Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã
Chương 85
[Hahaha, lời lẽ đáp trả của tóc hồng đúng là vẫn như trước, không hề thụt lùi chút nào.]
[Với cái tính nóng nảy của thằng ngu này mà chưa động tay động chân với ai, đúng là nhịn giỏi ghê.]
[Đội PFL à? Không phải cái đội chuyên kiếm chuyện đó sao? TAC vừa xuất ngoại đã đụng phải đám cặn bã này, xui xẻo thật, rút rút rút thôi.]
[Mấy thằng ngu đội PFL này còn không chịu động não trước khi đăng bài. Bảo là nhóc Thần đánh người á? Ai tin được chuyện đó chứ? Quá vô lý, đúng là thiếu ăn chửi mà.]
[Cái đội đó chẳng có đứa nào tử tế, giờ TAC đang thi đấu ở nước ngoài, chắc chắn tóc hồng phải nhịn rồi. Nghĩ mà tức, sao loại đội như vậy cũng được thi đấu cơ chứ?]
[Hồi nãy có người ở hiện trường kể lại, là đội Nhật cố tình kiếm chuyện trước, còn định trêu chọc chị Hạ của chúng ta. Nhóc Thần ra mặt bảo vệ chị Hạ mới xảy ra chuyện.]
[Còn không soi gương thử xem, chị Hạ của chúng ta là hạng họ có thể trêu à?]
Ngôn Bạch Xuyên biết chắc đám bên đội PFL không chịu nổi kiểu bị chế giễu này, đảm bảo đang ngấm ngầm ôm một bụng tức mà không có chỗ xả, thế nên mới mò lên mạng kiếm chuyện.
Không ngờ cư dân mạng trong nước chiến mạnh đến vậy, đã khuya lắm rồi mà vẫn rượt theo bài viết của PFL chửi gần cả nghìn bình luận, giờ thì đội PFL đúng là thành cái bia ngắm cho mọi người rồi.
"Đúng là ngu mà không chịu tin, tự chuốc nhục vào thân, nửa đêm rảnh rỗi kiếm chuyện ăn chửi."
Trịnh Kinh lướt hết Weibo, trong lòng sảng khoái không tả nổi, cục tức vừa nãy cũng vì thế mà tiêu tan sạch.
Giang Tinh Dự cúi mắt nhìn điện thoại của Ngôn Bạch Xuyên, cậu giơ cao điện thoại lên cho anh xem:
"Chiêu kiếm chuyện của bọn họ thấp kém thế này sao?"
Giang Tinh Dự xem xong, trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Có lẽ không chỉ vậy."
Không biết có phải là lời tiên tri ứng nghiệm không, mà hơn 3 giờ sáng, khi Ngôn Bạch Xuyên đang nằm trên giường khách sạn lướt Weibo, đội PFL chắc hẳn đang nghẹn một bụng tức, không chịu nổi nữa, lại tiếp tục đăng thêm một bài viết mới.
Lần này bài đăng còn thú vị hơn, AD Explosion của đội Nhật trực tiếp đăng ảnh cánh tay bị thương cùng một đoạn video.
Trong ảnh, cánh tay hắn bầm tím một mảng lớn, trông khá ghê rợn. Ngôn Bạch Xuyên thấy buồn cười, liền lưu ảnh rồi tiện tay gửi vào nhóm chat.
Còn chưa kịp nói gì thì tin nhắn trong nhóm đã nhảy liên tục. Xem ra Bách Mộc Thần thật sự cuống lên, vội vàng nhảy ra giải thích.
[Bách Mộc Thần]: Không phải em làm thật mà.
[Bách Mộc Thần]: Hơn nữa, lực em hất tay hắn, em biết rõ, không thể nào để lại vết thương như vậy. Em nhớ rất rõ là em không hề túm vào chỗ đó.
[Bách Mộc Thần]: (Nứt toác.jpg)(Nứt toác.jpg)
[Hạ Hạ]: Chị cũng có thể làm chứng. Lúc đó chị ở hiện trường nhìn rất rõ, làm gì có nặng đến mức này!
Ngôn Bạch Xuyên lập tức bật cười:
[Ác Bá Màu Hồng]: Không phải trách cậu, là muốn cậu nhìn thử xem vết thương của hắn có giống như vẽ không.
Lục Viễn nhìn thấy tin nhắn này, cố ý phóng to bức ảnh xem kỹ, rồi bình luận:
[Tiểu Lục Thiên Tú]: Đệch, bọn ngu này vẽ y như thật, không sợ chết à? Định dùng cái này để vu khống chúng ta sao?
