Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 98: Ngoại truyện 6 (Hoàn toàn văn)
47@-
Editor: Bông Thảo + Beta: Mia
Thư Lan và Lệ Bắc Đình mua được một sợi dây chuyền hồng ngọc về nước, màu đỏ may mắn, vô cùng thích hợp làm quà cưới cho Đỗ La.
Đương nhiên cũng mang về không ít đồ cho hai đứa nhỏ, bây giờ đi ra khỏi nhà, hai người rất ít khi mua đồ cho mình, ngược lại vô cùng hứng thú mua đồ cho hai cô con gái nhỏ.
Thật sự là quần áo và đồ chơi trẻ con bây giờ quá đáng yêu, nhất là bé gái, tủ quần áo ở nhà có đủ các kiểu dáng, một ngày một món vẫn có thể mặc một năm không trùng lặp, khi còn bé Thư Lan cũng không có đãi ngộ như vậy.
Từng túi lớn túi nhỏ chất đầy phía sau xe được khiêng vào nhà, hai chị em vây quanh Thư Lan nhảy nhót, nụ cười rạng rỡ, một khắc cũng không rời.
Thư Lan mở va li lấy đồ cho hai người: “Đây là sô cô la, các con không được ăn nhiều, tối đa mỗi ngày chỉ có thể ăn một thanh, có nghe thấy không?”
“Đây là váy mẹ mua, có xinh không, có màu hồng, màu xanh da trời, màu xanh lá cây, mỗi người một món, thích không?”
“Thích, cảm ơn mẹ.” Đường Đường hôn Thư Lan một cái, Điềm Điềm cũng bắt chước.
Thư Lan mỗi tay ôm một đứa, vô cùng thỏa mãn.
Ăn cơm tối xong, hai chị em đã mấy ngày không được gặp hai người, cho nên buổi tối nán lại phòng bọn họ chơi, đến giờ đi ngủ cũng không chịu đi.
Không còn cách nào khác, đành để cho bọn nhỏ ngủ lại trong phòng.
Thư Lan và Lệ Bắc Đình ngủ hai bên, hai chị em nằm chính giữa, đắp chiếc chăn nhỏ.
Chỉ khi còn bé bọn họ mới ngủ như vậy, còn lại phần lớn thời gian các bé đều ngủ phòng mình, buổi tối có dì trông nom, ban ngày Thư Lan phải đi làm, buổi tối rất khó để dậy trông chừng các bé.
Đã lâu không ngủ như vậy, hai đứa nhỏ vô cùng phấn khích, cuối cùng vẫn là Thư Lan nghiêm mặt lại, mới làm cho hai người ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.
Cô cũng mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Lệ Bắc Đình đưa tay xoa đầu cô, cảm nhận hô hấp vững vàng từ ba người, cảm thấy đời này đã viên mãn.
*
Một tháng sau, hôn lễ của Đỗ La và Chu Tự Bạch, Thư Lan đã kết hôn, không thể làm phù dâu cho Đỗ La, nhưng vẫn phải đến dự.
Sáng sớm cô đã chạy đến nhà Đỗ La, lúc cô đến Đỗ La vẫn còn đang trang điểm.
“Lan Lan, cậu tới sớm vậy.” Mấy người bạn vẫn còn chưa tới.
“Đúng vậy, tới sớm một chút nhìn cô dâu, hôm nay A La rất đẹp, chúc mừng cậu!” Đều nói ngày kết hôn chính là ngày cô gái đẹp nhất, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do tâm trạng tốt đẹp nhất.
“Cám ơn.” Đỗ La đợi mấy năm mới đợi được ngày hôm nay, không cách nào che giấu sự vui vẻ.
“Đây là quà cưới cho cậu, hy vọng cậu thích.” Thư Lan lấy đồ ra: “Tớ nhìn thấy trong triển lãm đấu giá ở Anh, cảm thấy rất thích hợp với cậu.”
“Oa, thật đẹp, cái này bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều, cậu thích thì tốt.”
“Thích, rất thích, yêu cậu.” Đỗ La ôm Thư Lan một cái.
“Anh ấy biết cũng không dám nói gì.”
“Phải phải, nghe nói người nào đó bị vợ quản rất nghiêm, bản lĩnh cậu lớn.”
Hai năm qua, Thư Lan sắp quên mất dáng vẻ ban đầu của Chu Tự Bạch rồi, tình yêu thật sự có thể khiến cho con người thay đổi hoàn toàn.
Tiệc cưới được chia làm hai lần, buổi trưa và buổi tối, Thư Lan và Lệ Bắc Đình tham gia cả hai tiệc, hơn mười giờ tối ra khỏi khách sạn, đón gió, Thư Lan nói muốn ra bờ sông tản bộ một chút.
