Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 51: Hóa Giải
226@-
Nhiên Kim Tôn phá không bay lên, trực tiếp xuyên qua cấm chế, sải bước rời khỏi cảnh giới Cổ Học Phủ.
Bên ngoài, mọi người chỉ thấy có người đột phá cấm chế bay thẳng lên trời, còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh kia đã hóa thành một vệt lửa lao vút đi như sao băng.
Lão giả Mật Tông sắc mặt biến đổi, vội vàng dặn dò Thánh nữ mấy câu rồi lập tức đuổi theo.
"Ừm" Thanh Xà trưởng lão nheo mắt "Tu vi như thế sao lại lẫn vào được trong cảnh giới Cổ Học Phủ"
Bà nhìn quanh một lượt "Chẳng lẽ là trưởng bối nhà ai không giữ quy củ, len lén chạy vào"
Liệt Dương trưởng lão hừ nhẹ: "Cảnh giới Cổ Học Phủ chỉ cho tu sĩ Kim Đan trở xuống tiến vào. Trừ khi có người tự hủy tu vi giữ ở Kim Đan, bằng không sao vào được"
"Hoả Đỉnh Tông chẳng phải vẫn luyện mấy thứ đan dược kỳ quái đó sao" Hồ Vương cười khẽ, ánh mắt lóe sáng "Có đan tăng tu vi thì chắc cũng có đan giảm tu vi"
Đan Vương Thiên Nguyên bật cười: "Phương pháp trái ngược lẽ trời như vậy, ta chưa từng nghe nói"
Thiên Cơ Tử đứng xa xa, nhìn về phía họ rời đi, hiếm khi trầm mặc.
Kiếm Tôn Thiên Nhất nghiêng đầu nhìn ông: "Thế nào"
Lúc này ông mới thu lại ánh mắt, cười khẽ: "Đến cả Mật Tông cũng bị kinh động, chẳng qua là mấy chuyện đó thôi"
Lời vừa dứt, mọi người hiện rõ vẻ ngờ vực, mỗi người một suy nghĩ.
Chốc lát sau, lão giả Mật Tông quay về, sắc mặt trầm lặng, dường như đã không đuổi kịp.
Trong cảnh giới Cổ Học Phủ, Đồ Tiêu Tiêu và Xích Diễm Thiên dần tỉnh lại, hai người trông rõ là phấn khởi, hiển nhiên đã thu được lợi ích lớn.
"Vị tiền bối kia nói đồng tông với Thiên Hỏa Giáo, có khi là thật" Đồ Tiêu Tiêu kéo tay Dư Thanh Đường "À đúng rồi, ông ấy còn bảo, hắc hỏa lúc nãy mang theo ma khí, đối với tu sĩ có hại, phải mấy ngày mới tiêu được"
"Đúng lúc chúng ta mới học được Chúc Dung Thuật, có thể hóa giải ma khí, để ta giúp..."
"Ê" Diệp Thần Diễm nhíu mày ngắt lời, chỉ vào đám đệ tử Thiên Hỏa Giáo còn đang ngồi cạnh hố "Thiên Hỏa Giáo còn cả đống người đang chờ các ngươi hóa giải đấy"
"Tiêu cô nương không cần bận tâm, nàng để ta lo"
"Ngươi" Đồ Tiêu Tiêu nhìn hắn kỳ quái "Nhưng ngươi đâu có học..."
Cô chợt nhớ ra điều gì, liếc nhìn Phi Tiên Bảng rồi hạ giọng "Liên quan đến thể chất đặc biệt à"
"Ừ" Diệp Thần Diễm cười nhạt, khẽ gật đầu "Cứ để ta là được"
"Này" Xích Diễm Thiên kiểm tra mấy đệ tử xong, quay đầu gọi "Mọi người đều có thu hoạch, chi bằng cùng đến Tháp Luyện Công tu luyện"
"Giải ma khí xong thì tu luyện. Tháp trước còn có diễn võ trường, luyện thành thì tiện thử ngay"
Diệp Thần Diễm nhìn sang Dư Thanh Đường: "Đi không"
"Hỏi ta à" Dư Thanh Đường khựng lại, xoa cằm cân nhắc. Cảnh giới Cổ Học Phủ cũng gần như đi hết mạch rồi, thiên tài địa bảo cơ bản đã gom đầy túi, thậm chí còn dư. Cái Liên Hoa Cảnh mới mở cùng phổ nhạc từ cây sáo vừa rồi, cũng đều là bất ngờ ngoài dự liệu.
