Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 52: Được không
242@-
Sau ba lần thử, lần nào Dư Thanh Đường cũng không nhịn được mà cụp đuôi bỏ chạy, Diệp Thần Diễm cuối cùng không thể nhẫn nại thêm, trực tiếp xách đệm tròn của cậu đến góc phòng luyện công.
"Ngồi đây" Hắn đứng trên cao, ép cậu ngồi xuống không cho kháng cự.
Dư Thanh Đường ngoan ngoãn ngồi dựa vào tường.
Cậu cũng rất biết lỗi.
Không phải cậu cố ý muốn trốn, mà cảm giác này cứ như người sợ nhột bị cù đúng chỗ, dù muốn chịu đựng cũng khó mà không giật mình.
Giờ thì hay rồi, lưng cậu tựa vào tường, tay bị Diệp Thần Diễm nắm chặt giữ trước ngực, hoàn toàn không có chỗ trốn.
Dư Thanh Đường ngộ ra một chuyện cậu hình như vừa bị Long Ngạo Thiên vây góc rồi.
Cậu ngửa mặt nhìn trời, đúng là một đời đặc sắc, đàn ông bình thường ai có cái vinh hạnh được Long Ngạo Thiên vây góc thế này chứ.
Mà nghĩ lại cũng chẳng vẻ vang gì cho cam.
Diệp Thần Diễm ngồi xuống trước mặt cậu, hai người gần như đầu gối chạm đầu gối, hắn trầm giọng nhắc: "Nín thở, tĩnh tâm, cảm nhận thật kỹ"
Dư Thanh Đường hít một hơi: "Còn phải cảm nhận nữa à"
"Khụ" Diệp Thần Diễm hơi lúng túng, dời mắt "Cũng không phải cảm cái gì... mà là nàng nên kiểm tra xem hắc khí trong cơ thể có tan hết chưa chứ"
Dư Thanh Đường hít sâu, ngẩng đầu kiên quyết gật: "Vậy ta cố gắng"
Cậu cố gắng nhưng không qua nổi ba giây.
Có điều, không biết có nên xem là may mắn không, giờ cậu không còn đường lui.
Linh lực nóng rực và bá đạo tràn vào kinh mạch, Diệp Thần Diễm chắc đã rất nhẹ tay rồi, nhưng Dư Thanh Đường vẫn khẽ run rẩy, nhất là khi cảm nhận được những luồng hắc khí bám quanh kinh mạch bị linh khí của đối phương cuốn sạch, toàn thân cậu cứ như ngâm mình trong suối nước nóng, nhiệt độ dâng lên từng chút một, mặt đỏ bừng, trán bắt đầu rịn mồ hôi.
Quá trình vận chuyển linh lực một vòng như kéo dài mãi, đến khi Diệp Thần Diễm thu tay lại, Dư Thanh Đường đã cuộn mình sát vào góc tường, như con tôm luộc chín, từ mặt tới cổ đều ửng đỏ, ngay cả ngón tay giao nhau cũng ửng hồng.
Diệp Thần Diễm khựng lại, ban đầu hắn cứ tưởng Dư Thanh Đường không chịu nổi đau đớn khi tẩy trừ ma khí nên mới bỏ chạy, giờ nhìn thế này...
Hắn bỗng đỏ vành tai, có chút lóng ngóng, khẽ chạm vào má cậu: "Nàng, nàng nóng quá, không sao chứ"
Dư Thanh Đường mệt mỏi mở mắt, yếu ớt ngã nằm xuống đệm.
"Này" Diệp Thần Diễm giật mình đỡ cậu "Nàng..."
