Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 53: Đại khảo học phủ
192@-
"Được."
"Một lời đã định." Diệp Thần Diễm giơ tay điểm trán cậu, mắt cong cong, mỉm cười, "Cho nên tiếp theo..."
"Chăm chỉ tu luyện đi."
Dư Thanh Đường còn tưởng hắn sắp nói gì ghê gớm, nghe vậy lập tức nằm vật xuống đất, nhắm mắt giả yếu: "Ngươi luyện đi, ta nghỉ một lát."
Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm cậu, Dư Thanh Đường chột dạ lăn một vòng, tránh ánh mắt hắn, còn hắng giọng: "Ta đang chuẩn bị cảm xúc để luyện khúc mới, phải tìm cảm hứng."
Cậu trịnh trọng nói: "Bọn ta tu đàn, cảm xúc cũng là phần trọng yếu."
Diệp Thần Diễm dở khóc dở cười, cũng không làm gì được: "Nàng nghỉ chút cũng được, nhưng đừng có lười quá."
"Nghe nói Tháp Luyện Công giữ được chút khí tức thượng cổ nên linh lực mới sung túc như thế."
"Ra ngoài rồi, dù ngồi ngay linh mạch cũng chưa chắc..."
Hắn vừa nói đến đây, thần sắc chợt biến, đang định nhắc nhở Dư Thanh Đường cẩn thận linh lực bạo động, ai ngờ cậu đã bật dậy, nghiêm chỉnh vào thế, sẵn sàng đối phó.
Giữa xoáy linh lực mãnh liệt như muốn nghiền nát mọi thứ, Dư Thanh Đường ngồi ngay ngắn, mắt cụp xuống, đài sen vàng dưới thân từ từ nở rộ, phút chốc không hỷ không nộ, như thần phật ngồi trên mây.
Diệp Thần Diễm bỗng thấy tim siết lại, rõ ràng cậu gần ngay trước mắt, mà lại như xa tận chân trời.
Cơn bạo động linh lực chấm dứt, Dư Thanh Đường từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn cổ tay mình không biết từ lúc nào, Diệp Thần Diễm đã nắm lấy tay cậu.
Dư Thanh Đường chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Thần Diễm lập tức buông ra, ho nhẹ một tiếng: "Vừa rồi ta sợ nàng không ứng phó nổi"
"Ta thấy hình như mình có tiến bộ rồi đấy." Dư Thanh Đường ngồi thẳng lại, hiếm khi lộ vẻ đắc ý. Cậu trầm ngâm, "Vả lại lúc bị tám trăm lão hòa thượng tụng kinh trong đầu, ta có nhìn thấy trong cảnh giới Liên Hoa, luyện càng sâu thì đài sen càng lớn, có thể bao phủ cả người khác, tới đại thành thì còn có thể hộ được một phương thiên địa..."
Cậu hoàn hồn, nhún vai: "Nhưng chuyện đó chẳng liên quan tới ta, dù sao gặp người của Đạt Ma Viện thì ta cũng phải trả lại cảnh giới Liên Hoa thôi."
"Nàng thật sự muốn trả?" Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Bây giờ nàng cũng thấy uy lực của nó rồi, không thấy tiếc à?"
"Thì đúng là lợi hại thật, lại tiện trừ việc Nghiệp Hỏa." Dư Thanh Đường chống cằm, "Nhưng ta đã nói là sẽ trả."
"Nếu đã nói mà thấy tốt rồi lại không trả nữa, chẳng phải giả tạo lắm sao?"
Ánh mắt Diệp Thần Diễm xẹt qua ý cười: "Không tệ, tâm tính kiên định."
Hắn mỉm cười ôm quyền: "Bội phục."
"Hừ hừ." Dư Thanh Đường ưỡn ngực đón nhận lời khen, "Con người không nên quá tham, nó giúp ta không ít rồi, dùng một lần lời một lần."
"Yên tâm." Diệp Thần Diễm cười nói, "Cho dù sau này không còn cảnh giới Liên Hoa, ta cũng không để nàng bị thương đâu."
"Ừm ừm." Dư Thanh Đường vô cùng yên tâm vỗ vai hắn: "Biết ngươi lợi hại rồi."
Diệp Thần Diễm đang định cười, Dư Thanh Đường duỗi lưng lười nhác nói tiếp: "Mà ta cũng đâu hay tự chuốc phiền phức."