"Kỳ khảo sát học phủ sắp tới rồi" Dư Thanh Đường nghiêm túc gật đầu "Lần này chúng ta cũng coi như gặt hái không ít, nên đi luyện công thôi"
Tháp Luyện Công trong cảnh giới này, tương tự thư viện trong trường đại học, ngày thường chẳng mấy ai tới, đến kỳ thi thì chen không lọt.
Ngày thi càng gần, người vào tháp càng đông. Giờ còn sớm, tranh thủ còn chỗ tốt.
Dư Thanh Đường còn lẩm bẩm: "Tới tháp, biết đâu gặp được người của Đạt Ma Viện"
Tuy cậu dần phát hiện ra cái mai rùa Liên Hoa Cảnh này có ích, nhưng vẫn không chịu nổi việc mỗi lần ăn thịt là bị bỏng mông. Rất chân thành hy vọng nó sớm trở lại chốn Phật môn, nơi có thể phát huy chính đạo quang minh.
Diệp Thần Diễm kéo tay Dư Thanh Đường, định cùng nhau cáo từ: "Đã vậy, chúng ta đi trước..."
Xích Diễm Thiên vẫy gọi: "Cùng đi chứ"
Diệp Thần Diễm vẫn mỉm cười từ chối: "Các người còn phải giúp đệ tử..."
"Đến Tháp Luyện Công rồi nói" Xích Diễm Thiên phất tay "Có tí ma khí cũng không chịu được à"
Hắn hoàn toàn không hiểu ẩn ý từ chối trong lời Diệp Thần Diễm, còn hào hứng muốn đi cùng: "Ta ban đầu còn tưởng gặp các ngươi là xui, giờ nghĩ lại, cùng đi toàn gặp chuyện tốt, ha ha"
"Ra khỏi cảnh giới này, ta mời ăn thịt uống rượu"
Diệp Thần Diễm: "..."
Thiên Hỏa Giáo người đông thế mạnh, Diệp Thần Diễm mặt không cảm xúc dẫn theo cả đám đông hùng hổ đến trước Tháp Luyện Công, thở dài một hơi.
Hắn xoay người, mỉm cười: "Các ngươi chẳng lẽ còn định chen vào cùng phòng luyện công với chúng ta"
Tháp Luyện Công chia ba tầng thượng trung hạ. Tầng thượng linh khí sung mãn nhất, nhưng cũng dễ bị xung kích, rủi ro lớn thì thu hoạch mới lớn.
Xích Diễm Thiên chưa kịp mở miệng, Đồ Tiêu Tiêu đã kéo hắn một cái, không nhịn được: "Chúng ta xuống tầng dưới giúp đệ tử vận công, xong rồi lên tìm các ngươi"
Cô nghiến răng nhắc hắn: "Họ muốn ở riêng"
Xích Diễm Thiên khó hiểu: "Hả, luyện công còn phải đi hai người à"
Đồ Tiêu Tiêu: " Ngươi luyện công không phải cũng mang Hỏa Miêu theo đấy à"
Xích Diễm Thiên khoanh tay: "Sao giống được"
"Không giống" Diệp Thần Diễm cười như không cười, chắp tay "Chúng ta đi trước"
Dư Thanh Đường liếc trái liếc phải, không quá muốn lên tầng trên: "Hay ta ở dưới..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Thần Diễm kéo tuột vào trong tháp, thẳng đường lên tầng cao.
