Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 67
Lâm Chương hỏi Lâm Viêm ngày đó là ngày mấy tháng mấy, khi biết Diêm sói già đang nói dối, anh chợt thay đổi sắc mặt, còn có cả thông báo tin nhắn trên điện thoại nữa.
Sau khi Diêm Thầm suy nghĩ nát óc, rút ra một kết luận.
Chắc là Lâm Chương đã thấy tin nhắn mà Thẩm Tinh gửi đến, hơn nữa biết rằng Thẩm Tinh là đối tượng mai mối mà bà nội hắn tìm cho, thế nên mới có vẻ mặt khó coi như vậy, nếu không thì không thể giải thích được.
Diêm Thầm vừa cảm thấy khó tin, vừa nghĩ tới loạt hành vi kỳ lạ của bà cụ, hắn cẩn thận nhớ lại lần trước khi về nhà cũ với Lâm Chương, hình như vẻ mặt của Lâm Chương rất khó coi khi anh nhìn thấy Thôi Hân Nhu.
Có lẽ, Lâm Chương biết thân phận chung của những cô gái này – đối tượng mai mối của hắn.
Còn về việc tại sao Lâm Chương lại biết, câu trả lời nằm ở chỗ bà cụ.
Hắn trầm tư, điện thoại đột nhiên reo lên, Diêm Thầm cúi đầu nhìn, là bà nội hắn.
“Alo.”
“Thầm Thầm à, cháu ra đón bà đi, bà nội lạc đường rồi.” Bà cụ dường như đã quên chuyện Diêm Thầm và họ đã cãi nhau, tự nhiên gọi Diêm Thầm tới đón.
Diêm Thầm nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo xuống lầu.
Hắn tìm thấy bà cụ đang đứng một mình, khi nhìn thấy Diêm Thầm, bà lập tức nắm lấy cổ tay Diêm Thầm như sợ hắn chạy mất: “Thầm Thầm à, bà tưởng đi lạc mất rồi.”
“Bà nội, sao bà lại đi một mình?” Diêm Thầm đỡ bà, hỏi.
Bà cụ trợn mắt nói: “Chẳng phải do ông nội cháu sao, lớn tuổi rồi mà vẫn cứng đầu, không cho bà tìm cháu, cũng không cho tài xế đưa bà đi, sao bà có thể nghe lời ông ấy được, bà có nhiều tiền mà, gọi taxi là xong.”
“Đừng nói nữa, mau đưa bà về nghỉ ngơi một chút, mệt chết bà rồi.”
“Bà nội, bà ăn cơm chưa?” Diêm Thầm không trả lời, đổi chủ đề hỏi.
“Chưa ăn đâu, về nhà cháu trước đi, không vội, bà chưa từng đến nhà cháu bao giờ, cũng không biết đứa vong… có chăm sóc tốt cho cháu trai ngoan của bà hay không.” Bà cụ định nói vong ơn bội nghĩa, chợt nhớ ra Diêm Thầm không thích nghe, vội vàng tránh đi.
Diêm Thầm đỡ bà đi về hướng khác, bà cụ tưởng hắn đưa bà về nhà, nhưng hắn lại đi đến cửa một nhà hàng: “Thầm Thầm, cháu đi nhầm đường à?”
“Không có, món ăn ở nhà hàng này không tệ, cháu cũng chưa ăn gì, vừa hay ra ngoài nên tiện đi luôn.” Diêm Thầm lý lẽ rõ ràng, bà cụ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Sau khi hai người ngồi xuống, Diêm Thầm đưa thực đơn cho bà cụ, bà cụ bảo Diêm Thầm gọi món hắn thích ăn, nhưng khi Diêm Thầm thật sự gọi món, bà lại không nhịn được ngồi cạnh chỉ đạo.
Bà cụ uống một ngụm trà, nói với Diêm Thầm: “Thầm Thầm à, lâu thế rồi cháu cũng nên hết giận chứ, ông nội cháu cũng không thật sự tức giận với cháu, cháu nhún nhường làm nũng chút là qua thôi, Diêm gia vẫn là của cháu.”
