Rể Quý Trời Cho

Chương 1107: Ma thần tu la

Cảnh tượng này khiến cho Lâm Thanh Diện giật mình, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng biết còn có người có thể trực tiếp khống chế thế giới tinh thần của người khác, sau đó từ trong thế giới tinh thần của người khác lấy đồ vật ra ngoài.

Nếu như vừa rồi thứ mà người đàn ông này muốn lấy đi chính là thần hồn của mình thì bây giờ mình chẳng phải là một cái xác không hồn đã mất hết ý thức rồi sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện vô cùng hoảng sợ.

Hơn nữa theo lý thuyết hẳn là kiếm Trảm Tiên rất bài xích những người khác trừ mình ra, nhưng sau khi nó bay từ trong đầu mình ra ngoài thì lại tỏ ra vô cùng hưng phấn, còn có vẻ rất thân mật với người đàn ông này giống như đây chính là chủ nhân của nó vậy, chuyện này khiến Lâm Thanh Diện mãi không nghĩ ra.

Sau khi người đàn ông kia lấy được kiếm Trảm Tiên thì vẻ mặt cũng rất hưng phấn, mở miệng cười nói: “Người bạn già, không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà tôi lại gặp được mi, thật sự có thể nói là duyên phận mà.”

“Chẳng lẽ là mi đưa tên nhóc này đi vào sao?”

Kiếm Trảm Tiên bay múa một trận ở bên cạnh người đàn ông kia, trên thân kiếm cũng phát ra từng đợt tiếng kêu khẽ giống như là đang trò chuyện cùng với người đàn ông kia.

Mà dường như người đàn ông kia cũng có thể nghe hiểu lời kiếm Trảm Tiên, cả khuôn mặt đều là ý cười.

“Không phải mi dẫn cậu ta vào đây à, vậy thì có chút kì quái đấy, rốt cuộc là tên nhóc này vào đây bằng cách nào?” Người đàn ông tự lẩm bẩm: “Nhưng mi nói là cậu ta thích hợp làm người thừa kế vậy thì tôi cũng sẽ thử suy nghĩ một chút xem.”

Tiếp theo người đàn ông liền nhìn về phía Lâm Thanh Diện bên này, mở miệng cười nói: “Thật sự không ngờ là cậu lại mang theo kiếm Trảm Tiên, đây cũng coi như là duyên phận giữa tôi và cậu.”


Lâm Thanh Diện thừa cơ hội này, nhanh chóng mở miệng hỏi: “Tiền bối, không biết ngài có thể nói cho vãn bối biết rốt cuộc ngài là ai không?”

Người đàn ông cười cười, nói: “Cậu có thể gọi tôi là Thanh Phong, đương nhiên, cậu cũng có thể gọi tôi bằng một cái tên khác.”

“Rất lâu trước đây, bọn họ đều gọi tôi là… Ma Thần Tu La.”

Ma Thần Tu La!

Bốn chữ này như nổ vang ở bên tai Lâm Thanh Diện khiến cho thân thể của anh cứng đờ, cho dù bình thường anh vẫn luôn rất khắc chế biểu cảm trên mặt mình nhưng giờ phút này, anh cũng không thể không há to miệng.

Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình lại chính là một vị chiến thần trong truyền thuyết, người cuối cùng áp bức bọn họ phải đến Thương Nguyên Giới, Ma Thần Tu La!

Ở trong đầu Lâm Thanh Diện, Ma Thần Tu La vẫn luôn là một người cường đại kinh khủng, toàn thân đẫm máu, chỉ cần dùng một ánh mắt là đã có thể giết chết một đám người nghịch thiên, nhưng bây giờ khi Ma Thần Tu La chân chính xuất hiện ở trước mặt của anh thì lại là một người đàn ông tao nhã, tiên khí bồng bềnh.

Hơn nữa anh ta còn có một cái tên vô cùng văn nghệ, Thanh Phong.

Điều này khiến Lâm Thanh Diện làm thế nào cũng không thể gắn anh ta và Ma Thần Tu La.


Hơn nữa không phải nói là Ma Thần Tu La đã chết từ gần năm ngàn năm trước sao, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

Qua một lúc sau, Lâm Thanh Diện mới lấy lại được tỉnh táo từ trong sự kinh ngạc, sau khi nuốt nước bọt xuống anh mới mở miệng hỏi: “Tiền bối, ngài… thật sự là Ma Thần Tu La?”

Thanh Phong cười cười, nói: “Đúng vậy.”

“Năm đó tôi chính là dựa vào thanh kiếm này, chém giết quần tiên, bức bọn họ phải đến Thương Nguyên Giới.” Cùng bởi bậy kiếm này mới có tên là kiếm Trảm Tiên.

“Đúng rồi, cậu đã nghe nói qua chuyện năm đó của tôi rồi à.”

Lâm Thanh Diện vội vàng gật đầu, cũng may trước kia mình đã được nghe ông cụ nhà họ Ngô nói qua một số chuyện năm đó, nếu không bây giờ anh cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy.