"Khoan đã" Dư Thanh Đường cố giãy nảy muốn ở lại tầng dưới lười biếng "Ta không được đâu, ta chịu không nổi loạn lưu linh lực tầng trên, ta rất tự biết mình, cho ta ở tầng dưới thôi là được rồi"
"Nàng được" Diệp Thần Diễm không cho từ chối, vác cậu đi thẳng lên tầng trên "Hơn nữa nàng còn bị nhiễm hắc khí, còn phải cùng ta song... khụ, ý ta là, đợi ta luyện xong Thiên Lang Kiếp, còn phải giúp nàng hóa giải"
Dư Thanh Đường vừa đặt chân lên tầng trên đã cảm thấy trong không khí toàn là linh lực đặc quánh, uể oải bị lôi vào phòng luyện công tầng thượng: "Ta thật ra có thể xuống dưới xếp hàng cùng Thiên Hỏa Giáo mà"
"Không được" Diệp Thần Diễm nhướng mày "Họ chỉ là bị nhiễm một ít ở bên ngoài, dùng Chúc Dung Thuật là được. Còn nàng ở ngay hố sâu, cự ly gần, phải cẩn thận xử lý"
Hắn ấn cậu ngồi xuống đệm tròn: "Ngồi xếp bằng, vận công"
Dư Thanh Đường không tình nguyện mà ngồi xếp bằng, đài sen vàng hiện ra, áp lực xung quanh lập tức giảm bớt.
Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Diễm: "Vậy ngươi tính toán một ngày luyện bao lâu"
Diệp Thần Diễm cũng ngồi xuống đối diện, mỉm cười: "Đương nhiên là một ngày có bao nhiêu lâu thì luyện bấy lâu"
"Haha" Dư Thanh Đường cười khan hai tiếng "Đừng đùa nữa..."
Diệp Thần Diễm không cười.
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, bật dậy chạy: "Ta đột nhiên nhớ ra có việc"
Diệp Thần Diễm giơ tay ôm eo cậu, nhẹ nhàng ném trở về đệm tròn, cửa phòng luyện công phía sau lập tức đóng lại.
"Chúng ta tu cầm rất ồn đấy" Dư Thanh Đường nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành "Hay ta đi sang phòng khác"
"Ta lên tầng trên, chọn phòng hẻo lánh, tuyệt đối không lén xuống dưới"
Cậu giơ bốn ngón tay lên "Ta thề..."
"Yên tâm, ta không sợ ồn" Diệp Thần Diễm không bị lay chuyển, ép bốn ngón tay cùng trái tim muốn bỏ trốn của cậu xuống, dỗ dành "Nàng ngoan ngoãn tu luyện vài hôm, ra khỏi cảnh giới Cổ Học Phủ, chẳng phải muốn ăn gì thì ăn à"
"Xích Diễm Thiên còn nói sẽ mời chúng ta ăn thịt uống rượu, rượu của Thiên Hỏa Giáo chưa rõ, nhưng thịt nướng thì tuyệt hảo. Ta còn nhớ tiểu đệ tử Biệt Hạc Môn nói nàng rất thích ăn thịt nướng"
"Nàng mà không chịu tu luyện, đến lúc ấy trên giá nướng là thịt, dưới giá là nghiệp hỏa nướng mông nàng"
Dư Thanh Đường nhìn vào mắt hắn, nhắm mắt lại đầy đau đớn: " Được rồi"
Vì thịt nướng, thỉnh thoảng cố gắng một chút cũng không sao.
Thấy Dư Thanh Đường cuối cùng cũng ngoan ngoãn luyện Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh, Diệp Thần Diễm mới mở cuộn trục ghi lại Thiên Lang Kiếp.
Thời thượng cổ, ba tộc Nhân, Yêu, Ma cùng thịnh, cũng có pháp môn tu luyện riêng biệt.
Theo lý thuyết, Nhân tộc không thể tu luyện công pháp của Ma tộc, nhưng Nhiên Kim Tôn nói thể chất hắn đặc biệt...
Ánh mắt Diệp Thần Diễm chợt lóe.
Hắn năm xưa được sư phụ nhặt về từ một chiến trường cổ, không biết cha mẹ là ai, lẽ nào... hắn là ma?
Diệp Thần Diễm thoáng lộ vẻ ngỡ ngàng.
Nhưng nếu thật vậy thì cũng không cần giấu, dù sao giữa Nhân và Ma nay đã không còn thù sâu.
Huống hồ, nếu hắn thật là ma thì cũng không thể tu được tâm pháp Nhân tộc, mà hắn học tâm pháp Quy Nhất Tông vẫn rất trôi chảy.
Diệp Thần Diễm hơi cau mày, không nhịn được thở dài một tiếng.