“Bà nội, tại sao Diêm gia nhất định phải cho cháu? Cháu hoàn toàn không có đầu óc kinh doanh, điều này thì anh họ hay Tiểu Hi đều giỏi hơn cháu.” Diêm Thầm không bao giờ thèm muốn Đỉnh Nghiệp, cũng không hứng thú với tài sản của Diêm gia, hắn có tay có chân, hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của mình để có được cuộc sống mình muốn, hắn luôn cho rằng, dù là Lâm Chương, Chu Uân hay Diêm Hi đều thích hợp làm người thừa kế hơn hắn.
Chỉ vì hắn chiếm vị trí cháu đích tôn, nên ông bà muốn giao tất cả mọi thứ của Diêm gia cho hắn, điều này đối với Diêm Hi và những người khác là quá bất công.
“Thầm Thầm, cháu nói linh tinh gì vậy, Diêm gia không cho cháu thì cho ai? Chu Uân dù tốt đến mấy cũng họ Chu, Tiểu Hi lại là con gái, theo bà thì con bé nên học chút nghệ thuật, nâng cao khí chất, hoặc chuyên tâm học hành làm giáo viên, sau này cũng dễ tìm được chồng, phụ nữ mạnh mẽ có gì tốt, những phụ nữ mạnh mẽ đó nhìn thì rực rỡ, nhưng đằng sau thì sống rất khổ, ngay cả chồng cũng không giữ được.” Bà cụ nói với vẻ mặt khó chịu.
Diêm Thầm đột ngột nắm chặt nắm đấm, kiềm chế cơn giận: “Bà nội, Tiểu Hi thừa hưởng đầu óc kinh doanh của ba, sau này chắc chắn sẽ trở thành chỗ dựa cho ba, bà không cần phải hạ thấp em ấy như vậy, hơn nữa em gái của Diêm Thầm cháu không đến lượt người khác kén chọn, dù nuôi em ấy cả đời cháu cũng nuôi được.”
“Đây không phải là vấn đề nuôi nổi hay không, lớn tuổi không lấy chồng sẽ bị người ta cười nhạo, nhà chúng ta không nuôi con gái lớn tuổi.” Bà cụ hoàn toàn không đồng ý với lời nói của Diêm Thầm.
Diêm Thầm tức giận đến nghẹn lời, thật sự cảm nhận được cái gọi là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không thể giao tiếp.
May mắn thay lúc này, phục vụ gõ cửa vào để dọn đồ ăn.
Bà cụ liên tục gắp thức ăn cho Diêm Thầm: “Cháu trai ngoan của bà gầy quá, rốt cuộc Lâm Chương chăm sóc cháu thế nào…”
Lúc đầu bà cụ vẫn có thể giữ mồm giữ miệng, càng về sau, bà cụ càng lúc càng thoải mái, nói chuyện cũng bắt đầu không kiêng nể gì.
“Em ấy không phải bảo mẫu.” Diêm Thầm phản bác.
“Nhà chúng ta cũng chẳng yêu cầu cậu ta làm gì cả, chăm sóc tốt cho cháu không phải là bổn phận của cậu ta sao? Cháu xem làm gì có nhà nào bao dung giống nhà chúng ta thế chứ.” Bà cụ lại gắp cho Diêm Thầm một miếng thịt, vui vẻ nhìn hắn ăn.
Biết nói thêm nữa cũng vô ích, Diêm Thầm đành im miệng, cúi đầu ăn cơm.
Ăn gần xong, Diêm Thầm nâng cốc nước uống một ngụm: “Bà nội, trước đây bà cho Lâm Chương xem album mai mối, có cô gái tên Thẩm Tinh không?”
“Có chứ, bà còn đặc biệt giới thiệu cô Thẩm cho cậu ta, hỏi xem liệu cháu có thích không, sao cháu lại nhắc đến cô ấy vậy? Mới gặp nhau rồi hả? Bây giờ bà sẽ liên lạc giúp cháu!” Bà cụ hoàn toàn không phát hiện ra điều gì không ổn, vui vẻ hớn hở.
