Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 57: Tiểu kiều thê của đại lão

14@-


Tiếng mưa rơi ồn ào đã sẽ không còn làm người ta cảm thấy phiền chán, bởi vì đã không có người nào còn chú ý đến trận mưa rào bất ngờ kia nữa.
Hillo như một chú cún con thè lưỡi ra, dùng đ** l*** **t *t mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào ngực Ôn Nhiêu một chút.

 

"Ưm..."

 

Ngực phập phồng không ngừng, Ôn Nhiêu chống tay dựa vào giường, một bên dùng tay xoa tóc Hillo, một bên xem hắn làm những việc thoạt nhìn vô cùng d*m m*.

 

"Không phải nói muốn ăn chocolate sao?"

 

"Ôn, ngon hơn cả chocolate."

 

Vòng eo Ôn Nhiêu đã run rẩy một cách kỳ lạ, trong giọng nói đều mang theo ý vị th* d*c nồng đậm.

 

"Vậy sao."

 

"Ừm. Là vị ngọt."

 

Chỗ bị l**m trở nên ướt sũng, Hillo muốn l**m sạch, nhưng chỉ làm nơi đó càng lúc càng ướt.

 

"Vô cùng, ngọt."

 

Hillo đổi sang bên kia.

 

Chỗ vừa rồi còn vì không khí lạnh mà cảm thấy khó chịu, ngay lập tức bị bao bọc trong sự ấm áp. Khớp hàm Ôn Nhiêu đột nhiên run rẩy một chút - mặc dù anh chưa từng hẹn hò với cô gái nào đến mức có thể làm chuyện thân mật, nhưng làm loại chuyện này với Hillo, thật sự siêu tuyệt.

 

Cúc áo, để lại một cái không có cởi bỏ, vì quần áo kéo ra sau, căng ở trước ngực, có một loại sắc khí khó có thể miêu tả.

 

"Hillo..."

 

"Ừm?"

 

Hillo ngước đôi mắt lên.

 

"Có thể không cần l**m nữa không."

 

Ôn Nhiêu lúc này mới chú ý tới, vừa rồi mình vô thức xoa tóc Hillo, đã làm mái tóc được chải gọn gàng của hắn trở nên rối tung. Nhưng Hillo lúc này, tuyệt đối sẽ không để ý đến chuyện nhỏ như mái tóc của mình.

 

"Nhưng mà, tôi còn chưa..."

 

Hillo l**m l**m miệng mình, rõ ràng một bộ dáng còn chưa được thỏa mãn.


Ôn Nhiêu cảm thấy nếu để hắn l**m tiếp, mình có thể sẽ trực tiếp mất mặt mà b*n r*.

 

"Làm trực tiếp đi."

 

Hillo vừa rồi còn vì không được thỏa mãn mà cảm thấy mất mát, lập tức đầy mong đợi đồng ý .

 

"Tốt."

 

Cửa sổ không có đóng chặt, gió lạnh từ khe hở chui vào, làm Ôn Nhiêu đang c** q**n áo rùng mình một cái, nhưng chờ thân thể nóng bỏng của Hillo dán lên, anh liền không còn cảm giác lạnh nữa.

 

"Ôn, tôi có thể hôn anh không?"

 

Má Hillo, gần như dán vào trước mắt anh.

 

"Đương nhiên."

 

Ôn Nhiêu hào phóng đồng ý. Nhưng nụ hôn sâu ngay sau đó của Hillo, thiếu chút nữa làm anh hít thở không thông.

 

Tiếp đó chuyện liền không thể khống chế, khi anh nắm lấy ga giường, bị buộc phải bày ra tư thế quỳ trên giường, n*ng m*ng lên một cách xấu hổ. Tiếng động ướt át phía sau Hillo tạo ra hòa quyện hoàn hảo với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Mọi thứ đều vô cùng thoải mái, chỉ là đột nhiên, tay Hillo đột nhiên nắm lấy tóc anh. Ôn Nhiêu cũng không có cảm thấy quá đau đớn, chỉ là theo sau cú va chạm mạnh mẽ của Hillo, làm anh cảm thấy một chỗ càng bí ẩn hơn trong cơ thể bị cưỡng ép mở ra, anh đột nhiên úp người xuống, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn.

 

Hillo như là bỗng nhiên tỉnh táo, hắn buông tóc Ôn Nhiêu ra, luống cuống xin lỗi .

 

"Rất xin lỗi, rất xin lỗi... Ôn."

 

Hillo chưa từng thô bạo như vậy, trong lời xin lỗi của hắn, Ôn Nhiêu cũng thông cảm.
Ôn Nhiêu úp người lên gối đầu, ánh mắt ướt át nhìn về phía Hillo nói.

