Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 66
Việc đầu tiên Diêm Thầm làm sau khi tỉnh dậy là chạy đến chỗ két sắt, lấy giấy đăng ký kết hôn của hắn và Lâm Chương ra. Nhìn thấy hai cuốn sổ đỏ chói, sờ vào có cảm giác chân thật, trái tim đang đập loạn xạ của hắn cuối cùng cũng dần bình ổn trở lại.
Cũng may là Diêm sói già không làm chuyện gì ngu ngốc, nếu không hắn đã khóc thét lên rồi.
Trong lòng tràn ngập cảm xúc khổ sở và tức giận, tối qua trước khi ngủ, Diêm Thầm vốn định đợi Lâm Chương nguôi giận rồi khuyên nhủ anh, Lâm Viêm tuy đáng ghét, nhưng đứng trên góc độ của Lâm Chương, hẳn là anh sẽ không nỡ để người em trai duy nhất rời xa mình, giống như cha mẹ không nỡ để con cái đi xa vậy.
Bây giờ, Diêm Thầm chỉ muốn tống khứ Lâm Viêm càng xa càng tốt, nhỡ đâu có ngày đầu óc Lâm Viêm không bình thường, lại lôi tên Lý Chử Châu, Chu Chử Châu gì đó ra thì sao?
“Anh làm gì vậy? Mới sáu giờ mà.” Lâm Chương đứng ở cửa, Diêm Thầm vừa quay người lại, anh đã nhìn thấy cuốn sổ đỏ trong tay Diêm Thầm.
Trong lòng thoáng chột dạ.
“Gặp ác mộng.” Diêm Thầm cất giấy đăng ký kết hôn trở lại két sắt.
“Mơ thấy gì?” Lâm Chương dò hỏi.
Diêm Thầm phủi phủi nếp nhăn trên bộ đồ ngủ, đi về phía Lâm Chương, bàn tay luôn ấm áp giờ lại hơi lạnh, Lâm Chương không khỏi nắm chặt tay hắn.
“Nhìn thấy Lâm Viêm cầm một tấm ảnh em và Tề Chử Châu gặp nhau ở quán cà phê, nói Tề Chử Châu mới là người trong lòng em, bảo tôi nếu muốn tốt cho em, thì nên buông tay.”
Trong nháy mắt, máu của Lâm Chương như bị đóng băng, cả khuôn mặt trắng bệch, tim như ngừng đập.
“Dọa tôi sợ chết đi được, tôi còn nghĩ chắc mình không ngốc nghếch như vậy đâu, sao có thể nghe lời Lâm Viêm được.” Diêm Thầm ôm lấy Lâm Chương, ấm ức nói: “Lâm Viêm sao mà đáng ghét vậy chứ, uổng công mỗi dịp lễ Tết tôi đều lì xì cho nó một bao lì xì rõ là dày.”
Lâm Viêm tuy ghét Diêm Thầm, ghét nhà họ Diêm, nhưng lúc nhận tiền lì xì thì chẳng hề do dự, gã cho rằng Lâm Chương ở nhà họ Diêm vất vả như vậy, mình lấy chút tiền lì xì cũng là điều đương nhiên, Diêm Thầm cho gã tiền lì xì là để lấy lòng, gã là em trai duy nhất của Lâm Chương, Diêm Thầm lấy lòng gã là việc nên làm.
Diêm Thầm lì xì cũng rất hào phóng, đối xử với Diêm Hi và Lâm Viêm như nhau, dù em trai của Lâm Chương có là một tên đáng ghét, cũng vẫn là em trai anh, không ngờ bao nhiêu năm nay, anh lại nuôi một tên không biết ơn.
Lâm Chương nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, chẳng lẽ lại nói với Diêm Thầm, đúng, anh ngốc thật, vậy mà lại đi tin lời nó.
Nhịp tim trở lại bình thường, Lâm Chương đổ mồ hôi lạnh, cũng may là có giấy đăng ký kết hôn giả, còn có thể lừa gạt Diêm Thầm một thời gian.
Hồi tưởng lại giấc mơ, Diêm Thầm bĩu môi, đột nhiên há miệng cắn một miếng trên cổ Lâm Chương, Lâm Chương đau, cau mày, nhưng cũng không đẩy hắn ra.
Diêm Thầm lại không nỡ, hắn giống như một chú chó con l**m l**m vết răng, giọng nói hơi buồn, mang theo giọng mũi: “Sao em lại cười rạng rỡ như vậy với Tề Chử Châu?”
