Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 68
Sau khi nghe Lâm Viêm khóc lóc kể lể, Lâm Chương không an ủi gã như thường lệ, mà bình tĩnh nói: “Đây là ý của anh.”
“Cái gì?” Lâm Viêm vẫn còn rơm rớm nước mắt, một câu nói của Lâm Chương trực tiếp làm gã sợ đến mức quên cả khóc.
“Anh nói đưa em đi nước ngoài, là ý của anh.” Lâm Chương nhắc lại.
Lâm Viêm không thể tin nổi: “Không… anh, anh đang bao che Diêm Thầm đúng không?!”
“Lâm Viêm.” Lâm Chương trầm giọng gọi tên gã, Lâm Viêm đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Đến bây giờ em vẫn cho rằng mình không sai sao?”
Lâm Viêm ngơ ngác đứng tại chỗ, gã sai rồi sao?
“Xin lỗi, anh vất vả như vậy, những năm này em lại không giúp anh san sẻ chút nào.”
“Xem ra em thực sự không biết mình sai ở đâu.” Lâm Chương lại một lần nữa thất vọng về cậu em trai này: “Anh là anh trai em, em chỉ có thể dựa vào anh, nuôi em lớn, cho em đi học, là trách nhiệm của anh, anh không cần em phải san sẻ bất cứ điều gì.”
Lâm Viêm vô cùng hoảng hốt, gã thực sự không ngờ anh trai mình lại vô tư như vậy, một luồng xúc động trào dâng trong lòng, gã nghẹn ngào nói: “Anh… đúng rồi, chúng ta mới là một gia đình, là những người thân thiết với nhau nhất, nếu anh tức giận vì chuyện của anh Tiểu Tề, em có thể xin lỗi anh, nhưng em vì tốt cho anh mà.”
“Lâm Viêm, chắc Tề Chử Châu đã nói với em là anh chưa từng thích anh ta nhỉ? Trước giờ toàn do em tự ý ghép đôi, giờ biết được sự thật rồi, em cũng không xin lỗi anh và Diêm Thầm.” Lâm Chương kìm nén cơn giận, nói: “Những năm này anh quá chiều em, mới khiến em có tính cách tự quyết định như vậy, đi nước ngoài làm việc học hành cho tốt, những người đi lần này, đều là tiền bối giàu kinh nghiệm, hãy nắm bắt cơ hội cho tốt.”
“Anh! Em không đi! Em không muốn đi cái nơi chim không thèm ị đó, anh không thương em sao? Em không muốn rời xa anh!” Lâm Viêm khóc lớn, giống như một đứa trẻ đang nổi cơn tam bành, cố gắng dùng khóc lóc để đối phương nhượng bộ.
Lâm Chương không hề nhượng bộ: “Nếu em thực sự không nỡ rời xa anh, thì hãy làm việc cho tốt, chăm chỉ học tập, khi nào nghĩ thông suốt, năng lực làm việc được công nhận, anh sẽ cho em về.”
Lâm Viêm còn muốn cố gắng thay đổi quyết định của Lâm Chương, thì nghe thấy Lâm Chương nói: “Lâm Viêm, anh nuôi em lớn như vậy, không yêu cầu em gì cả, đây là lần duy nhất anh yêu cầu em.”
“Đương nhiên, nếu em không quan tâm, cũng có thể tự mình mua vé máy bay bay về, dù sao anh cũng không thể để người ta giam giữ em.”
Những lời này, khiến Lâm Viêm như rơi vào hầm băng, ngay cả khóc lóc cũng ngừng lại, gã có dự cảm, nếu gã thực sự chạy về, anh trai gã có thể sẽ thực sự không cần gã nữa.
Tay cầm điện thoại của gã run lên, nói với giọng khóc nức nở: “Được.”
…
Lâm Chương tan làm về nhà, trong nhà tối om, anh với tay bật đèn lên thì thấy Diêm Thầm nằm trên ghế sô pha ngủ say, ánh sáng đột ngột làm Diêm Thầm giật mình tỉnh giấc, hắn giơ tay che mắt lại.
