Rể Quý Trời Cho
Chương 1106: Người đàn ông thần bí
Sau khi nhìn thấy cảnh này, người đàn ông trung niên và người phụ nữ đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ trong thông đạo luân hồi lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.
Hơn nữa giọng nói vừa rồi cũng khiến cho bọn họ hơi khó hiểu, nơi này ngoại trừ hai người bọn họ ra thì cũng chỉ có Lâm Thanh Diện, vậy âm thanh kia phát ra từ chỗ nào?
Mà trong thông đạo luân hồi bài trừ mọi sự tồn tại của ngoại lực, nói cách khác là nếu như có hai người đến để tiến hành khảo nghiệm, cho dù một người có nằm xuống ở trong thông đạo luân hồi mà người bên ngoài muốn đi vào cứu cũng không thể được.
Người đi vào này cũng sẽ giống như người đầu tiên, bắt đầu tiến hành luân hồi.
Trừ phi thực lực có thể mạnh hơn chủ nhân của bọn họ thì mới có thể cứu được người đã tiến vào thông đạo luân hồi ra ngoài.
Mà ngay vừa rồi, một đạo hồng quang xuất hiện, trực tiếp bao trùm lên Lâm Thanh Diện, mang theo anh bay ra ngoài.
Chẳng lẽ người phóng ra đạo hồng quang này còn có thực lực mạnh hơn cả chủ nhân của bọn họ?
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đều sinh ra một cảm xúc khó nói nên lời.
Nhưng bọn họ cũng không biết khi gặp phải tình huống như thế này thì nên làm cái gì, năm đó chủ nhân cũng không hề nói với bọn họ biện pháp ứng đối với tình huống này.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điều mà bọn họ bận tâm, dù sao thì Lâm Thanh Diện đã vượt qua thông đạo luân hồi nên coi như là đã thông qua tất cả khảo nghiệm, đã có tư cách tiếp nhận truyền thừa của chủ nhân, còn về phần anh thông qua khảo nghiệm này như thế nào thì cũng không cần hai người bọn họ quan tâm tới.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy một giây trước mình vẫn còn ở trong một cuộc sống tươi đẹp mà một giây sau anh đã nhận ra đó chỉ là mộng cảnh của anh, tiếp theo liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Anh không nhớ rõ lắm rốt cuộc mình đã trải qua những gì, chỉ nhớ là hình như mình đã nằm mơ một giấc mơ không ngừng luân hồi, ở trong mơ, anh không ngừng thay đổi cuộc sống của mình, cuối cùng để cho mình có được một cuộc sống hoàn hảo nhất.
Ngay lúc anh đang định an ổn sống cả đời này như vậy thì một giọng nói quen thuộc vang lên, trực tiếp đánh thức anh khỏi giấc mộng đẹp.
Tiếp theo nữa, chính là dáng vẻ của anh khi tỉnh dậy.
Anh quay đầu nhìn xung quanh phát hiện ra mình đang ở trong một phòng khách vàng son lộng lẫy, trong căn phòng này không có lối đi đen tối mà ngược lại lộ ra vẻ sáng sủa dị thường.
Hơn nữa trang trí ở nơi này có thể hình dung bằng hai chữ xa hoa, Lâm Thanh Diện nghĩ chỉ có một nơi có thể so sánh với nơi này đó chính là Hoàng cung.
Anh nhìn thấy trên tường ở đây có rất nhiều đá quý vô cùng tinh xảo, những món đá quý này đều là bảo vật quý hiếm ở thế giới bên ngoài nhưng ở nơi này lại chỉ là một thứ vật phẩm trang sức nho nhỏ.
Chẳng lẽ nơi này chính là cuối của thông đạo?
Nhưng không phải mình đang tiếp nhận khảo nghiệm ở trong thông đạo luân hồi à? Vì sao lại tới đây?
