Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 97: Ngoại truyện 5

88@-

Editor: Bông Thảo + Beta: Mia



Ba năm sau, lễ Thất Tịch Lệ Bắc Đình dẫn Thư Lan tới Anh nghỉ phép, đúng lúc bên này có một buổi triển lãm đấu giá trang sức, vì vậy bọn họ quyết định ở lại thêm vài ngày.


Hai chị em không gặp được ba mẹ như giao hẹn ban đầu, ở nhà ầm ĩ đến mức Thư Chí Minh đau cả đầu.


Điềm Điềm và Đường Đường vừa qua sinh nhật ba tuổi không lâu nhưng sức tàn phá đã vô cùng lớn, hơn nữa hai đứa nhỏ còn rất biết phối hợp và yểm trợ cho nhau, quả thật muốn đấu với bọn nhỏ phải tốn không ít công sức.


Sau khi hai chị em vừa ra đời không lâu, Thư Chí Minh đã dời đến trang viên sống, thật sự là hai đứa nhóc con, có chị Nguyệt trông nom cũng không thể yên tâm, vẫn phải có người thân mới được.


Ông nội bà nội đã lớn tuổi, không thể để cho hai người trông trẻ được, Lệ Kiện lại càng không thể, Lệ Bắc Đình còn phải chăm sóc Thư Lan, không thể phân thân, đành phải giao cho Thư Chí Minh.


Cho nên hai chị em rất thân thiết với Thư Chí Minh, mỗi lần phạm lỗi đều đi tìm ông ngoại, xin ông ngoại cứu mạng.


Nhất là Điềm Điềm, đứa nhỏ này là nghịch ngợm nhất, so ra, Đường Đường còn tương đối còn ngoan ngoãn, chỉ có điều Đường Đường rất nghe lời chị, mỗi lần Điềm Điềm bảo con bé làm gì con bé đều đi ngay, bị lộ thì chạy đi tố cáo với Điềm Điềm, sau đó hai người cùng nhau tìm ông ngoại bảo vệ.


Đôi khi Thư Lan cũng hết cách với bọn chúng, từ khi hai đứa nhỏ biết đi, cô luôn lo lắng đồ dùng trong nhà sẽ gặp họa.


Lúc đầu cứ nghĩ con gái ngoan ngoãn, bây giờ xem ra, đều nghịch ngợm phá phách như nhau.


Nhưng không thể không nói, từ khi có hai đứa nhỏ, tiếng cười nói trong nhà cũng nhiều hơn, trang viên cũng sôi nổi hơn rất nhiều.


“Ông ngoại ông ngoại, sao mẹ còn chưa về vậy ạ.” Thư Chí Minh đang xem ti vi, Điềm Điềm leo lên ghế sa lon, ngồi lên đùi ông.


“Ba mẹ có việc phải làm, sẽ về trễ mấy ngày.”


“Oa, ba nói dối, ba nói hôm nay sẽ về.” Đường Đường cũng chạy tới, tay còn đang cầm một trái vải, thậm chí bàn tay nhỏ bé cũng không cầm hết trái vải.


“Đúng vậy, ba gạt người.” Điềm Điềm cũng vểnh cái miệng nhỏ nhắn: “Ba còn hứa sẽ mang kẹo về cho con ăn.”


“Tại sao chị lại ăn em?” Đường Đường hoảng hốt, bởi vì mọi người cũng gọi con bé là Đường Đường, cho nên nghe được từ này cũng rất nhạy cảm.



“Chị nói kẹo que, không phải Đường Đường, Đường Đường ngốc, lại đây, chị bóc vải cho em.” Điềm Điềm đưa tay ra.


Lúc mới sinh Đường Đường nặng hơn Điềm Điềm, nhưng sau đó dù ăn uống giống nhau, Điềm Điềm vẫn lớn hơn Đường Đường không ít, cũng cao hơn Đường Đường một chút, rất ra dáng chị gái.