Rất nhiều phiền phức đều là do bị kéo vào kịch bản của Long Ngạo Thiên, bị Thiên đạo ép buộc thôi.
Dư Thanh Đường rất thông suốt: "Chờ ta về Biệt Hạc Môn, chuyện phiền toái nhất cũng chỉ là con heo rừng chúa sau núi, giờ chắc nó không còn là đối thủ của ta nữa."
Cậu khoát tay: "Ngươi không cần ra tay đâu!"
Nụ cười trên mặt Diệp Thần Diễm dần thu lại, ánh mắt khẽ lay động, hơi do dự: "Nàng... Sau đại hội Kim Đan là muốn trở về?"
"Ừ." Dư Thanh Đường ngẩng đầu, cười chân thành, "Chuyến này nhờ có ngươi, hì hì, ta cũng thu hoạch kha khá."
"Suốt dọc đường có thể nói là hiểm nguy trùng trùng, sau này ta kể lại cho sư đệ sư muội nghe"
Cậu vừa nói vừa mường tượng tương lai, thuận tay xoa bụng dưới đừng nói chứ, dù kiểu song tu chính thống đó cứ thấy sai sai, nhưng hiện tại cậu thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dò thử một vòng thì phát hiện viên Kim Đan to bằng viên kẹo đã lớn thêm một chút rồi.
Diệp Thần Diễm cúi đầu, quay mặt sang chỗ khác: "Ồ."
Hắn có vẻ không vui, chỉ đáp gọn một tiếng, rồi xách đệm tròn xoay lưng lại, tự mình ngồi xuống tu luyện.
Dư Thanh Đường ngơ ngác, cảm thấy tâm tư của Long Ngạo Thiên thật là khó dò, lúc thì nhiệt tình lúc lại lạnh nhạt.
Mà cũng may, cậu lén lấy ra ngọc bài Thiên Cơ Tử đưa, đổi dòng chữ trên đó thành "Kim Đan trung kỳ", rồi lén lút nhét lại vào túi.
Dù cậu đã trung kỳ từ lâu rồi, nhưng mấy hôm nay chưa có dịp sửa, tin tức hơi lỗi thời một chút.
Cậu chột dạ nghĩ, chắc... chắc chưa bị lộ đâu nhỉ?
Năm ngày sau, chín hồi chuông ngân vang trên không trung cảnh giới học phủ cổ.
Trời đất cuộn trào, một đại điện khổng lồ từ trong tầng mây hiện ra, hút toàn bộ người trong cổ thành và phạm vi học phủ vào trong đại điện lơ lửng ấy.
Gần đây Dư Thanh Đường tu luyện siêng năng, không còn lo bị Nghiệp Hỏa đốt mông, ăn uống cũng chẳng chút kiêng dè. Bị hút vào đại điện mà tay cậu còn cầm miếng thịt nướng, miệng đầy nhồm nhoàm, trông hoàn toàn lạc quẻ so với đám thiên kiêu đang đề cao cảnh giác xung quanh.
Chuyện truyền tống diễn ra quá đột ngột, Dư Thanh Đường lén lút chui ra sau lưng Diệp Thần Diễm, cố nuốt miếng thịt đang nhai, rồi thừa dịp mọi người không để ý, nhanh chóng nhét phần còn lại vào miệng Tiểu Hỏa.
Cậu giả vờ ngắm phong cảnh xung quanh, âm thầm lau sạch tay, rồi cười hì hì bắt chuyện với Diệp Thần Diễm: "Ngươi nhìn kìa, đại điện này to thật đấy."
Diệp Thần Diễm liếc cậu một cái, nhắc nhở: "Lau miệng đi."
Dư Thanh Đường vội vàng quay đầu lau miệng.
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu cười khẽ, rồi không để lộ gì mà chắn phía trước cậu thêm một bước, thay cậu che khuất ánh mắt soi mói.
Lau xong miệng, Dư Thanh Đường hứng thú quan sát khắp nơi, không ngoài dự đoán, nhanh chóng thấy vài gương mặt quen Ôn Như Băng dẫn theo đệ tử Quy Nhất Tông đứng chính giữa đại điện, tay cầm kiếm, khí tức thu liễm, từng động tác đều mang phong thái của bậc tông sư.