Chẳng lẽ ở trong giấc mộng, trời xui đất khiến thế nào mình lại thông qua được khảo nghiệm, sau đó trở lại nơi này?
Mang theo nghi ngờ như vậy, Lâm Thanh Diện tiếp tục nhìn quanh bốn phía, rất nhanh, ánh mắt của anh liền rơi vào một chiếc ngai vàng trong căn phòng.
Một cỗ áp lực vô hình tỏa ra từ chiếc ngai vàng kia giống như muốn làm cho cả đất trời đều phải thần phục dưới chân của nó, Lâm Thanh Diện chỉ nhìn thoáng qua mà đã sinh ra ý nghĩ muốn quỳ xuống lễ bái.
Nhưng cũng may là ý chí của anh kiên định nên mới không để cho thân thể của mình làm theo phản ứng của bản năng.
Nếu là người có ý chí hơi yếu kém một chút thì khi nhìn thấy cái ngai vàng này chắc chắn sẽ trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Trong lòng anh sinh ra một tia kinh hãi, chỉ là một cái ngai vàng thôi mà đã khiến cho người ta sinh ra phản ứng như vậy, vậy chủ nhân của nơi này sẽ cường đại tới mức nào đây.
Lúc này có một người đàn ông tóc dài bay phấp phới đang ngồi trên ngai vàng, nhìn qua có chút nho nhã siêu phàm, anh ta đang xem sách.
Lúc Lâm Thanh Diện đem ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia thì anh ta cũng buông sách trong tay xuống và nhìn về phía Lâm Thanh Diện ở bên này.
Anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện ở đây, rõ ràng là sửng sốt một chút.
Lâm Thanh Diện cũng ngây ngẩn cả người, anh cũng không ngờ rằng trong căn phòng này vẫn còn có một người nữa!
Chẳng lẽ người này chính là chủ nhân của nơi đây?!
Nếu thật là như vậy thì chắc chắn thực lực của người này đã mạnh đến mức mà Lâm Thanh Diện không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ là một ánh mắt của đối phương cũng có thể diệt trừ được mình.
Lâm Thanh Diện lập tức trở nên căng thẳng, ở trước mặt những đại lão như thế này không dám có chút làm càn.
Đồng thời trong lòng anh cũng sinh ra một tia nghi ngờ, chỗ này không phải là nơi mà sau khi qua đời những đại năng kia sẽ ở lại đấy chứ, sao nơi này còn có người tồn tại?
Mặc dù nhìn qua thì người đàn ông kia cũng chạc tuổi mình nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện vẫn có cảm giác, có lẽ người này chính là lão quái vật đã sống mấy ngàn năm thậm chí là trên cả vạn năm.
Cho nên lúc này mặt mũi anh tràn đầy cung kính chắp tay nói với người đàn ông kia: “Tiền bối, tại hạ là Lâm Thanh Diện, không biết nơi này là nơi nào?”
Người đàn ông kia đứng lên, đi xuống dọc theo bậc thang tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
Trên người người đàn ông này đang mặc một chiếc trường bào màu xanh, phong cách ăn mặc tương đối phục cổ nhưng không đẹp bằng những bộ quần áo mà Lâm Thanh Diện đã từng nhìn thấy.
Hơn nữa chất liệu làm nên bộ quần áo này cũng khá quý hiếm, tuyệt không đơn giản chỉ là dùng sợi tơ chế thành quần áo.
Cộng thêm người đàn ông này có dáng vẻ tiên phong đạo cốt nên không khỏi khiến cho Lâm Thanh Diện nghi ngờ có phải anh ta từ trên trời xuống đây hay không.
Người đàn ông kia đánh giá Lâm Thanh Diện vài lần rồi mới mở miệng hỏi: “Có phải cậu tới từ thông đạo luân hồi đúng không?”
Lâm Thanh Diện cũng không dám giấu diếm, khẽ gật đầu.