 

"Nhẹ một chút, đau quá."

 

Ánh mắt Hillo nhìn anh, lập tức ngưng lại, sau đó hắn gật đầu thật mạnh .

 

"Ừm, tôi sẽ nhẹ một chút."

 

Sau đó như lời Hillo đã hứa, một trận tình cảm mãnh liệt đột nhiên kết thúc trong không khí ngọt ngào. Ôn Nhiêu toàn thân mồ hôi nhễ nhại nằm trong lòng Hillo, vừa rồi anh không có phát giác, chờ đến khi bị cúc áo trên ngực Hillo chạm vào mới phản ứng lại. Bất quá, chuyện vừa rồi ai cũng không có chuẩn bị, Hillo không kịp cởi cũng không có gì đâu.

 

Ngón tay Hillo, vô thức lướt qua lại trên lưng Ôn Nhiêu. Ôn Nhiêu có chút ngứa, nhúc nhích một chút, Hillo liền dừng lại động tác.

 

"Buổi trưa tôi đi ăn cơm với Sylvie."

 

"Ừm."

 

Hillo để thể hiện đang nghiêm túc nghe anh nói, đã đáp lại một tiếng.
Ôn Nhiêu ngẩng đầu, đi sờ nốt ruồi trên mí mắt Hillo.

 

"Không biết có phải ảo giác không, tôi thấy đôi mắt của hắn hình như cũng có một nốt ruồi giống anh."

 

"Có... sao?"

 

"Ừm."

 

Ôn Nhiêu đương nhiên không để tâm, hai người tuy là sinh đôi, nhưng từ tính cách có thể dễ dàng phân biệt được .

 

"Có lẽ trước đây cũng có, chỉ là tôi không chú ý tới."

 

"... Ừm."

 

Ôn Nhiêu không thích tư thế nằm trong ngực người khác, anh trườn lên một chút, có chút mạnh mẽ ấn đầu Hillo lên ngực mình. Hillo vô cùng thuận theo, rũ mắt tựa vào ngực anh. Ôn Nhiêu cảm thấy mình có thể đã để ý sai thứ, buông tay đang ôm Hillo ra.

 

"Nếu anh không thích thì như vậy đi."

 

"Không, tôi rất thích."

 

Cánh môi Hillo run rẩy, giọng nói rất nhỏ.

 

"Ôn ôm ấp, rất ấm áp, giống người nhà."

 

Ôn Nhiêu nghĩ đến khi ăn cơm cùng Sylvie, Sylvie nói những lời này, trong lòng vì cảm xúc yêu thương mà mềm mại rối bời. Anh vỗ vỗ lưng Hillo.

 

"Sau này để tôi chăm sóc anh nhé."

 

Nói ra xong, Ôn Nhiêu mới nhớ tới, Hillo mạnh mẽ, căn bản không cần anh bảo vệ.

 

Nhưng Hillo lại như là bị lời nói của anh cảm động, giọng nói đều có chút nghẹn ngào.

 

"Ừm."

 

Hillo thật là... Rất dễ làm người ta đau lòng. Ôn Nhiêu nghĩ như vậy.

 

"Tôi muốn mãi mãi mãi mãi ở bên cạnh Ôn."

 

"Giống như người nhà, cùng nhau sinh hoạt."

 

Trong đầu Ôn Nhiêu bỗng nhiên xuất hiện một tư tưởng hoang đường - hơn ba mươi tuổi anh và hơn ba mươi tuổi Hillo, dắt một đứa trẻ, đứa trẻ gọi Hillo là 'mẹ'. Vì tư tưởng Ôn Nhiêu tự mình cũng cảm thấy quá mức vô lý này, khi nhìn lại Hillo trước mặt, anh nhịn không được đỏ mặt vì xấu hổ.


Từ trên giường đứng dậy, phát hiện trên bàn bày hai cái túi giấy, bên trong có bánh mì nướng mới mẻ vị sữa. Không có gì so với việc ngủ một giấc tỉnh dậy khi đói bụng, sau đó ăn được đồ ăn ngon lại làm người ta vui vẻ hơn. Ôn Nhiêu lập tức quên đi sự không vui vì Hillo đã đi, ngược lại vì Hillo mua bữa sáng cho mình mà vui vẻ. Ừm, loại vui vẻ này giống như, vợ chuẩn bị bữa sáng cho người chồng mệt mỏi vậy.

 

Giải quyết xong bánh mì, ở chỗ rửa mặt, Ôn Nhiêu nhìn thấy trong cốc cắm một bông hoa hồng tươi đẹp, trên hoa hồng buộc một tờ giấy, trên giấy viết 'chúc buổi sáng tốt lành'. Ôn Nhiêu một bên rút bông hoa hồng tươi ra, trách Hillo làm việc lẽ ra mình phải làm, một bên lại không nhịn được cười toe toét.