Dư Thanh Đường nằm sấp úp mặt: "Mặc kệ ta, cho ta nghỉ một lát"
"Thật sự không sao chứ" Diệp Thần Diễm nhẹ nhàng vén tóc ướt mồ hôi trước trán cậu "Vận công thử xem còn hắc khí không"
Dư Thanh Đường mếu mặt quay đầu: "Ta ra nông nỗi này rồi mà ngươi còn muốn ta luyện công à"
"Khụ" Diệp Thần Diễm ho khẽ "Lão kia bảo hắc khí có hại cho tu sĩ, ta cũng phải xác nhận xem nàng đã sạch chưa"
"Vận công cảm nhận chút đi"
Hắn dịu giọng dỗ dành "Tốt rồi thì để nàng nghỉ"
Dư Thanh Đường mở mắt đầy cảnh giác: "Nếu chưa hết, ngươi chẳng phải lại muốn làm lần nữa à"
Diệp Thần Diễm nháy mắt với cậu.
Dư Thanh Đường lăn một vòng cá mặn, tựa lưng sát vào tường, vội lắc đầu: "Hết rồi hết rồi. Hắc khí ma khí gì đó không còn nữa. Ta giờ sạch sẽ lắm"
Diệp Thần Diễm nheo mắt, không chút lưu tình kéo cậu ngồi dậy, đặt vào tư thế ngồi thiền: "Nàng chỉ là muốn chạy trốn, hoàn toàn không tập trung cảm nhận"
"Ta có mà" Dư Thanh Đường giãy giụa "Thật đó, ta vừa cảm nhận rồi, thật sự hết rồi, không còn một giọt"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, ấn cậu về góc tường: "Nhưng giờ ta không tin"
"Chờ chút" Dư Thanh Đường gần như muốn khóc, chỉ còn nước kéo vạt áo hắn, mong được tha "Vậy, vậy ít nhất để ta nghỉ một lát"
Nếu không phải dáng vẻ cậu lúc này kiệt sức thật, Diệp Thần Diễm còn tưởng cậu đang bày trò giả vờ lấy lòng.
Dù sao đó cũng là tuyệt chiêu của cậu.
Dư Thanh Đường lén ngẩng đầu, đáng thương nhìn hắn: "Ngươi thật sự không cảm thấy gì à"
Sao chỉ có mình cậu phản ứng dữ dội thế này, khiến hoàn cảnh vốn đã ngượng càng thêm bối rối.
Ánh mắt Diệp Thần Diễm hơi dao động, vành tai đỏ ửng, hắn ho khan rồi nhìn sang chỗ khác: "Không có"
"Ngươi, ngươi đừng nghĩ bậy"
"Cái đó..."
Dư Thanh Đường bất ngờ bật dậy, chìa tay: "Ngươi cũng đưa tay đây"
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Làm gì"
"Ta đi dạo chỗ ngươi một vòng" Dư Thanh Đường ngẩng cằm, hùng hổ đòi đòi lại công bằng "Rồi ngươi sẽ biết vì sao ta phản ứng như thế"
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, đặt tay vào tay cậu: "Được thôi, nàng tới đi"
Dư Thanh Đường hít sâu, dồn khí vận linh lực trút vào tay hắn, rồi hé mắt nhìn trộm.
Diệp Thần Diễm nhìn hai bàn tay giao nhau, chạm ánh mắt cậu, còn nhướng mày cười.
Điềm tĩnh, vững như núi.
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu lặng lẽ thu tay về.
Diệp Thần Diễm có chút bất ngờ: "Không luyện nữa à"
Dư Thanh Đường xoay lưng lại: "Không luyện nữa"
Cậu đâu rảnh ganh đua với Long Ngạo Thiên.
"À..." Diệp Thần Diễm thấy cậu tổn thương tự tôn, định vớt vát "Thật ra, thật ra vẫn có cảm giác đó, linh lực của nàng mát lạnh trong suốt, nếu là ngày hè..."
Dư Thanh Đường xoay đầu lại, thản nhiên: "Cũng mát mẻ dễ chịu phết chứ gì"
Diệp Thần Diễm nhìn sắc mặt cậu, khẽ gật đầu.
"Hừ" Dư Thanh Đường quay mặt đi, nằm xuống, lưng quay về phía hắn "Ta mệt rồi, ngủ đây"
"Sao vậy" Diệp Thần Diễm dè dặt chạm vai cậu "Không luyện nữa à"
"Thông suốt rồi" Dư Thanh Đường nhìn trời bằng ánh mắt bình thản lẫn vô hồn "Thế gian vốn chẳng công bằng"
Cậu ôm mặt than thở: "Có người linh lực bá đạo, áp đảo, nóng bỏng, rực rỡ. Có người linh lực chỉ dùng để giải nhiệt"
Diệp Thần Diễm: "..."