“Sao lại ngủ ở phòng khách?” Lâm Chương đi tới hỏi.
“Ngủ quên mất.” Giọng Diêm Thầm rất trầm, mang theo giọng mũi nặng nề, Lâm Chương nhận ra điều gì đó không ổn, kéo tay hắn xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy.
“Anh làm sao vậy?” Lâm Chương hoảng hốt nâng mặt hắn lên.
“Không có gì.” Diêm Thầm ôm và né tránh ánh mắt Lâm Chương, vùi mặt vào cổ anh, không cho anh nhìn thấy mặt mình.
Giọng nói trầm khàn thế này, có lẽ Diêm Thầm đã khóc, hơn nữa còn khóc rất dữ dội.
Kết hợp với cuộc gọi của Lâm Viêm hôm nay, Lâm Chương đoán rằng hẳn có chuyện gì đó đã khiến Diêm Thầm sốt ruột nhờ La Huân sắp xếp Lâm Viêm đi nước ngoài.
Trước đây Diêm Thầm vốn muốn khuyên anh giữ Lâm Viêm lại trong nước, đã xảy ra chuyện gì mà khiến Diêm Thầm tức giận như vậy?
“Anh nhớ thêm gì rồi hả?” Giọng Lâm Chương khẩn trương.
Diêm Thầm mím môi, hắn lại muốn khóc.
Hắn đột nhiên buông Lâm Chương ra, nghiêm túc nhìn vào mắt Lâm Chương nói: “Tôi không đi xem mắt!”
“Thẩm Tinh đó kết bạn với tôi, tôi không đồng ý nên đã xóa tài khoản của cô ta rồi.”
“Anh…” Đồng tử Lâm Chương run lên, chẳng lẽ Diêm Thầm đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của anh, Diêm Thầm lại ôm anh nói: “Tôi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, chỉ là gần đây hay nằm mơ, có lẽ tôi sẽ nhớ lại sớm thôi.”
Ký ức của hắn trở lại từng chút một, cũng khiến Diêm Thầm không còn bài xích Diêm Thầm sau 20 tuổi nữa.
Lâm Chương ôm hắn, dần dần siết chặt vòng tay: “Sao anh biết em hiểu lầm?”
Diêm Thầm nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi son trên vành tai anh: “Tôi thông minh vậy mà.”
Lâm Chương bật cười, những đám mây đen bao phủ trên đầu anh đã được xua tan phần lớn: “Ừm, anh rất thông minh.”
“Xin lỗi vì đã giấu em việc tôi đi gặp Lâm Viêm.” Diêm Thầm nhắc đến Lâm Viêm lại bắt đầu tức giận: “Thằng nhóc Lâm Viêm chết tiệt đó thật sự quá đáng, cứ phải chọn ngày đó, nếu không em cũng sẽ không hiểu lầm anh đi xem mắt.”
Hắn đau lòng hôn Lâm Chương, chắc Lâm Chương đã rất buồn và đau khổ, thậm chí hắn không dám nghĩ sâu xa, chỉ cần nghĩ đến đó thôi, nước mắt Diêm Thầm lại trào ra.
“Ừm, nó đã đồng ý ra nước ngoài làm việc rồi.” Lâm Chương vuốt đầu hắn nói.
“Nó không mắng chết tôi mà còn đồng ý nữa?” Diêm Thầm cảm thấy khó tin, đây vẫn là thằng nhóc Lâm Viêm đó sao?
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, em không chiều nó nữa, những năm nay đã làm khổ anh rồi.” Lâm Chương không biết nếu ngày hôm đó Lâm Viêm không gọi Diêm Thầm đi ra ngoài, thì sau này anh và Diêm Thầm có ly hôn nữa không, nhưng mọi chuyện đã xảy ra, Lâm Viêm thực sự có trách nhiệm rất lớn.