Phía đối diện, Dư Thanh Đường nghiêng người, nhích đệm tròn, lén mở mắt nhìn hắn.
Hai người chạm mắt, Dư Thanh Đường chột dạ lên tiếng: "Ta không lười nhé, chỉ là đổi tư thế một chút, tránh tê chân thôi"
Nói xong, cậu lại vội nhắm mắt giả vờ nghiêm túc, rồi đột nhiên mở ra: "Không đúng, ngươi sao còn chưa luyện? Ngươi không phải đang lười đấy chứ"
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Ta không lười"
Hắn giơ cuộn trục trong tay: "Đang học chiêu mới để hóa giải hắc khí cho nàng, ngoan ngoãn tu luyện đi"
"Ồ" Dư Thanh Đường ậm ừ, nhưng vẫn ngồi không yên, tò mò thò đầu ngó: "Công pháp đó thế nào vậy"
Diệp Thần Diễm cũng không ngăn, trái lại còn hỏi: "Nàng đọc được à"
Công pháp này không phải chữ Nhân tộc thường dùng, nhưng hắn lại vô thức hiểu được. Nếu người khác không hiểu thì...
Dư Thanh Đường cau mày.
Cậu biết thiết lập của Cẩu Tiêu Sái là ba tộc chữ viết không thông, nhưng chữ Ma tộc này... so với chữ thì giống tranh vẽ hơn.
Lại là kiểu vẽ đơn giản như con nít ba tuổi.
"Con chó nhỏ" Dư Thanh Đường chỉ bên trái cuộn trục, rồi chỉ bên phải "Thêm cái xương"
Cậu buột miệng bịa đại: "Đã gọi là Thiên Lang Kiếp, chắc là kể chuyện sói trời làm sao chống lại cám dỗ từ xương..."
Diệp Thần Diễm đưa tay bịt miệng cậu, bất lực: "Được rồi, biết là nàng không hiểu, lo luyện công đi"
Dư Thanh Đường bĩu môi, gỡ tay hắn ra, ngồi về chỗ cũ, nhắm mắt tu luyện.
Cậu vừa nhắm mắt, liền nghe Diệp Thần Diễm cười khẽ.
"Khụ" thấy Dư Thanh Đường lại mở mắt, Diệp Thần Diễm nhướng mày, làm bộ không có chuyện gì: "Sao thế"
"Không gì" Dư Thanh Đường lấy đàn Long Hạc ra "Tâm pháp hơi chán, ta gảy đàn chút"
"Mới luyện đã chán?" Diệp Thần Diễm bất ngờ "Luyện mấy lần rồi"
Dư Thanh Đường giơ một ngón tay.
Diệp Thần Diễm: "..."
Dư Thanh Đường lảng ánh mắt.
Xin lỗi, tụi học dốt không chuyên tâm là vậy đó, toán làm hai bài, tiếng Anh đọc hai dòng.
Diệp Thần Diễm thở dài, chìa tay: "Đưa tay, ta giúp nàng hóa giải hắc khí trước"
"Hử?" Dư Thanh Đường tròn mắt "Ngươi học xong rồi?"
"Tất nhiên" Diệp Thần Diễm cười đắc ý, nhướng mày "Còn vận hành thử rồi"
Dư Thanh Đường im lặng, trong lòng không khỏi cảm khái, người ta không thể so với Long Ngạo Thiên.
Cậu ngoan ngoãn đặt tay vào tay Diệp Thần Diễm, cảm nhận luồng linh lực không thuộc về mình, mang theo hơi thở nóng rực và cường thế, từ điểm chạm tràn vào kinh mạch.
Dư Thanh Đường lập tức mở to mắt, vội hất tay hắn ra, lùi về sau: "Khoan đã khoan đã"
Cậu đỏ mặt không hiểu sao, "Cái này, cái này sao cảm giác là lạ vậy"
"Gì cơ?" Diệp Thần Diễm kéo tay cậu lại, kéo về chỗ cũ "Đừng động đậy"
"Nhưng mà..." Dư Thanh Đường trợn mắt, không biết phải tả sao.
Cái cách hóa giải này, sao tự dưng thấy mất tự nhiên, có chút xấu hổ không rõ nguồn cơn.