Phía sau y, Lý Linh Nhi vừa thấy hai người liền phấn khích vẫy tay, chen qua đám đông chạy lại gần.
"Hai huynh trốn ở đâu thế hả!" Lý Linh Nhi vừa mừng vừa giận, "Ta tìm mãi không thấy!"
"Đừng nhắc nữa." Dư Thanh Đường thở dài, "Bị nhốt trong tháp luyện công, ngày nào cũng y chang nhau ấy!"
Đến cơ hội ra ngoài tìm xem trong tháp có đầu trọc không còn không có, bị Diệp Thần Diễm giám sát chặt chẽ, chỉ biết ngoan ngoãn mở sách.
Từ lúc đến thế giới tu tiên tới giờ, cậu chưa từng cố gắng như vậy một con cá mặn như cậu mà cũng bị ép tu đến hậu kỳ Kim Đan.
Tất nhiên, thiên phú thì vẫn không sánh được Long Ngạo Thiên. Diệp Thần Diễm tu đến viên mãn Kim Đan, hoàn toàn luyện thành Thiên Lang Kiếp, thậm chí còn thử dung hợp pháp môn bá đạo ấy với thương pháp, khiến uy lực chiêu thức càng mạnh hơn.
Căn phòng luyện công kia, vách tường đầy vết lõm do va chạm. May mà hiện giờ tháp luyện công không có người quản, nếu không lúc trả phòng chắc chắn phải bồi thường.
Lý Linh Nhi ra vẻ thông cảm: "Ngươi... ngươi ở cùng hắn mà tu luyện à? Vậy đúng là xui xẻo rồi..."
Nàng rất đồng cảm: "Hắn tu luyện chẳng khác gì mạng đổi mạng."
"Khụ." Diệp Thần Diễm mỉm cười, "Hai ngươi đều là loại ham chơi, quả nhiên hợp nhau."
Hắn cố tình hỏi: "Tiểu sư muội, tu vi ra sao rồi? Có lười biếng không? Dù tháp luyện công bên ngoài không thấy rõ, nhưng cũng không được..."
"Ngươi ngươi ngươi!" Lý Linh Nhi giật mình lùi hai bước, hoảng hốt kêu lên, "Mấy hôm không gặp mà ngươi hỏi câu như thế hả!"
"Đúng vậy đúng vậy!" Dư Thanh Đường phụ họa, "Ngươi phải hỏi nàng có gặp nguy hiểm không, có ăn no ngủ ngon không ấy chứ."
"Ngươi thấy chưa? Ngươi không biết nói chuyện, bảo sao dỗ người mãi không được..." Lý Linh Nhi trừng mắt, tức giận giẫm chân cậu một cái, tiếc là không trúng, đành đè thấp giọng đe dọa, "Ngươi chờ đấy!"
Chỗ này đông người, nàng không dám hỏi kỹ, chỉ có thể len lén dùng ánh mắt dò xét Dư Thanh Đường, mong cậu hiểu ngầm.
Diệp Thần Diễm vờ như không thấy, thu hồi ánh mắt, kịp lúc kéo Dư Thanh Đường lại khi cậu suýt bị Tiêu Thư Sinh gọi đi chỗ khác.
Hắn rốt cuộc cũng phát hiện, tên này thật sự quá dễ được người ta quý mến, chỉ sơ sẩy một chút là chẳng biết bị bạn bè nơi nào gọi đi, ngồi sát nhau nói cười vui vẻ.
Tiêu Thư Sinh lúc này cũng vừa nhập bọn với người của Tứ Quý Thư Viện, mặt tươi cười, phe phẩy quạt giấy, phong thái đúng kiểu thiên kiêu nắm quyền chủ đạo.
Không biết có phải ảo giác không, hắn hình như mạnh hơn trước một chút.
Thấy hai người bọn họ, hắn vội vàng bước nhanh lại, cười híp mắt chào: "Diệp huynh, Dư cô nương!"
"Thế nào rồi, tìm được người của Đạt Ma Viện chưa?" Hắn cười khổ, "Ta đợi mãi trong học đường cũng chẳng gặp được ai của Đạt Ma Viện. Cuối cùng vào học một môn thần thông thì bọn họ mới đến."
"Haiz!"
