Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 56: Tiểu kiều thê của đại lão

258@-


"Ăn rất ngon đúng không?"


 


Tiệm thịt nướng này vẫn là do Ôn Nhiêu vô tình phát hiện ra.


 


Sylvie gật đầu.


 


"Ừm, đây là lần đầu tiên tôi tới."


 


"Nơi này rất gần khu phố đen mà, tôi còn tưởng rằng anh sẽ thường xuyên tới đây để giải quyết vấn đề cơm nước chứ."


 


Ôn Nhiêu vừa nói vừa uống một ngụm bia.


 


"..."


 


Đối với sự im lặng của Sylvie, Ôn Nhiêu coi như đó là vì hắn kén chọn, dù sao đi về thì có đủ loại món ăn cao cấp đắt tiền, thật sự không cần thiết phải ăn những thứ giá rẻ và đầy dầu mỡ không tốt cho sức khỏe này.


 


Vì ăn quá no, Ôn Nhiêu đến cuối cùng đều có chút không đứng dậy nổi. Anh ngồi trên ghế, nhìn Sylvie đang dùng khăn ăn mang theo trong túi lau khóe môi, lại một lần nữa nghi vấn về thân thế của hắn - nếu là trẻ mồ côi, lễ nghi trên bàn ăn này liền quá cao cấp rồi.


 


Ôn Nhiêu nghĩ đến chuyện Norman nói, bọn họ từng bị bán vào đoàn xiếc thú.


 


"Sylvie."


 


Sylvie phản ứng chậm nửa nhịp.


 


"Ừm. Có chuyện gì sao?"


 


"À, không có, chỉ là..."


 


Nghĩ đến chuyện trước đây cũng không tốt đẹp gì, Ôn Nhiêu có chút do dự có nên hỏi ra không.


 


Sylvie đã buông bộ đồ ăn xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn chăm chú vào anh.


 


Ôn Nhiêu nghĩ đến về sau còn phải cùng họ cộng sự, vẫn không nhịn được hỏi.


 


"Có thể hỏi một vài chuyện trước đây về các anh không?"


 


Phản ứng của Sylvie cũng không mẫn cảm như Ôn Nhiêu nghĩ, hắn gật đầu.


 


"Được."


 


"Anh và Hillo là cô nhi sao?"


 


Vừa hỏi ra, Ôn Nhiêu liền cảm thấy có chút mạo muội. Nhưng Sylvie cũng không có vẻ để tâm.


 


"Không phải."


 


"Vậy thì..."


 


Tại sao lại bị bán vào đoàn xiếc thú?


 



"Lúc tôi và Hillo được sinh ra, cơ thể dính liền với nhau. Cha mẹ bị giết hại trên đường đưa chúng tôi đi khám bác sĩ."


 


Đây đại khái là lần đầu tiên Sylvie nói chuyện này với người khác, khi hắn nói lên, quả thực giống như đang kể chuyện của người khác vậy.


 


"Bác sĩ phẫu thuật đã tách tôi và Hillo ra, để trả nợ tiền thuốc men, ông ta đã bán chúng tôi cho một đoàn xiếc thú lưu diễn."


 


Những chuyện này, Ôn Nhiêu dám đảm bảo Sean và Norman cũng không biết. Bất quá, khoan đã, dính liền với nhau?


 


"Sao vậy?"


 


Thấy Ôn Nhiêu nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Sylvie có chút nghi vấn.


 


"Không có gì, chỉ là không ngờ anh lại kể những chuyện này cho tôi nghe."


 


Nếu những chuyện này là ký ức đau khổ của Ôn Nhiêu, có người hỏi anh nhất định sẽ làm tâm trạng anh trở nên rất tệ.


 


"... Xin lỗi, không nên nói những chuyện này."


 


Ôn Nhiêu thật sự không biết nên nói gì. Nếu người đối diện là Hillo, anh nhất định sẽ ôm lấy để an ủi hắn. Nhưng đối mặt với Sylvie trông mạnh mẽ hơn Hillo rất nhiều, anh chỉ có thể chọn cách lảng tránh hồi ức không mấy tốt đẹp này.