Diêm Thầm choáng váng, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ đi, khuôn mặt nhăn nheo của bà cụ trở nên méo mó, dạ dày hắn co thắt, khiến hắn muốn nôn mửa.
Giống như hắn đoán, bà cụ thực sự đã đưa cuốn album mai mối đó cho Lâm Chương xem, nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là bà cụ lại hỏi Lâm Chương rằng hắn có thích những cô gái đó không, đây không phải là đang cầm dao đâm vào tim Lâm Chương sao?
Thật là ghê tởm, sao bà có thể làm ra loại chuyện này được?
“Ông nội có biết chuyện này không?” Môi Diêm Thầm tái nhợt, như thể toàn bộ máu trong người bị rút sạch.
“Ông nội cháu biết chứ, chuyện này là ý của ông ấy mà, những cô gái đó đều là bà và cô của cháu chọn lựa kỹ càng, bà đã nói cháu sẽ thích cô Thẩm mà, vừa nhìn là khiến người ta yêu thích.” Bà cụ vui sướng nói.
“Ha…” Diêm Thầm cười lạnh một tiếng, hóa ra đều có phần.
Tất cả các manh mối trong khoảnh khắc này được nối liền lại, Lâm Chương hỏi Lâm Viêm ngày đó là ngày mấy tháng mấy, là vì anh nhận ra mình có thể đã hiểu lầm Diêm Thầm, thấy tin nhắn của Thẩm Tinh cùng với việc Diêm Thầm nói dối giấu giếm nơi anh thực sự đi, khiến Lâm Chương hiểu lầm Diêm Thầm lén lút đi gặp đối tượng mai mối, thực ra Diêm Thầm không hề gặp đối tượng mai mối, họ thậm chí còn chưa kết bạn.
Diêm Thầm ngồi trên ghế với vẻ mặt vô cảm, suy nghĩ miên man, chẳng trách ngày hôm đó sau khi trở về từ chỗ Lâm Viêm, tâm trạng của Lâm Chương lại bất thường như vậy, bởi vì vào ngày hôm đó, Lâm Chương đã biết được sự thật.
“Thầm Thầm, bà đã nói với mẹ của cô Thẩm rồi, ngày mai cô ấy rảnh, hai người có thể cùng nhau uống cà phê, xem phim.” Bà cụ nói với vẻ mặt tươi cười.
“Không đi, cháu ghét uống cà phê.” Sau này hắn không muốn đến quán cà phê nữa.
“Uống đồ khác cũng được mà.” Bà cụ không nghe ra sự từ chối trong lời nói của Diêm Thầm, tiếp tục thuyết phục.
“Bà ăn xong chưa?” Diêm Thầm không trả lời.
“Ăn xong rồi, ăn xong rồi.” Bà cụ đứng dậy, nghĩ lát nữa nhất định phải kiểm tra kỹ lưỡng các ngóc ngách trong nhà, xem Lâm Chương có chăm sóc Diêm Thầm chu đáo hay không.
Thanh toán xong, trước cửa có một chiếc xe đang đậu, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Chu Uân.
“Tiểu Uân? Sao cháu lại đến đây?” Bà cụ tỏ ra ngạc nhiên.
Diêm Thầm mở cửa xe, đưa bà cụ vào trong: “Anh họ, phiền anh đưa bà nội về, đừng để bà ấy chạy lung tung nữa.”
Đôi môi Chu Uân mím thành một đường thẳng, lông mày nhíu chặt: “Anh biết rồi, sao em lại phải làm to chuyện với gia đình như vậy, dù sao họ cũng sẽ không hại em.”
Đối với điều này, đồng tử của Diêm Thầm tối đen, nhìn thẳng vào Chu Uân nói: “Anh họ, anh có nghe câu này chưa?”
“Chưa nếm mùi khổ của người khác, đừng khuyên họ phải lương thiện.”
Chu Uân đột nhiên bị chặn họng: “Hẹn gặp lại, anh đưa bà nội về trước.”