Đường Đường đưa vải cho chị, còn tươi cười nói cảm ơn: “Cảm ơn chị.”


Ai ngờ sau khi Điềm Điềm bóc vải xong, tự mình cắn một miếng trước rồi mới đưa cho Đường Đường.


Đường Đường nhìn trái vải bị mất một miếng, vẻ mặt có chút không vui: “Chị cũng gạt người, nói bóc vải cho em còn ăn một miếng.”


“Chị bóc cho em cũng phải nhận thù lao chứ, không phải còn một nửa đó sao.” Điềm Điềm nghiêm mặt, dáng vẻ đó, giống hệt Thư Lan khi còn bé.


Thư Chí Minh cười cười, cũng bế Đường Đường lên, đặt hai chị em ngồi đối diện nhau.


“Ông ngoại bóc vải cho tụi con, mẹ các con cũng thích vải nhất.”


Thư Chí Minh lột một trái, tách ra làm hai nửa, mỗi người một nửa: “Nhưng không thể ăn quá nhiều, sẽ bị nóng, chờ một hồi môi sẽ sưng lên.”


Hai đứa đều còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều vải.


Đường Đường cắn một cái, nước văng lên quần Thư Chí Minh, bé đưa tay đi lau, kết quả càng lau càng nhiều.


” Đường Đường, phải dùng khăn giấy lau, em thật ngốc.” Điềm Điềm lại ghét bỏ đưa khăn giấy qua.


“Điềm Điềm, không được nói em gái ngốc.” Thư Chí Minh nhận khăn giấy lau sạch: “Đường Đường không hề ngốc, cả hai đứa đều khôn vặt.”


“Ha ha, con rất thông minh, chị cũng thông minh.” Đường Đường cười rộ lên, Đường Đường rất điềm đạm, cũng rất che chở chị.


Điềm Điềm lau miệng cho em gái: ” Đường đường ngốc cũng không sao, chị bảo vệ em.”


“Cảm ơn chị.”


Thư Chí Minh không khỏi bật cười, hai đứa nhỏ này tụ lại một chỗ, tuy Điềm Điềm  thường hay sai bảo Đường Đường hơn, nhưng vẫn biết bảo vệ em gái, còn Đường Đường thì tương đối thành thực hơn.



Nhưng sợ ăn nhiều ăn ngọt không tốt cho răng, cho nên phải kiểm soát nghiêm ngặt, ăn bánh ngọt xong còn phải đi đánh răng, hai người xếp hàng ngay ngắn đứng trước chậu rửa mặt đã được chuẩn bị sẵn, cầm bàn chải nhỏ đánh răng, không cần người khác giúp đỡ.


Thư Lan nói phải dạy cho hai đứa tình độc lập từ nhỏ, cho dù là con gái cũng không thể cưng chiều.


Mọi người đều tán thành quan điểm này, gia đình có tài nguyên tốt như vậy, nhất định phải dạy ra cô gái xuất sắc, có tri thức hiểu lễ nghĩa, độc lập tự chủ, tương lai có thể tạo ra thành tựu ở bất kỳ phương diện nào.


Đang đánh răng, đúng lúc Thư Lan gọi video tới: “Nào nào, Điềm Điềm Đường Đường, có nhớ mẹ hay không.”


“Nhớ, mẹ hôn hôn.” Lúc này Điềm Điềm đã quên mất những lời oán trách vừa rồi, tiến lên muốn hôn cô.


Thư Chí Minh đưa máy tính bảng ra xa một chút: “Màn hình rất bẩn, không thể hôn, ngồi ở đây nhìn được rồi.”


Thư Chí Minh đặt đặt máy tính bảng lên bàn trà, hai đứa bé ngồi ngồi trên ghế nhỏ.


“Mẹ, ba gạt Đường Đường, ba nói hôm nay sẽ về nhà.” Đường đường tố cáo.