Hắn lúng túng xoa mũi, có lẽ cả đời chưa từng phải khổ não tìm lý do dỗ ai như thế này.
"Thật ra, cũng không hẳn là do nàng có vấn đề" Diệp Thần Diễm hạ giọng nói "Có khi là do thể chất của ta đặc biệt"
Dư Thanh Đường vểnh tai, tò mò nghiêng đầu sang nhìn hắn: "Thật có khả năng đó à"
"Ừ" Diệp Thần Diễm thấy cậu chịu nghe, thuận thế tiếp tục "Nàng nghe rồi đó, người kia cũng nói thể chất ta đặc biệt, có lẽ có liên quan"
"Ừm" Dư Thanh Đường gãi cằm "Nghe cũng có lý"
Nghĩ vậy thì rõ ràng không phải cậu quá gà, mà là Long Ngạo Thiên quá mạnh
Mà Long Ngạo Thiên mạnh thì đúng là quá bình thường
Dư Thanh Đường lại nghĩ thoáng rồi
Diệp Thần Diễm thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói: "Dù sao trước giờ cũng chưa từng nghe nói có ai song tu lại phản ứng lớn đến thế"
Dư Thanh Đường tròn mắt, cao giọng: "Tu gì cơ"
Diệp Thần Diễm giật mình: "Ờ..."
Ngón tay Dư Thanh Đường run run, khó tin chỉ vào hắn: "Song cái gì cơ"
"Ngươi vừa nói song tu đúng không"
Cậu lùi ra sau một chút, sắc đỏ vừa lui đi lại lan lên má: "Ngươi ngươi ngươi..."
"Không, không phải cái song tu đó" Diệp Thần Diễm cũng đỏ mặt, lúng túng giải thích "Khụ, đây là song nhân tu hành, chỉ là kiểu hỗ trợ nhau tu luyện thông thường thôi"
Dư Thanh Đường cảnh giác trừng mắt nhìn hắn: "Nhưng ta thấy lúc nãy rõ ràng rất kỳ lạ"
"Ta cũng để nàng truyền linh lực lại cho ta rồi mà" Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn cậu "Ta đâu thấy gì lạ"
Dư Thanh Đường híp mắt nghi ngờ: "Thật không"
"Ngươi không định lừa ta đấy chứ"
"Ta không dễ lừa đâu đấy"
Diệp Thần Diễm vô thức nhướng mày, nhưng biết lúc này mà cười ra tiếng là chọc cậu nổi giận, nên chỉ đành khẽ ho một tiếng, chân thành nhìn vào mắt cậu: "Thật"
"Có đệ tử khai ngộ chậm, sư phụ dẫn vào môn cũng sẽ dùng linh lực dẫn dắt vận công một vòng"
"Thật có chuyện đó à" Dư Thanh Đường ngơ ngác "Vậy sư phụ ngươi cũng từng làm vậy với ngươi sao"
Diệp Thần Diễm lắc đầu phủ nhận ngay: "Không"
Dư Thanh Đường trợn mắt
Diệp Thần Diễm vội chữa lại: "Ờ, là vì ta khai ngộ rất nhanh, chưa cần tới mức đó"
Bên ngoài vọng lại tiếng ồn ào, Diệp Thần Diễm khẽ động sắc mặt: "Hình như là Xích Diễm Thiên lên đây rồi"
"Vậy đi, nếu ngươi không tin, ta dẫn ngươi ra hỏi thẳng"
"Khoan đã" Dư Thanh Đường vội kéo tay hắn, mắt tròn xoe đầy kinh hãi "Hỏi kiểu gì chứ. Chẳng lẽ ngươi định nói ngươi làm này làm nọ với ta, rồi hỏi xem đó có phải song tu không à"