 


"À, bất tri bất giác đã trưa rồi..."


 


Ôn Nhiêu từ chỗ ngồi đứng lên.


 


"Nên quay về làm việc tử tế thôi."


 


Sylvie cũng đứng lên, sau khi thanh toán xong, hai người chia tay ở cửa tiệm thịt nướng.


 


Ôn Nhiêu đi đến khu phố đen, anh quen thuộc với rất nhiều phụ nữ ở đó. Vốn dĩ họ đối với phần lớn người ở khu phố đen, đều tồn tại như những người bảo vệ. Những người phụ nữ này nhìn thấy Ôn Nhiêu, tích cực chào hỏi anh. Ôn Nhiêu nghĩ đến chuyện Sylvie vừa nói, giải quyết một vài phiền phức nhỏ. Anh liền thuận miệng hỏi một câu, không ngờ người phụ nữ kia lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi.


 


"Gần đây luôn có rất nhiều người đáng sợ đến đây."


 


"Người đáng sợ?"


 


"Đúng vậy."


 


Người phụ nữ đè thấp giọng.


 


"Trên người họ có vết thương."


 


Ôn Nhiêu vừa nghe liền giật mình.


 


"May mà vừa rồi có ngài Sylvie ở đây, nếu không thì đã có đại phiền phức rồi."


 


Người phụ nữ nói.


 


Ôn Nhiêu nghĩ đến chuyện Norman nói, có thế lực đang có ý đồ tranh đoạt quyền quản lý Florida. Bây giờ xem ra là sự thật, đối phương hiện tại rõ ràng đã bắt đầu hành động.


 


Không khí của khu phố đen, lởn vởn một mùi vị mục nát và ẩm ướt. Ở đây cũng có rất nhiều người sống ở tầng lớp dưới, thường bị miêu tả là chuột trong thành phố. Nhưng Ôn Nhiêu đã trò chuyện với những người này, trừ một vài người nghiện m* t** hết thuốc chữa, phần lớn người đều chỉ là muốn nỗ lực sống sót ở đây. Là người bảo vệ của họ, Ôn Nhiêu luôn có thể cảm thấy một loại... ừm, cảm giác sứ mệnh? Cũng không có thần thánh như vậy, chỉ là làm cho họ ở trong hoàn cảnh sống đã đủ gian nan, cố gắng sống sót thôi.


 


Đến buổi chiều, trời đổ một trận mưa. Ôn Nhiêu vốn dĩ chuẩn bị quay về, nhưng khi nhìn thấy hạt mưa rơi lộp bộp, lại thay đổi chủ ý. Anh quay về căn phòng trước đây từng ở đây, Sylvie gần đây dường như không trở về, đồ đạc trong phòng đều không có động đến. Ngay cả cuốn tạp chí Ôn Nhiêu để trên bàn lúc đi, đều vẫn còn ở đó.



Ôn Nhiêu nghe tiếng hạt mưa đập vào cửa sổ, quyết định đi pha một ly trà gì đó. Mở tủ, chỉ tìm được một ly cà phê hòa tan ở một góc. Mặc dù thứ này so với cà phê xay ra, quả thực giống như khuấy nước bùn đen, Ôn Nhiêu vẫn mở ra, pha vào nước ấm, ngửi mùi thơm chua chát uống một ngụm.
Bên ngoài trời mưa càng lớn hơn, sắc trời cũng dần dần tối sầm xuống. Ôn Nhiêu ngã lên giường, dựa vào ánh sáng đã không còn đủ sáng từ ngoài cửa sổ, tiếp tục xem cuốn tạp chí lần trước chưa xem xong.


 


"Loảng xoảng..."


 


Tiếng động đột ngột vang lên, làm Ôn Nhiêu tưởng là sấm sét, nhưng chờ đến khi đèn trên đầu sáng lên, anh mới phát hiện là có người đi vào.
Người đi vào, thu lại chiếc ô ướt sũng, dựa tường đặt ở cửa.