Hắn giận tiếc đập quạt vào tay, rồi bỗng chuyển giọng cười: "Nhưng ta đã đoán trước chuyện này, nên để lại lời nhắn ở cửa. Giờ họ đã biết cảnh giới Liên Hoa đang ở chỗ Dư cô nương, cũng rõ nàng không hề chiếm dụng, có ý muốn trả lại."
Hắn ghé sát tai Dư Thanh Đường nói nhỏ: "Danh tiếng Đạt Ma Viện xưa nay không tệ, nàng làm thế là việc tốt, họ sẽ không làm khó đâu, biết đâu còn tặng nàng gì đó."
Dư Thanh Đường lúc này mới thở phào: "Biết là tốt rồi!"
Cậu cũng nhỏ giọng đáp: "Lợi lộc thì thôi đi, dù họ có mời ta ăn cơm cũng chỉ được mời ăn chay thôi"
"Ngươi không biết đấy thôi." Tiêu Thư Sinh cười xòe quạt, "Cơm chay của Đạt Ma Viện là tuyệt kỹ đó!"
Hai người cứ thế rì rầm trò chuyện, Diệp Thần Diễm cuối cùng nhịn không nổi ho nhẹ: "Mấy hôm rồi toàn ăn lương khô chán chết? Để ta dẫn nàng đi ăn món ngon."
Tiêu Thư Sinh lập tức hưởng ứng: "Cho ta theo với!"
Diệp Thần Diễm còn chưa kịp từ chối, Dư Thanh Đường đã bị người khác gọi đi chỗ khác, Diệp Thần Diễm đành nhanh chân kéo cậu lại, bất đắc dĩ: "Lại muốn đi đâu nữa?"
"Nhìn kìa!" Dư Thanh Đường mặt mừng rỡ, "Là Diệu Âm Tiên đó!"
Cậu vừa nhón chân tìm kiếm đầu trọc giữa đám đông, thì tình cờ thấy đoàn người của Diệu Âm Tiên.
Diệu Âm Tiên mỉm cười ôn hòa, gật đầu từ xa: "Đã lâu không gặp, Dư cô nương, Diệp công tử."
Dư Thanh Đường kéo tay áo Diệp Thần Diễm: "Đi đi, qua chào hỏi một chút."
Diệp Thần Diễm bất đắc dĩ.
Nơi này người người đang ngưng thần chờ bảng thi công bố, ai nấy đều nghiêm túc, chỉ có cậu là hết nói chỗ này đến nói chỗ kia, như cá nhởn nhơ bơi giữa ao cạn, đuôi vẫy nhịp nhàng, vô cùng tự tại.
Diệp Thần Diễm đi sau cậu, một mặt cảnh giác ánh mắt xung quanh, một mặt đề phòng kẻ ngốc này lại tỏ ra quá thân mật với người ta.
"Diệu Âm Tiên!" Dư Thanh Đường phấn khởi chen đến gần đệ tử Thiên Âm Tông, "Lần trước ta chưa tỉnh lại thì ngươi đã đi rồi"
Diệu Âm Tiên nhẹ nhàng bật cười: "Ai cũng hướng về Thanh Châu, vốn ta cũng định đi cùng hai người, nhưng còn đám sư đệ sư muội trong môn cần ta trông nom."
"Đường đi của các ngươi thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi lắm!" Dư Thanh Đường vội đáp, "Các ngươi thi xong sẽ về Kim Châu à? Ta với Ngũ sư huynh có thể đi cùng không?"
Diệp Thần Diễm lập tức quay đầu: "Khụ!"
Hắn mỉm cười, xách cổ Dư Thanh Đường kéo về sau nửa bước, hướng Diệu Âm Tiên chắp tay: "Không dám phiền các ngươi, ta còn định dẫn nàng đi khắp Thanh Châu ăn món ngon, chưa chắc khi nào mới quay về."
"Hả?" Dư Thanh Đường tròn mắt, "Còn ăn gì nữa?"
"Những thứ nàng chưa ăn qua, phải dẫn nàng ăn hết một lượt." Diệp Thần Diễm nhướng mày, hạ giọng, "Gấp làm gì?"
..........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Trước kỳ thi cuối kỳ, ta là đứa dọn sẵn cặp sách, chuẩn bị vọt ra khỏi phòng học đầu tiên.
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
"Được."