“Ha ha, ba gạt người, đáng đánh, chờ trở về, Đường Đường đánh ba có được không?” Thư Lan nhìn thấy hai đứa nhỏ liền không nhịn được nở nụ cười, khóe miệng không kiềm chế được.


“Không được, không đánh lại.” Đường Đường lắc đầu, ba rất cao, bé chỉ mới đến bắp đùi ba mà thôi.


“Không đánh lại thì bảo chị giúp con, đến lúc đó mẹ giúp các con giữ ba lại có được không?”


“Được, nếu ba không mang kẹo que về, con sẽ đánh ba.” Điềm Điềm tỏ ý nếu như có kẹo, vẫn có thể tha thứ cho ba một chút.


Đúng lúc Lệ Bắc Đình nghe được mấy lời này, dở khóc dở cười: “Điềm Điềm, thật uổng công ba thương con, ở trong lòng con, ba còn không bằng kẹo que sao?”


“Con nhóc tham ăn, cẩn thận ăn nhiều kẹo sẽ rụng răng đó.” Đáng lẽ lúc mới đặt tên nên gọi con bé là Đường Đường mới đúng.


“Sẽ không đâu.” Điềm Điềm che cái miệng nhỏ nhắn.


Đường Đường ở một bên cười to, Điềm Điềm nhìn bé một cái, bé cũng bụm miệng.


“Đường Đường, có nhớ ba không.”



“Nhớ, khi nào ba về, nhớ mang váy đẹp về cho con đấy.” So với Điềm Điềm thích kẹo, Đường Đường thích mặc váy công chúa xinh đẹp hơn.


“Được, lát nữa ba đi mua ngay.”


Lệ Bắc Đình nghe thấy giọng nói mềm mại của con gái, chỉ hận không thể móc tim móc phổi cho hai bé, có cái gì không đồng ý đâu.


Trò chuyện cùng hai người một hồi, Thư Chí Minh phải dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, liền cúp điện thoại.


Lệ Bắc Đình để điện thoại di động xuống: “Ba vất vả rồi.”


Mấy năm này, căn bản hai người không có thời gian riêng tư, cho nên thất tịch năm nay liền rút ra chút thời gian rảnh, đứa trẻ thì phải làm phiền Thư Chí Minh.


“Em cảm thấy gần đây sắc mặt ba có vẻ khá hơn nhiều, lần trước thật là hù chết em.”


Khi hai đứa nhỏ khoảng một tuổi, Thư Chí Minh bị chẩn đoán có khối u trên người, lúc ấy Thư Lan sợ đến mức không nói nên lời, may mà không sao, sau khi phẫu thuật khôi phục cũng không tồi.


Đoạn thời gian đó Thư Lan bận đến quay cuồng, vừa phải chăm sóc Thư Chí Minh, vừa đúng lúc hai đứa bé bước vào giai đoạn dính người, lúc nào cũng tìm mẹ, không thể phân thân.


Cô rất sợ, sợ Thư Chí Minh sẽ qua đời sớm như kiếp trước,kiếp này hôn nhân của cô và Lệ Bắc Đình vô cùng mỹ mãn, còn có hai đứa con gái đáng yêu, tất cả đều tốt đẹp như vậy, nếu như ba qua đời, khó tránh khỏi xuất hiện vết nứt giữa sự tốt đẹp đó.


“Đều qua rồi, lần trước ba tái khám, không phải bác sĩ đã nói hồi phục rất tốt, không có dấu hiệu tái phát.” Lệ Bắc Đình vỗ vai cô.


“Đúng vậy, có thể là do có hai niềm vui nhỏ bên cạnh.”


“Hai đứa nhóc thích gây chuyện này, sẽ phạm lỗi, nhưng cũng nhận lỗi rất nhanh, biết sai không sửa, lần sau vẫn tái phạm.” Lúc nghe lời thì rất nghe lời, lúc không nghe lời thì quả thật rất ầm ĩ.