 


"Hillo?"


 


Ôn Nhiêu nhớ rõ Sylvie hôm nay không mặc bộ quần áo này.
Dựa vào quần áo để phân biệt, một trong hai anh em sinh đôi có khuôn mặt tương tự nhau, mím môi cười cười.


 


"Ôn."


 


Ôn Nhiêu vội vàng lấy tạp chí nhét xuống dưới gối.


 


"Sao anh lại tới đây?"


 


Không, phải là, anh không phải đang dưỡng thương sao?


 


"Trời mưa, tôi đến đón anh."


 


Hillo nói.


 


Ôn Nhiêu tuy rằng cảm thấy hôm nay Hillo nói chuyện trôi chảy có chút quá mức, nhưng cũng không truy cứu. Vốn dĩ Hillo nói chuyện cũng không lắp bắp, chỉ là vì hơi thở quá yếu, luôn cho người ta một cảm giác lắp bắp.


 


"Bây giờ sao?"


 


Bên ngoài trời mưa cũng quá lớn đi, ngay cả Hillo cầm ô trên người cũng có chút bị ướt.


 


"Khi nào, cũng được."


 


Ôn Nhiêu từ trên giường đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra ngoài một chút.


 


"Chờ mưa nhỏ lại rồi đi đi."


 


"Tốt."


 


Trên bàn chỉ có một ly cà phê, Ôn Nhiêu cũng không tìm thấy gói cà phê hòa tan thứ hai để khoản đãi Hillo. Anh chỉ có thể đi rót cho Hillo một ly nước ấm. Khi đưa ly nước cho hắn, anh chạm phải ngón tay Hillo, lạnh lẽo quá mức, trên đó còn có một tầng vết nước.


 


Ôn Nhiêu lập tức nắm lấy tay Hillo, Hillo chỉ ở lúc đầu thoáng giãy giụa một chút vì xấu hổ, sau đó liền không có động tác nữa.


 


"Bên ngoài có phải rất lạnh không?"


 


Ôn Nhiêu hỏi.


 


Hillo khẽ gật đầu.


 


"Ừm."


 


Ôn Nhiêu nắm hắn ngồi vào mép giường, sau đó mở chăn ra, đắp lên người hắn. Hillo cả người co ro trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, trông có vẻ... đáng yêu?


 


Ôn Nhiêu nhịn không được đi xoa tóc Hillo. Ở bên nhau với Hillo, ánh mắt của hắn nhìn anh, luôn làm anh nhịn không được liên tưởng đến giống loài chó đang cầu xin sự an ủi.



 


"Anh từ đâu tới?"


 


Bộ dạng Hillo này, nhưng không giống như là từ một nơi rất xa đến nha.


 


"Tôi vừa mới, đi thăm Sylvie."


 


Hillo nhỏ giọng nói.


 


"Thì ra là vậy."


 


Ôn Nhiêu không có nghi ngờ.


 


Hai người ngồi trên giường, nói chuyện một lúc. Tiếng mưa rơi bên ngoài không nhỏ đi mà lại lớn hơn, đến cuối cùng còn ầm ầm sấm sét, Ôn Nhiêu nhún vai.


 


"Xem ra hôm nay đừng nghĩ đến việc quay về rồi."


 


"Vậy, muốn ở đây sao?"


 


Hillo cùng anh đang xem mưa ngoài cửa sổ.


 


"Chắc là đúng rồi."


 


Ôn Nhiêu kéo rèm cửa lại, đứng lên.


 


"Tôi đi tìm xem có gì ăn không."


 


Hillo ngồi trên giường bọc chăn, liền ở phía sau nhìn anh tìm kiếm trong phòng. Ôn Nhiêu lục tung, cũng không tìm thấy đồ ăn dự trữ nào. Anh thở dài một hơi thật mạnh, đóng cửa tủ tuyên bố từ bỏ.


 


"Ôn, đang tìm gì vậy? Có cần tôi giúp không?"


 


Hillo hỏi.


