Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 55: Tiểu kiều thê của đại lão

10@-


Trở về phòng của mình, Ôn Nhiêu liền trực tiếp vào phòng tắm để tắm rửa. Chờ đến khi anh quấn khăn tắm, nửa thân trên ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy trong phòng có thêm một người.

 

Người kia ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng động quay đầu lại.

 

"Ôn."

 

Ôn Nhiêu nghe giọng nói này, nhất thời không phân biệt được đây là Hillo hay là Sylvie. Chờ đến khi anh nhìn thấy lúc người kia chớp mắt, lộ ra nốt ruồi trên mí mắt, anh mới cuối cùng xác định đó là Hillo.

 

"Vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?"

 

Ôn Nhiêu lau mái tóc ướt sũng, ngồi xuống bên cạnh ghế sofa.
Hillo trông tương đối căng thẳng, nhưng hắn ở bên cạnh Ôn Nhiêu, vẫn luôn là bộ dạng này.

 

Vì vừa mới tắm xong, trên người Ôn Nhiêu dường như đều bao quanh một tầng hơi nước. Anh thấy Hillo vẫn luôn không nói chuyện, cho rằng Hillo là vì mình lén lút đi ra ngoài mà cảm thấy tủi thân.

 

"Vẫn đang đợi tôi?"

 

"Ừm, đúng vậy, đang đợi Ôn trở về."

 

Ôn Nhiêu nhìn thấy đôi môi tái nhợt của Hillo cuối cùng cũng khôi phục chút huyết sắc, quả nhiên không làm loại vận động kia, vết thương trên người là có thể gia tốc khép lại. Anh nắm lấy cằm Hillo, kề sát lại hôn nhẹ một chút. Lông mi Hillo rung động lên, như là muốn nhắm lại, lại muốn nhìn Ôn Nhiêu gần gũi hơn.

 

"Buổi tối có ăn uống gì đàng hoàng không?"

 

"Ăn cái gì ư... Vẫn, vẫn chưa."

 

Ôn Nhiêu ở bên ngoài suốt một buổi chiều, đồ ăn buổi trưa đã sớm tiêu hóa hết, đến lúc này anh cũng đã có chút đói bụng.

 

"Đợi tôi một chút."

 

Hillo ngồi trên ghế sofa, nhìn Ôn Nhiêu đứng lên. Ở chỗ anh vừa ngồi, để lại hai vết nước loang lổ.

 

Ôn Nhiêu gọi điện thoại, bảo người phía dưới chuẩn bị chút đồ ăn đưa vào, khoảng thời gian trước anh vẫn luôn ở trong phòng, chính là dựa vào đồ ăn người khác đưa đến phòng mà sống qua. Anh nói những món mình thích ăn, sau đó ấn ống nghe hỏi Hillo.

 

"Anh muốn ăn gì?"

 

"Gì cũng được."

 

"Vậy tôi sẽ gọi hai phần những món tôi thích ăn."

 

Hillo gật đầu.

 

"Tốt."

 

Cúp điện thoại, Ôn Nhiêu sau hai mươi phút chờ tiếng gõ cửa. Mở cửa, người phục vụ đẩy xe đẩy vào, bày đĩa đồ ăn một cách chỉnh tề trên bàn, còn ở dưới lót thêm khăn ăn đã được gấp lại. Cuối cùng, người đó cúi chào, nói 'xin mời dùng bữa' rồi mới đóng cửa lui ra ngoài.

 

Ôn Nhiêu ngồi trên ghế sofa, chia đồ ăn được đưa tới thành hai phần, một phần đẩy đến trước mặt Hillo.

 

Hillo nhìn Ôn Nhiêu bắt đầu ăn, mới cầm nĩa lên. Hắn ăn rất chậm, mỗi một miếng đều hận không thể nhai thật kỹ. Ôn Nhiêu vì buổi tối uống rượu, vừa rồi tắm xong mới tỉnh táo một chút, bây giờ bắt đầu ăn, đầu lại có chút choáng váng. Anh đặt nĩa xuống bên cạnh phần đồ ăn ăn dở, ngửa người tựa vào ghế sofa.