"Ta tất nhiên không hỏi vậy rồi" Diệp Thần Diễm giơ tay mở cửa phòng luyện công, vừa lúc Xích Diễm Thiên tóc đỏ rực đi ngang qua, trông thấy họ thì mừng rỡ chào ngay: "Hai người ở đây à. Ta còn đang tìm các ngươi đây"
Hắn bước vào thản nhiên, lửa nhỏ lẽo đẽo theo sau: "Ta luyện cùng các ngươi"
"Chuyện đó để sau đã" Diệp Thần Diễm cười tươi tiếp đón, hỏi "Xích huynh, ngươi giải trừ hắc khí cho đệ tử bằng Chúc Dung Thuật thế nào"
"Nướng sơ sơ thôi" Xích Diễm Thiên giơ tay khơi ra một đóa hỏa liên "Rồi đưa linh lực vào trong cơ thể họ"
Diệp Thần Diễm quay đầu nhìn Dư Thanh Đường: "Nàng thấy chưa"
Dư Thanh Đường bán tín bán nghi: "Rồi sao nữa"
"Rồi dẫn dắt vận chuyển linh lực theo kinh mạch" Diệp Thần Diễm mỉm cười "Phải không"
"Đúng thế..." Xích Diễm Thiên vừa định nói tiếp, Diệp Thần Diễm đã gật đầu "Đấy, chính là như vậy"
Dư Thanh Đường chớp mắt nửa tin nửa ngờ, Diệp Thần Diễm đã đứng dậy, vừa đẩy Xích Diễm Thiên và lửa nhỏ ra ngoài vừa nói nhỏ: "Công pháp người kia truyền ta đặc biệt, ta sợ có gì bất thường, ngươi giúp ta canh ngoài"
Xích Diễm Thiên không nghi ngờ gì, đáp: "Ồ, được thôi, ta sang phòng khác luyện"
Chờ cửa phòng đóng lại, Xích Diễm Thiên mới gãi đầu nghi hoặc: "Khoan đã, hắn vừa nói gì vậy"
"Ta đưa linh lực vào rồi, tiếp theo tất nhiên là để họ tự vận hành linh lực, hóa giải hắc khí. Chẳng lẽ còn có gì khác"
Hắn mơ mơ hồ hồ, cúi đầu nhìn lửa nhỏ, hai mắt tròn to chạm nhau.
Trong phòng luyện công, Diệp Thần Diễm lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Đường: "Nàng thấy chưa"
Hắn nghiêng người đến gần, giọng như mang chút đáng thương: "Nàng chẳng lẽ vẫn còn không tin ta"
Dư Thanh Đường do dự một lúc, rồi cũng nghiêng người tới, híp mắt hỏi lại: "Vậy nếu ngươi đang lừa ta thì sao"
Diệp Thần Diễm chớp mắt một cái
"Ta mà lừa nàng..." Ánh mắt Diệp Thần Diễm khẽ lóe, bật cười "Vậy ta sẽ đền tội đàng hoàng, mời nàng ăn ngon, nàng gọi là tới, đồng hành bên nàng, bảo hộ nàng chu toàn"
Dư Thanh Đường gãi cằm: "Ừm, cũng khá có thành ý đó chứ"
Diệp Thần Diễm cười cong cả mắt, bất chợt hỏi: "Vậy còn nàng thì sao"
Dư Thanh Đường nghiêng đầu khó hiểu: "Hả"
Diệp Thần Diễm mang theo nụ cười, chăm chú nhìn vào mắt cậu: "Nếu là ngươi lừa ta thì sao"
Dư Thanh Đường chột dạ, vội dời mắt
Không dám nhìn hắn, c** nh* giọng đáp: "Vậy, vậy ta cũng mời ngươi ăn ngon"
"Với lại ta chắc không bảo vệ ngươi nổi, vậy thì ta xin lỗi, dỗ ngươi vui lên"
Cậu len lén ngẩng mắt nhìn hắn: "Vậy được không"
......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Trốn việc.
Diệp Thần Diễm: Cũng trốn.
Dư Thanh Đường: ?