 


Ôn Nhiêu nắm lấy tóc mình.


 


"Không có gì, tôi là đang nghĩ, buổi tối nên ăn gì. Nếu đói bụng mà ngủ, khẳng định sẽ rất khó chịu."


 


"Tôi có thể ra ngoài mua một ít."


 


"Không cần."


 


Bên ngoài trời mưa quá lớn, hơn nữa những cửa hàng bán đồ ăn đó, nói không chừng lúc này cũng đã đóng cửa nghỉ ngơi. Ngay lúc Ôn Nhiêu đã từ bỏ tìm kiếm, quyết định cứ như vậy, trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, đi đến bên cạnh tủ ở đầu giường, kéo ra nhìn thấy đồ vật bên trong, liền nở một nụ cười rạng rỡ.


 


"Có!"


 


Hillo nhìn thấy trên tay anh cầm mấy miếng chocolate.


 


Ôn Nhiêu lấy hết số chocolate còn lại lần trước ra, đưa cho Hillo một nửa, sau đó mình liền mở một miếng nhét vào miệng.


 


"Ôn, thích ăn chocolate sao?"


 



 


Ôn Nhiêu còn tưởng rằng hắn biết.


 


"Đúng vậy. May mà lần trước mua nhiều một chút, lót dạ là đủ rồi."


 


Hillo mở một miếng chocolate, sau đó cầm lấy, đưa tới miệng Ôn Nhiêu.


 


"Anh ăn đi, bằng không sẽ đói đến sáng mai."


 


Ôn Nhiêu nói.


 


Hillo lắc đầu.


 


"Cho anh ăn."


 


Ôn Nhiêu lại giơ tay qua xoa xoa tóc Hillo, sau đó mở miệng nuốt một miếng chocolate trên tay hắn. Hillo ở một bên nhìn anh nhai.


 


"Ngon không?"


 


Chocolate để quá lâu, đã có chút tan chảy, nhưng so với vị cà phê hòa tan thì ngon hơn nhiều. Ôn Nhiêu vốn dĩ muốn trả lời Hillo, nhưng nhìn Hillo có chút mong đợi nhìn chằm chằm bộ dạng anh nhai, liền mở một miếng đút cho hắn.


 


"Anh nếm thử."


 


Hillo do dự một chút liền mở miệng. Ngón tay Ôn Nhiêu, bị đầu lưỡi ấm áp của hắn nhẹ nhàng l**m một chút.
Nga, cái cảm giác muốn mạng này... Thật xin lỗi, Ôn Nhiêu hồi tưởng đến một trường hợp không được hài hòa cho lắm.


 


Nhìn thấy Ôn Nhiêu chậm chạp không có thu tay về, đầu lưỡi Hillo, bắt đầu do dự l**m từ đầu ngón tay anh, từng chút từng chút l**m đến ngón tay, lòng bàn tay. Lòng bàn tay mẫn cảm bị đầu lưỡi ấm áp lặp đi lặp lại l**m hôn, giống như thứ đáng để phẩm vị không phải chocolate, mà là anh vậy.


 


"Hill... lo."


 


Hơi thở của Hillo, cũng có chút dồn dập.


 


"Ôn."


 


"Bị anh l**m ướt hết rồi."


 


Hillo vốn dĩ cho rằng sẽ bị từ chối, nghe được câu nói không giống như trách móc này của Ôn Nhiêu, ánh mắt ướt át lóe lên một chút.


 


"Rất xin lỗi, tôi lập tức... sẽ l**m sạch."


 


Lông mi rủ xuống, Hillo dựa lại càng ngày càng gần.


 


________



 


Tác Giả Có Lời Muốn Nói:


 


Tiểu kịch trường:


 


Tra tác giả : Làm thế nào để phân biệt Hillo và Sylvie?


 


Tiểu thiên sứ: [vẻ mặt ngu ngơ]


 


Ôn Nhiêu: [đỡ eo]... Nhìn tôi làm cái gì? Tôi từ chối trả lời!


Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Story Chương 56: Tiểu kiều thê của đại lão
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...