 

"Ôn..."

 

Hillo dường như có chút lo lắng.

 

Ôn Nhiêu xoa mặt mình, muốn làm cho bản thân tỉnh táo một chút.

 

"Rất mệt sao... Nếu mệt thì, thì đi nghỉ ngơi trước đi."

 

Hillo nói.

 

Ôn Nhiêu đã ăn nửa phần đồ ăn, cảm giác no bụng cộng thêm cơn buồn ngủ do cồn mang lại, làm anh mắt cũng có chút không mở ra được.

 

"Vậy tôi đi ngủ trước đây."

 

Nói xong, lại là một cái ngáp không nhịn được.

 

Ôn Nhiêu nằm lên giường. Trong cơn mơ màng, anh cảm giác có một thứ ấm áp dán vào má mình, đưa tay ra, quả nhiên vòng lấy cổ một người.

 

"Ngủ ngon, Hillo."

 

Hillo hôn lên má anh, lại một lần nữa dừng trên môi anh.

 

"Ngủ ngon, Ôn."

 

Một giấc ngủ đến giữa trưa mới dậy. Ôn Nhiêu cho rằng Sean lúc này nhất định đã đi cảng, không ngờ anh ngáp dài từ trên lầu xuống, lại vừa hay gặp Sean mới từ dưới lầu đi lên.

 

Ôn Nhiêu hỏi.

 

"Hôm nay anh được nghỉ sao?"

 

"Hả?"

 

Sean nhìn Ôn Nhiêu rõ ràng mới tỉnh ngủ, nói.

 

"Tôi đã ở cảng làm việc một buổi sáng rồi."

 

"..."

 

"Cậu bây giờ, không phải là mới tỉnh ngủ chứ?"

 

Sean biết rõ lại hỏi.

 

Ôn Nhiêu ho khan một tiếng che giấu, cố ý lảng sang chuyện khác.

 

"Vậy anh bây giờ chuẩn bị đi làm gì?"

 

"Đi gặp Norman, anh ta có việc tìm tôi."

 

Bằng không Sean cũng sẽ không lúc này trở về.
Ôn Nhiêu bây giờ cũng không biết làm gì.

 

"Tôi đi cùng anh đi."

 

Sean không từ chối, hai người cùng nhau đi vào văn phòng Norman. Norman đang trò chuyện với một người, khi nhìn thấy Sean, anh ta cũng không định dừng nói chuyện, chỉ là đối với Sean ra hiệu im lặng. Nhưng khi nhìn thấy Ôn Nhiêu đi vào cùng Sean, anh ta dừng lại một chút, nói với người đang trò chuyện.

 

"Xin lỗi, tôi bây giờ có một vài việc cần xử lý, sau đó lại liên lạc."

 

Nói xong Norman liền cúp điện thoại. Anh ta đi xem Ôn Nhiêu đầu tiên.

 

"Ôn, có chuyện gì sao?"

 

Nghe giọng Norman nghiêm túc như vậy, Ôn Nhiêu còn có chút không thích ứng. Anh nhìn về phía Sean, chỉ vào hắn nói.

 

"Tôi chỉ là nghe nói anh có việc muốn tìm hắn, tiện thể qua xem."

 

"Được rồi."

 

Norman thở ra một hơi, cuối cùng cũng dời ánh mắt về phía Sean.

 

Sean hai tay khoanh trước ngực, một bộ dáng không chút để ý.

 

Norman thấy bộ dạng đó của hắn, liền nhíu chặt mày, nhưng anh ta không nói thêm gì.

 

"Gần đây cảng có động tĩnh gì không?"

 

Biết nếu không phải vì công việc, Sean căn bản ngay cả phản ứng hắn một chút cũng không muốn, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ mới trả lời.

 

"Gần đây cảng có nhiều tàu chở dầu hơn."

 

"Có bao nhiêu?"

 

"Hôm qua một ngày có sáu chiếc tàu chở dầu cập bến."

 

Nhìn Norman vì những lời này mà lâm vào suy tư, Sean lại hỏi một câu.

