Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 97: Bắt Giữ

44@-

“Các anh tìm ai?” Một phụ nữ trung niên từ gian phía Tây đi ra, cảnh giác nhìn Đàn Dịch và Phó Đạt.


Phó Đạt tiến lên một bước: “Chị ơi, Hình Tiểu Liên có ở nhà không ạ?”


Phụ nữ trung niên đáp: “Tiểu Liên sáng sớm đã về nhà mẹ đẻ rồi, vài hôm nữa mới quay lại. Hai anh là ai thế? Chờ Bì Tam về tôi nhắn lại giúp.”


Phó Đạt nói: “Cảm ơn chị, không cần đâu, bọn tôi biết Bì Tam đang ở đâu.”


“Không có gì.” Người phụ nữ quay người định vào nhà.


“Chị, khoan đã.” Đàn Dịch mở lời, rút thẻ cảnh sát từ túi ra: “Chúng tôi là cảnh sát thành phố, muốn hỏi chị vài chuyện về nhà họ Bì. Chị xưng hô thế nào?”


“Cảnh sát à!” Người phụ nữ giật nảy mình: “Tôi họ Vương, hai vợ chồng họ có chuyện gì sao?”



Đàn Dịch nói: “Không có chuyện gì lớn, chị cứ nói thật là được.”


“Được được được, anh hỏi đi.”


“Quan hệ hai vợ chồng họ thế nào?”


“Rất tốt. Bì Tam là người đàn ông tử tế, đối xử với vợ thì quý như vàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.”


“Không cãi nhau?”


“Không cãi, chưa từng thấy họ to tiếng bao giờ.”


“Hình Tiểu Liên trông thế nào?”


“Ối chà, xinh lắm, mắt to hai mí, da trắng trẻo, nhìn còn ưa nhìn hơn cả Bì Tam.”



“Ừm… hình như có đấy. Có khi thấy anh ta đứng một mình trước cửa hút thuốc, mặt mũi trông rất căng thẳng, nhưng chưa bao giờ nổi nóng. Có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều thôi. Hai anh à, rốt cuộc có chuyện gì thế? Bì Tam là người tốt mà, đồng hương đến ở nhờ, mua đồ, đi viện nằm viện, anh ta đều giúp đỡ nhiệt tình lắm.”


“Nhà chị có chuột không?”


“Không có. Ở đây nhiều mèo hoang lắm, có chuột cũng bị ăn sạch rồi.”


“Thế thì tốt, cảm ơn chị. Nếu có thể, chuyện hôm nay chị đừng nói với Bì Nghiêm nhé.”


Người phụ nữ theo phản xạ che miệng lại: “Yên tâm yên tâm, tôi không nói, coi như không biết gì hết.”


Hai người quay lại đồn cảnh sát, văn phòng không có mấy ai.


Phó Đạt ghé qua khu thẩm vấn một vòng, không tìm thấy người cần tìm nên lại quay lên, ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Đàn Dịch: “Đội trưởng Đàn, tôi đi một chuyến tới Thanh Sơn Nhai nhé.”


Đàn Dịch nói: “Phải đến Thanh Sơn Nhai là điều chắc chắn, nhưng trước đó tra giúp tôi xem Hầu Tử An mười bốn, mười lăm năm nay từng làm công trình gì, ở đâu, tìm xem có công nhân nào từng làm chung, biết đâu lần ra được tung tích vợ chồng nhà họ Bì.”



“Đúng, làm vậy nhanh hơn. Được rồi, tôi đi ngay.” Anh ta bước đi rất nhanh.


Ba giờ chiều, Phó Đạt đã quay lại, tìm thấy Đàn Dịch trong văn phòng: “Đội trưởng Đàn, tra được rồi.”


Đàn Dịch mở hồ sơ ra: “Bì Tam từng làm công trình với đội của Hầu Tử An à?”


Phó Đạt ngồi tạm lên mép bàn: “Không chỉ có vậy, Hình Tiểu Liên cũng từng nấu ăn cho công trình của Hầu Tử An. Sau khi hai người cưới nhau thì cùng đến công trường, sau đó đột nhiên nghỉ, Bì Tam đi buôn bán, từ đó không quay lại công trường nữa. Đội trưởng, tôi đoán Hình Tiểu Liên bị Hầu Tử An giở trò, Hầu Tử An dùng tiền bịt chuyện này lại, nhưng Bì Tam vẫn luôn ôm hận.”


Đàn Dịch bổ sung: “Bì Tam không có tiền mở tiệm Rượu Thuốc Cao Cấp lớn như vậy. Rất có thể anh ta kiếm tiền bằng cách bán vợ. Cậu cho người bám sát Bì Tam, hắn xảo quyệt, Hình Tiểu Liên chưa chắc đã thật sự về Thanh Sơn Nhai, đồng thời phải đề phòng hắn nổi điên làm liều.”


“Rõ!” Phó Đạt bội phục gật đầu: “Đội trưởng yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”



Mặc dù lãnh đạo không phê bình Đội 2, nhưng người trong đội vẫn tức đến nghiến răng. Chẳng còn ai lười biếng, nói năng cũng ít lại, cả đội đồng lòng hợp sức, quyết tâm sớm ngày trả đũa sự cay cú này.



Tạ Tinh vừa bước xuống xe, đúng lúc thấy Lưu Phong đang áp giải người kia vào.


Lê Khả hai mắt thâm quầng, cười hì hì nói: “Cuối cùng cũng bắt được tên cuối cùng rồi.”


Tạ Tinh giơ ngón cái lên khen ngợi, Lê Khả đúng là một trường hợp hiếm trong số nữ cảnh sát mạnh mẽ nổi danh.


Lê Khả nói: “Lần thẩm vấn cuối cùng rồi đấy, cậu đi không?” Ý cô là hiện tại vẫn chưa tìm ra nguồn gốc thuốc chuột trong vụ của Hầu Tử An, thắng bại nằm ở bước này.


Tạ Tinh nhìn về phía Tào Hải Sinh.


Tào Hải Sinh nói: “Tài liệu để sau cũng được, em đi trước đi.”


Tạ Tinh chắp tay cảm ơn: “Cảm ơn thầy.”


Tào Hải Sinh mỉm cười phẩy tay ra hiệu.


Hai cô gái đi theo Lưu Phong đến phòng thẩm vấn, đến cửa thì Tạ Tinh ở lại bên ngoài để nghe băng ghi âm, còn Lê Khả vào trong ghi chép lời khai.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 97: Bắt Giữ
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...