Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 95: Ngoại truyện 3
105@-
Editor: Hihi! + Beta: Mia
Khi ra khỏi bệnh viện, Thư Lan vẫn còn chút mơ hồ, bất ngờ mang thai, còn là song thai làm cho cô không kịp trở tay.
“Em cảm thấy bụng em nặng quá.” Bây giờ còn chưa lộ rõ, nhưng áp lực quá lớn, mang một đứa đã vất vả, giờ là hai đứa thật mệt.
“Đừng lo lắng, đừng tạo áp lực lớn cho bản thân.” Lệ Bắc Đình cũng hối hận, đáng lẽ ban đầu không nên vì h*m m**n nhất thời mà không sử dụng biện pháp phòng tránh.
“Ôi, lần đầu đã sinh đôi, thế nào cũng mệt chết em.” Thư Lan lắc đầu, sau đó vừa cười vừa nói” Nhưng nghĩ tới việc gia đình sắp có bốn người, em lại thấy vui.”
Mấy ngày qua, Thư Lan xem rất nhiều tài liệu và video về em bé, nhìn thấy con gái nhà người ta đáng yêu, cô cũng muốn sinh một cô con gái, mỗi ngày mặc đẹp cho bé, thiết kế đồ trang sức nhỏ cho bé.
Song thai, có thể có hai cô con gái không? Nhưng sinh đôi một trai một gái cũng tốt, đều là bảo bối của cô, cái nào cũng tốt.
“Lan Lan giỏi nhất, là công thần của nhà ta, giữ tâm trạng thoải mái, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Thư Lan áp lực lớn, Lệ Bắc Đình cũng vậy, sinh đôi mệt gấp đôi thai một, nhưng đã mang thai rồi, còn biết làm sao.
“Tạm ổn, tâm trạng của em rất tốt.”
Thư Lan đã chấp nhận việc mang thai, giờ có thêm một bé, cũng chỉ ngạc nhiên một chút.
Mang song thai, càng có lý do để nghỉ ở nhà.
Cũng may trước đây Lệ Bắc Đình đã chọn một nơi tốt, trang viên hết sức yên tĩnh, đặc biệt thích hợp cho việc dưỡng thai, sáng sớm và chiều tối Lệ Bắc Đình đưa cô đi dạo, hít thở không khí trong lành, thời tiết của Vân Thành đã mát mẻ, nhiệt độ khiến người ta thoải mái, không oi bức.
Có lẽ do mang song thai, bụng Thư Lan lộ sớm hơn đơn thai, lúc ba tháng đã có thể nhìn thấy bụng nhô lên, tạm thời Thư Lan không có gì khó chịu, chỉ thấy khá kỳ diệu.
Đến giờ, cô vẫn cảm thấy việc mang thai là một việc rất kỳ diệu. Ngoài việc tiếp tục uống các loại canh bổ.
Khi cô xuống lầu, chị Lâm nói lại hầm canh gà mái lâu năm, mấy ngày gần đây, Lệ Bắc Đình đã vơ vét không ít thứ tốt từ nông trại của Kiều Việt: gà vịt lâu năm, rau quả không phun thuốc trừ sâu, gia đình họ như đã hợp tác chiến lược với nông trại của Kiều Việt.
Bây giờ phần lớn rau quả trong nhà đều đến từ nông trại hoặc vận chuyển từ đường hàng không trong nước, Lệ Bắc Đình còn lo lắng hơn cô, nghe nói ăn nho có thể cho bé sinh ra mắt to, mỗi tuần đều vận chuyển nho tươi từ nơi sản xuất.
“Chị Lâm, hôm nay em có thể không uống không?” Ban đầu ăn còn thấy mới lạ, ăn nhiều rồi cũng ngán.
“Chị không dám nói, phải đợi ông chủ trở về, hay là phu nhân uống một ít, hầm cả ngày thịt đã mềm rồi.”
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Lệ Bắc Đình vừa hay trở về “Sao vậy? Đứng đây làm gì?”
“Hôm nay em không muốn uống canh, được không?” Thư Lan bước tới, kéo tay Lệ Bắc Đình nũng nịu.