Ngôn Bạch Xuyên khẳng định:
[Ác Bá Màu Hồng]: Chắc chắn bọn chúng đã điều tra trước và biết chỗ đó không có camera nên mới dám làm trò này.
Trịnh Kinh vừa xem xong bài đăng của đội PFL, hiểu rõ tình hình, lập tức kêu lên:
[Quản lý Trịnh]: Tiêu rồi tiêu rồi!! Chỗ đó thật sự không có camera. Nếu chuyện này mà làm lớn lên, chúng ta biết tìm ai để giải thích đây?
[Quản lý Trịnh]: Mẹ kiếp, đám ngu này đúng là cố tình hãm hại chúng ta.
Ngôn Bạch Xuyên suýt quên mất chuyện này. Cậu trở mình trên giường, gót chân khẽ chạm vào Giang Tinh Dự bên cạnh:
"Anh thấy thế nào? Đám người này nghẹn một bụng tức, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu."
Giang Tinh Dự nắm lấy chân cậu, ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nói:
"Bên Phương Hoài chắc đã có chuẩn bị rồi. Đừng vội, cứ chờ xem PFL định diễn đến lúc nào."
Ngôn Bạch Xuyên nhìn chằm chằm vào anh, không chớp mắt:
"Nghe anh."
Nếu Giang Tinh Dự đã tin tưởng Phương Hoài như vậy, vậy có chuyện gì xảy ra thì tìm anh ta là đúng rồi. Có sự bảo đảm của anh ta, PFL cũng chẳng thể làm nên sóng gió gì.
Ngôn Bạch Xuyên vòng tay ôm lấy cổ Giang Tinh Dự, cảm giác bức bối đè nén bấy lâu trào dâng như muốn bùng nổ. Khi Giang Tinh Dự còn chưa kịp phản ứng, cậu đã cúi xuống, hôn mạnh vào môi anh.
Giang Tinh Dự sững người trong giây lát, rồi đưa tay ôm lấy eo cậu, hơi thở có phần dồn dập. Môi hai người quấn quýt, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại những âm thanh trầm thấp đầy khàn khàn.
Nụ hôn của Ngôn Bạch Xuyên mãnh liệt, như dã thú bị giam cầm quá lâu cuối cùng cũng giải thoát.
Ngón tay thon dài của Giang Tinh Dự đặt sau gáy cậu, ngón tay nhẹ nhàng siết lại. Ngôn Bạch Xuyên cảm nhận được đầu lưỡi đối phương thâm nhập vào, không chút do dự tách môi cậu ra, cơn tê dại nhanh chóng lan dọc sống lưng.
Hai người như hai đám mây va vào nhau giữa cơn bão, ngắn ngủi nhưng mãnh liệt.
Trải qua một trận cuồng nhiệt, Ngôn Bạch Xuyên bị Giang Tinh Dự áp xuống giường. Một tay Giang Tinh Dự chống xuống bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cậu chăm chú. Đôi mắt anh còn ửng đỏ, ánh nước long lanh nơi khóe mắt khiến tim anh khẽ rung động. Không kìm được, Giang Tinh Dự cúi xuống, khẽ hôn lên mi mắt cậu.
Ngôn Bạch Xuyên nằm dưới thân anh, cánh tay siết chặt lấy eo anh. Eo Giang Tinh Dự săn chắc, mạnh mẽ đầy sức hút.
Hai người đối diện nhau một lúc, Ngôn Bạch Xuyên thẳng thắn nói:
"Có phải anh nhịn lâu quá rồi không? Có cần em giúp không?"
Giọng Giang Tinh Dự khàn khàn, ánh mắt vẫn còn vương lại chút d*c v*ng, ngón tay anh v**t v* nhẹ nhàng trên d** tai cậu:
"Đợi đánh xong giải thế giới đã, nếu không mai không tập luyện nổi."
Khoảng thời gian này là giai đoạn quan trọng nhất của họ, chỉ còn mấy ngày nữa là giải thế giới chính thức bắt đầu. Chuyện riêng tư tạm thời phải gác lại, đợi khi thi đấu xong rồi tính tiếp.
Ngôn Bạch Xuyên cũng hiểu rõ rằng dạo này không thể làm gì quá đà, thế nên cậu xoay người đẩy Giang Tinh Dự nằm xuống giường, cúi đầu kéo khóa áo anh xuống:
"Để em giúp anh."