"Một lời đã định." Diệp Thần Diễm giơ tay điểm trán cậu, mắt cong cong, mỉm cười, "Cho nên tiếp theo..."
"Chăm chỉ tu luyện đi."
Dư Thanh Đường còn tưởng hắn sắp nói gì ghê gớm, nghe vậy lập tức nằm vật xuống đất, nhắm mắt giả yếu: "Ngươi luyện đi, ta nghỉ một lát."
Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm cậu, Dư Thanh Đường chột dạ lăn một vòng, tránh ánh mắt hắn, còn hắng giọng: "Ta đang chuẩn bị cảm xúc để luyện khúc mới, phải tìm cảm hứng."
Cậu trịnh trọng nói: "Bọn ta tu đàn, cảm xúc cũng là phần trọng yếu."
Diệp Thần Diễm dở khóc dở cười, cũng không làm gì được: "Nàng nghỉ chút cũng được, nhưng đừng có lười quá."
"Nghe nói Tháp Luyện Công giữ được chút khí tức thượng cổ nên linh lực mới sung túc như thế."
"Ra ngoài rồi, dù ngồi ngay linh mạch cũng chưa chắc..."
Hắn vừa nói đến đây, thần sắc chợt biến, đang định nhắc nhở Dư Thanh Đường cẩn thận linh lực bạo động, ai ngờ cậu đã bật dậy, nghiêm chỉnh vào thế, sẵn sàng đối phó.
Giữa xoáy linh lực mãnh liệt như muốn nghiền nát mọi thứ, Dư Thanh Đường ngồi ngay ngắn, mắt cụp xuống, đài sen vàng dưới thân từ từ nở rộ, phút chốc không hỷ không nộ, như thần phật ngồi trên mây.
Diệp Thần Diễm bỗng thấy tim siết lại, rõ ràng cậu gần ngay trước mắt, mà lại như xa tận chân trời.
Cơn bạo động linh lực chấm dứt, Dư Thanh Đường từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn cổ tay mình không biết từ lúc nào, Diệp Thần Diễm đã nắm lấy tay cậu.
Dư Thanh Đường chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Thần Diễm lập tức buông ra, ho nhẹ một tiếng: "Vừa rồi ta sợ nàng không ứng phó nổi"
"Ta thấy hình như mình có tiến bộ rồi đấy." Dư Thanh Đường ngồi thẳng lại, hiếm khi lộ vẻ đắc ý. Cậu trầm ngâm, "Vả lại lúc bị tám trăm lão hòa thượng tụng kinh trong đầu, ta có nhìn thấy trong cảnh giới Liên Hoa, luyện càng sâu thì đài sen càng lớn, có thể bao phủ cả người khác, tới đại thành thì còn có thể hộ được một phương thiên địa..."
Cậu hoàn hồn, nhún vai: "Nhưng chuyện đó chẳng liên quan tới ta, dù sao gặp người của Đạt Ma Viện thì ta cũng phải trả lại cảnh giới Liên Hoa thôi."
"Nàng thật sự muốn trả?" Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Bây giờ nàng cũng thấy uy lực của nó rồi, không thấy tiếc à?"
"Thì đúng là lợi hại thật, lại tiện trừ việc Nghiệp Hỏa." Dư Thanh Đường chống cằm, "Nhưng ta đã nói là sẽ trả."
"Nếu đã nói mà thấy tốt rồi lại không trả nữa, chẳng phải giả tạo lắm sao?"
Ánh mắt Diệp Thần Diễm xẹt qua ý cười: "Không tệ, tâm tính kiên định."
Hắn mỉm cười ôm quyền: "Bội phục."
"Hừ hừ." Dư Thanh Đường ưỡn ngực đón nhận lời khen, "Con người không nên quá tham, nó giúp ta không ít rồi, dùng một lần lời một lần."
"Yên tâm." Diệp Thần Diễm cười nói, "Cho dù sau này không còn cảnh giới Liên Hoa, ta cũng không để nàng bị thương đâu."
"Ừm ừm." Dư Thanh Đường vô cùng yên tâm vỗ vai hắn: "Biết ngươi lợi hại rồi."
Diệp Thần Diễm đang định cười, Dư Thanh Đường duỗi lưng lười nhác nói tiếp: "Mà ta cũng đâu hay tự chuốc phiền phức."