“Hôm nay hầm canh gì?”
“Là gà mái lâu năm, hầm cả ngày rồi, phu nhân uống một chút để tốt cho sức khỏe.” Bình thường những con gà mái, vịt mái lâu năm rất khó tìm, người bình thường không bán chỉ để lại cho mình ăn.
“Gà lâu năm như vậy, Lan Lan nể mặt uống một chút nhé.”
“Không muốn uống.” Thư Lan bĩu môi.
“Chị Lâm, để tôi.” Lệ Bắc Đình đưa tay nhận lấy chén canh, để cho chị Lâm đi làm việc khác.
“Rất thơm, sao lại không muốn uống?” Lệ Bắc Đình kéo cô lại ngồi lên sô pha.
“Ăn ngán rồi.”
“Vậy chúng ta làm một giao dịch, em ăn một ngụm, anh cho em một vạn.”
“Thật sao?” Mắt Thư Lan sáng lên, bát này phải uống bao nhiêu ngụm đây.
“Anh lừa em khi nào.”
“Em uống.” Thư Lan nhận lấy chén canh “Anh chờ một lát không được nuốt lời.”
“Haha, không phải một bát canh uống ra một trăm ngụm chứ?”
Thư Lan nhíu mày, “Em sẽ cố gắng.”
Cuối cùng, một bát canh gà, dù không đến trăm ngụm nhưng cũng hơn bốn mươi ngụm.
“Tốt lắm, bốn mươi lăm vạn đã vào tài khoản.” Thư Lan lật úp bát không còn giọt nào.
“Thật giỏi.” Lệ Bắc Đình lau miệng cho cô, dùng điện thoại di động chuyển tiền cho cô “Uống thêm mấy lần nữa anh phá sản mất.”
“Hả, em thấy cách này rất hay, sau này mỗi lần uống canh cũng đều như vậy.” Uống một bát canh mà kiếm được tiền, trên đời này còn cách kiếm tiền nào đơn giản hơn sao?
“Em đang đùa anh à.” Lệ Bắc Đình chạm nhẹ vào mũi cô “Vậy sau này phải nhớ uống canh, đếm mỗi miếng rất phiền phức, như thế này đi, mỗi lần uống canh anh chuyển cho em 50 vạn, được không?”
“Phải uống hết không?”
“Không cần thiết, uống nửa chén cũng được, em thấy no thì không cần uống nữa.”
“Được.”
Thư Lan tính toán, mỗi tuần phải uống canh ít nhất hai lần, một tuần thu nhập một trăm vạn, chờ cô sinh bảo bảo sẽ thành một tiểu phú bà.
Ăn cơm xong, Thư Lan gọi cho Đỗ La kể chuyện này, khiến Đỗ La ngưỡng mộ.
“Chồng cậu thật tốt, tớ thật sự ghen tị.”
“Chúng tớ chưa được như cậu.” Hai người vẫn đang trong giai đoạn yêu đương, còn lâu mới kết hôn.
Thư Lan nghĩ đến chuyện kiếp trước của hai người, có chút buồn, không tiếp tục nói đến vấn đề này, chuyển sang nói đến bộ phim đang hot gần đây.
Nói chuyện chưa bao lâu, Lệ Bắc Đình nói buồn ngủ, giờ giấc sinh hoạt của hai người bây giờ ổn định như dây chuyền sản xuất, buổi tối muộn một chút cũng không được.
Hôm nay Thư Lan được lời lớn, cũng không cãi lại anh, nói tạm biệt với Đỗ La, để điện thoại di động xuống.
“Chồng ơi, em muốn uống nước.” Ly nước ở phía bên kia của Lệ Bắc Đình, anh cầm lên sờ thấy nguội rồi, liền rót thêm nước nóng cho cô.
“Sáng mai em muốn ăn gì?” Bây giờ Thư Lan thường ngủ đến chín giờ mới rời khỏi giường, Lệ Bắc Đình thì dậy sớm sẽ dặn đầu bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô.
“Em muốn ăn sủi cảo hấp và sủi cảo pha lê.” Thư Lan đưa ly cho anh.
