Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Chương 94: Ngoại truyện 2

71@-

Editor: Hihi! + Beta: Miya



Lệ Bắc Đình xem tài liệu về thai kỳ cả một buổi chiều, còn lên mạng đặt rất nhiều đồ, đến khi mỏi mắt mới rời khỏi màn hình máy tính.


Thư Lan ngủ cả buổi chiều, buổi tối lúc ăn cơm rõ ràng cảm nhận được thái độ của Lệ Bắc Đình không giống bình thường.


“Em có muốn ăn những món này không? Có cảm thấy ăn không ngon không?”


“Cũng được, khẩu vị của em vẫn ổn.”


“Vậy thì tốt, anh xem tài liệu nói phụ nữ mang thai sẽ phản ứng với một số món ăn.”


“Tạm thời em chưa có.” Những triệu chứng như buồn nôn Thư Lan cũng không có, cho nên trước đó cô cũng chưa từng nghĩ mình mang thai.


“Ăn đi, ăn xong nghỉ sớm một chút.” Lệ Bắc Đình gắp thức ăn cho cô, không buồn nôn càng tốt, anh thấy trên diễn đàn một số mẹ bầu chia sẻ nói nôn không ăn được gì, tinh thần sa sút.


Bây giờ Lệ Bắc Đình bước vào giai đoạn căng thẳng cao độ.


“Em mới ngủ cả một buổi chiều, giờ không ngủ được.” Cô vừa mới rời khỏi giường mà anh đã bảo cô đi nghỉ ngơi.


“Không ngủ được thì nằm nghỉ cũng được, mấy ngày nay em nghỉ ngơi không đủ.”


Thư Lan cười cười, bất đắc dĩ cầm cổ tay anh: “Em không sao, anh đừng khẩn trương như vậy, lông mày nhăn như ông già rồi, không biết còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm. Em vốn không khẩn trương, mà bị anh làm cho khẩn trương.”


Làm ba lần đầu là như vậy sao? Vừa luống cuống vừa dễ thương.



“Được, anh không nói nữa, lần đầu làm ba nên có chút lo lắng.”


Thư Lan buông tay anh ra tiếp tục ăn cơm: “Chờ bé cưng ra đời rồi lo lắng cũng chưa muộn.”


Ăn cơm xong, hai người coi phim điện ảnh mới ngủ, Thư Lan vẫn chưa ngủ được. Lệ Bắc Đình đành tìm truyện xưa kể cho cô nghe, đây là chuyện lần đầu anh làm, cô đương nhiên sẽ không từ chối. 


Nhưng cuối cùng Thư Lan vẫn không nghe hết, mới nghe được một nửa đã ngủ thiếp rồi.


Ngày tiếp theo, hai người nhịn ăn đến bệnh viện kiểm tra, Thư Lan khuyên Lệ Bắc Đình ăn chút gì đó, nhưng anh không chịu ăn, nói muốn cùng cô nhịn đói, người này đôi khi rất cố chấp nhưng cũng làm cho người khác cảm động.


Lần này Lệ Bắc Đình đặt lịch, nên tương đối nhanh, trong suốt quá trình làm kiểm tra cũng có y tá đi theo hướng dẫn. Đến mười giờ rưỡi đã hoàn tất mọi kiểm tra, còn phải đợi thêm một tiếng mới có kết quả.


Lệ Bắc Đình đã cho vệ sĩ đi mua bữa sáng sẵn, hai người đến khách sạn kế bên để ăn, chờ một tiếng cũng rất mệt, Lệ Bắc Đình liền thuê một phòng để Thư Lan nghỉ ngơi.


“Anh mới hỏi bác sĩ, bác sĩ nói uống chút rượu vang cũng không sao.”


Trước đây Thư Lan sợ chuyện uống rượu ảnh hưởng đến em bé, dạo gần đây cũng không thấy Lệ Bắc Đình hút thuốc.


“Không sao là tốt rồi, thật sự chuyện quá bất ngờ nên hai chúng ta cũng không kịp chuẩn bị gì. Nhưng anh tin cục cưng sẽ kiên cường, sóng gió nhỏ thế này không phải vấn đề.”


“Còn nhỏ như vậy đã phải mạnh mẽ rồi, ba đòi hỏi cao thật.”