Diêm Thầm đứng trên bậc thang vẫy tay chào tạm biệt anh ta, bà cụ thấy tình hình không ổn, làm ầm lên muốn xuống xe, tiếc là tài xế đã khóa cửa xe lại rồi.
“Chu Uân, thả bà xuống! Thầm Thầm! Thầm Thầm!” Bà cụ vươn cổ gọi lớn, cố gắng thu hút sự chú ý của Diêm Thầm.
Diêm Thầm đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm, khiến bà cụ giật mình, bà cụ bỗng cảm thấy người này thật xa lạ.
Đưa bà cụ đi, Diêm Thầm chưa vội chuyển nhà, hiện tại Lâm Chương vẫn chưa chính thức nghỉ việc, nếu không tìm được mình ở đây, chắc chắn bên nhà cũ cũng sẽ đến công ty tìm Lâm Chương.
Trở về nhà, hắn gọi điện cho La Huân, nói rằng Lâm Chương đã đồng ý để Lâm Viêm đi rèn luyện một thời gian.
“Trời má cậu giỏi đấy, Lâm tổng cứng rắn thật.” La Huân trêu chọc.
“Lâm Viêm làm ở công ty cậu lâu như vậy rồi, cậu thấy nó thế nào? Nói thật đi, không cần phải nể nang bọn tôi.” Diêm Thầm ngồi trên ban công, hiếm khi châm một điếu thuốc, từ từ hút.
La Huân im lặng một lúc, nói: “Nói thật nhé, đừng đánh tôi nha.”
“Yên tâm đi, không đâu, cậu không nói thật, tôi mới đánh cậu.” Diêm Thầm phà một vòng khói.
“Khụ, đứa nhóc Lâm Viêm này á, lòng tự trọng rất mạnh, sĩ diện, năng lực không ổn, nhưng lại sợ vất vả, thích lười biếng, đôi khi còn khá ích kỷ, không đâm đầu vào tường không chịu quay đầu, đâm đầu vào tường lại vì sĩ diện mà không quay đầu.” La Huân nói xong thì có chút lo lắng: “Diêm thiếu, cậu không tức giận chứ?”
“Không có, cậu nói rất đúng.” Diêm Thầm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì phiền cậu lúc đó chăm sóc nó nhiều hơn, mài giũa tính tình nó cho tốt.”
Hắn dừng lại một chút, thở dài một hơi: “Cũng đừng bắt nạt quá đáng, Lâm Chương chỉ có một mình nó là em trai thôi.”
“Ôi trời Diêm thiếu à, cậu quả nhiên là vừa làm ba vừa làm mẹ, chuyện này người anh em này nhất định sẽ giúp cậu giải quyết ổn thoả!” La Huân vỗ ngực cam đoan.
Lâm Viêm đang lo lắng ở công ty, luôn cảm thấy trên đầu mình treo một thanh gươm, gã không biết thanh gươm này khi nào sẽ rơi xuống, khiến gã hoảng hốt, ăn không ngon ngủ không yên.
“Tiểu Viêm, chúc mừng nha!” Đồng nghiệp kéo ghế ngồi xuống bên cạnh gã.
“Cái… cái gì?” Tim Lâm Viêm đập nhanh.
“Cậu không biết sao? Cậu được chọn tham gia dự án ở nước ngoài rồi, đây là một cơ hội tốt đấy, lương cao, lại rèn luyện được năng lực, bình thường chỉ có nhân viên lâu năm mới có tư cách tham gia, xem ra cấp trên rất coi trọng cậu đó.” Đồng nghiệp vỗ vai gã nói.
Lâm Viêm như sét đánh ngang tai, máu trong người chảy ngược, nhất định là Diêm Thầm làm! Hắn lại thật sự không quan tâm đến anh trai gã, muốn đưa gã đến nơi không người không ngựa đó!
Gã run rẩy lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện cho Lâm Chương, gã phải tố cáo.
Tố cáo với Lâm Chương, chồng cũ của anh đã bắt nạt em!
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