“Được, ngủ đi.”
Hai người nằm lên giường, quay lưng về phía Lệ Bắc Đình, rúc vào ngực anh, sau lưng nóng bừng, hai chân hơi co lại, tạo một tư thế bảo vệ bụng.
“Anh đã đặt mỹ phẩm và đồ dưỡng da cho phụ nữ mang thai, chắc mai sẽ giao đến.” Lệ Bắc Đình nhắm mắt nhớ đến chuyện này.
“Thật sao?” Thư Lan đã lâu không trang điểm, mặt mộc suốt vì sợ mỹ phẩm ảnh hưởng đến em bé.
“Thật, sợ em không trang điểm lại buồn.”
“Tuyệt quá, mấy đồ trang điểm em cho A La, còn nhiều cái chưa mở, chờ em sinh bảo bảo xong cũng hết hạn.”
“Tùy em, nhưng chắc Chu Tự Bạch cũng mua cho cô ấy rồi.”
“Anh không hiểu đâu, đồ bạn thân tặng còn quý hơn đồ đàn ông mua nữa.”
“Được, anh không hiểu, ngày mai em bảo cô ấy đến chơi đi, ở lại đây ăn cơm, chơi với em.” Lệ Bắc Đình hằng ngày phải đi làm, sợ cô ở nhà một mình sẽ chán.
*
Buổi sáng Thư Lan nhắn tin cho Đỗ La mang bao tải đến đựng đồ tốt, Đỗ La tới rất nhanh, thật sự mang theo cái túi lớn.
“Cậu có nhất thiết phải vậy không, tớ còn không chuẩn bị túi cho cậu sao.”
“Ha ha ha, không phải cậu bảo tớ mang bao tải đến sao? Tớ còn dọn sạch cốp xe để đựng đồ tốt của cậu đấy.”
“Nhìn cái mặt cậu kìa.” Thư Lan dẫn cô ấy lên lầu, đồ đạc đều ở tầng ba, tầng hai chỉ có một ít đồ dùng thường ngày.
“Tớ còn một ít quần áo chưa khui, cậu lấy không, năm sau là lỗi mốt rồi.” Đó đều là đồ thu đông đặt từ trước, không ngờ lại mang thai, những trang phục này đều không mặc vừa nữa.
“Muốn muốn muốn, có bao nhiêu muốn lấy bấy nhiêu, con gái ta thật hiểu chuyện, biết cuộc sống tờ gần đây túng thiếu, giúp tớ tiết kiệm tiền.”
“Sao lại túng thiếu? Dì Thiểu cho cậu ít tiền tiêu vặt hả.” Thư Lan đẩy cửa tủ quần áo.
“Không phải, là mua quà cho Chu Tự Bạch, đồ rẻ thì không dám đưa, đồ đắt thì đau ví, yêu bạn trai giàu có cũng rất áp lực.”
“Khoảng cách giàu nghèo” giữa hai người quá lớn, khiến Đỗ La cảm nhận được mỗi nỗi lo trước kia của Thư Lan.
“Không mua đồ đắt thì tặng quà bằng tấm lòng, đàn ông cũng không đòi hỏi quà gì lớn, chỉ cần đặt chút tấm lòng là được, nếu cậu so giá trị quà tặng với Chu Tự Bạch thì cậu tán gia bại sản mất.”
“Cậu nói cũng phải, tớ phải suy nghĩ thật kỹ, mấy cái này chưa khui sao?” Trong tủ toàn treo đồ mới.
“Ừ còn nguyên tem mác, cậu thích lấy gì thì lấy, tớ cũng không mặc vừa.”
“Tớ thích hết.”
“Cậu chuyển nhiều như vậy được không.” Thư Lan ngồi xuống sô pha “Tự cậu lấy đi, tớ đứng lâu mệt quá rồi.”
“Cậu ngồi xuống đi, không cần lo, mà mang thai cảm giác như thế nào?” Đỗ La ngồi cạnh thư Lan “Có mệt không?”
“Chắc chắn là mệt rồi, nhưng cũng rất vui, nghĩ đến sắp có hai bảo bối cùng máu mủ với mình thì rất vui vẻ.”