Mà điều khiến cho anh không ngờ nhất chính là kiếm Trảm Tiên vẫn luôn giấu ở trong đầu mình kia lại là vũ khí của Ma Thần Tu La.

Lâm Thanh Diện cũng không cảm thấy người đàn ông tên là Thanh Phong này đang lừa mình, bởi vì anh đã nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Thanh Phong, giữa hai người giống như là con kiến và voi vậy.

Một vị cường giả nghịch thiên như thế này cũng hoàn toàn không cần nói dối Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, rất nhanh liền tiếp nhận sự thật này, sau khi để cho mình tỉnh táo lại mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.


“Tiền bối, tôi nói lời này có thể sẽ có chỗ bất kính xin ngài tha thứ. Tôi nghe người khác nói là ngài đã chết từ năm ngàn năm trước rồi, vì sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này?”

Thanh Phong nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt lập tức phóng ra cảm giác tang thương, sau đó mới lẩm bẩm nói: “Đã qua năm ngàn năm rồi cơ à?”

Sau đó anh ta nở nụ cười với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Quả thực là tôi đã chết, cái mà bây giờ cậu nhìn thấy chỉ là một sợi thần niệm của tôi mà thôi, sợi thần niệm này có nghĩa là tôi vẫn sống sót, vẫn bất diệt, tức là thần hồn bất diệt, nhưng nó cũng mang ý nghĩa là sợi thần niệm này của tôi không thể nào đi ra khỏi chỗ này được.”

“Đương nhiên, thực lực bây giờ của tôi cũng chỉ còn là thực lực của một sợi thần niệm này mà thôi, muốn tái hiện lại vinh quang năm đó là không thể nào.”

Bây giờ Lâm Thanh Diện mới chợt hiểu ra, thì ra đây chỉ là một sợi thần niệm của Ma Thần Tu La.

Đồng thời trong lòng anh cũng âm thầm rung động, chỉ có một sợi thần niệm mà mình đã không thể nào phản kháng được, vậy khi còn sống thực lực của Ma Thần Tu La còn khủng bố đến mức nào, anh không thể tưởng tượng ra được.

“Tôi ở trong đại điện này có liên quan đến ba khảo nghiệm bên ngoài và cũng là để chọn lựa ra một người thừa kế thích hợp, chỉ có điều đã qua nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có người nào có thể đi ra khỏi thông đạo luân hồi được.”

“Thông đạo kia sẽ biến những nguyện vọng tốt đẹp nhất trong lòng bọn họ thành sự thực, mặc dù chỉ là trong ý thức của bọn họ thôi nhưng như vậy cũng đủ rồi.”

“Chỉ cần chính bản thân bọn họ tin tưởng những cái kia là thật, không phải đã trải qua đầy đủ rồi sao?”


“Cho nên càng về sau, tôi đã không còn suy nghĩ tìm kiếm người thừa kế nữa mà những người kia tới đây cũng đơn giản là vì muốn tìm kiếm lực lượng cường đại, thông đạo luân hồi sẽ giúp bọn họ thực hiện tất cả cho nên tôi không cần phải gọi bọn họ tỉnh lại, để bọn họ sống cả đời ở trong huyễn cảnh đi, đó không phải cũng là một lựa chọn rất tốt hay sao?”

“Nhưng tôi không ngờ hôm nay cậu lại đến được nơi đây, điều này thực sự khiến cho tôi hơi bất ngờ, cậu nói bên ngoài đã qua mấy ngàn năm rồi, không bằng nói cho tôi biết một chút xem bây giờ bên ngoài như thế nào rồi đi?”

Thanh Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Thanh Diện cũng không dám lơ là, lúc này liền kể lại dáng vẻ của thế giới bên ngoài cho anh ta.

Cũng cường điệu nói một chút chuyện người của Thương Nguyên Giới muốn xâm lấn Trái Đất.

Sau khi Thanh Phong nghe xong, nhướng mày, nói: “Không ngờ những người của Thương Nguyên Giới vẫn còn muốn đến Trái Đất, xem ra bọn họ đã quên sạch sự dạy dỗ năm đó rồi!”

“Nhưng cậu tới rất đúng lúc, cậu có thể thông qua ba lần khảo nghiệm kia đã nói rõ tâm tính và phẩm chất của cậu rất tốt.”

“Cộng thêm kiếm Trảm Tiên cũng nói là cậu thích hợp trở thành người thừa kế của tôi.”

“Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ chỉ định cậu làm người thừa kế của tôi, tôi sẽ đem sở học suốt đời của mình truyền thụ lại cho cậu, sau này những người ở Thương Nguyên Giới kia có đến Trái Đất thì cậu cũng có thể ứng đối được.”

“Không biết cậu có bằng lòng tiếp nhận truyền thừa của tôi không?”

Rể Quý Trời Cho
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho Truyện Rể Quý Trời Cho Story Chương 1107: Ma thần tu la
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...