......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Không đúng không đúng (cá mặn vùng vẫy)
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Nhiên Kim Tôn phá không bay lên, trực tiếp xuyên qua cấm chế, sải bước rời khỏi cảnh giới Cổ Học Phủ.
Bên ngoài, mọi người chỉ thấy có người đột phá cấm chế bay thẳng lên trời, còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh kia đã hóa thành một vệt lửa lao vút đi như sao băng.
Lão giả Mật Tông sắc mặt biến đổi, vội vàng dặn dò Thánh nữ mấy câu rồi lập tức đuổi theo.
"Ừm" Thanh Xà trưởng lão nheo mắt "Tu vi như thế sao lại lẫn vào được trong cảnh giới Cổ Học Phủ"
Bà nhìn quanh một lượt "Chẳng lẽ là trưởng bối nhà ai không giữ quy củ, len lén chạy vào"
Liệt Dương trưởng lão hừ nhẹ: "Cảnh giới Cổ Học Phủ chỉ cho tu sĩ Kim Đan trở xuống tiến vào. Trừ khi có người tự hủy tu vi giữ ở Kim Đan, bằng không sao vào được"
"Hoả Đỉnh Tông chẳng phải vẫn luyện mấy thứ đan dược kỳ quái đó sao" Hồ Vương cười khẽ, ánh mắt lóe sáng "Có đan tăng tu vi thì chắc cũng có đan giảm tu vi"
Đan Vương Thiên Nguyên bật cười: "Phương pháp trái ngược lẽ trời như vậy, ta chưa từng nghe nói"
Thiên Cơ Tử đứng xa xa, nhìn về phía họ rời đi, hiếm khi trầm mặc.
Kiếm Tôn Thiên Nhất nghiêng đầu nhìn ông: "Thế nào"
Lúc này ông mới thu lại ánh mắt, cười khẽ: "Đến cả Mật Tông cũng bị kinh động, chẳng qua là mấy chuyện đó thôi"
Lời vừa dứt, mọi người hiện rõ vẻ ngờ vực, mỗi người một suy nghĩ.
Chốc lát sau, lão giả Mật Tông quay về, sắc mặt trầm lặng, dường như đã không đuổi kịp.
Trong cảnh giới Cổ Học Phủ, Đồ Tiêu Tiêu và Xích Diễm Thiên dần tỉnh lại, hai người trông rõ là phấn khởi, hiển nhiên đã thu được lợi ích lớn.
"Vị tiền bối kia nói đồng tông với Thiên Hỏa Giáo, có khi là thật" Đồ Tiêu Tiêu kéo tay Dư Thanh Đường "À đúng rồi, ông ấy còn bảo, hắc hỏa lúc nãy mang theo ma khí, đối với tu sĩ có hại, phải mấy ngày mới tiêu được"
"Đúng lúc chúng ta mới học được Chúc Dung Thuật, có thể hóa giải ma khí, để ta giúp..."
"Ê" Diệp Thần Diễm nhíu mày ngắt lời, chỉ vào đám đệ tử Thiên Hỏa Giáo còn đang ngồi cạnh hố "Thiên Hỏa Giáo còn cả đống người đang chờ các ngươi hóa giải đấy"
"Tiêu cô nương không cần bận tâm, nàng để ta lo"
"Ngươi" Đồ Tiêu Tiêu nhìn hắn kỳ quái "Nhưng ngươi đâu có học..."
Cô chợt nhớ ra điều gì, liếc nhìn Phi Tiên Bảng rồi hạ giọng "Liên quan đến thể chất đặc biệt à"
"Ừ" Diệp Thần Diễm cười nhạt, khẽ gật đầu "Cứ để ta là được"
"Này" Xích Diễm Thiên kiểm tra mấy đệ tử xong, quay đầu gọi "Mọi người đều có thu hoạch, chi bằng cùng đến Tháp Luyện Công tu luyện"
"Giải ma khí xong thì tu luyện. Tháp trước còn có diễn võ trường, luyện thành thì tiện thử ngay"
Diệp Thần Diễm nhìn sang Dư Thanh Đường: "Đi không"
"Hỏi ta à" Dư Thanh Đường khựng lại, xoa cằm cân nhắc. Cảnh giới Cổ Học Phủ cũng gần như đi hết mạch rồi, thiên tài địa bảo cơ bản đã gom đầy túi, thậm chí còn dư. Cái Liên Hoa Cảnh mới mở cùng phổ nhạc từ cây sáo vừa rồi, cũng đều là bất ngờ ngoài dự liệu.