“Em mới là người chịu khổ, bà nội đã làm những chuyện quá đáng như vậy với em, em lại giấu tôi!” Diêm Thầm đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Lâm Chương không ngờ Diêm Thầm lại biết rõ như vậy: “Sao anh biết?”
Diêm Thầm nắm tay anh, phàn nàn: “Hôm nay bà nội chạy đến tìm tôi, bị tôi moi ra được.”
“Bà nội đến tìm anh? Bà không làm khó anh chứ?” Lâm Chương lập tức lo lắng.
Diêm Thầm rất muốn kể khổ, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng của Lâm Chương, lại nuốt lời xuống: “Không có, bà muốn đến nhà ngồi chơi, tôi sợ bà quen đường rồi thường xuyên đến gây chuyện, nên đã lừa bà đến nhà hàng bên ngoài, ăn xong thì gọi anh họ đến đón bà về.”
Nghe lời Diêm Thầm nói xong, Lâm Chương ngẩn người vài giây, không nhịn được cười, Diêm Thầm vội vàng đến gần: “Ca ca, tôi rất thông minh phải không?”
“Ừm, rất thông minh.” Lâm Chương hiểu ý, hôn hắn một cái.
Diêm Thầm lập tức vui vẻ: “Sau này em không được giấu tôi nữa, tôi cũng không giấu em, nếu cả hai chúng ta luôn giao tiếp thành thật, thì sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy.”
“Trước đây tôi đã hỏi chị Đan Sầm, chị ấy nói với tôi rằng giao tiếp rất quan trọng, nếu không vấn đề sẽ càng lúc càng nhiều.”
Lâm Chương không ngờ Diêm Thầm lại đặc biệt hỏi Ngu Đan Sầm về vấn đề này, trong lòng tràn ngập ấm áp: “Ừm, được.”
Đúng vậy, nếu trước đây hai người giải quyết vấn đề ngay lập tức, chứ không phải gác sang một bên rồi đợi có thời gian mới nhắc tới, thì sao có thể nảy sinh nhiều hiểu lầm như vậy, thậm chí còn đi tới bước ly hôn.
Lâm Chương dựa vào vai Diêm Thầm, nghe Diêm Thầm tức giận nói: “Chỉ cần nghĩ đến việc bà nội đã làm những chuyện quá đáng như vậy với em, tôi bực chết đi được!”
“Em nên học Lâm Viêm, bị bắt nạt phải tố cáo ngay.”
“Được, em học vài chiêu, sau này xin nhờ Diêm đạo chống lưng giúp em.” Lâm Chương mỉm cười, hôn lên môi Diêm Thầm, khuôn mặt đẹp trai nho nhã của anh cùng với nụ cười kia, băng tuyết tan chảy, rạng rỡ tỏa sáng.
Trước nhan sắc này, trong đầu Diêm Thầm ngoại trừ Lâm Chương ra thì không còn gì khác: “Vậy thì em định thưởng tôi cái gì đây?”
Lâm Chương chống tay lên vai Diêm Thầm ngồi xuống, vòng tay ôm cổ hắn, hôn nhẹ từ lông mày mắt đến sống mũi hắn, v**t v* môi, rơi xuống cằm, sau đó cắn nhẹ yết hầu nhô cao của Diêm Thầm.
Lâm Chương vừa mới tan làm chưa kịp thay quần áo, áo sơ mi rộng rãi, bộ vest vừa vặn, cả sợi tóc của anh đều toát lên vẻ nghiêm túc tỉ mỉ.
Diêm Thầm mặc áo phông rộng rãi và quần thể thao, Lâm Chương chỉ cần di chuyển một chút, hắn đã vội đỏ mặt.
“Ca… đừng động.” Giọng Diêm Thầm càng lúc càng trầm, hắn ấn tay lên vòng eo thon gọn của Lâm Chương.
Lâm Chương cong khóe môi, thổi một hơi nóng vào tai hắn: “Mới như vậy mà Diêm đạo đã hài lòng rồi sao?”