Lệ Bắc Đình cười một tiếng: “Có muốn nằm một chút không?”


“Không cần đâu, em ngồi đây là được rồi.”


Hai người chờ ở khách sạn một tiếng, rồi quay lại bệnh viện nhận kết quả, bác sĩ nói tất cả đều ổn, nhắc Thư Lan phải bổ sung dinh dưỡng và ăn uống cân đối.



Có lẽ nhìn Thư Lan gầy quá, sợ cô vì giữ dáng mà ăn kiêng.


Bác sĩ cũng hẹn lịch kiểm tra định kỳ, việc khám thai không được qua loa, cần theo dõi quá trình phát triển của em bé.


Ra khỏi bệnh viện, Lệ Bắc Đình khoác vai cô nói: “Phải nghe lời bác sĩ, không được kén ăn, món nào bổ thì phải ăn nhiều.”


“Em biết rồi, những món em không thích, em có thể ăn ít lại được không?” Thư Lan bĩu môi, cô thích nhất là những món cay, có lẽ phải ăn ít đi rồi.


“Có thể, nhưng chỉ được có thể một chút, Lan Lan chịu ấm ức rồi.” Kiêng ăn rất khó chịu, nhưng không kiêng thì không chỉ không tốt cho con mà còn không tốt cho Thư Lan.


Bây giờ Thư Lan và con là một, Thư Lan và con không thể xảy ra chuyện gì, nên cô phải khiến cô chịu ấm ức một chút.


“Anh cứ đối xử tốt với em như này thì em không ấm ức chút nào cả.” Sinh con đúng là hơi đáng sợ, nhất là khi đọc nhiều chia sẻ trên mạng. Nhưng nếu có Lệ Bắc Đình ở bên chăm sóc, thì cô cũng không thấy quá mệt mỏi.


“Được, anh sẽ cố gắng đối tốt với em.”


Về đến nhà, những món hôm qua Lệ Bắc Đình mua cũng được giao đến, chất đầy phòng khách, Thư Lan nhìn mà giật mình: “Anh nói với ông bà nội rồi sao?”


Trông như quà tặng của người khác gửi đến.


“Không phải, những món này là anh mua trên mạng, giao cũng nhanh thật, có vài cuốn sách, còn có vài đồ chơi nhỏ cho em đỡ buồn, anh thấy trên mạng người ta nói không tồi, nên mua về, chưa dùng đến thì cất đi.”


“Nhưng… cũng nhiều quá rồi.”


“Còn nhiều thứ vẫn chưa mua nữa, ngày mai chúng ta ra cửa hàng mua, anh sợ mua trên mạng không tốt.” Lần đầu Lệ Bắc Đình thấy mua đồ trên mạng lại khó khăn đến vậy, chọn tới chọn lui lại sợ chọn nhầm, nhìn đến hoa cả mắt.


“Dạ, để em gọi điện cho ba trước đã.” Cô muốn chia sẻ tin vui này cho Thư Chí Minh.



“Được, anh đi gọi cho bà nội.”


Mặc dù quá khứ có chút xa cách nhưng Lệ Bắc Đình từng nói, đối với ông bà nội anh vẫn luôn tôn kính, sẽ không mang chuyện của Lệ Kiện và Triệu Cầm đổ lên hai người, bà nội chắc cũng mong anh và Thư Lan có một đứa con.


Hai bên đều rất vui vẻ, nói muốn tới thăm một chút, cho nên buổi tối liền tụ họp đầy đủ ở trang viên, chỉ là Lệ Kiện không đến, Lệ Bắc Đình nói bà nội không cho ông đến, có lẽ không muốn Thư Lan và Lệ Bắc Đình mất vui.


Lúc này, Thư Lan mới nhận ra lợi ích của việc mang thai, hai ông bà càng thêm quan tâm đến họ hơn.


Buổi tối khá náo nhiệt, nhưng không kéo dài quá muộn. Họ biết Thư Lan cần nghỉ ngơi, hơn chín giờ mọi người đều rời đi. Sau khi rửa mặt xong, Thư Lan cảm thấy buồn ngủ, ngáp liên tục, như thể vẫn chưa ngủ đủ vậy.