“Cậu vượt qua khảo nghiệm của thông đạo luân hồi bằng cách nào? Theo lý mà nói thì trên thế giới này không ai có thể thông qua khảo nghiệm này được.” Người đàn ông mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện lập tức sững sờ, nghĩ thầm nếu đã không có ai có thể thông qua khảo nghiệm này thì vì sao còn thiết lập ra khảo nghiệm này chứ, vì muốn làm cho người tới đây trải nghiệm cảm thấy tuyệt vọng ư?
Nhưng anh cũng không dám đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra ngoài mà chỉ thành thật trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ cảm thấy mình nằm mơ sau đó không biết tại sao lại bị đánh thức, khi tỉnh dậy đã thấy mình xuất hiện ở đây rồi.”
Người đàn ông hơi nghi ngờ một chút, anh ta vô cùng tò mò đánh giá Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Nói như vậy thì cậu đã tìm được cuộc sống hoàn hảo của mình rồi nhưng cậu lại tỉnh lại, kỳ quái nhỉ, không ngờ lại có chuyện lạ như vậy xảy ra đấy.”
Lâm Thanh Diện không hiểu ra sao, anh bị người đàn ông này nhìn chằm chằm đến mức có chút sợ hãi.
Dường như trong ánh mắt của người đàn ông nhìn Lâm Thanh Diện thẩm thấu ra một lực lượng kỳ lạ bao trùm lấy cả người của anh, giờ phút này, Lâm Thanh Diện cảm thấy mình ở trước mặt người đàn ông này không còn bất kỳ bí mật gì nữa.
“Chỉ là một tên nhóc Trúc Cơ đỉnh phong mà thôi, nhìn qua cũng không có gì…”
Anh ta vẫn chưa nói xong thì trên mặt lại tỏ ra kinh ngạc, sau đó anh ta khẽ vươn tay ra, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy thế giới tinh thần của mình mở ra một cái lỗ hổng, ngay sau đó có một tia sáng bay từ trong đầu anh ra ngoài, chính là kiếm Trảm Tiên!
Rể Quý Trời Cho
Hơn nữa giọng nói vừa rồi cũng khiến cho bọn họ hơi khó hiểu, nơi này ngoại trừ hai người bọn họ ra thì cũng chỉ có Lâm Thanh Diện, vậy âm thanh kia phát ra từ chỗ nào?
Mà trong thông đạo luân hồi bài trừ mọi sự tồn tại của ngoại lực, nói cách khác là nếu như có hai người đến để tiến hành khảo nghiệm, cho dù một người có nằm xuống ở trong thông đạo luân hồi mà người bên ngoài muốn đi vào cứu cũng không thể được.
Người đi vào này cũng sẽ giống như người đầu tiên, bắt đầu tiến hành luân hồi.
Trừ phi thực lực có thể mạnh hơn chủ nhân của bọn họ thì mới có thể cứu được người đã tiến vào thông đạo luân hồi ra ngoài.
Mà ngay vừa rồi, một đạo hồng quang xuất hiện, trực tiếp bao trùm lên Lâm Thanh Diện, mang theo anh bay ra ngoài.
Chẳng lẽ người phóng ra đạo hồng quang này còn có thực lực mạnh hơn cả chủ nhân của bọn họ?
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đều sinh ra một cảm xúc khó nói nên lời.
Nhưng bọn họ cũng không biết khi gặp phải tình huống như thế này thì nên làm cái gì, năm đó chủ nhân cũng không hề nói với bọn họ biện pháp ứng đối với tình huống này.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điều mà bọn họ bận tâm, dù sao thì Lâm Thanh Diện đã vượt qua thông đạo luân hồi nên coi như là đã thông qua tất cả khảo nghiệm, đã có tư cách tiếp nhận truyền thừa của chủ nhân, còn về phần anh thông qua khảo nghiệm này như thế nào thì cũng không cần hai người bọn họ quan tâm tới.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy một giây trước mình vẫn còn ở trong một cuộc sống tươi đẹp mà một giây sau anh đã nhận ra đó chỉ là mộng cảnh của anh, tiếp theo liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Anh không nhớ rõ lắm rốt cuộc mình đã trải qua những gì, chỉ nhớ là hình như mình đã nằm mơ một giấc mơ không ngừng luân hồi, ở trong mơ, anh không ngừng thay đổi cuộc sống của mình, cuối cùng để cho mình có được một cuộc sống hoàn hảo nhất.