Môi anh nhẹ nhàng chạm vào vành tai Diêm Thầm, giọng nói giống như ma quỷ quyến rũ: “Em vẫn chưa dùng hết kỹ năng của mình đâu.”
Linh hồn Diêm Thầm run rẩy theo câu nói của Lâm Chương, toàn thân tê dại như bị điện giật, máu chảy ngược lên đầu, mất hết lý trí, hung hăng hôn anh, kéo tay anh xuống.
…
[Đến rồi, đến rồi, có cập nhật mới rồi!]
[Mãi mới chờ được đăng tập mới!]
[Trước đây có người nói Diêm đạo và ba ba Lâm cưa sừng làm nghé, tôi đến xem hiện trường vả mặt đây hihi.]
[Haha, tôi thấy mặt các người sẽ bị đánh sưng đó, sắp ba mươi tuổi rồi, còn làm bộ làm tịch gì nữa, ghê tởm.]
[Á á! Đến rồi! Họ vào thay quần áo rồi! Rất mong chờ!]
[Sao Diêm đạo lại bảo để cà vạt cho hắn? Hắn muốn cà vạt của ba ba Lâm làm gì? Chẳng lẽ là… hê hê.]
[Hê hê, tự nhiên tui nghĩ tới tấm ảnh của của Ăn đào thái thái! Cà vạt quả là thứ tốt!]
[Ảnh gì đó? Chị em, đồ tốt phải chia sẻ cùng nhau chứ.]
Lâm Chương và Diêm Thầm thay quần áo xong đi ra, màn hình lập tức bị tiếng thét chói tai tràn ngập.
[Á á!!! Yêu chết tui rồi!]
[Đệt! Hai người này hồi xuân đúng không! Những người nói làm bộ làm tịch có thấy mặt đau không?]
[Mẹ ơi! Ba ba Lâm sao mà trẻ quá vậy?! Học sinh trung học đúng không!]
[Đang viết, đang viết! Đây là thiết lập nhân vật vườn trường! Giáo bá x học bá, tôi yêu hai người!]
[Có phải chỉ mình tôi thấy ba ba Lâm mặc đồng phục có một chút gợi cảm không?]
[Không, chị em, không chỉ mình cậu đâu! Cái eo, cái chân quả là tuyệt vời! Lắc lư, uốn éo chắc chắn đều rất tuyệt vời!]
[Oa, thắt cà vạt ngọt ngào chết người! Ba ba Lâm đúng là ba ba Lâm, lại chủ động hôn Diêm đạo!]
[Á á á á! Phía trước có cảnh nóng! Diêm đạo lại đánh lén từ phía sau, hôn gáy ba ba Lâm! Tôi chết mất rồi!]
[Ê! Tai của hai người đều đỏ lên rồi, cần gì phải nhạy cảm như vậy chứ?]
[Ôi vãi, ba ba Lâm giỏi tính toán quá, sao lại dễ dàng đoán được đích đến như vậy, thật là đáng yêu!]
Diêm Thầm đưa cho Lâm Chương một bông hoa làm bằng bóng bay: “Đàn anh à, tôi có thể mời anh đi chơi công viên giải trí một ngày không?”
[Á á á á! Diêm đạo giỏi thật!]
[Ha ha! Lại bị từ chối, ba ba Lâm cũng là người mạnh mẽ đấy.]
[Ê? Sao ba ba Lâm lại quay về thế?]
Chỉ thấy Lâm Chương nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nhưng cậu lại là kiểu người tôi thích.”
[Đệt đệt đệt! Tôi bị người đàn ông này quyến rũ mất rồi!]
[Á á! Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi cắt đứt quan hệ ba con với Lâm Chương, anh ấy là chồng tôi rồi!]
[Đây là mối quan hệ luân lý phức tạp gì vậy? Ba ba Lâm đáng yêu quá, sao tôi lại cảm thấy hôm nay Diêm đạo chịu thiệt nhỉ?]
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