Trước kia mất ngủ, bây giờ ngủ không đủ, cách nhau cũng chỉ mấy hôm, cô nghi ngờ nghiêm trọng là do tác động của ám thị tâm lý


Lệ Bắc Đình tắm xong bước ra, Thư Lan gần như đã ngủ say


Anh cũng tắt đèn lên giường, ngủ sớm một chút, cùng cô nghỉ ngơi.


Lệ Bắc Đình vừa lên giường thì ngón tay Thư Lan liền nắm lấy áo anh: “Em cảm giác vẫn còn lâu lắm.”


Bây giờ mới mấy tuần, phải đến khoảng 37 tuần mới đủ tháng, hơn nữa bụng sẽ ngày càng lớn lên, việc đi lại cũng sẽ bất tiện, vừa nghĩ thế Thư Lan lập tức lo lắng.


“Ngoan, đừng sợ, anh sẽ giúp em, bớt suy nghĩ bậy bạ, sau này anh sẽ tranh thủ về sớm với em.” Miệng nói hay mấy cũng vô ích, không bằng hành động thực tế.


“Vậy em có cần đi làm nữa không?”


“Tốt nhất là em nên ở nhà dưỡng thai, ba tháng đầu rất quan trọng, sau ba tháng bụng to lên, em ra ngoài cũng bất tiện, công việc thì em có thể làm ở nhà.”


Cũng may Thư Lan là nhà thiết kế, thời gian làm việc linh hoạt, không cần đi làm đúng giờ.



“Cũng được, nhưng nói không chừng em cũng không muốn làm việc nữa, nghe bảo mang thai rất mệt.”


Cô cũng không muốn làm một cô gái mạnh mẽ, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đã mang thai mệt mổi như vậy không cần phải chịu đựng.


Cô tin nếu không vì cuộc sống vội vã, người mẹ nào cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt.


“Sao cũng được, em thích làm thì làm, không thích làm thì nghỉ ngơi, công ty cũng không thiếu nhà thiết kế lớn.”


“Xí, anh đang nói mỉa đúng không? Cục cưng cản đi bước chân của em sao, chờ em sinh xong em sẽ tiếp tục nổ lực.”


“Haha, được, em cố gắng lên, mau ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Lệ bắc Đình ôm lấy vai cô, muốn tạo thành một tư thế bảo vệ.


***


Vì món quà bất ngờ này, Thư Lan chính thức bước vào cuộc sống “sâu gạo” ăn ngon uống ngon và vui chơi. Phần lớn thời gian dùng để học làm một người mẹ tốt.


Em bé còn rất nhỏ, cô và Lệ Bắc Đình đang cố gắng học hỏi, nếu làm ba mẹ cũng cần chứng chỉ hành nghề, hai người họ sợ mình sẽ không đủ tiêu chuẩn.


Nuôi dưỡng một đứa trẻ là chuyện cực kỳ tốn sức, cần dùng tất cả sự kiên nhẫn, cẩn trọng và tình yêu thương, Thư Lan sợ mình làm không tố.


Cũng may những mặt khác không có gì bị ảnh hưởng, cuộc sống của Thư Lan vẫn rất thoải mái, chỉ là mỗi ngày đều phải uống các loại canh bổ khác nhau, trong nhà có thêm một chuyên gia dinh dưỡng để bổ sung dinh dưỡng cho cô.


Uống nhiều cũng sẽ ngán. Chuyên gia dinh dưỡng rất sáng tạo, chế biến các món canh thành nhiều hương vị khác nhau, giúp cô ăn uống ngon miệng hơn.


Đến khoảng hai tháng Thư Lan bất đầu có chút phản ứng, ăn uống không ngon, vừa hay đến lúc kiểm tra định kỳ, Lệ Bắc Đình đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.


Kết quả kiểm tra, bác sĩ nói cô mang thai đôi, lần đầu mang thai đã sinh đôi sẽ vất vả hơn nhiều, có một số phản ứng cũng là dễ hiểu.


Khi nghe từ “thai đôi” Thư Lan và Lệ Bắc Đình chỉ biết nhìn nhau, chỉ một lần mà hiệu quả vậy sao?


Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh Truyện Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh Story Chương 94: Ngoại truyện 2
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...