“Không phải đúng ý anh sao, nói muốn con gái, bây giờ lại ghét bỏ à.” Thư Lan cười cười, trẻ con mà, vốn dĩ chính như vậy, đâu phải là búp bê, sao có thể lúc nào cũng nghe lời.


“Phải phải, anh nào dám ghét bỏ, mau thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó đến triển lãm trang sức.” Lệ Bắc Đình chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, thực thì trong lòng rất thích.


Kỷ Niên rất xúc động về chuyện này, Lệ Bắc Đình luôn miệng nhắc tới hai con gái nhỏ nhà mình, người khác đều đắc ý vì sinh được con trai, còn anh sinh hai đứa con gái nhưng còn đắc ý hơn người sinh được con trai, chỉ sợ người ngoài không biết nhà họ Lệ có hai cô công chúa nhỏ.


Có điều cũng đúng, sinh ra ở nhà họ Lệ cũng giống như sinh ra ở La Mã, cả đời không sầu không lo.



Hai người yêu đương suốt bốn năm, đứa nhỏ của cô và Lệ Bắc Đình cũng ba tuổi rồi, cuối cùng bọn họ cũng thuyết phục được nhà họ Chu cho phép họ kết hôn.


Đúng như kiếp trước, kiếp này Chu Tự Bạch và A La cũng rất khó khăn, nhưng A La càng kiên định hơn kiếp trước, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chia tay, Chu Tự Bạch cũng vậy, hai người kiên trì bên cạnh nhau, không ai bỏ cuộc.


Nhà họ Chu thấy Chu Tự Bạch cũng hơn ba mươi rồi, hơn nữa con Lệ Bắc Đình cũng lớn đến chừng này, Chu Tự Bạch vẫn cứ như vậy, không đồng ý cậu ta sẽ không kết hôn, không sinh con, kiện quyết con của cậu ta chỉ có thể từ chui ra từ bụng Đỗ La.


Nhà họ Chu không thể làm gì khác, cuối cùng đành phải chấp nhận.


Mẹ Đỗ vừa tức vừa đau lòng cho Đỗ La, những thứ như tình yêu, một khi dính vào sẽ rất khó để rút ra, chỉ có thể cố gắng chuẩn bị đồ cưới, hy vọng Đỗ La không bị ấm ức.


“Được, vậy mua cái nào giá vừa vừa thôi, mua thêm phần của anh nữa, dù sao tặng cho Đỗ La cũng như tặng cho Chu Tự Bạch.”


“Ha ha, Chu Tự Bạch nói anh hẹp hòi, anh ấy kết hôn anh cũng không tặng quà.”


Hai người tay trong tay đi ra ngoài.


“Đều như nhau, đưa cho vợ cậu ta không phải cũng là đưa cho cậu ta sao.”


“Chắc chắn A La rất vui, rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng rồi.” Thật hy vọng mọi sự kiên trì trên đời này đều sẽ có được một câu trả lời tốt đẹp.


“Muộn hai năm cũng tốt, không thể giành con gái với anh.” Chu Tự Bạch đã nói muốn kết thông gia rất nhiều lần, cái gì thông gia với không thông gia, con trai cậu ta còn không thấy bóng dáng đâu.


“Ha ha ha, gái hơn trai ba tuổi như ôm cục vàng, không muộn.”


“Mơ hay lắm, con gái xinh đẹp đáng yêu của anh, phải tìm một người yêu thương nó, đàn ông nhỏ tuổi sẽ không biết yêu thương.”


“Giống như anh vậy sao? Ông già.” Thư Lan chế giễu.


“Làm sao, anh chưa đủ thương em?” Lệ Bắc Đình cúi đầu cắn vành tai cô.


“Đau.” Thư Lan xoa lỗ tai, nói thì nói, cắn người ta làm gì.


Lệ Bắc Đình nhướng nhướng mày: “Biết anh thương em thì tốt.”


Thư Lan: “… Anh biết xấu hổ không vậy.”


Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh Truyện Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh Story Chương 97: Ngoại truyện 5
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...