Hai người tay trong tay, tựa như trở về lúc còn “hẹn hò”.
“Hôm nay tâm trạng rất tốt, A La rất vui.”
“Rốt cuộc Chu Tự Bạch cũng cưới được vợ, cười càng vui vẻ hơn.”
“Chúng ta kết hôn năm năm rồi, cũng chưa từng tổ chức hôn lễ.” Hai người đã chụp hình cưới vù, nhưng vẫn chưa làm đám cưới.
“Chẳng phải là do người nào đó không muốn làm sao?” Lệ Bắc Đình mở miệng nói rất nhiều lần, nhưng cô không đồng ý, ngại phiền phức.
“Là em, hôm nay trông A La mệt quá, em không muốn mệt mỏi như vậy, đứa trẻ cũng có rồi, vợ chồng già rồi.”
“Không phải em tự xưng là tiểu tiên nữ sao? Mỗi ngày đều nói mình chỉ mới mười tám tuổi.” Lệ Bắc Đình cười.
Thư Lan kiêu ngạo hất cằm lên: “Em vốn chính là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ vĩnh viễn không già.”
“Phải phải, tiểu tiên nữ vĩnh viễn mười tám tuổi.”
“Chồng, chờ chúng ta kỷ niệm năm mươi năm thì làm đám cưới đi, nếu như đến lúc đó chúng ta còn ở bên nhau.”
“Nói nhảm, đừng nói mấy lời không may, năm mươi năm thì năm mươi năm, không phải chỉ còn bốn mươi lăm năm thôi sao, anh chờ được.”
“Đây là tự anh nói đó nha, vì mục tiêu đám cưới vàng của chúng ta, chúng ta cùng nhau cố gắng!”
“Được, rất mong đợi hôn lễ của chúng ta.” Lệ Bắc Đình nhìn cô đầy cưng chiều.
Dưới đèn đường, hai người càng lúc càng xa, đôi lúc hai chiếc bóng chồng lên nhau, xuyên qua bóng đen đó, tựa như có thể nhìn thấy bọn họ của bốn mươi lăm năm sau.
Vẫn như ngày trước, vẫn luôn sâu đậm như vậy.
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Editor: Bông Thảo + Beta: Mia
Thư Lan và Lệ Bắc Đình mua được một sợi dây chuyền hồng ngọc về nước, màu đỏ may mắn, vô cùng thích hợp làm quà cưới cho Đỗ La.
Đương nhiên cũng mang về không ít đồ cho hai đứa nhỏ, bây giờ đi ra khỏi nhà, hai người rất ít khi mua đồ cho mình, ngược lại vô cùng hứng thú mua đồ cho hai cô con gái nhỏ.
Thật sự là quần áo và đồ chơi trẻ con bây giờ quá đáng yêu, nhất là bé gái, tủ quần áo ở nhà có đủ các kiểu dáng, một ngày một món vẫn có thể mặc một năm không trùng lặp, khi còn bé Thư Lan cũng không có đãi ngộ như vậy.
Từng túi lớn túi nhỏ chất đầy phía sau xe được khiêng vào nhà, hai chị em vây quanh Thư Lan nhảy nhót, nụ cười rạng rỡ, một khắc cũng không rời.
Thư Lan mở va li lấy đồ cho hai người: “Đây là sô cô la, các con không được ăn nhiều, tối đa mỗi ngày chỉ có thể ăn một thanh, có nghe thấy không?”
“Đây là váy mẹ mua, có xinh không, có màu hồng, màu xanh da trời, màu xanh lá cây, mỗi người một món, thích không?”
“Thích, cảm ơn mẹ.” Đường Đường hôn Thư Lan một cái, Điềm Điềm cũng bắt chước.
Thư Lan mỗi tay ôm một đứa, vô cùng thỏa mãn.
Ăn cơm tối xong, hai chị em đã mấy ngày không được gặp hai người, cho nên buổi tối nán lại phòng bọn họ chơi, đến giờ đi ngủ cũng không chịu đi.
Không còn cách nào khác, đành để cho bọn nhỏ ngủ lại trong phòng.
Thư Lan và Lệ Bắc Đình ngủ hai bên, hai chị em nằm chính giữa, đắp chiếc chăn nhỏ.
Chỉ khi còn bé bọn họ mới ngủ như vậy, còn lại phần lớn thời gian các bé đều ngủ phòng mình, buổi tối có dì trông nom, ban ngày Thư Lan phải đi làm, buổi tối rất khó để dậy trông chừng các bé.