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Sau ba lần thử, lần nào Dư Thanh Đường cũng không nhịn được mà cụp đuôi bỏ chạy, Diệp Thần Diễm cuối cùng không thể nhẫn nại thêm, trực tiếp xách đệm tròn của cậu đến góc phòng luyện công.
"Ngồi đây" Hắn đứng trên cao, ép cậu ngồi xuống không cho kháng cự.
Dư Thanh Đường ngoan ngoãn ngồi dựa vào tường.
Cậu cũng rất biết lỗi.
Không phải cậu cố ý muốn trốn, mà cảm giác này cứ như người sợ nhột bị cù đúng chỗ, dù muốn chịu đựng cũng khó mà không giật mình.
Giờ thì hay rồi, lưng cậu tựa vào tường, tay bị Diệp Thần Diễm nắm chặt giữ trước ngực, hoàn toàn không có chỗ trốn.
Dư Thanh Đường ngộ ra một chuyện cậu hình như vừa bị Long Ngạo Thiên vây góc rồi.
Cậu ngửa mặt nhìn trời, đúng là một đời đặc sắc, đàn ông bình thường ai có cái vinh hạnh được Long Ngạo Thiên vây góc thế này chứ.
Mà nghĩ lại cũng chẳng vẻ vang gì cho cam.
Diệp Thần Diễm ngồi xuống trước mặt cậu, hai người gần như đầu gối chạm đầu gối, hắn trầm giọng nhắc: "Nín thở, tĩnh tâm, cảm nhận thật kỹ"
Dư Thanh Đường hít một hơi: "Còn phải cảm nhận nữa à"
"Khụ" Diệp Thần Diễm hơi lúng túng, dời mắt "Cũng không phải cảm cái gì... mà là nàng nên kiểm tra xem hắc khí trong cơ thể có tan hết chưa chứ"
Dư Thanh Đường hít sâu, ngẩng đầu kiên quyết gật: "Vậy ta cố gắng"
Cậu cố gắng nhưng không qua nổi ba giây.
Có điều, không biết có nên xem là may mắn không, giờ cậu không còn đường lui.
Linh lực nóng rực và bá đạo tràn vào kinh mạch, Diệp Thần Diễm chắc đã rất nhẹ tay rồi, nhưng Dư Thanh Đường vẫn khẽ run rẩy, nhất là khi cảm nhận được những luồng hắc khí bám quanh kinh mạch bị linh khí của đối phương cuốn sạch, toàn thân cậu cứ như ngâm mình trong suối nước nóng, nhiệt độ dâng lên từng chút một, mặt đỏ bừng, trán bắt đầu rịn mồ hôi.
Quá trình vận chuyển linh lực một vòng như kéo dài mãi, đến khi Diệp Thần Diễm thu tay lại, Dư Thanh Đường đã cuộn mình sát vào góc tường, như con tôm luộc chín, từ mặt tới cổ đều ửng đỏ, ngay cả ngón tay giao nhau cũng ửng hồng.
Diệp Thần Diễm khựng lại, ban đầu hắn cứ tưởng Dư Thanh Đường không chịu nổi đau đớn khi tẩy trừ ma khí nên mới bỏ chạy, giờ nhìn thế này...
Hắn bỗng đỏ vành tai, có chút lóng ngóng, khẽ chạm vào má cậu: "Nàng, nàng nóng quá, không sao chứ"
Dư Thanh Đường mệt mỏi mở mắt, yếu ớt ngã nằm xuống đệm.
"Này" Diệp Thần Diễm giật mình đỡ cậu "Nàng..."
Dư Thanh Đường nằm sấp úp mặt: "Mặc kệ ta, cho ta nghỉ một lát"
"Thật sự không sao chứ" Diệp Thần Diễm nhẹ nhàng vén tóc ướt mồ hôi trước trán cậu "Vận công thử xem còn hắc khí không"
Dư Thanh Đường mếu mặt quay đầu: "Ta ra nông nỗi này rồi mà ngươi còn muốn ta luyện công à"
"Khụ" Diệp Thần Diễm ho khẽ "Lão kia bảo hắc khí có hại cho tu sĩ, ta cũng phải xác nhận xem nàng đã sạch chưa"
"Vận công cảm nhận chút đi"
Hắn dịu giọng dỗ dành "Tốt rồi thì để nàng nghỉ"
Dư Thanh Đường mở mắt đầy cảnh giác: "Nếu chưa hết, ngươi chẳng phải lại muốn làm lần nữa à"
Diệp Thần Diễm nháy mắt với cậu.