“Tiếc là tớ và Chu Tự Bạch chưa kết hôn, không thì mình thành thông gia, nếu cậu sinh con trai tớ sinh con gái kém vài tuổi cũng không thành vấn đề.”
Sau lần chia tay với Chu Tự Bạch, Đỗ La thỉnh thoảng nói đến chuyện kết hôn, không như trước đây, chỉ nói chuyện yêu đương, chưa bao giờ nhắc đến kết hôn.
Có lẽ do chia tay rồi quay lại, suy nghĩ cũng nhiều hơn.
“Cậu mơ đẹp quá, tớ mới không cần sinh hai con trai, một trai một gái hoặc hai con gái, hai con trai nhức đầu lắm.”
Không nói sau này cưới vợ cho con, tính tình con trai cũng nóng hơn con gái.
“Hahaha, vậy thì trai gái sinh đôi.”
Đỗ La ngồi bắt đầu chọn đồ, cuối cùng mang đi mấy túi to.
Buổi trưa ăn cơm ở trang viên, có Đỗ La bầu bạn, Thư Lan ăn cơm ngon hơn ngày thường, con người vốn dĩ là động vật sống theo bầy đàn, có người ở cùng thấy dễ chịu hơn.
Năm giờ chiều Đỗ La mới rời đi, biết Lệ Bắc Đình sắp về, không làm phiền hai người họ thân mật.
Đỗ La vừa đi, chị Lâm mở các kiện hàng mới về hôm nay đem lên lầu, gần đây mỗi ngày đều có hàng gửi đến nhà, đủ các loại đồ, phần lớn là đồ chuẩn bị cho em bé sắp ra đời.
Lệ Bắc Đình quay về mang theo một ly trà sữa “Vị mới vừa ra gần đây, em nếm thử xem.”
Biết cô thèm, nhưng không thể ăn nhiều, bình thường đầu bếp nhà làm trà sữa nhưng Thư Lan thấy không ngon như bên ngoài, hôm nay Lệ Bắc Đình đi ngang tiệm trà sữa liền mua cho cô một ly, bản thân Lệ Bắc Đình thì không chịu được vị ngọt của trà sữa.
“Cảm ơn ông xã.” Có trà sữa để uống, Thư Lan rất vui, muốn đem trà sữa đi.
“Đợi một lát, chỉ được uống một nửa, chút nữa còn phải ăn cơm.” Lệ Bắc Đình kéo cô, không dặn sợ cô uống xong không ăn cơm được.
“Anh yên tâm, em không uống hết đâu, trà sữa phải uống lúc mới.”
Lệ Bắc Đình tin cô, lên lầu thay bộ quần áo, chờ một lát xuống lầu, chỉ thấy mỗi ly trà sữa rỗng.
….
“Thư Lan, vừa rồi em nói gì?” Lệ Bắc Đình liếc nhìn cô, làm mẹ rồi còn nói không giữ lời.
“Em có nói gì đâu, trà sữa uống ngon thật.” Thư Lan vỗ nhẹ chiếc bụng hơi nhô ra “Trà sữa con gái anh uống hết rồi, không phải em.”
“Em thật là…. còn đổ cho con chưa ra đời. Sau này con ra đời chắc bị em bắt đạt suốt.” Lệ Bắc Đình không dám nặng lời, chỉ vờ vỗ nhẹ vai cô.
“Con mà không gánh tội thay mẹ thì còn ý nghĩa gì chứ, chắc chắn bảo bối sẽ rất sẵn lòng gánh tội thay mẹ.”
“Lý sự thì nhiều, vậy còn ăn cơm không?” Một ly trà sữa lớn như vậy, ăn cơm sao nổi nữa.
Thư Lan lắc đầu “No rồi.”
“Lần sau mua trà sữa, anh đổ một nửa dọc đường, xem em còn không nghe lời không.”
“Anh làm vậy là lãng phí lương thực! Em nghiêm túc khiển trách anh!”
“Được, để không lãng phí lương thực, lần sau anh không mua nữa.”