Đã lâu không ngủ như vậy, hai đứa nhỏ vô cùng phấn khích, cuối cùng vẫn là Thư Lan nghiêm mặt lại, mới làm cho hai người ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.
Cô cũng mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Lệ Bắc Đình đưa tay xoa đầu cô, cảm nhận hô hấp vững vàng từ ba người, cảm thấy đời này đã viên mãn.
*
Một tháng sau, hôn lễ của Đỗ La và Chu Tự Bạch, Thư Lan đã kết hôn, không thể làm phù dâu cho Đỗ La, nhưng vẫn phải đến dự.
Sáng sớm cô đã chạy đến nhà Đỗ La, lúc cô đến Đỗ La vẫn còn đang trang điểm.
“Lan Lan, cậu tới sớm vậy.” Mấy người bạn vẫn còn chưa tới.
“Đúng vậy, tới sớm một chút nhìn cô dâu, hôm nay A La rất đẹp, chúc mừng cậu!” Đều nói ngày kết hôn chính là ngày cô gái đẹp nhất, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do tâm trạng tốt đẹp nhất.
“Cám ơn.” Đỗ La đợi mấy năm mới đợi được ngày hôm nay, không cách nào che giấu sự vui vẻ.
“Đây là quà cưới cho cậu, hy vọng cậu thích.” Thư Lan lấy đồ ra: “Tớ nhìn thấy trong triển lãm đấu giá ở Anh, cảm thấy rất thích hợp với cậu.”
“Oa, thật đẹp, cái này bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều, cậu thích thì tốt.”
“Thích, rất thích, yêu cậu.” Đỗ La ôm Thư Lan một cái.
“Anh ấy biết cũng không dám nói gì.”
“Phải phải, nghe nói người nào đó bị vợ quản rất nghiêm, bản lĩnh cậu lớn.”
Hai năm qua, Thư Lan sắp quên mất dáng vẻ ban đầu của Chu Tự Bạch rồi, tình yêu thật sự có thể khiến cho con người thay đổi hoàn toàn.
Tiệc cưới được chia làm hai lần, buổi trưa và buổi tối, Thư Lan và Lệ Bắc Đình tham gia cả hai tiệc, hơn mười giờ tối ra khỏi khách sạn, đón gió, Thư Lan nói muốn ra bờ sông tản bộ một chút.
Hai người tay trong tay, tựa như trở về lúc còn “hẹn hò”.
“Hôm nay tâm trạng rất tốt, A La rất vui.”
“Rốt cuộc Chu Tự Bạch cũng cưới được vợ, cười càng vui vẻ hơn.”
“Chúng ta kết hôn năm năm rồi, cũng chưa từng tổ chức hôn lễ.” Hai người đã chụp hình cưới vù, nhưng vẫn chưa làm đám cưới.
“Chẳng phải là do người nào đó không muốn làm sao?” Lệ Bắc Đình mở miệng nói rất nhiều lần, nhưng cô không đồng ý, ngại phiền phức.
“Là em, hôm nay trông A La mệt quá, em không muốn mệt mỏi như vậy, đứa trẻ cũng có rồi, vợ chồng già rồi.”
“Không phải em tự xưng là tiểu tiên nữ sao? Mỗi ngày đều nói mình chỉ mới mười tám tuổi.” Lệ Bắc Đình cười.
Thư Lan kiêu ngạo hất cằm lên: “Em vốn chính là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ vĩnh viễn không già.”
“Phải phải, tiểu tiên nữ vĩnh viễn mười tám tuổi.”
“Chồng, chờ chúng ta kỷ niệm năm mươi năm thì làm đám cưới đi, nếu như đến lúc đó chúng ta còn ở bên nhau.”
“Nói nhảm, đừng nói mấy lời không may, năm mươi năm thì năm mươi năm, không phải chỉ còn bốn mươi lăm năm thôi sao, anh chờ được.”
“Đây là tự anh nói đó nha, vì mục tiêu đám cưới vàng của chúng ta, chúng ta cùng nhau cố gắng!”
“Được, rất mong đợi hôn lễ của chúng ta.” Lệ Bắc Đình nhìn cô đầy cưng chiều.
Dưới đèn đường, hai người càng lúc càng xa, đôi lúc hai chiếc bóng chồng lên nhau, xuyên qua bóng đen đó, tựa như có thể nhìn thấy bọn họ của bốn mươi lăm năm sau.
Vẫn như ngày trước, vẫn luôn sâu đậm như vậy.
—HOÀN CHÍNH VĂN—
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Story
Chương 98: Ngoại truyện 6 (Hoàn toàn văn)
10.0/10 từ 50 lượt.