"Kỳ khảo sát học phủ sắp tới rồi" Dư Thanh Đường nghiêm túc gật đầu "Lần này chúng ta cũng coi như gặt hái không ít, nên đi luyện công thôi"
Tháp Luyện Công trong cảnh giới này, tương tự thư viện trong trường đại học, ngày thường chẳng mấy ai tới, đến kỳ thi thì chen không lọt.
Ngày thi càng gần, người vào tháp càng đông. Giờ còn sớm, tranh thủ còn chỗ tốt.
Dư Thanh Đường còn lẩm bẩm: "Tới tháp, biết đâu gặp được người của Đạt Ma Viện"
Tuy cậu dần phát hiện ra cái mai rùa Liên Hoa Cảnh này có ích, nhưng vẫn không chịu nổi việc mỗi lần ăn thịt là bị bỏng mông. Rất chân thành hy vọng nó sớm trở lại chốn Phật môn, nơi có thể phát huy chính đạo quang minh.
Diệp Thần Diễm kéo tay Dư Thanh Đường, định cùng nhau cáo từ: "Đã vậy, chúng ta đi trước..."
Xích Diễm Thiên vẫy gọi: "Cùng đi chứ"
Diệp Thần Diễm vẫn mỉm cười từ chối: "Các người còn phải giúp đệ tử..."
"Đến Tháp Luyện Công rồi nói" Xích Diễm Thiên phất tay "Có tí ma khí cũng không chịu được à"
Hắn hoàn toàn không hiểu ẩn ý từ chối trong lời Diệp Thần Diễm, còn hào hứng muốn đi cùng: "Ta ban đầu còn tưởng gặp các ngươi là xui, giờ nghĩ lại, cùng đi toàn gặp chuyện tốt, ha ha"
"Ra khỏi cảnh giới này, ta mời ăn thịt uống rượu"
Diệp Thần Diễm: "..."
Thiên Hỏa Giáo người đông thế mạnh, Diệp Thần Diễm mặt không cảm xúc dẫn theo cả đám đông hùng hổ đến trước Tháp Luyện Công, thở dài một hơi.
Hắn xoay người, mỉm cười: "Các ngươi chẳng lẽ còn định chen vào cùng phòng luyện công với chúng ta"
Tháp Luyện Công chia ba tầng thượng trung hạ. Tầng thượng linh khí sung mãn nhất, nhưng cũng dễ bị xung kích, rủi ro lớn thì thu hoạch mới lớn.
Xích Diễm Thiên chưa kịp mở miệng, Đồ Tiêu Tiêu đã kéo hắn một cái, không nhịn được: "Chúng ta xuống tầng dưới giúp đệ tử vận công, xong rồi lên tìm các ngươi"
Cô nghiến răng nhắc hắn: "Họ muốn ở riêng"
Xích Diễm Thiên khó hiểu: "Hả, luyện công còn phải đi hai người à"
Đồ Tiêu Tiêu: " Ngươi luyện công không phải cũng mang Hỏa Miêu theo đấy à"
Xích Diễm Thiên khoanh tay: "Sao giống được"
"Không giống" Diệp Thần Diễm cười như không cười, chắp tay "Chúng ta đi trước"
Dư Thanh Đường liếc trái liếc phải, không quá muốn lên tầng trên: "Hay ta ở dưới..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Thần Diễm kéo tuột vào trong tháp, thẳng đường lên tầng cao.