Giang Tinh Dự nhìn cậu, trong mắt ánh lên ý cười lấp lánh, không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Sau khi xong xuôi và dọn dẹp gọn gàng, Ngôn Bạch Xuyên nằm bệt trên giường, mệt mỏi rã rời, toàn thân mềm nhũn. Dạo này cường độ tập luyện quá cao khiến cậu không được nghỉ ngơi tử tế, ngày nào cũng căng thẳng.
...
Hôm sau, mọi người ngủ thẳng đến gần trưa mới dậy, rồi kéo nhau xuống khu vực buffet của khách sạn để ăn trưa. Ngôn Bạch Xuyên đang định lấy khay thức ăn thì bất ngờ chạm mặt Bách Mộc Thần.
Hai quầng thâm dưới mắt Bách Mộc Thần rõ ràng như gấu trúc quốc bảo, nhìn là biết tối qua mất ngủ. Ngôn Bạch Xuyên hít sâu một hơi, cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng:
"Cậu thức trắng đêm à?"
Bách Mộc Thần ủ rũ gật đầu, vẻ mặt đầy ủ dột:
"Sư phụ, có phải em làm liên lụy đến cả đội không?"
Ngôn Bạch Xuyên không biết phải an ủi thế nào, đành vỗ vai cậu ấy:
"Yên tâm, đã nói là chuyện này không phải lỗi của cậu mà. Đám bên đội Nhật kia là tự biên tự diễn thôi, không liên quan đến cậu."
Mắt Bách Mộc Thần đỏ hoe, suýt rơi nước mắt:
"Nhưng mấy đứa anti nói khó nghe lắm."
"Tốt nhất là cậu đừng xem nữa. Đám anti đó gặp ai cũng chửi thôi. Để lát nữa anh giúp cậu mắng lại. Tất cả mấy lời chúng nói coi như gió thoảng qua tai là được. Với lại, sau này cậu mà thi đấu xuất sắc, kiểu gì cũng sẽ có anti thôi. Làm quen dần đi."
Ngôn Bạch Xuyên từng nếm trải khả năng bẻ cong sự thật của bọn anti này. Chỉ cần tìm được cơ hội là chúng sẽ bới móc đủ chuyện, nhưng không phải ai cũng có sức chịu đựng tinh thần mạnh mẽ như cậu. Những người mềm lòng như Bách Mộc Thần chỉ có thể trưởng thành qua va vấp.
Lúc này, Lão Kỷ bước tới từ phía sau với vẻ mặt nghiêm nghị:
"Sắp thi đấu rồi, mấy thứ đó ít xem lại. Đừng để ảnh hưởng tâm lý."
Bách Mộc Thần rụt rè gật đầu, Ngôn Bạch Xuyên lại vỗ vai cậu ấy, an ủi thêm vài câu. Cuối cùng, vẻ mặt cậu ấy mới giãn ra, tâm trạng khá hơn đôi chút.
Lục Viễn thấy Bách Mộc Thần vẫn còn buồn bã, liền vòng tay ôm cổ cậu ấy kéo đi, vừa đi vừa khuyên nhủ:
"Đi nào, đi ăn với anh. Trong cái giới này, chỉ cần em có chút tiếng tăm thì kiểu gì cũng dính anti. Nếu chịu không nổi thì nhờ sư phụ em giúp mắng lại. Trên mạng này chưa ai dám đối đầu với sư phụ em đâu."
Cuối cùng, Bách Mộc Thần bật cười khẽ, tâm trạng cũng khá hơn chút:
"Ừm."
Sau bữa trưa, Ngôn Bạch Xuyên rảnh rỗi mở Weibo, định giúp Bách Mộc Thần xả giận. Vừa vào đã thấy phần bình luận ở mục hot search đang dậy sóng.
[Đội TAC ra nước ngoài làm mất mặt quốc gia đấy à? Còn chưa thi đấu đã muốn bị cấm thi rồi sao?]
[Cái thằng dự bị kia vô dụng hết chỗ nói, toàn gây rắc rối cho đội, chán không thể tả. Đừng ra nước ngoài làm trò hề nữa.]
[Tên dự bị phế vật này ra tay độc ác quá, đánh đến bầm tím cả cánh tay người ta. Là sợ không thắng nổi nên phá tay đối thủ trước hả?]
[Người ta nói gì các người cũng tin à? Không biết còn tưởng các người là gián điệp cài vào đội khác đấy. Bài đăng của cái đội đó mà các người cũng tin được, mù quáng thật.]
[Má nó, một tấm ảnh thôi mà đã vội bênh đội Nhật? Sao không nhận luôn làm con nhà họ đi?]
[Tôi tin nhóc Thần sẽ không làm chuyện như vậy. Các người còn muốn bôi nhọ đến bao giờ nữa? Đừng cố tình gây chuyện nữa có được không?]