“Không được, em không được cười với hắn!” Diêm Thầm nâng mặt Lâm Chương lên, ánh mắt mang theo vẻ ghen tuông mãnh liệt, hắn cảm thấy bản thân sắp biến thành một quả chanh rồi.
“Em đã nói rõ với hắn từ lâu rồi, cũng chưa từng gặp lại, thậm chí còn xóa sạch mọi phương thức liên lạc nữa.” Cứ như sợ hắn không tin, Lâm Chương còn mở danh bạ điện thoại ra, đưa tới trước mặt Diêm Thầm.
“Tôi tin em, không cần làm vậy đâu.” Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào màn hình.
Lâm Chương bật cười, khẽ giải thích: “Hôm đó chỉ là tình cờ gặp nhau ở quán cà phê. Bao nhiêu năm không gặp, chẳng qua chỉ ngồi xuống nói vài câu mà thôi.”
Diêm Thầm lẩm bẩm: “Gặp lại hắn sau ngần ấy năm khiến em vui đến vậy sao? Cười rạng rỡ như thế, bảo sao hắn lại muốn làm kẻ thứ ba.”
Lâm Chương bật cười, đưa tay búng nhẹ lên trán hắn, giọng điệu đầy cưng chiều: “Em cũng không biết lúc đó em cười có rạng rỡ hay không, nhưng nếu thực sự có cười, thì chắc là vì bọn em đang nói về anh đấy.”
“Nói về tôi?” Diêm Thầm nhất thời không kịp phản ứng. Rõ ràng hắn còn đang ghen lồng lộn, sao câu chuyện lại bất ngờ rẽ sang hướng khác thế này?
“Ừm.” Lâm Chương nắm lấy tay hắn, kéo về phòng ngủ.
“Thật ra bọn em cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ trò chuyện khoảng mười phút là em rời đi rồi.” Anh cố gắng nhớ lại tình huống khi đó.
Tề Chử Châu lặng lẽ quan sát Lâm Chương, đối phương vẫn rực rỡ chói mắt như ngày nào: “Cậu và Diêm Thần vẫn còn bên nhau sao?”
Lâm Chương nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm. Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út lấp lánh ánh sáng: “Ừm, bọn tôi kết hôn rồi.”
Tề Chử Châu bị chiếc nhẫn ấy làm chói mắt, đồng thời cũng khiến y lúng túng đến mức không biết phải làm sao: “Vậy sao? Chúc mừng cậu.”
Trước đây, khi còn ở nước ngoài, y từng nghe bạn bè nhắc qua về chuyện kết hôn của Lâm Chương và Diêm Thầm, nhưng khi ấy y không chắc, cũng không muốn xác nhận, giờ đây, khi chính miệng Lâm Chương nói ra, Tề Chử Châu mới chợt nhận ra, y vẫn chưa thể buông bỏ được Lâm Chương.
Y không muốn để bản thân trông quá khó xử, cố gắng nặn ra một nụ cười lịch sự: “Hai người kết hôn bao lâu rồi? Xem ra tôi còn nợ hai người một phần quà cưới.”
“Sáu năm rồi.” Lâm Chương khẽ v**t v* chiếc nhẫn trên tay, khóe môi hơi cong lên: “Quà cưới thì không cần đâu.”
“Anh kết hôn chưa?”
“Chưa, tôi vẫn độc thân.” Trong mắt Tề Chử Châu thoáng hiện lên một tia hy vọng, nhưng cuối cùng hắn vẫn thất vọng, Lâm Chương chẳng có chút cảm xúc nào khác, chỉ bình thản nói: “Sẽ tìm được thôi, anh vẫn còn trẻ mà.”
“Chuyện đó thì chưa chắc đâu, không phải ai cũng như cậu và Diêm Thầm, quen nhau từ sớm, rồi có thể thuận lợi tiến đến hôn nhân.” Tề Chử Châu nâng tách cà phê lên uống một ngụm, chỉ cảm nhận được sự đắng chát.
“Tôi vẫn nhớ lễ tình nhân năm đó, người ta tặng một bó hoa, còn hắn thì tặng cậu hẳn một xe hoa, làm không ít cặp đôi chia tay ngay tại chỗ.” Nhắc đến chuyện này, ký ức trong đầu Tề Chử Châu lại rõ ràng đến lạ.