Thư Lan: “…”
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Editor: Hihi! + Beta: Mia
Khi ra khỏi bệnh viện, Thư Lan vẫn còn chút mơ hồ, bất ngờ mang thai, còn là song thai làm cho cô không kịp trở tay.
“Em cảm thấy bụng em nặng quá.” Bây giờ còn chưa lộ rõ, nhưng áp lực quá lớn, mang một đứa đã vất vả, giờ là hai đứa thật mệt.
“Đừng lo lắng, đừng tạo áp lực lớn cho bản thân.” Lệ Bắc Đình cũng hối hận, đáng lẽ ban đầu không nên vì h*m m**n nhất thời mà không sử dụng biện pháp phòng tránh.
“Ôi, lần đầu đã sinh đôi, thế nào cũng mệt chết em.” Thư Lan lắc đầu, sau đó vừa cười vừa nói” Nhưng nghĩ tới việc gia đình sắp có bốn người, em lại thấy vui.”
Mấy ngày qua, Thư Lan xem rất nhiều tài liệu và video về em bé, nhìn thấy con gái nhà người ta đáng yêu, cô cũng muốn sinh một cô con gái, mỗi ngày mặc đẹp cho bé, thiết kế đồ trang sức nhỏ cho bé.
Song thai, có thể có hai cô con gái không? Nhưng sinh đôi một trai một gái cũng tốt, đều là bảo bối của cô, cái nào cũng tốt.
“Lan Lan giỏi nhất, là công thần của nhà ta, giữ tâm trạng thoải mái, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Thư Lan áp lực lớn, Lệ Bắc Đình cũng vậy, sinh đôi mệt gấp đôi thai một, nhưng đã mang thai rồi, còn biết làm sao.
“Tạm ổn, tâm trạng của em rất tốt.”
Thư Lan đã chấp nhận việc mang thai, giờ có thêm một bé, cũng chỉ ngạc nhiên một chút.
Mang song thai, càng có lý do để nghỉ ở nhà.
Cũng may trước đây Lệ Bắc Đình đã chọn một nơi tốt, trang viên hết sức yên tĩnh, đặc biệt thích hợp cho việc dưỡng thai, sáng sớm và chiều tối Lệ Bắc Đình đưa cô đi dạo, hít thở không khí trong lành, thời tiết của Vân Thành đã mát mẻ, nhiệt độ khiến người ta thoải mái, không oi bức.
Có lẽ do mang song thai, bụng Thư Lan lộ sớm hơn đơn thai, lúc ba tháng đã có thể nhìn thấy bụng nhô lên, tạm thời Thư Lan không có gì khó chịu, chỉ thấy khá kỳ diệu.
Đến giờ, cô vẫn cảm thấy việc mang thai là một việc rất kỳ diệu. Ngoài việc tiếp tục uống các loại canh bổ.
Khi cô xuống lầu, chị Lâm nói lại hầm canh gà mái lâu năm, mấy ngày gần đây, Lệ Bắc Đình đã vơ vét không ít thứ tốt từ nông trại của Kiều Việt: gà vịt lâu năm, rau quả không phun thuốc trừ sâu, gia đình họ như đã hợp tác chiến lược với nông trại của Kiều Việt.
Bây giờ phần lớn rau quả trong nhà đều đến từ nông trại hoặc vận chuyển từ đường hàng không trong nước, Lệ Bắc Đình còn lo lắng hơn cô, nghe nói ăn nho có thể cho bé sinh ra mắt to, mỗi tuần đều vận chuyển nho tươi từ nơi sản xuất.
“Chị Lâm, hôm nay em có thể không uống không?” Ban đầu ăn còn thấy mới lạ, ăn nhiều rồi cũng ngán.
“Chị không dám nói, phải đợi ông chủ trở về, hay là phu nhân uống một ít, hầm cả ngày thịt đã mềm rồi.”
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Lệ Bắc Đình vừa hay trở về “Sao vậy? Đứng đây làm gì?”
“Hôm nay em không muốn uống canh, được không?” Thư Lan bước tới, kéo tay Lệ Bắc Đình nũng nịu.
“Hôm nay hầm canh gì?”