Ngôn Bạch Xuyên nhìn màn cãi vã không ngớt, bèn đăng một dòng bình luận bằng tài khoản chính:
Vẽ giống thật đấy.
Chỉ một câu ngắn ngủi lại như ném đá vào mặt hồ tĩnh lặng, gây nên sóng lớn. Các fan đang chiến đấu kịch liệt với đám anti chợt bừng sáng tinh thần, như thể nhìn thấy hy vọng lóe lên giữa màn đêm. Không ngờ Ngôn Bạch Xuyên cũng đang theo dõi sự việc và còn đích thân bình luận!
Vẽ giống thật.
Chỉ một câu ấy đủ để khẳng định rằng PFL đang tự biên tự diễn. Không còn gì để bàn cãi.
Từ lúc Ngôn Bạch Xuyên lên tiếng, các fan chẳng còn do dự. Đương nhiên, họ đứng về phía cậu tuyệt đối!
[Ngay cả đội trưởng cũng lên tiếng, chuyện này chắc chắn là giả! Sau này cứ gặp mấy thằng anti, coi như fan của PFL xử lý, xem bọn chúng còn dám bô bô nữa không.]
Cộng đồng fan trong nước lập tức tập hợp, đồng loạt tấn công fan của PFL. Với lực chiến mạnh mẽ, các fan TAC nhanh chóng áp đảo đối thủ. PFL vốn đã mang tiếng xấu nhiều năm, lượng fan chẳng thể nào bằng TAC, tất nhiên không chịu nổi đòn phản công này.
Chưa đầy 1 giờ đồng hồ, phần bình luận dưới bài đăng của PFL đã tràn ngập tiếng Trung. Một số người thậm chí "vượt tường lửa" để đối đầu trực tiếp với fan nước ngoài, quyết không nhường bước. PFL nhanh chóng trở thành tâm điểm chỉ trích.
"Tự làm thì tự chịu!"
Ban đầu, PFL chỉ muốn mượn chuyện này để dằn mặt TAC, buộc họ phải xin lỗi và hạ mình. Nhưng họ không ngờ rằng, TAC chẳng những không hề e ngại mà vụ việc còn trở nên ngày càng nổi tiếng, thu hút sự chú ý của đông đảo khán giả.
...
Trong phòng huấn luyện của PFL, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Đội trưởng nghiêm mặt, ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm thủng kẻ trước mặt, nhìn chằm chằm vào xạ thủ Explosion. Ý tứ trên gương mặt anh ta rất rõ ràng:
"Cậu tự gây chuyện đấy à?"
Explosion bị ánh mắt ấy làm cho toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích:
"Em có điều tra rồi! Đội này chỉ là một đội nhỏ ở khu vực Trung Quốc thôi, trước giờ chưa từng tham gia giải quốc tế!"
Một đồng đội khác nhanh chóng phụ họa:
"Đúng vậy! Trung Quốc mấy năm nay tụt dốc thảm hại. Một đội nhỏ như thế mà cũng có thể vô địch giải mùa hè của họ. Đánh bại họ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."
Sắc mặt đội trưởng vẫn không thay đổi, anh ta lạnh giọng phản bác:
"Reborn – Giang Tinh Dự mà các cậu cũng không biết sao? Cựu vô địch thế giới, huyền thoại đi rừng. Các cậu không biết, hay cố tình quên?"
Cái tên Giang Tinh Dự là một huyền thoại mà bất kỳ đội tuyển nào cũng phải kính nể. Không ai trong giới Esports không biết đến anh — nhà vô địch thế giới, nỗi ám ảnh kinh hoàng của mọi tướng máu giấy.
Explosion ngẩn người, ngập ngừng nói:
"Nhưng... không phải Giang Tinh Dự đã tuyên bố giải nghệ rồi sao?"
Quả thực, sau khi giành chức vô địch thế giới, Giang Tinh Dự (Reborn) đã tuyên bố giải nghệ ngay trong lễ trao cúp. Đây là sự thật không ai nghi ngờ.
Đội trưởng PFL tức giận đến mức nghiến răng ken két, ánh mắt đầy bất lực lẫn giận dữ:
"Anh ta giải nghệ, nhưng giờ thì sao? Anh ta đã quay lại rồi!"
Đúng vậy...
Người từng làm cả giới Esports khiếp sợ, huyền thoại khiến đối thủ nghe tên đã phải run rẩy, giờ đây đã trở lại.
Sau Khi Tìm Nhầm Anh Trai Hoang Dã