 

"Có vấn đề gì sao?"

 

"Hôm qua Sylvie nói với tôi, khu phố đen có người vượt qua hắn để thu tiền bảo kê của dân chúng."

 

Norman nói.

 

"Hai chuyện này có liên quan gì không?"

 

Sean đứng thẳng người hơn một chút.

 

"Có một thế lực khác có ý đồ tiếp quản Florida, có thể là vì khoảng thời gian trước chuyện hỗn loạn với Toussaint, làm một vài người sinh ra ý nghĩ chúng ta không đủ để quản lý Florida."

 

Norman nói.

 

"Chúng ta cần phải nhanh chóng công bố chủ quyền Florida."

 

Sean buông cánh tay không chút để ý khoanh trước ngực xuống.

 

"Vết thương của Hillo khỏi chưa? Hắn cần phải nhanh chóng trở về vị trí làm việc của mình."

 

Norman ngồi sau bàn, xoa xoa giữa trán nhíu chặt của mình.

 

Đứng một bên, Ôn Nhiêu nói.

 

"Khoan đã, tình huống hiện tại thật sự phiền phức sao?"

 

"Nếu có thể đuổi họ đi trước khi họ quyết định tiến vào Florida, vậy chưa đến mức phiền phức."

 

Norman không nói là, nếu không đuổi đi được, làm những người đó nảy sinh lòng tham với Florida, thì tổ chức đã được tẩy trắng sẽ phải tốn không ít sức lực để đuổi họ đi.

 

"Tôi có thể làm gì không?"

 

Ôn Nhiêu vừa nói ra, Norman và Sean cùng nhau quay đầu nhìn về phía anh. Cuối cùng vẫn là Norman nói.

 

"Ôn, cậu tạm thời không cần làm gì, vì cậu còn không hiểu rõ tổ chức bên trong."

 

"Vậy được rồi."

 

Norman hỏi Sean.

 

"Hillo đâu?"

 

"Hôm qua tôi có qua xem hắn, bác sĩ nói vết thương ở ngực hắn, ít nhất còn phải dưỡng một tháng nữa."

 

Sean nói.

 

Norman có chút bực bội.

 

"Khu vực hắn phụ trách còn phải gác lại một tháng sao, nếu bị người nhân cơ hội chiếm trước thì..."

 

Ôn Nhiêu nghe họ nghị luận, đại khái là hiểu họ đang lo lắng điều gì.

 

"Tôi có thể tạm thời tiếp nhận công việc của Hillo, cho đến khi vết thương trên người hắn khỏi hẳn."

 

Thời điểm hiện tại căn bản không thích hợp để họ đề bạt quản lý mới, cho nên Norman chỉ suy xét một phút liền đồng ý.

 

"Có thể, nhưng công việc của Hillo, do Sylvie đảm nhận, cậu phụ trách khu phố đen là đủ rồi."

 

"Được thôi."

 

Dù sao Ôn Nhiêu đối với khu phố đen vẫn là tương đối quen thuộc.
Norman nghĩ tới cái gì, lại dặn dò Ôn Nhiêu vài câu.

 

"Gần đây quản lý khu phố đen có thể sẽ gặp phải lực cản không nhỏ, nếu có vấn đề, kịp thời liên hệ tôi hoặc Sylvie."

 

"Không thành vấn đề."

 

Norman gọi điện thoại cho Sylvie đã ở khu phố đen, dặn dò xong chuyện sắp tới liền nói với Ôn Nhiêu.

 

"Tôi đã nói với Sylvie, ngày mai quản lý khu phố đen liền bắt đầu do cậu phụ trách."

 

Tạm dừng một chút.

 

"Vất vả cho cậu, Ôn."

 

Ôn Nhiêu cho tới bây giờ, còn chưa có một chút tự giác là ông chủ. Anh vươn một cái lười eo thật lớn.

 

"Tổng phải làm chút gì chứ... Cứ giao cho tôi đi."