"Khoan đã" Dư Thanh Đường cố giãy nảy muốn ở lại tầng dưới lười biếng "Ta không được đâu, ta chịu không nổi loạn lưu linh lực tầng trên, ta rất tự biết mình, cho ta ở tầng dưới thôi là được rồi"
"Nàng được" Diệp Thần Diễm không cho từ chối, vác cậu đi thẳng lên tầng trên "Hơn nữa nàng còn bị nhiễm hắc khí, còn phải cùng ta song... khụ, ý ta là, đợi ta luyện xong Thiên Lang Kiếp, còn phải giúp nàng hóa giải"
Dư Thanh Đường vừa đặt chân lên tầng trên đã cảm thấy trong không khí toàn là linh lực đặc quánh, uể oải bị lôi vào phòng luyện công tầng thượng: "Ta thật ra có thể xuống dưới xếp hàng cùng Thiên Hỏa Giáo mà"
"Không được" Diệp Thần Diễm nhướng mày "Họ chỉ là bị nhiễm một ít ở bên ngoài, dùng Chúc Dung Thuật là được. Còn nàng ở ngay hố sâu, cự ly gần, phải cẩn thận xử lý"
Hắn ấn cậu ngồi xuống đệm tròn: "Ngồi xếp bằng, vận công"
Dư Thanh Đường không tình nguyện mà ngồi xếp bằng, đài sen vàng hiện ra, áp lực xung quanh lập tức giảm bớt.
Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Diễm: "Vậy ngươi tính toán một ngày luyện bao lâu"
Diệp Thần Diễm cũng ngồi xuống đối diện, mỉm cười: "Đương nhiên là một ngày có bao nhiêu lâu thì luyện bấy lâu"
"Haha" Dư Thanh Đường cười khan hai tiếng "Đừng đùa nữa..."
Diệp Thần Diễm không cười.
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, bật dậy chạy: "Ta đột nhiên nhớ ra có việc"
Diệp Thần Diễm giơ tay ôm eo cậu, nhẹ nhàng ném trở về đệm tròn, cửa phòng luyện công phía sau lập tức đóng lại.
"Chúng ta tu cầm rất ồn đấy" Dư Thanh Đường nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành "Hay ta đi sang phòng khác"
"Ta lên tầng trên, chọn phòng hẻo lánh, tuyệt đối không lén xuống dưới"
Cậu giơ bốn ngón tay lên "Ta thề..."
"Yên tâm, ta không sợ ồn" Diệp Thần Diễm không bị lay chuyển, ép bốn ngón tay cùng trái tim muốn bỏ trốn của cậu xuống, dỗ dành "Nàng ngoan ngoãn tu luyện vài hôm, ra khỏi cảnh giới Cổ Học Phủ, chẳng phải muốn ăn gì thì ăn à"
"Xích Diễm Thiên còn nói sẽ mời chúng ta ăn thịt uống rượu, rượu của Thiên Hỏa Giáo chưa rõ, nhưng thịt nướng thì tuyệt hảo. Ta còn nhớ tiểu đệ tử Biệt Hạc Môn nói nàng rất thích ăn thịt nướng"
"Nàng mà không chịu tu luyện, đến lúc ấy trên giá nướng là thịt, dưới giá là nghiệp hỏa nướng mông nàng"
Dư Thanh Đường nhìn vào mắt hắn, nhắm mắt lại đầy đau đớn: " Được rồi"
Vì thịt nướng, thỉnh thoảng cố gắng một chút cũng không sao.
Thấy Dư Thanh Đường cuối cùng cũng ngoan ngoãn luyện Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh, Diệp Thần Diễm mới mở cuộn trục ghi lại Thiên Lang Kiếp.
Thời thượng cổ, ba tộc Nhân, Yêu, Ma cùng thịnh, cũng có pháp môn tu luyện riêng biệt.
Theo lý thuyết, Nhân tộc không thể tu luyện công pháp của Ma tộc, nhưng Nhiên Kim Tôn nói thể chất hắn đặc biệt...
Ánh mắt Diệp Thần Diễm chợt lóe.
Hắn năm xưa được sư phụ nhặt về từ một chiến trường cổ, không biết cha mẹ là ai, lẽ nào... hắn là ma?
Diệp Thần Diễm thoáng lộ vẻ ngỡ ngàng.
Nhưng nếu thật vậy thì cũng không cần giấu, dù sao giữa Nhân và Ma nay đã không còn thù sâu.
Huống hồ, nếu hắn thật là ma thì cũng không thể tu được tâm pháp Nhân tộc, mà hắn học tâm pháp Quy Nhất Tông vẫn rất trôi chảy.
Diệp Thần Diễm hơi cau mày, không nhịn được thở dài một tiếng.
Phía đối diện, Dư Thanh Đường nghiêng người, nhích đệm tròn, lén mở mắt nhìn hắn.