“Là gà mái lâu năm, hầm cả ngày rồi, phu nhân uống một chút để tốt cho sức khỏe.” Bình thường những con gà mái, vịt mái lâu năm rất khó tìm, người bình thường không bán chỉ để lại cho mình ăn.
“Gà lâu năm như vậy, Lan Lan nể mặt uống một chút nhé.”
“Không muốn uống.” Thư Lan bĩu môi.
“Chị Lâm, để tôi.” Lệ Bắc Đình đưa tay nhận lấy chén canh, để cho chị Lâm đi làm việc khác.
“Rất thơm, sao lại không muốn uống?” Lệ Bắc Đình kéo cô lại ngồi lên sô pha.
“Ăn ngán rồi.”
“Vậy chúng ta làm một giao dịch, em ăn một ngụm, anh cho em một vạn.”
“Thật sao?” Mắt Thư Lan sáng lên, bát này phải uống bao nhiêu ngụm đây.
“Anh lừa em khi nào.”
“Em uống.” Thư Lan nhận lấy chén canh “Anh chờ một lát không được nuốt lời.”
“Haha, không phải một bát canh uống ra một trăm ngụm chứ?”
Thư Lan nhíu mày, “Em sẽ cố gắng.”
Cuối cùng, một bát canh gà, dù không đến trăm ngụm nhưng cũng hơn bốn mươi ngụm.
“Tốt lắm, bốn mươi lăm vạn đã vào tài khoản.” Thư Lan lật úp bát không còn giọt nào.
“Thật giỏi.” Lệ Bắc Đình lau miệng cho cô, dùng điện thoại di động chuyển tiền cho cô “Uống thêm mấy lần nữa anh phá sản mất.”
“Hả, em thấy cách này rất hay, sau này mỗi lần uống canh cũng đều như vậy.” Uống một bát canh mà kiếm được tiền, trên đời này còn cách kiếm tiền nào đơn giản hơn sao?
“Em đang đùa anh à.” Lệ Bắc Đình chạm nhẹ vào mũi cô “Vậy sau này phải nhớ uống canh, đếm mỗi miếng rất phiền phức, như thế này đi, mỗi lần uống canh anh chuyển cho em 50 vạn, được không?”
“Phải uống hết không?”
“Không cần thiết, uống nửa chén cũng được, em thấy no thì không cần uống nữa.”
“Được.”
Thư Lan tính toán, mỗi tuần phải uống canh ít nhất hai lần, một tuần thu nhập một trăm vạn, chờ cô sinh bảo bảo sẽ thành một tiểu phú bà.
Ăn cơm xong, Thư Lan gọi cho Đỗ La kể chuyện này, khiến Đỗ La ngưỡng mộ.
“Chồng cậu thật tốt, tớ thật sự ghen tị.”
“Chúng tớ chưa được như cậu.” Hai người vẫn đang trong giai đoạn yêu đương, còn lâu mới kết hôn.
Thư Lan nghĩ đến chuyện kiếp trước của hai người, có chút buồn, không tiếp tục nói đến vấn đề này, chuyển sang nói đến bộ phim đang hot gần đây.
Nói chuyện chưa bao lâu, Lệ Bắc Đình nói buồn ngủ, giờ giấc sinh hoạt của hai người bây giờ ổn định như dây chuyền sản xuất, buổi tối muộn một chút cũng không được.
Hôm nay Thư Lan được lời lớn, cũng không cãi lại anh, nói tạm biệt với Đỗ La, để điện thoại di động xuống.
“Chồng ơi, em muốn uống nước.” Ly nước ở phía bên kia của Lệ Bắc Đình, anh cầm lên sờ thấy nguội rồi, liền rót thêm nước nóng cho cô.
“Sáng mai em muốn ăn gì?” Bây giờ Thư Lan thường ngủ đến chín giờ mới rời khỏi giường, Lệ Bắc Đình thì dậy sớm sẽ dặn đầu bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô.
“Em muốn ăn sủi cảo hấp và sủi cảo pha lê.” Thư Lan đưa ly cho anh.
“Được, ngủ đi.”