Ngay lúc anh đang định an ổn sống cả đời này như vậy thì một giọng nói quen thuộc vang lên, trực tiếp đánh thức anh khỏi giấc mộng đẹp.
Tiếp theo nữa, chính là dáng vẻ của anh khi tỉnh dậy.
Anh quay đầu nhìn xung quanh phát hiện ra mình đang ở trong một phòng khách vàng son lộng lẫy, trong căn phòng này không có lối đi đen tối mà ngược lại lộ ra vẻ sáng sủa dị thường.
Hơn nữa trang trí ở nơi này có thể hình dung bằng hai chữ xa hoa, Lâm Thanh Diện nghĩ chỉ có một nơi có thể so sánh với nơi này đó chính là Hoàng cung.
Anh nhìn thấy trên tường ở đây có rất nhiều đá quý vô cùng tinh xảo, những món đá quý này đều là bảo vật quý hiếm ở thế giới bên ngoài nhưng ở nơi này lại chỉ là một thứ vật phẩm trang sức nho nhỏ.
Chẳng lẽ nơi này chính là cuối của thông đạo?
Nhưng không phải mình đang tiếp nhận khảo nghiệm ở trong thông đạo luân hồi à? Vì sao lại tới đây?
Chẳng lẽ ở trong giấc mộng, trời xui đất khiến thế nào mình lại thông qua được khảo nghiệm, sau đó trở lại nơi này?
Mang theo nghi ngờ như vậy, Lâm Thanh Diện tiếp tục nhìn quanh bốn phía, rất nhanh, ánh mắt của anh liền rơi vào một chiếc ngai vàng trong căn phòng.
Một cỗ áp lực vô hình tỏa ra từ chiếc ngai vàng kia giống như muốn làm cho cả đất trời đều phải thần phục dưới chân của nó, Lâm Thanh Diện chỉ nhìn thoáng qua mà đã sinh ra ý nghĩ muốn quỳ xuống lễ bái.
Nhưng cũng may là ý chí của anh kiên định nên mới không để cho thân thể của mình làm theo phản ứng của bản năng.
Nếu là người có ý chí hơi yếu kém một chút thì khi nhìn thấy cái ngai vàng này chắc chắn sẽ trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Trong lòng anh sinh ra một tia kinh hãi, chỉ là một cái ngai vàng thôi mà đã khiến cho người ta sinh ra phản ứng như vậy, vậy chủ nhân của nơi này sẽ cường đại tới mức nào đây.
Lúc này có một người đàn ông tóc dài bay phấp phới đang ngồi trên ngai vàng, nhìn qua có chút nho nhã siêu phàm, anh ta đang xem sách.
Lúc Lâm Thanh Diện đem ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia thì anh ta cũng buông sách trong tay xuống và nhìn về phía Lâm Thanh Diện ở bên này.
Anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện ở đây, rõ ràng là sửng sốt một chút.
Lâm Thanh Diện cũng ngây ngẩn cả người, anh cũng không ngờ rằng trong căn phòng này vẫn còn có một người nữa!
Chẳng lẽ người này chính là chủ nhân của nơi đây?!
Nếu thật là như vậy thì chắc chắn thực lực của người này đã mạnh đến mức mà Lâm Thanh Diện không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ là một ánh mắt của đối phương cũng có thể diệt trừ được mình.
Lâm Thanh Diện lập tức trở nên căng thẳng, ở trước mặt những đại lão như thế này không dám có chút làm càn.