Rất nhiều phiền phức đều là do bị kéo vào kịch bản của Long Ngạo Thiên, bị Thiên đạo ép buộc thôi.
Dư Thanh Đường rất thông suốt: "Chờ ta về Biệt Hạc Môn, chuyện phiền toái nhất cũng chỉ là con heo rừng chúa sau núi, giờ chắc nó không còn là đối thủ của ta nữa."
Cậu khoát tay: "Ngươi không cần ra tay đâu!"
Nụ cười trên mặt Diệp Thần Diễm dần thu lại, ánh mắt khẽ lay động, hơi do dự: "Nàng... Sau đại hội Kim Đan là muốn trở về?"
"Ừ." Dư Thanh Đường ngẩng đầu, cười chân thành, "Chuyến này nhờ có ngươi, hì hì, ta cũng thu hoạch kha khá."
"Suốt dọc đường có thể nói là hiểm nguy trùng trùng, sau này ta kể lại cho sư đệ sư muội nghe"
Cậu vừa nói vừa mường tượng tương lai, thuận tay xoa bụng dưới đừng nói chứ, dù kiểu song tu chính thống đó cứ thấy sai sai, nhưng hiện tại cậu thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dò thử một vòng thì phát hiện viên Kim Đan to bằng viên kẹo đã lớn thêm một chút rồi.
Diệp Thần Diễm cúi đầu, quay mặt sang chỗ khác: "Ồ."
Hắn có vẻ không vui, chỉ đáp gọn một tiếng, rồi xách đệm tròn xoay lưng lại, tự mình ngồi xuống tu luyện.
Dư Thanh Đường ngơ ngác, cảm thấy tâm tư của Long Ngạo Thiên thật là khó dò, lúc thì nhiệt tình lúc lại lạnh nhạt.
Mà cũng may, cậu lén lấy ra ngọc bài Thiên Cơ Tử đưa, đổi dòng chữ trên đó thành "Kim Đan trung kỳ", rồi lén lút nhét lại vào túi.
Dù cậu đã trung kỳ từ lâu rồi, nhưng mấy hôm nay chưa có dịp sửa, tin tức hơi lỗi thời một chút.
Cậu chột dạ nghĩ, chắc... chắc chưa bị lộ đâu nhỉ?
Năm ngày sau, chín hồi chuông ngân vang trên không trung cảnh giới học phủ cổ.
Trời đất cuộn trào, một đại điện khổng lồ từ trong tầng mây hiện ra, hút toàn bộ người trong cổ thành và phạm vi học phủ vào trong đại điện lơ lửng ấy.
Gần đây Dư Thanh Đường tu luyện siêng năng, không còn lo bị Nghiệp Hỏa đốt mông, ăn uống cũng chẳng chút kiêng dè. Bị hút vào đại điện mà tay cậu còn cầm miếng thịt nướng, miệng đầy nhồm nhoàm, trông hoàn toàn lạc quẻ so với đám thiên kiêu đang đề cao cảnh giác xung quanh.
Chuyện truyền tống diễn ra quá đột ngột, Dư Thanh Đường lén lút chui ra sau lưng Diệp Thần Diễm, cố nuốt miếng thịt đang nhai, rồi thừa dịp mọi người không để ý, nhanh chóng nhét phần còn lại vào miệng Tiểu Hỏa.
Cậu giả vờ ngắm phong cảnh xung quanh, âm thầm lau sạch tay, rồi cười hì hì bắt chuyện với Diệp Thần Diễm: "Ngươi nhìn kìa, đại điện này to thật đấy."
Diệp Thần Diễm liếc cậu một cái, nhắc nhở: "Lau miệng đi."
Dư Thanh Đường vội vàng quay đầu lau miệng.
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu cười khẽ, rồi không để lộ gì mà chắn phía trước cậu thêm một bước, thay cậu che khuất ánh mắt soi mói.
Lau xong miệng, Dư Thanh Đường hứng thú quan sát khắp nơi, không ngoài dự đoán, nhanh chóng thấy vài gương mặt quen Ôn Như Băng dẫn theo đệ tử Quy Nhất Tông đứng chính giữa đại điện, tay cầm kiếm, khí tức thu liễm, từng động tác đều mang phong thái của bậc tông sư.