Hai người nằm lên giường, quay lưng về phía Lệ Bắc Đình, rúc vào ngực anh, sau lưng nóng bừng, hai chân hơi co lại, tạo một tư thế bảo vệ bụng.
“Anh đã đặt mỹ phẩm và đồ dưỡng da cho phụ nữ mang thai, chắc mai sẽ giao đến.” Lệ Bắc Đình nhắm mắt nhớ đến chuyện này.
“Thật sao?” Thư Lan đã lâu không trang điểm, mặt mộc suốt vì sợ mỹ phẩm ảnh hưởng đến em bé.
“Thật, sợ em không trang điểm lại buồn.”
“Tuyệt quá, mấy đồ trang điểm em cho A La, còn nhiều cái chưa mở, chờ em sinh bảo bảo xong cũng hết hạn.”
“Tùy em, nhưng chắc Chu Tự Bạch cũng mua cho cô ấy rồi.”
“Anh không hiểu đâu, đồ bạn thân tặng còn quý hơn đồ đàn ông mua nữa.”
“Được, anh không hiểu, ngày mai em bảo cô ấy đến chơi đi, ở lại đây ăn cơm, chơi với em.” Lệ Bắc Đình hằng ngày phải đi làm, sợ cô ở nhà một mình sẽ chán.
*
Buổi sáng Thư Lan nhắn tin cho Đỗ La mang bao tải đến đựng đồ tốt, Đỗ La tới rất nhanh, thật sự mang theo cái túi lớn.
“Cậu có nhất thiết phải vậy không, tớ còn không chuẩn bị túi cho cậu sao.”
“Ha ha ha, không phải cậu bảo tớ mang bao tải đến sao? Tớ còn dọn sạch cốp xe để đựng đồ tốt của cậu đấy.”
“Nhìn cái mặt cậu kìa.” Thư Lan dẫn cô ấy lên lầu, đồ đạc đều ở tầng ba, tầng hai chỉ có một ít đồ dùng thường ngày.
“Tớ còn một ít quần áo chưa khui, cậu lấy không, năm sau là lỗi mốt rồi.” Đó đều là đồ thu đông đặt từ trước, không ngờ lại mang thai, những trang phục này đều không mặc vừa nữa.
“Muốn muốn muốn, có bao nhiêu muốn lấy bấy nhiêu, con gái ta thật hiểu chuyện, biết cuộc sống tờ gần đây túng thiếu, giúp tớ tiết kiệm tiền.”
“Sao lại túng thiếu? Dì Thiểu cho cậu ít tiền tiêu vặt hả.” Thư Lan đẩy cửa tủ quần áo.
“Không phải, là mua quà cho Chu Tự Bạch, đồ rẻ thì không dám đưa, đồ đắt thì đau ví, yêu bạn trai giàu có cũng rất áp lực.”
“Khoảng cách giàu nghèo” giữa hai người quá lớn, khiến Đỗ La cảm nhận được mỗi nỗi lo trước kia của Thư Lan.
“Không mua đồ đắt thì tặng quà bằng tấm lòng, đàn ông cũng không đòi hỏi quà gì lớn, chỉ cần đặt chút tấm lòng là được, nếu cậu so giá trị quà tặng với Chu Tự Bạch thì cậu tán gia bại sản mất.”
“Cậu nói cũng phải, tớ phải suy nghĩ thật kỹ, mấy cái này chưa khui sao?” Trong tủ toàn treo đồ mới.
“Ừ còn nguyên tem mác, cậu thích lấy gì thì lấy, tớ cũng không mặc vừa.”
“Tớ thích hết.”
“Cậu chuyển nhiều như vậy được không.” Thư Lan ngồi xuống sô pha “Tự cậu lấy đi, tớ đứng lâu mệt quá rồi.”
“Cậu ngồi xuống đi, không cần lo, mà mang thai cảm giác như thế nào?” Đỗ La ngồi cạnh thư Lan “Có mệt không?”
“Chắc chắn là mệt rồi, nhưng cũng rất vui, nghĩ đến sắp có hai bảo bối cùng máu mủ với mình thì rất vui vẻ.”