 

Vì đã giải quyết Toussaint, hiện tại căn bản không cần lo lắng sẽ có kẻ muốn bắt họ từ đâu đó xuất hiện. Ôn Nhiêu ngồi xe đi đến khu phố đen, ở đó nhìn thấy Sylvie đã đang chờ anh. Sylvie mặc một bộ quần áo màu đen thuần, Ôn Nhiêu ngay từ đầu không cảm nhận được gì, nhưng khi anh đi qua, từ trên người Sylvie ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

 

Mái tóc quá dài của Sylvie, bị tùy tiện buộc lên, có vài sợi rũ xuống trước ngực. Ôn Nhiêu nhớ lại khi mình ra cửa, đi xem Hillo, tóc Hillo hình như cũng đã rất dài.

 

"Ôn."

 

Sylvie thấy anh xuống xe xong, liền chào hỏi anh.

 

Ôn Nhiêu vốn dĩ vì chuyện đã xảy ra giữa mình và Sylvie mà có chút không tự nhiên, nhưng nhìn thấy Sylvie bây giờ dường như căn bản không để ý, liền vứt bỏ sự không tự nhiên đó. Anh nhìn cảnh tượng khu phố đen bên ngoài hỗn loạn thành một đống.

 

"Nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì?"

 

"Có một vài người phiền phức đến, vừa mới đã giải quyết xong."

 

Sylvie nói một cách tùy ý.

 

Ôn Nhiêu mặc dù đã từng quản lý khu phố đen, nhưng cơ bản không gặp phải trường hợp đánh nhau quá tàn khốc. Cơ bản những tên côn đồ đó, chỉ cần bị anh dọa vài câu liền khuất phục, một vài tên phiền phức hơn chút, nghe được tiếng chó sủa cũng sẽ sợ đến run rẩy.

 

"Norman đã nói với anh rồi chứ?"

 

"Đúng vậy."

 

Vậy thì không cần anh nói gì nữa.

 

"Vậy anh muốn bây giờ qua đó không?"

 

Cho tới bây giờ, Ôn Nhiêu còn không biết Hillo là phụ trách cái gì đâu.

 

"Bây giờ còn sớm."

 

Sylvie nói.

 

"Muốn cùng nhau ăn trưa trước không?"

 

Ôn Nhiêu ra cửa lúc 10 giờ, ngồi xe tới đây, dường như cũng thật sự đã đến lúc dùng bữa trưa.

 

"Được thôi, tôi biết nơi này có một tiệm thịt nướng không tồi, đưa anh cùng đi nhé."

 

Sylvie rõ ràng sững sờ một chút, sau đó mới gật đầu.

 

"Tốt. Vậy tôi mời nhé."

 

Vì những cửa hàng đó không quá xa khu phố đen, chỉ cần đi bộ qua là được, căn bản không cần phiền tài xế. Ôn Nhiêu chuẩn bị đưa Sylvie đến tiệm thịt nướng anh đã đi qua vài lần. Trên đường, anh vì mùi máu tươi trên người Sylvie quá nồng mà quay đầu lại một lần, thấy chỉ có một khuôn mặt của Sylvie tương tự đến cực điểm với Hillo. Nhìn thấy Ôn Nhiêu quay đầu lại đang nhìn mình, Sylvie chớp chớp mắt. Không biết có phải ảo giác không, Ôn Nhiêu cảm thấy trên mí mắt hắn dường như có một nốt ruồi lấp lóe rồi vụt qua.


 

_________

 

Tác Giả Có Lời Muốn Nói:

 

Tiểu kịch trường:

 

Tra tác giả : Tôi có thể thỏa mãn bạn một nguyện vọng nha.

 

Ôn Nhiêu: Tôi muốn đi làm nam chính trong truyện ngôn tình.

 

Tra tác giả :... Cái tiếp theo.

 

Ôn Nhiêu: Tôi muốn làm công.

 

Tra tác giả : Nguyện vọng trước là gì ấy nhỉ? Được rồi, cuốn tiếp theo thỏa mãn bạn.

 

Ôn Nhiêu:... c* của mẹ nó.


Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Truyện Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê Story Chương 55: Tiểu kiều thê của đại lão
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...