Phía sau y, Lý Linh Nhi vừa thấy hai người liền phấn khích vẫy tay, chen qua đám đông chạy lại gần.
"Hai huynh trốn ở đâu thế hả!" Lý Linh Nhi vừa mừng vừa giận, "Ta tìm mãi không thấy!"
"Đừng nhắc nữa." Dư Thanh Đường thở dài, "Bị nhốt trong tháp luyện công, ngày nào cũng y chang nhau ấy!"
Đến cơ hội ra ngoài tìm xem trong tháp có đầu trọc không còn không có, bị Diệp Thần Diễm giám sát chặt chẽ, chỉ biết ngoan ngoãn mở sách.
Từ lúc đến thế giới tu tiên tới giờ, cậu chưa từng cố gắng như vậy một con cá mặn như cậu mà cũng bị ép tu đến hậu kỳ Kim Đan.
Tất nhiên, thiên phú thì vẫn không sánh được Long Ngạo Thiên. Diệp Thần Diễm tu đến viên mãn Kim Đan, hoàn toàn luyện thành Thiên Lang Kiếp, thậm chí còn thử dung hợp pháp môn bá đạo ấy với thương pháp, khiến uy lực chiêu thức càng mạnh hơn.
Căn phòng luyện công kia, vách tường đầy vết lõm do va chạm. May mà hiện giờ tháp luyện công không có người quản, nếu không lúc trả phòng chắc chắn phải bồi thường.
Lý Linh Nhi ra vẻ thông cảm: "Ngươi... ngươi ở cùng hắn mà tu luyện à? Vậy đúng là xui xẻo rồi..."
Nàng rất đồng cảm: "Hắn tu luyện chẳng khác gì mạng đổi mạng."
"Khụ." Diệp Thần Diễm mỉm cười, "Hai ngươi đều là loại ham chơi, quả nhiên hợp nhau."
Hắn cố tình hỏi: "Tiểu sư muội, tu vi ra sao rồi? Có lười biếng không? Dù tháp luyện công bên ngoài không thấy rõ, nhưng cũng không được..."
"Ngươi ngươi ngươi!" Lý Linh Nhi giật mình lùi hai bước, hoảng hốt kêu lên, "Mấy hôm không gặp mà ngươi hỏi câu như thế hả!"
"Đúng vậy đúng vậy!" Dư Thanh Đường phụ họa, "Ngươi phải hỏi nàng có gặp nguy hiểm không, có ăn no ngủ ngon không ấy chứ."
"Ngươi thấy chưa? Ngươi không biết nói chuyện, bảo sao dỗ người mãi không được..." Lý Linh Nhi trừng mắt, tức giận giẫm chân cậu một cái, tiếc là không trúng, đành đè thấp giọng đe dọa, "Ngươi chờ đấy!"
Chỗ này đông người, nàng không dám hỏi kỹ, chỉ có thể len lén dùng ánh mắt dò xét Dư Thanh Đường, mong cậu hiểu ngầm.
Diệp Thần Diễm vờ như không thấy, thu hồi ánh mắt, kịp lúc kéo Dư Thanh Đường lại khi cậu suýt bị Tiêu Thư Sinh gọi đi chỗ khác.
Hắn rốt cuộc cũng phát hiện, tên này thật sự quá dễ được người ta quý mến, chỉ sơ sẩy một chút là chẳng biết bị bạn bè nơi nào gọi đi, ngồi sát nhau nói cười vui vẻ.
Tiêu Thư Sinh lúc này cũng vừa nhập bọn với người của Tứ Quý Thư Viện, mặt tươi cười, phe phẩy quạt giấy, phong thái đúng kiểu thiên kiêu nắm quyền chủ đạo.
Không biết có phải ảo giác không, hắn hình như mạnh hơn trước một chút.
Thấy hai người bọn họ, hắn vội vàng bước nhanh lại, cười híp mắt chào: "Diệp huynh, Dư cô nương!"
"Thế nào rồi, tìm được người của Đạt Ma Viện chưa?" Hắn cười khổ, "Ta đợi mãi trong học đường cũng chẳng gặp được ai của Đạt Ma Viện. Cuối cùng vào học một môn thần thông thì bọn họ mới đến."
"Haiz!"