Dư Thanh Đường lăn một vòng cá mặn, tựa lưng sát vào tường, vội lắc đầu: "Hết rồi hết rồi. Hắc khí ma khí gì đó không còn nữa. Ta giờ sạch sẽ lắm"
Diệp Thần Diễm nheo mắt, không chút lưu tình kéo cậu ngồi dậy, đặt vào tư thế ngồi thiền: "Nàng chỉ là muốn chạy trốn, hoàn toàn không tập trung cảm nhận"
"Ta có mà" Dư Thanh Đường giãy giụa "Thật đó, ta vừa cảm nhận rồi, thật sự hết rồi, không còn một giọt"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, ấn cậu về góc tường: "Nhưng giờ ta không tin"
"Chờ chút" Dư Thanh Đường gần như muốn khóc, chỉ còn nước kéo vạt áo hắn, mong được tha "Vậy, vậy ít nhất để ta nghỉ một lát"
Nếu không phải dáng vẻ cậu lúc này kiệt sức thật, Diệp Thần Diễm còn tưởng cậu đang bày trò giả vờ lấy lòng.
Dù sao đó cũng là tuyệt chiêu của cậu.
Dư Thanh Đường lén ngẩng đầu, đáng thương nhìn hắn: "Ngươi thật sự không cảm thấy gì à"
Sao chỉ có mình cậu phản ứng dữ dội thế này, khiến hoàn cảnh vốn đã ngượng càng thêm bối rối.
Ánh mắt Diệp Thần Diễm hơi dao động, vành tai đỏ ửng, hắn ho khan rồi nhìn sang chỗ khác: "Không có"
"Ngươi, ngươi đừng nghĩ bậy"
"Cái đó..."
Dư Thanh Đường bất ngờ bật dậy, chìa tay: "Ngươi cũng đưa tay đây"
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Làm gì"
"Ta đi dạo chỗ ngươi một vòng" Dư Thanh Đường ngẩng cằm, hùng hổ đòi đòi lại công bằng "Rồi ngươi sẽ biết vì sao ta phản ứng như thế"
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, đặt tay vào tay cậu: "Được thôi, nàng tới đi"
Dư Thanh Đường hít sâu, dồn khí vận linh lực trút vào tay hắn, rồi hé mắt nhìn trộm.
Diệp Thần Diễm nhìn hai bàn tay giao nhau, chạm ánh mắt cậu, còn nhướng mày cười.
Điềm tĩnh, vững như núi.
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu lặng lẽ thu tay về.
Diệp Thần Diễm có chút bất ngờ: "Không luyện nữa à"
Dư Thanh Đường xoay lưng lại: "Không luyện nữa"
Cậu đâu rảnh ganh đua với Long Ngạo Thiên.
"À..." Diệp Thần Diễm thấy cậu tổn thương tự tôn, định vớt vát "Thật ra, thật ra vẫn có cảm giác đó, linh lực của nàng mát lạnh trong suốt, nếu là ngày hè..."
Dư Thanh Đường xoay đầu lại, thản nhiên: "Cũng mát mẻ dễ chịu phết chứ gì"
Diệp Thần Diễm nhìn sắc mặt cậu, khẽ gật đầu.
"Hừ" Dư Thanh Đường quay mặt đi, nằm xuống, lưng quay về phía hắn "Ta mệt rồi, ngủ đây"
"Sao vậy" Diệp Thần Diễm dè dặt chạm vai cậu "Không luyện nữa à"
"Thông suốt rồi" Dư Thanh Đường nhìn trời bằng ánh mắt bình thản lẫn vô hồn "Thế gian vốn chẳng công bằng"
Cậu ôm mặt than thở: "Có người linh lực bá đạo, áp đảo, nóng bỏng, rực rỡ. Có người linh lực chỉ dùng để giải nhiệt"
Diệp Thần Diễm: "..."