Khi đó, y chỉ cảm thấy Diêm Thầm là một tên công tử phong lưu, hào nhoáng và phô trương, chắc chắn Lâm Chương sẽ không thích, nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn, Lâm Chương không chỉ thích, mà còn hôn Diêm Thầm một cái, chuyện này còn đứng top thảo luận trên diễn đàn trường hơn nửa tháng trời.
Lâm Chương nghe y nhắc lại, trong đầu dần hiện lên hình ảnh đó, một chuyện nhỏ như vậy, anh sớm đã quên rồi, giờ nghe Tề Chử Châu nhắc lại, ký ức cũng ùa về, sự ngọt ngào cũng dâng tràn trong lòng, cũng chính vào đêm đó, anh và Diêm Thầm lần đầu tiên được nếm trải dư vị h**n **.
Tề Chử Châu chỉ kể lại một câu chuyện bình thường, nhưng khi nhìn Lâm Chương, y lại thấy đôi mày anh giãn ra, khóe môi khẽ cong, ánh mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, khiến y rung động, hô hấp như ngừng lại.
“Vậy là vì em nghĩ tới lần đầu tiên của mình với tên Diêm sói già kia, nên mới vui vẻ thế à?” Diêm Thầm nhẹ nhõm hơn nhưng trong lòng lại dấy lên sự bực bội khó hiểu.
Hắn tự an ủi bản thân, thôi vậy, ghen với bản thân vẫn tốt hơn ghen với người khác.
“Đều là anh cả mà.” Lâm Chương không muốn giây trước vừa lôi được hắn ra khỏi hũ giấm này, giây sau hắn đã nhảy vào thùng giấm khác đâu.
“Không phải tôi, không phải tôi, tôi vẫn còn là trai tân đấy!” Diêm Thầm kiên quyết phủ nhận
“Đồ xảo quyệt.” Lâm Chương véo má hắn.
Diêm Thầm nhân cơ hội đó hôn trộm một cái, cười tít mắt, Lâm Viêm đúng là tên ăn nói luyên thuyên, rõ ràng ca ca của hắn yêu hắn vậy cơ mà.
“Không có bạch nguyệt quang nào đâu, em và Tề Chử Châu chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi, khi còn đi học vì tính cách hợp nên mới trở thành bạn bè, có lẽ do em hơi chậm hiểu, nên mới khiến họ hiểu lầm thôi.” Kinh nghiệm và nhận thức về bạn bè của Lâm Chương phần lớn đều đến từ Diêm Thầm.
Nhân duyên của Diêm Thầm khá tốt, nhiều bạn bè, thường mời bạn bè về nhà chơi, lúc thì chơi game lúc thì chơi bóng, hắn cũng thường xuyên đến nhà bạn chơi.
Vì thường xuyên thảo luận về vấn đề học tập, mối quan hệ của Lâm Chương và Tề Chử Châu cũng ngày một thân thiết, nên khi Tề Chử Châu biết anh có một người em trai, cuối tuần còn dự định đi thăm gã, y mới nói bản thân cũng muốn đi, khi ấy Lâm Chương không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Lâm Viêm và Tề Chử Châu cũng khá hợp tính nhau, lần nào gặp anh cũng hỏi sao anh Tiểu Tề của nó không tới, Lâm Chương cũng không cảm thấy việc Tề Chử Châu thường xuyên đi cùng anh tới thăm Lâm Viêm có gì không ổn.
Giữa anh và Tề Chử Châu không có bất kì sự mập mờ nào, ngay cả quàng vai bá cổ cũng chưa từng, bây giờ nghĩ lại không phải chỉ vì anh không thích tiếp xúc quá gần với người khác, mà có thể còn vì Tề Chử Châu cố ý giữ khoảng cách, vậy nên khi Tề Chử Châu tỏ tình với anh, Lâm Chương vừa mờ mịt vừa kinh ngạc.
Anh hoàn toàn không hiểu tại sao Lâm Viêm lại hiểu lầm rằng Tề Chử Châu là bạch nguyệt quang trong lòng anh, dựa vào trí tưởng tượng sao?
Lâm Chương quay người lại đối diện với Diêm Thầm, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Diêm Thầm, anh là tình đầu của em, cũng là người duy nhất, ngoài anh ra không còn bất kì ai khác.”
Ngoại trừ Diêm Thầm, còn ai có thể mở cửa trái tim anh chứ.
Lâm Chương nghĩ không ra.