Hai người chạm mắt, Dư Thanh Đường chột dạ lên tiếng: "Ta không lười nhé, chỉ là đổi tư thế một chút, tránh tê chân thôi"
Nói xong, cậu lại vội nhắm mắt giả vờ nghiêm túc, rồi đột nhiên mở ra: "Không đúng, ngươi sao còn chưa luyện? Ngươi không phải đang lười đấy chứ"
Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Ta không lười"
Hắn giơ cuộn trục trong tay: "Đang học chiêu mới để hóa giải hắc khí cho nàng, ngoan ngoãn tu luyện đi"
"Ồ" Dư Thanh Đường ậm ừ, nhưng vẫn ngồi không yên, tò mò thò đầu ngó: "Công pháp đó thế nào vậy"
Diệp Thần Diễm cũng không ngăn, trái lại còn hỏi: "Nàng đọc được à"
Công pháp này không phải chữ Nhân tộc thường dùng, nhưng hắn lại vô thức hiểu được. Nếu người khác không hiểu thì...
Dư Thanh Đường cau mày.
Cậu biết thiết lập của Cẩu Tiêu Sái là ba tộc chữ viết không thông, nhưng chữ Ma tộc này... so với chữ thì giống tranh vẽ hơn.
Lại là kiểu vẽ đơn giản như con nít ba tuổi.
"Con chó nhỏ" Dư Thanh Đường chỉ bên trái cuộn trục, rồi chỉ bên phải "Thêm cái xương"
Cậu buột miệng bịa đại: "Đã gọi là Thiên Lang Kiếp, chắc là kể chuyện sói trời làm sao chống lại cám dỗ từ xương..."
Diệp Thần Diễm đưa tay bịt miệng cậu, bất lực: "Được rồi, biết là nàng không hiểu, lo luyện công đi"
Dư Thanh Đường bĩu môi, gỡ tay hắn ra, ngồi về chỗ cũ, nhắm mắt tu luyện.
Cậu vừa nhắm mắt, liền nghe Diệp Thần Diễm cười khẽ.
"Khụ" thấy Dư Thanh Đường lại mở mắt, Diệp Thần Diễm nhướng mày, làm bộ không có chuyện gì: "Sao thế"
"Không gì" Dư Thanh Đường lấy đàn Long Hạc ra "Tâm pháp hơi chán, ta gảy đàn chút"
"Mới luyện đã chán?" Diệp Thần Diễm bất ngờ "Luyện mấy lần rồi"
Dư Thanh Đường giơ một ngón tay.
Diệp Thần Diễm: "..."
Dư Thanh Đường lảng ánh mắt.
Xin lỗi, tụi học dốt không chuyên tâm là vậy đó, toán làm hai bài, tiếng Anh đọc hai dòng.
Diệp Thần Diễm thở dài, chìa tay: "Đưa tay, ta giúp nàng hóa giải hắc khí trước"
"Hử?" Dư Thanh Đường tròn mắt "Ngươi học xong rồi?"
"Tất nhiên" Diệp Thần Diễm cười đắc ý, nhướng mày "Còn vận hành thử rồi"
Dư Thanh Đường im lặng, trong lòng không khỏi cảm khái, người ta không thể so với Long Ngạo Thiên.
Cậu ngoan ngoãn đặt tay vào tay Diệp Thần Diễm, cảm nhận luồng linh lực không thuộc về mình, mang theo hơi thở nóng rực và cường thế, từ điểm chạm tràn vào kinh mạch.
Dư Thanh Đường lập tức mở to mắt, vội hất tay hắn ra, lùi về sau: "Khoan đã khoan đã"
Cậu đỏ mặt không hiểu sao, "Cái này, cái này sao cảm giác là lạ vậy"
"Gì cơ?" Diệp Thần Diễm kéo tay cậu lại, kéo về chỗ cũ "Đừng động đậy"
"Nhưng mà..." Dư Thanh Đường trợn mắt, không biết phải tả sao.
Cái cách hóa giải này, sao tự dưng thấy mất tự nhiên, có chút xấu hổ không rõ nguồn cơn.
......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Không đúng không đúng (cá mặn vùng vẫy)
Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Story
Chương 51: Hóa Giải
10.0/10 từ 36 lượt.