Hắn lúng túng xoa mũi, có lẽ cả đời chưa từng phải khổ não tìm lý do dỗ ai như thế này.
"Thật ra, cũng không hẳn là do nàng có vấn đề" Diệp Thần Diễm hạ giọng nói "Có khi là do thể chất của ta đặc biệt"
Dư Thanh Đường vểnh tai, tò mò nghiêng đầu sang nhìn hắn: "Thật có khả năng đó à"
"Ừ" Diệp Thần Diễm thấy cậu chịu nghe, thuận thế tiếp tục "Nàng nghe rồi đó, người kia cũng nói thể chất ta đặc biệt, có lẽ có liên quan"
"Ừm" Dư Thanh Đường gãi cằm "Nghe cũng có lý"
Nghĩ vậy thì rõ ràng không phải cậu quá gà, mà là Long Ngạo Thiên quá mạnh
Mà Long Ngạo Thiên mạnh thì đúng là quá bình thường
Dư Thanh Đường lại nghĩ thoáng rồi
Diệp Thần Diễm thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói: "Dù sao trước giờ cũng chưa từng nghe nói có ai song tu lại phản ứng lớn đến thế"
Dư Thanh Đường tròn mắt, cao giọng: "Tu gì cơ"
Diệp Thần Diễm giật mình: "Ờ..."
Ngón tay Dư Thanh Đường run run, khó tin chỉ vào hắn: "Song cái gì cơ"
"Ngươi vừa nói song tu đúng không"
Cậu lùi ra sau một chút, sắc đỏ vừa lui đi lại lan lên má: "Ngươi ngươi ngươi..."
"Không, không phải cái song tu đó" Diệp Thần Diễm cũng đỏ mặt, lúng túng giải thích "Khụ, đây là song nhân tu hành, chỉ là kiểu hỗ trợ nhau tu luyện thông thường thôi"
Dư Thanh Đường cảnh giác trừng mắt nhìn hắn: "Nhưng ta thấy lúc nãy rõ ràng rất kỳ lạ"
"Ta cũng để nàng truyền linh lực lại cho ta rồi mà" Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn cậu "Ta đâu thấy gì lạ"
Dư Thanh Đường híp mắt nghi ngờ: "Thật không"
"Ngươi không định lừa ta đấy chứ"
"Ta không dễ lừa đâu đấy"
Diệp Thần Diễm vô thức nhướng mày, nhưng biết lúc này mà cười ra tiếng là chọc cậu nổi giận, nên chỉ đành khẽ ho một tiếng, chân thành nhìn vào mắt cậu: "Thật"
"Có đệ tử khai ngộ chậm, sư phụ dẫn vào môn cũng sẽ dùng linh lực dẫn dắt vận công một vòng"
"Thật có chuyện đó à" Dư Thanh Đường ngơ ngác "Vậy sư phụ ngươi cũng từng làm vậy với ngươi sao"
Diệp Thần Diễm lắc đầu phủ nhận ngay: "Không"
Dư Thanh Đường trợn mắt
Diệp Thần Diễm vội chữa lại: "Ờ, là vì ta khai ngộ rất nhanh, chưa cần tới mức đó"
Bên ngoài vọng lại tiếng ồn ào, Diệp Thần Diễm khẽ động sắc mặt: "Hình như là Xích Diễm Thiên lên đây rồi"
"Vậy đi, nếu ngươi không tin, ta dẫn ngươi ra hỏi thẳng"
"Khoan đã" Dư Thanh Đường vội kéo tay hắn, mắt tròn xoe đầy kinh hãi "Hỏi kiểu gì chứ. Chẳng lẽ ngươi định nói ngươi làm này làm nọ với ta, rồi hỏi xem đó có phải song tu không à"
"Ta tất nhiên không hỏi vậy rồi" Diệp Thần Diễm giơ tay mở cửa phòng luyện công, vừa lúc Xích Diễm Thiên tóc đỏ rực đi ngang qua, trông thấy họ thì mừng rỡ chào ngay: "Hai người ở đây à. Ta còn đang tìm các ngươi đây"