 

Ôn Nhiêu trong phòng phát hiện càng nhiều bất ngờ, ví dụ như hôm qua anh còn nói trong căn phòng này không có bất kỳ đồ ăn dự trữ nào, hôm nay lại ở trong tủ phát hiện hơn mười hộp chocolate còn có những gói trà túi lọc hồng trà trông tương đối sang quý.

 

Những bất ngờ buổi sáng, làm tâm trạng Ôn Nhiêu cả ngày đều tốt lên. Anh quyết định sau khi công việc kết thúc, mua một bó hoa hồng lớn quay về đưa cho Hillo. Sau đó anh cũng đã làm như vậy, nhìn anh ôm một bó hoa hồng lớn quay về, Sean huýt sáo một tiếng vang dội.

 

"Để tôi đoán xem, là cô gái nào tặng."

 

Ôn Nhiêu còn chuẩn bị lẳng lặng cầm đi tìm Hillo, bây giờ bị Sean gặp được, còn có chút ngượng ngùng.

 

"Khụ... là tặng cho Hillo."

 

Vẻ mặt đùa giỡn của Sean, trong nháy mắt thu lại. Mặc dù nụ cười trên mặt hắn vẫn còn, nhưng Ôn Nhiêu luôn cảm thấy hắn dường như có chút không vui.

 

"Vốn dĩ chuẩn bị mua hoa đều không có, chỉ còn lại cái này."

 

Mặc dù biết cái cớ này rất vụng về, nhưng Ôn Nhiêu vẫn tượng trưng giải thích một chút.

 

"Ừm, cũng không tồi."

 

Sean đánh giá bó hoa anh mua như vậy.

 

Ôn Nhiêu vòng qua Sean, trực tiếp đi tìm Hillo. Hillo trông đã tốt hơn nhiều, ngồi trên giường đọc sách. Ôn Nhiêu đi vào phát ra tiếng động, làm hắn ngẩng đầu lên.

 

"Ôn..."

 

Hắn thấy được bó hoa trên tay Ôn Nhiêu.

 

"Là, tặng cho cô gái nào sao?"

 

"Đương nhiên... không phải."

 

Ôn Nhiêu đặt bó hoa lên bàn.

 

"Là tặng cho anh."

 

Hillo như là không phản ứng lại

 

"Tôi?"

 

"Ừm."

 

Ôn Nhiêu từ trong bó hoa rút ra một bông hồng đưa cho Hillo, sau đó ngồi xuống mép giường.

 

Hillo hai tay nắm lấy bông hoa hồng, mím môi cười rất ngượng ngùng.
Ôn Nhiêu vẫn là lần đầu tiên tặng quà cho người khác, cũng xấu hổ không thôi.

 

"Thích không?"

 

"Ừm."

 

"Anh đang xem gì vậy?"

 

Ôn Nhiêu kề sát lại xem cuốn sách hắn đang đọc, phát hiện là một quyển truyện cổ tích. Nói anh từ rất lâu trước đây, cũng đã chú ý tới Hillo sẽ xem truyện cổ tích.

 

Kết cục của truyện cổ tích, vĩnh viễn là sống hạnh phúc bên nhau, Ôn Nhiêu lý giải điều này là một loại khát vọng của Hillo đối với gia đình.

 

"Chúng ta có thể thử sống cùng nhau trước."

 

"?"

 

Sắc mặt Hillo có chút kinh ngạc.

 

"Nếu được, sau này có thể ở bên nhau."

 

Tính cách Hillo mềm như vậy, sau khi ở bên nhau, nói không chừng có thể đổi lại trên dưới đâu. Ôn Nhiêu nghĩ như vậy.

 

"Cùng tôi... sao?"

 

Hillo dừng một chút mới nói tiếp.

 

"Bằng không còn ai?"

 

Ôn Nhiêu chớp chớp mắt.

 

"Ôn..."

 

Màu đen cố chấp trong ánh mắt Hillo lúc đầu, đến bây giờ dường như đang từng chút từng chút bị thứ gì đó hòa tan.

 

"Tôi sẽ vô cùng, vô cùng quý trọng anh."



 

______

 

Tác Giả Có Lời Muốn Nói:

 

Tiểu kịch trường:

 

Tiểu thiên sứ: Norman có phải lui thị (giảm giá) không nhỉ?

 

Tra tác giả: Hả? Lập tức xem xét lại nhé, tin tôi đi, mua!

 

Tiểu thiên sứ: [do dự nhéo chiếc q**n l*t còn lại] Được!



Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Story Chương 57: Tiểu kiều thê của đại lão
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...