“Tiếc là tớ và Chu Tự Bạch chưa kết hôn, không thì mình thành thông gia, nếu cậu sinh con trai tớ sinh con gái kém vài tuổi cũng không thành vấn đề.”
Sau lần chia tay với Chu Tự Bạch, Đỗ La thỉnh thoảng nói đến chuyện kết hôn, không như trước đây, chỉ nói chuyện yêu đương, chưa bao giờ nhắc đến kết hôn.
Có lẽ do chia tay rồi quay lại, suy nghĩ cũng nhiều hơn.
“Cậu mơ đẹp quá, tớ mới không cần sinh hai con trai, một trai một gái hoặc hai con gái, hai con trai nhức đầu lắm.”
Không nói sau này cưới vợ cho con, tính tình con trai cũng nóng hơn con gái.
“Hahaha, vậy thì trai gái sinh đôi.”
Đỗ La ngồi bắt đầu chọn đồ, cuối cùng mang đi mấy túi to.
Buổi trưa ăn cơm ở trang viên, có Đỗ La bầu bạn, Thư Lan ăn cơm ngon hơn ngày thường, con người vốn dĩ là động vật sống theo bầy đàn, có người ở cùng thấy dễ chịu hơn.
Năm giờ chiều Đỗ La mới rời đi, biết Lệ Bắc Đình sắp về, không làm phiền hai người họ thân mật.
Đỗ La vừa đi, chị Lâm mở các kiện hàng mới về hôm nay đem lên lầu, gần đây mỗi ngày đều có hàng gửi đến nhà, đủ các loại đồ, phần lớn là đồ chuẩn bị cho em bé sắp ra đời.
Lệ Bắc Đình quay về mang theo một ly trà sữa “Vị mới vừa ra gần đây, em nếm thử xem.”
Biết cô thèm, nhưng không thể ăn nhiều, bình thường đầu bếp nhà làm trà sữa nhưng Thư Lan thấy không ngon như bên ngoài, hôm nay Lệ Bắc Đình đi ngang tiệm trà sữa liền mua cho cô một ly, bản thân Lệ Bắc Đình thì không chịu được vị ngọt của trà sữa.
“Cảm ơn ông xã.” Có trà sữa để uống, Thư Lan rất vui, muốn đem trà sữa đi.
“Đợi một lát, chỉ được uống một nửa, chút nữa còn phải ăn cơm.” Lệ Bắc Đình kéo cô, không dặn sợ cô uống xong không ăn cơm được.
“Anh yên tâm, em không uống hết đâu, trà sữa phải uống lúc mới.”
Lệ Bắc Đình tin cô, lên lầu thay bộ quần áo, chờ một lát xuống lầu, chỉ thấy mỗi ly trà sữa rỗng.
….
“Thư Lan, vừa rồi em nói gì?” Lệ Bắc Đình liếc nhìn cô, làm mẹ rồi còn nói không giữ lời.
“Em có nói gì đâu, trà sữa uống ngon thật.” Thư Lan vỗ nhẹ chiếc bụng hơi nhô ra “Trà sữa con gái anh uống hết rồi, không phải em.”
“Em thật là…. còn đổ cho con chưa ra đời. Sau này con ra đời chắc bị em bắt đạt suốt.” Lệ Bắc Đình không dám nặng lời, chỉ vờ vỗ nhẹ vai cô.
“Con mà không gánh tội thay mẹ thì còn ý nghĩa gì chứ, chắc chắn bảo bối sẽ rất sẵn lòng gánh tội thay mẹ.”
“Lý sự thì nhiều, vậy còn ăn cơm không?” Một ly trà sữa lớn như vậy, ăn cơm sao nổi nữa.
Thư Lan lắc đầu “No rồi.”
“Lần sau mua trà sữa, anh đổ một nửa dọc đường, xem em còn không nghe lời không.”
“Anh làm vậy là lãng phí lương thực! Em nghiêm túc khiển trách anh!”
“Được, để không lãng phí lương thực, lần sau anh không mua nữa.”
Thư Lan: “…”
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Story
Chương 95: Ngoại truyện 3
10.0/10 từ 50 lượt.