Hắn giận tiếc đập quạt vào tay, rồi bỗng chuyển giọng cười: "Nhưng ta đã đoán trước chuyện này, nên để lại lời nhắn ở cửa. Giờ họ đã biết cảnh giới Liên Hoa đang ở chỗ Dư cô nương, cũng rõ nàng không hề chiếm dụng, có ý muốn trả lại."
Hắn ghé sát tai Dư Thanh Đường nói nhỏ: "Danh tiếng Đạt Ma Viện xưa nay không tệ, nàng làm thế là việc tốt, họ sẽ không làm khó đâu, biết đâu còn tặng nàng gì đó."
Dư Thanh Đường lúc này mới thở phào: "Biết là tốt rồi!"
Cậu cũng nhỏ giọng đáp: "Lợi lộc thì thôi đi, dù họ có mời ta ăn cơm cũng chỉ được mời ăn chay thôi"
"Ngươi không biết đấy thôi." Tiêu Thư Sinh cười xòe quạt, "Cơm chay của Đạt Ma Viện là tuyệt kỹ đó!"
Hai người cứ thế rì rầm trò chuyện, Diệp Thần Diễm cuối cùng nhịn không nổi ho nhẹ: "Mấy hôm rồi toàn ăn lương khô chán chết? Để ta dẫn nàng đi ăn món ngon."
Tiêu Thư Sinh lập tức hưởng ứng: "Cho ta theo với!"
Diệp Thần Diễm còn chưa kịp từ chối, Dư Thanh Đường đã bị người khác gọi đi chỗ khác, Diệp Thần Diễm đành nhanh chân kéo cậu lại, bất đắc dĩ: "Lại muốn đi đâu nữa?"
"Nhìn kìa!" Dư Thanh Đường mặt mừng rỡ, "Là Diệu Âm Tiên đó!"
Cậu vừa nhón chân tìm kiếm đầu trọc giữa đám đông, thì tình cờ thấy đoàn người của Diệu Âm Tiên.
Diệu Âm Tiên mỉm cười ôn hòa, gật đầu từ xa: "Đã lâu không gặp, Dư cô nương, Diệp công tử."
Dư Thanh Đường kéo tay áo Diệp Thần Diễm: "Đi đi, qua chào hỏi một chút."
Diệp Thần Diễm bất đắc dĩ.
Nơi này người người đang ngưng thần chờ bảng thi công bố, ai nấy đều nghiêm túc, chỉ có cậu là hết nói chỗ này đến nói chỗ kia, như cá nhởn nhơ bơi giữa ao cạn, đuôi vẫy nhịp nhàng, vô cùng tự tại.
Diệp Thần Diễm đi sau cậu, một mặt cảnh giác ánh mắt xung quanh, một mặt đề phòng kẻ ngốc này lại tỏ ra quá thân mật với người ta.
"Diệu Âm Tiên!" Dư Thanh Đường phấn khởi chen đến gần đệ tử Thiên Âm Tông, "Lần trước ta chưa tỉnh lại thì ngươi đã đi rồi"
Diệu Âm Tiên nhẹ nhàng bật cười: "Ai cũng hướng về Thanh Châu, vốn ta cũng định đi cùng hai người, nhưng còn đám sư đệ sư muội trong môn cần ta trông nom."
"Đường đi của các ngươi thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi lắm!" Dư Thanh Đường vội đáp, "Các ngươi thi xong sẽ về Kim Châu à? Ta với Ngũ sư huynh có thể đi cùng không?"
Diệp Thần Diễm lập tức quay đầu: "Khụ!"
Hắn mỉm cười, xách cổ Dư Thanh Đường kéo về sau nửa bước, hướng Diệu Âm Tiên chắp tay: "Không dám phiền các ngươi, ta còn định dẫn nàng đi khắp Thanh Châu ăn món ngon, chưa chắc khi nào mới quay về."
"Hả?" Dư Thanh Đường tròn mắt, "Còn ăn gì nữa?"
"Những thứ nàng chưa ăn qua, phải dẫn nàng ăn hết một lượt." Diệp Thần Diễm nhướng mày, hạ giọng, "Gấp làm gì?"
..........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Trước kỳ thi cuối kỳ, ta là đứa dọn sẵn cặp sách, chuẩn bị vọt ra khỏi phòng học đầu tiên.
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 53: Đại khảo học phủ
10.0/10 từ 36 lượt.