Đối với anh mà nói, Diêm Thàm là độc nhất vô nhị, là sự tồn tại đặc biết nhất.
“Ca!” Diêm Thầm nghẹn ngào, ôm chặt Lâm Chương, nước mắt lưng tròng, ngay trong khoảnh khắc hắn ôm lấy Lâm Chương, nước mắt cũng rơi xuống.
“Tôi cũng vậy, tôi yêu em nhất, không ai có thể chia rẽ hai ta!”
6 giờ sáng, trời lờ mờ sáng, hai người xúc động một hồi, rồi cùng nằm xuống ngủ tiếp.
Diêm Thầm vốn tưởng lần này sẽ không mơ nữa, ai ngờ, ngay cả giấc ngủ bù cũng không tha cho hắn.
Hắn nhìn thấy Diêm sói già với tinh thần hoảng hốt lang thang bên ngoài rất lâu mới về nhà, Lâm Chương hỏi hắn đi đâu, tại sao về muộn như vậy.
Diêm Thầm lỡ đãng thay giày: “Ừm”
Hắn như người mất hồn đi qua Lâm Chương, Lâm Chương rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Anh không khỏe à?”
“Không, anh hơi mệt thôi, đi tắm trước đây.” Diêm Thầm cũng không nhiều lời với Lâm Chương, cứ vậy đi thẳng vào phòng ngủ.
Diêm Thầm tắm xong ra ngoài, Lâm Chương ngồi thẳng lưng trên giường, hỏi hắn đã đi đâu, Diêm Thầm vẫn như người trên mây, không biết phải đối diện với Lâm Chương thế nào, chỉ đáp qua loa rằng hôm nay hắn ra ngoài cùng Vu Thân Dương, hắn đứng lau tóc mà không biết rằng ở phía đối diện mặt Lâm Chương đã tái nhợt như tờ giấy.
Diêm Thầm sấy tóc xong, Lâm Chương cũng đã trở về phòng sách làm việc, Diêm Thầm thở phào nhẹ nhõm, cười một cái tự giễu, không thể tưởng tượng nổi có một ngày hắn lại trốn tránh Lâm Chương.
Hôm nay thật sự rất mệt, không phải mệt về thể xác, mà là về tinh thần, Diêm Thầm nằm xuống, sạc điện thoại, vừa hay nhìn thấy một thông báo, hắn bấm vào xem, cau mày, xóa đi một lời mời kết bạn.
…
“Thẩm Tinh là ai?” Diêm Thầm mở mắt nhìn trần nhà quen thuộc, tự lẩm bẩm.
Bên cạnh đã không còn hơi ấm, có lẽ Lâm Chương đã đi làm từ lâu rồi.
Diêm Thầm luôn cảm thấy có một số việc, đang dần được xâu chuỗi lại với nhau.
Cái tên này có chút quen tai, Diêm Thầm nghĩ, họ Thẩm, chắc là người nhà họ Thẩm, hắn cầm điện thoại lên tra, tìm ra bức ảnh của Thẩm Tinh.
Hóa ra là cô ta, người trong cuốn album mà bà nội cho hắn xem, bà nội hắn có vẻ cũng khá thích cô ta.
Tại sao Thẩm Tinh lại kết bạn với mình?
Có lẽ là ý của bà, chẳng trách Diêm sói già vừa nhìn đã có vẻ không vui, xóa ngay lập tức.
Điểm này ở hắn cũng không tệ.
Hắn nhớ lại sắc mặt khó coi của Lâm Chương khi nghe thấy Diêm sói già và Vu Thân Dương cùng ra ngoài.
Vu Thân Dương và Lâm Chương không tiếp xúc nhiều với nhau, vậy nên Lâm Chương chắc sẽ không cố ý gọi điện cho y, Diêm Thầm mở trang cá nhân của Vu Thân Dương lên, lướt xem các bài đăng.
Vừa lướt vừa mắng, sao đăng nhiều quảng cáo thế, vậy mà vẫn chưa bị hủy kết bạn, bản thân mình cũng đối xử tốt với y thật.
“Tìm thấy rồi!” Diêm Thầm lướt mỏi cả tay, cuối cùng cũng tìm thấy.
Định vị ở nước ngoài, Diêm sói già nói cùng Vu Thân Dương ra ngoài, chẳng trách sắc mặt Lâm Chương lại khó coi như vậy, hóa ra vừa mở miệng đã lộ tẩy rồi.
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