Hắn bước vào thản nhiên, lửa nhỏ lẽo đẽo theo sau: "Ta luyện cùng các ngươi"
"Chuyện đó để sau đã" Diệp Thần Diễm cười tươi tiếp đón, hỏi "Xích huynh, ngươi giải trừ hắc khí cho đệ tử bằng Chúc Dung Thuật thế nào"
"Nướng sơ sơ thôi" Xích Diễm Thiên giơ tay khơi ra một đóa hỏa liên "Rồi đưa linh lực vào trong cơ thể họ"
Diệp Thần Diễm quay đầu nhìn Dư Thanh Đường: "Nàng thấy chưa"
Dư Thanh Đường bán tín bán nghi: "Rồi sao nữa"
"Rồi dẫn dắt vận chuyển linh lực theo kinh mạch" Diệp Thần Diễm mỉm cười "Phải không"
"Đúng thế..." Xích Diễm Thiên vừa định nói tiếp, Diệp Thần Diễm đã gật đầu "Đấy, chính là như vậy"
Dư Thanh Đường chớp mắt nửa tin nửa ngờ, Diệp Thần Diễm đã đứng dậy, vừa đẩy Xích Diễm Thiên và lửa nhỏ ra ngoài vừa nói nhỏ: "Công pháp người kia truyền ta đặc biệt, ta sợ có gì bất thường, ngươi giúp ta canh ngoài"
Xích Diễm Thiên không nghi ngờ gì, đáp: "Ồ, được thôi, ta sang phòng khác luyện"
Chờ cửa phòng đóng lại, Xích Diễm Thiên mới gãi đầu nghi hoặc: "Khoan đã, hắn vừa nói gì vậy"
"Ta đưa linh lực vào rồi, tiếp theo tất nhiên là để họ tự vận hành linh lực, hóa giải hắc khí. Chẳng lẽ còn có gì khác"
Hắn mơ mơ hồ hồ, cúi đầu nhìn lửa nhỏ, hai mắt tròn to chạm nhau.
Trong phòng luyện công, Diệp Thần Diễm lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Đường: "Nàng thấy chưa"
Hắn nghiêng người đến gần, giọng như mang chút đáng thương: "Nàng chẳng lẽ vẫn còn không tin ta"
Dư Thanh Đường do dự một lúc, rồi cũng nghiêng người tới, híp mắt hỏi lại: "Vậy nếu ngươi đang lừa ta thì sao"
Diệp Thần Diễm chớp mắt một cái
"Ta mà lừa nàng..." Ánh mắt Diệp Thần Diễm khẽ lóe, bật cười "Vậy ta sẽ đền tội đàng hoàng, mời nàng ăn ngon, nàng gọi là tới, đồng hành bên nàng, bảo hộ nàng chu toàn"
Dư Thanh Đường gãi cằm: "Ừm, cũng khá có thành ý đó chứ"
Diệp Thần Diễm cười cong cả mắt, bất chợt hỏi: "Vậy còn nàng thì sao"
Dư Thanh Đường nghiêng đầu khó hiểu: "Hả"
Diệp Thần Diễm mang theo nụ cười, chăm chú nhìn vào mắt cậu: "Nếu là ngươi lừa ta thì sao"
Dư Thanh Đường chột dạ, vội dời mắt
Không dám nhìn hắn, c** nh* giọng đáp: "Vậy, vậy ta cũng mời ngươi ăn ngon"
"Với lại ta chắc không bảo vệ ngươi nổi, vậy thì ta xin lỗi, dỗ ngươi vui lên"
Cậu len lén ngẩng mắt nhìn hắn: "Vậy được không"
......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Trốn việc.
Diệp Thần Diễm: Cũng trốn.
Dư Thanh Đường: ?
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 52: Được không
10.0/10 từ 36 lượt.