Đồng thời trong lòng anh cũng sinh ra một tia nghi ngờ, chỗ này không phải là nơi mà sau khi qua đời những đại năng kia sẽ ở lại đấy chứ, sao nơi này còn có người tồn tại?
Mặc dù nhìn qua thì người đàn ông kia cũng chạc tuổi mình nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện vẫn có cảm giác, có lẽ người này chính là lão quái vật đã sống mấy ngàn năm thậm chí là trên cả vạn năm.
Cho nên lúc này mặt mũi anh tràn đầy cung kính chắp tay nói với người đàn ông kia: “Tiền bối, tại hạ là Lâm Thanh Diện, không biết nơi này là nơi nào?”
Người đàn ông kia đứng lên, đi xuống dọc theo bậc thang tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
Trên người người đàn ông này đang mặc một chiếc trường bào màu xanh, phong cách ăn mặc tương đối phục cổ nhưng không đẹp bằng những bộ quần áo mà Lâm Thanh Diện đã từng nhìn thấy.
Hơn nữa chất liệu làm nên bộ quần áo này cũng khá quý hiếm, tuyệt không đơn giản chỉ là dùng sợi tơ chế thành quần áo.
Cộng thêm người đàn ông này có dáng vẻ tiên phong đạo cốt nên không khỏi khiến cho Lâm Thanh Diện nghi ngờ có phải anh ta từ trên trời xuống đây hay không.
Người đàn ông kia đánh giá Lâm Thanh Diện vài lần rồi mới mở miệng hỏi: “Có phải cậu tới từ thông đạo luân hồi đúng không?”
Lâm Thanh Diện cũng không dám giấu diếm, khẽ gật đầu.
“Cậu vượt qua khảo nghiệm của thông đạo luân hồi bằng cách nào? Theo lý mà nói thì trên thế giới này không ai có thể thông qua khảo nghiệm này được.” Người đàn ông mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện lập tức sững sờ, nghĩ thầm nếu đã không có ai có thể thông qua khảo nghiệm này thì vì sao còn thiết lập ra khảo nghiệm này chứ, vì muốn làm cho người tới đây trải nghiệm cảm thấy tuyệt vọng ư?
Nhưng anh cũng không dám đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra ngoài mà chỉ thành thật trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ cảm thấy mình nằm mơ sau đó không biết tại sao lại bị đánh thức, khi tỉnh dậy đã thấy mình xuất hiện ở đây rồi.”
Người đàn ông hơi nghi ngờ một chút, anh ta vô cùng tò mò đánh giá Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Nói như vậy thì cậu đã tìm được cuộc sống hoàn hảo của mình rồi nhưng cậu lại tỉnh lại, kỳ quái nhỉ, không ngờ lại có chuyện lạ như vậy xảy ra đấy.”
Lâm Thanh Diện không hiểu ra sao, anh bị người đàn ông này nhìn chằm chằm đến mức có chút sợ hãi.
Dường như trong ánh mắt của người đàn ông nhìn Lâm Thanh Diện thẩm thấu ra một lực lượng kỳ lạ bao trùm lấy cả người của anh, giờ phút này, Lâm Thanh Diện cảm thấy mình ở trước mặt người đàn ông này không còn bất kỳ bí mật gì nữa.
“Chỉ là một tên nhóc Trúc Cơ đỉnh phong mà thôi, nhìn qua cũng không có gì…”
Anh ta vẫn chưa nói xong thì trên mặt lại tỏ ra kinh ngạc, sau đó anh ta khẽ vươn tay ra, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy thế giới tinh thần của mình mở ra một cái lỗ hổng, ngay sau đó có một tia sáng bay từ trong đầu anh ra ngoài, chính là kiếm Trảm Tiên!
Rể Quý Trời Cho
Đánh giá:
Truyện Rể Quý Trời Cho
Story
Chương 1106: Người đàn ông thần bí
10.0/10 từ 14 lượt.