời ngời, tài hoa xuất chúng, phong độ ngút trời, khí chất hơn người?"


Ngôn Bạch Xuyên thao thao bất tuyệt, sau khi khen xong liền hỏi:


"Đủ chưa?"


Giang Tinh Dự nhíu mày, nghiêm giọng:


"Nghiêm túc chút đi."


Ngôn Bạch Xuyên buột miệng:


"Anh dai sức lắm!"


Giang Tinh Dự: "???"


"Ý em là thể lực tốt, đánh game bền bỉ, không dễ mệt."


Ngôn Bạch Xuyên chớp mắt vô tội, cố gắng chữa cháy.


Nhưng nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Tinh Dự, cậu có cảm giác mình càng giải thích lại càng kỳ lạ hơn.


Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Truyện Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã Story Chương 83
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...